Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Ma Văn Kháng
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 256 / 21
Cập nhật: 2020-06-05 12:47:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
oạt súng đầu tiên vừa nổ giòn ở phía thị trấn, Tâm đã chỉ huy đội tự vệ chiếm đề-pô Phố Mới. Việc chiếm cơ sở này khá nhanh gọn, vì hầu hết công nhân đã được Tâm giác ngộ, tổ chức thành đội ngũ. Anh em giữ được một chiếc máy phát điện còn mới và toàn bộ máy móc. Họ bắt trói tên chủ xưởng, cắt cử người canh gác xưởng máy, nhà ga rồi tiến lên thị trấn tỉnh lỵ.
Gần sáng, sương vẫn sa mù mịt. Tâm dẫn anh em theo con đường sắt, vòng qua một quả đồi đất thì thấy một vệt người đang lom khom chạy theo con đường đất lên phía khu phố ở đầu cầu biên giới. Các mũi phối hợp tuyệt đẹp. Bà cụ Dung giấu bộ đội trong vườn cam, giờ bộ đội đang xuất kích! Khu phố bên hữu ngạn lọt đột tiếng súng. Lửa cháy giần giật ở bờ sông.
Giơ cao khẩu xanh-tê-chiên, Tâm hô: “Các đồng chí theo tôi” rồi chạy lên con đường đá củ đậu. Vụt qua anh một bóng ngựa. Anh nhảy lên, nhận ra Đắc trên mình ngựa, đội mũ sắt, tay giơ cao thanh kiếm lệnh.
Lửa đạn nhằng nhằng, rối rít. Thị trấn chập chờn hoảng hốt. Từ các đồi cao, súng địch đang xối những dòng lửa đỏ xuống các con đường. Tiếng nổ hỗn loạn, choáng óc.
“Vượt qua cầu, đánh sang bên kia”. Tâm nghĩ, rẽ trái, bước vào cây cầu sắt. Phía trước anh có một người đang chạy, đeo cái gì kềnh càng ở sau lưng. Tâm vượt kịp cái bóng người nọ. Anh ta tay cầm súng, lưng đập lịch bịch một cây đàn ghi- ta.
— Đồng chí... bộ đội đánh ở đường nào?
Nghe giọng nói quen quá. Tâm dừng lại. Một ánh đèn vừa rạch qua đỉnh cầu. Tâm kêu to:
— Quang Ngọc!
— Anh Tâm!
— Để cây đàn xuống. Theo tôi!
Ngọc đặt cây đàn xuống, tần ngần một lát rồi lại nhấc lên, ôm bên sườn trái chạy theo Tâm. Tự vệ, hơn chục người đã vượt qua Ngọc.
— Nằm xuống!
Nghe tiếng Tâm thét, anh vội nằm phục xuống mặt cầu.
Cây đàn cạch một tiếng, ngân mấy dây trầm. Ngọc gục mặt. Đạn từ cái lô cốt đầu cầu phùn phụt từng vệt lửa, là là mặt cầu. Ngọc ngửng lên. Phía trước, sau một đống bao cát, Tâm và các đồng chí tự vệ đang xả đạn vào cái lô cốt. Ở đó có bóng một cái mũ sắt. Ngọc vội kéo cây đàn xệt mặt cầu, nhoài lên. Cái mũ sắt quay lại. Ngọc kêu: “Tôyama”, cái mũ sắt gật gật.
Lửa từ các lỗ châu mai vẫn sùng sục cháy. Tâm nhìn những lưỡi lửa, máu trong người như sôi réo. Thành cầu rung rung. “Cây cầu đẫm máu người”. Ngọc nghĩ. “Cây cầu, nơi ta đã chết một lần”. Tâm nghĩ, bỗng nhổm lên. Tâm bò sát mặt cầu. “Ta dùng cả đời ta để đập tan xiềng xích nô lệ. Thế cũng là mãn nguyện rồi”. Tâm nghiến răng, dán mình xuống, bò. Anh chỉ còn cách cái lô cốt hơn chục thước.
Tôyama ngửng lên, hất cái mũ sắt, nâng cây súng trung liên. Pằng pằng... đạn xiết một vệt dài, bay qua đầu Tâm. “Anh ấy không chỉ là người dũng cảm. Chỉ khi nào vì một mục đích mà chiến đấu, sự dũng cảm mới thật vĩ đại”. Tôyama nghĩ trong tiếng đạn nổ. Băng đạn vừa hết, Tôyama đặt súng xuống, anh bỗng thấy Tâm vụt dậy, chạy thẳng tới cái lô cốt, tay cầm quả lựu đạn.
— Ầm!
Tôyama gục mặt xuống mặt cầu.
— Các đồng chí, theo tôi!
Tâm hô, Tôyama, Ngọc và các chiến sĩ tự vệ, nhổm dậy, Tâm đứng bên cạnh cái lô cốt đang tỏa ra từng cụm khói đặc.
— Anh Tâm! — Ngọc ôm cây đàn chạy qua người đội trưởng — Anh có việc gì không?
— Đưa đàn đây!
Ngọc bỗng bị kéo mạnh. Cây đàn đã buột khỏi tay Ngọc. Mắt Tâm quắc sáng. Anh cầm cây đàn, lẳng vào chân cái lô cốt, chạy qua Ngọc, quát:
— Đi đánh nhau mà còn đàn với địch thế hả!
Ngọc sững người, nhưng vội chạy theo người đội trưởng.
Trời tang tảng. Sương đang tan, lẫn khói súng. Phía bên khu phố chính súng vẫn nổ đều. Bên này, thỉnh thoảng mới có tiếng súng của giặc nổ đoàng đoàng. Chúng đã rút xuống hầm ngầm cố thủ.
Tâm băng lên trước. Anh bỗng thấy các chiến sĩ tự vệ chùn cả lại, tóe vào các gốc nhãn um tùm cạnh đường. Phía trước, cạnh cái lô cốt có tiếng chó cắn rất gắt. Cái lô cốt ở cửa khu nhà giam hiện ra mờ mờ trong khói súng.
Tâm quát: “Bắn chết con chó mà vào chứ”. Anh định chạy lên thì Tôyama đã kéo anh lại và lừ lừ đi lên, hai tay không súng. Cậu hàng binh Nhật định làm cái gì thế? Tâm điên người.
Tôyama bước từng bước dài. Không có tiếng chó cắn. Đã đến cái lô cốt. Bỗng anh lùi lại. Một bóng xám vừa vụt từ ngách cái lô cốt ra, chồm tới. Con béc giê! Y như bài học anh đã dạy các chiến sĩ, Tôyama đang đi bỗng ngồi thụp xuống nghiêng đầu, né mặt, hai bàn tay xòe mười ngón như mười móng thép, chộp thật nhanh cái cổ con chó.
— Các đồng chí ơi! — Tiếng Tôyama vừa reo đã tắt ngẫng.
Tâm chạy lên. Theo sau anh là Ngọc. Một tiếng súng vừa nổ đoác như đốt nứa vỡ. Tâm kêu một tiếng to, nhảy bổ lại cạnh cái lô cốt. Tôyama ôm ghì con chó, con chó lè lưỡi. Máu ở lưng Tôyama xối ra đã sẫm đỏ cái áo ka ki.
— Tôyama! — Ngọc gọi, quỳ xuống, rung bần bật đôi tay, anh nâng đầu Tôyama gối lên đùi mình. Người lính Nhật mở mắt. Ngọc nhìn cặp mắt của người lính Nhật. Sao cặp mắt ấy lại bình thản sáng trong, thanh thản thế.
— Tôyama! — Ngọc gọi.
Hai con mắt Tôyama khép dần như hai chiếc lá anh đào héo... “Hoa anh đào rơi rụng...” Ngọc bỗng nhớ giai điệu bài hát Tôyama hát đêm trăng qua, anh ôm chặt Tôyama, gọi nức nở:
— Tôyama! Tôyama!
Tâm đạp con chó đã chết ra bên cạnh, giậm chân, nghiến răng:
— Các đồng chí! Tiến lên, giết hết bọn Quốc dân Đảng tàn ác, trả thù cho đồng chí người Nhật! Tiến lên!
Ngọc theo đơn vị Tâm đến phố Lữ Khách khi cuộc chiến đấu đã gần kết thúc. Chỉ còn tiếng súng nổ lác đác ở khu đồi cao, nơi địch đóng ban tham mưu.
Rue des Caravanes, phố Lữ Khách chật ních người. Người ùn ra đường phố. Dân chúng. Bộ đội. Tự vệ. Đông nhất là người mới thoát khỏi các nhà giam. Ồn ào, inh ỏi tiếng gọi nhau, tiếng cười, tiếng khóc. Chính đã vào đây từ lúc bắt đầu nổ súng. Anh chỉ huy mũi đánh vào tòa sứ, sở hiến binh. Giờ, Chính đang gặp gỡ các đại biểu nhân dân, giới thiệu ủy ban Quân quản và Văn phòng Hành chính, yêu cầu đồng bào ổn định trật tự, giúp bộ đội trừ gian, không để bọn trộm cướp lợi dụng thời cơ đục nước béo cò, không để lọt lưới một tên địch.
Trước cửa tòa sứ, Đắc đứng chỉ trỏ, bảo hai anh bộ đội khiêng cái biển gỗ trắng sơn bốn chữ đỏ ủy ban Quân quản đặt trên hai cái trụ cổng. Một tốp công nhân sở bưu điện khiêng máy điện tín, đeo dây điện thoại tới. Cái loa vang vang giọng Đắc đọc Thông báo thứ nhất của Chủ tịch ủy ban Quân quản. Ông Bằng cũng đã có mặt trong tòa nhà.
Đeo cây đàn vỡ toác ở sau lưng, tay cầm khẩu xi ten, Ngọc len lỏi qua những đám người đang tụ tập huyên náo trên đường phố. “Dung ơi, em ở đâu?” Mắt Ngọc nóng rực, lướt qua mặt những người xung quanh. Hồi hộp, lo sợ dâng đầy ngực Ngọc. Thấy một đám phụ nữ đứng túm tụm dưới gốc cây tếch ở cửa ga, Ngọc đi lại. Đó là đám các bà, các chị mới được giải thoát khỏi khu hầm giam của bọn Quốc dân Đảng. Họ đang nguyền rủa Vũ Khanh và Triệu Đại Lộc. Bắt chuyện với họ là một ông lão gầy còm, đội cái mũ phớt rách. Ông lão hếch cằm lên cười hơ hớ:
— Thế mới gọi bọn cướp dân đểu. Hớ hớ... Lão biết là chúng đến nước mạt vận rồi. Hôm kia, lão thấy một thằng lính lấy cát xít đổ vào súng. Lính tráng thế thì bỏ mẹ đến nơi rồi còn gì,hớ hớ... Nào, có cô cậu nào đói, về nhà lão, lão nấu cơm chomà chén!
Ngọc nhớ ra ông lão rồi. Ông lão có thể biết tin Dung. Anh len lại. Nhưng anh và cả đám phụ nữ đã bị xô đẩy, dồn ra đường cái, rồi bị một lực đẩy từ phía sau thúc dồn, cuối cùng dạt lên bờ hè một phố nhỏ cạnh cây cầu biên giới. Một đoàn công nhân đề-pô Phố Mới đi qua, tiếp sau là một tốp bộ đội. Vừa lúc ấy, một người đàn ông mặc bộ com-lê đen, vóc cân đối, đội bê-rê từ trong cái ngõ sâu chạy xộc ra, rối rít gọi:
— Tích ơi! Tích ơi! Tích ơi!
Một anh bộ đội cao, gầy, nghển cổ, reo:
— Thày! Thày Huyền!
Ông Huyền leo vào giữa đám bộ đội. Một anh bộ đội thấp lùn nhìn chăm chăm ông giáo:
— Chúng tôi đi lùng bắt Vũ Khanh. Ông có biết nó ởđâu không?
Ông Huyền ngẩng lên, sốt sắng:
— Vũ Khanh à? Hôm qua nó còn sai người đi tìm tôi đến để chơi tennít với nó mà.
— A! Đánh tennít với nó! Quân phản động!
Ông Huyền tái nhợt như trúng gió. Tích chen lại, cạnh anh bộ đội thấp lùn:
— Thầy giáo tôi là người có tâm huyết, đồng chí đừng nói vậy.
— Cả mày nữa! Thằng Tích Quốc dân Đảng! Bao che cho nhau, hả?
Tích chưng hửng, há hốc miệng. Ngọc đứng bên bờ hè, quay đi, cúi mặt bước. Tốp bộ đội cũng đi. Chỉ còn Tích. Tích đứng, như vừa bị một cái tát mà không hiểu nguyên nhân. Bỗng có tiếng gọi mừng rỡ:
— Tích ơi! Ơi Tích, con ơi!
Tích ngoảnh lại. Một người đàn bà bé nhỏ gầy yếu, mặc áo dài nâu, chít khăn mỏ quạ, khuôn mặt mảnh dẻ, xanh nhớt, đầm đìa nước mắt.
— U! U!
— Con đây à, Tích ơi!
Tích nắm tay mẹ, lắc lắc, sống mũi cay xè:
— Kìa! Sao u khóc! Thày con, các em con đâu? Con không phải là thằng lính Quốc dân Đảng. Con gia nhập bộ đội Vệ quốc đoàn rồi.
Có tiếng còi rúc một hồi dài ở đầu phố. Tích vội buông tay mẹ:
— U về đi! U đừng khóc nữa! Rồi con về sẽ qua nhà! Con đi đây.
Tích xách khẩu súng trường Anh len lỏi trong đám đông. Xung quanh anh nhộn nhạo bao nhiêu là giọng nói, bao nhiêu là câu chuyện.
— Sao chưa thấy đánh đồn Bản Phiệt nhỉ?
— Các ông ơi, đã thấy ông Bằng về chưa?
— Ông Bằng trốn đi từ tháng trước ấy à? Ông ấy mưu cao gớm. Một cái máy điện tín, hai máy đánh moóc-xơ, hai mươi nhăm cái điện thoại, ông ấy giấu được hết, ở nhà ông lão Lìu ấy. Ông ấy về đây rồi!
— Đồng bào ơi! Thằng Lộc hình như nó còn ở đây đấy.
— Vũ Khanh chuồn rồi!
— Vợ nó tếch đi với hơn chục cái va ly thuốc phiện từ tuần trước kia.
— Không ai ngu như thằng họa sĩ Trọng.
— Ôi giời ôi!
Đoàng! Một phát đạn nổ váng giữa trời. Đám người đang tụ tập trước cửa trụ sở thị trấn choáng choàng dạt lên hè, tản vào các ngõ phố.
Tích xách súng chạy lên. Bọn học sinh quân Quốc dân Đảng còn sót đang bắn lén. Tích phải đi lùng bọn này. Bỗng Tích dừng lại. Ông lão Lìu đứng sau cái cột điện tròn, vẫy Tích:
— Chú Tích đấy phỏng? Theo tôi.
Dung dậy từ lúc tiếng súng đầu tiên nổ trong thị trấn.
Đêm, cô không dám ngủ. Có biết bao điều đe dọa nguy hiểm từ khi cô rơi vào tay bọn Lộc. Khanh háo sắc sợ vợ, tránh tiếng và muốn độc quyền thỏa dục đã bắt cô giam riêng ở cái nhà nhỏ trong cái ngách sâu thẳm này. Căn nhà thật bí mật, lúc nào cũng khóa chặt, có hai tên ăn mặc thường dân lảng vảng ở bên ngoài để canh gác. Và Khanh chỉ lén lút đến vào ban đêm.
Buồng giam Dung ở gác hai, có hai lỗ cửa sổ nhỏ bằng hai bàn tay, một nhìn xuống con sông biên giới Nậm Thi, một nhìn xuống một mái đền chỉ có mùi hương khói vào ngày rằm, ngày mồng một. Dung buồn. Cô nghĩ đến một sợi dây thừng, một chén thuốc độc, một cánh cửa Phật từ bi để yên ủi cõi lòng đã tan nát. Đau buồn làm sao! Đời Dung thế là tan nát hết rồi. Hết Lộc lại đến Khanh. Đứa nào cũng như chó đói thấy mồi. Khanh đã dụ dỗ ngon ngọt, đã tung ra không ít tiền bạc, lụa là, gấm vóc, những lời hứa hẹn và cuối cùng là thúc ép, cưỡng bức bằng vũ lực, bằng súng bằng dao để chiếm đoạt thân xác cô.
Dung đã chống trả bằng tất cả sức lực và tấm lòng trung trinh của một cô gái nông thôn. Cô cắn xé lại chúng. Cô trốn. Nhưng cô làm sao có thể thoát khỏi vòng vây của những ước muốn đê hèn của lũ cường quyền. Dung đã bị làm nhục. Sau vết thương đau ê chề ấy, Dung đã muốn chết. Nhưng, cô làm sao chết được khi chưa gặp lại Ngọc. Dù không chắp nối lại mối tình dang dở thì cũng là để thanh minh, để thổ lộ hết tâm tình trong trắng với anh. Không! Dung phải thoát khỏi tay chúng! Chết ở đây là chết nhục nhã.
“Chắc có biến động rồi!” Dung run hết cả chân tay. Cô mặc thêm cái áo nâu, tết lại đuôi tóc. Cô chạy lại cửa sổ này, lại chạy sang cửa sổ kia. Cô đập cửa. Cô bắc ghế tìm cách leo lên đầu hồi. “Có biến động rồi! Ta phải thoát khỏi nơi này ngay...” Dung nhảy xuống đất, định dựng giường để leo lên mái ngói. Bỗng cô dừng tay. Có tiếng chân người chạy lên thang gác.
Tách! Tách! Dung nép vào bên cái tủ đứng, gương mặt mảnh mai nhợt nhạt, ngực dội lên tiếng tim đập. Khóa cửa mở. Ánh sáng của những ngọn đuốc từ nơi nào rất xa lấp lóa gian buồng. Tiếng súng nổ lẻ tẻ, tiếng reo hò ì ầm như tiếng sóng biển tràn tới. Và cùng với tất cả âm thanh sống động ấy, một bóng đen vừa lẻn vào. Cái bóng đen quài tay khép cửa, dựa tấm lưng to bè chẹn giữa cánh cửa, rồi đưa mu tay quệt mồ hôi, ngẩng lên.
Triệu Đại Lộc! Dung nhận ra nó rồi, mặc dù bầu trời đang rạng, lọt qua ở cửa sổ nhỏ một thứ ánh sáng đục như nến. Cái đầu thưa tóc, hàm răng thô, cái mặt choắt đê tiện. Con quái vật! Thằng khốn nạn! Kẻ đã làm hại đời Dung!
Lộc nhọc lử. Hắn đã luồn lách, chui rúc, chạy bán sống bán chết từ cái lô cốt đầu cầu, men theo bờ sông về tới đây. Vũ Khanh, thằng đểu, thằng mặt người dạ chó khi cần sẵn sàng thí mạng đồng bọn đã đẩy hắn đi Pa Kha và sau chuyến công cán ấy, chuyến công cán chỉ có mục đích đẩy hắn đi để Khanh chiếm đoạt quyền hành, lại bắt hắn ra tử thủ ở cái lô cốt đầu cầu. Lần này là một sự thanh toán thật sự để Khanh rảnh tay thỏa mãn dục tình và đàng hoàng chuyển từng va ly thuốc phiện, bạc vàng về bên kia. Lộc đã không chịu, đã nổi cơn khùng nộ, công khai vạch mặt Vũ Khanh sau chuyến đi Pa Kha thoát chết trở về. Nhưng, than ôi! Hậu họa lại còn lớn hơn. Chỉ một suýt nữa là Lộc về chầu tổ. Mộng Huyền cận vệ của Khanh, nhận hai vạn bạc Quan Kim của Khanh, đã gí súng vào ngực Lộc “Này, đưa đây bốn vạn Quan Kim. Hai vạn để chuộc mạng. Hai vạn để trả công lao chỉ lối đến với con Dung mà hưởng chút ân huệ thừa. Bằng không thì... bòm”. Mộng Huyền, trong những ngày này đã vào “Anh dũng phái” với cái phái hiệu sọ người trên vai, là một con chó điên, bất cần hết thảy, đập phá hết thảy. Mộng Huyền đã phản chủ nó và bắt đầu nổi máu tham tiền. Lộc đã trút hết vàng, ngọc, tiền bạc có ở trong người cho nó để đổi lấy sinh mạng mình và tìm đường đến với Dung.
Bây giờ Lộc đã về tới đây rồi. Đây là nơi Lộc sẽ được an ủi, được đền bù, được ân hưởng, được thỏa lạc. Đứng thẳng dậy, Lộc nhận ra, Dung đã nhận được hắn và vừa liếc mắt qua ô cửa sổ phía sau. Bờ sông có một cái mảng vầu dập dềnh trên sóng nước.
Thở phào, phủi cái áo dạ, hai con mắt trắng nổi những tia đỏ, Lộc cố nén những con sóng vừa dội lên trên ngực:
— Dung, chào em yêu.
—...
— Dung! Anh đến để đón em đi!
— Tôi không chờ ông. Ông lui ra cho tôi mở cửa.
Ập lưng vào cánh cửa, hai tay Lộc dang rộng. Cổ Lộc nghèn nghẹn.
— Dung ơi! Sao em nỡ đối xử với anh như thế. Thằng Khanh là một thằng khốn nạn! Còn anh, anh là một trang nam nhi...
— Ông lui ra, cho tôi đi!
Hất cái đuôi tóc dài ra sau, mắt Dung nóng hực như lên cơn sốt. Những chìm nổi cay đắng đã đến cùng cực rồi.
— Không, anh không lui. Anh đã xông pha hòn tên mũi đạn để tìm em, anh sẵn sàng quỳ dưới chân em để xin em. Em ơi, mọi sự ở trần thế này đều mong manh cả. Chỉ có em là hạnh phúc của đời anh. Em ơi, đã lỡ bước rồi thì đôi ta hãy ấp ủ lấy nhau cho qua phút hoạn nạn này. Anh sẽ đưa em đi, Dung.
— Ông ra đi, không tôi kêu Việt Minh họ vào bây giờ...
— Trời ơi! Sao em tàn nhẫn với anh thế! Hay là em quen với mùi ngon mùi ngọt của thằng đĩ đực Vũ Khanh rồi. Dung ơi, hãy đến với anh đi.
Lộc đứng thẳng dậy. Giọng cải lương não nuột chẳng nước non gì nữa rồi. Hắn thở hổn hển. Những chiếc răng cửa xỉa ra phía trước. Nước bọt hắn nhễu đầy hai mép.
“Ta mê mẩn em. Ta điên lên rồi đây. Ta sẽ cưỡng chiếm em. Ta sẽ giày vò em tan nát. Một viên đạn dành cho em. Một viên nữa ta để cho thằng Khanh. Khốn nạn! Thế gian rặt một lũ khốn nạn. Tao cũng thế. Ừ, tao cũng vậy”.
Lặng lẽ rút súng, Lộc dịch bước chân lên, miệng gầm gừ. Cánh cửa hé một khe sáng. Chân Lộc bước rón rén. Giây phút quyết định đến rồi. “Chết thì chết!” Dung cúi xuống, rất nhanh, nhấc cái ghế đẩu, ném mạnh về phía Lộc.
“Ối”, Lộc chúi đầu rồi vội chồm dậy. Dung vụt chạy ra cửa. Đoàng! Viên đạn phá vỡ một mảnh cửa. Dung đã xuống cầu thang.“ Cửa sau có một lối xuống sông. Có một cái mảng...”Cái cầu thang xoáy tít trong mắt Dung.
Lộc đâm bổ xuống thang gác. Trượt chân, hắn lăn mấy vòng, vội níu bờ tường, đứng dậy. “Tao sẽ cho mày về chầu Diêm Vương, con đĩ kia”.
Lộc nhảy xuống sân. Nhưng hắn vội ép mình vào bờ tường. “Đây, nó giam cô ấy ở chỗ này. Một đêm lão đi bán phá xa...”. Có tiếng một ông già vọng vào. Rồi tiếng chân giày bước nhanh.
“ Nguy rồi!”. Lộc nghĩ, cay đắng. Hắn ghé gọn súng vào góc tường.
— Đoàng! Vừa thấy bóng người lấp ló, hắn bóp cò ngay. Nhưng, hình như viên đạn bắn trượt. Có tiếng lão già kêu: “Ái chà. Chó cắn trộm”.
“Phải chuồn ngay!” Lộc nghĩ, lom khom chạy qua cái bể nước. Nhưng, chậm rồi. Hắn chỉ còn nghe thấy “kịch” một tiếng khô khan, rồi gục xuống. Quả lựu đạn Tích quăng vào đã nổ ngay cạnh sườn hắn. Hắn nằm ngửa, đầu ngoẹo một bên.
Tích dắt ông lão Lìu vào sân. Viên đạn sướt qua da bắp tay phải ông lão. Ông lão cúi xuống, nhìn mặt tên Quốc dân Đảng:
— Thằng tỉnh đảng trưởng cướp dân đểu đây mà! Chú Tích, lên gác xem cô ấy còn ở đây không?
Tích chạy lên gác. Căn buồng rỗng không. Ghế đổ ngổn ngang. Anh ngó qua ô cửa sổ phía sau, thấy một cái mảng trên có một bóng cô gái mặc áo nâu đang lao theo dòng nước chảy. Sông Nậm Thi trong xanh buổi sớm bốc hơi trắng xóa.
Đồng Bạc Trắng Hoa Xòe Đồng Bạc Trắng Hoa Xòe - Ma Văn Kháng Đồng Bạc Trắng Hoa Xòe