To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
hi Nhật Nam đưa nàng về đến Bách Hoa Lâm thì hoàng hôn đã dần buông. Gió chiều thổi mạnh hơn mọi khi và tiết trời cũng lạnh hơn.
Nàng đưa mắt nhìn lên bầy trời đang vần vũ những áng mây đen kịt, có lẽ sắp có 1 cơn mưa lớn.
Với tiếng huýt sáo của ai đó vang lên bên cạnh làm nàng giật mình. Nàng hốt hoảng khi nhận ra chính là người thanh niên đã đi ngược chiều và chăm chăm nhìn nàng lúc sáng nay.
Nhật Nam sa sần nét mặt:
- Lẽ ra anh không nên bảo em cắt tóc ngắn như thế này.
Nàng ngạc nhiên:
- Thật sao?
Anh hất chiếc cằm về phía người thanh niên:
- Bây giờ thì tất cả thanh niên ở cái thành phố này đều thích ngắm nhìn em.
Bội Cầm sung sướng khi nghe anh khen, lòng nàng hớn hở. Nàng không tin anh lắm, nhưng dẫu sao nàng cũng hân hoan trong lòng khi nghe anh nói như vậy.
Nàng nói nhỏ:
- Thật thế không?
- Thật chứ! Thôi em vào đi, trời sắp mưa rồi đó.
Nàng nói nhanh:
- Anh về 1 mình à.
- Chứ mấy mình.
- Chỗ anh ở cách đây có xa không? Hôm nay em muốn biết chỗ ở của anh, có được không. Dầu gì cũng chưa hết 1 ngày mà.
Nói xong đột nhiên nàng lại xấu hổ. Khi không tại sao chủ động đề nghị đến nơi anh ở như thế này?
Nàng mong tìm ra được cái gì ở đấy? Bây giờ nàng đang mong đợi gì? Nàng cắn môi. Lẽ ra nàng không nói lời đó mới phải.
Nàng chưa kịp rút lui lời nói thì anh đã nắm lấy tay nàng.
- Nào, chúng ta đi thôi.
Anh gọi 1 chiếc taxi và cùng nàng ngồi vào.
Anh nói ngay:
- Em vẫn còn đủ tiền để trả taxi chứ?
- Em còn.
- Thế thì tốt.
- Chạy đi, bác tài!
Anh ra lệnh cho gã tài xế bắt đầu, và chiếc xe lướt êm êm từ từ rồi phóng nhanh.
Bội Cầm ngồi trên chiếc taxi mắt nhìn ra bên ngoài. Đầu nàng xoay hết bên này rồi sang bên kia, thích thú với những gì mình nhìn thấy tự nãy giờ.
Nàng reo lên:
- Ôi! Cánh đồng này, trang trại này rộng lớn và trù phú quá. Nhật Nam à! Thật là tuyệt.
Nhật Nam mỉm cười:
- Thì anh đã nói rồi. Cái gì của ông Hoàng Lâm Thao đều bề thế như vậy cả.
- Vâng. Mặc dù anh đã nói với em nhưng em vẫn không thế tưởng tượng được ông Hoàng Lâm Thao lại giàu có đến như vậy. Ngoài việc làm chủ khách sạn, cửa hàng, tàu bè, công ty Hoàng Lâm Thao còn sở hữu cả 1 trang trại rộng lớn như thế này ư?
- Phải. Có thể nói những gì Hoàng Lâm Thao có là 1 vương quốc và hắn ta là 1 ông hoàng. Nhưng nếu em thích ông ta thì có khó gì. Em đẹp lại làm việc cho công ty của ông ta mà.
- Ý em không phải như vậy. Anh giận em phải không.
Anh chua chát:
- Anh nào có dám giận gì ai đâu. Anh chỉ giận bản thân mình là tại sao không bằng người ta thôi.
Chiếc xe taxi vẫn lướt êm êm thật lâu trên xa lộ mới hết trang trại của ông Hoàng.
Sau cùng nàng đã nhìn thấy 1 chiếc lều nhỏ nằm trên 1 cánh đồng cỏ. Anh ra dấu cho tài xế taxi dừng lại rồi cùng nàng bước xuống xe.
Bội Cầm nhìn anh đi khập khiểng về phía lều, nàng lại ân hận trong lòng. Hôm qua anh chỉ hôn nàng chứ có làm gì quá đáng với nàng, mà nàng phải hốt hoảng chạy như vậy nhỉ? Chính vì nàng mà bây giờ anh phải đi khập khiểng thế này. Nàng phải làm gì để đèn bù cho anh? Nàng sẽ nấu cơm đi chợ, để đãi anh chiều hôm nay.
Thế nhưng khi vừa bước vào căn lều mà nàng có cảm giác như là 1 ổ chuột. Anh không cho nàng làm gì hết, anh để nàng ngồi trên 1 chiếc ghế cây duy nhất.
Nàng ngồi đó nhìn anh sắp xếp lại những vật dụng, mùng mền chiếu gối được vứt đầy nhà. Vừa làm, anh vừa nói:
- Anh đâu chuẩn bị đón tiếp em nên không dọn dẹp gì cả. Hơn nữa có lẽ cả đời này, có bao giờ anh nghĩ là có 1 cô gái nào chịu đến căn nhà ổ chuột của anh đâu.
Anh làm việc 1 cách nhanh nhẹn tài tình. Anh nhóm lửa, vo gạo, rồi chiên 1 cái trứng vịt còn lại duy nhất, anh dầm 1 chén nước tương thật cay.
Thức ăn thật ngon, cả những hạt gạo đó nàng cũng cảm thấy thơm lừng.
Để làm cho bữa ăn thêm vui, anh kể cho nàng nghe những câu chuyện về thời thơ ấu của anh.
Nàng lên tiếng:
- Thế là anh vẫn còn cha mẹ già và 2 người em, 1 trai 1 gái à?
- Phải. Nhưng khổ quá nên mỗi người mỗi nơi để tìm kiếm việc làm. Anh rất buồn khi cha mẹ đã già rồi mà vẫn phải bôn ba ngoài đời để tìm kiếm việc làm.
Im lặng giây lát, anh nói:
- Thế còn em?
Nàng thoáng buồn. Thời thơ ấu của nàng có gì hay ho để mà kể cho anh nghe. Nàng phải làm việc cật lực mới sống được.
- Em khổ cực từ nhỏ.
Rồi nàng kể cho anh nghe tất cả về cuộc đời lang thang xó chợ đầu đường của mẹ con nàng.
Anh nói:
- Tội nghiệp em.
- Nói tóm lại vấn đề bảo đảm có 1 cuộc sống khấm khá là vấn đề rất quan trọng đối với em. Em không muốn kết thúc 1 cuộc đời như mẹ em. 1 cuộc sống nghèo nàn, đôi giàu rách mõm vẫn không có tiền để thay, lại phải nuôi nấng 1 đứa con mà nó muốn 1 con búp bê bằng mủ cũng không có. Ôi! Em sợ lắm cái viễn cảnh nghèo nàn ngày xưa. Cái chết của cha và mẹ vẫn còn ám ảnh em.
- Nếu vậy sao em không chọn ông Hoàng Lâm Thao?
- Ở đời đâu phải chọn là được đâu anh. Hơn nữa em đâu muốn có chồng giàu. Em chỉ muốn có người chồng có cuộc sống ổn định mà thôi.
Nhật Nam định nói gì đó thì bỗng có 1 cơn gió mạnh thổi qua cánh đồng làm cho mái lá bay lất phất. Rồi 1 cơn mưa như trút nước đổ xuống. Từ lúc đến đây nàng không hề nghĩ là sẽ có 1 cơn mưa lớn như thế này. Khi nãy nàng thấy bầu trời đen kịt như báo hiệu sẽ có 1 cơn mưa giông ập đến, nhưng nàng mãi mê nói chuyện với anh nên không chú ý gì đến thời tiết bên ngoài nữa cả.
Căn lều bị nước mưa dột tứ phía, chỉ còn duy nhất 1 chỗ không dột, nàng và anh nép sát vào góc ấy.
Nhưng chỉ 1 lát, nước mưa tạt làm nàng vẫn ướt như chuột lột. Anh đưa cho nàng 1 cái khăn vàng cũ kỹ của anh.
Bội Cầm lau khô mái tóc, run rẩy nói:
- Không biết ông trời sẽ còn mưa như thế này bao lâu?
- Hết mưa anh sẽ đưa em về ngay.
- Em lạnh quá.
- Anh cũng vậy.
Bội Cầm nhìn anh qua ánh sáng yếu ớt trong lều, nàng thấy anh đứng dậy lấy cái áo khoác duy nhất đang máng trên kệ. Anh khoác lên vai nàng.
- Em mặc tạm cái này đi.
- Còn anh?
- Không sao. Dầu gì anh cũng là đàn ông mà.
Nàng mặc áo xong, anh ngồi xuống cạnh nàng. Anh kéo nhẹ nàng vào người anh, lưng nàng tựa vào ngực anh, 2 tay anh ôm lấy người nàng.
Nàng ngồi im thưởng thức hơi ấm toát ra từ người anh thấm qua người nàng. Nàng không còn sợ gì nữa. Giờ phút này đây nàng cảm thấy sung sướng.
Anh nói:
- Em mặc áo của anh trông đẹp hơn anh nhiều.
Mưa bắt đầu thưa hạt.
- Em phải về thôi. Có lẽ bà chủ giờ này cũng trông lắm.
Anh đưa nàng về đến Bách Hoa Lâm, rồi nàng lại đưa tiền cho anh để anh trở về căn lều của mình.
Mặc dù hôm nay nàng tốn khá nhiều tiền song nàng lại cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm