Số lần đọc/download: 1619 / 38
Cập nhật: 2017-07-24 16:07:47 +0700
Giới Quý Tộc Làng Chúng Tôi
O
ng Ali ấy à?... Phải, ông ta là quý tộc của tỉnh chúng tôi. Tôi nói là quý tộc, và đúng như vậy, chỉ có điều ông ta không phải là quý tộc gốc, những người có thể tự hào về dòng dõi lâu đời của mình.
Ông Ali là người xuất hiện muộn hơn. Nhưng ông ta lại vượt xa những nhà quý tộc khác. Nếu điều tra ngọn ngành xem tại sao ông Ali được coi là giới quý tộc mới sau này, thì đó là vì ông ta không phải là người địa phương.
Anh thấy ngạc nhiên phải không? Đừng ngạc nhiên. Khi ông ta đến đây anh còn chưa đẻ đâu.
Anh muốn biết sự thật ư? Để tôi giải thích cho anh: vùng chúng tôi có năm người quyền thế nhất, và cả năm đều không phải người gốc địa phương, mà là những người từ nơi khác đến và mai sau này mới trở thành người địa phương.
Người thứ nhất là ông Manxua. Tổ tiên của ông này là người vùng Khôraxan hay Bukhara gì đó, tôi không biết chính xác. Tóm lại ông Manxua là người ở đâu đó đến đây. Nghe kể khi ông xuất hiện lần đầu ở đây ông không biết một từ Thổ Nhĩ Kỳ nào. Tôi nhớ khi tôi còn bé các cụ già trong làng khẳng định rằng ông ta nói tiếng Thổ Nhĩ Kỳ rất giỏi, chỉ có điều ông ta làm ra vẻ như không biết. Chính ông Manxua cũng kể lại dường như ông đến Thổ Nhĩ Kỳ qua Trung Quốc và Ấn Độ. Mặc dù cũng gặp những người biết ông qua Idơmia và Stambul. Tất cả đều có thể. Ông ta tự xưng mình là pháp sư. Mà những loại pháp sư lang thang này có thể gặp bất cứ nơi nào.
Họ nay đây mai đó, chưa kịp chớp mắt đã ở Ấn Độ - sau đó lại sang Trung Quốc. Chính thế người ta gọi họ là những người sung sướng. Ôi, thế mà cũng gọi là Pháp sư! Ông ta đến đây, râu dài đến thắt lưng, vai khoác chiếc áo thụng dài tới gót chân. Ông ta nói bằng đủ các thứ tiếng mà ông ta biết, ngoại trừ tiếng Thổ Nhĩ Kỳ.
- Tôi là pháp sư từ lúc mới đẻ.
Vào hồi đó cả vùng chúng tôi không có một pháp sư nào. Làng nào cũng có vài người, mà làng chúng tôi không có một mống. Thậm chí cảm thấy ngượng với những người nơi khác đến. Các bô lão của chúng tôi buồn phiền.
- Làm thế nào bây giờ? Chúng ta cũng phải tìm ra một người làm pháp sư chứ!
Bất ngờ cái ông pháp sư lang thang Manxua kia đến.
- Tôi là pháp sư đây. - Ông ta nói.
Các bô lão chúng tôi mừng quá.
- Không ai bác bỏ điều anh nói cả. May quá! Đúng lúc chúng tôi đang muốn tìm một pháp sư thì vừa may gặp pháp sư thật!
Bạn có tưởng tượng được không? Không phải người từ nơi khỉ ho cò gáy nào nhé, mà là từ Bukhara, Samarkan! Theo tôi thời kỳ đó vùng Trung Á là nơi sinh ra các pháp sư.
Lập tức người ta cho xây một ngôi đền cho vị pháp sư nọ, cạnh đó là một ngôi nhà rất đẹp. Vị pháp sư của chúng tôi, như quyền của ông được phép, cưới liền một lúc bốn bà vợ. Cả bốn người đều con nhà giàu có. Thế là vị pháp sư Manxua trở thành nhà quý tộc ở tỉnh tôi.
Pháp sư Manxua trở nên giàu có, các con cái của ông đều được ăn học cả. Rồi tất cả đều trở thành những ông lớn vì là dòng dõi quý tộc mà! Người thì làm cho chính phủ, người thì giữ các chức vụ quan trọng khác.
Bây giờ tôi xin kể về các nhà quý tộc khác của chúng tôi. Trong thành phố có một gia đình tên là Dumbuk, anh biết họ đấy. Họ được coi là người địa phương. Nhưng không hoàn toàn đúng như vậy. Họ không thể được xem là người gốc địa phương được.
Một hôm tại khu chợ của thị trấn xuất hiện một gã lang thang say rượu - người rất cao lớn. Buổi tối hôm thánh lễ Ramadan hắn hát rống lên ngay giữa chợ. Có một người dân địa phương đến gần hắn và bảo:
- Này, anh bạn thân mến! Giữa ngày thánh lễ anh rống lên như thế mà không thấy xấu hổ sao?
Ga côn đồ liền xông vào người kia đánh đấm túi bụi.
- A, cái đồ tín ngưỡng chó đẻ! - Rồi hắn rút trong túi ra con dao đâm ngay vào cổ người kia.
Cảnh sát xông vào bắt hắn và đưa hắn đi tù. Sau khi ngồi tù mười hai năm, hắn lại mò về thành phố chúng tôi. Nhưng bây giờ ở đây hắn không còn là người lạ nữa. Tất cả chúng tôi ai cũng biết hắn là thằng lưu manh đểu cáng. Dù hắn nói gì cũng không ai dám cãi lại. Thử đi mà cãi với hắn! Hắn hỏi xin một người tiền tiêu vặt, người này phải cho ngay. Người khác thì hắn hỏi vay một số tiền lớn hơn. Người thứ ba cũng vậy!
Cứ thế dần dần Dumbuk trở nên giàu có và bắt đầu buôn bán rất thành đạt. Hắn cưới một cô con gái của một thương nhân. Gã láu cá ấy có rất nhiều tiền nên con cái được học hành tử tế cả. Các con trai, con rể hắn đều trở nên những ông lớn!
Bây giờ tôi xin kể vể gia đình quý tộc thứ ba ở vùng chúng tôi - đó là gia đình Khalutgi. Họ chỉ được coi là người địa phương từ chi thứ ba. Hồi bé tôi được nghe kể rằng:
Ngày xưa có một kẻ khả nghi đến làng chúng tôi. Từ khi hắn xuất hiện trong làng bắt đầu xảy ra các vụ trộm. Đêm nào cũng có một cửa hàng nào đó bị bẻ khóa.
Trước đó cả làng chúng tôi chưa hề biết trộm cắp là gì. Mọi người ai cũng nghi cho gã lạ mặt. Nhưng bao nhiêu ngày liền hắn không ra khỏi nhà thờ, vì thế không sao bắt quả tang hắn được. Từ sáng sớm đến nửa đêm hắn đều ngồi cầu nguyện trong nhà thờ. Vậy mà đêm nào cũng bị mất trộm. Hắn là người sùng đạo như thế nên không ai dám đi báo cảnh sát sợ có tội. Bỗng một đêm nọ nhà thờ bị mất những tấm thảm. Dân làng nhất quyết phải điều tra tìm cho bằng được kẻ trộm.
Nhưng ngày hôm đó hắn đã thuê một một gian hàng ở chợ. Bây giờ không ai có thể đẩy hắn đi khỏi làng. Các vụ trộm chấm dứt. Gã lạ mặt kia bắt đầu buôn bán nhỏ. Hắn bán những bài khấn, lời trích trong Kinh Thánh và đủ mọi loại sách tôn giáo khác. Rồi gã cưới vợ, và bạn có biết không, tới một ngày nọ tại sạp hàng của hắn người ta nhìn thấy những tấm thảm bị mất cắp ở nhà thờ hồi trước. Nhưng bây giờ làm gì được? Vả lại từ khi xảy ra vụ trộm đã trôi qua nhiều năm. Thậm chí người ta cũng không thể nói gì với tên ăn trộm, vì gã rất sùng đạo, hay giúp đỡ người nghèo khó và ăn xin. Nhưng những người trong làng đặt cho hắn biệt hiệu là Khalưtgi. Từ đó dòng họ này mang tên Khalưtgi. Bây giờ nếu bạn hỏi, họ sẽ kể cho bạn dường như ông cha họ khi đến đây là những người buôn bán thảm. Tên ăn cắp kia đã cho con cái đi học và chúng trở thành người cả. Tất cả đều có những chức vụ cao.
Còn về gia đình Khôtgia thì có thể nói họ là những người địa phương nhất trong giới quý tộc. Nhưng gốc rễ của dòng họ này cũng không ăn sâu lắm ở mảnh đất chúng tôi.
Có một gánh hát đến làng chúng tôi. Vào thời đó những người dân làng chưa được học hành như bây giờ. Dân làng chúng tôi lần đầu tiên được nhìn thấy các nghệ sĩ. Cùng với việc gánh hát này tới làng nếp sống đạo đức ở đây đã bị hỏng. Tay chủ gánh hát bắt đầu bí mật bán các vũ nữ của mình cho các khán giả. Họ đã ở lại làng chúng tôi rất lâu. Đột nhiên tay lái buôn đó mua lại cái quán cà phê, nơi gánh hát của lão thường biểu diễn, cho sửa sang lại thành cái quán đẹp nhất trong làng. Sau đó lão xây thêm một tầng nữa trên quán và mở nhà trọ. Nói tóm lại là lão định cư luôn ở đây. Sau đó lão từ bỏ các việc làm ăn mờ ám, để râu, mặc áo thụng và đi hành hương tới thánh địa Mecca. Sau khi hành hương về lão trở thành pháp sư. Đó là toàn bộ câu chuyện về dòng họ Khôtgia này. Họ là tầng lớp quý tộc được thừa nhận của chúng tôi, những người có học vấn, cao quý, tất cả đều giữ những chức vụ quan trọng.
Bạn thân mến ạ, đó là lớp quý tộc địa phương, những người ít nhiều đã có gốc rễ ở đây.
Nhưng trường hợp của ga Ali lại hoàn toàn khác, đó là loại quý tộc mới. Gã chỉ mới trở thành quý tộc hoàn toàn cách đây không lâu. Tuy vậy gã vẫn bỏ xa tất cẳ những nhà quý tộc khác.
Tôi không biết tại sao trong số những người dân gốc gác ở đây không có người nào trở thành quý tộc được. Chắc hẳn là do khí hậu không thích hợp. Toàn bộ giới quý tộc đều không phải người gốc địa phương. Họ đều từ các vùng khác tới. Chỉ có điều là khi đến làng chúng tôi họ đều phất lên.
Phải, anh bạn ạ, những người như Ali hiếm gặp lắm. Hào hiệp, cao thượng, hiếu khách! Tôi nói cho anh biết, Ali là người mới nhất trong số các nhà quý tộc ở tỉnh chúng tôi. Ông ta đã gắn chặt với nơi này. Nói gắn chặt cũng chưa đúng hẳn. Phải nói là đã ăn sâu bén rễ ở đây. Đám thanh niên các anh đều tưởng ông ta là người ở đây. Phải, ba mươi nhăm năm, một thời gian không phải là ít. Cũng có thể cho rằng ông ta là người ở đây.
Anh có nhìn thấy tòa nhà khách sạn lớn gần chợ không? Của Ali đấy! Những ngôi nhà trên đồi cũng là của ông ta. Và anh nghĩ là chỉ có thế thôi sao? Tất cả các sạp hàng ở chợ đều là của ông ta! Cái nhà tắm phía chân cầu, rạp chiếu bóng, khách sạn “Côngtopalas”, những ngôi nhà cạnh hiệu thuốc - tất cả đều là sở hữu của ông Ali. Ông ta đã có tuổi, không thể tự quản lý các nhà máy và trang trại nữa nên đã giao chúng cho các con trai và con rể. Tôi biết rõ đầu đuôi câu chuyện.
Khi Ali mới đến vùng này, ông ta đã ngoài bốn mươi tuổi. Cũng may mà đã ngoài bốn mươi, cái tuổi bắt đầu nhanh xuống dốc. Chứ giá Ali xuất hiện ở đây khi hãy còn trẻ, ông ta đã có thể mua tất tần tật ở đây rồi. Người dân thậm chí chẳng có đất mà đi lại. Tôi cam đoan với anh, ông ta có thế chiếm luôn cả mảnh đất hiện là Tòa thị chính của chúng tôi. Còn phải nói! Ở đây hầu như mọi thứ đã thuộc về ông ta rồi. Ngôi nhà bưu điện cũng là của Ali cho thuê. Nhà băng, trường học cũng là của ông ta. Thậm chí đồn cảnh sát cũng đóng trong ngôi nhà thuộc quyền sở hữu của Ali.
Không ai biết rõ ông Ali này bằng tôi. Ngày xưa tôi có một khách sạn ở khu vực cạnh nhà ga. Sau đó cái tên đểu này đã mua lại của tôi. Vài năm sau hắn ta cho phá khách sạn đi và xây một rạp chiếu bóng hiện vẫn còn đến ngày nay.
Sự việc như thế này.
Một hôm có một người khách đến khách sạn của tôi. Đó là gã Ali ấy. Lúc bấy giờ hắn chưa phải là “ông” gì cả, mà chỉ là một gã lang thang rách rưới rất đáng thương. Hắn đến và thuê phòng của tôi. Tầng một của khách sạn là nhà ăn và quán cà phê. Ali ăn ở nhà hàng và uống ở quán cà phê, còn ngủ trong một căn buồng sạch sẽ. Nhưng hắn không trả đồng nào cả. Không trả tiền còn là ít, đằng này hắn còn sai người đi mua báo và thuốc lá cho hắn. Hắn sai mấy người hầu bàn:
- Mua cho tôi gói thuốc lá và ghi vào phiếu thanh toán luôn.
Năm ngày, rồi mười ngày trôi qua. Rồi hơn một tháng. Tôi sai người đến gặp Ali yêu cầu hắn trả tiền. Ali còn mắng cho anh này:
- Anh điên rồi à, người anh em? Tôi còn ở đây kia mà, có chạy đi đâu đâu!
Chúng tôi đưa quần áo của Ali đi thuê giặt rồi lại phải tự bỏ tiền ra trả. Tóm lại, hắn sống hoàn toàn bằng tiền của chúng tôi. Thật ra tôi có thể đuổi hắn đi bất cứ lúc nào, nhưng lại tiếc số tiền hắn đã tiêu xài, mà không phải nhỏ! Tôi cứ chờ và nghĩ: có thể, hắn sẽ thanh toán. Cứ ngày nào cũng hy vọng lấy được tiền của Ali, nên tôi ngày càng phải chi thêm cho hắn.
Cuối cùng không kiên nhẫn được nữa tôi đến gặp hắn và bảo:
- Ông bạn thân mến ơi, ông trả tiền thôi đi chứ!
Và anh có biết sao không? Hắn dường như không nghe thấy tôi nói.
- Mời bác vào chơi - Hắn nói - Tôi rất thích vùng đất này của bác.
- Tất nhiên rồi! Tôi cũng rất thích tìm một cái chỗ có thể ăn uống không mất tiền mãi như thế này. Thật là thiên đường!
Còn hắn thì trả lời như không có chuyện gì xảy ra:
- Tôi quyết định sẽ ở hẳn lại thành phố của bác. Bác có biết có người nào bán nhà không? Có điều phải ở khu đất nào đẹp và nhà phải to rộng. Giá cả không thành vấn đề, miễn là nhà phải to và đẹp.
Tôi nhìn hắn: không có vẻ là tên lừa đảo. Đúng lúc đó có một người tên là Axưm đang muốn bán ngôi nhà có vườn và giàn nho của mình để trả nợ cho nhà băng. Tôi dẫn Ali đến gặp ông này. Ông già đòi mười tám nghìn lia, theo tiền cũ. Nói thật, giá ấy không phải là đắt. Ngôi nhà rất to, lại có cả vườn nho.
Ali nói:
- Tôi đồng ý mua nhà của ông. Hai ngày nữa ông sẽ nhận được tiền.
Chà, anh biết không, chưa đến hai ngày sau, chính xác là ngay sáng hôm sau, Axưm chạy đến gặp tôi vẻ hốt hoảng.
Ánh mắt ông già đầy vẻ tuyệt vọng:
- Có chuyện gì vậy, bác Axưm? - Tôi hỏi.
Ông già tội nghiệp ngã phịch xuống đi-văng. Đôi môi run run không nói được câu nào. Chúng tôi phải vẩy nước vào mặt ông ta ông mới hơi tỉnh lại.
- Cái gã lừa đảo ấy đã bán mất căn nhà của tôi rồi!
- Gã lừa đảo nào?
- Thằng Ali đểu cáng và lừa đảo mà bác dẫn đến nhà tôi hôm qua ấy!
- Không thể có chuyện ấy được! Làm sao hắn có thể bán ngôi nhà không phải của hắn được?
- Hắn đã bán và thậm chí còn nhận trước năm nghìn lia tiền đặt cọc.
Chúng tôi đi tìm hiểu xem sự việc thế nào. Hóa ra, sau khi biết có một ngôi nhà rao bán, ngay hôm đó Ali tìm một khách mua và nói dối người này rằng ngôi nhà đó là của hắn. Hai người thỏa thuận giá mười hai nghìn, mặc dù cái giá mười tám nghìn mà ông Axưm đòi đã là rẻ hơn thị trường rồi. Người mua thấy ngôi nhà to và đẹp quá, mà giá lại rẻ như thế nên đã không bỏ lỡ cơ hội, và giao ngay cho Ali năm nghìn lia tiền đặt cọc. Gã lừa đảo cầm tiền và lặn mất.
Đêm đó hắn không về khách sạn. Hôm sau chúng tôi lại nghe một tin mới: Ali đã mua một sạp hàng ở chợ. Tôi nói đã mua, mặc dù hắn hoàn toàn chưa trả liền sạp hàng này.
Sau khi ngã giá sạp hàng mười nghìn lia, hắn đã giao cho chủ sạp hai nghìn tiền đặt cọc, số còn lại hứa sẽ trả sau. Ngay tối hôm ấy chúng tôi lại được biết, Ali đã mua với giá mười nghìn lia một thửa ruộng lớn, và đã trả trước một nghìn tiền đặt cọc và cũng hứa số còn lại sẽ trả nốt sau vài ngày.
Mọi người nháo nhác đi tìm tên lừa đảo, nhưng hắn mất tăm mất tích. Ngày hôm sau chúng tôi lại được tin Ali, sau khi mua cái sạp hàng ở chợ và đặt cọc hai nghìn lia kia, đã bán cho người khác với giá bảy nghìn lia. Có ai lại không mua cái sạp hàng mới với giá rẻ như vây?
Người chủ cũ của sạp hàng chạy bổ đi tìm kẻ lừa đảo, trong khi đó Ali đã bán lại với giá bốn nghìn lia mảnh ruộng mà hắn mua với giá mười nghìn và đã đặt cọc một nghìn lia.
Một chuyện chưa từng thấy! Cái tên lưu manh này cứ mua đi bán lại không ngừng. Chẳng hạn, hắn mặc cả mua với giá mười nghìn lia một ngôi nhà, mảnh đất hay sạp hàng, đưa cho chủ nhân một nghìn lia tiền đặt cọc, và ngay hôm đó lại bán lại cho người khác với giá rẻ một nửa. Bằng cách đó, chẳng hạn, sau khi bán đi với giá bốn nghìn lia một mảnh đất mà hắn đặt cọc có một nghìn lia, hắn còn được lại ba nghìn lia.
Chúng tôi không tài nào bắt được gã lừa đảo, chỉ nghe nói: Ali vẫn liên tục làm các công việc mua đi bán lại.
Cả thành phố bắt đầu nhốn nháo. Không ai biết cái gì là của ai nữa. Mọi cái nhầm lẫn tất cả.
Bỗng một buổi tối ông Axưm đến khách san của tôi.
- Chúng ta đổ lỗi cho Ali thật là oan. - Ông nói - Ông ấy là con người tốt. Hôm qua ông ta đã đến gặp tôi và trả đủ mười tám nghìn lia. Chúng tôi đã ra phòng công chứng làm giấy tờ và chia tay nhau rất hữu nghị.
Thế là Ali trở thành người sở hữu tòa biệt thự đẹp. Một tuần sau cái người mà Ali nhận của ông ta năm nghìn lia tiền đặt cọc và hứa bán cho ông ta ngôi nhà của ông Axưm đến gặp tôi.
- Ở khách sạn của ông có một tay tên là Ali. Gã này đã lừa tôi, hứa bán ngôi nhà của người khác và cuỗm đi của tôi năm nghìn lia tiền đặt cọc. Hóa ra, ngôi nhà đó không phải là của hắn!
Tôi nói:
- Ông nhầm rồi, bây giờ ngôi nhà đó là của anh ta. Ông hãy đến gặp trực tiếp người ta mà hỏi. Còn anh ta không về chỗ chúng tôi nữa.
Người này ra về. Hai ngày sau lại đến gặp tôi. nét mặt có vẻ ngượng nghiu.
- Tôi đổ lỗi cho ông Ali thật là oan. Ông ta là người tốt. Ông ta trả lại cho tôi số tiền năm nghìn lia, hơn nữa còn cho tôi thêm năm trăm lia nữa.
Sau đó chúng tôi lại được biết Ali đã thanh toán xong cả tiền mua mảnh đất mà anh ta đã đặt cọc một nghìn lia, và sau đó đã bán lại cho người khác với giá bốn nghìn. Người này cũng được anh ta hoàn lại tiền, lại còn cho thêm hai trăm nữa.
Một tuần sau, buổi tối Ali đến khách sạn của tôi.
- Xin lỗi bác, - Anh ta nói - tôi có chút việc bận, vì thế không đến thanh toán số tiền nợ bác được. Tôi còn nợ bác bao nhiêu nhỉ?
Việc đã lâu nên bây giờ tôi cũng không còn nhớ anh ta đã nợ tôi bao nhiêu. Hai trăm hay ba trăm lia gì đó. Sau khi thanh toán xong anh ta còn cho các người hầu và viên quản lý của tôi tiền trà nước.
Rồi anh ta bảo tôi:
- Nếu có ai hỏi tôi, bác chỉ cho người ta đến biệt thự gặp tôi nhé.
Tôi cầm tay Ali hỏi:
- Này người anh em, anh đã làm những trò gì thế? Trong thành phố không còn sạp hàng, ngôi nhà nào mà không bị anh đem bán?
Và thế là Ali đã thú thật với tôi mọi chuyện:
Khi anh ta đến ở khách sạn tôi, trong túi anh ta không có một xu nào. Sau khi nhận năm nghìn lia tiền đặt cọc bán ngôi nhà của ông Axưm mà anh ta nhận là của mình, anh ta liền mua mấy sạp hàng và một mảnh đất và đặt cọc số tiền anh ta có, rồi ngay lập tức anh ta bán tất cả cho người khác với giá rẻ hơn. Những số tiền thu được anh ta lại dùng để đặt cọc mua những bất động sản tiếp theo, mà sau đó cũng lại được anh ta đem bán đi ngay với giá chỉ bằng nửa, vân vân. Khắp thành phố mọi chuyện rối tinh cả lên. Không còn biết người nào bán cái gì và mua cái gì nữa!
Sau khi nghe Ali kể tôi cứ há hốc mồm ra kinh ngạc.
- Anh bạn ơi, - Tôi nói - người ta có thể bắt anh về tội lừa đảo.
- Bắt tôi? Bác nói gì thế? Tôi đâu phải kẻ lừa đảo. Tôi đã thanh toán đầy đủ cho mọi người. Bác xem đấy: Ông Axưm đã nhận đủ tiền. Với những sạp hàng ở chợ, mảnh đất và ba ngôi nhà khác tôi cũng đã thanh toán sòng phẳng. Bây giờ tất cả đã là của tôi. Quả thật, còn một vài người tôi chưa thanh toán hết, nhưng dân dần tôi sẽ trả họ đầy đủ. Cách đây ba tháng khi tôi đến đây, trong túi tôi không có lấy nổi ba xu, còn bây giờ, ơn thánh Ala, tôi có cả biệt thự, cửa hàng, vườn tược. Có ai dám bảo người như tôi là ăn cắp? Cứ thử xem! Tất cả những ai đến gặp tôi đều tôn kính gọi tôi là ông cả!
Cha, anh bạn! Cái gã Ali này đã dựng nên ở thành phố chúng tôi cả một màn trình diễn khổng lồ. Anh ta bán đi mọi thứ ở đây: nhà cửa, sạp hàng, vườn ruộng. Cứ tìm được người nào muốn mua là anh ta lại bán ngay cho họ những bất động sản không phải của anh ta, chẳng hạn, buổi sáng khi người chủ sạp hàng đến sạp hàng của mình thì nó đã không còn của anh ta nữa rồi.
- Này, cái sạp hàng này của tôi mà! - Anh ta kêu lên với người chủ mới - Tôi có bán nó đâu!
Sự việc đi đến chỗ đánh nhau. Còn Ali thì lặn một hơi. Mấy ngày sau anh ta xuất hiện và đếm đủ tiền trả cho chủ nhân sạp hàng và mua nó. Nếu chủ nhân không đồng ý bán anh ta sẽ rộng rãi trả lại cho người mua số tiền anh ta đặt cọc anh ta đã nhận, vì anh ta rất rủng rỉnh tiền.
Một sáng người giúp việc của tôi hớt ha hớt hải chạy về nhà tôi báo tin. Anh ta thở hổn hển như muốn khóc:
- Ông ơi, nguy rồi! Khách sạn của chúng ta bị bán rồi!
Tôi lao ngay ra khỏi nhà, chạy như bay đến khách sạn. Có một người lạ mặt tuyên bố với tôi:
- Khách sạn này là của tôi! Tôi đã đặt cọc hai mươi mốt nghìn lia để mua rồi! Bây giờ tôi đang chờ ông Ali đến và chúng tôi sẽ ra phòng công chứng.
- Này, đồ đểu cáng, anh có biết khách sạn này là của ai không? Anh mua nó của ai vậy? Tôi là chủ của nó cơ mà!
- Không, tôi mới là chủ!
- Tôi!...
- Tôi!...
Sự việc cuối cùng đi đến chỗ ẩu đả.
Ngày hôm đó Ali không đến khách sạn. Bốn ngày sau anh ta mới đến. Cả hai chúng tôi - người đã đặt cọc tiền cho anh ta để mua khách sạn của tôi và tôi, nhảy bổ vào anh ta.
- Khoan đã! - Ali nói và quay sang bảo tôi - Bác có bán khách sạn của bác không?
- Tôi không bán!
- Tốt lắm, bác có thể không bán.
Anh ta đếm đủ hai mươi mốt nghìn lia trả cho người kia.
- Đây, ông hãy nhận đủ tiền của mình!
Tôi nhắc lại, trong thành phố không còn mảnh đất, ngôi nhà hay cửa hàng nào mà Ali không tìm cách bán. Riêng cái khách sạn của tôi anh ta đã bán đến sáu lần. Cuối cùng biết không thể làm gì được, tôi đành phải bán nó cho anh ta với giá tám mươi nghìn lia. Để tránh khỏi bị rắc rối. Và cần phải nói rằng tôi không hề bán rẻ, Ali thậm chí còn trả thêm cho tôi.
Đấy, nhà quý tộc Ali của chúng tôi là như thế đấy. Cũng may tay bợm này bây giờ đã già và không thiết chuyện kinh doanh nữa. Nếu không cứ như trước đây, chỉ cần hắn đến ngôi làng nào có hai hộ là thể nào hắn cũng tìm được cách bán ruộng của người nông dân này cho người nông dân kia. Kết quả là Ali trở thành người sở hữu hầu hết nhà cửa, ruộng vườn, đất đai. Bằng cách nào thì không ai rõ. Hắn ta mua của một người và bán cho một người, nhưng không chiếm đoạt tiền của ai cả. Bây giờ gần như mọi thứ trong thành phố là của hắn ta. Trong số các nhà quý tộc tỉnh chúng tôi hắn ta là người xuất hiện muộn nhất, nhưng lại vượt xa tất cả.
Giá như Ali đến thành phố chúng tôi sớm hơn hai chục năm thì có lẽ bây giờ chúng tôi cũng chẳng còn có ba tấc đất để xây mộ. Cái tay láu cá kia đã mua hết ngay!
Đó là cái kết câu chuyện về các nhà quý tộc vùng chúng tôi. Tất cả họ đều là người nơi khác đến. Còn những người gốc lâu đời của chúng tôi quá thật thà, vì thế chẳng có ai trở thành quý tộc được!