Nguyên tác: The Hunger Games
Số lần đọc/download: 6238 / 342
Cập nhật: 2017-05-19 13:22:41 +0700
Chương 23
M
ọi tế bào trong cơ thể đều muốn tôi cắm đầu vào món hầm và ngấu nghiến nó, hết miếng này đến miếng khác vào miệng. Nhưng tiếng Peeta đã ngăn tôi lại. “Chúng ta tốt hơn là nên ăn món hầm đó chậm thôi. Có nhớ đêm đầu tiên trên tàu không? Những thức ăn giàu dinh dưỡng làm mình phát ốm và mình thậm chí còn không sắp chết đói lúc đó.”
“Cậu nói đúng. Và mình có thể nuốt sạch món này!” tôi nói một cách tiếc nuối. Nhưng tôi không làm thế. Chúng tôi hoàn toàn hiểu được. Mỗi người lấy một chiếc bánh cuộn, nửa quả táo và một phần món hầm trộn cơm to bằng quả trứng. Tôi tự bắt mình ăn món hầm chậm bằng những thìa nhỏ – họ thậm chí còn gửi cho chúng tôi cả dụng cụ ăn bằng bạc và đĩa – thưởng thức từng miếng một. Khi chúng tôi ăn hết, tôi nhìn chằm chằm chiếc đĩa đầy khao khát. “Mình muốn nữa.”
“Mình cũng vậy. Nghe mình này. Chúng ta sẽ đợi một tiếng nữa, nếu thức ăn vẫn ở yên trong bụng, thì chúng ta sẽ lấy thêm phần ăn khác,” Peeta nói.
“Đồng ý,” tôi đáp. “Đây sẽ là một giờ dài đằng đẵng.”
“Có lẽ không lâu đến vậy đâu,” Peeta nói. “Cậu đang nói gì ngay trước khi thức ăn được gửi đến nhỉ? Điều gì đó về mình… không có sự cạnh tranh… điều tốt đẹp nhất từng xảy ra với cậu…”
“Mình không nhớ phần cuối cùng,” tôi nói, hy vọng ánh sáng ở đây quá yếu khiến các camera không thể chộp được khuôn mặt đỏ bừng của tôi.
“Ồ, đúng vậy. Đó là những gì mình đã nghĩ,” cậu ấy nói. “Ngồi lui vào đi, mình sắp đóng băng rồi.”
Tôi ngồi lui vào nhường chỗ cho cậu ấy trong chiếc túi ngủ. Chúng tôi dựa lưng vào thành hang, đầu tôi dựa vào vai cậu ấy, cánh tay cậu ấy thì ôm lấy tôi. Tôi có thể cảm thấy Haymitch đang huých khuỷu tay thúc tôi tiếp tục diễn. “Vậy, từ khi chúng ta năm tuổi, cậu thậm chí chưa từng chú ý đến bất cứ cô gái nào khác ư?” tôi hỏi cậu ấy.
“Không, mình chú ý đến gần như mọi cô gái, nhưng không ai trong số họ tạo cho mình ấn tượng lâu ngoài cậu,” cậu ấy trả lời.
“Mình chắc rằng điều đó sẽ làm cha mẹ cậu phát hoảng, cậu thích một cô gái ở Seam,” tôi nói.
“Hầu như không. Nhưng mình không thể quan tâm ít đi. Dù sao, nếu chúng ta trở về, cậu sẽ không phải là cô gái đến từ Seam, mà sẽ là cô gái đến từ Khu đô thị cho Người chiến thắng Victor’s Village,” cậu ấy nói.
Đúng vậy. Nếu chúng tôi thắng, mỗi chúng tôi sẽ có một căn nhà ở một khu đô thị dành riêng cho những người chiến thắng Trò chơi sinh tử. Trước đây rất lâu, khi Trò chơi sinh tử bắt đầu, Capitol đã xây dựng một dãy nhà rất đẹp ở mỗi đặc khu. Tất nhiên, ở đặc khu chúng tôi, chỉ một chiếc được sử dụng. Hầu hết những người khác chưa bao giờ sống ở đó.
Một ý nghĩ phiền muộn chợt đến. “Nhưng khi đó, hàng xóm duy nhất của chúng ta sẽ là Haymitch!”
“À, điều đó thật tốt,” Peeta nói, ôm chặt lấy tôi trong cánh tay cậu ấy. “Cậu và mình và Haymitch. Rất ấm cúng. Picnic, sinh nhật, những đêm đông dài ngồi quanh đống lửa kể lại những câu chuyện về Trò chơi sinh tử trước đây.”
“Mình đã nói với cậu là ông ấy ghét mình mà!” tôi nói, nhưng tôi không thể không cười khi nghĩ đến hình ảnh Haymitch sẽ trở thành người bạn mới của tôi.
“Chỉ thỉnh thoảng thôi. Khi ông ấy tỉnh táo, mình chưa từng nghe thấy ông ấy nói bất cứ điều gì không tốt về cậu,” Peeta nói.
“Ông ta chẳng bao giờ tỉnh táo cả!” tôi phản đối.
“Đúng thật. Mình đang nghĩ đến ai nhỉ? Ồ, mình biết. Đó là Cinna, người rất thích cậu. Nhưng chủ yếu là do cậu không cố bỏ chạy khi anh ta đốt lửa trên người cậu,” Peeta nói. “Mặt khác, Haymitch… chà, nếu mình là cậu, mình sẽ tránh mặt Haymitch hoàn toàn. Ông ấy ghét cậu.”
“Mình nghĩ cậu đã nói rằng mình là người ông ta yêu thích,” tôi nói.
“Ông ấy ghét mình hơn,” Peeta đáp lại. “Mình nghĩ nhìn chung ông ta không thích tất cả mọi người.”
Tôi biết khán giả sẽ thích màn nói đùa của chúng tôi về Haymitch. Ông ấy đã lượn đi lượn lại khá lâu, ông ấy gần như đã trở thành một người bạn cũ của một vài người trong số họ. Và sau vụ ông ấy lao đầu xuống khỏi khán đài trong buổi chọn cống phẩm, mọi người đều biết ông ấy. Vào lúc này, họ chắc hẳn đã lôi ông ấy ra khỏi phòng điều khiển để phỏng vấn về chúng tôi. Không thể biết được ông ấy sẽ dựng lên những chuyện bịa đặt gì. Ông ấy dường như ở thế bất lợi vì hầu hết các cố vấn đều có một cộng sự, một người chiến thắng khác để giúp đỡ họ trong khi Haymitch phải sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào. Cũng hơi giống tôi khi tôi ở một mình trong đấu trường. Tôi tự hỏi ông ấy đang chống đỡ như thế nào, với việc uống rượu, sự chú ý, và áp lực của việc cố gắng giúp chúng tôi sống sót.
Thật buồn cười. Haymitch và tôi không chịu nổi nhau, nhưng có lẽ Peeta đã đúng về việc chúng tôi giống nhau bởi vì ông ấy dường như có thể giao tiếp với tôi bằng cách chọn thời điểm gửi các món quà đến. Chẳng hạn như làm thế nào tôi biết tôi chắc phải đang ở gần nguồn nước khi ông ấy không gửi đồ tiếp tế đến và làm thế nào tôi biết thuốc ngủ xi rô không chỉ là một thứ giúp làm giảm sự đau đớn của Peeta và bây giờ làm thế nào tôi biết rằng tôi phải tiếp tục đóng vở kịch lãng mạn này. Ông ấy thực sự đã không bỏ nhiều công sức liên hệ với Peeta. Có lẽ ông ấy nghĩ một bát nước xuýt sẽ chỉ là một bát nước xuýt đối với Peeta, trong khi tôi lại có thể nhìn ra được sợi dây liên hệ với nó.
Một ý nghĩ lóe lên, và tôi ngạc nhiên là câu hỏi này đến giờ mới xuất hiện. Có lẽ bởi vì chỉ gần đây tôi mới nhìn nhận Haymitch dưới góc độ hiếu kỳ. “Cậu nghĩ ông ấy đã làm điều đó như thế nào?”
“Ai cơ? Làm gì?” Peeta hỏi.
“Haymitch. Cậu nghĩ ông ấy đã làm thế nào để thắng Trò chơi sinh tử?” tôi nói.
Peeta suy ngẫm điều này một lúc trước khi trả lời. Haymitch có vóc dáng vạm vỡ, nhưng không phải những biểu tượng về thể chất như Cato hay Thresh. Ông ấy cũng không đặc biệt đẹp trai. Không theo cái cách mà khiến các nhà tài trợ trút quà như mưa cho bạn. Và ông ấy cũng quá không thân thiện. Thật khó để hình dung ra bất cứ ai có thể lập nhóm với ông ấy. Chỉ có một cách duy nhất Haymitch có thể chiến thắng, và Peeta đã nói ra điều đó vừa đúng lúc tôi tự mình đi đến kết luận.
“Ông ấy thông minh hơn những người khác,” Peeta nói.
Tôi gật đầu, và để cho cuộc đối thoại dừng tại đó. Nhưng trong sâu thẳm tôi tự hỏi liệu có phải Haymitch tỉnh táo đủ lâu để giúp tôi và Peeta vì ông ấy nghĩ rằng chúng tôi có thể có trí thông minh để tồn tại. Có lẽ ông ấy không phải lúc nào cũng say xỉn. Có lẽ, ngay từ đầu, ông ấy đã cố gắng giúp các cống phẩm. Nhưng sau đó điều đó trở nên không thể chịu đựng nổi. Đó phải như địa ngục khi cố vấn cho hai đứa trẻ và rồi nhìn chúng chết. Hết năm này sang năm khác. Tôi nhận ra rằng nếu tôi ra khỏi đây, đó sẽ trở thành công việc của tôi. Cố vấn cho cô gái đến từ Đặc khu 12. Ý nghĩ đó thật quá ghê tởm. Tôi đẩy nó ra khỏi đầu.
Khoảng nửa giờ qua đi trước khi tôi quyết định tôi phải ăn tiếp. Bản thân Peeta cũng quá đói để tranh cãi. Khi tôi chuẩn bị hai phần thịt cừu hầm với cơm ra đĩa, chúng tôi nghe thấy bài quốc ca bắt đầu vang lên. Peeta dán mắt qua khe hở giữa các tảng đá để nhìn bầu trời.
“Tối nay sẽ không có gì để xem đâu,” tôi nói, hứng thú với món hầm hơn nhìn bầu trời nhiều. “Chẳng có việc gì đã xảy ra cả, nếu không chúng ta đã nghe thấy tiếng pháo hiệu.”
“Katniss,” Peeta nói nhỏ.
“Gì thế? Chúng ta có nên chia thêm bánh cuộn không?” tôi hỏi.
“Katniss,” cậu ấy nhắc lại, nhưng tôi thấy mình đang muốn lờ đi.
“Mình sẽ chia thêm 1 phần. Nhưng mình sẽ để dành pho mát cho ngày mai,” tôi nói. Tôi thấy Peeta đang nhìn chằm chằm mình. “Gì đây?”
“Thresh chết rồi,” Peeta nói.
“Không thể nào,” tôi nói.
“Họ chắc đã bắn pháo hiệu lúc đang sấm sét và chúng ta đã bỏ lỡ nó,” Peeta nói.
“Cậu chắc chứ. Ý mình là, trời đang mưa như trút ngoài kia. Mình không biết làm thế nào cậu có thể nhìn rõ được thứ gì,” tôi nói. Tôi đẩy cậu ấy ra khỏi những tảng đá và liếc mắt ra nhìn bầu trời đang mưa tối đen như mực. Trong khoảng mười giây, tôi bắt được hình ảnh mờ mờ méo mó của Thresh và rồi biến mất. Cũng giống như cậu ấy vậy.
Tôi ngồi sụp xuống dựa vào tảng đá, trong giây lát quên đi nhiệm vụ trên tay mình. Thresh đã chết. Tôi nên vui mừng, đúng không? Bớt đi một cống phẩm phải đối đầu. Và còn là một người rất mạnh nữa chứ. Nhưng tôi không vui. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là Thresh đã để tôi đi, để tôi chạy trốn vì Rue, người đã chết với một mũi lao đâm vào bụng…
“Cậu ổn chứ?” Peeta hỏi.
Tôi nhún vai không thể hiện gì, dùng hai cánh tay ôm chặt lấy cơ thể mình. Tôi phải chôn dấu đi nỗi đau thực sự bởi không ai sẽ đánh cược vào một cống phẩm lại đi khóc than cho cái chết của đối thủ. Rue là một trường hợp. Chúng tôi đã là đồng minh. Cô bé còn quá nhỏ. Nhưng sẽ không ai hiểu được nỗi đau buồn của tôi trước vụ án mạng của Thresh. Từ đó bất chợt làm tôi bất động. Vụ án mạng! May mắn thay, tôi không thốt ra. Điều đó sẽ không cho tôi bất cứ lợi thế nào trong đấu trường. Những gì tôi nói là, “Chỉ là… nếu chúng ta không thắng… mình muốn Thresh sẽ làm được điều đó. Vì cậu ấy đã để mình đi. Và vì Rue.”
“Ừ, mình hiểu,” Peeta đáp. “Nhưng điều này có nghĩa là chúng ta đang tiến gần thêm một bước để trở về Đặc khu 12.” Cậu ấy đặt một đĩa thức ăn vào tay tôi. “Ăn đi. Nó vẫn còn ấm.”
Tôi ăn một miếng thịt hầm để thể hiện rằng mình không thực sự quan tâm, nhưng nó giống như keo trong miệng tôi và phải mất khá nhiều công sức để nuốt xuống. “Điều đó cũng có nghĩa là Cato sẽ trở lại để săn lùng chúng ta.”
“Và hắn ta cũng lại có đồ tiếp tế,” Peeta nói.
“Hắn chắc là đã bị thương, mình cá là vậy,” tôi nói.
“Điều gì khiến cậu nghĩ vậy?” Peeta hỏi.
“Bởi vì Thresh sẽ không bao giờ chịu gục ngã mà không chiến đấu. Cậu ấy rất mạnh, ý mình là cậu ấy từng rất mạnh. Và họ ở trong lãnh thổ của cậu ấy,” tôi nói.
“Tốt,” Peeta đáp lại. “Cato càng bị thương nặng càng tốt. Mình tự hỏi Mặt Cáo đang xoay xở thế nào.”
“Ồ, cô ta sẽ ổn thôi,” tôi cáu kỉnh. Tôi vẫn tức giận ý tưởng trốn ở Cornucopia của cô ta, còn tôi đã không làm vậy. “Có vẻ sẽ dễ bắt được Cato hơn cô ta.”
“Có lẽ họ sẽ tự bắt lẫn nhau và chúng ta sẽ chỉ việc về nhà,” Peeta nói. “Nhưng có lẽ chúng ta nên cẩn thận hơn về việc canh gác. Mình đã ngủ gật mất mấy lần.”
“Mình cũng vậy,” tôi thừa nhận. “Nhưng đêm nay sẽ không.”
Chúng tôi im lặng ăn hết thức ăn và sau đó Peeta đề nghị được canh gác trước. Tôi rúc sâu vào chiếc túi ngủ bên cạnh cậu ấy, kéo mũ áo che lên mặt để tránh các máy quay. Tôi chỉ cần một vài khoảnh khắc riêng tư để có thể giải phóng những cảm xúc trên gương mặt mình mà không bị nhìn thấy. Bên dưới chiếc mũ, tôi lặng lẽ nói lời vĩnh biệt Thresh và cám ơn cậu ấy đã để tôi sống. Tôi hứa sẽ nhớ cậu ấy và, nếu có thể, sẽ làm điều gì đó để giúp đỡ gia đình cậu ấy và gia đình Rue, nếu tôi thắng. Sau đó tôi trốn vào giấc ngủ, cảm thấy dễ chịu với chiếc bụng no nê và hơi ấm của Peeta bên cạnh mình.
Khi Peeta đánh thức tôi sau đó, điều đầu tiên tôi ghi nhận là mùi thơm của pho mát dê. Cậu ấy đang cầm một nửa chiếc bánh cuộn được phết lớp kem trắng đó và phía trên đặt vài lát táo. “Đừng nổi điên,” cậu ấy nói. “Mình phải ăn thêm. Đây là nửa của cậu.”
“Ồ, tốt,” tôi nói, ngay lập tức cắn một miếng to. Miếng pho mát đầy chất béo này có vị giống như loại Prim làm. Những miếng táo thì thật giòn và ngọt. “Ừm.”
“Chúng mình làm pho mát dê và trang trí táo ở tiệm bánh,” cậu ấy nói.
“Cá là cái đó đắt,” tôi nói.
“Quá đắt cho gia đình mình ăn. Trừ khi nó đã để lâu rồi. Tất nhiên, trên thực tế mọi thứ nhà mình ăn đều là đồ đã để lâu,” Peeta nói, kéo chiếc túi ngủ lên bao phủ lấy cậu ấy. Chưa đầy một phút, cậu ấy đã ngáy.
Hừm. Tôi đã luôn cho rằng những người chủ cửa hàng sống một cuộc sống dễ chịu.
Và đó là sự thật, Peeta đã luôn có đủ thức ăn. Nhưng cũng có điều gì đó buồn chán về việc phải sống cả đời với những chiếc bánh mì cũ, những ổ bánh khô, cứng mà không ai cần. Một điều về chúng tôi, từ khi tôi đem thức ăn về nhà hàng ngày, là phần lớn chúng rất tươi, bạn phải đảm bảo là nó sẽ không bị ôi thiu.
Vào một thời điểm trong ca gác của tôi, cơn mưa ngừng lại, không phải dần dần mà tất cả cùng một lúc. Cơn trút nước kết thúc và chỉ còn lại những giọt nước chảy xuống từ các cành cây và dòng chảy cuồn cuộn của con suối đang ngập tràn nước bên dưới kia. Mặt trăng tròn đầy, đẹp đẽ ló ra, và mặc dù không có đôi kính tôi vẫn có thể nhìn rõ bên ngoài. Tôi không thể xác định được mặt trăng đó có phải là thực không hay đơn thuần chỉ là một hình chiếu lên của các Nhà thiết lập Trò chơi. Tôi biết là nó đã tròn rất gần thời điểm tôi rời nhà. Tôi và Gale đã ngắm trăng mọc khi chúng tôi đi săn vào chiều muộn.
Tôi đã đi bao lâu rồi? Tôi đoán tôi đã ở trong đấu trường khoảng hai tuần, và đã có khoảng một tuần chuẩn bị ở Capitol. Có lẽ mặt trăng đã hoàn thành chu kỳ của nó. Vì một lý do nào đó, tôi khao khát mong rằng nó chính là mặt trăng của tôi, mặt trăng mà tôi đã ngắm trong khu rừng bao quanh Đặc khu 12. Điều đó sẽ cho tôi một cái gì đó để bấu víu trong cái thế giới siêu thực của đấu trường này, nơi mà sự chân thực của mọi thứ đều bị nghi ngờ.
Còn lại bốn người.
Lần đầu tiên, tôi tự cho phép mình thực sự nghĩ đến khả năng tôi có thể về nhà. Đến danh tiếng. Đến sự giàu có. Đến ngôi nhà của riêng tôi tại Victor’s Village. Mẹ tôi và Prim sẽ sống ở đó với tôi. Không còn lo lắng bị đói ăn. Một kiểu tự do mới. Nhưng rồi… sao? Cuộc sống hàng ngày của tôi sẽ như thế nào? Phần lớn nó sẽ được dùng cho việc hấp thụ thức ăn ư? Bỏ điều đó đi và tôi thực sự không chắc tôi là ai, cái tạo nên con người mình gì? Ý nghĩ đó làm tôi hơi sợ. Tôi nghĩ về Haymitch, với tất cả tiền của ông ấy. Cuộc sống của ông ấy đã trở nên như thế nào? Ông ấy sống cô độc, không vợ con, phần lớn thời gian ông ấy thức là say xỉn. Tôi không muốn cũng kết thúc như vậy.
“Nhưng mày sẽ không cô độc,” tôi thì thầm với chính mình. Tôi có mẹ tôi và Prim. Ừ thì trong một khoảng thời gian. Và sau đó… tôi không muốn nghĩ về lúc đó, khi Prim đã trưởng thành, mẹ tôi đã ra đi. Tôi biết tôi sẽ không bao giờ kết hôn, không bao giờ mạo hiểm mang một đứa trẻ đến thế giới này. Bởi vì nếu có một thứ mà người chiến thắng không thể đảm bảo thì đó chính là sự an toàn của con bạn. Tên của những đứa con tôi sẽ vẫn được đưa vào quả cầu chọn cống phẩm như con của tất cả những người khác. Và tôi thề là tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Mặt trời cuối cùng cũng mọc, ánh sáng của nó lọt qua những khe hở và tỏa lên khuôn mặt Peeta. Cậu ấy sẽ trở thành người như thế nào nếu chúng tôi trở về? Chàng trai tốt bụng, khó hiểu này, người có thể đưa ra những lời nói dối thật thuyết phục khiến toàn bộ Panem tin rằng cậu ấy đang yêu tôi một cách tuyệt vọng, và tôi sẽ thừa nhận rằng, có những lúc cậu ấy khiến chính tôi cũng tin điều đó. Ít nhất, chúng ta sẽ là bạn, tôi nghĩ. Không có gì thay đổi thực tế là chúng tôi đã cứu sống lẫn nhau ở đây. Và trên hết, cậu ấy sẽ luôn là cậu bé với chiếc bánh mì đó. Bạn tốt. Mặc dù trên hết… và tôi có thể cảm thấy đôi mắt xám của Gale đang nhìn tôi khi tôi ngắm nhìn Peeta, suốt quãng đường từ Đặc khu 12.
Sự buồn bực làm tôi di chuyển. Tôi nghiêng người và lắc vai Peeta. Đôi mắt cậu ấy mở ra nhưng vẫn ngái ngủ và khi chúng tập trung vào tôi, cậu ấy kéo tôi xuống cho một nụ hôn dài.
“Chúng ta đang lãng phí mất thời gian đi săn đấy,” tôi nói khi tôi cuối cùng cũng rời ra được.
“Mình sẽ không gọi đó là lãng phí,” cậu ấy vươn vai khi ngồi dậy. “Vậy có phải chúng ta sẽ đi săn với cái dạ dày rỗng tuếch để tạo cho chúng ta một động lực không?”
“Không phải chúng ta,” tôi nói. “Chúng ta tự nhồi nhét mình là để cho chúng ta sức khỏe.”
“Tính cả mình vào,” Peeta nói. Nhưng tôi có thể thấy cậu ấy ngạc nhiên khi tôi chia chỗ thịt cừu hầm và cơm ra làm hai phần và đưa một đĩa đầy cho cậu ấy. “Tất cả chỗ này ư?”
“Chúng ta sẽ kiếm lại trong ngày hôm nay,” tôi nói, và cả hai chúng tôi cắm mặt vào đĩa của mình. Dù đã nguội, nó vẫn là một trong những món ngon nhất mà tôi từng ăn. Tôi buông nĩa và dùng ngón tay vét nốt những miếng nước sốt cuối cùng. “Mình có thể cảm thấy Effie đang rùng mình ghê tởm bộ dạng của mình.”
“Hey, Effie, nhìn này!” Peeta kêu lên. Cậu ấy ném chiếc nĩa của mình bay qua vai và theo đúng nghĩa đen là dùng lưỡi liếm sạch cái đĩa của cậu ấy, tạo ra âm thanh to và thỏa mãn. Sau đó cậu ấy gửi một nụ hôn gió về hướng chung chung cho cô ta và hô lên, “Chúng tôi nhớ chị, Effie!”
Tôi lấy tay bịt miệng cậu ấy, nhưng tôi đang cười. “Dừng lại đi! Cato có thể đang ở ngay bên ngoài hang của chúng ta.”
Cậu ấy kéo tay tôi ra. “Sao mình phải quan tâm chứ? Giờ mình đã có cậu bảo vệ rồi,” Peeta nói, kéo tôi về phía mình.
“Thôi nào,” tôi nói trong sự bực bội, giải thoát mình khỏi cái ôm của cậu ấy nhưng không trước khi cậu ấy có được một nụ hôn khác.
Khi chúng tôi đóng gói đồ đạc và đứng ở bên ngoài cái hang, trạng thái của chúng tôi trở nên cẩn trọng. Nó như thể trong những ngày vừa qua, được bảo vệ bởi các tảng đá, cơn mưa và việc Cato ra tay trước với Thresh, chúng tôi đã có được một khoảng thời gian trì hoãn, một dạng nghỉ ngơi. Bây giờ, mặc dù ngày nắng ấm, cả hai chúng tôi đều nhận thức rõ rằng chúng tôi thực sự đã quay trở lại Trò chơi. Tôi đưa cho Peeta con dao của mình, vì bất cứ loại vũ khí nào cậu ấy đã từng có thì nó cũng bị mất lâu rồi, và cậu ấy gài nó vào thắt lưng. Bảy mũi tên cuối cùng của tôi – trong số mười hai chiếc tôi đã hy sinh ba chiếc cho vụ nổ, hai chiếc cho bữa tiệc – đang kêu lạch cạch bởi để trong ống đựng tên hơi lỏng lẻo. Tôi không thể đánh mất thêm cái nào nữa.
“Lúc này cậu ta chắc đang săn tìm chúng ta,” Peeta nói. “Cato không phải loại người ngồi đợi con mồi của mình tình cờ đi ngang qua.”
“Nếu hắn ta bị thương…” tôi bắt đầu.
“Nó sẽ không có gì khác,” Peeta ngắt lời. “Nếu cậu ta có thể di chuyển, cậu ta sẽ vẫn tìm đến.”
Với cả cơn mưa kia, dòng suối chảy tràn ra hai bên bờ của nó vài feet. Chúng tôi dừng lại đó để bổ sung nước. Tôi kiểm tra những cái bẫy mà tôi đặt vài ngày trước và thấy rằng chúng trống không. Không hề ngạc nhiên dưới thời tiết như vậy. Bên cạnh đó, tôi không nhìn thấy nhiều con thú hay dấu hiệu của chúng ở khu vực này.
“Nếu chúng ta muốn có thức ăn, chúng ta tốt hơn là nên quay lại khu vực săn bắn trước đây của mình,” tôi nói.
“Quyền ra quyết định của cậu. Chỉ cần bảo cậu cần mình làm gì,” Peeta đáp lại.
“Để mắt canh chừng,” tôi nói. “Chú ý vào các tảng đã nhiều nhất có thể, thật không khôn ngoan nếu để lại dấu vết cho hắn ta lần theo. Và lắng nghe cho cả hai chúng ta.” Đến thời điểm này, rõ ràng là vụ nổ đã phá hủy hoàn toàn khả năng nghe của tai trái tôi.
Tôi sẽ bước đi trong nước để che đi dấu vết hoàn toàn, nhưng tôi không chắc chân Peeta có thể nhúng nước. Mặc dù thuốc đã ngăn chặn sự nhiễm trùng, cậu ấy vẫn còn rất yếu. Trán tôi bị đau bởi vết dao cắt, nhưng sau ba ngày máu đã ngừng chảy. Tuy nhiên tôi vẫn quấn băng quanh đầu, đề phòng trường hợp sự ráng sức sẽ làm nó chảy máu lại.
Khi chúng tôi đi dọc theo dòng suối, chúng tôi đi qua nơi tôi tìm thấy Peeta ngụy trang trong cỏ và bùn. Một điều tốt là nhờ trận mưa như trút nước và bờ suối bị ngập lụt, mọi dấu vết về chỗ ẩn nấp của cậu ấy đã được quét sạch. Điều đó nghĩa là, nếu cần thiết, chúng tôi có thể quay lại cái hang. Tuy nhiên, tôi cũng không mạo hiểm làm việc đó khi Cato đang lần theo chúng tôi.
Những tảng đá cuội lớn thu nhỏ dần rồi chuyển sang thành những viên sỏi, và sau đó, tôi nhẹ cả người khi chúng tôi quay lại khu rừng thông và chỗ mặt rừng hơi nghiêng. Lần đầu tiên tôi nhận ra chúng tôi có một vấn đề. Đi từ địa hình toàn đá với cái chân bị thương chưa khỏi – ừ thì tất nhiên bạn sẽ gây ra một ít tiếng động. Nhưng ngay cả khi đi trên thảm lá kim êm ái thì Peeta vẫn thật ồn ào. Và ý tôi ồn àotức là thật sự ồn ào, như thể cậu ấy đang dậm mạnh chân hay gì đó. Tôi quay lại nhìn cậu ấy.
“Gì thế?” cậu ấy hỏi.
“Cậu phải di chuyển nhẹ nhàng hơn,” tôi nói. “Quên Cato đi thì cậu cũng đang đuổi hết mọi con thỏ trong vòng bán kính mười dặm đấy.”
“Thật ư?” cậu ấy thốt lên. “Xin lỗi, mình đã không biết.”
Vậy là, chúng tôi bắt đầu lại và cậu ấy đã đi nhẹ hơn một chút, nhưng thậm chí chỉ với một tai nghe được, cậu ấy vẫn làm tôi giật mình.
“Cậu có thể cởi giày ra không?” tôi gợi ý.
“Ở đây ư?” cậu ấy kêu lên không tin, như thể tôi đã yêu cầu cậu ấy đi chân không trên than nóng hay gì đó. Tôi phải tự nhắc mình rằng cậu ấy vẫn chưa quen với rừng, rằng nó là một nơi đáng sợ, cấm kị ngoài hàng rào của Đặc khu 12. Tôi nghĩ về Gale, với bước đi nhẹ như nhung của anh ấy. Thật kỳ lạ, làm sao anh ấy có thể gần như không gây tiếng động như vậy, ngay cả khi lá cây rụng và thật là một thách thức để di chuyển mà không làm đánh động các con thú. Tôi có thể cảm thấy rằng anh ấy đang cười to ở nhà.
“Đúng,” tôi kiên nhẫn nói. “Mình cũng sẽ cởi. Cách này sẽ giúp chúng ta im lặng hơn.” Như thể tôi đã tạo ra tiếng động vậy. Vậy là cả hai chúng tôi tháo giày và tất, và trong khi có một chút cải thiện, tôi có thể thề là cậu ấy đang cố gắng làm gãy mọi cành cây mà chúng tôi dẫm phải.
Không cần phải nói, mặc dù mất vài tiếng đồng hồ để đi tới chỗ cắm trại của tôi và Rue trước đây, tôi vẫn không bắn được gì. Nếu dòng suối êm ả, cá có thể là một lựa chọn, nhưng dòng chảy vẫn còn quá mạnh. Khi chúng tôi dừng lại để nghỉ ngơi và uống nước, tôi cố gắng tìm ra một giải pháp. Lý tưởng nhất, bây giờ tôi sẽ gạt Peeta ra để làm mấy việc vặt thu lượm rau củ đơn giản và đi săn, nhưng rồi cậu ấy sẽ bị bỏ lại với chỉ một con dao để tự vệ, chống lại ngọn lao và sức mạnh vượt trội của Cato. Nên điều tôi thực sự muốn là cố gắng và giấu cậu ấy ở một chỗ nào đó an toàn, rồi đi săn, và quay trở về đón cậu ấy. Nhưng tôi có linh cảm là lòng tự trọng sẽ khiến cậu ấy không chịu làm theo đề xuất của tôi.
“Katniss,” cậu ấy lên tiếng. “Chúng ta cần phải chia ra. Mình biết mình đang đánh động các con thú.”
“Chỉ vì một chân của cậu đang bị đau thôi,” tôi nói một cách rộng lượng, bởi vì thực sự, bạn có thể nói đó chỉ là một phần nhỏ của vấn đề.
“Mình biết,” cậu ấy nói. “Vậy, tại sao cậu không tiếp tục? Chỉ cho mình một vài loại cây cối có thể thu lượm và đó là cách để cả hai chúng ta đều được việc.”
“Không nếu như Cato đến và giết cậu.” Tôi đã cố để nói nó theo cách dễ chịu nhất, nhưng nó vẫn nghe như tôi nghĩ cậu ấy là người yếu đuối.
Đáng ngạc nhiên là cậu ấy chỉ cười. “Xem này, mình có thể ứng phó với Cato. Mình đã chiến đấu với cậu ta trước đây, không phải sao?”
Phải rồi, và điều đó đem đến kết quả thật tuyệt. Cậu kết thúc bằng việc nằm chờ chết trong một bờ suối đầy bùn. Đó là điều tôi muốn nói, nhưng không thể. Sau cùng thì cậu ấy đã cứu sống tôi bằng việc đấu với Cato. Tôi thử một cách khác. “Hay là cậu trèo lên một cái cây và làm nhiệm vụ một người quan sát trong lúc mình đi săn có được không?” Tôi nói, cố gắng làm cho nó nghe như một công việc vô cùng quan trọng.
“Hay là cậu chỉ cho mình cái gì có thể ăn được xung quanh đây và đi kiếm cho chúng ta ít thịt có được không?” cậu ấy nói, nhại lại giọng điệu của tôi. “Chỉ đừng đi xa, trong trường hợp cậu cần trợ giúp.”
Tôi thở dài và chỉ cho cậu ấy vài loại củ để đào. Chúng tôi cần thức ăn, không nghi ngờ gì. Một quả táo, hai chiếc bánh cuộn và một viên pho mát to bằng một quả mận sẽ không duy trì được lâu. Tôi sẽ chỉ đi một quãng ngắn và hy vọng Cato đang ở xa.
Tôi dạy cậu ấy huýt sáo tiếng chim – không phải một giai điệu giống của Rue mà chỉ là huýt sáo hai nốt đơn giản – để chúng tôi có thể dùng cho việc thông báo rằng chúng tôi vẫn ổn. Thật may cậu ấy làm việc này rất tốt. Để lại chiếc ba lô cho cậu ấy, tôi lên đường.
Tôi cảm thấy giống như mình trở lại tuổi mười một, bị giới hạn nhưng không phải bởi sự an toàn trong hàng rào mà là bởi Peeta, tự cho phép mình chỉ được đi săn trong khoảng cách hai mươi, có lẽ ba mươi yard. Dù sao, đi xa khỏi cậu ấy, khu rừng trở nên sống động với âm thanh của muông thú. Được đảm bảo bởi tiếng huýt sáo đều đặn của cậu ấy, tôi tự cho mình đi xa hơn và rất nhanh đã có hai con thỏ và một con sóc béo tròn. Tôi quyết định thế là đủ. Tôi có thể đặt vài cái bẫy và bắt một ít cá. Cùng với chỗ củ Peeta kiếm được, chỗ này sẽ đủ cho hiện tại.
Khi tôi quay trở lại được một quãng ngắn, tôi nhận ra chúng tôi đã không trao đổi tín hiệu một lúc khá lâu. Khi tôi huýt sáo mà không nhận được phản hồi, tôi bắt đầu chạy. Không lâu sau, tôi tìm thấy chiếc ba lô, một chồng các loại củ xếp ngăn nắp bên cạnh nó. Tấm ni lông đã được trải trên mặt đất nơi mặt trời có thể chiếu đến một lớp dâu rừng rải trên đó. Nhưng cậu ấy đâu?
“Peeta!” Tôi hoảng hốt gọi. “Peeta!” Tôi quay phắt về phía tiếng sột soạt của bụi cây và suýt nữa bắn một mũi tên trúng cậu ấy. May thay tôi kéo cung tên lệch đi vào giây cuối cùng và nó bắn vào một gốc sồi ở bên trái cậu ấy. Cậu ấy nhảy lùi lại, hất văng một nắm dâu rừng lên tán cây.
Nỗi sợ hãi của tôi biến thành cơn giận dữ. “Cậu đang làm cái gì vậy? Đáng lẽ cậu phải ở đây, chứ không phải chạy đi lung tung trong rừng như vậy!”
“Mình tìm thấy một ít dâu rừng bên bờ suối,” cậu ấy giải thích, rõ ràng là đang bối rối trước sự tức giận của tôi.
“Mình đã huýt sáo. Tại sao cậu không đáp lại?” Tôi cáu gắt với cậu ấy.
“Mình đã không nghe thấy. Nước chảy quá to, mình cho là thế,” cậu ấy nói. Cậu ấy tiến lại và đặt hai tay lên vai tôi. Đó là lúc tôi cảm thấy mình đang run rẩy.
“Mình đã nghĩ rằng Cato đã giết cậu!” tôi gần như quát lên.
“Không, mình ổn.” Peeta vòng cánh tay ôm lấy tôi, nhưng tôi không phản ứng gì. “Katniss?”
Tôi đẩy ra, cố gắng sắp xếp lại cảm xúc của mình. “Nếu hai người đã thống nhất về tín hiệu, họ phải giữ đúng thỏa thuận. Bởi vì nếu một người trong họ không đáp trả thì họ đang gặp rắc rối, đúng không?”
“Đúng!” cậu ấy nói.
“Được rồi. Bởi vì đó là điều đã xảy ra với Rue, và mình đã phải nhìn cô bé chết!” Tôi quay lưng lại với cậu ấy, đi đến chỗ chiếc ba lô và mở một bình nước mới, mặc dù tôi vẫn còn một ít nước trong bình của mình. Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng tha thứ cho cậu ấy. Tôi nhìn thấy thức ăn. Bánh cuộn và táo vẫn chưa đụng đến, nhưng ai đó rõ ràng đã lấy đi một ít pho mát. “Và cậu đã ăn mà không có mình!” Tôi thực sự không quan tâm, tôi chỉ muốn có thứ gì đó khác để nổi điên lên.
“Gì cơ? Không, mình không ăn,” Peeta nói.
“Ồ, và mình cho là những quả táo đã ăn pho mát,” tôi châm chọc.
“Mình không biết cái gì đã ăn pho mát,” Peeta nói chậm rãi và rõ ràng, như thể đang cố gắng để không mất bình tĩnh, “nhưng không phải mình. Mình đã xuống suối để hái dâu. Cậu có muốn một ít không?”
Tôi thực sự muốn, nhưng tôi không muốn nguôi giận quá nhanh. Tôi bước lại và xem chúng. Tôi chưa từng nhìn thấy loại này trước đây. Không, tôi đã từng thấy nó. Nhưng không phải ở trong đấu trường. Chúng không phải loại dâu của Rue, mặc dù chúng khá giống. Chúng cũng không giống với bất cứ loại nào tôi đã từng học trong đợt huấn luyện. Tôi cúi xuống cầm lên một ít, vân vê chúng bằng các ngón tay.
Tiếng nói của cha tôi vang vọng trong tâm trí. “Không phải chúng, Katniss. Đừng bao giờ ăn chúng. Chúng là dâu nightlock. Con sẽ chết trước khi chúng vào đến dạ dày con.”
Đúng lúc ấy, pháo hiệu được bắn lên. Tôi xoay người, nghĩ rằng Peeta đổ gục trên mặt đất, nhưng cậu ấy chỉ đang nhướn mày. Chiếc trực thăng xuất hiện cách chỗ chúng tôi chừng một trăm yard. Những gì còn lại là cơ thể gầy mòn của Mặt Cáo đang được đưa lên không trung. Tôi có thể nhìn thấy tóc mái đỏ của cô ta rực lên trong ánh mặt trời.
Tôi lẽ ra nên biết khi tôi nhìn thấy miếng pho mát bị mất…
Peeta ôm lấy tôi, đẩy tôi về phía một cái cây. “Trèo lên. Hắn ta sẽ đến đây chỉ trong một giây thôi. Chúng ta sẽ có lợi thế hơn khi chiến đấu với hắn ta từ trên cao.”
Tôi ngăn cậu ấy lại, đột nhiên bình tĩnh. “Không, Peeta, cô ta là do cậu giết, không phải Cato.”
“Cái gì? Mình thậm chí chưa từng nhìn thấy cô ta từ ngày đầu tiên đến đây,” cậu ấy nói. “Làm thế nào mình có thể giết được cô ta?”
Để trả lời, tôi giơ đám dâu ra.