Số lần đọc/download: 1644 / 28
Cập nhật: 2017-05-19 13:25:25 +0700
Chương Kết
N
gôi mộ cỏ lấm tấm vàng với xanh. Cơn gió cuối mùa thu lùa những chiếc lá khô xào xạc trên lối đi bằng xi măng. Thọc hai tay vào áo khoác, Chiêm đứng nhìn tấm bia có màu rêu bám. Ở dưới sâu trong lòng ba thước đất, Đông nằm lặng lẽ và bình yên. '' Trời cuối thu rồi em ở đâu... Nằm trong đất lạnh chắc em sầu... Thu ơi đánh thức hồn ma dậy... Ta muốn vào thăm nấm mộ sâu...''. Chiêm nhớ mùa thu năm rồi, trong những ngày thu se sắt lạnh và buồn, Đông thường vòi vỉnh anh ngâm những câu thơ buồn về mùa thu cho nàng nghe. Ngồi trên chiếc xe lăn, nàng đăm chiêu nhìn từng chiếc lá vàng rơi tương tự như đời của nàng cũng sẽ phải rơi rụng vào một ngày không biết được. Cú stroke thứ nhì xảy ra đã làm cho nàng ngủ mê man không bao giờ thức dậy. Bác sĩ đã nói với Chiêm là các mạch máu trong não của nàng đã vỡ ra. Đông chết, xác thân nàng đã rã mục, còn anh vẫn phải sống, phải buông chảy theo dòng đời trì trệ mệt nhoài. Bao lâu rồi, trong ngôi nhà rộng vắng bóng một người thành ra càng thêm rộng, thêm vắng và thêm quạnh hiu. Bao đêm rồi anh mơ thấy Đông trở về, phất phới áo mơ hoa, nhìn anh với ánh mắt long lanh buồn ngàn sâu.
Trong không gian tĩnh lặng và nằng nặng hơi nước mùa thu, anh mơ hồ nghe được tiếng cá lóc táp mồi ở cái đìa nở đầy hoa bông súng và rau nhúc màu tim tím, có Đông đang ngồi câu cá để chờ đợi anh. Mái tóc dài của nàng bay trong cơn gió đồng thổi về từ dòng sông Bến Tre lờ đờ con nước lớn chảy. Câu hò cất lên nghe buồn da diết…
Hò ơ hò…
Sông dài con cá lội biệt tăm…
Thương nhau không trọn nhớ hoài ngàn năm...
Chu Sa Lan