The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Pennac
Thể loại: Truyện Ngắn
Dịch giả: Nguyễn Minh Hoàng
Biên tập: Little Rain
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
22. Linh Cẩu Và Lợn Rừng
ó lẽ nên nói nhiều một chút về Linh Cẩu. Một nhân vật khá phức tạp. Trước hết, anh thích đùa. Đùa với tất cả mọi người, đùa trong mọi trường hợp và những trò đùa ấy không phải lúc nào cũng lịch sự. Sau khi đùa xong, anh còn cho mọi người nghe tiếng cười lạnh như băng của mình. Tuy nhiên, chẳng ai giận anh được. Thâm chí mọi người còn yêu mến anh… không thể tin được! Nhưng điều đó lại làm anh nổi cáu. Có lẽ anh thích mọi người xem mình như là một anh chàng Linh Cẩu hung dữ, một mãnh thú.
-Hình thù anh như thế này thật chẳng mấy lịch sự phải không?
Nhưng thật tình, anh rất dễ thương. Vô cùng dễ thương. Ngay từ khi nghe Cún Bụi khóc anh ta đã quyết định che chở cho Cún Bụi. Lúc nào anh ta cũng giúp đỡ người này người khác, chống lại sự bất công, và tìm cách thông cảm với mọi người… Đó là bản tính của anh, như mọi người thường nói.
Từ lúc chào đời, anh đã mang cái tật ấy rồi: anh rất ghét cắn nhau.
Câu nói được điểm xuyết bằng một nụ cười ngượng ngùng để lộ hai chiếc răng nanh to, vàng khè và bị mòn một chút ở đầu, bởi anh không còn trẻ trung gì nữa.
Cún Bụi hỏi:
-Nhưng ví dụ có ai đánh Lợn Rừng, liệu anh có tiếp cứu không?
Linh Cẩu đột nhiên thay đổi nét mặt và Cún Bụi cảm thấy khiếp sợ hệt như lần đầu tiên gặp Linh Cẩu trong tối nay.
-Lợn Rừng, bao giờ cũng là Lợn Rừng. Không ai được động đến ông ấy!
Và anh ta nói thêm cùng giọng cười đặc biệt chỉ có ở Linh Cẩu:
-Không kẻ nào được động đến bạn bè của anh.
Lợn Rừng là nhân viên soát vé hay lái tàu hoặc cái gì đó tương tự như vậy. Nhân viên đường sắt. Đó là nghề của ông ấy.
Tối ấy, khi Linh Cẩu và Cún Bụi ra ga đợi chuyến tàu không giờ mười hai phút của Lợn Rừng, ông ấy đã đón tiếp chúng thật đơn giản.
-Chào Linh Cẩu . Cậu dẫn bạn đến à? Bạn cậu trông cũng rất hay. Lại thêm một kiệt tác của tạo hóa!
Linh Cẩu cười ngặt nghẽo. Sau đó cả ba đưa nhau về nhà Lợn Rừng.
Đúng là khi bỏ chiếc nón lưỡi trai ra, đầu của Lợn Rừng giống hệt đầu của một chú lợn rừng chính cống: một cái đầu to, đen xì, tóc và lông mày cứng như rễ tre không thể lấy tay vuốt được. Hơn nữa, thân hình lực lưỡng cùng bộ dạng rất “ngầu” (Linh Cẩu thường bảo: “Khi hai chúng tôi cùng bước lên tàu điện ngầm, lập tức hành khách nhường chỗ luôn.”)
Căn nhà của Lợn Rừng thật sự là một cái kho “tạp-pín-lù” với tranh treo kín tường và tượng gỗ do Lợn Rừng tạc từ những thanh tà-vẹt vứt lăn lóc khắp nơi. Một vài món trong số các tác phẩm nghệ thuật ấy là chân dung của anh chàng Linh Cẩu. Nhưng trong tác phẩm, Linh Cẩu trông xinh trai hơn, một Linh Cẩu mà lẽ ra mọi người có thể gặp trong thực tế, nếu như tạo hóa khi cho Linh Cẩu ra đời khéo tay hơn một chút. Điều mà ai cũng nhận thấy trong công trình nghệ thuật của là Lợn Rừng là cách ông diễn tả để làm nổi bật trí thông minh, lòng dũng cảm, sự vô tư và tính thích đùa của Linh Cẩu. Và ẩn sâu bên trong những điều đó là nét nghiêm nghị của Linh Cẩu, như một nỗi buồn xa xôi mà mắt thường không nhìn thấy được, ngay cả trên các bức ảnh cũng không nhìn thấy được. Giống, thật sự giống. Thật sự vô cùng giống!
Nhưng khi nhìn thấy những tác phẩm treo trên tường hoặc để trên mặt lò sưởi, Cún Bụi đã nhận ra ngay:
-Ơ, đúng là anh rồi!... Làm thế nào mà khi lên tranh anh lại điển trai thế nhỉ?
-Đó là do con mắt của tình yêu…, Linh Cẩu đáp lại với vẻ mặt vô cùng khiêm tốn.
Thế là Cún Bụi ung dung đóng đô tại nhà của Linh Cẩu và Lợn Rừng. Đúng, phải gọi là nhà của Linh Cẩu và Lợn Rừng, vì thực ra không thể nói căn nhà đó là của riêng Lợn Rừng. Linh Cẩu cũng có quyền ngang với chú ( nhưng Linh Cẩu không bao giờ gọi Lợn Rừng là “chủ” mà chỉ gọi là “bạn”) và phòng nào Linh Cẩu cũng có quyên ra vào thoải mái chứ không bị cấm. Tuy nhiên, anh không bao giờ tranh thủ đục nước béo cò.
-Anh mày không bao giờ ngủ trên giường của ông ấy. Chú mày hiểu chứ: to như anh mày và ông ấy, chật và vướng lắm.
Cứ cách ngày, Linh Cẩu và Cún Bụi tiễn Lợn Rừng ra ga Ly-ông. Có khi vào buổi sáng, có khi vào buổi tối. Sau đó chúng lang thang dạo khắp thành phố Pa-ri.
Cún Bụi Đời Cún Bụi Đời - Daniel Pennac Cún Bụi Đời