Số lần đọc/download: 1196 / 20
Cập nhật: 2016-04-22 16:42:05 +0700
Chương 22
“G
ideon”, Eleanor nói, mở cửa. Anh không còn trẻ nữa. Đôi mắt mệt mỏi và những nếp nhăn nhỏ tỏa ra quanh khóe mắt anh. Vậy nhưng anh vẫn mang vẻ đẹp từ trong xương tủy đã có từ khi còn là một cậu nhóc. “Anh phải xin lỗi vì hành vi của mình chiều hôm nay.” “Anh không cần xin tha thứ đâu”, cô nói, chìa tay ra.
Ngày hôm nay đã trôi qua trong một cơ bão cảm xúc dữ dội đến mức cô chẳng kịp ngừng lại để lấy hơi, chẳng kịp suy nghĩ. Mọi thứ cô từng mơ đến…Không, không phải sự ra đi của Ada, mà là những chuyện còn lại đã trở thành sự thật chỉ trong một giây. Gideon đi vào, và họ ngồi bên lò sưởi như thể đã cưới nhau đã một thập kỷ, như thể tình yêu thời trẻ đã phai nhòa và chuyển biến thành một tình cảm nào đó mãnh liệt hơn.
“Anh không nên ở đây”, một lát sau anh nói. “Trong phòng của em hay ở Kent?”, cô mỉm cười, cố làm dịu sự căng thẳng trên mặt anh. “Ở Kent”, anh nói, không cười. “Anh phải đi rạng sáng tinh mơ ngày mai, tất cả người làm đều nghĩ anh chỉ đơn thuần dừng lại tại đây trên đường tới thăm bà bác của Ada.
Cô ấy không còn họ hàng nào khác.” Xem xét đến nụ hôn của anh khi chào cô thì giới thượng lưu chắc chắn sẽ khám phá ra công tước Astley đang ở đâu. Nhưng cô không nói gì. Cô chỉ quan sát mặt anh, tìm kiếm cái thứ mơ hồ đã biến anh thành người đàn ông mà cô yêu hơn tất cả.
“Sẽ có tin đồn”, anh nói thêm. Miệng anh mím lại. Miệng anh bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn nhỏ, nhiều khả năng là do thói quen quở trách trong im lặng diễn ra hết lần này đến lần khác. “Em cũng nghĩ thế”, cô nói, nhận ra rằng căn phòng lại vừa chìm vào im lặng. “Anh không quan tâm.” Eleanor chớp mắt.
“Không sao?” “Anh đã quan tâm quá nhiều đến những gì những người khác nghĩ rồi. Em chưa bao giờ thật sự hiểu rõ vì sao anh cưới Ada phải không?” “Hẳn là không.” “Nhưng em hẳn đã phải hoài nghi là anh có thể lờ tịt hoặc chống đối di chúc của cha mình.” Eleanor hít một hơi thật sâu.
Thật ngớ ngẩn khi nghĩ rằng cô không có hứng thú nghe lý do của anh. Tất nhiên là cô có hứng thú. Cô yêu Gideon. Anh là đam mê đích thực của cô. “Em đã nghĩ là có thể…”, cô ngừng lại. Anh không phải dạng đàn ông mà người ta có thể cùng trò chuyện về sự phóng đãng. Anh đang đợi nên cô thử nói.
“Chúng ta đã bất chấp khuôn phép…” “Không phải thế, dù anh đã hành động như một thằng khốn đáng xấu hổ khi cướp đi sự trong trắng của em”, anh hỏi, rướn người tới trước. Mắt anh xanh như biển Aegean. “Và thậm chí còn tệ hơn, khi anh quay lưng lại với em. Anh biết em hẳn đã nghĩ đến việc tự tử, Eleanor.” Eleanor ho.
“Chà, em…’ “Anh đã mất một năm, thậm chí lâu hơn, mới nhận ra rằng một tình yêu như của chúng ta chỉ tới một lần trong đời. Chỉ một lần, và không bao giờ tới nữa.” “Khi ấy anh không hề có vẻ say đắm như em”, Eleanor nói thẳng thừng. “Nếu em có cảm thấy là chúng ta có tình yêu cả đời chỉ có một thì anh cũng không đồng ý.” “Đó là vì anh là thằng ngốc”, anh nắm lấy tay cô.
“Anh không hề biết có được tình yêu của một người phụ nữ có ý nghĩa như thế nào…có ý nghĩa đến mức nào khi biết được rằng anh quan trọng với em.” Anh ngừng lại nên Eleanor lên tiếng, khá là miễn cưỡng. “Khi ấy anh là tất cả đối với em, Gideon”. Và đúng là vậy. Sự thật đó không lý giải vì sao giờ đây tim cô không lỗi nhịp với sự đau đớn quen thuộc hay với niềm vui được nhìn thấy anh.
Cô cứ nghĩ tình yêu như thế sẽ kéo dài trọn đời. Tất nhiên là như thế. Shakepeare nói rằng tình yêu không thay đổi theo năm tháng. Và cô thật sự yêu Gideon. Vào lúc đó. Dường như anh không hiểu được tiếng nhưng thầm lặng theo sau câu “Khi ấy anh là tất cả đối với em”. Anh nắm chặt tay Eleanor và lại cúi sát vào cô.
“Đó là lý do vì sao anh đã phá bỏ mọi luật lệ của xã hôi để tới bên em, dù chỉ trong một đêm. Tất nhiên, trong vòng một năm nữa anh không thể gặp lại em. Anh phải thể hiện sự kính trọng với Ada và để tang cô ấy một cách đúng lễ nghi. Nhưng anh không thể để em cưới Villers.
Không phải với những gì em dành cho anh!” “Những gì em dành cho anh là gì?”, Eleanor hỏi, rút tay ra. Cô nhận thấy có một cảm giác trống trải kỳ lạ đang bao lấy trái tim mình. “Anh cũng có những cảm xúc ấy”, anh nói không hề do dự. “Anh đã sống sót qua cuộc hôn nhân của mình, sau khoảng một năm đầu, bằng cách nhớ lại cái cách em…em run rẩy khi anh hôn, Eleanor.
Nhớ em thường đòi anh hôn thêm, rồi hôn thêm. Nhớ em đã…đã mời anh…” “Em hiểu”, cô khoanh tay lại trong lòng. “Anh thậm chí không nên nói ra những cảm xúc đó”, anh nói, nhìn cô một cách thành khẩn. “Sẽ không có một từ nào rời khỏi anh cho tới khi thời kỳ để tang kết thúc.
Người hầu của em có thể bàn ra tán vào, nhưng sẽ không có hậu quả gì hết.” Anh nhỏm dậy và đưa tay ra cho cô. Các ngón tay cô không bỏng rẫy trước sự động chạm của anh. Trái tim cô không run rẩy trong lồng ngực. Cô cảm thấy như thể có một cái bóng Eleanor ngày xưa, người hẳn sẽ cười, sẽ khóc và lao vào lồng ngực của Gideon.
Người hẳn sẽ không thể ngừng hôn anh, tay cô vuốt ve khắp vai anh, chạm vào anh, khi mà rõ ràng là anh khao khát cô làm vậy. “Giờ em đã hiểu vì sao anh lại bỏ em theo Ada chưa?”, anh nói, nâng tay cô lên và áp lòng bàn tay vào miệng mình. “Chưa”, Eleanor nói. “Chưa.” Cái bóng Eleanor hẳn sẽ hôn lòng bàn tay anh.
Cô thậm chí còn có thể làm một việc gì đó điên rồ, như là kéo khăn quàng cổ của anh ra, cười cợt khi anh phản đối, các ngón tay mơn trớn dọc cổ họng mạnh mẽ của anh. Eleanor thực chỉ mím chặt môi. “Khi ấy anh không hiểu rằng em cũng giống như đồ ăn thức uống. Anh chẳng bao giờ tưởng tượng rằng sự chú ý mà anh…mà anh thầm phê bình em lại trở thành thứ duy nhất mà mình khao khát.
Rằng không có đam mê của em. Anh sẽ teo quắt thành một người đàn ông mà bản thân anh còn chẳng thế nhận ra, một người đàn ông đã không còn cảm xúc.” “Anh chưa từng để lộ bất kỳ điều gì với em”, cô thì thào. “Không gì hết. Em đã gặp anh rất nhiều lần sau khi anh cưới.” “Ada cũng biết.” “Em cứ nghĩ…em đã sợ…” “Cô ấy hiểu.
Thỉnh thoảng anh lại kể chuyện về em.” “Không phải chứ!” “Cô ấy không có hứng thú với quan hệ vợ chồng”, anh nói. “Không. Nếu anh bị mắc kẹt bởi di chúc của cha thì cô ấy cũng hệt như vậy.” “Hai người chưa từng làm tình ư?” “Vài lần, trong năm đầu tiên. Nó khiến cô ấy ho khan.
Nó khiến cô ấy khó chịu và không vui. Cô ấy không hề thích nó chút nào.” Tay anh siết chặt lấy tay cô một cách mạnh dạn. “Một thời gian sau tất cả những gì anh nghĩ được là em, cái cách em chào đón anh, khao khát anh. Về em và những gì anh đã vứt bỏ.” Eleanor hít một hơi thật sâu.
“Em rất vinh dự trước những cảm xúc mà anh…” “Không có nhiều người phụ nữ như em’, anh ngắt lời. “Em biết điều đó không, Eleanor? Em có hiểu đối với một người đàn ông thì em quan trọng, em giúp hắn có thêm sức sống đến mức nào không? Anh sẽ hôn em ngay lúc này”, anh nói, mắt anh dữ dội, mãnh liệt.
“Anh sẽ đưa em vào vòng tay và bế em về giường, nếu điều đó là hành động cao quý, Eleanor. Em biết điều đó đó, đúng không?” “Chà…”, cô nói, giật mình. “Thật ra thì, càng nhìn em anh càng thấy mình dần không kiểm soát được cái gọi là hành động cao quý nữa rồi”, anh nói khàn khàn.
“Sau cùng thì, Ada đã biết. Làm gì còn tai tiếng giữa anh và em đâu? Chúng ta…” “Không”, cô nói kiên quyết, “Gideon, anh phải đi ngay lúc trời mờ sáng mà tiếp tục hành trình tới chỗ bà bác của Ada.” “Nhưng anh sẽ quay về với em”, anh nói, giọng tràn ngập khao khát. “Em không thể ở lại đây, với Villiers.” “Em đang thăm Lisette chứ không phải ngài công tước.” “Anh đã thấy cái cách anh ta nhìn em.’ “Villers sẽ cưới Lisette.” Gideon khịt mũi.
Eleanor chớp mắt. “Anh vừa nói gì đấy à?” “Công tước Villers cuối cùng đã tìm thấy một người phụ nữ mà anh ta không thể có được”, có gì đó táo bạo và tự hào trong giọng anh khiến mọi lời lẽ đông cứng lại trong miệng cô. “Anh ta sẽ phải sống mà không có em.” “Như em đã nói, ngài ấy định cưới Lisette”, cô nói, đi ra cửa.
“Giờ thì em thực sự phải đi ngủ đây, Gideon. Hôm nay đúng là một ngày vất vả.’ “Anh sẽ hôn em”, anh nói, đi theo cô. “Nhưng anh sẽ không thể dừng lại. Và anh biết em không thể. Nên anh đang đóng vai người tốt hộ cả hai chúng ta.’ Eleanor nuốt nước bọt. “Em rất mừng”, cô nói yếu ớt, mở cửa ra.
Đó là tất cả những gì cô đã mơ mộng suốt bao nhiêu năm. Anh cúi người sát vào cô, khuôn miệng xinh đẹp của anh gần kề miệng cô. “Đòi anh đi, Eleanor”, anh thì thầm. “Hãy xin anh ở lại. Anh không thể từ chối em. Anh chẳng bao giờ có thể nói không với em.” Eleanor trước kia hẳn sẽ van nào anh ở lại.
Đến giờ cô hẳn đã bốc hỏa, quyết tâm khiến anh phải cùng chịu cảm giác đau đớn đầy khoái lạc như mình. Eleanor thực cảm thấy bình thản một cách kỳ lạ. Gideon có vẻ quá đẹp và quá bị động. Vì sao anh lại muốn cô chủ động kia chứ. Vì sao cô phải… Cô hắng giọng.
“Tối nay thì không”, cô nói. “Anh nói đúng. Nó không đúng đắn.” Cô gần như đã đóng cửa lại thì nó lại mở ra trước áp lực từ tay anh. “Anh không cảm thấy thoải mái khi bỏ em lại đây với Villers và lũ con hoang của anh ta.” “Em đang thăm Lisette”, cô nói một cách kiên nhẫn.
“Bao lâu?” “Bao lâu là sao?” “Em sẽ thăm trong bao lâu?” “À vài ngày nữa”, cô nói, chẳng mấy để tâm. “Anh sẽ quay lại”, anh nói. “Anh sẽ hộ tống em và mẹ quay lại Luân Đôn.’ “Nhưng rồi tất cả mọi người sẽ biết…” “Anh yêu em”, anh nói, giọng run run.