Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Dư Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Công Hoan
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 44
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ến tối, cả nhà Hứa Tam Quan định kéo nhau đến khách sạn Thắng Lợi ăn một bữa tử tế.
Hứa Tam Quan nói:
Chúng ta phải coi bữa cơm hôm nay là ăn tết đón xuân.
Cho nên anh giục vợ mặc áo đan sợi mịn, quần vải ka ki, mặc cả chiếc áo bông lấm tấm hoa lam thẫm nền xanh nhạt. Hứa Ngọc Lan đã chưng diện theo lời chồng. Hứa Tam Quan còn bảo vợ quàng cổ chiếc khăn lụa. Hứa Ngọc Lan đã lục hòm lấy khăn lụa. Hứa Tam Quan lại giục vợ rửa mặt lần nữa, rửa mặt xong, lại bảo Hứa Ngọc Lan bôi lên mặt một lớp kem hoa tuyết thơm nức, Hứa Ngọc Lan đã bôi kem hoa tuyết thơm nức. Khi Hứa Tam Quan sai vợ trẽ vào chỗ ngoặt phố, đến cửa hàng ăn bình dân của ông Vương kéo nhị, mua cho Nhất Lạc một củ khoai lang nướng, thì lần này Hứa Ngọc Lan đã đứng sững lại. Chị nói:
Em biết anh đang nghĩ cái gì, anh không muốn đưa Nhất Lạc ra khách sạn ăn một bữa tử tế, anh không muốn tiêu tiền bán máu cho Nhất Lạc, vì Nhất Lạc không phải con trai anh. Nhất Lạc không phải con trai anh, anh không muốn đưa nó đi, em cũng không nói, chẳng ai muốn tiêu tiền cho người ngoài, nhưng mụ Lâm béo không phải vợ anh, mụ ấy chưa bao giờ để con trai cho anh, cũng chưa bao giờ giặt quần áo, chưa bao giờ nấu cơm cho anh, nhưng anh đã bằng lòng tiêu tiền anh bán máu cho mụ ấy.
Hứa Ngọc Lan không muốn để Nhất Lạc chỉ ăn một củ khoai lang nướng, Hứa Tam Quan đành phải tự đi nói với Nhất Lạc, anh gọi Nhất Lạc đến, cới áo bông, chìa lỗ kim trên cánh tay cho Nhất Lạc xem, hỏi Nhất Lạc:
Con biết cái gì đây không?
Nhất Lạc đáp:
Chỗ này đã từng lấy máu.
Hứa Tam Quan gật đầu bảo:
Con nói đúng, chỗ này đã từng bị chọc kim, hôm nay bố đã đi bán máu. Tại sao bố phải đi bán máu? Là để các con được ăn một bữa cơm tử tế, bố, mẹ con, Nhị Lạc và Tam Lạc sẽ ra khách sạn ăn mì sợi, còn con, con cầm năm hào này ra quán của ông Vương kéo nhị mua một củ khoai lang nướng mà ăn.
Nhất Lạc chìa tay nhận năm hào bạc trong tay Hứa Tam Quan, cậu nói:
Bố ơi, vừa giờ con nghe bố nói với mẹ, bố để con đi ăn năm hào khoai lang nướng, bố mẹ và hai em đi ăn mì sợi một đồng bảy. Bố ạ, con biết, con không phải là con trai bố đẻ ra, Nhị Lạc và Tam Lạc là con trai bố để ra, cho nên các em được ăn ngon hơn con. Bố ơi, bố có thể cho con một lần được làm con trai bố đích thân đẻ ra, để con cũng được đi ăn một bát mì sợi?
Hứa Tam Quan lắc lắc đầu nói:
Nhất Lạc con, ngày thường một chút bố cũng không để con chịu thiệt, Nhị Lạc, Tam Lạc ăn gì, con cũng ăn nấy. Hôm nay là tiền bố bán máu, khó kiếm lắm, tiền này bố đổi bằng mạng sống của mình, bố bán máu để con đi ăn mì sợi, thì quá hời cho thằng cha Hà Tiểu Dũng khốn nạn.
Nghe Hứa Tam Quan nói vậy, Nhất Lạc gật gật đầu, hình như đã hiểu. Cậu cầm năm hào bạc Hứa Tam Quan vừa đưa đi ra cửa, sau khi bước khỏi ngưỡng cửa, cậu lại quay đầu hỏi Hứa Tam Quan:
Bố ơi, nếu con là con trai bố đích thân đẻ ra, bố sẽ dẫn con đi ăn mì sợi, phải không?
Hứa Tam Quan chỉ ngón tay vào Nhất Lạc nói:
Nếu con là con trai bố đích thân sinh ra, thì con là người bố thích nhất.
Nghe Hứa Tam Quan nói vậy, Nhất Lạc nhếch mép cười, sau đó cậu đi ra quán bình dân của ông Vương kéo nhị. Ông Vương kéo nhị nướng khoai lang trong chậu than, mấy củ khoai lang đã nướng đang để trên một cái đĩa đan bằng tre. Ông Vương kéo nhị và vợ, còn có cả bốn đứa con đang xúm quanh chậu than húp cháo, khi Nhất Lạc đi vào, nghe thấy sáu cái mồm đang húp cháo soàn soạt. Cậu đưa cho ông Vương kéo nhị năm hào, rồi chỉ vào củ khoai lang nướng to nhất trong đĩa tre, nói:
Ông cho cháu củ này.
Ông Vương kéo nhị nhận tiền của cậu, nhưng lại đưa cho cậu củ nhỏ, Nhất Lạc lắc đầu nói:
Củ ấy cháu ăn không no.
Ông Vương kéo nhị cứ dúi củ khoai nhỏ vào tay Nhất Lạc, nói:
Củ to nhất giành cho người lớn ăn, củ nhỏ nhất giành cho những em nhỏ như cháu ăn.
Nhất Lạc cầm củ khoai lang trên tay xem, nói với ông Vương kéo nhị:
- Củ khoai này nhỏ hơn nắm tay cháu, cháu ăn không no.
Ông Vương kéo nhị nói:
Cháu đã ăn đâu mà biết không no?
Nghe ông Vương kéo Nhị nói, Nhất Lac cảm thấy có lý, liền gật đầu cầm củ khoai về nhà. Khi Nhất Lạc về đến nhà, Hứa Tam Quan và vợ con đã ra đi, cậu ngồi một mình trước bàn, để củ khoai lang còn đang nóng lên bàn,bắt đầu cẩn thận bóc vỏ, sau khi bóc vỏ, cậu nhìn thấy bên trong là màu vàng quả bưởi, y như mặt trời, mà trong mùi thơm đã tràn trề vị ngọt. Cậu cắn một miếng, vị ngọt thơm đã ứa ra đầy mồm.
Nhất Lạc chỉ cắn có bốn miếng đã hết béng củ khoai lang, sau đó cậu cứ ngồi tại chỗ, khua lưỡi trong mồm, tiếp tục hưởng vị thơm ngon cuối cùng của khoai lang còn lại trong khoang họng, cho mãi đến lúc chỉ còn đầy mồm nước bọt. Thừa biết đã lẩm hết khoai lang, nhưng cậu vẫn thèm ăn, cậu liền nhìn vỏ khoai lang vừa bóc, cậu cầm một mẩu cho vào mồm, cậu vẫn thấy vị ngọt trong mùi khen khét, thế là cậu tống hết vỏ khoai lang vào mồm.
ăn xong vỏ khoai, cậu vẫn còn thòm thèm, cứ cảm thấy mình chưa no. Cậu đứng lên ra khỏi cửa, lại mò đến quán của ông Vương kéo nhị. Lúc này, nhà ông Vương đã húp xong cháo, cả nhà sáu người đều đang thè lưỡi liếm bát. Khi trông thấy họ liếm bát, Nhất Lạc trợn tròn mắt, nói với ông Vương kéo nhị:
Cháu vẫn còn đói, ông cho cháu củ khoai nữa.
Ông Vương hỏi:
Sao cháu biết mình còn đói?
Nhất Lạc đáp:
Cháu ăn xong còn thèm ăn.
Ông Vương hỏi:
Khoai lang có ngon không?
Nhất Lạc gật đầu đáp:
Ngon.
Ngon lắm hay ngon vừa vừa?
Ngon lắm.
Phải rồi - Ông Vương kéo nhị nói – Chỉ cần cái gì ngon, là ăn xong vẫn muốn ăn.
Cảm thấy ông Vương nói đúng, Nhất Lạc gật gật đầu. Ông Vương kéo nhị nói với cậu:
Cháu về đi, cháu đã ăn no.
Thế là Nhất Lạc lại về nhà, lại ngồi trước bàn, cậu nhìn cái bàn trống không,, trong bụng vẫn thèm ăn. Bây giờ cậu nghĩ đến bố mẹ và hai em, nghĩ đến bốn người đang ngồi trong khách sạn, người nào cũng đang ăn một bát mì sợi to đùng, mì sơị nóng bốc hơi nghi ngút, còn bản thân chỉ ăn mỗi một củ khoai lang nướng bé hơn nắm tay. Cậu bắt đầu tủi thân, ứa nước mắt, lúc đầu khóc, không thành tiếng, sau đó cậu gục xuống bàn khóc hu hu.
Sau khi khóc một thôi một hồi, cậu lại nghĩ đến bố mẹ và hai em đang ăn mì sợi nóng bốc hơi nghi ngút trong khách sạn, cậu nín ngay lập tức, cậu cảm thấy mình cũng nên đến khách sạn tìm người nhà, cậu cảm thấy mình cũng nên đựơc ăn một bát mì sợi nóng bốc hơi nghi ngút, cho nên cậu đã đi ra cửa.
Lúc này trời đã tối, vì thiếu điện, nên đèn đường trên phố sáng lờ mờ như ngọn nến, đi trên đường, cậu phì phò thở dốc, cậu bụng bảo dạ: nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên. Cậu không dám chạy, cậu đã từng nghe Hứa Tam Quan nói, cũng đã từng nghe Hứa Ngọc Lan nói, ăn xong chạy, bụng sẽ đói. Cậu lại nhắc mình: Đừng chạy, đừng chạy, đừng chạy. Cậu cúi xuống nhìn chân mình, đi dọc theo phố về hướng tây. ở ngã tư phía tây có một khách sạn tên là Giải Phóng. Trong đêm, ánh đèn của khách sạn Giải Phóng sáng nhất là chỗ ngã tư.
Nhất Lạc cúi đầu giục mình đi nhanh, đi qua ngã tư cậu cũng không phát hiện ra, mình đã đi thẳng đến chỗ đường cụt, cứ đi tiếp sẽ là một ngõ nhỏ, cậu mới dừng chân, ngó ngó nghiêng nghiêng một lúc, cậu biết mình đã đi qua khách sạn Giải Phóng, thế là cậu quay về. Khi quay về, cậu không còn dám cúi đầu, mà vừa đi vừa nhìn, cứ thế cậu về đến ngã tư. Cậu trông thấy cổng và cửa sổ khách sạn Giải Phóng đóng im ỉm, bên trong không có một chút ánh đèn. Cậu thầm nghĩ khách sạn đã đóng cửa, bố mẹ và các em đã ăn xong mì sợi. Cậu đứng cạnh một cột điện gỗ, khóc hu hu. Lúc đó có hai người đi đến, họ hỏi:
Con nhà ai khóc ở đây?
Cậu đáp:
Con nhà Hứa Tam Quan đang khóc.
Họ hỏi:
Hứa Tam Quan là ai?
Cậu đáp:
Hứa Tam Quan ở Nhà máy tơ.
Hai người lại bảo:
Cháu bé thế này, trời tối rồi sao không về nhà, mau mau về nhà đi.
Cậu nói:
Cháu còn đi tìm bố mẹ, bố mẹ cháu đến khách sạn ăn mì sợi.
Bố mẹ cháu đến khách sạn ư?- Hai người hỏi - Vậy thì chấu đến khách sạn Thắng Lợi, khách sạn Giải Phống đã đóng cửa hai tháng nay.
Nghe hai người nói thế, Nhất Lạc lập tức đi theo đường lên hướng bắc, cậu biết khách sạn Thắng Lợi ở đâu, ở ngay cạnh cầu Thắng Lợi. Cậu lại cắm đầu cắm cổ đi xăm xăm, bởi vì đi như thế nhanh hơn. Đi hết đường phố, cậu trẽ vào một con ngõ, xuyên qua con ngõ này, câu đi sang đường phố khác, cậu đã nhìn thấy con sông chảy qua huyện lỵ, men theo bờ sông, cậu đi đến cầu Thắng Lợi.
ánh đèn của khách sạn Thắng Lợi nhấp nháy trong đêm, ánh đèn sáng choang khiến trong lòng Nhất Lạc trào lên niềm vui và hạnh phúc, hình như cậu đã được ăn mì sợi. Bây giờ cậu đã co cẳng chạy. Khi cậu chạy qua cầu,đến cổng khách sạn Thắng Lợi, lại không trông thấy Hứa Tam Quan và Hứa Ngọc Lan, cũng không trông thấy Nhị Lạc và Tam Lạc. Bên trong chỉ có hai người phục vụ của khách sạn đang rê cái chổi to quét sân, hai người đã quét ra đến cổng.
Nhất Lạc đứng ở cổng, hai nhân viên đã hất rác đến chân cậu, cậu hỏi họ:
Thưa hai bác, gia đình Hứa Tam Quan đã đến ăn mì sợi chưa?
Họ quát:
Tránh ra.
Nhất Lạc vôị tránh sang một bên, nhìn họ hất rác đến. Cậu lại hỏi:
Thưa hai bác, gia đình Hứa Tam Quan đã đến ăn mì sơị chưa? Hứa Tam Quan ở Nhà máy tơ ấy mà.
Họ trả lời:
Đi từ đời tám hoắnh rồi, khách đến ăn mì sợi đã đi hết lâu lắm rồi.
Nghe họ nói vậy, Nhất Lạc tiu ngiủ cúi đầu đi tới chỗ gốc cây, cúi đầu đứng một lúc, sau đó ngồi xuống đất, hai tay ôm đùi gối, lại gục đầu lên đùi gối, cậu bắt đầu khóc. Tiếng khóc của cậu mỗi lúc một to. Cậu không nghe thấy tiếng gì trong đêm, không có gió thổi đi thổi lại, không có tiếng lá cây xào xạc, cũng không có tiếng thu dọn bàn ghế trong khách sạn ở đằng sau. Chỉ có tiếng khóc của cậu đang nấc lên, bay trong đêm mịt mùng.
Khóc một lúc, cậu cảm thấy mệt, không khóc nữa, dơ tay chùi nước mắt. Lúc này cậu nghe thấy hai nhân viên kia đóng cổng. Khi đóng cổng, trông thấy Nhất Lạc còn ngồi đó, họ cất tiếng:
Cháu không về nhà ư?
Nhất Lạc đáp:
Cháu sắp về đây ạ.
Họ giục cậu:
Về nhà thì mau mau về đi, còn ngồi đó làm gì?
Nhất Lạc đáp:
Cháu ngồi nghỉ, vừa giờ cháu đi nhiều,mệt quá, bây giờ cháu phải nghỉ đã.
Hai người bỏ đi, Nhất Lạc nhìn thấy lúc đầu họ cùng đi với nhau, đi được một đoạn đến chỗ góc ngoặt, một người trẽ vào, một người tiếp tục đi, cứ đi thẳng cho mãi đến khi Nhất Lạc không nhìn thấy bóng người.
Sau đó Nhất Lạc cũng đứng lên, bắt đầu đi về nhà, một mình cậu đi trên phố và trong ngõ, nghe rõ tiếng bước chân của mình, cậu cảm thấy mỗi lúc một đói, cậu cảm thấy hình như mình chưa ăn củ khoai lang nướng, người càng ngày càng bủn rủn.
Khi cậu về đến nhà, mọi người đều đã ngủ trên giường, cậu nghe thấy tiếng ngáy long sòng sọc của Hứa Tam Quan, Nhị Lạc trở mình một cái, lại ú ớ nói mê một tiếng, chỉ có Hứa Ngọc Lan nghe thấy tiếng cậu đẩy cửa vào nhà. Hứa Ngọc Lan cất tiếng:
Nhất Lạc hả con?
Nhất Lạc đáp:
Mẹ ơi, con đói.
Nhất Lạc đứng ở cửa một lát, Hứa Ngọc Lan lại cất tiếng:
- Con đi đâu vậy?
Nhất Lạc đáp:
Con đói, mẹ ơi.
Lại một lúc sau, Hứa Ngọc Lan cất tiếng:
Mau mau đi ngủ, ngủ sẽ hết đói, con ạ.
Nhất Lạc vẫn đứng tại chỗ, nhưng lâu lắm không thấy mẹ nói gì, Nhất Lạc biết mẹ đã ngủ, mẹ sẽ không nói với cậu lời nào nữa, cậu liền lần mò đến giường, cởi quần áo nằm xuống.
Cậu không ngủ được ngay, cậu dương mắt nhìn trân trân vào bóng tối đen ngòm, nghe tiếng ngáy của Hứa Tam Quan róng riết trong nhà. Cậu nói với mình: Chính con người này, con người đang ngáy long sòng sọc này đã không cho mình ra khách sạn ăn mì sợi, cũng chính con người này đã bắt mình nằm trên giường bụng đói cồn đói cào, vẫn là con người này thường xuyên bảo mình không phải là con trai ông đẻ ra. Cuối cùng cậu nói với tiếng ngáy của Hứa Tam Quan: Tôi không phải con trai ông đẻ ra, ông cũng đếch phải bố đẻ tôi.
Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu - Dư Hoa Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu