Nguyên tác: The Beast From The East
Số lần đọc/download: 298 / 8
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:41 +0700
Chương 24
O
i chao! – Quái vật bé xíu vung tay loạn xạ.
Quái vật nhóc con! Quái vật duy nhất cao chưa đến một mét. Quá nhỏ để có thể tham dự cuộc chơi.
Thật bất công! Tôi nghĩ.
Hi vọng của tôi, một lần nữa, vội tan.
Tôi nhặt hòn đá và giận dữ ném vào rừng.
— Bọn mày ở đâu? – tôi hét. – Hãy lộ mặt mà chơi!
Quái vật nhóc con vỗ tay và gầm gừ với vẻ hạnh phúc.
Tôi nhìn nó. Tại sao nó lại đứng đây một mình?
Rồi tôi chợt hiểu ra. Dĩ nhiên.
Chắc chắn phải có một con quái vật khác ở bên cạnh. Một con cao hơn một mét, đủ khôn để giữ con quái nhóc.
Một con tôi có thể chạm vào.
Tôi quan sát kĩ vùng đất, kiểm tra từng bụi cây, hòn đá. Tôi sẽ phải đến từ phía sau chúng.
Hít một hơi thở sâu, tôi nhón chân nhẹ nhàng đi vào rừng, dừng lại xem xét kỹ sau mỗi tảng đá.
Rắc. Chân tôi giẫm lên một cành cây
Tôi đứng im và đợi.
Lặng như tờ.
Tôi bước tới.
Tôi cẩn thận lắng nghe.
Lặng như tờ.
Tôi bò tới. Một con phải ở đâu đây.
Nhưng ở đâu?
Rồi tôi nghe một tiếng động.
Tiếng lầm bầm.
Tôi bò ra sau bụi cây và lần từng tí về phía phát ra tiếng động. Âm thanh phát ra từ sau một tảng đá to lớn lạ lùng.
Tôi ghé mắt nhìn.
Spork!
Đúng! Spork đứng sau tảng đá lẩm bẩm một mình. Nó gãi gãi vết sẹo dài trên mũi.
Tôi có thể dễ dàng chạm nó.
Nhưng ngộ nhỡ đây là viên đá tử hình khác?
Nó có bốc khói không?
Tôi không muốn bị cầm tù trong cái lồng treo lủng lẳng trên không.
Giống như Nat. Nat thật đáng thương.
Tôi hít một hơi thở thật sâu nữa và nhích dần tới. Spork quay lại nhìn cánh rừng phía sau nó.
— Nhóc con, – nó gọi. – Mày ở đâu?
Tôi nằm dán xuống đất, chờ đợi.
Tim tôi đập nghe rõ mồn một. Tôi thu người nằm im. Spork không rời khỏi chỗ của nó. Nó thở dài và lại lẩm bẩm.
Chỉ ba bước nữa là tôi có thể chạm được nó.
Hai bước nữa.
Tôi quệt tay qua trán. Một bước.
Spork không biết tôi đã ở sau lưng nó. Thật tuyệt.
Tôi vỗ mạnh vào người nó.
— Mày Tìm! – tôi gào lớn.
Spork đờ người ra trong cơn kinh ngạc. Hai tay nó giật bắn lên trời. Tôi nghĩ nó sắp sửa ngất!
— Tao đã chạm được! Tao đã chạm được! – tôi hạnh phúc hét to.
Spork gầm gừ rồi nhổm cao người. Nó cúi nhìn tôi. Nó chẳng tỏ vẻ thua cuộc. Nhưng rõ ràng nó đã bị tôi chạm trúng.
— Mày Tìm! – tôi nhắc lại. – Mày là Quái vật từ Phương Đông!
Spork lơ đãng đưa vuốt lên gãi vào hốc mắt.
Tôi rùng mình. Chẳng lẽ Spork lại không tuân theo luật chơi?
— Tao lấy làm tiếc, – Spork dịu dàng nói. – Không phải lần này.
— Này! – tôi thốt lên giận dữ – Mày phải giữ đúng luật chơi chứ! Rõ ràng là tao đã chạm được mày!
Spork nhìn tôi như thể tôi là một diễn viên hài.
Có chuyện gì không ổn.
Nhưng là cái gì? Cái gì nhì?
Tại sao nó chẳng nói toạc ra?
Môi Spork cong cớn bởi nụ cười xấu xí.