The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Tony Parsons
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hai Mươi Mốt
hi cô trông trẻ hút thuốc lá không ngừng nghỉ nhận ra là chúng tôi không định cướp mất cô bé mãi mãi, Peggy cuối cùng cũng được phép về nhà với Pat đôi tiếng đồng hồ.
“Nhìn cháu có cái gì này,” cô bé nói với tôi, chìa ra một hình người đàn ông tí hon làm từ nhựa đúc. Cậu ta có vẻ rất tự mãn khi được mặc quần tây xa tanh trắng, áo gi lê dát bạc và cái gì đó trông như một cái áo veston đuôi tôm màu tím.
“Ken Disco,” cô bé nói. “Bạn của Barbie. Đi nhảy disco.”
Thật lạ khi xem hai đứa chơi với nhau. Pat thì muốn làm nổ tung tàu Death Star. Peggy thì muốn mắc rèm vào tàu Millenium Falcon.
Vui đến phát cuồng vì có bạn ở ngay trong phòng khách nhà mình - dù không thấy gì hay ho ở Ken Disco - Pat nhảy xuống từ mặt bàn khua khua kiếm ánh sáng trên đầu và hét, “Tớ sẽ không bao giờ gia nhập Phe Bóng Tối với cậu!”
Peggy dò xét thằng bé với cặp mắt sẫm màu nghiêm trang và rồi bắt đầu di chuyển những hình nộm Chiến tranh giữa các vì sao quanh tàu Millenium Falcon - một bên cuốn đầy băng dính sau khi đâm sầm vào lò sưởi - như thể chúng đang uống trà với bánh nướng phết bơ ở khách sạn Ritz vậy.
Tự nhiên hay giáo dục? Tôi biết là Pat chưa từng được khuyến khích chơi trò chơi điện tử bạo lực bao giờ - sự thật là những trận chiến đẫm máu bất tận của cu cậu thường làm tôi phát điên.
Chưa đầy năm tuổi, nó thực chất là một cậu bé dịu dàng, đầy lòng yêu thương và quá hiền lành cho những cuộc ẩu đả của sân chơi. Nó bị bắt nạt đôi chút vì không có mẹ đợi trước cổng trường, và chưa ai trong hai chúng tôi nghĩ ra cách để xử lý chuyện này.
Peggy hoàn toàn khác. Năm tuổi rưỡi, nó là một cô bé cứng cáp, tự tin, có vẻ như không có gì có thể làm cô bé bối rối hay sợ sệt. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy sự sợ hãi trong cặp mắt nâu nghiêm nghị ấy.
Pat không hợp với săn bắt và hái lượm, còn Peggy không hợp với nấu nướng thêu thùa. Thế nhưng đưa bọn nó một hộp đồ chơi Chiến tranh giữa các vì sao một cái là tự dưng bọn nó xử sự theo đúng giới tính của mình. Peggy không hề quan tâm đến những trò chơi chết chóc và hủy hoại. Và đấy là tất cả những gì Pat quan tâm.
Thế nhưng hai đứa vẫn chơi với nhau vui vẻ. Pat bám vào đằng sau xô pha, cười âu yếm và thán phục khi Peggy nhét những hình nộm Công chúa Leia và Han Solo và Luke Skywalker nhỏ vào mấy con tàu vũ trụ nhựa xám mà số dặm trên đồng hồ đo đã tăng rất nhiều trên siêu không gian.
“Mẹ cậu đâu?” Peggy hỏi thằng bé.
“Mẹ tớ đang ở nước ngoài,” Pat nói. “Mẹ cậu đâu?”
“Mẹ tớ đang đi làm. Chị Bianca đón tớ từ trường nhưng chị ấy không được phép hút thuốc trong căn hộ. Chuyện này làm chị ấy cáu kỉnh.”
Xem ra không có bóng dáng một người đàn ông nào xung quanh Peggy, nhưng chuyện này chẳng có gì đáng nói trong thời buổi này. Tôi tự hỏi gã ta là ai - chắc là một tên xuẩn ngốc nào đó đã chạy mất dép khi bị nhờ đi mua bỉm.
Chuông cửa kêu. Là một trong số những thanh niên bị mất việc nhưng chưa mất niềm tin. Tôi khâm phục tinh thần đó, và tôi luôn cố gắng ủng hộ họ bằng cách mua đồ da cừu thuộc hay túi đựng rác. Nhưng cậu này không có cái ba lô đầy đồ gia dụng như thường lệ.
“Tôi rất xin lỗi đã làm phiền anh,” cậu ta nói. “Tôi là Eamon. Eamon Fish.”
Lúc đầu thì cái tên ấy không có nghĩa lý gì. Sống trong thành phố, bạn quen với việc những người lạ hoắc gõ cửa nhà đến mức sẽ bị sốc khi có ai đó thực sự từng dính dáng tới đời bạn bấm chuông.
Nhưng tất nhiên - đây là Eamon Fish, cậu diễn viên hài chắc hẳn sẽ làm quảng cáo bia và ngủ với các cô gái dự báo thời tiết giờ này năm sau. Hay tháng sau. Hay tuần sau. Chính Eamon Fish, cái cậu có chương trình tôi được mời sản xuất nhưng phải từ chối vì bổn phận rán cá chiên xù.
Tôi không biết phải làm gì với cậu ta. Tôi không biết tại sao cậu ta lại ở đây. Tôi đang chắc mẩm sẽ gặp một chàng trai trẻ lôi thôi lếch thếch định bán cho tôi da cừu thuộc. Và đây là một chàng trai trẻ lôi thôi lếch thếch sẽ say mèm ở những kỳ BAFTA tới.
“Tôi giúp gì được cho cậu?” tôi hỏi cậu ta.
“Cái gì cơ?” cậu ta nói, cau mày và nghiêng đầu về phía tôi.
“Cậu muốn gì?”
“Chúng ta nói chuyện được không? Nó sẽ có ý nghĩa rất lớn đối với tôi.”
Tôi cho cậu ta vào. Chúng tôi đi vào phòng khách nơi Peggy và Pat đang ngồi giữa hàng đống đồ chơi. Pat vẫn đang cầm kiếm ánh sáng trên tay.
“Òa,” Eamon nói. “Kiếm ánh sáng! Vũ khí truyền thống của Hiệp sĩ Jedi! Chú xem một cái được không?”
Một nụ cười dần nở trên khuôn mặt thằng bé, Pat đứng dậy và đưa người lạ trẻ tuổi thanh kiếm ánh sáng của mình.
“Cháu đúng là một cậu bé tốt bụng,” Eamon nói.
Cậu ta xoẹt cái kiếm ánh sáng tới lui, tạo ra tiếng vù vù làm cho nụ cười của Pat còn toét ra hơn nữa.
“Bao nhiêu năm rồi chú chưa cầm cái này,” Eamon nói. “Nhưng ta làm sao mà quên được, phải không?” cậu ta nhoẻn cười với Pat. “Chú đến từ một thị trấn nhỏ tên là Kilcarney. Và khi lớn lên chú cảm thấy rất giống như Luke Skywalker đã cảm thấy khi lớn lên ở Tatooine. Cháu biết Tatooine không?”
“Hành tinh quê hương của Luke,” Pat nói. “Với hai mặt trời.”
“Cái gì cơ?” Eamon nói. “Cháu bảo là hành tinh quê hương của Luke phải không? Ừ, phải rồi. Và cậu ấy cảm thấy xa cách với phần còn lại của thiên hà phải không nào? Luke cảm thấy mình cách xa cuộc sống, bị kẹt ở ngoài đó dưới hai mặt trời của Tatooine quen thuộc. Và khi chú lớn lên ở Kilcarney không mấy nhộn nhịp ấy, chú cũng mơ được trốn thoát và có thật nhiều chuyến phiêu lưu ở những nơi xa rất xa mà mình còn không tưởng tượng nổi.” Cậu ta đưa lại Pat thanh kiếm ánh sáng. “Và đấy chính là điều mà chú đã làm.”
“Vâng,” Peggy nói. “Nhưng chuyện gì đã xảy ra giữa lúc đó và bây giờ?”
“Cháu vừa nói gì nhỉ?”
Cậu ta điếc đặc sao?
“Cháu bảo là - chuyện gì đã xảy ra giữa lúc rời khỏi hành tinh quê hương và ngày hôm nay?” Peggy hét.
“Thật ra, đó chính là chuyện chú muốn nói với cha cháu,” Eamon nói.
“Đấy không phải cha cháu,” Peggy nói. “Cha cháu có mô tô cơ.”
“Cậu bé mới là con tôi,” tôi nói, ra hiệu về phía Pat. Thằng bé vẫn đang nhìn chằm chằm Eamon, ngưỡng mộ sâu sắc kỹ thuật dùng kiếm ánh sáng của cậu ta.
“Giống thật,” Eamon nói, cười với vẻ ấm áp thật lòng. “Ở nét cằm, ý tôi là vậy. Giống thật. Cậu bé bảnh ghê.”
“Vào bếp đi,” tôi bảo cậu ta. “Tôi sẽ pha ít cà phê cho chúng ta.”
“Anh vừa bảo cà phê à? Anh thật tuyệt.”
Trong khi tôi đặt ấm nước thì cậu ta ngồi ở bàn ăn lấy ngón trỏ ngoáy tai và lẩm bẩm một mình.
“Một ngày tồi tệ à?” tôi nói.
“Gì cơ?” cậu ta hỏi.
Tôi đặt cốc cà phê xuống trước mặt cậu ta và cúi sát mặt cậu ta. Cậu ta có cái nét điển trai theo cái kiểu người Ai Len da màu kết hợp với sự lôi thôi lâu dài, như một ông Kennedy vừa dành cả mùa hè ngủ ngoài thềm cửa. Và cậu ta có vẻ điếc đặc.
“Tôi bảo là... tai cậu làm sao vậy?”
“À cái đó,” cậu ta nói. “Để tôi giải thích chuyện cái tai. Có một chỗ sang trọng ở West End lắp ráp thiết bị trợ thính. Nhưng họ cũng làm cả tai nghe nữa - cho những người dẫn chương trình truyền hình. Để nhà sản xuất và đạo diễn có thể nói vào tai họ khi họ đang dẫn chương trình. Có lẽ anh biết chỗ đó.”
Tôi biết rõ chỗ đó. Tôi còn nhớ khi Marty đến đó để làm tai nghe. Đấy là lúc chúng tôi biết rằng mình đang thực sự rời khỏi đài phát thanh.
“Tôi vừa ở đó xong,” Eamon nói. “Bỏ đi hơi vội một chút, nói thật là vậy. Khi người làm tai nghe đo đạc cho anh, họ đổ vào tai anh cái gì đó như kiểu sáp ấm. Rồi anh phải đợi một lúc cho nó đông lại. Xong rồi thì họ biết cỡ tai của mình. Ý tôi là cho tai nghe ấy.”
“Tôi hiểu.”
“Ngoại trừ là với tôi, anh ta chưa kịp làm đến đoạn đấy. Anh ta vừa mới đổ sáp nóng vào tai tôi và chúng tôi đang đợi cho nó đông thì tôi nghĩ - tôi đang làm cái quái quỷ gì ở đây chứ?” Eamon lắc đầu. Vài mảnh sáp khô bay ra ngoài. “Cái gì làm tôi nghĩ là mình dẫn được chương trình truyền hình chứ? Cái gì làm bất kỳ ai nghĩ là tôi có thể dẫn được chương trình truyền hình chứ? Tôi là diễn viên hài. Tôi tấu hài ở câu lạc bộ. Có một số người thích. Nhưng thì sao chứ? Tại sao điều đó lại có nghĩa là tôi có khả năng dẫn một chương trình truyền hình?”
“Tức là cậu đang đo tai nghe và cậu bị ngợp sân khấu.”
“Trong khi tôi chưa bén mảng gì đến sân khấu,” cậu ta nói. “Tôi không biết liệu ta có thể dành cho nó cái cụm từ quý hóa là ngợp sân khấu được không. Tôi nghĩ nó giống một cơn hoảng sợ sun vòi thì đúng hơn. Rốt cuộc là, tôi chạy ra khỏi đó mà sáp vẫn nhóp nhép trong tai. Có vẻ nó đã đông lại hết rồi.”
Tôi đưa cậu ta một tờ giấy ăn và ít tăm bông rồi ngồi xem cậu ta cạo sáp đã cứng ra khỏi tai. Người ta luôn luôn đo hai tai nghe, mỗi tai một cái, cho dù không bao giờ có ai dùng hơn một cái cả. Giờ thì tôi thấy rằng nó chỉ là một kế để bạn khỏi chạy mất.
“Tôi rất muốn anh sản xuất chương trình này,” cậu ta nói. “Tôi cần - họ gọi là gì nhỉ? - người thúc đẩy. Một người chỉ đường cho tôi. Giống như anh đã chỉ đường cho Marty Mann khi anh ta bỏ chương trình radio của mình. Tôi khá thất vọng khi họ bảo là anh không định nhận việc này.”
“Không có gì liên quan tới cậu đâu,” tôi nói. “Tôi phải trông con. Một mình. Tôi không thể đi làm toàn thời gian lại được. Tôi phải luôn ở gần thằng bé.”
“Nhưng tôi để ý là cậu bé đang mặc đồng phục. Không phải là nó đang đi học sao?”
“Đúng là thế.”
“Thế là nó không ở nhà gần như cả ngày à?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Thế thì - tôi hỏi anh đừng phật ý nhé - cả ngày anh làm cái gì hả Harry?”
Cả ngày tôi làm gì à? Tôi đánh thức Pat dậy, mặc quần áo cho nó và đưa nó đến trường. Tôi mua sắm và dọn dẹp. Tôi đợi nó ở cổng trường vào buổi chiều khi nó tan học. Rồi tôi làm bánh mì kẹp, đọc truyện cho nó nghe và chuẩn bị cho nó đi ngủ. Cả ngày tôi làm gì nhỉ?
“Chẳng làm gì cả,” tôi nói.
“Anh không nhớ nó sao? Ý tôi là công việc ấy?”
“Tất nhiên là tôi nhớ. Tôi từng chỉ dành thời gian ít ỏi quý báu chất lượng với con trai - nghĩa là tôi nhìn thấy thằng bé năm phút đầu và cuối mỗi ngày. Bây giờ thì thay vào đó tôi có nhiều thời gian, số lượng thay vì chất lượng. Tôi không chọn sự thay đổi đó. Chuyện cứ thế là xảy ra thôi. Nhưng đấy là lý do tại sao tôi không sản xuất chương trình cho cậu được.”
“Nhưng anh có thể đảm nhiệm vị trí sản xuất điều hành cho bọn tôi được đúng không? Anh có thể đến một tuần vài ba lần để giám sát chương trình? Anh có thể mách cho tôi những gì cần làm để không nhìn như một gã khờ? Anh có thể giúp tôi làm nổi bật thế mạnh của mình được đúng không?”
“Thật ra,” tôi nói. “Có lẽ là được.”
Tôi còn chưa bao giờ xem xét cái khả năng là có một phương án thứ ba bên cạnh việc làm việc cả ngày và không làm việc tí nào. Khả năng đó chưa bao giờ xuất hiện trong đầu tôi.
“Thế này, tôi khâm phục việc anh đang làm với con trai anh,” Eamon nói. “Tin tôi đi, anh sẽ được hưởng ứng nhiệt liệt bởi các bà mẹ ở Kilcarney. Nhưng tôi cần anh. Tôi ở đây là vì những lý do rất ích kỷ. Tôi đang lo sốt vó về chuyện làm MC của chương trình này. Thế nên tôi mới làm rơi sáp cứng khắp sàn bếp nhà anh. Và tôi biết anh có thể giúp tôi vượt qua mà không bị bẽ mặt toàn phần. Có khi nó còn hay nữa.”
Tôi nghĩ về những buổi sáng và buổi chiều dài bất tận khi Pat không ở nhà. Và tôi nghĩ về cuộc gặp gần đây nhất với người quản lý nhà băng, rất ấn tượng với nỗ lực trông con trai của tôi và không mấy ấn tượng với số tiền nợ lớn dần của tôi.
Nhưng trên hết tôi nghĩ về việc Eamon đã rất giỏi chơi với Pat - ngắm nghía thanh kiếm ánh sáng, nói chuyện với nó về hành tinh quê hương của Luke, bảo với tôi là cậu bé là một đứa trẻ đặc biệt.
Tôi biết là ở giai đoạn này của đời mình - thực tế là ở tất cả những giai đoạn trong tương lai của đời tôi - tôi sẽ thích bất kỳ ai thích cậu con trai tôi. Khi bạn một mình nuôi con, bạn muốn càng nhiều người ủng hộ cậu bé càng tốt. Anh chàng diễn viên hài Ai Len có sáp khô trong tai có vẻ là đang ở phe chúng tôi. Và thế là tôi thấy mình cũng ở phe cậu ta.
Tôi đã sẵn sàng làm việc với cậu ta bán thời gian vì tôi chán và khánh kiệt lắm rồi. Nhưng trên hết tôi sẵn sàng làm việc với cậu ta vì cậu ta tin tưởng vào con trai tôi.
“Tôi cần xem màn trình diễn của cậu,” tôi nói. “Tôi cần xem cậu làm gì trên sân khấu để có thể nghĩ cách làm sao để thực thi nó trên ti vi. Cậu có băng mẫu chưa?”
“Cái gì cơ?” cậu ta nói.
Cha & Con Cha & Con - Tony Parsons Cha & Con