Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Chương 23
K
hi ánh sáng tắt hẳn, âm thanh trong rừng già liền thay đổi. Chim chóc thôi hót trên những cành cây. Tiếng nỉ non của côn trùng trở nên to hơn. Chúng tôi nghe thấy những tiếng kêu rất lạ lẫm của muông thú phía xa rồi vọng lại giữa các thân cây to.
Tôi hy vọng những tiếng kêu và hét đó vẫn cứ tiếp tục ở đàng xa như vậy! Những con thú màu đen luồn qua đám cỏ cần sa cao và những bụi cây lúp xúp lá rộng. Những bụi cây hình như run lên khi một con thú ăn đêm luồn qua nó.
Tôi nghe thấy tiếng phì phì dọa dẫm của một con rắn. Tiếng rúc kì dị của một con cú mèo và tiếng vỗ cánh phành phạch của một đàn dơi.
Tôi đi sát vào Kareen. Những âm thanh thật sống dộng vô cùng so với những trò chơi Chúa Rừng của tôi!
Tôi nghĩ có lẽ sau lần này không bao giờ tôi chơi lại trò chơi đó nữa. Nó sẽ trở thành vô cùng tẻ nhạt.
Chúng tôi lách qua một đám bụi cao và rậm rạp. Tự nhiên đôi mắt trên cái đầu người không sáng nữa.
Tôi thì thầm:
— Sai đường rồi!
Kareen và tôi lại quay cái đầu cho đến khi đôi mắt của nó lại sáng lên. Sau đó lại tiếp tục đi tiếp, tự vạch lấy đường mà đi. Chúng tôi bước qua những đám dây leo to tướng và chui qua những đám cây thân thảo chằng chịt.
Kareen chợt đập tay lên trán.
— Ôi! Con muỗi ngu ngốc này.
Tiếng côn trùng nỉ non mỗi lúc một to hơn, át cả tiếng bước chân lạo xạo của chúng tôi đạp trên lá cây.
Kareen cúi đầu tránh một cành cây thấp, ca cẩm:
— Tớ thấy mệt quá rồi. Tớ hy vọng là cô của cậu ở gần đây, vì tớ không hiểu mình sẽ đi được bao lâu nữa.
Tôi lẩm bẩm trả lời:
— Tớ cũng mong cô Benna ở gần.
Bản thân tôi cũng đã trải qua một ngày mệt đến kiệt sửc.
Trong khi đi tôi không thể thôi nghĩ về cô Benna và cuốn sổ tay của cô. Tôi không muốn làm Kareen mất lòng nhưng vẫn thấy mình cần phải nói một cái gì đó.
Tôi nhìn xuống chân, nói:
— Cô tớ viết về cha cậu và bà Carolyn những điều không mấy hay ho. Tớ đã vô cùng kinh ngạc.
Kareen im lặng một hồi lâu. Cuối cùng nó nói:
— Điều đó thật kinh khủng. Họ đã làm việc với nhau lâu lắm rồi. Tớ biết là họ có tranh luận với nhau.
Tôi hỏi:
— Về cái gì?
Kareen phẩy tay:
— Bố tớ có một số dự định phát triển khu rừng già này. Bố tớ nghĩ là ở đây có một số mỏ rất có giá trị. Nhưng cô Benna lại nghĩ là rừng già cần được bảo tồn.
Nó lại phẩy tay:
— Tớ nghĩ là họ cãi nhau chỉ vì chuyện đó. Nhưng tớ cũng không chắc lắm.
Tôi lẩm bẩm, tránh không nhìn vào mắt nó.
— Cuốn sổ tay đó khiến bố cậu giống như một con quỷ hoặc đại loại như vậy.
Nó kêu lên:
— Con quỷ ư? Bố tớ là con quỷ ư? Không. Không phải thế. Bố tớ có một đầu óc mạnh mẽ. Vậy thôi. Bố tớ không phải là quỷ. Và tớ biết rằng bố tớ rất quan tâm đến cô Benna. Bố tớ cũng kính trọng và quan tâm đến cô ấy. Bố thật sự lo cho cô Benna. Bố tớ…
— Kìa, – Tôi nắm tay Kareen, cắt ngang lời nó, – nhìn kìa.
Tôi chỉ về phía lùm cây, bước lên một khoảng rừng thưa hơn. Nổi bật trên nền trời màu xám hiện rõ một ngôi lán gỗ màu đen.
Kareen há hốc mồm:
— Ngôi nhà kia ấy à. Cậu nghĩ là…?
Cả hai chúng tôi bước đến sát quãng trống. Có cái gì đó sượt qua giày nhưng tôi không để ý.
Mắt tôi còn đang dán vào túp lều nhỏ tối om.
Đến gần hơn tôi nhận ra túp lều được làm bằng cành cây, một đám lá to bản được lợp thành mái. Không hề có cửa sổ. Nhưng có một khe trống hẹp giữa các cành cây.
Tôi thì thào:
— Ê này!
Một tia sáng le lói lọt qua một khe tường.
Đèn pin ư? Hay là nến?
Kareen thì thào, nheo mắt nhìn túp lều.
— Có ai đó ở trong đó!
Tôi nghe thấy có tiếng ho.
Tiếng phụ nữ ho thì phải? Cô Benna ho ư? Khó mà biết được.
Tôi nhích sát đến Kareen, thì thầm hỏi:
— Cậu nghĩ đó có phải là cô tớ không?
Nó thì thầm trả lời:
— Chỉ có một cách duy nhất có thể biết được.
Cáỉ đầu người sáng rực lên trong tay tôi. Ánh sáng kì dị nửa xanh nửa vàng lấp lóe trong khi tôi và Kareen rón rén bước đến gần.
Gần hơn nữa.
Tội hắng giọng gọi nhỏ:
— Cô Benna? Cô Benna? Có phải là cô không?