Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Safe Harbour
Dịch giả: Thế Anh
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2024-09-01 17:41:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ào thứ hai Matt lên đường gặp Robert. Trên đường về nhà anh ghé thăm Pip và Ophélie. Lúc ấy Pip vừa mới đi học về, còn Ophélie được nghỉ phép. Khi nghĩ lại chuyện cũ, Ophélie vô cùng tức giận. Cô cảm thấy cuộc đời mình đã thay đổi. Sáng hôm ấy cô quyết định bỏ hết quần áo của Ted. Đó cũng là cách cô “ném” Ted ra khỏi nhà và trừng phạt anh vì những gì anh đã làm. Cô không còn cách làm nào khác và đó là cách tốt cho cô. Cô không thể nào cứ giữ mãi hình bóng một người đã lừa gạt mình và là cha của đứa trẻ mà anh quan hệ với người phụ nữ khác. Cô biết từ lâu mình chỉ mơ và ảo tưởng. Giờ đã đến lúc cô phải “thức giấc”, dù nó làm cô cảm thấy cô độc như thế nào.
Cô nói chuyện với Matt khi Pip làm bài tập trong phòng. Matt sợ phải nói quá nhiều. Anh không muốn nói với Ophélie rằng người chồng quá cố của cô là một kẻ tồi. Điều này nghe có vẻ không công bằng. Cô phải tự tìm hiểu điều đó. Đây quả là một quyết định khó khăn cho Ophélie khi cô từng nói mình sẽ luôn tha thứ cho chồng. Matt vui khi thấy cô đưa ra quyết định mới.
Anh đã hẹn hò cùng cô trong ngày sinh nhật cô vào tuần tới. Anh quan tâm đến cô và cả Pip nữa. Anh luôn như thế. Anh luôn quyết định đúng đắn ngay từ lúc ban đầu. Pip đã kết bạn với anh. Ngay từ khi gặp cô bé, anh cảm thấy vui và nhận ra nó sẽ mang đến nụ cười cho mình. Điều đó là sự thật.
Anh dự định đưa hai mẹ con cô đến nhà hàng lớn trong ngày sinh nhật của Ophélie. Anh muốn đưa cô đến một nơi thật đặc biệt. Cô đã cố quên đi nỗi đau mà Ted và Andrea mang đến cho mình. Ophélie đã kể cho Matt nghe cô vừa nhận được lá thư của Andrea. Đó là một lá thư xin lỗi. Andrea không mong Ophélie tha thứ cho mình, cô ấy chỉ muốn Ophélie biết mình quý cô bạn thân như thế nào và cảm thấy vô cùng có lỗi với Ophélie. Với Ophélie chuyện này đã quá muộn. Cô nói với Matt: “Tôi cho rằng sự việc vừa qua đã khiến mình trở thành một người kinh khủng. Nhưng tôi không thể làm gì khác. Tôi thật sự không muốn gặp cũng như nghe bất kỳ tin tức gì của cô ta”.
“Cô làm thế cũng đúng thôi”. Anh nói với Ophélie mình cũng định nói chuyện với Sally nếu cô ấy muốn.
Ophélie nói với vẻ buồn bã: “Nghe có vẻ dường như hai chúng ta đều gặp chung một vấn đề”.
“Có lẽ thế”. Matt đã nghĩ suốt cả ngày về việc sẽ nói gì với người vợ cũ. Người ta sẽ nói gì với người đã đánh cắp con mình trong suốt sáu năm trời?
Cô không những hủy hoại cuộc đời Matt mà còn lừa dối cha con anh nữa. Cô quả là kẻ tàn nhẫn. Ophélie cũng biết điều đó.
Họ trò chuyện với nhau khá lâu. Sau đó Ophélie mời anh ở lại ăn tối cùng gia đình. Anh nhận lời và giúp cô nấu ăn. Sau đó anh về nhà. Họ cũng hẹn sẽ gặp nhau vào ngày sinh nhật Ophélie vào tuần tới. Pip vô cùng nôn nóng và muốn ngày đó đến thật nhanh.
Tối hôm ấy Matt đã gọi điện thoại cho Ophélie sau khi đã gọi cho Sally. Anh có vẻ mệt mỏi.
Ophélie hỏi: “Cô ấy nói gì?”.
“Sally cố thoái thác chuyện ấy, nhưng cô ấy không thể. Tôi biết quá rõ. Sally chỉ khóc suốt một giờ nói chuyện, nói mình làm thế chỉ vì muốn tốt cho bọn trẻ. Cô ấy muốn chúng sống hòa đồng cùng gia đình Hamish. Tôi có thể bỏ qua chuyện đó cho Sally. Cô ấy hứa chuyện ấy sẽ không lặp lại lần nữa. Tôi đã cho Sally biết mọi chuyện rồi. Tôi sẽ sang Auckland thăm Vanessa sau ngày sinh nhật cô bé. Tôi chỉ ở đó vài ngày thôi. Tôi sắp được gặp Vanessa rồi”. Lời Matt nghe có vẻ hơi buồn, nhưng Ophélie vui vì anh đã gặp lại con của mình. Matt nói tiếp: “Tôi nghĩ mình sẽ thuê một căn nhà ở Tahoe và đưa bọn trẻ đi trượt tuyết. Tôi muốn cô và Pip cùng đến. Cô bé biết trượt tuyết không?”.
“Ồ! Nó sẽ rất thích đấy!”. “Còn cô thì sao?”.
“Tôi biết trượt nhưng không giỏi lắm. Tôi ghét cáp treo. Tôi sợ độ cao”.
“Chúng ta có thể cùng ngồi trên đó. Tôi cũng trượt tuyết không giỏi lắm. Nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ vui lắm. Tôi hi vọng cô và Pip sẽ đến”.
Lời nói của Matt là chân thành, nhưng Ophélie muốn suy nghĩ kỹ.
“Liệu bọn trẻ không cảm thấy khó chịu khi có người lạ đi cùng sao? Tôi không muốn làm cha con anh mất vui”. Cô luôn thận trọng suy nghĩ khi Matt đưa ra đề nghị nào đó. Họ không như những người đã có gia đình khác, ích kỷ và chỉ biết có bản thân mình.
“Tôi sẽ hỏi bọn trẻ. Nhưng tôi không biết chúng nghĩ gì sau khi gặp cô và Pip. Tôi đã kể cho Robert nghe về cô và Pip”. Robert đã nhìn thấy Pip qua bức chân dung Matt vẽ. Anh giải thích đó là món quà tặng Ophélie nhân ngày sinh nhật của cô.
Sau đó Matt hỏi Ophélie có ra ngoài cùng nhóm tìm kiếm hay không. Cô trả lời là có.
Anh nói: “Có lẽ cô đã quá vất vả. Sao cô không cho phép mình nghỉ ngơi một chút nhỉ?”. Anh luôn muốn cô không làm công việc đó nữa, nhưng dường như cô không nghe.
Ophélie nói: “Bọn trẻ sẽ vui hơn nếu không có chúng tôi. Để tôi suy nghĩ lại đã”.
Anh biết vết thương của cô sẽ rất khó lành. Ophélie không những mất chồng và con trai, giờ đây còn mất cả niềm tin và người bạn thân nhất của mình. Cô đã mất tất cả và điều đó thật tệ. Nhưng dường như hiện tại cô cảm thấy đỡ hơn và Matt cũng không còn lo lắng nữa. Điều mà anh không thích là cô tham gia nhóm tìm kiếm và ra ngoài vào ban đêm. Anh sợ cô bị mệt mỏi và có thể bị thương.
Nhưng cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra. Cô nói mình đã có một buổi tối bình yên, khi anh gọi điện tới vào tối thứ tư.
Đến tối thứ năm mọi chuyện cũng suôn sẻ như thế. Họ đã đến nơi ở của bọn trẻ. Vài đứa trong số chúng vẫn còn mặc đồ khá tươm tất. Có lẽ chúng vừa mới bỏ nhà đi. Điều này làm Ophélie mủi lòng. Ở đó có vài người khá lịch sự. Họ đều là những người có việc làm nhưng lại không có nhà.
Thứ bảy là ngày sinh nhật Ophélie. Mọi việc đều được tổ chức tốt. Pip vui không thể tả. Họ tổ chức ở nhà trước khi ra ngoài ăn tối. Pip háo hức đứng ngồi không yên. Cô bé và Matt ra xe lấy bức chân dung của mình. Pip bảo mẹ nhắm mặt lại rồi hôn vào má Ophélie. Cô bé đưa vào tay mẹ vật gì đó. Ophélie nắm lấy, mở mắt ra rồi bật khóc.
“Chúa ơi!... Bức tranh... vẽ Pip đẹp thật!... Matt...”. Cô vẫn cầm bức tranh và nhìn chằm chằm vào nó. Quả là một bức tranh tuyệt đẹp. Bức tranh không những đẹp mà còn có hồn nữa. Mỗi lần nhìn bức tranh, cô đều như muốn bật khóc. Cô không muốn để bức tranh ở nhà khi ra ngoài dùng bữa tối. Cô không thể đợi lâu và nhanh chóng treo bức tranh lên. Tối hôm ấy cô không ngừng cảm ơn Matt.
Họ đã cùng ăn tối. Anh đã chuẩn bị sẵn bánh sinh nhật cho cô ở nhà hàng. Đó quả là một ngày sinh nhật tuyệt vời. Tối hôm ấy là một ngày trọng đại với Ophélie. Với Pip cũng thế. Cô bé đã chờ món quà này nhiều tháng trời liền. Ophélie vẫn cầm bức tranh khi Pip hôn mẹ và Matt rồi đi ngủ. Anh vô cùng hồi hộp khi thấy Ophélie hạnh phúc như thế nào khi nhận được món quà.
“Tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào. Đây là món quà đẹp nhất mà tôi nhận được”. Đó là món quà đích thực. Nó không những biểu hiện tình yêu của Pip dành cho cô mà đó còn là tình yêu của Matt nữa.
“Cô là một phụ nữ tuyệt vời”. Anh nói khi đang cùng ngồi với cô trên ghế dài. Cô là người phụ nữ đáng yêu nhất mà anh gặp kể từ khi Sally rời bỏ anh để đi theo Hamish. Anh biết cô là người hiếm gặp được trên thế gian này. Cả hai đều cùng chung hoàn cảnh. Họ đều bị người mình yêu lừa dối.
“Lúc nào anh cũng tốt với tôi và Pip”. Anh không nói gì mà chỉ nhìn cô rồi nắm lấy tay cô. Anh muốn cô tin anh và anh nghĩ cô đã có được điều đó. Matt muốn nói với Ophélie là anh muốn cô tin anh mãi mãi.
“Cô xứng đáng được mọi người cư xử tốt, Ophélie ạ. Cả Pip cũng thế”. Anh cảm thấy họ là một phần của gia đình anh và anh là người duy nhất trong gia đình mà Pip và Ophélie có.
Khi nhìn Ophélie, anh đã cúi người hôn vào môi cô. Cô là người phụ nữ đầu tiên anh hôn trong suốt nhiều năm qua và anh là người đàn ông đầu tiên mà cô động lòng từ khi chồng mình mất. Họ như những vì sao đang lơ lửng trên bầu trời đêm. Ophélie bối rối. Cô không nghĩ Matt hôn mình, nhưng tin anh. Vì thế cô không làm gì cả mà ngồi yên đó. Ophélie thấy bình yên khi ở cùng anh. Matt sợ cô sẽ nổi giận, nhưng không. Tuy nhiên Ophélie có vẻ sợ hãi khi anh ôm cô.
“Anh đang làm gì vậy Matt? Thật vớ vẩn”. Tất cả những gì cô cần là sự an toàn. Cô chưa bao giờ cảm thấy an toàn ngoại trừ khi ở bên anh và anh cũng cảm thấy thế.
Anh trấn an: “Anh không nghĩ thế. Từ lâu, anh luôn cảm thấy vô cùng thoải mái khi gần em. Anh chỉ e làm vậy khiến em sợ. Anh không muốn em bị tổn thương thêm nữa”.
“Em cũng thế”. Cô nói thầm rồi chạm tay vào mặt Matt. Cô nghĩ Pip sẽ rất vui khi biết chuyện này. Suy nghĩ đó làm cô cười và cô đã nói rất nhiều điều với anh vào tối hôm ấy.
“Anh rất mến cô bé. Anh không thể đợi lâu hơn nữa. Anh muốn em và Pip đến gặp con anh”.
“Em cũng thế”. Cô nói với vẻ hạnh phúc và anh hôn cô lần nữa.
Matt thì thầm: “Chúc em sinh nhật vui vẻ, em yêu!”. Sau đó anh về nhà. Tối hôm ấy Ophélie suy nghĩ rất nhiều về Matt. Cô không hề nghi ngờ bất kỳ điều gì về anh. Đó có lẽ là đêm sinh nhật tuyệt vời nhất mà cô có được.
Bến Bờ Bình Yên Bến Bờ Bình Yên - Danielle Steel Bến Bờ Bình Yên