Số lần đọc/download: 389 / 41
Cập nhật: 2019-11-10 14:20:04 +0700
Chương 23 - Để Kết Thúc
N
gười ta còn nhớ tình cảm nồng hậu mà dân chúng dành cho ba nhà du hành lúc họ ra đi. Nếu lúc khởi đầu công trình họ đã gây xúc động cho cựu thế giới lẫn tân thế giới đến thế thì thử hỏi niềm vui nào sẽ dành cho họ ngày họ trở về? Hàng triệu khán giả đang chen chân trên bán đảo Florida có thể nào chịu đứng yên mà không lao tới trước mặt những nhà du hành mạo hiểm này? Lẽ nào từng đoàn khách nước ngoài từ khắp nơi trên thế giới đến bờ biển của nước Mỹ chịu rời bỏ vùng đất của Liên bang mà không đi xem Barbicane, Nicholl và Michel Ardan? Không, tình cảm nồng hậu của quần chúng phải đáp lại thật xứng đáng một công trình vĩ đại như thế.
Những con người đã từ địa cầu ra đi rồi trở về sau một chuyến du hành lạ lùng trong không gian liên hành tinh này không thể được đón rước thua kém lần đón rước tiên tri Élie[35] khi ông trở lại Trái Đất. Trước tiên phải nhìn thấy họ tận mắt, sau rồi nghe họ tận tai, đó là niềm ao ước của mọi người.
[35] Élie: một nhân vật trong thánh kinh cựu ước (ND).
Ước muốn ấy của hầu hết toàn dân Liên bang phải nhanh chóng được thực hiện. Barbicane, Nicholl, Michel Ardan, những vị đại biểu của Câu lạc bộ Đại Pháo, sau khi trở về Baltimore, đã được đón rước với một sự hâm mộ hết sức nhiệt tình ngay lập tức. Những ghi chép về chuyến du hành của chủ tịch Barbicane sẵn sàng được đưa đi xuất bản. Tờ New York Herald đã mua bản thảo này với một giá chưa được biết, nhưng tầm quan trọng của bản thảo đó chắc hẳn phải công nhận là cực kỳ lớn lao. Thật vậy, trong lần xuất bản tập Chu du nguyệt cầu, số lượng in của tờ báo ấy lên đến năm triệu tờ. Chỉ cần ba ngày sau khi các nhà du hành trở về lại Trái Đất, những chi tiết nhỏ nhặt nhất về chuyến đi của họ đều được biết. Chỉ còn mỗi một việc là được nhìn thấy tận mắt những vị anh hùng của công trình siêu nhân này mà thôi.
Cuộc thám hiểm của Barbicane và các bạn của ông chung quanh Mặt Trăng cho phép kiểm tra lại mọi lý thuyết đã được công nhận về vệ tinh của địa cầu này. Các nhà bác học đã quan sát tận mắt trong những điều kiện hoàn toàn đặc biệt. Hiện người ta đã biết phải vứt bỏ và công nhận những hệ thống lý thuyết nào về việc hình thành thiên thể này, cũng như về nguồn gốc và vấn đề có thể sống được trên đó không. Bí mật quá khứ, hiện tại, tương lai của thiên thể này đã được bóc trần. Người ta có thể bắt bẻ được gì khi những nhà quan sát đã cẩn thận xem xét với khoảng cách không đầy bốn mươi kilômét ngọn núi Tycho, một hệ thống núi lạ lùng nhất của khoa sơn văn học nguyệt cầu? Phản bác thế nào với các nhà bác học mà chính họ đã nhìn thấy những vực sâu của đai vòng Platon? Khi những con người táo tợn này trong cuộc du hành mà sự tình cờ đã đưa họ bay ngang trên mặt khuất của nguyệt cầu phần đất mà không một người nào thấy được trước đó? Bây giờ là lúc họ có quyền đặt những giới hạn cho khoa nguyệt cầu học, bộ môn tạo dựng lại thế giới nguyệt cầu cũng như Cuvier[36] đã lắp ghép lại được bộ xương của một hóa thạch và họ có quyền nói: Mặt Trăng trước đây là thế này, một thế giới có thể ở được và đã được ở trước cả Trái Đất! Mặt Trăng hiện nay là thế kia, một thế giới không ở được và hiện tại không có người ở!
Để chào mừng sự trở về của hội viên nổi tiếng nhất và hai người bạn đồng hành của ông, Câu lạc bộ Đại Pháo nghĩ đến việc tổ chức một buổi tiệc, một bữa tiệc xứng đáng với những người chiến thắng, xứng đáng với nhân dân Mỹ và trong điều kiện làm thế nào để tất cả mọi người dân của Liên bang có thể tham dự trực tiếp. Tất cả các ga đầu mối ở trong nước được nối lại với nhau bằng những đường ray di động. Rồi, mọi nhà ga cùng treo một thứ cờ như nhau trang hoàng theo một kiểu và có những bàn tiệc dọn giống nhau. Vào giờ nhất định nào đó, căn cứ trên những chiếc đồng hồ điện chỉ đúng từng giây ở mỗi địa phương, mọi người được mời ngồi vào bàn tiệc!
Trong bốn ngày, từ ngày 5 đến ngày 9 tháng giêng, mọi chuyến tàu đều ngừng chạy giống như những ngày chủ nhật ở khắp các ngả đường sắt của Liên bang, tất cả mọi tuyến đường đều trống không. Chỉ một đầu máy có tốc độ nhanh kéo theo một toa danh dự là được quyền chạy trong bốn ngày này ở Liên bang Hoa Kỳ. Đầu máy có một tài xế và một cơ khí viên được hân hạnh đặc biệt chở ngài J.T. Maston thư ký Câu lạc bộ Đại Pháo. Toa tàu được dành riêng cho chủ tịch Barbicane, đại uý Nicholl và Michel Ardan.
Theo tiếng còi của cơ khí viên, sau những tiếng hoan hô, những lời chúc tụng nói bằng tiếng Mỹ tàu rời ga Baltimore. Tàu chạy với vận tốc tám mươi dặm giờ. Nhưng vận tốc này sẽ ra sao nếu so với vận tốc đã đưa ba người anh hùng ra khỏi nòng khẩu Columbiad?
Họ đi như thế từ thành phố này sang thành phố khác, trên đường họ gặp mọi người đang ngồi ở bàn ăn, tất cả đều chào đón họ bằng một kiểu và không tiếc lời hoan hô. Họ đi như vậy khắp miền Đông của Liên bang, xuyên qua Pennsylvania, Connecticut, Massachusetts, Vermont, Maine, và Tân Brunswick, họ qua miền Bắc và miền Tây qua New York, Ohio, Michigan, và Wisconsin, họ lại trở xuống miền Nam qua Illinois, và Missouri, Arkansas, Texas, Louisiana. Con tàu chở họ chạy ngược lên Georgia và Carolina, họ thăm miền trung tâm Tennessee, Kentucky, Virginia, Indiana, rồi sau trạm Washington họ lại trở về Baltimore. Như vậy trong bốn ngày cả Liên bang Mỹ cùng ngồi vào chung một bàn tiệc lớn, cùng chào đón họ bằng những lời hoan hô giống nhau!
Sự tôn vinh thật xứng đáng với ba vị anh hùng mà thuyền trưởng có thể xếp vào hàng những vị á thần.
Và lúc này những dự định chưa từng thấy trong những tập san du hành có đưa đến một kết quả thực tiễn nào không? Người ta có thể thiết lập được một bộ phận lo về việc du hành liên hành tinh trong Thái Dương Hệ không? Người ta có thể đi từ một hành tinh này đến một hành tinh khác, từ Mộc Tinh đến Thuỷ Tinh, và sau đó từ một ngôi sao này đến một ngôi sao khác như sao Bắc cực đến sao Sirius không? Có một cách di chuyển nào đó cho phép con người đến thăm hằng hà sa số mặt trời như vậy trên bầu trời không?
Người ta chưa thể trả lời được những câu hỏi đó. Nhưng vì biết cái tài khéo léo và táo bạo của dòng giống Anglo Saxon, chẳng ai ngạc nhiên nếu người Mỹ sẽ tìm cách khai thác dự tính của chủ tịch Barbicane. Cho nên, ít lâu sau khi những nhà du hành trở về, công chúng hân hoan đón nhận bản thông báo của một công ty hợp tư một trăm triệu đô la tiền vốn, chia thành một trăm ngàn cổ phần giá một ngàn đô la một cổ phần dưới cái tên Hiệp hội quốc gia giao lưu liên hành tinh. Chủ tịch Barbicane, phó chủ tịch, đại uý Nicholl, thư ký điều hành J.T. Maston, giám đốc vận chuyển Michel Ardan.
Và đúng với bản chất của người Mỹ là luôn luôn tiên liệu trong chuyện làm ăn kể cả sự khánh tận nên ngài Harry Troloppe, thẩm phán uỷ viên, và Francis Dayton, tổng đại biểu, đã được chỉ định trước.