Số lần đọc/download: 2287 / 32
Cập nhật: 2016-02-24 10:47:04 +0700
Chương 23: Thịnh Hội Xuyên Cương Mưu Đại Sự Ẩn Tình Nung Nấu Cả Trăm Năm
H
ọ gồm bốn người, một đã cao niên và luôn ôm ngực ho sù sụ với mỗi lần như vậy thì sắc diện luôn đỏ bừng, chứng tỏ đang vương bệnh trầm kha.
Ắt vì thế, dù bệnh tình nghiêm trọng nhưng lão nhân bệnh hoạn vẫn chẳng ngại gió bụi đường xa, cũng may là còn có thêm những ba nhân vật đồng hành luôn quan tâm và chăm sóc, đã cùng nhau dắt díu, quyết phải đi đến nơi cần đến.
Và có lẽ họ đã đạt mục đích, hiện đang cùng nhau vội lách qua một cánh cổng phụ chỉ hé mở để bước dần vào một khu trang viện tuy rộng lớn nhưng chẳng hiểu sao cứ luôn khoác vẻ nhếch nhác ở bên ngoài.
Nhưng đấy chỉ là dáng vẻ bề ngoài. Vì kỳ thực, khi cả bốn đã đặt chân vào khách sảnh thì ở đây mọi vật dụng đều sạch sẽ như lau như li, dù muốn tìm một hạt bụi nhỏ cũng không thấy.
Chẳng những vậy, ở khách sảnh hiện cũng có đông người cho thấy vẻ nhếch nhác bên ngoài của khu trang viện chẳng thể tự nói lên bất kỳ điều gì có liên quan đến mọi sinh hoạt bên trong.
Mà quả thật các sinh hoạt ở ngay bên trong khu trang viện lúc này như cũng có nhiều điều khác lạ, dẫu cho là thập phần kỳ quái e vẫn chẳng sai ngoa.
Bởi ngay tại khách sảnh tuy đông người như vừa nói nhưng dáng vẻ của từng người trong họ lại chẳng có mảy may nào sự đồng nhất. Nói cách khác, họ gồm đủ mọi thành phần:
phú, nông, công, thương và kể cả hạng bạch đinh áo vải, dân dã mạt hạng cũng có.
Họ không thể đều là gia nhân của khu trang viện? Đấy là sự thật, vì chẳng có gia trang nào lại chấp nhận để gia nhân của họ tùy tiện mặc khoác mọi loại y phục thế này.
Vậy họ là khách của chủ nhân trang viện?
Cũng không phải. Bằng cớ là vừa thấy lão nhân bệnh hoạn cùng ba nhân vật đồng hành tiến vào, mọi kẻ có mặt sẵn trong khu trang viện đều nghiêng mình thi lễ:
– Môn chủ đến.
– Đường xa vất vả, phải để môn chủ tự đến thế này vì thật là khuất tất nên mọi người rất áy náy.
Chứng tỏ ai trong họ cũng đều là nhân vật võ lâm và chủ nhân thật sự của khu trang viện phải là môn chủ của họ.
Nhưng lạ thay không phải là do lão nhân bệnh hoạn đáp lời, mà là một phụ nhân trung niên từng đồng hành cùng lão nhân bệnh hoạn. Và dù phụ nhân trung niên đang mặc y phục hạnh nông thôn dân dã nhưng khi cất tiếng thì giọng nói vẫn chứng tỏ có uy lực xứng với thân phận môn chủ vừa được mọi người lễ độ gọi. Phụ nhân bảo:
– Đã khiến mọi người tân khổ, phải cải dạng thành mọi hình thái như thế này mới đến được đây an toàn, quả thật người tột cùng áy náy chính là bổn nhân. Tuy nhiên, để khỏi phí thời gian, chư vị nghĩ sao nếu bổn nhân đề xuất chúng ta nên tiến hành ngay?
Lão nhân bệnh hoạn bấy giờ liền hắng giọng lên tiếng và lập tức chứng tỏ bản thân chẳng hề bệnh hoạn như vẻ ngoài:
– Nếu chẳng có gì phản bác thì lão phu xin vào đề ngay. Là thế này, như đã đến lúc bổn môn không thể không xuất đầu lộ diện, vừa để danh chính ngôn thuận báo hận rửa cừu vừa lập lại hùng oai đã từng có cách đây trăm năm, là nguyên nhân khiến thảy thảy chư vị dù từ lâu đã là môn nhân bổn môn nhưng vẫn một lòng nhẫn nại, cam chịu khuất thân chỉ chờ một ngày như thế này. Chư vị không phấn khích sao?
Mọi người trong khách sảnh bắt đầu lao xao và tiếp đó có một giọng cất lên:
– Bổn môn từng bị hủy diệt, chuyện xảy ra tuy đã ngoài trăm năm nhưng thời gian càng dài thì lòng nung nấu báo thù phục hận chỉ càng tăng, quyết không giảm. Tuy nhiên, nếu bảo đã có thể xuất đầu lộ diện thì nên chăng, mong Bạch lão huynh hoặc được đích thân môn chủ tỏ bày càng tốt, hãy mau mau cho biết phải chăng chính môn chủ đã may mắn đắc thành sở học thượng thừa, là cơ hội duy nhất giúp bổn môn lần này nhất phen lộ diện là nhất phen thành tựu viên mãn?
Phụ nhân trung niên môn chủ chợp chép miệng đáp:
– Nếu như vậy thì chưa. Tuy nhiên, mong chư vị chớ vội bi quan cũng chớ nghĩ Đường Lệ Hoa này vì quá nôn nóng nên hành sự hồ đồ thiếu cân nhắc xét suy. Trái lại, xin hãy nghe đây, một là hiện nay bổn môn vì vừa chợt xuất hiện một trang tuấn kiệt nên không sớm thì muộn, chỉ độ một năm nữa là tuyệt học bổn môn cũng diễm phúc có người luyện tựu thành. Và thứ hai, sở dĩ phải xuất đầu lộ diện ngay, thay vì chờ thêm một năm nữa, bởi nếu xét theo hiện tình võ lâm lúc này thì quả là thời khắc thật thích hợp và thật thuận tiện.
– Có thể cho biết trang tuấn kiệt môn chủ vừa đề cập là nhân vật thế nào và có xuất thân lai lịch ra sao chăng?
Đường Lệ Hoa khéo léo khước từ:
– Theo di huấn tiền nhân, thật đáng tiếc bổn nhân chưa thể tiết lộ. Và vì sao như thế ắt mọi người ở đây đều am hiểu.
Nhưng lão nông vẫn hỏi.
– Có một thiếu gia cũng họ Đường, nguyên tính danh là Đường Phi Thạch, dám hỏi có phải cũng là trang tuấn kiệt môn chủ vừa đề cập?
Đường Lệ Hoa cau mày, mặt lạnh dần:
– Mạc thúc thúc hóa ra vẫn luôn chú tâm theo dõi từng động tĩnh dù nhỏ của bổn nhân. Nếu phải thì sao? Hoặc giả Mạc thúc thúc có gì cần nhắc nhở bổn nhân về Đường Phi Thạch?
Lão nông họ Mạc điềm nhiên đáp:
– Không phải lão phu tỏ ra quá chú tâm. Trái lại chỉ vì gần đây trên giang hồ cứ liên tiếp xảy ra quá nhiều biến động. Và môn chủ nên biết, mọi động thái dù nhỏ nhưng nếu đồng loạt xuất hiện ở nhiều phái cùng lúc thì đều gây tác động không nhỏ cho mọi người. Vậy mong môn chủ hãy cho mọi người minh bạch, có phải điều lão phu vừa hỏi là đúng sự thật chăng?
Đường Lệ Hoa chuyển mục quang, lần lượt nhìn mọi người:
– Không sai. Và Đường Phi Thạch còn là điệt nhi của Đường Lệ Hoa này. Nhưng nếu chủ ý của Mạc thúc thúc muốn trách bổn nhân đã cùng tệ điệt Đường Phi Thạch đem tư thù vào công vụ thì cũng xin nhớ cho một điều đây là hai phương diện tuyệt chẳng mâu thuẫn hoặc đối nghịch nhau. Há Đường Lệ Hoa không được phép hành xử như vậy, dù luôn hợp với tôn chỉ chủ trương của bổn môn?
Mạc lão nông lắc đầu:
– Dẫu không mâu thuẫn thì hành vi gần đây nhất của lệnh điệt Đường Phi Thạch là không thể chấp nhận.
Chợt có thanh âm từ ngoài dõng rạc vọng vào khách sảnh:
– Hành vi gì gần đây của bổn môn chủ là không thể chấp nhận?
Và khi thanh âm dứt, xuất hiện thêm ở khách sảnh là lần lượt ba nhân vật, hai nam một nữ.
Đường Lệ Hoa vội cau mày trách:
– Đại thịnh hội toàn môn vẫn chưa chính thức khai diễn, chẳng phải ta đã dặn Phi Thạch ngươi là đừng vội tự nhận cương vị môn chủ sao? Không những vậy, ở đây ngươi cũng không được xuất khẩu cuồng ngôn. Vì tất cả nếu chẳng là thúc bá thì cũng có bối phận là huynh trưởng, cao hơn ngươi. Ngọc nhi sao không kịp nhắc Phi Thạch trước lúc cùng đến đây?
Nữ nhân mới xuất hiện chỉ lẳng lặng cúi đầu, vẻ nhận tội, nhưng chẳng nói gì.
Dù thế, với vẻ mặt luôn trầm tư u uất của nữ nhân như đã nói lên tất cả. Đường Lệ Hoa lo ngại hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì? Nếu Ngọc nhi không thể nói thì Phi Thạch ngươi thử nói xem sao?
Đường Phi Thạch là một trong hai nam nhân vừa xuất hiện liền đáp, thái độ thật dửng dưng:
– Tự tiểu cô cô cũng thừa hiểu rồi, cần gì chờ nghe điệt nhi giải thích. Chẳng phải thái độ của Ngọc muội luôn như vậy sao kể từ ngày đầu tiên điệt nhi xuất hiện?
Đường Lệ Hoa sa sầm nét mặt:
– Có thật đều do ngươi cả chăng, Kiều Thái Ngọc? Hóa ra ngươi vẫn không thể quên gã, dù gần đây nếu chẳng phải do gã gây cản ngại thì...
Kiều Thái Ngọc sợ hãi cất tiếng ngay:
– Mong sư phụ minh xét. Chỉ vì gần đây thái độ của Phi Thạch ngày càng thái quá, đồ nhi tuy bất bình nhưng chẳng mảy may có cơ hội tỏ bày nên tâm trạng mới chẳng được vui.
Đường Lệ Hoa cười lạt:
– Có thật chăng? Hay chỉ là...
Mạc lão nông chợt tự ý chen lời:
– Dám hỏi Kiều Thái Ngọc cô nương phải chăng chính là lệnh đồ? Nếu vậy, môn chủ nghĩ sao về lời lệnh đồ vừa nói, như có phần phù hợp với nhận định vừa có của lão phu?
Đường Lệ Hoa xẵng giọng:
– Bổn môn trăm năm trước bị hủy diệt là do ai? Vậy nếu bổn nhân cùng tệ điệt tuy vì tư thù, chỉ của Đường gia, đối phó lần lướt với Ngũ Đại Thế Gia vọng tộc gồm:
Lã, Lôi, Mộ Dung, Trương và Thượng Quan phủ gia, nhưng cũng phù hợp với tôn chỉ bổn môn thì lẽ nào bị cho là hành vi thái quá? Cả ngươi cũng nghĩ như vậy sao, Kiều Thái Ngọc?
Kiều Thái Ngọc càng thêm sợ:
– Nhưng Phi Thạch cũng đã đối phó các phái...
Đường Phi Thạch giận dữ cắt ngang:
– Nhưng Ngũ Đại Thế Gia ít nhiều cũng đều có các hậu nhân tầm sư luyện võ ở các phái, là nguyên nhân khiến các phái gần đây luôn tìm cách đối phó bổn môn, lẽ nào chúng ta không đối phó lại họ?
Mạc lão nông lạnh giọng bảo:
– Đối phó các phái phải danh chính ngôn thuận, dùng chân tài thực học cùng họ ấn chứng định đoạt sự cao minh. Đường Phi Thạch ngươi đã làm như thế chưa?
Đường Phi Thạch cười lạt:
– Nếu cùng các phái công bằng ấn chứng võ công thì e rằng suốt kiếp này bổn môn cũng đừng mong tìm được cơ hội xuất đầu lộ diện.
Mạc lão nông giận dữ quát:
– Chớ nhảm nhí. Trừ phi ý ngươi muốn nói, một là bản thân chẳng đủ tư cách đắc thành sở học bổn môn hoặc hai là đã tự nhận định dù bỏ công khổ luyện thì tuyệt học bổn môn vẫn không thể đương trường giao đấu, lần lượt đả bại các phái. Trong hai điều đó, đâu là ý của ngươi và có phải đấy cũng là ý của môn chủ chăng?
Đường Lệ Hoa vội dàn hòa:
– Đừng quá nóng nảy như vậy. Trái lại hãy nghe bổn nhân nói thêm, nhất là về hiện tình võ lâm lúc này. Vậy chư vị đã biết gì chưa về việc các phái nếu bốn mươi năm về trước chỉ may mắn sở hữu mỗi phái một chiêu trong pho Thập Tam Chiêu Thất Tình Lục Dục rất lợi hại thì gần đây như họ cũng lần lượt thủ đắc thêm, khiến công phu mỗi phái đã ngày càng thêm lợi hại? Cũng vì lẽ đó, bổn nhân đành lần đầu phá lệ, tuy phó giao trọng trách khổ luyện tuyệt kỹ thượng thừa của bổn môn cho Phi Thạch nhưng không cần mạo hiểm chờ Phi Thạch kết thúc đợt bế quan bằng cách phải tự vượt qua quan ải cuối cùng. Tất cả chỉ vì cần phải linh động, với hiện tình các phái cũng dần có những chuyển biến nhất định chỉ gây bất lợi cho bổn môn. Lần phá lệ này hoàn toàn thuộc phạm vi quyền hạn của bổn nhân, chư vị thừa nhận chứ?
Một lão nhân có dáng cao gầy lần đầu vừa lên tiếng vừa tự tiến dần ra:
– Môn chủ! Đã có những lời xầm xì bất lợi, cho môn chủ vì tư tình nên mới có hành vi phá lệ này. Phải chăng điều đó hoàn toàn đúng với mối lo đã có ở môn chủ vì tin rằng lệnh điệt vô khả đủ tư cách tự xuất quan an toàn và như thế sẽ khiến Đường gia tuyệt tự?
Đường Phi Thạch đỏ mặt:
– Chớ nói nhảm. Vì...
Lão văn nhân cười lạt:
– Vậy để tất cả đều phục, ngươi dám không, hãy tự bế quan cho đến khi viên mãn?
Nhưng đừng nghĩ lão phu vì đố kỵ mới có những lời này. Trái lại, hãy biết rằng dù Thập Tam Chiêu Thất Tình Lục Dục lợi hại đến đâu cũng không thể sánh với tuyệt kỹ bổn môn nếu như may có người đủ tư cách đắc luyện. Hy vọng kẻ đó chính là ngươi.
Đường Lệ Hoa cau mày:
– Nếu vậy, lần thỉnh mời tất cả quy tụ ở đây chỉ là vô ích?
Mạc lão nông bảo:
– Cũng không hẳn vô ích. Vì gần đây chợt có tin, cho lệnh điệt Phi Thạch đã lạnh lùng hạ sát nhị lão tăng đạo nhân cơ hội phát hiện cả hai do vương thương tích nghiêm trọng nên vô khả phản kháng hoặc hoàn thủ. Điều này khiến bọn lão phu quan tâm, thế nên đây là cơ hội không thể không hỏi. Đúng hay sai vậy, Đường Phi Thạch?
Đường Phi Thạch thoáng ngơ ngẩn:
– Nhị lão tăng đạo? Không. Làm gì có chuyện đó? Nhưng ai nỡ bịa chuyện vu khống Đường Phi Thạch này vậy?
Lão bệnh hoạn họ Bạch cũng cau mày:
– Ngươi không gây ra thật sao? Vậy Mạc lão huynh nghe tin này từ đâu?
Mạc lão nông lúc này chợt xạ nhìn Kiều Thái Ngọc:
– Sao Kiều cô nương tỏ ra bối rối? A, phải rồi, nếu vừa xuất hiện cùng Đường Phi Thạch, hẳn cả hai vẫn luôn đồng hành cùng nhau. Vậy nói đi, liệu tin lão phu vừa thu thập là đúng hay sai?
Lão Bạch cũng phát hiện vẻ bối rối của Kiều Thái Ngọc là có thật vội hỏi thêm:
– Hư thực thế nào, tiểu liễu đầu kia? Nên nhớ, đối đầu các phái bằng cách ấy thì dù bổn môn may mắn có người đắc thành sở học vẫn vô khả đối phó một khi đồng loạt bị các phái cùng vây đánh. Đồng thời cũng cần nhớ thêm, Bạch lão bá này vì quá am hiểu nên thừa rõ ngươi quả nhiên đang có tâm trạng bối rối như thế nào. Vậy hãy nói mau.
Đường Lệ Hoa động dung, lập tức xạ nhìn Đường Phi Thạch:
– Người phải nói chính là ngươi. Bởi nên biết bản thân ta cũng vì ngươi, đã phá lệ một đôi lần. Huống hồ còn một chuyện trước đây tuy ta từng hỏi nhưng ngươi vẫn luôn phủ nhận, đấy là về việc đã xảy ra ở Thượng Quan phủ gia trước khi bổn môn thật sự xuất hiện khá lâu. Cũng không liên can đến ngươi chăng?
Đường Phi Thạch kêu:
– Đó là do Châu Sách bịa chuyện. Lẽ nào tiểu cô cô chỉ tin gã, cứ mãi nghi ngờ tiểu điệt?
Mạc lão nông bỗng hắng giọng:
– Việc từng xảy ra trước đây là việc gì?
Lão Bạch thở dài đáp:
– Có một gã, tính danh là Châu Sách, đã đề quyết từng có hai môn nhân bổn môn xuất hiện và hạ độc mưu hại Thượng Quan phủ gia. Đồng thời cũng theo lời gã này, hai môn nhân bổn môn sau đó đều lần lượt thảm tử vẫn ở tại Thượng Quan phủ gia. Mọi người nghĩ xem, dụng độc là điều bổn môn chưa từng. Vậy chuyện này nếu có thật thì do ai gây ra, với dụng ý gì, khi sau đó cũng đã kết liễu hai nhân mạng cho là người của bổn môn?
Mạc lão nông động tâm:
– Châu Sách? Gã này thì mỗ có từng nghe, nhưng cảm thấy lạ là tại sao gã tỏ tường để có thể đề quyết hai nhân mạng ấy là người của bổn môn?
Đường Phi Thạch liền kêu:
– Sở dĩ gã biết vì bản thân từng mạo nhận tại hạ, khiến gia cô cô nhầm lẫn, có một dạo thu nhận gã. Nhưng sau đó, lúc chân tướng bại lộ, theo lẽ gia cô cô nên kết liễu gã, đằng này chỉ phế bỏ võ công, dù trục xuất nhưng vẫn đại lượng tha mạng gã.
Mạc lão nông giật mình:
– Có chuyện này sao, môn chủ? Nhưng gã này thời gian gần đây lại nổi như sóng cồn. Liệu có phải do gã phần nào vì ôm hận từng bị trục xuất nên gây nhiều điều thị phi cho bổn môn chăng?
Kiều Thái Ngọc vội giải thích:
– Không thể do gã. Bởi kể cả lời đã hứa, quyết không làm lộ tung tích bổn môn, gã vẫn luôn tuân giữ.
Đường Phi Thạch hừ lạt:
– Sao Ngọc muội cứ mãi bênh vực gã? Trái lại, ta cảm thấy nhận định của Mạc lão thúc thật là đúng. Vì ngoài gã, còn ai nữa cứ luôn tìm cách, kể cả bịa chuyện, quyết vu khống ta. Đừng quên, Ngọc muội đã là hôn thê của ta và cũng đã cùng gã hủy hôn rồi.
Mạc lão nông lại giật mình:
– Hủy hôn là thế nào? Trừ phi, phải vậy chăng môn chủ, rằng môn chủ như đã từng chọn gã Châu Sách để phó giao trọng trách tự bế quan luyện công?
Đường Lệ Hoa thở dài:
– Như Phi Thạch vừa nói, quả thật đã do bổn nhân ngộ nhận khiến xảy ra những phiền toái này.
Lão văn nhân cao gầy cũng hỏi:
– Dù là ngộ nhận cũng chứng tỏ gã Châu Sách vì có mưu đồ bất lợi cho bổn môn mới dùng thủ đoạn mạo nhận thành lệnh điệt. Vậy tại sao sau đó môn chủ không xử lý gã theo môn quy, lại dung tha cho gã?
Lão Bạch xua tay:
– Cũng không thể trách gã. Vì gã sở dĩ cùng mang tính danh Đường Phi Thạch là do người khác nhận lầm mà có. Và điều đó xảy ra chỉ vì gã đã quên toàn bộ quá khứ.
Bạch Quan Vịnh lão phu xin quả quyết điều này. Gã không hề chủ tâm nên đâu thể trách gã.
Chợt giữa chỗ đông người bỗng có một nhân vật dị dạng bước ra với hai cánh tay một dài bình thường và một thì ngắn cũn cỡn. Kể cả khi lên tiếng, giọng nói của nhân vật này cũng lào khào kỳ dị:
– Luận về y thuật thì hiện nay chẳng ai qua được Bạch lão huynh. Nhưng cho dù tin gã Châu Sách vì quên mất quá khứ nên có những ngộ nhận, vậy còn tính danh Châu Sách hiện giờ của gã thì sao? Ý ta đang muốn minh bạch lai lịch cùng xuất thân của gã để liệu xem còn nguyên nhân nào khác khiến gã có thể gây bất lợi cho bổn môn chăng?
– Tính danh Châu Sách là thật. Vì từ nhỏ, Châu Sách luôn là gia nhân, cũng là tùy tùng tâm phúc của Đường Phi Thạch. Tất cả chỉ kết thúc dường như kể từ khi Đường gia lâm thảm họa.
Nhân vật dị dạng chợt di chuyển bằng những bước chân khập khiễng lạ kỳ, đến trước mặt Đường Phi Thạch:
– Vậy là do Đường Phi Thạch ngươi phát hiện chân tướng và tính danh thật của gã Châu Sách? Chính vì gã từng là gia nhân nên ngươi cảm thấy bất phục khi cô cô của ngươi, Đường Lệ Hoa môn chủ thay vì kết liễu lại dung tha gã?
Đường Phi Thạch bước lùi về một bước:
– Tại hạ chỉ muốn mọi việc được xét xử và định đoạt theo đúng môn quy, chẳng liên quan đến mối hận có hay không giữa gã và tại hạ.
Nhân vật dị dạng chợt quay qua nói với Đường Lệ Hoa:
– Sao môn chủ không kết liễu gã?
Đường Lệ Hoa cười gượng:
– Trường Đoản tiên sinh thật sự có chủ ý gì? Bởi luận về y thuật, nếu Bạch bá bá hiện đang là thiên hạ đệ nhất thì luận về túc trí đa mưu lẫn mục lực lợi hại như nhìn thấy suốt lòng người, Trường Đoản tiên sinh cũng được kể là độc nhất vô nhị. Đường Lệ Hoa xin kính cẩn nghe cao luận.
Nhân vật dị dạng cười lục khục:
– Thì chí ít môn chủ cũng nên cho mỗ đây được nghe qua chủ ý. Sau đó nếu có cao hoặc thấp luận, đương nhiên mỗ phải tỏ bày.
Đường Lệ Hoa thở dài:
– Thời gian gã lưu lại trú sở bổn môn tuy chỉ gần hai năm nhưng cũng đủ cho bổn nhân có hai nhận định được kể là thật chuẩn xác về gã. Thứ nhất, gã là kẻ có tư chất khá thông tuệ.
Kiều Thái Ngọc gật đầu, chủ tâm phụ họa thêm vào:
– Một năm gã luyện lúc đầu đã có thành tựu hơn hẳn Thái Ngọc này luyện năm năm.
Lão Bạch cũng thêm:
– Có thể do gã đã quên quá khứ, khiến nhận thức đang lúc trống rỗng rất dễ tiếp nhận mọi điều đối với gã là hoàn toàn mới.
Nhân vật dị dạng gật đầu:
– Còn nhận định thứ hai của môn chủ về gã?
Đường Lệ Hoa ngập ngừng:
– Là gã có tính khí thuần hậu, luôn thật tâm. Thế nên Đường Lệ Hoa dễ dàng tin những gì một khi gã đã hứa ắt chẳng bao giờ thực ngôn nuốt lời.
Nhân vật dị dạng lại gật đầu:
– Môn chủ trước khi dung tha, ắt là buộc gã phải lập thệ tuân giữ nhiều điều?
Đường Lệ Hoa đáp:
– Chỉ có hai. Một là không được hở môi thổ lộ tung tích bổn môn. Thứ hai là sau này dù có cơ hội cũng không bao giờ được tùy tiện tự luyện lại theo mọi sở học bổn môn vì đã từng luyện nên dĩ nhiên gã vẫn nhớ.
Nhân vật dị dạng lại hỏi:
– Gã có tuân thủ chăng?
Đường Lệ Hoa lại ngập ngừng:
– Bổn môn luôn nghe ngóng dò xét, quả thật gã luôn giữ lời, nhưng chỉ đến khi bổn môn lần đầu lộ diện, đối phó và hủy diệt Thượng Quan phủ < Mất hai trang > Trường Đoản tiên sinh chợt cười cười:
– Đừng nóng nảy và cũng đừng cáu gắt. Bởi mỗ chỉ theo việc mà luận và luôn thừa biết để luận tội ai cũng cần có chứng cớ thuyết phục. Tuy nhiên, nhân lúc này mỗ chỉ xin mạo muội nêu một vài nhận định, thật mong môn chủ chớ bỏ qua nếu vẫn luôn vì sự tồn vong của bổn môn. Thứ nhất, việc xen tư thù vào công vụ là việc chẳng nên.
Vì hiện nay hầu như sự tồn tại của bổn môn đều đã được người người biết đến, điều này trái với di huấn tiền nhân và càng thêm bất lợi vì bổn môn vẫn chưa có người đủ tư cách đắc luyện tuyệt kỹ thượng thừa. Thứ hai, bất luận lệnh điệt có hận hay không với gã Châu Sách nhưng một khi lệnh điệt đã do môn chủ quyết định chọn thì mong sao lệnh điệt cũng nên mau mau tiếp tục bế quan luyện công cho đến kỳ tựu thành viên mãn. Và thứ ba, do sự việc thứ nhất đã nêu, các võ phái lúc này cơ hồ đã bắt đầu tiến hành dò xét, nên chăng mỗ nghĩ đã đến lúc tất cả hãy cùng quay lại, cùng hiện diện để cùng bảo vệ tổng đàn, nhất là bảo vệ cho Đường Phi Thạch yên tâm khổ luyện công phu. Chư vị nghĩ sao?
Đường Lệ Hoa đành miễn cưỡng chấp thuận khi thấy hầu hết mọi nhân vật đang hiện diện ở đây như đều tỏ ý chờ đợi duy nhất mỗi một lời nói của Đường Lệ Hoa mà thôi. Đường Lệ Hoa bảo:
– Nhưng để tránh mọi tai mắt của võ lâm, bổn nhân hy vọng chư vị cũng cẩn trọng cải dạng như thế này, vẫn cần phân khai đi thành từng nhóm nhỏ tương tự. Được chứ?
Sau đó, có lẽ cũng như lúc đến, từ khu trang viện có vẻ ngoài nhếch nhác dần ly khai từng nhóm nhỏ chỉ vài ba nhân vật và họ lặng lẽ phân khai đi theo các ngả đường, biến khu trang viện từ trong ra ngoài dần trở thành tiêu điều hoang vắng, phù hợp với dáng vẻ nhếch nhác sẵn có.
Với một nhóm đông hơn, nhưng năm sáu nhân vật cùng đi, dù thoạt tiên chia thành hai tốp đi trước đi sau, nhưng chỉ độ một quãng ngắn, tốp đi trước vì cố tình chậm chân nên khi tốp sau tiến lên kịp thì Đường Phi Thạch ở tốp trước liền lên tiếng, tỏ thái độ bất phục:
– Tiểu cô cô sao quá nhân nhượng, lẽ ra cần nên lấy uy quyền một môn chủ ra lệnh mới phải? Và đã thế này thì biết đến bao giờ mới báo phục mối thù Đường gia bị hủy diệt?
Ở tốp sau vừa tiến lên kịp gồm Đường Lệ Hoa, Bạch Quan Vịnh và Kiều Thái Ngọc. Đường Lệ Hoa cau mày bảo:
– Muốn có đủ uy quyền tối thượng chỉ khi nào Phi Thạch ngươi đủ bản lãnh đắc luyện tuyệt học và tự vượt qua quan ải cuối cùng. Nghĩ lại bản thân ta đã không đúng khi tùy tiện phá lệ tạo cơ hội cho chỉ duy nhất một mình ngươi.
Đường Phi Thạch vẫn càu nhàu:
– Tuyệt kỹ của bổn môn liệu khi luyện xong có thật sự sẽ là cái thế vô địch chăng?
Vì nếu chẳng được như vậy chi bằng tiểu cô cô hãy cùng tiểu điệt tự ly khai, tha hồ tìm cách báo thù.
Bạch Quan Vịnh cười cười:
– Muốn ly khai phải giao hoàn toàn bộ sở học đã tiếp nhận. Ngươi ưng thuận chăng?
Đường Phi Thạch than thở:
– Giao hoàn thì kể như vô khả báo thù. Há lẽ chẳng còn cách nào vẹn toàn hơn sao, tiểu cô cô?
Đường Lệ Hoa lắc đầu toan đáp, chợt tiếng Đường Phi Thạch đột ngột hỏi Kiều Thái Ngọc:
– Có phải Ngọc muội đã ngấm ngầm để lộ mọi hành tung gần đây của ta? Phải chăng vì vẫn tơ tưởng gã Châu Sách, Ngọc muội nghĩ có thể hại ta?
Đường Lệ Hoa động tâm hỏi ngược lại:
– Ngươi nói như vậy là ý gì? Há lẽ nhị lão tăng đạo của nhị phái Thiếu Lâm Võ Đang đích thực là do ngươi hạ thủ?
Đường Phi Thạch thản nhiên thừa nhận:
– Chỉ là hai lão đã tàn phế, đến khi hạ thủ xong tiểu điệt mới nghĩ là họ. Và sau đó thì mọi việc đều đã xảy ra xong.
Đường Lệ Hoa giẫm chân thình thịch, vừa giận dữ vừa bối rối:
– Sao ngươi quá hồ đồ? Như thế này thì ta ăn nói sao đây với các môn nhân bổn môn?
Đường Phi Thạch chợt cười thành tiếng:
– Nếu cảm thấy khó xử, sao tiểu cô cô không mau hạ lệnh trục xuất tiểu điệt? Và nếu kể cả việc này tiểu cô cô cũng không nỡ, hay là để tiểu điệt tự định đoạt vậy? Tiểu điệt xin ly khai, sau này dù có bị Xuyên Cương môn phát lệnh tập nã thì mọi hậu quả tiểu điệt cam gánh chịu. Cáo biệt! Ha ha...
Và Đường Phi Thạch phi thân lao đi, nhưng không chỉ một mình mà cùng với y còn có cả nhân vật từ lúc nào vẫn luôn thân cận đồng hành cùng y.
Đường Lệ Hoa giận dữ quát:
– Mau đứng lại, nếu như không muốn bổn nhân đành tuyệt tình và hạ lệnh đối xử ngươi như kẻ phản đồ.
Kiều Thái Ngọc vội cáo giác thêm:
– Nhân vật họ Từ vừa bỏ đi chính là kẻ đích thân hạ thủ nhị lão tăng đạo theo lệnh Phi Thạch. Đồ nhi tin rằng cũng do họ Từ thầm thì xúc xiểm khiến Phi Thạch luôn có những hành sự khó lường.
Đường Lệ Hoa ngao ngán đứng lại, vừa than vừa nhìn Bạch Quan Vịnh, vẻ trông chờ một sự đồng cảm:
– Bạch bá bá hãy nói đi, Lệ Hoa nên làm gì? Và vì sao Đường Phi Thạch nỡ xử sự thế này với Lệ Hoa cùng với Xuyên Cương môn chúng ta?
Bạch Quan Vịnh bối rối, đành đáp:
– Hãy cứ nghĩ, đấy là do lệnh điệt quá nôn nóng báo thù cho Đường gia. Và để cứu vãn trước khi quá muộn, chúng ta nên mau đuổi theo, phải bằng mọi giá thuyết phục lệnh điệt cùng quay lại thực hiện theo như đề xuất của Trường Đoản tiên sinh và đã được môn chủ trước mặt mọi người chấp thuận.
Kiều Thái Ngọc cũng bảo:
– Bạch lão bá nói rất đúng. Đừng để chậm nữa, sư phụ.
Đường Lệ Hoa gập đầu:
– Âu cũng chỉ còn cách đó mà thôi. Nhưng liệu chúng ta đuổi kịp chăng với bản lãnh của Phi Thạch nhờ nhiều linh đan diệu dược đã ngày càng tinh tiến, có thể bảo là cao minh nhất bổn môn hiện nay?
Bạch Quan Vịnh thoáng nhăn mặt:
– Không kịp cũng phải cố. Cần thiết thì đành phân khai, chỉ mong sao lúc gặp lại, lệnh điệt đừng có thái độ trở mặt là được.
Đường Lệ Hoa vụt nghiêm mặt:
– Nếu y dám trở mặt thì Lệ Hoa thà chịu tội với tổ tông Đường gia, quyết không để hệ lụy đến bổn môn. Đây, Bạch bá bá mau thu giữ vật này và đi cùng với Ngọc nhi.
Và tùy đó, Bạch bá bá có thể xử y theo đúng môn quy.
Được phó giao một vật, Bạch Quan Vịnh giật mình:
– Môn chủ đã quyết định thật sao?
Đường Lệ Hoa xót xa bảo:
– Chỉ qua thái độ lần này của y, Lệ Hoa còn nghĩ có thể những lời cáo giác trước đây của Châu Sách cũng là sự thật. Vậy nếu y am hiểu và đã từng dụng độc, lại không biết chuyển tâm hồi ý để luôn tận tâm tận lực vì bổn môn thì Lệ Hoa chẳng còn gì để suy nghĩ nữa. Chỉ mong Bạch bá bá nếu có cơ hội hãy cố thuyết phục y trước khi quá muộn. Hẹn gặp lại.
Vù...
Dõi mắt nhìn theo, Bạch Quan Vịnh thở dài:
– Thật khó xử cho môn chủ. Huống hồ tự môn chủ như cũng rõ người như Phi Thạch nếu dễ thuyết phục thì đâu có xảy ra cớ sự này. Ngươi có nghĩ như thế chăng, Ngọc nhi?
Kiều Thái Ngọc ái ngại đáp:
– Tiểu nữ e chẳng đủ tư cách luận bàn. Chỉ thấy Phi Thạch như vẫn có phần kém khi so với Châu Sách. Có đúng như vậy chăng, Bạch bá bá?
Bạch lão phì cười:
– Thôi, đi nào. Vì về phương diện ngươi vừa nói, quả thật lão phu cũng chẳng có tư cách luận bàn hay chen vào.
Và cả hai rồi cũng lao đi, không biết phía sau họ chợt có một bóng nhân ảnh lẻn bám theo bằng khinh thân pháp thượng thừa, cao minh hơn họ bội phần.