Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
23. Những Con Sâu Tuyết
T
ạo về đến nhà được năm hôm, bây giờ mùa sâu tuyết bay rợp trời. Một nét đặc thù của miền tuyết giá. Trước ngày đổ tuyết những con sâu nhỏ mình trắng như sữa từ đất chui lên bay đầy trời.
Con nắng chiều của những ngày cuối thu êm ả. Tạo từ bệnh viện trở về, lầm lũi bước nhanh, lời của Xá ban sáng vẫn còn lẩn quẩn trong đầu chàng.
- Cha ơi lúc này bác sĩ Phu có vẻ oai ghê.
Lúc bấy giờ tâm hồn Tạo thật bình thản nên chẳng chú ý mấy đến lời của con.
- Ờ, ông ấy oai như tài tử xi nê đấy.
- Thế à?
Xá ngây thơ – Hèn gì hôm trước ông Phu chẳng hẹn mẹ hôm có bão đấy.
Xá xem xi-nê luôn thấy những buổi hẹn hò nên nói. Hạ Chi chết lặng nhìn chồng, trong khi Tạo có cảm giác bị rơi từ trên cao.
Lúc chẳng có ta ở nhà. Hạ Chi lại gặp Phụ. Hừ! Bây giờ thì Tạo mới hiểu tại sao trước hôm đi Hạ Chi lại đột ngột thay đổi ý định.
Những con sâu tuyết rơi bám trên áo Tạo, đôi cánh mỏng manh dài hơn thân sữa. Tạo đưa tay định bắt nhẹ một con, nhưng vừa chạm vào thì sinh vật yếu đuối đã lìa trần. Tội nghiệp!
Có phải tất cả những gì mà nhân loại mệnh danh là hạnh phúc và hòa bình đều yểu tính như sinh vật này chăng? Sau lần thoát chết. Tạo như giác ngộ ý nghĩa đích thực của cuộc đời, chàng sẽ không bao giờ quên sự vật vã trong tay tử thần vừa qua. Ta phải sống với tất cả ý nghĩ của đời sống, ta phải lập lại hướng đi mới cho đời mình.
Nhưng mà…Tạo thất vọng ngay, chàng thấy rằng chỉ có mình giác ngộ, nhưng sự giác ngộ đó có giúp ích được gì khi chung quanh chàng, Xá, Hạ Chi, Lâm Tịnh Phu…Vẫn giữ nguyên con người cũ? Sự thanh cao vừa lóe lên đã bị ô uế ngay bởi những người vây chung quanh. Tạo phải trở về cuộc sống tầm thường ngày cũ. Dù ta đã cố tình tha thứ và quên lãng, nhưng Hạ Chi…Tại sao Hạ Chi cứ khơi mãi vết thương thế này?
Vậy thì, Tạo gật gù, con người không thể sống riêng cho mình được. Nhưng Tạo lại nhớ tới cái chết của người bạn năm qua – Xuyên Chánh. Hẳn là tên bạn từ thuở để chỏm của Tạo, mắc bệnh lao nặng, trước khi lên bàn mổ vẫn thản nhiên hát… "Đời dài dằng dặc nhưng phù du biết mấy…”.
Lúc hắn hát, Tạo bỗng cảm thấy cô đơn vô cùng. Hắn đã chết cô độc. Còn ta? Ta cũng đang sống cô đơn.
Nhưng sống là gì? Có phải là cứ tranh đấu suốt đời với những cơn sóng dữ không Tạo buồn bã. Ta cầu khẩn yên tỉnh, hạnh phúc và niềm vui nhỏ nhen gia đình mà bão tố cứ mãi chẳng buông tha.
Hạ Chi! Em hãy cho tôi bình thản với những tháng ngày còn lại. Tạo kêu lên trong lòng. Bây giờ chàng không muốn trở về nhà, lẩn thẩn thế này trên đường phố đầy sâu tuyết có vẻ dễ chịu hơn.
Tối mò, Tạo mới trở về, vừa bước tới cổng chàng đã trông thấy bé Dương Tử ngồi nơi gạch cửa.
- Hôm nay thứ bảy mà sao cha về trễ thế?
- Hừ…
Sau những bước chân dài trên phố, bây giờ Tạo thấy mệt mỏi lạ, chàng quơ tay định vỗ lên vai con nhưng cườm tay đã va mạnh vào má Dương Tử.
- Ồ xin lỗi, có đau lắm không con? Cha mệt quá!
Hôm sau, mãi đến trưa Tạo mới dậy, Hạ Chi và Xá đã đi trả lễ cuộc viếng thăm của bạn bè hàng xóm khi hay tin Tạo bình an trở về. Châu vẫn còn ở lại, cô nàng đang bận ướp cải cho mùa đông. Tạo rảnh rỗi một cách phiền muộn chàng bước ra cửa ngắm trời.
Bé Dương Tử đang cùng năm sáu cô bạn gái nhảy dây, nhìn thấy cha bước ra nó mắc cỡ dùn chân lại, sợi dây đang ngon trớn kéo mạnh Dương Tử suýt ngã.
- Cẩn thận nhé.
Tạo trách, Dương Tử gật đầu, Tạo tiếp:
- Đưa dây cho cha.
Dương Tử thích thú xoe mắt nhìn Tạo.
- Cha cũng định nhảy nữa à?
Tạo không đáp, căng thẳng sợi dây, đám trẻ vui lây nhìn Tạo ái mộ. Chân Tạo đi guốc, sợi dây lại ngắn quá.
- Không đủ dài để cha nhảy.
Bé Dương Tử lộ vẻ thất vọng. Đám trẻ con bỏ chạy về phía rừng tòng, Tạo đặt tay lên vai Dương Tử an ủi.
- Cha với con đi chơi trò chơi khác nhé?
Mắt Dương Tử sáng lên.
- Thật hở cha?
- Ờ.
- Vậy thì vui quá.
Dương Tử nhảy lên, Tạo ngước mắt nhìn trời.
- Ngoài này lạnh quá, ta vào trong nhé con?
- Vâng.
Dương Tử đưa tay nhỏ nhắn nắm lấy Tạo, hai cha con cùng bước vào nhà. Mỗi lần ở cạnh Dương Tử là Tạo thấy vui lây cái hồn nhiên của nó. Tạo nghĩ. Chàng nhìn con rồi lại hối tiếc cái lỡ tay ngày hôm qua.
- Bây giờ ta chơi trò xếp giấy nhé?
- Vâng, nhưng cha muốn xếp thứ gì?
- Dương Tử biết xếp những thứ gì nào?
- Con chim, người ta, chiếc thuyền…
- Giỏi quá, vậy thì mình xếp chiếc thuyền trước đi.
Mấy chú chim sẻ lướt nhanh qua khung cửa sổ, bầu trời ngập đầy nắng. Dương Tử đáng yêu thật. Tạo vừa ngắm đứa con nuôi vừa nghĩ.
Dương Tử chăm chú xếp cạnh giấy, miệng nó chu một cách đáng yêu chỉ một thoáng là chiếc thuyền đã thành hình, nó đưa cho Tạo với nụ cười.
- Cha ơi cha ngồi ở đầu tàu, nhưng phải nhắm mắt lại nhé!
Tạo cười xòa.
- Tại sao phải nhắm mắt lại?
- Thì cứ nhắm mắt đi.
Thái độ nũng nịu của con bé khiến Tạo xúc động.
Bé Dương Tử đã học lớp hai, đây là lần đầu tiên được cha ôm vào lòng nó đã biết mắc cỡ, đôi má hồng đỏ gấc.
- Dương Tử nặng quá.
Tạo thử nâng con bé lên nói. Bé Dương Tử nhìn cha.
- Con lớn rồi mà!
- Thế này có lẽ trong lớp con to nhất phải không?
- Dạ không, còn một chị khác to hơn.
Tạo gật gù không nói, chàng xoa nhẹ tay con, cánh tay bụ bẫm khỏe mạnh.
- Cha ơi, xếp nữa không cha?
- Ờ…Thôi thì xếp phi cơ vậy.
- Phi cơ à?
Bé Dương Tử có vẻ suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nó cắm cúi ngồi xuống xếp. Ta có yêu Dương Tử thật không? Tạo thắc mắc. Ta phải làm gì cho nó? Tạo nghĩ đến vị mục sư già đem đời sống của mình ra cống hiến cho tha nhân. Ta không bao giờ đủ can đảm làm chuyện phi thường như vậy, ôm bé Dương Tử trong lòng một chút đã thấy xốn xang. Tại sao thế? Cứ mãi nói “Hãy yêu kẻ thù của người," nhưng đó chỉ là câu châm ngôn trên miệng. Tồi thật!
- Cha ơi, phi cơ cất cánh nhé!
Dương Tử vừa nói vừa phóng chiếc phi cơ giấy lên. Gió thổi lượn một vòng rồi vô tình đáp lên tóc Tạo. Nó thích chí cười to.
- Ồ! Chưa chết à?
Có tiếng Cao Mộc từ ngoài cửa vọng vào. Tạo quay lại đỏ mặt.
- Chào anh!
- Số bạn to lắm đấy nhé, không phải nói là số đỏ lắm mới phải.
Cao Mộc chẳng đợi mời, ngồi xuống hai đầu gối hắn chạm vào nhau.
- Dương Tử người lành như cha con làm sao chết được dễ dàng như vậy phải không con?
- Vâng.
Dương Tử ngoan ngoãn để Cao Mộc bế đặt lên gối.
- Cha không chết, Dương Tử có vui không?
- Vui lắm.
Dương Tử gục gật đầu nói.
- Nếu không may cha chết thì Dương Tử làm sao?
- Con sẽ khóc.
- Khóc à? Khóc bao lâu?
- Con không biết nhưng hôm trước khi mẹ hay tin đó mẹ đã ngất xỉu.
- Chết giả à?
- Vâng, bác sĩ phải chích thuốc cho mẹ, anh Xá cũng khóc.
- Còn con?
Dương Tử lắc đầu.
- Con không có khóc.
- Tại sao vậy? Con không buồn à?
- Không phải, vì con không tin cha con chết được.
Tạo nhìn Cao Mộc rồi lại nhìn Dương Tử yên lặng.
Ngoài rừng có tiếng trẻ réo gọi Dương Tử, con bé vùng dậy ôm chiếc hộp giấy nhỏ chạy ra. Còn lại Cao Mộc và Tạo.
- Làm sao yên lặng vậy? Buồn à?
- Không phải.
- Không muốn nghĩ lại chuyện cũ?
Tạo lắc đầu:
- Chán tiếp khách rồi phải không. Cao Mộc vừa nói vừa gục gật đầu – Chán là phải họ đến viếng mình đâu phải tốt lành gì đâu họ tò mò muốn biết chuyện xảy ra thế nào đó thôi.
- Tôi không buồn phiền chuyện gì cả, chỉ muốn cải tạo lại con người mình.
Cao Mộc ngạc nhiên. Tạo tiếp:
- Tôi muốn sống yên ổn, hưởng lấy hạnh phúc nhỏ nhen sẵn có, chứ không thích đòi hỏi gì nữa.
Cao Mộc nghe xong yên lặng, một chút hắn nói.
- Lát nữa Tịnh Phu ghé đây.
- Tịnh Phu à? Hắn ghé đây làm gì?
- Không biết.
Cao Mộc thờ ơ đáp, Tạo nhíu mày, cô Châu từ trong mang nước ra.
- Bà nhà đâu rồi?
- Đi đáp lễ.
- Đáp lễ? Đáp lễ gì chứ?
Tạo nói như phân bua
- Lúc trở về nhiều người đến thăm quá nên Hạ Chi phải đi cảm ơn người ta.
- Thì ra vậy.
Cao Mộc gục gật đầu, tiếng cười dòn của bé Dương Tử từ rừng thông vọng lại.
- Con bé dễ thương thật.
Cao Mộc nói, Khởi Tạo quay sang.
- Anh bảo ai?
- Dương Tử.
Tạo nhìn thẳng vào mắt Mộc.
- Anh Mộc tôi hỏi thật. Bé Dương Tử có đúng là con của Thạch Thổ Thủy không?
Cao Mộc tránh tia mắt của Tạo.
- Anh đã quên lời giao ước rồi sao?
- Không nhưng mà…
- Chẳng có nhưng mà gì cả. Nó bây giờ là con anh, tôi chỉ biết vậy.
Khởi Tạo ngần ngừ một chút, nói.
- Trong lớp bao giờ nó cũng đứng trên hạng ba.
- À.
- Nó thông minh lại đẹp như vậy, không lẽ lại là con tên sát nhân?
- Anh suy luận sai sót, không lẽ con sát nhân là không có quyền thông minh à?
- Không phải thế, nhưng mà…Thạch Thổ Thủy hắn xuất thân nghèo khổ…
Cao Mộc cắt ngang.
- Anh Tạo, anh nói gì lạ vậy? Nghèo là không có quyền học giỏi à? Với trẻ mồ côi tôi nuôi dưỡng, chúng đều bình đẳng như nhau. Con nhà nghèo khó, lao động với một con ông bác sĩ khác nhau chỗ nào? Nó cũng là người cơ mà…
Tạo yên lặng, Cao Mộc tiếp với giọng giận dữ.
- Một lần có khách viếng cô nhi viện là mỗi lần tôi khó chịu. Họ đến đó không phải với một trái tim mà đến để phô trương bề thế hay tính làm thiện. Họ nhìn trẻ con mồ côi bằng đôi mắt thương hại. Khốn nạn thật!
Mắt Cao Mộc đỏ ngầu.
- Vì vậy nhiều lúc nhìn họ rồi nhìn đám cô nhi tôi lại băn khoăn. Trẻ mồ côi có phải là con người chăng?
- …
- Trên đời này ai cũng là kẻ giết người cả, nói thật, đều là bằng phương tiện khác nhau thôi, trực tiếp hay gián tiếp. Bằng vật chất hay tinh thần. Họ có thể ngoại tình để làm cho kẻ chung sống phải chết dần mòn hoặc tham dự vào cuộc chiến…Ngay cả anh, anh là y sĩ, đâu có nghĩa là anh thuần làm chuyện cứu người không đâu? Anh cũng đã giết người nhưng giết người một cách hợp pháp, có tòa án chứng nhận, có cảnh sát che chở…
Tạo phản đối
- Không, đó không phải là cố ý…
- Phải, nhưng khi người chết, lương tâm anh có được ngủ yên không?
- Nói như anh có lẽ tôi phải dẹp quách nghề y sĩ này gấp.
Có tiếng động ngoài cửa, có lẽ Lâm Tịnh Phu đến.
- Ông khỏe chưa? Uống một ly chắc bà xã không la đâu chứ?
- Vâng.
Tạo vẫn còn bối rối, trong khi Tịnh Phu khui rượu tự nhiên rót ra ly.
- Lúc này chán quá.
Phu nói, Cao Mộc nhìn Tạo nhưng hỏi Phu.
- Sao vậy?
- Không có tinh thần.
- Bỏ ý định lấy vợ à?
- Lấy vợ hả?
Phu thờ ơ như nghe một tin chẳng quan trọng.
- Sợ yếu sức phải không?
Phu chưa kịp trả lời cho Mộc, Tạo đã nói.
- Mỗi ngày phải đi làm, bận rộn như thế theo tôi lấy vợ cho rồi.
Phu bấy giờ chỉ cười không đáp, Mộc ra vẻ chán nản:
- Tôi biết có nhiều người lấy vợ nhưng bắt buộc phải lấy, lập gia đình rồi mà còn hối hận thì thảm quá, phải không ông giám đốc.
- Tôi không biết.
Tịnh Phu chợt quay sang Tạo.
- Ông giám đốc, ông và anh Mộc đây đồng tuổi phải không?
- Vâng.
Tịnh Phu quay sang Mộc.
- Vậy anh phải lấy vợ trước tôi chứ.
Mộc xoa xoa vai.
- Thế à? Nhưng Phu này, nghe nhiều người bảo tôi mà có độc thân thì vẫn không nguy hiểm bằng cái độc thân của cậu.
Tạo cười, Lâm Tịnh Phu nhíu mày.
- Anh nói gì lạ vậy? Làm như tôi là nguồn gốc của tội lỗi không bằng.
- Đâu phải chỉ là hình như, mà chính thị con nòng nọc đó chứ!
- Giỡn hoài anh.
Tịnh Phu nâng ly lên chữa lấp. Cao Mộc tiếp.
- Tóm lại, tôi dù có độc thân cũng không ảnh hưởng đến đàn bà con gái bao nhiêu, còn anh thì không ổn.
Tạo ngồi không tham dự, nhưng đột ngột lên tiếng.
- Anh Phu, anh đến gặp vợ tôi có chuyện gì? Có phải chuyện lấy vợ của anh không?
Phu ngập ngừng.
- Cũng không gì quan trọng.
Cao Mộc đưa tay lên sờ mặt đỏ gấc của mình, mỗi lần nói chuyện đến vợ chồng là hắn thay đổi.
- Trong bệnh viện có ưng ý cô bé nào không?
Phu lắc đầu.
- Thế bên nhóm thư ký cũng không có à?
- Ừ.
Tạo không buông tha.
- Còn cô Thụy Kỳ thế nào?
- Thụy Kỳ à? Mặt Phu đỏ gay. Trong trái tim cô ấy đã có hình ảnh của ông giám đốc rồi, ai dám nhảy vào nữa.
Cao Mộc cũng giả vờ trố mắt.
- Thì ra anh Tạo cũng ngon lành quá, số đào hoa thật,
Tạo khoát tay.
- Nói đùa mãi, tôi chẳng có gì cả.
Cao Mộc đùa dai.
- Chẳng có gì sao ông lại bối rối như vậy? Chắc chắn là phải có gì xảy ra rồi phải không Phu?
Lâm Tịnh Phu cười đồng lõa.
- Cô Thụy Kỳ bảo là chỉ yêu ông giám đốc thôi.
- Vậy mà hắn cứ làm ra vẻ thật thà mãi định che mắt tôi à?
Cao Mộc nói, vừa nói hắn vừa rót rượu Tạo đưa mắt nhìn Phu dò xét. Nếu thật như vậy thì làm sao Phu biết được. Đang thắc mắc Cao Mộc lại lên tiếng.
- Thôi dẹp chuyện anh Tạo sang bên đi, cậu Phu bao giờ cậu lấy vợ đây?...
- …
- Lúc xưa mẹ cậu có dặn tôi phải làm sao thuyết phục để cậu lập gia đình.
Phu gật đầu xua tay.
- Thôi được rồi, lấy thì lấy.
- Thật chứ? Cao Mộc móc túi lấy ra tấm hình – Cô này nè, chịu không?
Tạo ngồi yên lặng. Phu không buồn nhìn hình, hắn đưa một ngón tay vào ly lắc mạnh cục đá.
- Cô nào cũng được, miễn đàn bà là được anh cứ tùy ý chọn đi.
- Nói gì lạ vậy, mi cưới thì mi phải nhìn xem sao chứ?
- Thôi khỏi.
- Nghĩa là…
- Lấy nhau rồi nhìn thấy mặt mỗi ngày thấy trước thấy sau cũng vậy thôi.
Cao Mộc lắc đầu.
- Lần đầu tiên trong đời tao mới thấy một tên kỳ quặc như mày…
Tịnh Phu bình thản.
- Tôi có quan niệm hôn nhân của tôi quí vị đừng chen vào. Hôn nhân đối với tôi là một canh bạc.
Cao Mộc vẫn thắc mắc, quay sang Tạo.
- Hắn nói thế là thế nào?
Tạo lắc đầu với nụ cười, chàng thấy Phu hôm nay có vẻ cô đơn lạ. Cao Mộc quay lại.
- Vậy thì tùy mày, tao chẳng có ý kiến.
Hạ Chi bước vào nhà, nghe cô Châu bảo có bác sĩ Mộc đến chơi, nàng tưởng chỉ có một mình Mộc và chồng, nên bước nhanh vào phòng khách.
- Anh Mộc đến chơi hử?
Vừa nói vừa bước vào, Hạ Chi bỗng khựng lại ngay. Có cả Lâm Tịnh Phu. Mặt nàng đỏ gấc với trái tim đập mạnh.
- Xin lỗi, xin lỗi quí vị.
Hạ Chi cố tạo vẻ bình thản, Cao Mộc vụt nói.
- Bà giám đốc, có tin mừng rồi đấy, anh Phu sắp cưới vợ.
- Thế à? Vậy thì chia vui.
Hạ Chi bối rối nhưng lại tự nhiên được ngay. Đêm mưa bão ngày nào, nghe tin Tạo bị đắm thuyền, Hạ Chi ngất đi, và từ đó tự bảo với lòng. Ta sẽ quên Phu, vì Phu là hiện thân của xui xẻo. Thế mà bây giờ gặp lại Hạ Chi vẫn đỏ mặt, nàng biết rằng đó không phải thuần là do ngạc nhiên mà còn là niềm đau, một thứ tan vỡ nuối tiếc.
Dù thế nào cũng phải quên Phu. Hạ Chi cố gắng nghĩ nhiều đến Tạo. Tịnh Phu lấy vợ. Buồn thật, nhưng đó là một sự bảo đảm cho hạnh phúc gia đình.
- Tôi lập gia đình là hoàn toàn tuân theo ý anh Mộc!
Phu nói, Hạ Chi đã bình thản.
- Cô ấy thế nào?
Cao Mộc đưa hình cho Hạ Chi.
- Đây chị xem, dễ thương lắm phải không?
- Vâng dễ thương thật, phải không anh Tạo?
Hạ Chi quay sang chồng, nhưng Tạo lắc đầu.
- Không biết tôi chưa trông thấy hình.
Lâm Tịnh Phu chẳng buồn xem ảnh. Hạ Chi vồn vã.
Nhìn vợ đột nhiên Tạo thấy đau nhói tim. Em đóng kịch đó phải không, Chi?