Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Số lần đọc/download: 169 / 14
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Chương 22
Lúc ấy còn quá sớm trong ngày làm việc. Judith không được chuẩn bị để nghe những lời này. Joe bước vào phòng làm việc của nàng và nói như thế. Sau khi từ ghế đứng dậy, nàng ra tiếp chàng, đóng cửa lại sau lưng chàng. Rồi với vẻ chờ đợi như một cô gái, nàng quay lại về phía đôi tay của chàng. Nàng cố ý không thoa son môi. Chàng phải thấy rằng một nụ hôn cũng khá an toàn. Nhưng chẳng có cử chỉ trìu mến nào, chẳng có vòng tay nào cả.
Thay vào đó là “Mary đến gặp em đấy.”
Kết cuộc quá tàn nhẫn. Mặt trời vẫn còn thấp và chiếu những tia sáng xiên qua trên những hồ sơ vụ án ở bàn giấy của nàng. Nàng nhìn xuống bàn, muốn giữ cho khuôn mặt nàng không động đậy, không đổi nét trong lúc tâm trí nàng cứ nhảy lung tung. Nó chỉ nhảy về một hướng. Nó đến gần cái kết luận hiển nhiên. Hình như Joe chạm trán với vợ chàng hoặc nàng đã moi nó ra từ chàng. Và chính Mary là người đã đòi hỏi quyền chạm trán với tình nhân của chồng nàng, nghĩa là Judith. Điều ấy vô nghĩa, nhưng rõ ràng nó đã xảy ra. Judith bực mình. Dù điều này cho thấy rằng tình cảm của chàng đối với nàng chắc mạnh hơn điều nàng đã dám hy vọng - điều làm nàng hài lòng - tuy nhiên chàng đã không xin phép nàng trước. Chàng chỉ đặt nàng vào một hoàn cảnh khó chịu thôi. Không có một lời hẹn nào đã được bàn bạc giữa họ, không có kế hoạch nào được đặt ra cả. Chàng tuyệt đối chẳng cần phải đề cập gì đến tình cảm của nàng. Nàng không mong được gặp vợ Joe, không vào bây giờ và không bao giờ cả.
Nhưng những lời nói vẫn còn lơ lửng ở đó. “Mary đến gặp em đấy.”
“Tốt,” Judith lạnh lùng bảo. “Em chắc chúng em có rất nhiều chuyện để đề cập đến.” Để cho mình có đủ thì giờ, nàng chuyển một chồng hồ sơ từ một bên bàn giấy của nàng sang phía kia. “Anh đã nói gì với bà ấy về em? Về chúng ta? Và tại sao anh lại làm thế nhỉ?”
Việc Joe đang cảm thấy áp lực là điều hiển nhiên. Sự kích động của chàng bây giờ, trong lúc chàng cố gắng giải thích, chỉ có gia tăng thôi. “Em không hiểu,” chàng bảo. Và với sự bối rối được biết rằng chàng đã không đề cập đến. “Bà ấy đến để báo cáo về tội ác. Điều ấy chẳng có liên quan gì đến em cả.”
Lúc Joe tiếp tục nói, Judith cảm thấy mặt nàng đỏ lên từ cổ đến tận mang tai. Mary sẽ đến cửa văn phòng của nàng bất kỳ giờ phút nào, rõ ràng như thế. Chỉ để báo cáo tội ác thôi. Cho dù thế nhưng tại sao lại trễ thế này? Và tại sao lại là chính nàng khi người phụ nữ lại kết hôn với một nhân viên cảnh sát, người có thể xếp đặt điều ấy bằng cách khác? Đây chỉ là một số trong những câu hỏi không có lời giải đáp của Judith thôi. Nhưng nàng không thể dành cho chúng một sự chú ý nghiêm chỉnh được, chủ yếu là vì liên quan tới cơn đỏ mặt đáng nguyền rủa ấy. Nàng đang cố gắng tống khứ nó đi. Nàng đã quay lưng lại với chàng và đang giấu mặt vào cửa sổ. Nàng cảm thấy nàng đã bị bắt buộc phải xử sự một cách ngốc nghếch và đó là lỗi của Joe. Anh đã nói gì với bà ấy về em? Về chúng ta? Và tại sao lại làm thế nhỉ? Làm sao mà nàng có thể nói lên một điều như thế nhỉ? Làm sao nàng có thể bộc lộ những điều mong mỏi của nàng, nhược điểm hoàn toàn của nàng đến mức độ này nhỉ?
Joe vẫn còn đang cố gắng giải thích nhưng chàng làm điều ấy rất tệ hại, nếu không phải là chàng đang giấu diếm một điều gì, và với nhận thức này, những chiếc cần ăng ten của nàng kéo lên và nàng quay lại và bắt đầu quan sát chàng kỹ, cả khuôn mặt và những câu hỏi của chàng. Trưởng ngành điều tra đã ra lệnh cho Mary phải báo cáo tội ác, chàng lên tiếng, đã đưa nàng thẳng đến văn phòng chưởng lý quận để báo cáo điều ấy. Joe vừa đến đây đúng lúc để báo trước cho nàng. “Anh muốn báo trước cho em đấy.”
Judith hỏi, “Bà ấy đã bảo với Cirillo rằng bà ấy đã bị cưỡng hiếp sao? Tại sao là ông ấy? Ông ấy có phải là cha của bà ấy đâu? Ông ấy có phải là chồng của bà ấy đâu?”
“Bà ấy đến gặp ông ta về một việc khác.”
Đầu Joe gục gặc, làm tăng thêm phần xác định. Hơn nữa chàng quá bối rối không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nàng đến nỗi Judith biết rằng chàng đang nói dối. Điều ấy nẩy sinh hoàn toàn do tính chất nghề nghiệp của nàng, cộng với những tình cảm và thái độ lúc này liên kết quá chặt chẽ với nó đến nỗi hầu như chúng không thể tồn tại riêng rẽ được, và điều chủ yếu trong số này là lòng thương hại - không phải chỉ cho điều mà mỗi nạn nhân đã phải chịu đựng mà còn là bị buộc phải vào văn phòng này để nói về điều ấy nữa. Lòng thương hại của nàng lúc này dành cho Joe.
“Joe” nàng khẽ nói, “Em nghĩ rằng anh nên kể cho em biết rõ đi.”
Miệng chàng bắt đầu mấp máy, nhưng mãi vài giây sau lời nói mới phát ra. “Mary đã đến đấy,” chàng bắt đầu và dừng lại. Sau một lúc chàng lại bắt đầu “để cố gắng cứu vãn chức vụ của anh.”
“Ồ, Joe”
Trong lúc chàng kể lại mọi chuyện, chàng cố cười nhưng không cười được. “Một trong hai người phải báo cáo điều ấy,” chàng bảo. “Bà ấy hoặc anh.” Hiển nhiên chàng không tìm lòng thương hại. Những nhân viên cảnh sát gan góc không tìm lòng thương hại, hoặc ít ra là Joe không làm như thế. “Bà ấy không muốn báo cáo điều ấy cho một người đàn ông. Bà ấy đã nghĩ đến em đấy.”
“Tại sao là em nhỉ?”
“Anh nghĩ rằng anh đã đề cập đến em trong nhà vài lần”
“Chắc chắn điều này nghe êm tai đấy. Anh đã nói à? Anh đã nói gì thế?” Bây giờ nàng đang chờ nghe những lời khen, nàng ý thức được như thế và cảm thấy hổ thẹn ngay.
“Chỉ vì em làm anh xúc động nên hình như anh có nói về em cùng với hành động của em.”
Sau khi nghe điều này, Judith cảm thấy lòng ấm lại và lòng thương hại đối với chàng lại nổi lên. Nàng đi vòng qua bàn giấy và ôm lấy chàng. Nhưng tay chàng vẫn buông thõng bên hông nên nàng buông chàng ra và trở về phía bàn giấy của nàng và ngồi xuống.
Vừa lúc ấy điện thoại reo cạnh tay nàng. Đôi mắt Joe, nàng lưu ý, chớp về phía điện thoại rồi nhìn sững về phía ấy.
Sau khi nghe ông Katz, Judith ấn nút giữ lại và bảo Joe. “Em nghĩ rằng anh nên đi đi. Em sẽ gọi anh sau. Anh sẽ ở đâu?”
“Ai vậy?”
Judith đặt điện thoại xuống bàn giấy. “Vợ anh ở tầng dưới đấy, Joe. Anh có thể đi xuống bằng thang máy phía sau nếu anh thích.”
Joe bỗng trở nên đau khổ. Chàng bảo, “Mọi việc bà ấy định cho em biết, em biết cả rồi.”
“Thế thì sao nhỉ?”
Giọng chàng cũng trở nên đau khổ. “Vậy em sẽ hành động thế nào?”
“Bất ngờ đấy, Joe. Em sẽ hành động như bị bất ngờ!”
“Nếu bà ấy kể về tên huấn luyện viên bóng chày, em sẽ hỏi…”
Nàng nhìn chàng đăm đăm. “Em sẽ hỏi gì?”
“Điều ấy đã tiến hành bao lâu rồi. Họ đã…” Câu tiếp theo Joe nghẹn lại. “Họ đã làm gì với nhau…”
Lúc đầu Judith thấy sự xúc động của Joe rất mạnh và chán chường một cách đặc biệt. Quyền làm chủ của đàn ông bị xâm phạm. Sự ghen tuông tình dục của đàn ông nổi bật. Rồi nàng nhận thấy, với một trái tim se lại, rằng có gì lớn hơn những điều ấy, rằng Joe đang đau khổ, rằng những tình cảm của chàng không phải là những tình cảm của một người đàn ông sẵn sàng bỏ rơi người vợ lầm lạc của mình để đi yêu một người khác.
Nhưng nàng không thể nào chắc chắn được. Có lẽ nàng đang hiểu sai các tín hiệu. “Đừng bảo bà ấy rằng anh biết về tên huấn luyện bóng chày nhé,” Joe van, “Bà ấy không biết rằng anh biết. Anh không bảo bà ấy là anh biết.”
Nàng đang lắng nghe, Judith cảm thấy hình như thế, một người đàn ông vẫn còn yêu vợ mình, và cơn đau cạnh tim nàng bắt đầu lan ra cho đến lúc nó có vẻ như chiếm cứ toàn thể phần giữa của thân thể nàng và nàng hầu như muốn bật khóc.
Nhưng nàng biết cách giấu tình cảm của mình. Nàng đã thực tập nhiều và nàng nhấc điện thoại áp vào tai, nàng tặng cho Joe một nụ cười mỉm và một cái vẫy, như thể ngẫu nhiên vẫy chàng ra khỏi cuộc đời nàng. Nhưng nàng đợi đến lúc chàng đã rời khỏi phòng, nàng mới ấn nút điện thoại lần thứ nhì.
Katz đưa Mary Hearn vào chiếc ghế thường lệ bên kia bàn giấy và Judith gượng nở nụ cười ân cần thường lệ, nụ cười mà nàng đã dùng mọi ngày. Nhưng nàng cảm thấy nó khô cứng ở nàng. Nụ cười đáp lại của Mary cũng có vẻ yếu ớt như thế: Nàng có vẻ rất căng thẳng và bàn tay trên đùi nàng không muốn giữ yên. Bà ta đẹp hơn mình, Judith nghĩ và bỗng có cảm giác đang ở tư thế tự vệ. Phụ nữ luôn luôn đánh giá các phụ nữ khác qua nét mặt hoặc ít ra là Judith đã làm như thế; nàng đo lường nó kỹ lưỡng và nếu thông tin xấu đi, như thông tin này, những tình cảm thấp kém, không tương xứng, nổi lên và phải được thích ứng trước khi bất kỳ sự giao dịch nào có thể bắt đầu. Mary Hearn, Judith nhận thấy, chắc đã có những chàng trai và những người đàn ông đeo đuổi suốt cuộc đời nàng. Có lẽ điều này làm nàng trở thành một hạng người có phẩm cách nào đó - hạng Joe Hearn đã tìm ra và kết hôn - một hạng khác với Judith Adler. Ngay cả trong lúc này mình có cơ may nào để địch lại bà ấy nhỉ? Judith tự hỏi.
Mary cũng ăn mặc đẹp hơn điều Judith đã mong đợi. Nàng mặc một bộ đồ mùa xuân xanh nhạt, với một chiếc khăn quàng xanh hải quân thắt lỏng quanh cổ. Nàng không ăn mặc như vợ một nhân viên cảnh sát như Judith đã nghĩ.
Vì nhớ rằng nàng không được quyền biết trước về Mary, Judith lấy ra một mẫu báo cáo hiếp dâm và bắt đầu điền vào.
“Xin cho biết tên. Và tuổi của bà? Sự cố xảy ra ngày nào?”
Các câu trả lời phát ra bằng một giọng quá nhỏ đến nỗi Judith phải cố gắng lắm mới nghe được. Nàng bỗng thấy mình chồm quá xa về phía trước và lắng nghe quá chăm chú.
“Bà là vợ của Thanh Tra Hearn, chỉ huy trưởng đơn vị ma túy, đúng không?” Nàng khẽ ngắt lời.
Mary gật đầu. Nàng hành động như một người đàn bà biết những câu hỏi khó đang đến, những câu hỏi mà nàng sợ từ lâu.
Lưỡi của Judith muốn nói nhiều hơn nhưng đầu nàng chận nàng lại vừa đúng lúc. “Thôi được,” nàng sẵng giọng “Hãy nói đến sự cố ấy đi.”
Trong một lúc lâu - thời gian tính bằng giây - họ sẽ có thể đề cập đến nó như là “một sự cố” như những người văn minh. Sau đó cả hai sẽ phải đương đầu với nó như là một vết thương lòng đã qua và vẫn tồn tại. Rất nhiều sự xúc động sẽ lan ra trong phòng này trong vòng 30 phút nữa, phần nhiều là của Judith, vì nàng cảm thấy mình đáp lại người đàn bà này. Nàng biết rất rõ lý do. Hãy thú nhận điều ấy với mình đi, nàng nghĩ thế. Hãy nói lý do. Hãy thẳng thắn đi. Vì cả hai ta đều biết rõ cùng một người đàn ông, bà ấy nhiều hơn mình. Điều ấy có làm cho chúng mình thành chị em không nhỉ? Làm sao mà bà ấy có thể không khao khát chàng nhiều như mình nhỉ?
Đột nhiên Judith bỗng giận cả nàng lẫn Mary. “Xin hãy kể cho tôi bằng những lời riêng của bà một cách chính xác về điều đã xảy ra,” nàng nói, và trong thời gian kể lại câu chuyện nàng nhìn Mary chăm chú.
Mary vẫn cố giữ câu chuyện hoang đường ban đầu của nàng. Nàng chỉ đi dọc theo đường phố bỗng một ngươi đàn ông dí súng vào lưng và đưa nàng vào trong khách sạn ấy. Khi đã lên lầu và vào phòng, hắn đã lột đồ và cưỡng hiếp nàng. Câu chuyện đối với nàng chấm dứt và nàng dừng lại.
“Thôi được,” Judith bảo “Bây giờ chúng ta hãy trở lại câu chuyện một cách chi tiết hơn. Tôi phải biết tất cả mọi chuyện đấy.”
Mary gượng nở một nụ cười yếu ớt. “Chẳng còn gì nhiều để kể nữa cả.”
Một người đàn bà bị cưỡng hiếp chịu đựng nhiều sự xúc động, Judith nghĩ, và việc mất phẩm giá là một trong những sự xúc động ấy. Sau đấy, mỗi khi nàng bị buộc phải kể lại kinh nghiệm ấy, nàng cũng làm nó sống lại. Nàng vẫn lại cảm thấy mất phẩm giá. Và nếu nàng báo cáo tội ác cho cảnh sát nàng sẽ phải kể lại nó rất rất nhiều lần. Sự khao khát mạnh nhất của người phụ nữ như Mary hình như đơn giản là không đề cập đến nó, một phản ứng mà Judith có khuynh hướng khâm phục - dù rằng nàng xếp đặt thứ tự các câu hỏi nhằm để phá vỡ phản ứng ấy.
“À,” Judith hỏi, “tại sao lần này chúng ta không cố gắng bắt đầu ở phần cuối và làm việc trở lên phần đầu nhỉ? Chẳng hạn, hắn có giao hợp bất bình thường với bà hoặc buộc bà phải giao hợp bất bình thường với hắn không?”
“Tôi thực sự không hiểu từ ấy có nghĩa gì?”
“Thôi được, hãy trở lại thứ tự. Hành động nào trong số này xảy ra đầu tiên?”
“Đầu tiên à?”
“Xin lỗi vì phải buộc bà nói lên điều này,” Judith nói. Nhưng có thực vậy không nhỉ? “Tôi phải hỏi những câu hỏi này. Tôi phải biết chính xác điều gì đã xảy ra.”
Bên kia bàn giấy, một cái nhìn thẫn thờ đã hiện lên trong đôi mắt của Mary và đầu nàng vẫn cứ gật.
“Chẳng có gì bà nói ra sẽ làm tôi kinh ngạc đâu,” Judith khuyến khích nàng. “Trước đây tôi đã biết tất cả rồi.”
“Tôi chắc là cô đã biết,” Mary đáp và nàng cắn môi dưới một lúc. “Đầu tiên hắn buộc tôi phải cởi tất cả quần áo ra. Rồi hắn bịt mắt tôi bằng băng keo. Rồi hắn cũng bịt miệng tôi lại bằng băng keo và còng tay lại sau lưng. Rồi hắn ấn vào một bên vú của tôi bằng mũi súng của hắn và buộc tôi đi đến giường và nằm xuống trên tay tôi.”
Trong lúc nàng liệt kê những hành động này giọng nàng hình như cũng mờ đi, dường như để phù hợp với đôi mắt của nàng. Giọng nàng như thể nàng đang đọc một chuỗi biến cố hoặc mô tả một điều gì nàng đã đọc trong báo - một tai nạn đã xảy ra cho một ai khác. Tuy nhiên, nàng nói quá nhanh và đây là điều đầu tiên đã để lộ sự căng thẳng mà nàng đang chịu đựng.
“Rồi hắn vào giữa chân tôi và tìm cách cưỡng hiếp tôi. Nhưng hắn không làm được.” Nàng thốt ra một tiếng cười buồn bã. “Vâng, chúng thường mất trạng thái cương.”
Judith nói “Còn gì khác không?”. Nàng hỏi cộc lốc.
“Hắn cứ mất tình trạng cương mãi như thế.” Lần này tiếng cười của Mary nghe còn gần sự động kinh hơn nữa. “Vào lúc khác có lẽ tôi sẽ lúng túng đấy. Có lẽ tôi sẽ tự hỏi tôi có điều gì lệch lạc thế.”
“Tôi nghĩ rằng bà bị bịt mắt mà.”
“Tôi không thấy nó, tôi cảm nhận được nó. Tôi cảm thấy hắn mềm lại. Tôi thì chặt riết người lại, cô thấy đấy. Vì tôi quá khiếp sợ. Tôi quá chặt đến nỗi người ta không thể đặt một nút gạc vào trong đó nữa đấy.”
“Rồi việc gì đã xảy ra?”
“Đó là lúc hắn bắt đầu món kia đấy.”
“Hắn thú dâm bà ư?”
“Hắn thú dâm tôi đấy.”
“Từ sau lưng ư?”
“Hắn cố gắng. Tôi chưa từng làm như thế, ngay cả với chồng tôi nữa,” Mary nói.
“Tôi hiểu,” Judith nói. Hãy miễn cho tôi những tâm sự hôn nhân của bà đi, nàng nghĩ một cách giận dữ.
“Tôi kinh hoảng. Tôi kinh hoảng hết sức về điều hắn đang cố gắng làm.”
“Xin hãy tiếp tục.”
“Hắn làm điều ấy một lúc rồi vào giữa chân tôi lại và đẩy mạnh. Cũng chẳng được gì và hắn mềm lại.”
“Suốt cả thời gian này khẩu súng của hắn để đâu nhỉ?”
“Chủ yếu hắn đã đặt nó trên ngực tôi. Mũi súng nằm giữa đôi vú của tôi. Tôi không cảm thấy hắn cầm khẩu súng ấy lên. Tôi hiểu ra không gì có thể giúp tôi được cả. Tôi biết tôi hoàn toàn bị vướng vào bẫy.”
“Bà nói rằng hắn đã xâm nhập vào người bà mà.”
“Đấy là hắn định cưỡng hiếp tôi và hắn hoàn toàn không thể. Tại sao hắn lo lắng nhỉ? Hắn cứ mềm mãi. Cuối cùng hắn giật băng keo ra khỏi miệng tôi và bắt tôi…”
Giọng nàng lạc đi và Judith chờ đợi.
Nước mắt đã hiện lên mắt Mary, Judith chú ý thấy như thế. Tình cảm của riêng nàng cứ trở lui về giữa sự giận dữ và sự thông cảm và nàng không thể kiểm soát được.
“Bà có muốn nghỉ một tí không?” Nàng dịu giọng hỏi. “Bà có muốn uống một tách cà phê hoặc thứ gì không?”
Người ta phần lớn, Judith nghĩ ngợi, tưởng tượng rằng phần tệ nhất của cuộc hiếp dâm là sự sỉ nhục về tình dục, sự vi phạm thể chất của thân thể con người. Thật là lầm. Phần tệ hại nhất là sự sợ hãi.
“Hắn dừng lại và ra khỏi người tôi và hắn xem TV một lúc, tôi đoán thế,” Mary nói và nàng dừng lại để lau mắt bằng một tờ giấy Kleenex. “Tôi có mang theo một ống hình trụ các tranh vẽ mà tôi đã vẽ ngày hôm ấy. Hắn hỏi tôi đấy là gì và tôi cho hắn biết. Tôi nghe hắn ném vào trong góc phòng. Rồi hắn lại lên giường nơi tôi vẫn còn đang nằm trên đôi tay bị còng của tôi và hắn bắt đầu hiếp dâm tôi nữa. Vào giây phút cuối cùng tôi cảm thấy hắn rút ra. Điều tôi cảm thấy tiếp theo là một khuôn mặt ẩm ướt. Hắn bắn đầy mặt tôi. Hắn nói: “Hãy lau nó đi với cái thẻ nữ nghệ sĩ bẩn thỉu của bà.”
“Chẳng có gì là yêu đương cả,” Mary tiếp tục. “Lúc hắn leo ra khỏi người tôi, tôi nghe hắn lên cò khẩu súng ấy, và tôi nghĩ, bây giờ hắn định giết mình đây. Hắn bắt tôi nằm xuống sàn nhà và tôi nghĩ rằng hắn định cho một viên đạn vào sau gáy tôi, tôi đợi điều ấy xảy ra không biết bao lâu. Rồi tôi nhận ra rằng hắn đã đi mất. Tôi tháo còng ra và điện thoại cho em gái tôi.”
“Không cho chồng bà sao?”
Đôi mắt Mary nhìn xuống sàn. Nàng chỉ lắc đầu thôi. “Tại sao bà không gọi chồng bà nhỉ?”
“Tôi không biết,” Mary nói, và giọng nàng đã hạ thấp xuống gần như một tiếng thì thầm.
“Thôi được,” Judith nói, “chúng ta hãy trở về lại phần đầu. Có một điều gì đấy làm tôi khó xử.”
“Tôi đã kể cho cô cả rồi đấy.”
“Vâng, nhưng tôi có một thắc mắc về những chiếc còng tay.” Mary bỗng có vẻ cảnh giác. “Chúng thế nào cơ?”
“Có một điều gì bà đã nói làm tôi khó xử đấy. Chẳng hạn, bà nằm lên chúng, đúng không?”
“Vâng.”
“Bà bị còng ra sau lưng.”
“Tôi đã kể cho cô rồi đấy.”
“Hãy trình bày cho tôi xem điều ấy như thế nào đi.”
Mary đứng dậy cho những cườm tay chạm sau lưng nàng.
“Vâng” Judith nói, “và ở tư thế ấy bà lại có thể cho chìa khóa vào ổ khóa được. Đấy là điều làm tôi khó xử. Chắc điều ấy phải khó khăn cho bà lắm.”
Mary trố mắt nhìn nàng.
“Bà có chắc,” Judith hỏi, “rằng bà không cần sự trợ giúp không?”
“Của ai nhỉ?”
“Của một người nào khác trong phòng, có lẽ thế.”
“Chẳng có ai cả,” Mary nói trong một tiếng thì thầm, nhưng đôi mắt nàng lại đầy nước mắt.
“Bà có muốn kể cho tôi nghe điều ấy không?”
Và thế là Judith nghe toàn bộ câu chuyện đầy nước mắt về Loftus.
“Tôi cũng không quyết định vào khách sạn với hắn nữa. Tôi không nghĩ rằng tôi đã làm thế. Tôi chỉ để hắn đẩy tôi đi theo thôi. Tôi đang giận Joe. Tôi đang tìm cách trừng phạt Joe. Và như hầu hết các lần khi tôi định trừng phạt anh ấy, anh ấy cũng chẳng thèm biết về việc ấy.”
“Vậy là bà đã lên lầu và làm tình với hắn chứ?”
Mary phủ nhận và giải thích đúng điều đã xảy ra bằng một giọng nói không còn nghị lực nữa, dường như không ý thức được rằng Judith đang hiện diện. Mary nói, dù trong trường hợp nào đi nữa, việc nàng có làm tình với Loftus hay không chẳng có gì khác biệt cả. Nàng đã lên phòng ấy với hắn, điều tự nó đã tạo ra tội ngoại tình dưới con mắt người đời. Sự kiện không có hành động tình dục nào đã xảy ra giữa họ, chẳng ai có thể tin được.
Judith hỏi, “Trước kia có bao giờ bà phản bội chồng bà không?” Đây là điều tọc mạch. Câu đáp tuyệt nhiên chẳng có tầm quan trọng về pháp luật nào cả. Nhưng nàng muốn đặt ra câu hỏi - phải hỏi nó - và nàng đã làm thế.
“Ồ, không” Mary nói và giọng nàng nghe có vẻ sửng sốt. “Không bao giờ cả.” Rồi nàng thốt lên một tiếng cười gượng. “Tôi là người bị bắt quả tang lần đầu tiên đấy.”
“Ông ấy có bao giờ phản bội bà không?”
“Tôi không nghĩ thế. Tôi sẽ rất sửng sốt nếu có như thế.”
“Đừng sửng sốt,” Judith nói với vẻ dữ tợn.
Nhưng Mary tảng lờ đi câu này và nói “Joe không thể tin được rằng tôi có thể phản bội anh ấy. Anh ấy nghĩ rằng tôi hoàn hảo, cô thấy đấy.” Nàng xoay đôi mắt van lơn nhìn Judith. “Chồng tôi tin câu chuyện tôi đã kể cho anh ấy,” nàng nói. “Anh ấy không nên tìm cho ra chuyện Loftus. Điều ấy sẽ tàn phá anh ấy. Cô không biết anh ấy đâu. Anh ấy sẽ không thể nào chịu đựng điều ấy được. Anh ấy không đáng phải đau khổ như thế. Hãy hứa với tôi rằng cô sẽ không kể cho anh ấy đi.”
Lời khẩn cầu lơ lửng trên không lúc hai người đàn bà trố mắt nhìn nhau: Mary có một nét mặt khẩn cầu thật đau khổ nên Judith buộc lòng phải hạ đôi mắt xuống. “Tại sao tôi lại nói với ông ấy nhỉ?”
Khi Mary đã ra đi, Judith đứng ở cửa sổ nhìn xuống đường Trung Ương và cõi lòng nàng hoang vắng. Đây không phải là một cuộc hôn nhân thất bại. Hai người này đang trải qua một thời gian khủng khiếp và tư tưởng duy nhất của họ là tìm cách bảo vệ cho nhau thôi. Về phần nàng, bây giờ nàng có đủ điều kiện để phá hủy cuộc hôn nhân nếu nàng muốn. Dù sao thì đấy có lẽ là về vấn đề tự hủy diệt thôi, nàng chỉ có việc thúc đẩy nhanh các sự việc. Joe sẽ tích cực thoát khỏi cuộc ly dị nên việc đánh bẫy chàng để lợi dụng có lẽ chẳng được tích sự gì.
Có phải đây là điều nàng có thể chịu đựng trong phần đời còn lại của nàng không?