Nguyên tác: Animorphs - 7: The Stranger
Số lần đọc/download: 1108 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:35:00 +0700
Chương 23
T
ôi lại ở vũng Yeerk dưới lòng đất. Bị kẹt cứng. Bị dính vô lưỡi con Taxxon. Nhưng tôi hổng phải một con gián. Tôi là chính tôi, trong thân hình người của mình, chỉ có điều là nhỏ xíu. Bị dính cứng. Sắp ngủm.
Ax thì đang nói “Vũng Yeerk. Đó là trung tâm sự sống của bọn chúng. Gần như một tôn giáo.”
Tôi vặn vẹo người tìm cách thóat ra. Tôi ráng biến thành con vật khác. Gấu. Tôi muốn trở thành gấu. Nhưng tôi dính cứng. Tôi chỉ làm được mỗi việc là đập hai cánh bươm bướm bất lực của mình.
Ông ấy chỉ cho tụi mình thấy cái thang máy, giọng Cassie thì thầm sau đầu tôi.
Tôi quay cuồng trong những hành lang tối. Tôi điên cuồng bay với đôi cánh bướm, mãi đuổi theo một ánh sáng chẳng bao giờ gần cũng chẳng bao giờ mất đi.
Kandrora, tôi nghĩ trong mơ. Ánh sáng kia là tia Kandrora.
Trung tâm sự sống của bọn chúng. Gần như một tôn giáo… Hổng phải vũng Yeerk mà là nguồn Kandrora.
“Ông ấy chỉ cho tụi mình thấy cái thang máy.” Cassie lặp lại, có điều giờ nhỏ là cô Paloma.
Hai mắt tôi bỗng mở bừng.
Tôi ngồi bật dậy.
Tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Người tôi như có điện truyền qua.
“HAHA!” Tôi hét lên trong bóng tối căn phòng ngủ. “PHẢI RỒI!”
Rồi tôi lại ngập ngừng, Mình điên rồi chăng? Mình thất vọng quá rồi chăng? Tôi duyệt lại tất cả.
“Tóm được chúng rồi!” Tôi thì thào. “Trời ạ, tao tóm được bọn mi, hỡi loài sâu bọ ghê tởm!”
Tôi trút vội chiếc áo thun vẫn mặc đi ngủ và chui lẹ vô bộ đồ biến hình.
Tôi mở toang cửa sổ. Rồi ngưng lại. Vài giờ nữa là bắt đầu một buổi sáng thứ Bảy. Hổng phải ngày đi học. Mẹ sẽ lo phiền nếu phát hiện mình đã đi ra ngoài…
Tôi vội loằng ngoằng vài chữ cho mẹ nói rằng tôi chạy ra ngoài tập thể dục…
Nếu tôi bảo các bạn mình rằng tôi nghi ngờ…
Tôi cảm thấy gánh nặng lại đè lên người mình. Gánh nặng của hoài nghi, và lo sợ.
Rồi tôi liếc nhìn tấm hình trên bàn học. Hình tôi lúc ba tuổi được ba giữ đứng trên chiếc cầu thăng bằng.
Tôi nhìn tấm hình rồi mỉm cười.
“Ba nghĩ sao về con hả ba, nếu con bỏ đi trong khi vẫn còn cơ may chiến thắng?”
Và rồi tôi biến hình. Hai cánh tay tôi co rút lại. Da tôi bắt đầu chảy thành bộ lông vũ mềm mại…
Trên trời một vầng trăng tỏa sáng. Rạng đông vẫn còn cách vài giờ. Một đêm hoàn hảo cho loài cú. Nhưng tôi hổng chú ý tới những con mồi ngon ngọt ở bên dưới trong lúc mở hết tốc lực bay về phía cánh rừng.
“Tobias! Mình đây mà! Bồ đừng có hoảng nghen, nhưng hãy thức dậy đi!”
“Trời ơi! Tui đã chẳng nói với bồ là đừng có đột ngột bay tới…”
“Đi nào!” Tôi thét lên.
“Đi, nhưng đi đâu?”
“Đừng có cãi mà, cứ đi đi. Mình biết bồ hổng ưa bay đêm, nhưng dù sao thì cũng cứ bay đi.”
“Rachel, bồ mất trí rồi sao? Tụi mình đi đâu bây giờ?”
“Tụi mình chuẩn bị hóa thành bướm, Tobias. Tụi mình bay tới trang trại nhà Cassie, rồi tụi mình hóa thành bươm bướm và tụi mình sẽ thay đổi lịch sử.”
Tobias dang cánh và bay theo tôi, chỉ cách có một mét.
“Tui cũng ráng đồng ý với bồ, Rachel à.” Tobias gắt gỏng. “Nhưng điều gì làm bồ…”
“Mình biết nó ở đâu rồi, Tobias” Tôi ngắt lời.
“Cái gì ở đâu mới được chứ?”
“Tobias này, mình biết chúng đặt nguồn Kandrora ở đâu rồi.”