Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Chương 23
“T
a đã quyết định phải làm gì với các ngươi rồi.” Visser Ba tuyên bố. “Sau cuộc săn đuổi quá dài này ta thực sự đói bụng lắm rồi.”
Nó lao vào chúng tôi.
Chúng tôi cũng lao vào nó.
Có vật gì đó đen thẫm từ đáy biển ập lên.
Vật gì đó đen thẫm, dài thong, và bự hơn cả con Mardrut.
PHẨM!
Visser Ba giật nảy người và chết sững trong lòng nước.
Một dáng hình đen thẫm thứ hai cũng lẹ như cái thứ nhất.
PHẨM!
“Cácđại cao thủ!” Tôi thì thầm.
“Đó là những con cá voi!” Marco la lên.
Có năm con trong lòng nước.
Hai con đực lớn tấn công mở màn, có cái đầu y như chiếc búa tạ. Những con cá nhà táng. Mười tám mét dài. Sáu mươi lăm tấn. Nặng bằng năm mươi chiếc xe hơi.
Chúng đã lặn sâu và vọt lên với tốc độ kinh khủng để đâm sầm vào con vật đến từ đại dương của thế giới khác.
Con Mardrut rất bự, rất khỏe. Nhưng có con vật nào có thể sống sót được lâu khi bị những sinh vật nặng sáu mươi lăm tấn đâm vào?
Rồi con cá voi - con cá voi của tôi, tôi vẫn nghĩ về nó như thế - bắt đầu lấy đuôi quất Mardrut. Những cú mạnh như búa bổ. Những cú có thể làm đổ sụp những bức tường. Liên tiếp, liên tiếp những đánh khi hai con cái nhỏ hơn nhập cuộc và hai con cá nhà táng vòng lại để tấn công nữa.
“Aaaaagggg!” Tiếng kêu đau đớn và giận dữ của Visser Ba vọng lại trong đầu tôi.
“Nó rút lui kìa!” Jake kêu quang quác.
“Nó bỏ chạy!” Rachel reo. “Haha!”
“Mình cho là Visser Ba chẳng ưa thích mấy con cá voi lắm đâu,” Marco hét lên. “Chẳng ưa chút nào!”
Lũ cá voi rượt nó một lúc, nhưng cuối cùng chúng để nó đi.
Cá voi không thạo chuyện giết chóc cho lắm. Chúng không thực sự có tài căm ghét và hủy hoại.
Vài phút sau con cá voi của tôi, con tổ chảng lưng gù, quay lại xả hơi trong lòng nước, bên cạnh tôi.
Tôi muốn cảm ơn nó. Nhưng như tôi đã nói, cá voi không tư duy bằng những từ ngữ của người hay ý nghĩa của người. Dù sao đi nữa tôi vẫn thử.
Cảm ơn anh bạn lớn.
Những người ưa tranh cãi về việc cá voi thông minh như thế nào, hay chúng có thông minh bằng con người không, thực ra đã bỏ mất điểm chính yếu. Cá voi sẽ chẳng bao giờ đọc sách, chế tạo tên lửa hay làm toán lượng giác. Về tất cả những lĩnh vực như thế, con người thông minh hơn. Con người là những bộ óc tuyệt vời của hành tinh Trái Đất.
Nhưng chẳng cần phải tin rằng cá voi thông minh bằng người thì mới có thể tin rằng chúng cũng tuyệt vời. Chúng không cần là cái gì khác bởi chính chúng là điều tuyệt diệu. Và mặc dù tôi chẳng thực sự biết linh hồn là cái gì, tôi vẫn biết điều này; nếu như con người có linh hồn thì cá voi cũng có.
Tôi muốn cảm ơn nó đã đáp lại lời kêu cứu của mình. Nhưng tôi có cái cảm giác lạ lùng này; Khi nó mở tấm lòng bao la cho cái tâm trí cá heo ẩn trong tâm trí của tôi, nó không chỉ đáp lại riêng tôi.
Tôi có cảm giác là một cách nào đó, chính biển cả đã kêu gọi nó đáp lại sự có mặt của một loài đáng ghê tởm.
Dĩ nhiên tôi chẳng khi nào hở môi cho Jake hay đứa nào trong bọn tôi biết điều đó. Tụi nó sẽ cười tôi. Ít ra thì Marco sẽ cười.
“Thời gian biến hình sắp hết!” Ax thông báo.
“Mình sẽ nghĩ rằng nếu tụi mình biến hình, con cá voi sẽ chở tụi mình cho tới khi tụi mình sẵn sàng biến hình lần nữa.” Tôi nói.
Vậy là tôi hoàn hình người, Ax thì hoàn thành Andalite, và cả bọn leo lên cái lưng đồ sộ của con cá voi.
Tôi thiếp đi. Tôi biết nói như vậy nghe có vẻ khó tin, nhưng tôi ngủ thiếp đi thiệt đó. Tôi đã kiệt quệ rồi. Cả thể xác lẫn tinh thần. Đã mệt nhừ về mọi phương diện.
Khi tôi tỉnh dậy là lúc mặt trời lặn. Chúng tôi đã gần bờ. Tôi nhìn thấy được bãi biển và xa hơn một chút trên bờ là cửa sông.
Dĩ nhiên là cả bọn ướt mèm vì sóng biển đánh và nước phun lên từ lỗ mũi cá voi. Có hơi lạnh một chút, nhất là lúc này mặt trời đã lặn mất tiêu.
Nhưng một lần nữa, tôi đã không trở thành bữa nhậu của Visser Ba, vậy thì có gì phải than thở nữa chứ.
Jake ngồi ngéo chân trên lưng con cá voi, mỉm cười với tôi.
“Một ngày chết tiệt, hả?” Cậu ấy thốt lên.
Tôi cũng mỉm cười. “Ừa”
“Chúng mình đã thành công. Đã cứu được người Andalite. Và đã rút ra vô sự.”
“Chỉ vừa vặn mà thôi!” Tôi nói.
“Bồ có biết không? Bồ có lý lắm. Bồ tin ở cảm giác của bồ, tụi này đi làm theo bồ và đã không trầy một cái vảy.”
Tôi gật đầu. “Ờ có lẽ vậy. Có điều… như Marco sẽ nói, tụi mình đừng có lặp lại vụ này trong gian sắp tới nữa nha, đồng ý chứ?”
Jake mỉm cười, kiểu mỉm cười chậm rãi của cậu ấy. “Dù sao làm cá heo cũng vui chứ hả? Mình biết là bồ đã băn khoăn vụ ấy. Bồ nghĩ có lẽ vụ ấy không đúng đắn gì hết, phải vậy không?”
Tôi chầm chậm lắc đầu. “Mình vẫn chưa tin chắc làm như vậy là đúng đắn. Nhưng tụi mình đâu có được thoải mái lựa chọn. Bọn Yeerk là kẻ khiêu chiến chứ đâu phải tụi mình. Và sau nhữnggì Ax đã nói… Mình nghĩ chuyện này không chỉ liên quan để một loài, đến loài người. Đây là việc của toàn bộ các động vật. Của cả Trái Đất.”
Jake gật đầu. “Mình nghĩ nếu bồ có thể hỏi ý kiến tụi cá heo, chúng sẽ trả lời rằng sử dụng chúng là hoàn toàn đúng đắn. Bởi vì việc bồ ráng làm chính là để cứu chúng nữa mà.”
“Đâu có, chúng sẽ chỉ cho đó là một trò thú vị thôi. Chẳng bao giờ chúng hiểu được đâu.”
Cả hai đứa cười rân. Cho dù biết nói đi nữa, tụi cá heo cũng chẳng bao giờ hiểu được hai đứa tôi băn khoăn vì nỗi gì. Chỉ hai đứa tôi là biết rõ hơn ai hết.
“Mình nghĩ là bồ nói trúng,” Jake nói. “Nhưng tụi mình hiểu mà.” Ánh mắt Jake gặp ánh mắt tôi. “Tụi mình hiểu rõ cái gì đang lâm nguy. Và tụi mình sẽ làm bất cứ điều gì cần phải làm để chiến thắng.”
Tôi biết Jake muốn nói gì với mình. Chúng tôi sử dụng cá heo chính là cứu chúng. Sử dụng những con thú khác là để cứu chúng. Và việc làm của chúng tôi như vậy là chính đáng.