Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả:  M. L. Stedman
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Light Between Oceans
Dịch giả: Hồ Thị Như Mai
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần Ii.13
á ơi, cho Lulu nuôi mèo đi?” Sáng hôm sau, Lucy nài nỉ, bám theo chân Isabel vào bếp ở nhà Graysmark. Con bé rất mê con vật lông vàng như mứt cam không có trên đảo, tên là Tabatha Tabby, suốt ngày đi quanh nhà ông bà. Lucy từng thấy mèo trong sách nhưng đây là con mèo đầu tiên nó được chạm tay vào.
“Má nghĩ con mèo sẽ không thích ở Janus đâu cưng à. Nó sẽ không có bạn chơi cùng.” Giọng Isabel có chút lơ đãng.
“Ba ơi, cho Lulu nuôi mèo đi?” đứa bé tiếp tục hỏi, không hề nghỉ lấy hơi và cũng không nhận ra sự căng thẳng giữa hai người lớn.
Đêm trước Tom về nhà sau khi Isabel đã ngủ, rồi lại là người thức dậy sớm nhất. Anh ngồi ở bàn ăn, tay lật tờ báo West Australian tuần trước.
“Lulu, hay con đem Tabatha ra ngoài vườn chơi đi, đi săn chuột với nó đi,” anh nói.
Con bé ôm ngang con mèo ngoan ngoãn, nhấc bổng nó lên rồi lẫm chẫm đi ra phía cửa.
Tom quay sang Isabel. “Còn bao lâu nữa hả Izzi? Còn phải đợi bao lâu nữa hả?”
“Gì kia?”
“Ta làm vậy mà được sao? Sao ta có thể cứ sống như vậy mỗi ngày? Mình biết con người tội nghiệp đó đã phát điên lên vì mất con. Giờ mình đã thấy tận mắt rồi đó!”
“Tom, ta không thể làm khác được. Em biết vậy, mình cũng biết vậy.” Nhưng gương mặt Hannah hiện lên trong tâm trí cô, cả giọng nói nữa. Khi Tom vừa mở miệng Isabel cố tìm cách đấu dịu. “Có lẽ...” cô đánh liều, “có lẽ... khi nào Lucy lớn lên, có lẽ khi đó ta hẵng nói với Hannah, hẳn lúc đó sẽ không quá đau đớn... Nhưng vẫn còn lâu lắm, Tom à, lâu lắm.”
Tom thấy sốc trước sự nhượng bộ của vợ, càng sốc hơn trước lý lẽ yếu ớt đó. Anh tiếp. “Isabel, bao nhiêu năm hả? Không thể đợi mấy năm. Nghĩ mà xem cô ấy sẽ khổ ra sao! Thậm chí mình còn quen biết người ta nữa...”
Isabel thấy sợ hãi thực sự. “Mà hóa ra mình cũng quen vậy, phải không Tom Sherbourne. Nhưng mình giữ kín chuyện đó, không đúng vậy sao?”
Tom bị bất ngờ trước đòn phản công. “Tôi không quen cô ấy. Tôi chỉ gặp cô ấy, đúng một lần.”
“Khi nào?”
“Trên chuyến tàu từ Sydney.”
“Hóa ra là vậy, phải không? Tại sao mình không nói gì với em về cô ta? Còn ý cô ta là gì... ‘Chồng chị rất tử tế’? Mình đang giấu em chuyện gì nào?”
“Tôi giấu mình chuyện gì ư? Làm sao mình có thể nói vậy được.”
“Tôi chẳng biết gì cả về cuộc đời riêng của anh! Anh còn giấu tôi gì nữa hả Tom? Còn bao nhiêu mối tình trên tàu nữa?”
Tom đứng dậy. “Mình thôi đi! Thôi ngay đi, Isabel! Mình khơi chuyện thật điên rồ, chỉ để đánh lạc hướng vì mình biết tôi nói đúng. Chuyện trước kia tôi có gặp Hannah hay không cũng không thay đổi được gì cả.”
Anh cố tìm đến lý trí. “Izz. Mình thấy cô ta sống ra sao rồi đó. Tất cả là do lỗi của chúng ta.” Anh quay mặt đi. “Tôi đã thấy nhiều thứ… nhiều thứ trong chiến tranh, Izz à. Những điều tôi chưa bao giờ kể với mình, và sẽ không bao giờ kể. Lạy Chúa, tôi đã làm những chuyện…” Anh thu nắm đấm chặt lại, cứng họng nghẹn ngào. “Tôi từng thề rằng tôi sẽ không làm ai đau khổ nữa, sẽ cố hết sức. Tại sao mình nghĩ tôi muốn ra Hải đăng? Tôi muốn làm việc gì đó có ích, biết đâu cứu được ai đó khỏi bị đắm tàu. Mà giờ đây tôi đã làm gì rồi hả mình. Tôi còn không muốn một con chó phải sống như Hannah Roennfeldt!” Anh lựa lời. “Lạy Chúa, khi ở Pháp tôi học được có thức ăn và còn đủ răng để nhai cũng đã là quá may mắn.” Anh choáng váng trước những hình ảnh tràn về trong tâm trí. “Vậy nên khi tôi gặp mình, mình để mắt đến tôi, tôi cứ tưởng là ở thiên đàng!”
Anh dừng lại giây lát. “Ta là ai hả Izzy? Ta đang làm trò khốn kiếp gì vậy? Tôi từng thề rằng sẽ đi cùng mình, sướng khổ gì cũng vậy, Isabel à. Mà giờ đây tôi thấy thật khổ quá,” anh nói, rồi bước ra ngoài.
Đứa bé đứng ở cửa sau, xem hai người lớn cãi nhau, ngơ ngẩn. Nó chưa bao giờ thấy Tom nói nhiều đến vậy, lại nói to nữa. Chưa bao giờ thấy anh khóc.
***
“Đi mất rồi!” Isabel nói ngay với Tom khi anh trở về nhà Graysmark buổi chiều hôm đó, có Bluey đi cùng. “Lucy đi mất rồi! Em để nó chơi ngoài với con mèo khi em dọn đồ. Em cứ nghĩ má đang trông chừng nó, còn má thì tưởng em trông.”
“Bình tĩnh đã. Bình tĩnh nào Izz,” Tom nói, đặt bàn tay lên cánh tay cô. “Từ từ đã. Lần cuối cùng mình thấy nó là khi nào?”
“Cách đây một tiếng? Hai tiếng là cùng.”
“Lúc nào thì biết nó đi rồi?”
“Chỉ mới đây thôi. Ba đã đi tìm nó trong rừng sau nhà rồi.” Ven rìa xứ Mũi đầy những bụi cây rải rác. Vượt ra ngoài khu vườn gọn gàng của nhà Graysmark là hàng mẫu đất đầy bụi cây, dẫn lối vào rừng.
“Tom, ơn Trời anh đã về tới nơi.” Violet chạy vội ra hiên nhà. “Tôi xin lỗi – là lỗi của tôi hết. Đáng ra tôi phải để mắt trông chừng con bé! Bill đã đi tìm dọc theo lối chở gỗ...”
“Con bé có thể đi đến chỗ nào được nữa không?” Tính cách kỹ càng, thực tế của Tom bộc lọ rõ “Ông bà ngoại có hay kể cho con bé nghe chuyện về nơi nào nữa không?”
“Có thể ở bất cứ đâu,” Violet vừa nói vừa lắc đầu.
“Tom, ở đây có rắn, có nhện lưng đỏ. Lạy Chúa cứu con!” Isabel thốt lên.
Bluey lên tiếng. “Hồi nhỏ tui hay chơi ngoài rừng cả ngày, không sao đâu chị à. Con nhỏ không sao đâu. Tụi tui sẽ tìm ra nó. Đi thôi Tom.”
“Izz, giờ Bluey và tôi sẽ đi vào rừng, xem thử có dấu vết gì không. Mình tìm lại một lần nữa sau vườn và ở trước nhà. Còn má đi tìm trong nhà – xem tất cả tủ kệ, dưới gầm bàn. Những chỗ nó có thể đuổi theo con mèo. Nếu trong vòng một giờ tới mà vẫn chưa tìm ra thì phải gọi điện báo cảnh sát, nhờ họ gọi thêm mấy người thổ dân chuyên dẫn đường nữa.”
Isabel liếc nhìn anh khi nghe nói đến cảnh sát.
“Không đến nỗi vậy đâu,” Bluey nói. “Con nhỏ không sao đâu chị à, chị cứ chờ xem.”
Chỉ cho tới lúc họ đi khuất mắt hai người phụ nữ, Bluey mới nói với Tom. “Mong là con nhỏ vừa đi vừa gây tiếng động. Rắn ngủ suốt ngày. Tụi nó sẽ lẩn đi nếu nghe được tiếng người đang tới. Nhưng nếu bị bất ngờ... Trước giờ con nhỏ có hay đi đâu không?”
“Có chỗ nào đâu mà đi,” Tom gằn giọng, rồi nói ngay,”Xin lỗi, Blue. Tôi không có ý gì – chỉ là nó không biết xa gần gì cả. Ở Janus đâu cũng gần nhà.”
Hai người đi tiếp, vừa đi vừa gọi tên đứa nhỏ, chờ một tiếng đáp lại trong vô vọng. Họ đi theo lối mòn cũ, giờ đây bụi cây mọc cao bằng người lớn, cành lá vươn ra khắp mặt đất trống trải bên dưới. Nhưng thấp như Lucy thì đi qua rất dễ dàng.
Mười lăm phút sau con đường mòn mở ra một khoảng rừng thưa với những lối đi về những hướng khác nhau. “Có rất nhiều lối đi như vậy,” Bluey nói. “Ngày trước người ta hay đi mở đường kiểu này để tìm chỗ có gỗ tốt. Đây đó vẫn còn mấy cái miệng giếng nên anh phải cẩn thận. Mặc dù thường người ta có che hết lại,” Bluey giải thích về những cái giếng đào lấy nước ngầm trong vùng.
Đứa trẻ lớn lên ở đảo hải đăng hầu như không hề biết sợ hãi. Nó biết rằng không được đi gần vách đá. Nó biết nhện thì cắn người, vì vậy mà phải tránh. Nó cũng biết chỉ được đi bơi khi có ba hay má ở gần đó. Khi xuống nước nó biết phân biệt vây của con cá heo hiền lành, hay nhô lên nhô xuống, khác với vây cá mập cứ ở yên khi rẽ nước. Khi về Partageuse nó cũng biết rằng nếu kéo đuôi mèo thì con vật sẽ quay sang cào nó. Với Lucy, ranh giới của sự nguy hiểm chỉ có chừng đó.
Vậy nên khi đuổi theo Tabatha Tabby ra khỏi hàng rào khu vườn, nó không hề biết sẽ bị lạc. Một lúc sau nó mất dấu con mèo, nhưng đã muộn rồi – nó đã đi quá xa, không nhớ đường về, cứ cố tìm đường lại càng lạc thêm.
Cuối cùng con bé đến một khoảng rừng thưa, ngồi xuống bên khúc cây. Nó nhìn quanh. Có mấy con kiến lửa. Nó biết phải tránh kiến lửa nên tự giác xích ra xa đường đi của chúng. Con bé không thấy lo lắng. Kiểu gì ba má cũng sẽ tìm ra nó.
Con bé ngồi đó, lấy một cành cây vẽ ngoằn nghèo dưới mặt đất. Nó thấy một con vật lạ, chỉ dài hơn ngón tay của nó đang bò ra từ dưới khúc cây. Nó chưa bao giờ thấy con vật nào như vậy cả: thân mình dài, chân giống như côn trùng hay nhện, nhưng lại có hai cánh tay mập mạp, như mấy con cua mà thỉnh thoảng ba lại bắt được trên Janus. Tò mò, con bé lấy cành cây chạm vào con vật, chiếc đuôi dài lập tức uốn cong ngược lên phía đầu, trông thật đẹp mắt. Ngay lúc đó con thứ hai xuất hiện, chỉ cách đó vài phân.
Con bé mê mải nhìn con vật bò lên cành cây đang cầm, cố tìm cách chụp lấy hai chiếc càng cua. Con thứ ba xuất hiện ngay dưới khúc cây. Từng giây lừng lững trôi qua.
Khi họ đến khoảng rừng thưa, Tom bắt đầu tìm kiếm. Anh thấy một chiếc chân mang giày nhỏ đong đưa sau khúc cây gỗ.
“Lucy!” Anh chạy đến bên khúc cây, nơi con bé đang ngồi chơi với cành cây khô. Anh tê cứng cả người khi nhận ra một con bò cạp đang bám vào đầu cành cây. “Lạy Chúa, Lucy!” Anh chụp lấy người con bé dưới hai cánh tay, nhấc bổng nó lên cao rồi hất con bò cạp xuống đất, đạp chân nghiền nát. “Lucy con đang làm gì vậy hả?” anh hét lên.
“Ba! Ba giết nó rồi!”
“Lucy, con đó rất nguy hiểm! Nó có cắn con không?”
“Không cắn. Nó thích con mà. Ba nhìn nè,” con bé nói rồi mở túi phía trước áo, lấy ra thêm một con bò cạp nữa. “Lulu để dành cho ba một con nè.”
“Đứng im!” anh nói, cố tỏ ra bình tĩnh rồi đặt con bé xuống đất. Anh chọc cành cây vào túi áo con bé, đợi cho con bò cạp bò lên đó rồi chậm rãi nâng cành cây lên, hất xuống đất rồi đạp chết con vật.
Anh xem khắp cánh tay và cẳng chân của con, xem có vết cắn hay chích nào không. “Con có chắc là nó không chích con không? Con có thấy đau ở đâu không?”
Con bé lắc đầu. “Lulu đi thám hiểm mà!”
“Thám hiểm ra trò luôn!”
“Anh xem kỹ lại đi,” Bluey nói. “Nhiều khi không dễ thấy vết cắn. Nhưng trông con bé không có vẻ buồn ngủ. Như vậy là tốt. Nói thiệt với anh lúc nãy tui lo là nó rơi xuống giếng hơn.”
“Cậu lúc nào cũng lạc quan,” Tom lẩm bẩm. “Lucy cưng à, ở Janus không có bò cạp. Bò cạp rất nguy hiểm. Con không được đụng vào.” Anh ôm con bé. “Mà con đi đâu vậy hả?”
“Thì con chơi với Tabatha. Ba hiểu mà.” Tom thấy nhói cả lòng khi nhớ lại lời nói vói con sáng hôm đó, dặn nó ra ngoài chơi với con mèo. “Thôi được rồi cưng à. Giờ về không má trông.” Anh cảm giác lạ lùng khi nói những tiếng cuối cùng đó, chuyện đêm trước lại hiện về trong tâm trí anh.
Isabel chạy bổ ra từ sân trước đón cả ba ở hàng rào khu vườn. Cô chụp lấy Lucy, òa khóc mừng rỡ.
“Tạ ơn Chúa,” Bill nói, đứng cạnh Violet. Ông khác tay qua vai bà. “Tạ ơn Chúa lòng lành. Cảm ơn anh nữa Bluey à,” ông nói. “Anh đã cứu mạng cả nhà tôi.”
Tất cả những suy nghĩ về Hannah Roennfeldt đã biến sạch khỏi tâm trí Isabel trong buổi chiều hôm đó, Tom biết anh không thể khơi chuyện lại được. Nhưng anh cứ bị gương mặt đó ám ảnh. Một hình bóng ngỡ như trừu tượng xa xôi giờ đây là một người đàn bà bằng xương bằng thịt, mỗi giây trôi qua lại phải chịu đau khổ vì việc anh đã làm. Từng nét của người đó – hai gò mắt hốc hác, đôi mắt trũng sâu, chỗ móng tay bị cắn trụi – đều hiện lên sống động nơi lương tâm anh. Trớ trêu nhất vẫn là thái độ của cô dành cho anh: sự tin tưởng.
Thỉnh thoảng, Tom nghĩ về cái gốc khuất trong lòng Isabel – nơi cô cất giấu tất cả những rối rắm dằn vặt mà tâm trí anh không thể nào thoát ra được.
Lúc Ralph và Bluey rời Janus ngày sau đó, sau khi đã đưa cả gia đình trở lại đảo hải đăng, cậu lái phụ lên tiếng, “Trời đất, hai người đó có chuyện gì mà lạnh như băng, bác có thấy vậy không?”
“Khuyên cậu một câu nè Bluey - đừng bao giờ xen vào chuyện vợ chồng của người khác.”
“Cháu biết mà, nhưng đáng ra họ phải thấy mừng vì hôm qua Lucy đã vô sự chứ. Isabel cứ làm như vì Tom mà con nhỏ đi lạc.”
“Đừng có nhiều chuyện nhóc à. Đi pha trà đi.”
Ánh Đèn Giữa Hai Đại Dương Ánh Đèn Giữa Hai Đại Dương -  M. L. Stedman Ánh Đèn Giữa Hai Đại Dương