Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Số lần đọc/download: 877 / 208
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Chương 23
T
HI THỂ CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ, người khi còn sống là Louise Bourget, đang nằm trên sàn trong ca-bin của mình. Hai người đàn ông liền cúi xuống xem.
Race đứng thẳng người dậy trước.
“Tôi có thể nói là cô ta đã chết được gần một tiếng rồi. Chúng ta sẽ kêu Bessner tới. Bị đâm ngay ngực, nguyên nhân dẫn đến cái chết liền lập tức. Cô ta trông không đẹp lắm nhỉ?”
“Phải.”
Poirot lắc đầu với một cái nhún vai nhẹ.
Gương mặt của nạn nhân xám lại, co rúm, tỏ ra ngạc nhiên và sợ hãi, đôi môi giương ra để lộ hai hàm răng đang ngậm chặt.
Một cách nhẹ nhàng, Poirot lại cúi xuống nhấc bàn tay phải của nạn nhân lên. Có một vật nào đó bị kẹt lại giữa các ngón tay. Viên thám tử lấy nó ra và đưa cho Race xem, đó là một mảnh nhỏ của tờ giấy mỏng màu hồng nhạt.
“Anh xem nó là cái gì thế?”
Race liền đáp: “Tiền đó.”
“Góc của tờ một ngàn franc.”
“Bây giờ thì đã rõ là chuyện gì,” Race tiếp. “Cô ta đã biết điều gì đó – và cô đã tống tiền kẻ giết người. Sáng nay, chúng ta đã ngờ là cô ta không trung thực rồi.”
Poirot liền la lên: “Thật là ngốc – ngốc quá! Lẽ ra chúng ta phải biết chứ. Cô ta đã nói gì nhỉ? ‘Tôi có thể thấy hay nghe được gì chứ ạ? Tôi ở tầng dưới mà. Thậm chí ca-bin của tôi còn ở phía bên kia con tàu. Tôi không thể nghe được thứ gì cả. Nếu như không thể ngủ được, nếu tôi có đi lên tầng trên, thì họa may tôi mới có thể thấy được tên ám sát, con quỷ ấy, đột nhập và rời khỏi ca-bin của cô chủ, còn đằng này…’ Dĩ nhiên đó chính là những gì đã xảy ra! Cô ta đã lên tầng trên. Cô ta đã thấy ai đó lẻn vào phòng Linnet Doyle – hoặc đang đi ra. Và bởi vì tính tham lam của mình, một sự tham lam vô lối, cô ta đã nói dối ở điểm này…”
“Và giờ đây chúng ta không thể biết được ai đã giết cô ta,” Race kết thúc chán nản.
Poirot lắc đầu. “Không, không. Bây giờ chúng ta biết nhiều hơn đấy chứ. Chúng ta biết – biết gần như mọi thứ. Chỉ là điều chúng ta thấy có vẻ hơi khó tin… Đúng là như thế thật. Chỉ có tôi là không nhận ra. Hừ! Sáng nay tôi thật ngốc! Chúng ta đã cảm thấy – cả hai chúng ta đã cảm thấy – cô ta đã giấu giếm một điều gì đó, nhưng chúng ta không nhận ra lý do hợp lý kia, sự tống tiền.”
“Hẳn nạn nhân đã đòi phải có tiền tươi ngay lập tức,” Race nhận định. “Đòi hỏi đi kèm với đe dọa. Tên giết người đã buộc phải chấp nhận đề nghị đó và trả bằng tiền của Pháp. Còn gì nữa không?”
Poirot nghiêm nghị lắc đầu. “Tôi lại không nghĩ như vậy. Nhiều người mang tới mấy loại tiền khi đi du lịch lận – khi thì bảng Anh, khi thì đô-la, có khi là tiền Pháp nữa. Biết đâu tên giết người đã đưa cho cô ta những gì hắn có bằng nhiều loại tiền khác nhau. Chúng ta hãy tiếp tục xem xét vấn đề đi.”
“Tên giết người đến ca-bin của nạn nhân, đưa tiền cho cô ta, và rồi…”
Poirot tiếp: “Và rồi cô ta đếm. Ồ, đúng rồi, tôi biết thế mà. Và nạn nhân sẽ đếm tiền, trong lúc đếm thì cô ta đã hoàn toàn mất cảnh giác. Tên giết người liền tấn công. Sau khi thành công, hắn liền gom tiền lại và chuồn mất – nhưng không phát hiện ra rằng một góc tiền đã bị xé rách.”
“Chúng ta có thể xác định kẻ sát nhân theo cách đó,” Race nghi ngờ đề nghị.
Poirot liền nói: “Tôi không nghĩ vậy. Hắn sẽ kiểm tra lại tiền và có thể phát hiện ra vết rách. Dĩ nhiên nếu là kẻ keo kiệt, hắn sẽ không tự mình hủy đi tờ một ngàn đó đâu – nhưng e rằng tình thế của hắn hoàn toàn ngược lại.”
“Sao anh lại nghĩ như thế?”
“Cả vụ này và vụ giết cô Doyle đều đòi hỏi những tính cách nhất định – bạo dạn, liều lĩnh, hành động nhanh và bất chấp; những tính đó không đi cùng với sự bủn xỉn, tiết kiệm đâu.”
Race buồn rầu lắc đầu và nói: “Chúng ta nên gọi Bessner xuống đây thì hơn.”
Cuộc kiểm tra của vị bác sĩ to con không kéo dài. Sau khi thốt ra nhiều từ Á và Vậy à, ông bắt đầu làm việc.
Rồi ông công bố: “Cô ấy mới chết chưa được một giờ. Và cái chết đến rất nhanh – ngay tức khắc.”
“Thế ông nghĩ vũ khí nào được dùng?”
“À, rất thú vị đây. Một vật rất bén, nhỏ, rất gọn. Tôi có thể chỉ cho các anh loại đó.”
Quay trở về ca-bin của mình, ông mở một va-ly và lấy ra một con dao phẫu thuật dài, gọn.
“Các anh, vật đó tương tự như cái này; nó không phải là một con dao ăn thông thường đâu nhé.”
Race liền nhanh miệng hỏi: “Không có con dao nào của ông bị thiếu đấy chứ, bác sĩ?”
Bessner trợn mắt nhìn ông; rồi mặt ông bác sĩ đỏ lên phẫn nộ.
“Anh nói cái gì thế? Anh nghĩ rằng tôi – tôi, Carl Bessner – người nổi tiếng khắp nước Áo – với các thân chủ, với các bệnh nhân cao cấp của mình – mà lại đi giết cô hầu phòng nhỏ bé đáng thương đó sao? À, nhưng những gì anh nói cũng thật là nực cười – vô lý! Tôi nói cho anh biết, không có con dao nào của tôi bị thiếu cả – không một con nào. Chúng đều ở đây, đúng vị trí của chúng. Anh có thể tự xem lấy. Điều này xúc phạm đến danh dự của tôi đấy nhé, tôi sẽ không quên đâu.”
Bác sĩ Bessner đóng sập cái va-ly lại, ném nó xuống sàn, rồi hầm hầm đi ra khỏi phòng.
Simon thốt lên: “Trời! Các ông đã làm ông bạn già đó nổi điên lên rồi.”
Poirot nhún vai: “Thật đáng tiếc.”
“Các ông sai rồi. Bác Bessner già đó là một trong những người giỏi nhất, mặc dù thuộc dạng Boche.”
Bác sĩ Bessner đột ngột xuất hiện trở lại.
“Các anh vui lòng rời khỏi ca-bin của tôi được không? Tôi phải thay băng cho bệnh nhân của mình.”
Cô Bowers cũng bước vào với ông, nhanh nhẹn và chuyên nghiệp, đợi mọi người đi ra.
Race và Poirot lủi thủi đi ra ngoài. Race lầm bầm gì đó rồi đi luôn, còn Poirot thì rẽ trái, ông thoáng nghe tiếng con gái đang trò chuyện khúc khích. Jacqueline và Rosalie đang ở cùng với nhau trong ca-bin của Rosalie.
Cánh cửa đang mở và cả hai cô gái đang đứng cạnh đó. Họ ngước lên ngay khi thấy bóng ông xuất hiện. Lần đầu tiên viên thám tử thấy Rosalie Otterbourne cười với mình – một nụ cười chào đón e thẹn – ẩn chứa một chút gì đó không rõ của một người vừa mới làm một việc gì lạ và không quen. Ông ngắt lời họ: “Các cô đang nói về vụ lộn xộn phải không?”
Rosalie liền trả lời: “Không phải vậy. Thật ra thì chúng tôi đang so sánh son môi.”
Poirot cười và lầm bầm: “Toàn là chuyện tầm phào”.
Hình như có chút gì đó gượng gạo trong nụ cười của Poirot, và Jacqueline – cô gái nhanh nhẹn và quan sát kĩ hơn Rosalie – đã nhận ra nó. Cô liền bỏ lại thỏi son đang cầm và đi ra ngoài boong tàu.
“Có điều gì – chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Đúng như cô đoán; đã có chuyện xảy ra.”
Rosalie cũng bước ra: “Cái gì?”
Poirot trả lời: “Thêm một cái chết nữa.”
Rosalie thở gấp. Poirot quan sát cô kĩ hơn. Ông nhận ra sự cảnh giác và một chút gì đó – ngạc nhiên pha lẫn sự bối rối – hiện lên trong mắt cô trong giây lát.
“Người hầu gái của cô Doyle đã bị giết,” ông thẳng thừng nói cho họ nghe.
Jacqueline la lên: “Bị giết ư? ông nói là bị giết sao?”
“Đúng thế, tôi đã nói như vậy.” Dù câu trả lời của ông là dành cho cô nhưng ông lại nhìn Rosalie. Và chính Rosalie là người mà ông tiếp tục nói đến: “Cô thấy đấy, người hầu gái này đã thấy được cái gì đó mà cô ấy không định thấy, do đó mà đã bị bịt miệng phòng khi không giữ được mồm mép.”
“Thế cô ấy đã thấy cái gì vậy?”
Lần nữa lại là Jacqueline hỏi, và Poirot lại trả lời cho Rosalie. Một cảnh tượng khá kì lạ giữa ba người.
“Tôi nghĩ là có một nghi vấn nhỏ về việc cô ấy đã thấy gì,” Poirot trả lời. “Cô ấy đã thấy ai đó lẻn vào và rời khỏi ca-bin của Linnet Doyle trong cái đêm chết người đó.”
Ông rất thính tai, ông nghe được tiếng thở nhanh và thấy cái chớp mắt. Rosalie Otterbourne đã phản ứng đúng như những gì ông mong đợi ở cô.
Rosalie thắc mắc ngay lập tức: “Thế cô ấy có nói đã thấy ai không?”
Poirot tỏ ra tiếc rẻ, lắc đầu một cách lịch sự.
Có tiếng bước chân đi lên, chính là cô Cornelia Robson, mắt cô mở to ngạc nhiên.
Cô lớn tiếng: “Ô, Jacqueline, một sự việc khủng khiếp vừa mới xảy ra! Một chuyện đáng sợ nữa!”
Jacqueline quay sang cô, và cả hai tiến về phía trước. Như một phản ứng tự nhiên, Poirot và Rosalie Otterbourne di chuyển về hướng ngược lại.
Rosalie liền sẵn giọng nói: “Tại sao ông lại nhìn tôi chứ? Ông suy nghĩ gì vậy?”
“Cô hỏi tôi hai câu. Nhưng tôi sẽ chỉ hỏi cô một câu. Tại sao cô không kể cho tôi nghe tất cả sự thật vậy, thưa cô?”
“Tôi không hiểu ý ông. Tôi đã nói cho ông – về mọi thứ – sáng nay rồi.”
“Không, có những điều cô chưa nói cho tôi biết. Cô không nói chuyện trong túi cô có một khẩu súng nhỏ với cán cầm cẩn ngọc trai. Cô không cho tôi biết mọi thứ cô thấy tối hôm qua.”
Cô đỏ mặt rồi đanh giọng nói: “Không đúng. Tôi không có khẩu súng lục nào cả.”
“Tôi không nói đến khẩu súng lục. Tôi nói đến một khẩu súng nhỏ cô mang theo trong túi xách đó.”
Cô gái lập tức quay lại lao vào phòng rồi trở ra, ấn cái túi da màu xám vào tay ông.
“Ông nói thật vớ vẩn. Nếu ông muốn thì cứ tự xét đi.”
Poirot mở cái túi. Không có khẩu súng trong đó. Ông trả lại cái túi cho cô, và bắt gặp ánh nhìn đắc thắng. Ông vui vẻ đáp: “Không, nó không có ở trong đấy.”
“Ông thấy chưa. Không phải lúc nào ông cũng đúng, ông Poirot. Và ông cũng sai về vụ kia luôn rồi.”
“Tôi không nghĩ vậy đâu.”
Cô giậm chân giận dữ: “Ông thật phiền phức! Khi ông đã nảy ra ý gì ở trong đầu, ông cứ muốn đi tiếp tiếp với ý đó là sao.”
“Bởi vì tôi muốn nghe cô nói cho tôi sự thật.”
“Sự thật nào? Ông phải biết rõ hơn tôi chứ.”
Poirot nói tiếp: “Cô muốn tôi nói những gì cô đã thấy sao? Nếu tôi đúng thì cô có dám thừa nhận tôi đúng không? Tôi sẽ cho cô biết điều này. Tôi nghĩ khi cô đi đến góc tàu, cô đã đột nhiên dừng lại vì cô thấy một người vừa ra khỏi một ca-bin ở giữa tàu – mà ngày hôm sau cô biết đó là ca-bin của Linnet Doyle. Cô đã thấy kẻ đó đi ra, đóng cánh cửa lại và bước xuống tầng dưới rồi – có thể – đi vào một trong hai cái ca-bin cuối. Bây giờ thì cho tôi biết tôi nói có đúng không, thưa cô?”
Rosalie không trả lời.
Poirot nói: “Có thể cô cho rằng không trả lời là khôn ngoan. Có thể cô sợ nếu cô làm như vậy thì cô cũng sẽ bị giết.”
Lúc đó ông nghĩ cô sẽ đứng về phía nhẹ nhàng, rằng việc đánh vào lòng dũng cảm của cô sẽ thành công ở chỗ đánh bại những tranh cãi mơ hồ.
Rosalie Otterbourne mở miệng ra – nhấn nhá – rồi đáp gọn lỏn: “Tôi không thấy ai cả.”