A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Jessica March
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2281 / 18
Cập nhật: 2015-09-19 10:30:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ầu không khí ở nhà kho Johnson’s giống như một cửa hàng bách hóa ở Trung đông. Trên sân khấu chất đầy những đống thuốc lá đã ủ và hàng chục nông gia đang vây quanh tự hào. Không khí đầy sự chờ đợi, trong khi các người đàn ông kể chuyện, so sánh sản phẩm và chờ người phụ trách bán đấu giá đến. Sau những tháng dài làm việc khó nhọc, đây là ngày thu hoạch thật sự, ngày được thưởng công.
Là phụ nữ độc nhất giữa đám đàn ông, Niki đứng gần Jim Dark, đốc công của cô, bên cạnh những bành lá màu vàng ươm đã tranh thủ được lòng đất. Đó là sản phẩm tốt nhất, ấm và thơm phức, phản ánh sự chăm sóc và làm lụng cực nhọc đã bỏ ra rừ khi mọc mầm, đến những giai đoạn cuối đem gieo. Niki có cảm giác cô cũng đã lớn lên và chín muồi cùng với sản phẩm của cô trồng ra và mạnh lên cùng với sự cam kết tồn tại ở nơi này ngày càng sâu đậm. Vì làm việc từ những ngày mùa đông băng giá đến mùa hé nóng cháy, da của cô trở thành màu hồng, tóc của cô có những sợi vàng, các cơ bắp săn lại và dẻo dai. Bây giờ, không còn thất bại cho đến mùa tới, Niki có thể thư giãn trong một vài khoảnh khắc quý báu và tính đến chuyện trả những món nợ riêng tư đã giúp cô sống đến ngày nay. Thậm chí bây giờ có lẽ cô có thể tiêu pha xa xỉ đôi chút.
Đột nhiên có tiếng kêu lên, xé thủng tiếng nói chuyện rì rầm:
- Nicolette - Niki - cô đấy phải không? Tôi không lầm chứ…?
Quay phắt lại, cô thấy một người đàn ông to lớn đang sải chân bước về phía cô. Ông ta có nước da sậm nắng, tóc vàng giống như tóc cô và mặc quần áo của những nông gia đem sản phẩm đến đây bán. Trông ông ta rất quen nhưng Niki không nhớ ra ông là ai.
Có vẻ thất vọng rõ rệt, vì cô không nhận ra, ông ta nói:
- Cô không nhớ tôi à? Babe Hyland… Chú Babe?
Niki đanh cứng lại ngay, miệng đang tươi cười đón tiếp bỗng nhăn nhó lại. Cô lạnh lùng nói:
- Tôi nhớ ra rồi.
Babe Hyland lắc đầu, rõ ràng ông phân vân trước phản ứng của Niki.
- Gặp lại cô tôi rất vui, thật đấy, Niki. Cô hãy nhìn mình, cô lớn hẳn rồi. Biết không, cô xinh đẹp như…
- Ông Hyland, ông muốn gì?
Niki muốn tống cổ Babe đi cho rảnh. Một trong những kẻ thù đến làm hỏng hoàn toàn một ngày đang hứa hẹn rất vui.
Babe thụt lùi, ánh mắt lộ vẻ chạm tự ái nhìn cô trân trối.
- Niki, tôi chỉ muốn chào hỏi…
Niki nhớ rằng Babe xưa kia luôn tử tế và sẵn sàng cung cấp cho Elle, khi những kẻ khác trong gia đình của ông muốn bỏ rơi mẹ cô. Thế nhưng ông là người trong bọn họ. Cô không thể chìa tay ra làm hòa.
Jim Dark đang đứng chung vui với một nhóm nông gia gần đó, tách ra đi đến bên cô:
- Có chuyện gì không ổn chăng, bà chủ? - Anh ta hỏi và liếc Babe bằng đôi mắt không thân thiện.
- Không sao, tôi lo được, Jim - cô đáp.
Anh ta vẫn nán lại bên cô, nên cô nói tiếp:
- Cám ơn, không sao thật mà!
- Nếu cần tôi, cô cứ việc huýt lên một tiếng - Jim nói rồi trở lại với nhóm người đứng gần đó.
Lúc đó Niki mới nói giọng lãnh đạm:
- Ông Hyland, hôm nay tôi rất bận. Xin lỗi ông, tôi không rảnh để nói chuyện gẫu.
Babe gật đầu tỏ vẻ chấp nhận, nhưng rồi ông đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô và nói giọng van lơn:
- Niki, hãy tin tôi, tôi đã rất buồn khổ khi má cô chết. Gabrielle cũng rất có ý nghĩa với tôi. Cô không nhớ được sao? Tôi đã muốn nói chuyện với cô hồi… bà chết, nhưng lúc đó cô chỉ là một đứa bé và liền sau đó cô bị đưa đi xa. Tôi đã luôn luôn ân hận không có một dịp để đến thăm cô hồi đó…
Niki lạnh lùng nói:
- Thật à? Ông tìm ra chỗ tôi ở, đâu khó khăn gì. Tôi luôn thấy hình như người nào trong gia đình Hyland cũng không bao giờ hối tiếc vì tống khứ được mẹ tôi hay tôi đi cho rảnh nợ. Sự thật là tất cả đều muốn vậy.
Tiếng hoan hô bỗng nổi lên để đón chào người phụ trách bán đấu giá đang đến. Niki đã định lên tiếng buộc tội H.D Hyland có trách nhiệm trong cái chết của mẹ cô, nhưng rồi cô lưỡng lự và chỉ nói lớn để át tiếng ồn ào:
- Tôi đã bảo ông, tôi không có thì giờ để chắc chuyện cũ. Tôi còn nhiều việc phải làm.
Babe năn nỉ:
- Niki, cô hãy vui lòng bỏ chút thì giờ cho tôi gặp sau buổi bán đấu giá. Tôi muốn cho cô biết nhiều chuyện. Nếu sau khi tôi nói cô vẫn muốn tôi đi, thì tôi hứa sẽ không bao giờ làm phiền cô nữa.
- Được rồi - cô đáp để tránh khỏi bị Babe quấy rầy trước khi cuộc đấu giá bắt đầu.
Trong khi ông ta quay đi, Niki bỗng gọi giật lại:
- Khoan đã, có phải ông sắp đấu giá để mua lô thuốc lá của tôi? Nếu thế thì thật là mỉa mai!
Nhưng Babe trả lời trước khi bỏ đi.
- Không hẳn thế. Tôi chỉ đến đây với tư cách quan sát chính thức. Có người khác sẽ thực hiện sự đấu giá đến mua cho công ty Hyland.
Nhìn theo ông ta trà trộn vào đám đông, Niki không khỏi có một chút thiện cảm với ông ta. Rõ ràng là Babe không bao giờ được có quyền thay mặt công ty mang tên dòng họ ông.
Ông mục sư Clay đứng trên sân khấu kê cao giữa nhà kho, vui vẻ vẫy tay và cất tiếng chào những nông gia quen biết. Giống như nhiều mục sư miền Nam, ông làm người phụ trách bán đấu giá để có thêm lợi tức bù vào số lợi tức khiêm tốn của ông. Ông uống một ngụm nước lạnh ở cái bình để gần đó, rồi làm bộ lau trán và nói đùa:
- Tôi sẽ bỏ qua phần chuẩn bị cho nóng máy như thường lệ, vì thấy Chúa đã làm cho ngày tháng tám đẹp trời nhưng nóng hơn tất cả.
Nông gia đã được phát một số thuốc lá của mình. Vì là người mới, Niki được số gần chót. Những người mua ít hơn người bán rất nhiều và ít được người bán đấu giá biết, họ được phát mỗi người một cái bảng có màu, để ra hiệu trả giá.
Ông mục sư gọi lớn:
- Lô số một. Năm ngàn cân Anh thuốc lá tốt giống Burley. Hãy bắt đầu cho giá một đô la một cân, có người trả một đô la, ai trả một đô la mười xu, một đô la mười xu, và bây giờ một đô la hai mươi xu, một đô la hai mươi xu, có người trả rồi, có
ai trả thêm không… một đô la hai mươi lăm xu, hai mươi lăm…
Tiếng ông mục sư tuôn ra đều đều, những con số lọt ra khỏi miệng ông rất nhanh như súng đạn bắn làm thành một ngôn ngữ mới, chỉ những người ở lâu trong vùng trồng thuốc lá mới hiểu.
Không đầy ba mươi giây, lô thứ nhất đã bán xong, nhanh như chớp. Ông mục sư tiếp tục, con mắt quen việc của ông phóng từ nơi này sang nơi khác, thấy ngay cử chỉ kín đáo của những người trả giá, nhận ra ngay những cử chỉ ra hiệu nâng giá lên năm xu hay mười xu một cân.
Thỉnh thoảng chỉ ngừng uống nước lạnh, người phụ trách bán đấu giá làm việc liên tục trong năm giờ liền, tiếng ông càng khản đi. Bầu không khí trong nhà kho càng vui lên, giống như ngày hội hơn, khi hết nông gia này đến nông gia khác nhẹ nhõm vì có tiền.
Tuy nhiên, số lô còn lại càng ít đi và nhu cầu của những người mua càng gần đủ, thì cuộc bán đấu giá chậm dần. Niki bắt đầu lo. Đã có chương trình trợ cấp giá bảo vệ cô, dĩ nhiên. Nếu không ai trả đến giá quy định là một đô la hai mươi bảy xu một cân Anh (hay gần giá đó), lô thuốc của cô sẽ được cất vào kho. Nhưng cô nghĩ rằng lô thuốc lá của cô sẽ được gọi đến, Niki tréo hai ngón tay để cầu xin gặp may mắn.
Ông mục sư nói như tụng kinh:
- Giống Burley tốt, giống Burley tốt… ai trả một đô la cho lô này, ai trả một đô la, một, một, một, một. Có một rồi hả, ai trả một mười, một mười…
Niki ngó quanh đám đông đã thưa thớt và thấy Babe Hyland đang tranh luận gì đó với một người đàn ông khác, ông này cứ lắc đầu. Một cái bảng đỏ giơ lên bên phải người phụ trách đấu giá.
- Một mười lăm, đã có một mười lăm…
Một cái bảng xanh nâng giá lên. Một hai mươi, rồi một cái bảng khác nâng lên một hai mươi lăm.
- Có ai trả cao hơn một hai mươi lăm?
Cái bảng đỏ đưa lên và lô thuốc lá của Niki bán được với giá chót là một đô la ba mươi xu! Bằng giá cao nhất trong ngày! Cô nhắm mắt và thầm nói cảm tạ trong lòng khoan khoái vì đắc thắng và nhẹ nhõm.
o O o
Niki ngồi vào chiếc ghế trước chiếc Ferrari màu đỏ của Babe. Ông ta mở máy, lắng nghe một lúc tiếng máy nổ với vẻ hài lòng lộ liễu rồi rồ máy vọt đi. Cho tới khi xe chạy đi, Niki mới ý thức Jim Dark đang theo dõi từ chỗ bên ngoài nhà kho, mặt cau lại như muốn cảnh cáo Babe liệu hồn phải chở Niki về an toàn. Niki ghi nhớ trong trí sẽ nói chuyện sau với Jim Dark và trấn an anh ta rằng Babe không phải là một sự đe dọa như Duke Hyland có thể như vậy. Dẫu là vì cô, cô muốn chắc chắn rằng khía cạnh hung dữ của tính tình Jim không thể hiện ra.
Chiếc Ferrari nhồi lắc trên con đường thôn quê gồ ghề, rồi phóng lên xa lộ chính, gió mát thổi tóc Niki tung vào mặt cô. Cô liếc nhìn Babe, thấy ông ta đang có vẻ như ở trong một thế giới riêng của tốc độ và di chuyển. Phải chăng cô đã có một hành động can đảm khi chịu nghe người đàn ông đã có một thời đem lại tiếng cười trong cuộc đời của Elle? Hay đó chỉ là một sự sai lầm và cô đã đùa với số mệnh rốt cuộc đã cho cô tìm được sư bình thản của tâm hồn?
Khi xe vượt qua ranh giới thị trấn, cô bắt đầu băn khoăn tự hỏi, phải chăng Babe bối rối vì bị thấy ngồi chung xe với cô, hay có lẽ ông ta muốn biến buổi gặp mặt do cô ưng thuận này thành một cuộc gặp lén lút?
Cuối cùng, chiếc xe rẽ vào một con đường đất khác, chạy khoảng nửa dặm và đậu lại trước một ngôi nhà có vẻ là một quán ăn nhỏ, vách ván, có cửa lá sạch sơn xanh. Babe bước xuống xe, chạy vòng qua bên kia xe và giúp Niki bước xuống. Hai người lẳng lặng đi vào quán. Bầu trời màu xám nhạt, hoàng hôn sắp buông, Niki hít mạnh ngửi thấy mùi nước ở gần đó.
Vào trong quán, một cô chiêu đãi tươi cười chào Babe bằng tên tục của ông ta và đưa họ đến một cái bàn kê ở góc phòng ăn nhỏ. Babe cầm thực đơn xem chăm chú, như muốn trì hoãn giây phút phải nhìn vào mắt Niki. Cuối cùng, ông hỏi:
- Tôi kêu món ăn giùm cô được không?
Niki gật. Ăn chung với một người trong gia đình Hyland chưa hề là một điều do cô lựa chọn.
Ông ta vui vẻ nói:
- Ở đây có vài món nấu ngon. Toàn là thịt gà, nên tôi nghĩ là chúng ta ăn gà vậy.
Niki không mỉm cười, không để cho ông thoải mái.
Ông gọi người hầu bàn mang lên một chai rượu vang trắng:
- Bảo đầu bếp cho chúng tôi món gà và xà lách.
Khi người hầu bàn đi khỏi, Babe hít vào một hơi và bắt đầu nói, mắt nhìn xuống, như thể nghiên cứu tấm khăn trải bàn ca- rô trắng xanh. Ông nói:
- Niki, tôi không hề quên cô bao giờ. Tôi đã biết có những… sự sắp xếp do gia đình tôi làm để lo cho cô có ăn học và những khi tôi hỏi cô ra thế nào, người ta luôn luôn nói cô khỏe mạnh, và vui vẻ. Nhưng điều đó không làm tôi khỏi nghĩ rằng, đáng lẽ tôi phải làm gì nhiều hơn cho cô. Chỉ vì… kể ra cũng khó làm được gì, cô hiểu tôi muốn nói gì không? Khi H.D còn sống…
- Ông đừng nói rằng ông sẵn sàng làm gì nhiều hơn bây giờ, khi ông ta đã chết. Chị ông cũng đã nói với tôi một lần như vậy và tôi đã lầm to khi tin bà ta. Nhưng tôi không còn dễ tin như vậy đâu.
Babe ngạc nhiên hỏi:
- Pepper à? Chị ấy không nói gì với tôi về việc gặp cô cả!
- Không đâu, tôi chắc bà ta đã không nói.
- Tôi khổng hiểu. Bộ Pepper đã làm gì động chạm đến cô hả? Bởi vì, nếu chị ấy đã làm vậy…
- Tôi không muốn nói đến chuyện ấy nữa. Đó là một kinh nghiệm tồi tệ, nhưng đã qua rồi. Babe, ông đã bảo có chuyện gì muốn nói với tôi, nên tôi đã đến đây. Vậy ông hãy nói đi, để tôi còn ra về…
Chai rượu được mang đến và sau khi người hầu bàn đã rót rượu vào ly của họ. Babe uống cạn ngay ly của mình. Sau đó, ông nói:
- Tôi chỉ muốn chắc chắn cô tin tôi đã thật sự quan tâm đến Gabrielle. Chúng tôi sung sướng ở bên nhau, Niki ạ. Có lẽ hồi ấy cô còn quá nhỏ để hiểu, nhưng giữa chúng tôi có một thứ tình cảm quý báu và hiếm thấy trên đời.
Những ký ức năm xưa tự nhiên trở lại, về sự thích thú của Elle khi ở bên Babe, về tiếng cười giòn tan trong nhà, về những hy vọng và ước mơ đã bị bóp chết trong đêm ấy. Rồi cô nghe ông ta nói tiếp:
- Thậm chí chúng tôi đã nghĩ đến việc thành hôn với nhau.
Trong khi Niki nhìn Babe sửng sốt, ông ta cầm chai rượu rót vào ly mình và nốc một hơi dài. Cô buột miệng nói:
- Ông H.D có biết không?
Cô thầm hỏi, phải chăng đó là động cơ thúc đẩy ông ta giết mẹ cô? Phải chăng vì muốn cản Elle mang tên của một người trong gia đình Hyland mà ông ta dùng cách nhanh nhất, hung bạo nhất để phá hỏng kế hoạch thành hôn ấy?
- Không - Babe đáp - Chúng tôi biết rằng, nếu nói ra điều đó là một sự sai lầm. Chúng tôi đã bàn với nhau trốn đi xa. Tôi định đưa xe đến đón Elle và cô, rồi lái đi Charleston để làm phép cưới đơn giản trước mặt ông chánh án hòa giải.
Niki lắc đầu, rồi bất giác mỉm cười vì chợt thấy sự éo le của số mệnh xuýt nữa đã xảy ra, Babe Hyland xuýt nữa đã là cha ghẻ của cô. Cô nói:
- Tôi nhớ rằng, ông không đến dự đám tang. Nếu ông đã yêu mẹ tôi nhiều như thế…
Babe tỏ vẻ hối tiếc thật tình.
- Cũng như cô, tôi đã bị gởi đi xa. H.D nhất quyết bảo rằng, sự có mặt của tôi trong đám tang của Gabrielle chỉ làm cho người ta đàm tiếu. Điều đó bất lợi cho cô, cũng như… cho người khác.
- Ông trông chờ tôi tin rằng cha của ông quan tâm đến những gì người ta nói về chúng tôi à? Ông ấy đã đặt chúng tôi ra ngoài xã hội.
Babe gục mặt xuống và lại rót rượu vào ly mình. Thức ăn đã dọn lên trước mặt họ nhưng không người nào dùng đến. Ông dịu dàng nói:
- Tôi không thể trách cô đã có cảm nghĩ như vậy. Thậm chí tôi còn không thể phủ nhận điều tôi nói. Hồi đó, tôi còn trẻ, tôi ích kỷ, tôi vô tâm. Tôi đã không có gan chống lại H.D. Quyền lực của ông ta quá mạnh. Nhưng có Trời làm chứng, tôi đã thật sự quan tâm đến mẹ cô. Và tôi đã hổ thẹn vì đã không giúp cô được nhiều.
Phải chăng ông ta muốn được Niki thông cảm? Hay là một điều gì khác? Đột nhiên hình ảnh trong thời thơ ấy vụt hiện lên trước mặt cô, hình ảnh người đàn ông đứng bên cạnh mẹ cô đang nằm dưới ánh lửa của lò sưởi. Đó là H.D…? Hay có thể nào là Babe? Phải chăng kẻ sát nhân là ông ta và đang cầu xin sự tha thứ?
- Ông có mặt ở đó, phải không? Ông có mặt ở trong đêm mẹ tôi bị giết! - cô buộc tội.
Mặt Babe lộ vẻ kinh hoàng. Ông thì thầm:
- Trời ơi! Cô không thể… Niki, cô không thể tin như vậy!
Niki nheo mắt nhìn Babe. Ông ta có vẻ mặt ngây thơ như một thiên thần, nhưng cô biết rõ hơn ai hết những người trong gia đình Hyland là những tên lừa gạt bậc thầy.
Babe bỗng khóc òa. Ông ta khóc mùi mẫn như một đứa trẻ, công khai, không xấu hổ, trước mắt người hầu bàn, bà chủ quán và những thực khách khác. Ông thậm chí không để ý đến cả Niki và như đắm chìm trong những ký ức đã chôn chặt từ lâu. Ông lắp bắp nói:
- Tôi đã có mặt ở đó. Bà đang sung sướng lúc đó, đang quá xinh đẹp. Chúng tôi đã bàn với nhau ra đi, bỏ Willow Cross… để sống một cuộc đời mới với nhau ở nơi khác. Chúng tôi đang…
Ông ta bỏ lửng câu nói, cặp mắt lạc đi, như thể đang theo dõi một hình ảnh trong ký ức. Rồi ông tiếp tục nói, bằng giọng thật nhỏ và ma quái khiến Niki rợn tóc gáy:
- Do lỗi của tôi, do lỗi của tôi hết. Nếu tôi đã ở lại với bà ấy đêm đó như bà đã yêu cầu, thì tôi đã bảo vệ bà chống lại được tên kẻ trộm ấy. Nhưng tôi… tôi đã nói không. Chúng tôi không nên để cho mang tiếng trước khi thành hôn với nhau.
Im lặng một lúc lâu, rồi Babe gắng gượng trở về với hiện tại và nhìn nghiêm túc vào mắt Niki. Ông nói:
- Cô có quyền thù ghét tôi. Tôi có thể đã cứu được mạng bà ta. Nhưng chỉ có điều là tôi đã không có ở đấy.
Niki tin lời ông ta. Không phải vì nước mắt của ông. Hay lời ông nói. Nhưng vì trước mắt cô là một người đàn ông đã thật sự bị tác hại bởi cái chết của Elle - cũng như chính cô đã bị như thế. Một người đàn ông mang canh cánh bên lòng một gánh nặng những ký ức cũng đau đớn như cô. Câu chuyện do Babe kể làm sống lại tấn bi kịch của mẹ cô. Sau nhiều năm hứa cuội, Elle đã tin rằng, cuối cùng bà đã có người muốn cưới bà. Bà ắt đã sung sướng biết chừng nào! Sự sung sướng của bà ngắn
ngủi một cách đau lòng biết chừng nào! Nhưng Babe đã dự phần trong đó.
Cô muốn tha thứ. Cô điềm tĩnh nói:
- Ông đã không thể biết chuyện gì xảy ra.
- Niki…
- Cái gì đó?
- Cô hãy cho tôi một cơ hội trở thành bạn của cô… vì Gabrielle.
Cô lặng thinh một lúc, đầy ngờ vực. Tin lời ông ta nói là một chuyện, vượt xa hơn là một chuyện khác. Cô nói:
- Bạn bè thì tin cậy lẫn nhau. Chỉ có điều tôi không thể tin cậy người nào của gia đình Hyland, ngay cả ông, Babe ạ.
Ông ta gật đầu
- Vậy thì cô hãy cho tôi cơ hội chứng tỏ tôi không phải là kẻ thù của cô. Cô làm vậy được không?
- Tôi không biết nữa. Tôi đã tạo cho tôi một cuộc đời, Babe ạ. Tôi đã mất một thời gian lâu mới làm được điều đó. Tôi không muốn một chuyện gì… một người nào phá hỏng nó.
Thấy ánh mắt của ông buồn rầu, cô làm hòa bằng một câu Helen thường nói:
- Tôi hứa sẽ suy nghĩ về chuyện đó.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh