Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Julia Quinn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Smythe-Smith Quartet 2
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2024-09-01 17:39:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
à nó!” Frances hét. Cánh tay mảnh khảnh của cô bé quơ lia lịa. “Là cỗ xe ngựa đó. Con chắc chắn.”
Daniel cong người lại để nhìn theo hướng của Frances. Chắc chắn, một cỗ xe nhỏ cân đối đang đậu gần quán trọ. Nó màu đen cơ bản, với những thanh gỗ màu vàng trang trí trên nóc xe. Daniel chưa bao giờ thấy thứ nào giống thế trước đây, nhưng anh có thể biết chính xác tại sao Frances lại nói nó khiến cô bé nhớ đến sừng kì lân. Nếu người ta cắt chính xác chiều dài và mài nhọn phần cuối, nó sẽ là một phép cộng tuyệt vời cho bộ hóa trang.
“Chúng ta sẽ ở lại xe ngựa,” phu nhân Winstead xác nhận lại khi Daniel quay sang các quý bà để ra yêu cầu.
Daniel gật đầu với bà, và ba người đàn ông bước xuống. “Các anh sẽ bảo vệ cỗ xe bằng mạng sống của mình,” anh nói với các người hầu, sau đó anh nhanh chóng bước vào quán trọ.
Marcus ở ngay sau anh, và Hugh bắt kịp ngay khi Daniel vừa đặt xong câu hỏi với chủ quán trọ. Phải, ông ta nhìn thấy một người đàn ông có vết sẹo. Anh ta đã mướn phòng được một tuần, nhưng anh ta không ngủ lại vào đêm. Anh ta đến bàn tiếp khách hỏi xin chìa khóa chỉ khoảng 15 phút trước, nhưng không có người phụ nữ nào đi cùng.
Daniel đập một đồng curon xuống quầy. “Hắn ở phòng nào?”
Mắt người chủ quán mở to. “Thưa ngài là phòng bốn.” Ông ta đặt tay lên đồng tiền và trượt dọc nó theo gờ quầy tính tiền cho đến khi ông ta cầm nó lên. Ông ta hắn giọng. “Tôi có thể có một chìa khóa dự phòng.”
“Ông có thể à?”
“Đúng vậy.”
Daniel đưa ra một đồng khác.
Chủ quán trao ra chìa khóa.
“Chờ đã,” Hugh nói. “Còn lối vào nào khác để vào phòng không?”
“Không. Chỉ có cửa sổ thôi.”
“Cửa sổ cách mặt đất bao xa?”
Chủ quán nhướng mày. “Rất cao để lẻn vào trừ khi ngài leo lên cây sồi.”
Hugh ngay lập tức quay sang Daniel và Marcus.
“Tôi sẽ làm,” Marcus nói, và anh bước ra cửa.
“Có lẽ nó không cần thiết,” Hugh nói khi anh theo Daniel leo lên tầng, “nhưng tôi thích cẩn thận hơn.”
Daniel không tranh cãi với từ “cẩn thận.” Đặc biệt không từ Hugh, người chú ý đến mọi thứ. Và không quên bất kì thứ gì.
Khi họ nhìn cánh của phòng Bốn ở cuối hành lang, Daniel ngay lập tức vào thế, nhưng Hugh đặt một tay lên anh để ngăn lại. “Lắng nghe trước đã,” anh khuyên.
“Cậu chưa bao giờ yêu ai, đúng không?” Daniel đáp, nhưng trước khi Hugh có thể đáp lại, anh quay chìa vào ổ và đá tung cánh cửa, đẩy cái ghế loảng xoảng vào phòng.
“Anne!” anh thét, thậm chí trước khi anh thấy cô.
Nhưng nếu cô có gọi tên anh, nó cũng chìm mất trong tiếng hét kinh ngạc khi cái ghế đập thẳng cô vào đầu gối và cô bay ra xa, tay cô điên cuồng quờ quạng lấy một thứ đã bay khỏi tay cô.
Một con dao.
Daniel nhào tới con dao. Anne nhào tới. George Chervil, đang thực hiện một điệu vũ liều lĩnh với Anne, quăng trọng lượng của hắn từ chân này đến chân kia khi hắn giơ tay mạnh ra lấy con dao, dốc toàn lực vì nó.
Thực tế, mọi người chạy đến vì con dao trừ Hugh, người bị phớt lờ đi, đang đứng ở lối vào với một khẩu súng lục chỉa vào Chervil, trông gần như buồn chán.
“Tôi sẽ không làm vậy nếu tôi là anh,” Hugh nói, nhưng George vẫn chộp lấy con dao, sau đó bay đến chỗ Anne, vẫn đang quờ quạng trên sàn, thua trong cuộc đua vũ trang chỉ gần như vài inch.
“Bắn tao đi và ả sẽ chết,” George nói, kề con dao sát vào họng Anne.
Daniel theo bản năng lao về trước, thắng người lại. Anh để khẩu súng xuống và trượt nó ra sau anh.
“Bước ra xa,” George nói, giữ chặt con dao như một cái búa. “Làm đi!”
Daniel gật, giơ tay lên cao khi anh bước lùi lại. Anne đang nằm sấp trên sàn, và George đứng giạng chân trên cô, một tay cầm cán dao tay kia nắm tóc cô. “Đừng làm hại cô ấy, Chervil,” Daniel cảnh báo. “Mày không muốn làm vậy đâu.”
“À, nhưng mày sai rồi. Tao rất là muốn làm chuyện này.” Hắn đập nhẹ con dao lên má Anne.
Ruột gan Daniel thắt lại.
Nhưng George không làm chảy máu. Hình như hắn thích thú khoảnh khắc quyền lực của mình, và hắn kéo mạnh tóc Anne hơn, kéo đầu cô lên thành một vị trí khổ sở khó chịu.
“Mày sẽ chết,” Daniel hứa.
George nhún vai. “Ả cũng vậy.”
“Còn vợ mày?”
George nhìn anh gay gắt.
“Tao đã nói chuyện với cô ta sáng nay,” Daniel nói, giữ cái nhìn cứng rắn lên mặt George. Anh tuyệt vọng muốn nhìn Anne, nhìn vào mắt cô. Anh có thể nói với cô anh yêu cô mà không cần lời nói. Cô sẽ biết; anh chỉ cần nhìn cô.
Nhưng anh không dám. Miễn anh còn nhìn George Chervil, George Chervil nhìn anh. Không phải Anne. Hay con dao.
“Mày nói gì với vợ tao?” George rít lên, nhưng một thoáng bất ổn lướt qua mặt hắn.
“Cô ta dường như là một phụ nữ đáng yêu,” Daniel nói. “Tao tự hỏi chuyện gì sẽ xay ra với cô ta, nếu mày chết ở đây, trong phòng trọ đông người, trong tay của hai bá tước và con trai của một hầu tước?”
Đầu George giật mạnh khi hắn quay qua Hugh, chỉ lúc này hắn mới nhận ra anh là ai. “Nhưng mày ghét hắn,” hắn nói. “Hắn bắn mày.”
Hugh chỉ nhún vai.
George tái nhợt, hắn định nói gì đó, chỉ dừng lại với “Hai bá tước ư?”
“Còn một người nữa,” Daniel nói. “Chỉ phòng hờ.”
George bắt đầu thở dốc, mắt hắn phóng từ Daniel sang Hugh, và thi thoảng xuống Anne. Daniel có thể thấy hắn bắt đầu đổ mồ hôi. Hắn đang tới giới hạn, và giới hạn luôn rất nguy hiểm.
Đối với mọi người.
“Bà Chervil sẽ bị hủy hoại,” Daniel nói. “Bị xã hội tẩy chay. Cả cha cô ta cũng không thể cứu giúp.”
George bắt đầu run rẩy. Daniel cuối cùng cho phép mình liếc trộm Anne. Cô đang thở dốc, rõ ràng khiếp đảm, nhưng mà, khi mắt họ gặp nhau…
Em yêu anh.
Như thể cô đã nói to nó lên.
“Thế giới này không nhân từ với một phụ nữ bị gia đình mình đẩy đi,” Daniel nói nhẹ nhàng. “Hỏi Anne đi.”
George bắt đầu nao núng; Daniel có thể thấy nó trong mắt hắn. “Nếu mày để cô ấy đi,” anh hứa, “mày sẽ sống.”
Hắn sẽ sống, nhưng không ở trên bán đảo Anh. Daniel biết thế.
“Còn vợ tao?”
“Tao sẽ để mọi lời giải thích lại cho mày.”
Đầu George giật giật, như thể cổ áo hắn đang quá chặt. Mắt hắn chớp dữ dội, sau đó, trong một thoáng, hắn nhắm mắt, và—
“Hăn báo tao! Ôi trời ơi, hắn bắn tao!”
Đầu Daniel quay lại khi anh nhận ra Hugh đã khai hỏa. “Cậu bị mất trí à?” anh quát, cho dù khi đó anh lao về trước và kéo Anne ra xa khỏi George, người đang lăn lộn trên sàn, rú rít vì đau đớn khi hắn bóp chặt bàn tay chảy máu của mình.
Hugh khập khiễng vào phòng và nhìn xuống George. “Chỉ là một vết xước,” anh nói thản nhiên.
“Anne, Anne,” Daniel khàn khàn nói. Suốt thời gian cô bị George Chervil bắt anh đã dồn nỗi sợ hãi lại. Anh đứng thẳng, cơ bắp siết lại, nhưng giờ, giờ cô đã an toàn…
“Anh nghĩ mình có thể mất em,” anh hổn hển, ôm cô thật chặt nhất có thể. Anh vùi mặt mình vai cô, và với nỗi hổ thẹn của mình, anh nhận ra anh đang làm ướt váy cô bằng nước mắt. “Anh không biết—anh không nghĩ là anh biết—“
“Tiện đây thì tôi sẽ không phải bắn cô ấy,” Hugh nói, bước đến cửa sổ. George hét khi anh “vô tình” bước lên tay hắn.
“Cậu là một thằng điên,” Daniel nói, cơn phẫn nộ cắt ngang những giọt nước mắt của anh.
“Hoặc,” Hugh nói rõ ràng, “tôi chưa yêu ai bao giờ.” Anh nhìn xuống Anne. “Nó làm cho người ta sáng suốt hơn.” Anh ra hiệu về súng của mình. “Mục tiêu cũng tốt hơn.”
“Ngài ấy nói gì vậy?” Anne thì thào.
“Anh biết chút chút thôi,” Daniel thừa nhận.
“Tôi phải gọi Chatteris vào,” Hugh nói, huýt sao khi anh mở cửa sổ.
“Cậu ta điên rồi,” Daniel nói, đẩy ra đủ xa khỏi Anne để ôm mặt cô trong tay. Cô trong quá xinh đẹp, đài các, và còn sống. “Cậu ta hoàn toàn điên rồi.”
Môi cô run run thành nụ cười. “Nhưng hiệu quả.”
Daniel cảm thấy bụng bắt đầu nhộn nhạo. Anh cười phá lên. Chúa ơi, có thể tất cả họ đều điên rồi.
“Cần giúp không?” Hugh gọi to, và hai người họ quay qua cửa sổ.
“Đức ngài Chatteris leo cây?” Anne hỏi.
“Cái quái gì xảy ra vậy?” Marcus hỏi, ngay khi anh nhảy vào phòng. “Tôi nghe tiếng súng.”
“Hugh bắn hắn,” Daniel nói, hất đầu về phía Chervil, người đang cố lê lết trên sàn. Marcus lập tức trượt qua và chặn hắn lại. “Trong khi hắn đang bắt Anne.”
“Tôi còn chưa nghe cậu cảm ơn,” Hugh nói, ngó ra cửa sổ không vì lí do gì mà Daniel có thể biết được.
“Cảm ơn,” Anne nói. Hugh quay lại, và cô cười rạng rỡ với anh, anh giật mình.
“Ừm được rồi,” anh nói  vụng về, và Daniel cười. Không khí đã thay đổi khi Anne ở trong phòng.
“Chúng ta sẽ làm gì với hắn?” Marcus hỏi, luôn là người  nhìn thấy những vấn đề cần kíp trước mắt. Anh với xuống và nhặt một thứ lên, nhìn nó một chốc, sau đó cúi xuống nhìn George.
“Ối!” George rống.
“Trói hắn lại,” Marcus khẳng định. Anh liếc nhìn Anne. “Tôi chắc hắn dùng thứ này để trói cô?”
Cô gật.
“Đau lắm đấy!”
“Cậu không nên tự mình bắn hắn,” Marcus nói. Không nhấn  mạnh ai cả. Anh nhìn sang Daniel. “Chúng ta phải tìm xem phải làm gì với hắn.”
“Mày hứa sẽ không giết tao,” George van vỉ.
“Tao hứa  sẽ không giết mày nếu mày thả cô ấy,” Daniel nhắc hắn.
“Tao đã làm rồi.”
“Sau khi tao bắn mày,” Hugh vặn lại.
“Không đáng để giết hắn,” Marcus nói, giật mạnh nút thắt. “Sẽ có sự nghi ngờ.”
Daniel gật, biết ơn vì sự tỉnh táo của bạn anh. Nhưng mà, anh vẫn chưa sẵn sàng cho phép George thoát khỏi cơn kinh hãi. Hôn nhẹ lên đỉnh đầu Anne, Daniel đứng dậy. “Được không?” anh nói với Hugh, giơ tay ra.
“Tôi lên đạn rồi,” Hugh nói, đưa súng ra.
“Tôi biết mà,” Daniel lẩm bẩm. Anh bước qua chỗ George.
“Mày nói sẽ không giết tao!” George rít.
“Tao không,” Daniel nói. “Không phải hôm nay, ít nhất là vậy. Nhưng nếu mày xuất hiện ở đâu gần Whipple Hill lần nữa, tao sẽ giết mày.
George gật đầu lia lịa.
“Thực tế,” Daniel tiếp tục, cúi xuống và nhặt con dao lên, mà Hugh đá qua cho anh, “nếu mày xuất hiện ở bất kì đâu gần London, tao sẽ giết mày.”
“Nhưng tao sống ở London!”
“Không còn lâu nữa đâu.”
Marcus hắng giọng. “Tớ phải nói là, tớ không muốn hắn sống ở Cambridgeshire.”
Daniel nhìn qua bạn mình, gật đầu, sau đó quay lại Chervil. “Nếu mày đến gần Cambridgeshire, cậu ấy sẽ giết mày.”
“Nếu tôi có thể gợi ý,” Hugh nói êm ả, “sẽ dễ dàng hơn cho mọi người nếu chúng ta mở rộng lệnh cấm trên toàn bộ Quần Đảo Anh.”
“Cái gì?” George hét. “Mày không thể--“
“Hoặc chúng tao có thể giết mày,” Hugh nói. Anh liếc sang Daniel. “Cậu có thể cho một lời khuyên để sống tại Ý, được không?”
“Nhưng tao không biết tiếng Ý,” George rên rỉ.
“Mày sẽ học,” Hugh nạt.
Daniel nhìn xuống con dao trong tay. Nó cực bén. Và nó đã từng cách yếu hầu của Anne có một inch.
“Australia,” anh nói chắc chắn.
“Được rồi,” Marcus nói, kéo George đứng dậy. “Chúng tớ sẽ trông chừng hắn hả?”
“Làm ơn.”
“Bọn tôi sẽ lấy xe ngựa của hắn,” Hugh nói. Sau đó anh nở nụ cười hiếm thấy. “Cỗ xe có cái sừng kì lân.”
“Kì lân…,” Anne hoang mang lặp lại. Cô quay sang Daniel. “Frances?”
“Con bé là vị cứu tinh.”
“Cô bé có bị thương không? Em đã đẩy cô bé khỏi xe ngựa, và em—“
“Con bé ổn,” Daniel cam đoan với cô, dừng lại một chốc để nhìn Hugh và Marcus chào tạm biệt họ và kéo Chervil đi. “Hơi bụi bặm, anh nghĩ dì anh đã tốn 5 năm tuổi thọ, nhưng con bé ổn. Và khi nó nhìn thấy em—“ Nhưng anh không thể kết thúc. Anne bắt đầu khóc.
Daniel lặp tức quỳ xuống cạnh cô, kéo cô lại gần. “Được rồi mà,” anh thì thầm. “Mọi thứ sẽ ổn cả thôi.”
Anne lắc đầu. “Không đâu.” Cô ngẩng đầu, mắt cô sáng lên vì tình yêu. “Mọi chuyện sẽ thật thật tốt hơn.”
“Anh yêu em,” anh nói. Anh có cảm giác anh sẽ thường xuyên nói vậy. Suốt phần đời còn lại của anh.
“Em cũng yêu anh.”
Anh nắm tay cô và nâng lên môi. “Em sẽ lấy anh chứ?”
“Em đã nói vâng,” cô nói với nụ cười tò mò.
“Anh biết. Nhưng anh muốn hỏi em lần nữa.”
“Vậy em lại chấp nhận.”
Anh ôm cô gần hơn, cần cảm nhận cô trong vòng tay anh. “Chúng ta nên đi xuống. Mọi người sẽ lo lắng.”
Cô gật đầu, má cô nhẹ nhàng quét qua lồng ngực anh.
“Mẹ anh ở trong xe ngựa, và Dì—“
“Mẹ anh?” Anne ăng ẳng, lùi lại. “Ôi trời ơi, bà sẽ nghĩ gì về em?”
“Rằng em thật phi thường, đáng yêu, rằng nếu bà thật thật tốt với em, em sẽ cho bà ấy một đàn cháu nội.”
Anne cười ranh mãnh. “Nếu bà tốt với em ư?”
“Ừm, nó không có nghĩa là Anh sẽ rất tốt với em.”
“Anh nghĩ là bao nhiêu đứa con trong cả đàn con?”
Daniel cảm thấy tâm hồn bay bổng. “Kha khá đấy, anh nghĩ vậy.”
“Chúng ta sẽ phải chăm chỉ.”
Anh làm mình kinh ngạc bởi một biểu hiện nghiêm túc. “Anh là một gã rất siêng năng.”
“Đó  là một trong những lí do em yêu anh.” Cô chạm má anh. “Một trong rất nhiều, rất nhiều lí do.”
“Có tới, eh?” Anh cười. Không, anh đã cười rồi. Nhưng có lẽ bây giờ anh đang cười tươi hơn một chút. “Hàng trăm?”
“Hàng ngàn,” cô khẳng định.
“Anh phải đòi hỏi em đếm cho đầy đủ.”
“Bây giờ à?”
Ai bảo phụ nữ là những người duy nhất thích câu những lời khen? Anh còn hơn cả vui vẻ được ngồi đây và lắng nghe cô nói những thứ đáng yêu về anh. “Có lẽ chỉ năm điều cơ bản cũng được,” anh chần chừ.
“Ừm…” Cô dừng.
Và dừng.
Anh nhìn cô lãnh đạm. “Bộ khó khăn để bắt đầu với năm điều lắm à?”
Mắt cô mở to và ngây thơ đến nỗi anh gần như tin cô khi cô nói, “Ôi không, chỉ là thật khó để chọn những điều ưa thích của em.”
“Chọn ngẫu nhiên đi,” anh gợi ý.
“Rất tốt.” Miệng cô miếm lại khi cô nghĩ. “Nụ cười của anh. Em thích nụ cười của anh.”
“Anh cũng yêu nụ cười của em!”
“Anh có khiếu hài hước.”
“Em cũng có!”
Cô nhìn anh nghiêm nghị.
“Anh không thể chịu được nếu em nói đến mọi lý do hay ho,” anh nói.
“Anh không chơi được nhạc cụ.”
Anh ngây ra nhìn cô.
“Như phần còn lại của gia đình anh,” cô chỉ ra. “Em chỉ không biết liệu em có thể chịu được không, phải nghe anh luyện nhạc.”
Anh vươn về trước với cái nghiêng đầu láu cá. “Cái gì khiến em nghĩ anh không biết chơi nhạc cụ?”
“Anh không biết!” cô thở dốc, anh gần như nghĩ cô đang cân nhắc lại việc chấp nhận anh.
“Anh không biết,” anh khẳng định. “Điều đó không có nghĩa là anh chưa được học một bài học nhạc nào.”
Cô nhìn anh thắc mắc.
“Các cậu trai trong gia đình không cần thiết phải tiếp tục các bài học một khi họ rời trường. Trừ khi họ có những tài năng ngoại lệ.”
“Có bất kì ai cho thấy tài năng ngoại lệ không?”
“Không một ai cả,” anh nói vui vẻ. Anh đứng dậy và giơ tay ra. Đến lúc về nhà rồi.
“Chẳng phải em nên nói cho anh hai lí do nữa à?” cô hỏi, để anh giúp cô đứng dậy.
“Ô, em có thể nói với anh sau,” anh nói. “Chúng ta đang phí thời gian.”
“Nhưng em mới nghĩ ra một cái.”
Anh quay lại với cái nhướng mày kì quặc. “Em trông có vẻ phải cố gắng hết sức.”
“chắc hẳn phải nhiều hơn một chốc lát,” cô nói.
“Một chốc?”
Cô gật, theo anh ra khỏi cửa để ra hành lang. “Vào cái đêm lần đầu tiên chúng ta gặp. Em đang chuẩn bị để anh lại ở hành lang hậu, anh biết mà.”
“Bầm tím và chảy máu?” Anh cố gắng ra vẻ bị xúc phạm, nhưng anh nghĩ nụ cười của anh đã làm giảm hiệu ứng.
“Em sẽ bị sa thải nếu em bị bắt gặp cùng anh, và em đã bị nhốt trong nhà kho chứa nhạc cụ trong bao lâu có trời mới biết. Em thật sự không có thời gian để chăm sóc vết thương cho anh.”
“Nhưng em đã làm.”
“Đúng,” cô nói.
“Bởi vì nụ cười quyến rũ và tính hài hước đáng yêu của anh à?”
“Không,” cô nói giản dị. “Bởi vì em gái của anh.”
“Honoria?” anh ngạc nhiên hỏi.
“Anh đã bảo vệ cô ấy,” cô nói với cái nhún vai bất lực. “Làm thế nào em có thể từ chối một người đàn ông bảo vệ em gái mình chứ?”
Với sự nghượng nghịu của Daniel, má anh ửng hồng. “Ừm, ai cũng làm vậy mà,” anh lầm bầm.
Nữa đường xuống cầu thang, Anne la lên, “Oh, em nghĩ ra được một lí do khác nữa! Khi chúng ta luyện tập vở kịch của Harriet. Anh sẽ đóng vai con gấu hoang nếu cô bé yêu cầu.”
“Không, anh sẽ không.”
Cô vỗ nhẹ tay anh khi họ bước ra ngoài. “Vâng, anh sẽ.”
“Được rồi, anh sẽ,” anh nói dối.
Cô sắc sảo nhìn anh. “Anh nghĩ anh chỉ nói vậy để xoa dịu em, nhưng em biết anh sẽ là một người tốt.”
Chao ôi, họ đã trông như một đôi vợ chồng già rồi.
“Ôi, em lại nghĩ ra thêm một cái nữa!”
Anh nhìn cô, nhìn vào đôi mắt sáng rực của cô, đầy tình yêu, hy vọng, và hứa hẹn. “Thật ra là hai,” cô nói.
Anh mỉm cười. Anh có thể nghĩ ra hàng ngàn lí do.
A Night Like This A Night Like This - Julia Quinn A Night Like This