Số lần đọc/download: 1114 / 14
Cập nhật: 2016-06-26 12:19:56 +0700
Chương 20
T
revor Thornley ư? Mặc quần lót ren và đi giày cao gót?” Hannah ngồi lại chiếc ghế mây. “Hình ảnh ấy thật không hình dung nổi.” Rafe đi tới đi lui trong phòng sưởi nắng. “Nhưng rất có lý. Dell kể cho chúng ta rằng Kaitlin khẳng định cô ấy sẽ chơi lớn. Không ai trên danh sách của Virgil có đủ lực để gọi là món lớn cả. Có thể cô ta kiếm được vài trăm đô từ một số người, nhưng không đủ tài chính để chuyển đến nơi khác bên ngoài Vịnh Nhật Thực.”
“Nhưng một chính khách có tương lai sáng lạn trải dài trước mắt đối với chị ấy là con mồi hấp dẫn”, Hannah điềm tĩnh nói. “Chắc chắn sẽ bẽ mặt vô cùng nếu Kaitlin có băng ghi hình ông ta mặc đồ lót nữ”, ông Mitchell nói. “Tám năm trước chuyện đó có thể khiến ông ta thua cử. Ông ta là ứng cử viên cho bên bảo thủ mà.”
Rafe tiếp tục di chuyển. “Có lẽ đối với Thornley đáng để giết người đấy.” “Ông chưa bao giờ tin hắn”, ông Mitchell nói.
Trông Rafe gần như thích thú. “Chuyện lớn đây. Ông có bao giờ tin bất kỳ chính khách nào trong đời đâu.” “Đó là giả thuyết tuyệt đấy, các ngài.” Hannah cầm ly rượu lên. “Nhưng đừng để say sưa quá. Như bà Bev đã chỉ ra, đêm hôm ấy Thornley là người không thể biến mất khỏi bữa tiệc mà không bị phát hiện.”
Rafe khựng lại, đặt một tay lên bậu cửa sổ khi anh nhìn dòng nước màu ánh thép của vịnh và suy ngẫm. “Nhớ điều ông Virgil bảo chúng ta chứ. Đối với việc tống tiền, ngoài nạn nhân ra, có những kẻ có động cơ giết người. Kẻ đã đầu tư vào nạn nhân có thể thấy rằng phải làm gì đó quyết liệt nhằm ngăn chặn kẻ tống tiền.” Hannah lắc lắc rượu vang trắng trong ly của cô. “Anh đang ngụ ý rằng có thể vợ Thornley đã giết chị Kaitlin à?”
Rafe ngẫm nghĩ. “Marilyn Thornley dành tất cả cho sự nghiệp của chồng, như chính bản thân ông ấy. Một thập kỷ trước cô ta nổi tiếng với việc giành được những gì mình muốn. Khó tin là cô ta đã thay đổi nhiều trong những năm qua.” “Em sẽ không hỏi vì sao anh biết”, Hannah lầm bầm.
Rafe nhún vai. “Đừng nhìn anh như thế. Marilyn chưa bao giờ muốn anh. Cô ta biết anh không có đầu óc làm việc lớn.” Hannah cau mày. “Vậy vì sao anh biết rằng chị ta luôn tìm cách giành được những gì mình muốn chứ?”
Ông Mitchell là người trả lời. “Nó biết vì có một thời gian Marilyn đã muốn Gabe.” “A ha.” Hannah nghĩ đến chuyện đó. “Chị ta, ừm, có chiếm được anh ấy trong một thời gian không?”
“Ta chưa từng thò mặt ra hỏi thẳng nó”, ông Mitchell nói ngắn gọn. “Nhưng nói thật là nếu chúng nó có quan hệ thì đối với Gabe cũng chẳng có nghĩa lý gì. Hồi ấy điều duy nhất nó quan tâm là hồi sinh công ty Madison. Và nó vẫn đang như thế. Ta thề, nếu thằng cháu trai đó của ta không hiểu ra rằng sống trên đời cần nhiều hơn là hợp đồng và kiếm tiền, nó sẽ đánh mất những gì thực sự quan trọng.” Rafe nheo mắt nhìn ông. “Gabe hồi sinh công ty Madison vì ông, ông nội.”
“Cháu không cần phải bảo. Ông thừa nhận đã hướng nó theo con đường ấy. Nhưng chưa bao giờ ông có ý là nó biến cái công ty chết dẫm đó thành cuộc sống của nó.” Rafe nhún vai. “Công ty là đam mê của anh ấy. Ông mong gì được chứ?”
“Tất cả chúng ta đều biết chuyện gì xảy ra với người nhà Madison một khi anh ta tập trung vào đam mê lớn của đời mình.” Hannah thì thầm trong ly rượu. “Cháu nói như thể Gabe không có thời gian tìm vợ, nhưng không đúng thế đâu”, ông Mitchell nói tiếp. “Lý do duy nhất nó chưa lấy vợ là vì nó gặp vấn đề với phụ nữ.”
Hannah thích thú. “Vấn đề gì?” “Nó chờ đợi phụ nữ hành động hệt như công ty nó.” Giọng ông chứa đầy sự chán ghét và thất vọng. “Không biết nó kiếm đâu ra ý niệm rằng phụ nữ vận hành như bộ phận khoản thu của công ty hoặc nó có thể đối xử với họ như chi nhánh của phòng lãnh đạo. Chắc chắn không phải từ ta.”
“Chúng ta đang đi lạc đề rồi”, Rafe nói. “Sao không quay lại vấn đề trước mắt nhỉ?” Hannah thẳng người trên ghế. “Phải rồi. Được, hãy xem cho đến nay chúng ta có gì. Chúng ta nghĩ Trevor Thornley có thể là mục tiêu tống tiền của Kaitlin. Chúng ta cũng biết ông ta không thể giết chị ấy đêm hôm đó vì ông ta là ngôi sao của bữa tiệc chiêu đãi. Như vậy còn khả năng cực kỳ yếu là ai đó không muốn Thornley bị làm hại có thể đã đến gặp Kaitlin và khiến chị ấy im lặng.”
“Nghe có lý”, ông Mitchell nói. “Chúng ta làm gì tiếp đây?” Rafe xoay ly rượu trong tay. “Nói chuyện với bà Arizona Snow. Xem liệu bà ấy có cho chúng ta đọc sổ ghi chép về đêm hôm đó không.”
“Hãy hy vọng rằng đêm hôm đó bà ấy không bị cảm cúm nằm nhà”, Hannah nói. “Cảm ơn, thưa quý cô Lạc Quan”, Rafe càu nhàu.
“Này, thú thật là em cứ tự hỏi chúng ta sẽ làm gì nếu tìm ra được đối tượng hợp lý nhất đã giết chị Kaitlin Sadler. Sau bao nhiêu lâu chúng ta khó hy vọng tìm được bằng chứng gì. Cứ giả sử chúng ta thành công đi. Làm gì tiếp?” Rafe do dự. Ông Mitchell là người ngả về phía trước, quả quyết và hào hứng.
“Ta nói cho cháu biết việc phải làm”, ông nói. “Lật ngửa toàn bộ câu chuyện chết dẫm đó ra để không còn bí mật gì nữa. Cháu tới tòa soạn của Jed Steadman, đưa thông tin cho cậu ta. Cậu ta lúc nào cũng muốn trở thành phóng viên điều tra thực thụ. Đây là cơ hội lớn, ông cá là cậu ta sẽ nắm lấy. Như vậy, cháu có thể đảm bảo chắc rằng mọi tờ báo trong bang sẽ bắt đầu tìm hiểu sâu về cái chết của con bé nhà Sadler.” “Ông nói đúng”, Rafe nói. “Có thể Jed không tìm ra bằng chứng vững chắc, nhưng toàn bộ người của Thornley sẽ phải vào tình trạng phòng ngự. Chết tiệt, chỉ riêng lời đồn về sở thích mặc quần lót là đủ để họ bận rộn giải quyết rồi. Kẻ đứng đằng sau chuyện này sẽ quá bận bịu chứng minh sự trong sạch của Thornley về cả hai mặt nên khó mà nghĩ đến chuyện tấn công Hannah hay Winston nữa.”
Hannah nhìn từ người nọ sang người kia. Cùng ý tưởng lạnh như băng sáng lấp lánh trong hai đôi mắt xanh màu biển của nhà Madison. Cô lắc đầu. “Thế mà hai người thắc mắc vì sao ai cũng nói hai người quá giống nhau đấy.” ***
Sau bữa tối Rafe bước ra ngoài hiên với ông Mitchell. Winston theo chân họ. Cả ba chăm chú nhìn chiếc xe SUV to lớn núp mình trong bóng tối trên đường đi vào nhà, dò xét, tìm kiếm thứ gì đó trông cực giống một chú khủng long bạo chúa thời hiện đại đang rình mồi. Khả năng là hy vọng một chiếc xe hơi loại nhỏ ăn dầu thực vật đần độn đi lọt vào tầm mắt, Rafe nghĩ. Trong bóng tối ngày càng dày, hình dáng Bryce sau bánh lái chỉ vừa đủ nhìn ra. Bộ não của con khủng long. “Cảm ơn vì bữa tối”, ông Mitchell nói.
“Không có gì ạ.” “Ông vẫn không thể tin nổi cháu biến thành đầu bếp thượng hạng như thế.”
“Có lẽ chỉ vì ông ăn quá nhiều đồ ăn do Bryce nấu thôi.” “Có thể. Nhưng ông quen rồi.”
Rafe tựa mình vào cột. “Cháu chưa cảm ơn ông về thông tin ông tìm hiểu được ở Portland.” “Không thành vấn đề.” Ông Mitchell gõ đuôi gậy ba toong vào cạnh bậc thang. “Nói thật, khá là thú vị đấy. Chưa bao giờ ông làm chuyện gì thế này.”
“Cháu cũng vậy. May cho chúng ta, ông và bà Bev Bolton là bạn bè tốt đến thế.” “Ừ hứ.”
Một khoảng lặng ngắn. Winston ngáp. “Ông hy vọng là chúng ta biết mình đang làm gì”, sau một lúc ông nói. “Nếu chúng ta đúng có nghĩa là chúng ta đang thổi bay chiến dịch tranh cử của một ứng cử viên triển vọng cho Thượng Viện Mỹ đấy. Khi chuyện này qua đi kiện tụng có thể là điều cuối cùng chúng ta lo lắng.”
“Từ khi nào người nhà Madison để những thứ nhỏ nhặt cản đường vậy?” Ông Mitchell gật đầu. “Cháu nói đúng.”
“Điều quan trọng là chúng ta phải ngăn chặn những chuyện đang diễn ra ở đây.” Rafe khoanh tay. “An toàn của Hannah là đáng bận tâm nhất.” “Đương nhiên rồi”, ông nói. “Tranh cử chính trị là gì khi so sánh với việc bảo vệ một quý cô chứ? Nói về Hannah –”
Rafe chuẩn bị tinh thần. “Phải nói ạ?” “Bố khỉ, phải. Ông không muốn nói gì trước mặt nó, nhưng ông và cháu đều biết hai đứa không thể tư tình với nhau vô hạn định như thế này.”
“Tư tình à?” Rafe xoay xở biểu lộ vẻ ngây ngô lịch sự. “Cháu không nghĩ mình quen với từ đó.” “Vớ vẩn! Cháu biết quá rõ ông đang nói về chuyện gì. Khi nào cháu sẽ làm điều phải cho con bé hả?”
“Khi nào ông sẽ làm điều phải cho bà Bev Bolton?” Mặt ông căng lại. Rafe giật mình khi thấy đau đớn nhá qua mắt ông. Biểu cảm đó nhanh chóng biến mất sau cơn giận dữ.
“Ông sẽ lấy Bev Bolton ngay ngày mai nếu bà ấy chấp nhận”, ông Mitchell nói hung dữ. “Nhưng ông có tiếng về hôn nhân. Bà ấy không nghĩ ông biết cách sống cho đúng cái mà bà ấy thích gọi là sự gắn bó.” Rafe nhìn ông, không nói gì.
Ông Mitchell chớp mắt một hai lần. Giận dữ dần chuyển thành nỗi chán nản mới phát sinh. “Quỷ tha ma bắt. Chúng ta ở trên cùng con thuyền thủng, phải không con trai?” “Cháu không nghĩ Hannah tin chuyện ông kể về sự thiếu can đảm của cháu”, Rafe nói. “Cô ấy có cùng vấn đề với cháu như bà Bev Bolton có với ông.”
“Quá khứ chìm nổi của cháu à?” “Đúng. Nhưng trong trường hợp của cháu thì không chỉ vấn đề hôn nhân của bản thân mà còn của ông và bố nữa.”
“Quỷ tha ma bắt.” Ông Mitchell rầu rĩ ngó đầu cây ba toong, sau đó ngó Rafe. “Chắc cháu không biết phải làm gì với vấn đề liên quan đến phụ nữ của người nhà Madison chúng ta đâu nhỉ?” “Vâng.”
“Quỷ tha ma bắt.” “Phải”, Rafe nói. “Quỷ tha ma bắt.”
“Hỏi Gabe chẳng ích gì. Nó cũng chẳng khá hơn chúng ta.” “Có vẻ không.”
Ông Mitchell liếc nhìn Winston. Chú chó giống Schnauzer nghểnh đầu lên dò hỏi lịch sự. “Hỏi nó cũng chẳng ích gì”, Rafe nói. “Hannah đã đưa nó đi thiến.”
Bóng đêm mau chóng tụ tập xung quanh họ, càng nhấn mạnh bầu không khí ảm đạm. “Cháu nghĩ có điều gì đó phi logic ở đây”, cuối cùng Rafe lên tiếng. “Nhưng không chắc, vì cháu chưa học xong đại học.”
“Đã bảo cháu sẽ hối tiếc vì bỏ học mà.” “Cháu biết. Nhìn cháu bây giờ xem. Bất hạnh vì sống mà không biết những thứ như phi logic và chủ nghĩa hậu hiện đại. Khá đủ để người ta hối tiếc về tuổi trẻ uổng phí của mình.” Rafe dừng lại. “Nhưng chắc chắn cháu sẽ vượt qua thôi.”
Ông Mitchell gật đầu. “Lấy ít uýt-ky và sô-đa rồi ra bãi biển đi dạo lâu lâu vào. Lúc nào những thứ đó cũng giúp được ông.” Ông đứng thẳng lên và bước xuống bậc thềm. “Cho cháu biết điều này”, ông nói với qua vai khi tiến về phía chiếc xe SUV đang chờ. “Gì ạ?”
“Có thể cháu chưa học xong đại học, nhưng cháu là người nhà Madison.” “Thì sao ạ?”
“Thì không người nhà Madison nào từng để bị cản đường khi anh ta quyết tâm giành được điều anh ta muốn. Nhớ điều ông nói. Cháu không thể tư tình với Hannah mãi. Thế không đúng. Cháu phải giải quyết việc lộn xộn đó. Nghe chưa?” “Cháu nghe rồi.”
Ông mở cửa bên xe, leo vào. Rafe cùng Winston đứng nhìn con quái vật nặng nề di chuyển trên đường. Khi ánh đèn hậu biến mất, Rafe ngó xuống con chó. “Mày biết không, Winston, một trong những lý do tao với mày hòa thuận đến vậy là bởi mày không bao giờ khuyên bảo nọ kia.”
Winston lại ngáp, đứng lên rồi thong thả quay vào nhà. ***
Ông Mitchell chăm chú nhìn đường qua kính chắn gió. “Tôi nghĩ hai đứa nó cần một tí lực đẩy đúng chỗ để di chuyển đúng hướng.” “Lời khuyên của tôi là đứng ngoài chuyện này, thưa ngài”, Bryce nói. “Sắp đặt các mối quan hệ cá nhân không phải là điểm mạnh của ngài.”
“Tôi không trả lương cậu để nghe lời khuyên.” “Bao năm qua ngài thể hiện điều đó nhiều lần rồi.”
“Cũng chẳng ngăn cậu xía vào được.” “Đó là lý do ngài trả lương cho tôi.”
“Hừm.” “Tôi ghét phải hỏi điều này”, Bryce nói, “nhưng ngài có kế hoạch nào để thực hiện cú đẩy mà ngài cho rằng cháu trai ngài và cô Harte cần không vậy?”
Ông Mitchell gõ tay lên bảng đồng hồ, nghĩ đăm chiêu. “Tôi đang thực hiện một cái.” Bryce gật đầu. “Tôi đã sợ là thế.”
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com Rafe đang trầm tư, Hannah có thể nhận thấy rung cảm đó. Tâm trạng anh rất lạ lùng kể từ lúc quay vào nhà, sau khi tiễn ông Mitchell. Cô đã giúp anh dọn bát đĩa. Họ không nói chuyện gì mấy. Chỉ vài lời trao đổi tập trung suy đoán về những gì họ có thể biết được từ bà Arizona Snow.
“Bà ấy khác lạ lắm”, Hannah nói. “Có Chúa biết đám sổ sách của bà ấy trông ra sao, đấy là giả sử bà ấy cho chúng ta xem.” “Anh nghĩ bà A.Z. sẽ cho anh xem.” Rafe lau khô chảo xong, nhét vội vào chạn. “Ngày xưa bà ấy và anh có quan hệ khá tốt.”
“Em biết.” Hannah liếc anh. “Mà này, sao hai người có quan hệ tốt thế?” “Anh không biết vì sao bà ấy thích anh, nhưng anh có thể nói lý do anh thích bà ấy.”
“Tại sao?” “Bà ấy là người duy nhất không bao giờ cố bảo anh về việc anh nên làm với đời mình.”
Hannah nhăn nhó. “Được rồi, em có thể hiểu sự hấp dẫn ở đây. Bà ấy có bao giờ kể cho anh điều gì về quá khứ không?” “Không.”
“Đã bao giờ anh thắc mắc chưa?” “Chắc rồi.” Rafe đóng cửa tủ bếp lại. “Tất cả người dân thị trấn đều thắc mắc về quá khứ của bà ấy. Hầu hết người ta cho rằng bà ấy trăm phần trăm điên loạn.”
“Hồi em còn trẻ”, Hannah chậm rãi nói, “em hình dung bà ấy là đặc vụ bí mật bị ép về hưu vì đầu óc không còn bình thường do áp lực của việc nằm vùng.” “Nghe cũng có lý như những giả thuyết khác anh nghe được nhiều năm qua.”
Sau khi rửa xong bát đĩa, họ thả bộ vào phòng sưởi nắng tối om. Rafe đặt hai cốc thủy tinh lên chiếc bàn nằm giữa đôi ghế tựa bằng mây đan, rồi đổ nước nóng vào. Anh cầm chai rượu cam lên và rót xuống hai ly rượu thân bầu. Sau đó anh ấp phần bầu của hai chiếc ly qua nước nóng để làm ấm rượu. Xong xuôi, anh ngồi xuống một trong hai chiếc ghế và đưa một ly rượu cho Hannah.
Cô nhận ly rượu ấm dễ chịu và hớp một ngụm. Winston thò đầu vào cạnh ghế. Cô vuốt tai nó. Nó thở ra đầy mãn nguyện. Bóng tối bắt đầu đậm hơn. Tâm trạng của Rafe cũng vậy. Cô chống lại thôi thúc phá vỡ im lặng. Hannah quyết tâm anh sẽ phải là người làm việc đó. Nếu anh thích ủ ê thì cứ việc. Cô có phải vợ anh đâu, thậm chí cũng chẳng phải bạn thân, Hannah tự nhủ. Làm anh vui lên khi anh buồn, hay đùa bỡn để anh hết giận không phải việc của cô. Ừ thì họ làm tình với nhau vài lần đấy, nhưng thế không có nghĩa họ là người tình.
Thay vì trấn an cô, ý nghĩ ấy lại làm chính tâm trạng cô trở nên u ám. Tuyệt thật. Giờ cô cũng trầm tư rồi.
Sau một lúc cô nghĩ Rafe sẽ không nói gì. Cô đang tự nhủ mình quen với sự im lặng đó thì cuối cùng anh cũng mở lời. Câu đầu tiên anh nói khiến cô giật mình đến độ không thể lên tiếng trong giây lát. “Kể từ đêm Kaitlin chết”, anh nói, giọng nói có cảm giác như tới từ nơi xa xôi nào đó, “anh đã luôn tự hỏi rằng ông nội có tin rằng anh giết cô ấy không.”
Hannah hé miệng rồi khép lại. Cô quá ngạc nhiên nên không thể nghĩ ra một phản ứng thích hợp. Có lẽ cũng chẳng có phản ứng thích hợp nào. “Ông chưa bao giờ nói gì cả.” Rafe xoay xoay ly rượu ấm giữa hai lòng tay. “Nhưng điều đó không có nghĩa gì hết. Lòng trung nghĩa của ông dành cho anh và Gabe đứng đầu tiên. Anh luôn biết vậy. Thậm chí khi anh và ông đối ngược nhau về mọi thứ, từ triển vọng nghề nghiệp tệ hại của anh đến cái xe máy rồi cách anh chọn bạn gái, anh vẫn biết rằng ông sẽ đứng bên anh bất kể có chuyện gì xảy ra. Ông có thể bất đồng. Có thể thất vọng. Có thể giận dữ. Nhưng ông sẽ luôn đứng cùng phía với anh trong trận chiến. Y như Gabe vậy.”
Hannah chằm chằm nhìn anh. “Thực sự những năm qua anh nghĩ rằng ông Mitchell thắc mắc về chuyện xảy ra đêm hôm đó sao? Anh không chắc ông tin lời anh à?” “Anh chưa bao giờ biết chắc.” Hàm anh căng ra. “Và anh quá ư kiêu hãnh để đối diện mà hỏi thẳng ông.”
Cô ngẫm nghĩ. “Có lẽ anh sợ nghe câu trả lời.” Anh nhìn ra những ngọn đèn phía góc xa của vịnh. “Có lẽ. Hoặc có lẽ anh không muốn đặt ông vào tình thế phải giả vờ rằng ông chưa bao giờ nghi ngờ anh. Ông và anh có vấn đề của mình, nhưng luôn thẳng thắn với nhau. Anh không muốn thay đổi điều đó.”
Cô nhớ lại điều ông Mitchell đã nói về Rafe trong đêm đầu tiên họ mời ông ăn tối. Nó là người nhà Madison. Nó nóng nảy. Nhưng nếu đêm hôm đó nó ở cùng Kaitlin và có vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra, nó sẽ lao tới giúp, sau đó kể sự thật về chuyện đã xảy ra. “Ông nội anh biết anh không liên quan gì đến cái chết của chị Kaitlin”, cô nói. “Ông chưa bao giờ nghi ngờ anh.”
“Giờ anh biết rồi.” Hannah chầm chậm thở ra. “Vậy là nếu trong vụ này chẳng có chuyện tốt đẹp nào khác, thì xét trên khía cạnh này anh và ông cũng đang giảng hòa với nhau sau thời gian quá hạn từ lâu. Đáng đấy.”
Rafe liếc xéo cô. “Vì sao em quan tâm chuyện ông và anh có dàn xếp bất hòa với nhau hay không?” “Em sống để mang lại niềm vui và hạnh phúc cho những người quanh em.”
“Thử lý do khác đi.” Cô nhăn mặt. “Đừng bắt buộc.”
“Được rồi.” Anh uống thêm ngụm rượu nữa. Cô để cho anh vài giây. Khi thấy anh không chủ động nói thêm về vấn đề, cô thử chiến thuật khác.
“Em hứa với mình là sẽ không hỏi chuyện gì xảy ra giữa anh và ông Mitchell ngoài hiên ban nãy, nhưng trí tò mò của em thắng rồi.” “Chẳng có gì ngạc nhiên.”
Cô lờ đi. “Coi này, anh vừa bảo em rằng anh không còn lo về việc có thể ông giữ mối nghi ngờ sâu sắc về chuyện xảy ra trong đêm chị Kaitlin chết. Và anh với ông đã quyết định sẽ cùng nhau thực hiện vụ điều tra nho nhỏ của chúng ta. Mà đấy, mấy ngày nay anh còn mời ông ăn tối cùng chúng ta nữa. Rõ ràng quan hệ của hai người đang được cải thiện mau chóng. Vậy chuyện gì không ổn đã xảy ra ngoài hiên?” “Chẳng có chuyện gì không ổn cả.”
“Đừng dành cho em cái ánh mắt đàn ông thách đố và gây bối rối ấy. Em không nghe đâu.” Anh thả mình sâu hơn trong ghế và phủ những ngón tay dài quanh ly rượu. “Anh nghĩ là mình khá giỏi thách đố và gây bối rối.”
“Không buồn cười đâu, Madison. Khi ra ngoài, anh bình thường vui vẻ. Khi trở vào, tâm trạng anh xấu hẳn. Không thể trách em tự hỏi điều gì đã gây ra sự biến đổi ấy được.” Trong một lúc cô nghĩ anh sẽ không trả lời. Đoạn anh ngả đầu vào lưng ghế và nhắm mắt. “Ông nói rõ là ông không thích chuyện chúng ta đang, và trích nguyên văn nhé, đang tư tình với nhau.”
“Tư tình á?” Hannah nghẹn thở vì giận. “Ông ấy đã dùng từ đó thật à?” “Đúng vậy.”
“Thật buồn cười. Không ai còn dùng từ ấy nữa.” “Anh có bảo ông thế.”
“Nó là từ lạc hậu. Cổ hủ. Thể hiện hệ thống giá trị hết thời hạ thấp phẩm giá và sỉ nhục hai người trưởng thành thông minh, biết nghĩ khi họ tự ra quyết định về vấn đề cực kỳ riêng tư trong cuộc sống.” “Quá đúng.”
“Nó là từ ngu ngốc ngụ ý về đạo đức thấp kém và hoàn toàn bất chấp các tiêu chuẩn xã hội.” “Anh nghĩ em nói rất phải.”
“Nó tuyệt đối không thừa nhận lối sống khác biệt, tự do kết hợp và quyền sống, tự do và mưu cầu hạnh phúc.” “Ờ, ông Mitchell chưa bao giờ nói đúng về chính trị, kể cả hồi còn trẻ.”
“Ngoài ra”, Hannah kết luận, “nó còn không đúng nữa.” “Khá khó để giải thích những thực tế đó cho ông.”
“Chúng ta không tư tình.” Cô vung một tay vào không khí trong khi lóng ngóng tìm lời. “Tại Mộng Tưởng thậm chí chúng ta còn không ở cùng tầng, chứ đừng nói cùng phòng.” “Tin anh đi, anh nhận thức rõ.”
“Thậm chí chúng ta còn chưa làm gì hết”, cô vội vã nói điên cuồng. “Kể từ lúc em chuyển đến Mộng Tưởng.” “Anh cũng nhận biết thực tế đó nữa.” Giọng anh có vẻ thất vọng.
“Em sở hữu nửa ngôi nhà này.” Cô siết chặt tay ghế. “Nếu em muốn dùng nhà thì đó là việc của em.” “Đúng vậy, em có quyền.”
“Hơn nữa, em chuyển tới đây là ý của anh.” “Anh nhận hết trách nhiệm”, Rafe ngoan đạo nói.
“Bố khỉ, đừng tỏ ra quá sức biết điều về chuyện đó thế.” Cô ngồi phịch lại ghế với nỗi chán ghét. “Anh là người nhà Madison. Anh không được biết điều.”.