We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: James H. Chase
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Pas D'orchidées Pour Miss Blandish
Dịch giả: Nhật Tân
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 965 / 7
Cập nhật: 2016-06-17 08:03:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ần năm giờ chiều, Rocco nhanh nhẹn bước ra khỏi nhà. Sau khi Maisey ra về, hắn còn nằm ườn trên giường hơn một tiếng nữa.
Cô gái bí ẩn mà Maisey tiết lộ khiến hắn thắc mắc và quyết định làm một cuộc điều tra nhỏ. Hắn biết Slim, Flynn và Woppy không thể về trước chín giờ tối, ngoài ra Eddie Schultz ít có khả năng đến Câu lạc bộ lúc năm giờ. Như vậy chỉ còn Măng Grisson và Doc có mặt ở nhà. Tuy cần phải thận trọng nhưng hắn không ngán Doc, khi cần thiết nó có thể đánh bại Doc. Chỉ còn lo ngại mỗi Măng nhưng hắn sẽ hết sức tránh.
Ngày hôm đó nhằm vào thứ bảy nên nhà kho bên cạnh Câu lạc bộ đóng cửa. Maisey cho biết có thể lén lút vào Câu lạc bộ bằng cách đi qua nhà kho rồi vào cửa bí mật.
Tòa nhà ở bên cạnh nhà kho là một khách sạn loại xoàng. Chủ khách sạn là một lão to béo gốc người Hi Lạo có quen biết Rocco. Hắn gặp lão đề nghị cho hắn trèo lên sân thượng ngắm cảnh cái chơi. Lão béo ngạc nhiên nhìn hắn tưởng hắn hóa rồ những rồi nhún vai bảo hắn cứ tự nhiên nhưng dặn thêm:
- Tôi không muốn có chuyện gì lôi thôi đâu nhé!
Rocco vỗ vào tay lão:
- Anh biết tôi quá rồi mà. Không có chuyện gì rắc rối đâu.
Hắn dùng thang máy lên tầng thượng rồi trèo lên sân thượng. Từ đó hắn dễ dàng lọt vào nhà kho và sau mười phút tìm kiếm, hắn phát hiện được chiếc cửa bí mật vào phía sau Câu lạc bộ. Chỉ cần vài giây hắn nậy được khóa. Súng cầm tay, lòng hồi hộp. Hắn đi theo một hành lang tối thui tới một cửa thứ hai cũng có khóa. Hắn mở khóa không mấy khó khăn và lọt vào một căn phòng rộng lớn có nhiều đồ đạc. Một cái ti vi lớn đặt đối diện với cửa. Bên cạnh có một cửa khác và Rocco dừng một lát trước khi quyết định nên làm gì. Hắn nhón chân lại gần, ghé tai vào vách nghe. Không thấy gì khác lạ, hắn mở cửa và thấy mình đang đứng trước một căn phòng ngủ trang hoàng thật lộng lẫy.
Cô Blandish đang ngồi ở mép giường nhìn xuống sàn với đôi mắt lờ đờ. Cô mặc chiếc áo dài bằng vải bông trắng, tặng phẩm của Slim. Hai ngón tay thon dài cặp lấy điểu thuốc đang cháy.
Rocco chăm chú quan sát cô. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào đẹp dễ sợ như vậy. Hắn thấy cô có vẻ quen quen hình như đã gặp ở đâu mà chưa nhớ ra.
Hắn bước hẳn vào trong không gây một tiếng động.
Cô Blandish cũng vẫn chưa ngẩng đầu nhìn lên. Cô ném điếu thuốc xuống sàn lấy chân di nát. Rocco nhẹ nhàng nói:
- Chào cô mình! Cô đang làm gì thế?
Ánh mắt nặng nề của người nghiện ma túy vụt nhìn hắn:
- Đi ra ngoài!
- Cô em, tên cô là gì?
- Tên tôi à? ( Cô cau mày suy nghĩ ). Tôi không biết. Ông ra đi. Nếu bắt gặp ông ở đây, anh ấy không bằng lòng đâu.
Rocco tự hỏi không biết mình nhìn thấy cô gái này ở đâu? Hắn chăm chú nhìn mớ tóc vàng hung và niềm xúc động khiến người hắn run bắn. Hắn nhớ lại những bức hình cô gái in trên các báo. Cô gái tóc hung đần độn ngồi bên mép giường té ra chính là con gái của nhà triệu phú Blandish! Trời đất! Làm sao cô lại sa vào nanh vuốt của bọn Grisson? Hắn cảm thấy trong người bị kích động đến nghẹt thở. Không có một cơ hội nào tuyệt vời hơn để thanh toán món nợ với bọn Grisson. Lại còn thêm món tiền thưởng mười lăm ngàn đô la nữa chứ!
- Cô tên là Blandish phải không? - Hắn cố gắng trấn tĩnh cho giọng nói bớt run. - Cô bị bắt cóc cách đây bốn tháng. Cô không nhớ sao?
- Blandish? - Cô gái nhắc lại. - Không phải tên tôi.
- Đúng mà, tên cô đấy. Cô sẽ nhớ ra thôi. Đứng lên cô em, hai chúng ta đi dạo mát một chút.
- Tôi không quen ông! Ông ra ngay!
Rocco đặt tay lên vai cô nhưng cô lùi lại vẻ khiếp sợ.
- Đừng sờ vào người tôi!
Tiếng cô the thé làm hắn đổ mồ hôi hột. Doc Williams hay Măng Grisson có thể bất chợt vào đây nhưng hắn vẫn kiên quyết phải đưa cô gái về nhà. Hắn định tống một quả đấm làm cô gái bất tỉnh rồi cõng đi nhưng hắn hiểu ban ngày ban mặt không thể làm thế được. Hắn nói tỉnh khô:
- Nào cô đi thôi. Slim chờ cô. Anh ấy bảo tôi đến đưa cô đi.
Một ý kiến cực kì siêu. Cô Blandish ngoan ngoãn đứng lên ngay và không tỏ vẻ chống đối khi Rocco dắt cô rời phòng khách đi qua hành lang vào nhà kho. Cô bước đi như một con nộm.
Sau khi dẫn cô ra khỏi con ngõ phía sau, đỡ cô lên taxi, lúc đó hắn mới thở phào khoan khoái. Người lái taxi tò mò nhìn cô gái, Rocco bảo lái về nhà hắn.
Trong khi những biến cố đó xảy ra, Măng Grisson nói chuyện với Flynn qua điện thoại.
- Công việc giải quyết xong, - Flynn báo tin, - Chúng tôi đang trên đường về. Mọi chuyện đều thông đồng bén giọt.
- Cả hai chứ?
- Vâng, cả hai.
- Tuyệt lắm, - tôi nhờ các anh. - Măng cúp máy..
Cửa văn phòng mở, Eddie Schultz bước vào, cằm hắn có vết tím bầm. Mụ khinh bỉ nhìn hắn. Mụ gắt gỏng:
- Mày và bọn phụ nữ! Con đàn bà dâm đãng suýt nữa tung bể mọi kế hoạch của tao lên trời.
Eddie ngồi xuống ghế, lấy thuốc hút và tay xoa cằm.
- Không phải lỗi của Anna. Măng đã giải quyết ra sao?
- Nhờ có tao, mọi chuyện mới yên ổn. Flynn vừa gọi điện. Chúng đã khóa mõm lão Johnny và thằng chó đẻ Fenner.
- Không phải lỗi Anna, - Eddie nhắc lại. - Tất cả những điều cô nói với gã phóng viên...
- Tao không muốn nhìn thấy con chó cái ấy ở Câu lạc bộ nữa. Nơi đây không có chỗ chứa cho những đứa không biết giữ mồm miệng.
Eddie định mở mồm cãi nhưng ánh mắt giết người lóe lên của mụ đã ngăn chặn hắn. Hắn nhớ lại Anna căn vặn hỏi cô gái nào sống ở trong phòng Slim là ai. Nếu hắn thông báo Anna bị đuổi thì ai mà biết được cô ta phản ứng ra sao? Cô ta la toáng lên về chuyện cô gái là cái chắc. Mặt khác nếu hắn tiết lộ chuyện này với Măng thế nào Măng cũng sai Flynn thủ tiêu Anna.
Nhìn vẻ mặt lo âu của hắn, Măng biết ngay có điều gì hắn day dứt trong lòng.
- Mày nghĩ cái gì vậy? - Mụ nhìn thẳng vào mặt hắn mà hỏi.
- Này, chúng ta nói hoài về chuyện gây tội ác mà không phải trả giá và cho đến bây giờ ta đã thoát khỏi một cách kỳ lạ. Chúng ta có Câu lạc bộ, có tiền mà không biết dùng làm gì và không kẻ nào dám đặt vấn đề nghi vấn. Nhưng liệu tình hình này kéo dài được bao lâu? Chỉ cần Anna hé miệng một chút thế là mọi mưu đồ tan hoang hết. Hạ sát lão Johnny và thằng nhà báo là điều cần thiết, chúng ta lại được yên ổn nhưng cho đến bao giờ hả Măng?
Măng biết rõ Eddie muốn đề cập vấn đề gì, mụ bồn chồn đi lại trong phòng. Có tiếng gõ cửa, Doc bước vào, mặt đỏ gay.
- Mọi chuyện ra sao? - lão hỏi và ngồi bên mụ.
- Giải quyết xong rồi. Ông có thể ăn no ngủ kỹ.
- Cho tới lần sau, - Eddie vẫn kiên quyết nói. - Măng tại sao ta không nhìn thẳng vào sự việc? Chừng nào con nhãi còn ở đây chừng đó ta vẫn còn ngồi trên miệng núi lửa.
- Mày định yêu sách tao phải có hành động gì à? - Măng gầm lên và giận dữ nhìn hắn.
- Măng, tôi cố trình bày vấn để Măng hiểu, - Eddie nói. - Không có con nhãi, chúng ta tránh được mọi chuyện và tuyệt đối không lo ngại gì hết. Tại sao chúng ta phải hạ sát lão già khốn khổ? Vì chúng ta sợ bọn cớm xịch đến tìm thấy con nhỏ. Nếu nó không còn ở đây, ta cứ để họ tự do vào và bắt chúng phải để đầu chúng lại.
Doc rút khăn lau mồ hôi trên mặt rồi nói:
- Măng, hắn nói đúng đấy. Chừng nào cô ta còn ở đây, chừng đó ta còn bị sơ hở.
Măng đứng lên đi đi lại lại trong phòng. Hai gã nhìn theo, ánh mắt không rời mụ. Eddie hỏi Doc:
- Cô ta có thể lên cơn đau tim, Slim không bao giờ biết anh nhúng tay vào việc này.
Eddie đề cập tới cốt lõi của vấn đề. Hắn biết Măng và Doc sợ Slim một cách khủng khiếp. Măng lạnh người, chăm chú nhìn Doc.
- Tôi thích cho cô ta một mũi, - Doc gợi ý và nhìn Măng với đôi mắt van nài. - Măng tôi không muốn vậy nhưng tuyệt đối ta không thể giữ con nhỏ lâu hơn được nữa.
Măng lưỡng lự:
- Nhỡ Slim biết chuyện.
- Cậu ấy không có một chứng cớ nào, - Doc cố thuyết phục. - Cô ta nằm ngủ, một giấc ngủ nghìn thu. Cậu ấy... gặp cô thì đã thấy cô chết rồi.
Măng liếc nhìn đồng hồ nhỏ để trên bàn giấy.
- Hai tiếng nữa nó về đến nhà...
Măng ngần ngừ hết nhìn Eddie lại nhìn Doc.
- Măng cần phải ra tay thôi! - Eddie nói.
Mụ ngồi xuống, hai bàn tay to lớn nắm chặt.
- Phải, cần thì hành ngay. ( Mụ quay sang Doc ). - Làm đi, Doc. Sau khi xong việc ông nên đi chơi, về muộn muộn một chút. Slim nhìn thấy con nhỏ trong tình trạng như vậy. Tôi sẽ cho nó biết cả ngày hôm nay tôi không vào phòng con nhỏ. Cả Eddie nữa, mày đừng chường mặt ra.
Eddie thở một hơi dài khoan khoái. Mọi chuyện giải quyết xong. Khi cô Blandish chết, chắc Măng lại đồng ý cho Anna làm việc ở Câu lạc bộ.
Doc mặt đẫm mồ hôi, hoảng hốt không dám nhận trách nhiệm.
- Khẩn trương lên, - Măng nói với lão. - Cái gì sớm nhất vẫn là cái tốt nhất. Đừng có lề mề như một lão già đần độn như vậy. Chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết cho xong. Làm đi!
Doc thong thả đứng lên, bước ra ngoài. Măng nói với Eddie:
- Còn mày, mày lỉnh đi chỗ khác. Tao không muốn nhìn thấy mày trước mười giờ. Đi xem ciné hay làm gì thì tùy ý nhưng đừng để người ta nhìn thấy mày ở đây.
- Đồng ý, Măng. ( Eddie ra cửa nhưng chợt dừng lại ). - Măng, con nhỏ không còn nữa. Anna có thể được thu nhận vào làm ở Câu lạc bộ chứ?
- Phải, nó sẽ được nhận lại.
Măng thong thả đến chiếc ghế dựa buông mình ngồi xuống.
- Tao cần phải tìm một con khác cho thằng Slim. Nó biết mùi vị da thịt lũ con gái rồi.
- Việc này khó đấy! - Eddie nhăn mặt nói.
Một nụ cười đểu giả làm mặt mụ nhăn lại, Mụ tuyên bố:
- Tao sẽ tìm được. Có tiền mua tiên cũng xong.
Eddie bước ra ngoài. Doc Williams leo lên gác. Eddie không muốn ở địa vị của Doc chút nào. Hắn thương hại Cô Blandish. Con nhỏ khốn khổ, số phận cô ta thật bất hạnh. Khi băng qua sân để đến chiếc xe, hắn nghĩ cái chết là cách tốt nhất giải thoát cô ta. Hắn ngồi trước vô lăng. Có một phim rất hay, hắn định đi xem và sau đó về nhà đưa Anna đi ăn tối.
Trong khi hắn phóng xe, hai viên thanh tra Cảnh sát theo lệnh của Brennan đến núp trước Câu lạc bộ theo dõi người ra vào.
Vành Khăn Cho Em Vành Khăn Cho Em - James H. Chase Vành Khăn Cho Em