Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Chương 21
S
uốt cả ngày nhịp điệu của gió cứ gia tăng không ngừng, thốc cát găm lên mặt các công nhân trong xưởng thuyền, buộc họ phải hét to lên thì mới át được tiếng gió rít trên đầu để nghe được nhau. Juliette đã xuống để ngắm, như mọi khi, và giờ nàng đứng nơi mũi một chiếc thuyền mới được sơn lại, thân nàng cao và thẳng tắp như pho tượng gắn mũi thuyền, vui sướng trao mình cho làn gió lộng ve vuốt, để cho những ngón tay thô ráp của gió thổi tóc nàng bay như dòng suối ở sau lưng. Nàng thích âm thanh và vị muối trong miệng mình.
Phía dưới nàng, Antoine giám sát một tốp thợ đang cố đưa một chiếc thuyền lên ụ mãi không được. Họ hì hục vừa đẩy vừa kéo, nhưng chiếc thuyền chỉ dịch đi được mươi phân rồi lại nhất quyết thụt lùi xuống lại y như cũ.
“Ráng lên coi nào. Mình phải xích được nó lại trước khi bão tới thật. Rồi ai đó còn phải đi kiểm tra toàn bộ xưởng nữa,” Antoine hét. “Kéo đi nào, mấy mụ khọm già.”
Đám đàn ông chửi thề rồi cúi gập xuống kéo và đẩy, nhưng công cốc.
“Phải có ròng rọc kia. Puli với palăng chả ăn thua” một trong mấy người thợ nói vẻ cắm cảu. “Tụi tôi có kéo tới phòi ruột ra thì cũng vậy thôi.” Anh ta thẳng người lên.
“Được, kiếm thêm cái ròng rọc mà làm cho xong đi,” Antoine nói.
“Chả còn cái nào dư nữa hết.”
Christian lại gần ông anh. “Có một cái còn tốt ở xưởng cũ ấy.”
“Vậy thì đừng có đứng đó như thằng ngu nữa. Đi lấy đi.”
“Gustave lấy xe jeep đến St. Raphael kiếm vật tư cho mấy cái đèn xì rồi.”
“Trời ơi là trời!” Antoine hoảng hốt rền rỉ. Anh đã làm việc trong nắng gắt suốt ngày, gần như lên cơn hoảng loạn do cơn bão đang sắp tới.
“Mình có thể đi thuyền tới đó lấy,” Christian đề xuất. “Gió giật thế kia thi mày chả có đi đâu được hết.” Juliette từ trên cao liền hét xuống, “Có chuyện gì vậy, mấy chàng thủy thủ ngon lành dũng cảm kia? Có dăm ba con sóng mà cũng sợ sao?”
Đám đàn ông quay từ phía hai anh em Tardieu sang nhìn Juliette trên cái thang tựa vào thân thuyền đang leo xuống. Một người nói, “Tôi không sợ bão, thưa cô. Chỉ sợ lật thuyền thôi. Tôi ghét nước.” Mấy người kia cười rộ.
Antoine cau mày với nàng rồi nói với đám thợ. “Gustave đi lúc mấy giờ? Có ai biết không?”
“Khoảng mười giờ, không trễ hơn, được mười lăm phút rồi.”
Antoine xoa cằm. “Vậy thì phải hai ba tiếng nữa hắn mới về. Quỷ tha ma bắt!”
Christian đã lại gần giúp Juliette xuống mấy nấc thang cuối. “Đi nào,” nàng thì thầm với cậu. “Mình đi lấy cái ròng rọc cũ ấy vẫn được mà.”
Sự hưng phấn của nàng làm Christian thích thú. “Chắc rồi,” cậu nắm tay nàng nói. “Lối này”
Antoine đã thôi không cố bắt thợ kéo con thuyền kia nữa mà đang cùng họ gia cố các cột chống dưới thân thuyền.
Christian dẫn Juliette đi qua lán dụng cụ, đi xuống cầu tàu nơi có một con thuyền nhỏ đang neo. “Đợi tí,” cậu nói. “Để em đi lấy cái máy nổ, có nó thì mình sẽ đỡ phải lo về cái buồm chéo trong trời gió như vầy.”
“OK.” Juliette tung tăng chạy trên cầu tàu, rộn ràng náo nức trước cơn gió mạnh đang đập vỡ nước biển thành những hàm răng trắng sắc lẻm. Nàng nhe hai hàm răng của chính mình ra, cười toe toét nụ cười của loài thú.
Christian ra khỏi lán dụng cụ lôi theo một cái động cơ ngoài cỡ nhỏ. “Trong lán có một can xăng đó. Vào lấy đi. Nhanh lên.”
Christian hạ cái động cơ vào trong thuyền. Đến khi cậu lắp động cơ đâu vào đó xong thì Juliette cũng xách can xăng quay lại. Cậu chìa tay giúp nàng xuống thuyền và nàng nhảy xuống.
“Đi thôi!” nàng hét.
Tiếng gót chân Antoine nện trên ván lát cầu tàu. “Nè hai đứa kia! Tụi bây làm cái gì vậy hả?”
“Em không cho cái máy đó chạy được sao?” Juliette giục Christian.
“Em đang cố đây,” cậu vừa lẩm bẩm vừa giật dây khởi động.
Antoine giờ đã đứng ngay trên đầu họ trên cầu tàu. “Ra khỏi thuyền ngay.”
“Tại sao?” Juliette hét lên với anh. “Tại sao?”
Đám công nhân đã tới sau lưng anh để xem có chuyện gì.
“Hai đứa bay là hai đứa ngu, tại vậy đó. Ra khỏi thuyền ngay,” anh nhắc lại nghiêm khắc hơn.
Juliette cố tìm lời để hạ nhục anh trước mặt người làm công, sao cho anh tức tối và nổi khùng lên. “Anh sợ không dám tự mình đi, có vậy thôi.”
Christian lại giật dây khởi động, nhưng cái động cơ chỉ khựt lên mà không chịu nổ. Juliette ngồi trên thuyền bấu lấy mạn thuyền chặt đến nỗi khớp ngón tay nàng trắng chợt cả ra.
“Không, đồ ngu,” Antoine quát nàng. “Chỉ là tôi biết về biển nhiều gấp trăm lần cô. Hơn thằng kia,” anh nói, hất đầu về phía Christian.
“Nếu anh biết nhiều vậy thì đáng lẽ anh không sợ mới phải, đồ to xác ăn hiếp kẻ dưới;” Juliette bừng bừng nhuệ khí nhờ gió, nhờ mùi cơn bão đang đến gần, nhờ có thể quát nạt Antoine, thách thức quyền uy của anh.
Antoine ngoảnh qua vai nhìn đám thợ. Họ đang chờ xem anh sẽ làm gì, bởi Juliette là người mà ai cũng yêu mến, và tuy họ vừa tức vừa ngưỡng mộ Antoine nhưng họ chẳng yêu anh là mấy.
Juliette hiểu mình đã khiêu khích được anh. Mặt anh trắng bệch và mạch máu phồng lên thấy rõ hai bên màng tang anh. “Vậy,” anh nói, “cô muốn thấy sợ là ra làm sao phải không? Muốn thấy thật không?”
Christian đã khởi động được máy nổ dù nó chỉ nổ cà giựt, thế là Juliette liền đứng dậy tháo dây buộc. Bàn tay Antoine siết cứng lấy tay nàng và anh nhảy phắt lên thuyền làm cho nó tròng trành như điên. Thuyền căng thẳng dây ra. “Mày, ra khỏi đây ngay,” Antoine nói với cậu em, rồi một tay túm vai cậu, tay kia nắm đít quần cậu nhấc bổng cậu lên cầu tàu. Christian loạng choạng trên cầu tàu, lặng thinh, điếng người.
Antoine tháo dây buộc thuyền rồi cuộn dây lại nơi mũi thuyền. “Ngồi xuống, tôi bảo gì làm nấy,” anh ra lệnh cho Juliette.
“Dạy cho cô ta một bài học chả ích gì đâu,” một trong mấy người kia nói to.
“Đừng làm vậy, Tardieu. Bão tới ngay bây giờ đó.”
Antoine xua đám công nhân đi rồi ngồi vào băng ghế người lái. Con thuyền nhỏ tiến ra phía biển.
Ngay khi thuyền rời khỏi nơi che chở là cái cấu tàu và đập ngăn, những làn sóng giật đã ùa vào qua mạn thuyền và ném thuyền quăng quật cứ như một cái vỏ hạt dẻ. Bật lên ụp xuống, về sau ra trước, con thuyền múa một điệu múa điên khùng trên mặt nước cho đến khi Juliette chóng hết cả mặt. Nàng nghiến chặt răng ra sức hít thở, hai tay bấu chặt mạn thuyền.
Sóng càng dữ dội hơn, đấy thuyền nhanh chóng đầy nước. Mũi thuyền lao vun vút trên lớp sóng dồi lên rồi đổ ụp xuống bụng sóng phía bên kia, thì liền sau đó một ngọn sóng cao ngất khác lại ụp xuống đuôi thuyền, khiến Antoine ướt sũng từ đầu tới chân và nhấn chìm máy nổ.
“Hà, cái trò này mới thật là hay cho cô đây,” anh nói. Miệng anh nhệch ra thành nụ cười toe toét hiểm ác phô hết răng, một nụ cười không chút niềm vui. Nước từ tóc anh nhỏ xuống tong tong và chảy dọc mặt anh.
Con thuyền giờ đã vô dụng bị sóng ném hết bên này đến bên kia không thương tiếc, chẳng ra phương hướng gì nhưng chắc chắn là ngày một dạt xa khỏi bờ mà đi ra khơi.
“Tôi sẽ thử dùng buồm xem. Ít nhất ta có thể gắng giữ cho đừng ra xa bờ quá,” Antoine hét to để át tiếng gió. Anh lom khom trong thuyền, lôi cánh buồm gấp kỹ ở dưới cột buồm ra, giương lên, buộc chặt vào cột.
Juliette thích thú nhìn khi gió bắt vào mảnh vải bạt nhỏ và đẩy phắt thuyền theo hướng khác.
“Ngồi vô ghế lái mà lái về cảng đi. Về cảng tức là bên trái. Cho nên cô phải đẩy bánh lái về bên phải.” Antoine giải thích, cứ dám ba tiếng lại phải ngừng vì còn phải ra sức giữ buồm.
Juliette ngồi như bị bỏ bùa, không để tâm đến lời anh, không tuân theo chỉ thị của anh. Nàng quá say mê quan sát cuộc vật lộn của anh với những lực nguyên sơ của tự nhiên được phóng xuất ra qua trận bão này. Lúc này anh không phải Antoine mà là một vị bán thần, đang đọ sức mình với một kẻ thù mạnh mẽ hơn, một mình đương cự với một đối thủ khôn dò và đáng sợ.
Juliette nhận ra mình đã ướt sũng vì sóng và vì những hạt mưa lớn nặng quất vào họ như roi quát, song nàng không cảm thấy lạnh. Nàng đang cháy bùng lên vì một nỗi hưng phấn chưa bao giờ biết tới. Antoine là vô địch, vô song. Nàng nghe được tim mình đập thình thịch nơi hai mạng sườn, khiến nàng phải thở hổn hển khó nhọc.
“Mẹ kiếp, cô có chuyện gì vậy hả?” anh quát nàng. “Túm cái bánh lái đi! Không nghe gì sao?”
Juliette vấn ngồi yên tại chỗ, để mặc cho thuyền lắc nàng tới lui thế nào cũng được. Nàng không sao có thể rời mắt khỏi Antoine trong khi anh chiến đấu với cánh buồm, đảo lui đảo tới phía bên kia thuyền, từng múi cơ căng chắc của cơ thể anh như muốn bục ra dưới quần áo ướt mèm. Thuyền chao nghiêng thật nguy hiểm, và theo bản năng Juliette liền ném trọng lượng thân mình sang hướng ngược lại.
“Mạnh hơn nữa,” Antoine thét lên, cũng chúi người theo nàng, “không là ta văng hết ra đó.” Càng thêm nhiều nước hắt vào thuyền. Nước đầy ắp gần như đến ngang tám các ghế ngồi. “Em chả coi ra gì cả,” nàng thét lại. “Em thích thế này! Em chả coi nó ra gì cả!”
Antoine liếc nhìn nàng qua vai, một cái nhìn ngưỡng mộ mà anh không thể che giấu. “Em thích thế này,” nàng nhắc lại, phát âm tròn vành rõ chữ, để anh nghe ra thật kỹ, đừng lầm.
Vật lộn với cánh buồm thêm nữa cũng vô ích, nên Antoine nhích dần về phía cái bánh lái đang quăng quật cuồng loạn từ bên này sang bên kia. Juliette ngẩng đầu lên hứng bão, hoàn toàn quên chính mình, để mặc cho gió và mưa hất tung tóc khỏi mặt nàng; đưa lưỡi liếm những giọt nước không ngừng chảy xuống quanh môi.
Một cơn gió giật mới khiến cho nước ở dưới thuyền dựng đứng lên khiến thuyền chao đi rất dữ, nước trào hết ra khỏi mạn thuyền. Antoine túm lấy Juliette đẩy dúi nàng sang phía bên kia. “Mình sắp bị lật rồi! Nín thở đi! Mình sắp văng ra rồi!”
Một làn nước dữ rứt tung họ ra khỏi nhau, và một làn sóng lớn dìm nàng xuống phía dưới mặt nước, xuống nữa, nữa, nữa. Juliette quẫy chân kịch liệt, đưa người nổi lên lại trên mặt nước, giữ đầu trên cao cố lấy hơi. Chiếc thuyền đã bị lật úp đang bồng bềnh cách đó không xa, Juliette liền cố bơi tới, giữ chặt lấy trong khi thuyền tròng trành lui tới. Antoine đã biến mất. Nàng cố đạp chân để ấy người lên cao hơn trên thân thuyền. Lấn đầu tiên nàng cảm thấy nỗi sợ nặng như chì đè nặng nàng, nghe trong miệng mình vị đắng của nỗi sự.
“Antoine, Antoine ơi!” nàng thét. “Antoine!”
Đầu anh hiện ra trên một đỉnh sóng về bên trái nàng. Một ngọn sóng dập lên thuyền, khiến nàng ngộp thở và sặc. Antoine bơi lại gần nàng, giật tay nàng ra khỏi thuyền.
“Buông ra. Buông ra đi. Mình phải bơi thôi.”
Họ bập bềnh lên xuống trong nước. Đầu Juliette bị hụp xuống, Antoine liền kéo lên. Nàng ho nước ra. “Em... em bơi không giỏi lắm” nàng cố nói. “Em không bơi nổi đâu.”
“Em phải bơi. Nào, buông ra. Để anh giúp.”
Antoine chỉnh sải tay bơi cho cùng nhịp với nàng và khi nàng mệt anh liền túm lấy một lọn tóc nàng rồi vừa bơi vừa kéo nàng theo. Nàng kiệt sức quá rồi, nhưng vẫn đang phấn khích tới mức không cảm thấy sự rã rời của cơ bắp mình. Đại dương như một người khổng lồ nào đó buộc nàng phải thuận theo ý chí của y, và rồi giọng của Antoine liên hồi giục nàng tiến tới. “Bơi đi. Bơi đi. Khum hai tay lại. Đạp chân.” Và khi anh kéo nàng theo như vậy thì cơ hồ việc đó chẳng mất tí công sức, ngay cả cơn bão như cũng đã xa tít tắp. Những đám mây đen dời chuyển theo hàng triệu mẫu hình chóng mặt, dồn lại, đùn lên rồi lại đổ ụp trên bầu trời.
Sau đó, cứ như đã nhiều năm qua rồi; nước lặng hơn, sóng dài hơn. Mỗi lần một cơn sóng đẩy nàng lên trên ngọn nàng lại nhìn ra được cái chỗ nhô lên nho nhỏ vốn chính là bãi biển. Sau đó nữa, giọng của Antoine: “Giờ thì gần như anh có thể đứng được rồi. Bơi thêm vài sải nữa thôi.”
Nàng cảm nhận được sỏi dưới chân mình, liền thôi không bơi nữa. Lúc này sóng dồi ném họ vào bờ, họ vừa đi lảo đảo vừa bò. Cuối cùng họ cũng đến được bờ, nằm ẹp ngoài tầm với của sóng, hoàn toàn kiệt sức trên bãi biển toàn sỏi, không hề cảm thấy sự gồ ghề của bề mặt sỏi bên dưới cơ thể mình, mặc cho mưa rửa sạch muối ra khỏi quần áo họ.
Họ có bị đánh đi xa nửa vòng trái đất Juliette cũng chẳng biết mà cũng chẳng quan tâm. Một khoảnh khắc trước khi chìm vào một cơn buồn ngủ êm dịu và mời gọi, nàng nhấc đầu lên thì thấy bãi biển hoàn toàn vắng vẻ, hoàn toàn khuất khỏi con đường chắc hẳn chạy dọc bờ biển đâu đó ở đằng sau.
Tiếng sóng biển gầm gào trên bãi biển, tiếng nước reo óc ách trên sỏi khiến Juliette tỉnh giấc. Cơn bão đã qua, những túm mây màu xám lướt nhanh về phía chân trời và xa hơn chân trời. Dưới đất, gió đã ngừng, vạn vật chìm trong tĩnh lặng. Mặt trời tháng Mười ẩm ướt yếu ớt sưởi ấm nàng. Nàng thấy toàn thân cứng đờ; quần áo vẫn còn ướt. Tóc nàng rối bết và chỗ khớp nào trên người nàng cũng đau ê ẩm. Lảo đảo, Juliette lê mình đứng dậy.
Triều đang rút. Khi họ vào được bờ, nàng nhớ mang máng là họ chỉ còn đủ sức để giữ đầu và vai cao hơn ngọn sóng. Giờ thì sóng vỡ ra thành bọt ở cách chân Antoine vài mét.
Antoine nằm sấp. Nàng tiến lại gần dùng một chân khều anh. Anh mềm như bún. Quần áo ướt dính vào người anh, tấm thân mà ngay cả trong trạng thái nghỉ thế này cũng cuồn cuộn cơ bắp. Juliette chân thành ngưỡng mộ anh. Trong cuộc chiến đấu kéo dài của họ chống lại biển cả, suốt chuyến bơi dài vô tận tìm vào bờ, vật lộn với bão dữ để sống còn, nàng và Antoine là một. Giờ nàng lại bị tách lìa. Chỉ mình nàng. Đơn độc.
Nàng lại dùng một chân khều anh. Anh có thực. Và bãi biển trống trơ, vắng ngắt, chỉ có một cây thông còi cọc mọc nơi mép sỏi. Một cơn khát vọng bất ngờ cồn lên trong nàng và nàng cố cưỡng lại nó, cố chiến đấu để lại làm chủ được bản thân. Nàng vuốt cho thẳng mớ quần áo ướt trên người và phủi muối khô ra khỏi hai tay.
Đứng phía trên Antoine, nàng đặt một bàn chân trần lên cổ anh, gí mặt anh xuống sỏi. “Anh có dậy không hả, đồ chó ướt kia?” nàng hỏi vặn, gay gắt. Antoine ngọ nguậy đầu để có chút không khí thở. Nàng dồn thêm trọng lượng lên bàn chân, đè nghiến mặt anh xuống bãi biển lổn nhổn sỏi. “Anh muốn tôi phải cõng anh chắc?” Antoine không đáp và lần đầu tiên trong chiều hôm ấy một cơn rùng mình run sợ chạy dọc sống lưng Juliette.
Nàng quỳ xuống cạnh anh, cố vần tấm thân lực lưỡng của anh sao cho anh nằm ngửa ra. Sự gắng sức của nàng khiến anh cục cựa và rên rỉ. Nàng đứng dậy, làn gió nhẹ làm cho quấn áo nàng mặc dán chặt vào cơ thể, khiến cho từng đường cong, từng chỗ hõm đều nổi rõ. Mắt anh chớp chớp rồi mở ra và đột ngột nàng cảm thấy mình chẳng khác nào đang trần truồng. Nhưng nàng chẳng cần. Nỗi cuồng nộ hoang dã của cơn bão vẫn đang dồn dập sâu bên trong nàng và nàng hít sâu bầu không khí được rửa sạch bong. Nàng đứng trên chót đỉnh của một nơi nào đó chẳng ở đâu, thoát khỏi tất cả, thoát khỏi ngay chính bản thân nàng.
Antoine thu đầu gối lại và co duỗi tay. Rồi, không hề báo trước, bàn tay anh tung ra chộp lấy một trong hai mắt cá chân nàng.
Juliette kêu lên, mất thăng bằng ngã vật xuống bãi biển đầy sỏi. Bàn tay kia của Antoine giơ ra túm lấy mắt cá chân kia của nàng. Anh kéo nàng về phía anh, nắm hai bàn chân mà kéo, đồng thời quỳ hẳn lên. Juliette đá anh tới tấp, nhưng anh chỉ cần dùng một bàn tay mạnh mẽ là đủ để ghì chặt cả hai cổ chân mảnh dẻ của nàng kéo nàng lại gần. Mặt anh không có biểu lộ cảm xúc gì.
Juliette lăn tròn một chút rồi nhỏm dậy, nắm chặt hai bàn tay mà thụi anh, vào ngực anh, vào người anh, bất cứ chỗ nào nàng vươn tay thụi được. Những cú thụi của nàng đều chả thấm vào đâu và sự trơ trơ của anh càng khiến nàng phẫn uất, nhưng cơn phẫn uất của nàng chỉ làm tăng thêm cơn dục vọng của anh.
Antoine đứng dậy, vẫn đang nắm cả hai gót chân nàng trong một tay còn tay kia luồn lên hai đầu gối nàng. Nàng nghe máu dồn hết lên đầu. Sao mà anh ta có thể hèn hạ đến thế? Nàng vặn vẹo hông cố vùng ra, nhưng vô ích, mà chỉ làm cho hai chân nàng lộ hết ra, trần trụi. Bất ngờ, Antoine buông tay ra, đúng lúc Juliette cảm thấy chính mình chìm trong một cơn dục vọng mới mẻ và nóng bỏng. Nàng cố gắng không cử động tí gì, mắt chăm chăm nhìn Antoine.
Anh lại quỳ xuống, gần hai vai nàng. Mệt lả, nàng xoay sang nằm sấp, cảm thấy những cạnh sỏi sắc miết vào bộ ngực căng phồng của nàng. Nàng cũng cảm thấy hơi thở của Antoine đằng sau gáy mình, như cái ngày đã xa xưa lắm rồi trên xe buýt. Nàng cứng đờ ra, nhưng Antoine chộp lấy một vai nàng và phũ phàng lật nàng nằm ngửa ra. Không nói một lời, anh nhảy bổ lên trên nàng như con bò mộng. Những làn sóng triều dục vọng cuộn trào lên ập qua nàng. Juliette không cưỡng lại nổi nữa, liền đáp lại sự bạo liệt của anh bằng bạo liệt của chính nàng, đòi kéo dài từng khoảnh khắc lạc thú một, chuồi ra khỏi anh chỉ để tự xé toang váy áo mình ra. Nàng say khướt vì cơn bão, đã được đưa đến chỗ sống một cuộc sống mới bằng cách nhìn thẳng vào cái chết. Họ lăn tới lăn lui, tới lui lui tới mãi, trên bãi biển, cho đến khi Antoine lôi nàng đến dưới một cây thông lẻ loi còi cọc.
Ở đó có cát, mềm và ấm, có mùi cao su hăng hắc. Anh đưa nàng đến tột đỉnh đam mê cho đến khi nàng thấy mình sắp nổ bùng tới nơi rồi sau đó họ cùng nhau lao tuột xuống một triền dốc dài dằng dặc, tiếng vọng sự làm tình của họ dềnh lên hạ xuống chậm rãi, ầm vang trong từng thớ cơ của thể xác nàng. Mình bị hủy diệt rồi; nàng nghĩ. Nàng nhắm mắt lại với cảm giác biết ơn, trong một nỗi kiệt sức và khoan khoái mênh mông.
Khi nàng lại mở mắt ra thì chắc hẳn đã vài khoảnh khắc trôi qua bởi nàng không cảm thấy sức nặng thân thể Antoine phía trên mình nữa, không còn nhận thức được sự gần gụi sát bên của anh nữa. Mặt trời đang lặn xuống bên kia chân trời, khiến cho bãi biển tắm trong màu đỏ như máu, ngay cả làn nước lặng lúc này cũng nhảy nhót đỏ như máu dưới mặt trời đang lặn. Không còn đám mây nào trên trời, chỉ có sự bao la, trải dài đến vô tận.
Juliette rướn tay lấy đống quần áo ném vương vãi trên mặt cát dưới cây thông. Nàng quỳ dậy. Antoine, dáng người nổi bật trên nền ánh mặt trời lặn, đang lững thững rời khỏi mép nước, vừa đi vừa kéo quần lót lên, một tay cầm chiếc áo sơ mi cuộn rúm ró.
“Antoine! Đợi đã!”
Anh dừng bước, nhưng không quay lại nhìn nàng. “Cô tính ngủ lại đây hay sao chớ hả?” anh nói sẵng qua vai, rồi vẫn đi tiếp.
Juliette mau mắn mặc đồ vào rồi vuốt cho thẳng mấy lọn tóc rối tung. Một cơn xấu hổ nóng bừng tràn qua trong nàng. Nàng nghe máu dồn lên hai má; và hai tay nàng run lên trong khi nàng lóng ngóng ráng cài cho xong mấy cái cúc áo. Nàng vã mồ hôi lạnh. Đâu đó bên trong đầu nàng một giọng nói nhắc đi nhắc lại: “Cô đã bị đè ra. Cô đã bị chiếm đoạt. Cô đã cho thằng anh chồng kia hắn hiếp cô. Hiếp cô... chính cô.” Juliette mặc áo quần xong.
“Antoine.” Giờ thì anh chỉ còn là một hình bóng nhỏ xíu, đang khuất dần sau một đụn cát. Juliette buộc đôi chân mình phải chạy, hòng đuổi kịp anh. Anh là sợi chỉ kết nối nàng với thực tại. Nàng nhận ra mình mệt mỏi, mệt mỏi rã rời hơn, kiệt sức hơn lúc nào hết trong đời nàng. Đó phần nhiều là do cuộc vật lộn với cơn bão, hay phần nhiều là do ngọn lửa dục vọng chớp nhoáng, hay phần nhiều là do mặc cảm tội lỗi dằn vặt, nàng không biết.
“Đợi em với!” Juliette trượt chân ngã xuống cát, khóc nức nở. Bằng một nỗ lực của ý chí nhiều hơn là bằng cơ bắp, nàng tự nâng mình đứng dậy mà bắt đầu nửa chạy, nửa lảo đảo muốn té; theo sau người đàn ông đã giằng xé nàng ra từng mảnh. Mình chả bao giờ bắt kịp anh ấy mất, nàng nghĩ. Chả bao giờ, không bao giờ. “Antoine ơi!” nàng gọi.