One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 334 / 55
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 - Cuốn Nhật Ký Cuối Cùng
rên trang giấy đầu tiên, một bàn tay thanh lịch nào đó đã viết:
Ngày 17 tháng Chín năm cuối cùng, Đây có lẽ sẽ là chuyến đi cuối cùng của Metis, lữ khách hiền triết của chúng ta. Sau khi đã chiều theo mọi mong muốn, đưa chúng ta đi tới bất cứ nơi nào chúng ta muốn, giờ đây, nó không còn lý do nào để nhổ neo nữa. Những bàn tay đã từng điều khiển các bánh lái cũng không thể tiếp tục được nữa. Đôi tay ta cũng đã trở nên già nua và yếu ớt. Còn đôi tay người bạn đồng hành của ta đã không còn nữa rồi. Cuối cùng thì, thời gian cũng đã kết thúc chuyến phiêu lưu của chúng ta. Giờ đây, chiếc mỏ neo đã nằm yên, dưới đáy biển bí ẩn này, còn lại trong ta chỉ là những kỷ niệm về những gì chúng ta đã từng nhìn thấy, đã sống, về những gì chúng ta đã trải qua, đã từng biết đến. Và trong ta còn có những ước mơ về những bến bờ chưa từng được ghé thăm. Những ước mơ và những kỷ niệm, sau cùng, cũng đều được làm từ một loại bột mỳ, mà chúng ta phải nướng nhỏ lửa để có thể biến nó thành một chiếc bánh mỳ thơm phức, có thể nuôi sống chúng ta suốt cả tuổi già.
Bởi vì, bây giờ ta đã già rồi. Và con tàu của chúng ta cũng già rồi, dù vẫn còn khả năng đánh bại mọi trở ngại thời gian, theo dòng những khao khát của các thuyền trưởng. Giờ đây, con tàu yêu quý của ta, hãy dừng lại thôi!
Em, được chế tạo từ gỗ của cây sồi thần thánh ấy, ta xin em: hãy cho những mái chèo của mình được nghỉ ngơi!
Em không còn thuyền trưởng nữa. Và cũng không còn Quý bà Đạo chích - mà để chống lại ả, em phải xoay xở trong gió bão nữa.
Cầu cho đêm tối sẽ dịu dàng với em, Metis vô vàn yêu quý của ta, bởi vì, ta sẽ trao em cho bóng đêm.
Rick đưa một ngón tay sờ lên vết mực, lật trang và thấy rằng phần còn lại của cuốn nhật ký bị bỏ trắng.
"Các cậu thấy sao?" Cậu hỏi. "Mình nhận ra nó rồi," Jason nói.
Cậu lấy cuốn nhật ký tìm thấy ở phòng tháp canh ra và đặt cạnh cuốn này. Cậu mở một trang bất kỳ và đối chiếu nét chữ. Hai cuốn nhật ký được viết bởi cùng một bàn tay.
"Đây là cuốn nhật ký cuối cùng của ông chủ cũ Ulysses... bức thư từ biệt của ông ấy."
"Nó nói về những cuộc phiêu lưu, những chuyến đi, những bến cảng xa xôi," Julia nói. "Ông ấy chắc hẳn đã làm được những điều rất vĩ đại, cùng với con tàu này: con tàuMetis."
"Hoặc ít nhất ông ấy cũng đã tưởng tượng ra thế." Rick sửa lại. "Mình không tin chiếc Metis này đã từng ra khơi."
Jason vừa mở cuốn nhật ký hành trình Ai Cập vừa lẩm bẩm:
"Thế mà trong đây lại nói về Ai Cập, như là ông ta đã từng ở đấy vậy..."
"Không phải bằng con tàu với những mái chèo này!" Rick vặn lại. "Con tàu này không có động cơ, không có đầu máy, thậm chí còn không có cả kết cấu để có thể căng buồm!"
"Nhưng nó có thể di chuyển nhờ các mái chèo mà!"
"Chẳng nhẽ cậu tin chuyện đó sao, tin rằng một người nào đó tìm được hai mươi người chịu chèo thuyền từ Anh sang Ai Cập sao? Mình thì không. Còn chưa kể là, nếu mà tìm được họ, thì chúng ta chắc chắn sẽ được nghe nói ra rả trên tất cả các kênh truyền hình luôn!"
Rick cảm thấy chua xót. Trong khi đọc những dòng của cuốn nhật ký cuối cùng đó, cậu chẳng thể thôi nghĩ rằng bố mình chưa hề già khi đi biển. Ông không có cơ hội lưu lại những kỷ niệm và những giấc mơ. Ngay cả nói lời chào tạm biệt với con tàu của mình cũng không. Một ngày nọ, biển cả đã mang họ đi, cả ông và con tàu của ông, và rồi quyết định không trả họ lại nữa.
Nhưng vì những lời đó rất khó có thể nói ra được, nên cậu chỉ nói xin lỗi với Jason và đi lại khắp ca-bin vẻ lo lắng.
"Chúng ta làm gì bây giờ?" Đến một lúc, Julia hỏi. "Chúng ta đi khỏi đây thôi," Rick nói.
Cậu bước lên boong tàu. Màn trình diễn của đàn đom đóm giúp cậu dịu lại. "Rick?"
Jason và Julia đang nhìn cậu từ ngưỡng cửa ca-bin của thuyền trưởng.
Rick mỉm cười. Rồi cậu nhìn quanh và nhận xét:
"Chúng ta phải đi đâu nhỉ, theo các cậu, để ra khỏi cái hang này?"
Từ boong tàu, chúng có thể nhìn rõ hơn vào bên trong cái hang. Bãi cát nơi con tàu neo đậu, ngoài rãnh trượt ra, không xuất hiện thêm bất cứ lối ra rõ ràng nào cả. Nước biển trong này ngập hết phần còn lại của hang, trừ một bãi cát nhỏ xíu ở phía đối diện. Bãi cát nhỏ thứ hai này giống hệt bãi biển lúc đầu chúng đã tới: có một chiếc cầu tàu bằng gỗ, giống hệt với cái mà cả bọn đã trèo lên. Nhưng thay vì có một rãnh trượt, thì ở đó lại thấp thoáng một cái cầu thang hẹp với các bậc thang nhỏ màu đen, dẫn đến một cánh cửa ở phía trên thanh rầm đá, đồ sộ, giống hệt với những cái mà chúng đã nhìn thấy trong căn phòng tròn.
"Linh tính mách bảo mình là chúng ta phải đi tới cái cầu thang đó. Và đi qua cánh cửa đó." Julia phỏng đoán.
"Nhưng làm thế nào để tới được bãi biển kia?"
Dù có nỗ lực bao nhiêu, thì chúng vẫn chẳng tìm được bất cứ con đường nào nối giữa hai bãi biển nhỏ ấy cả.
Tất nhiên, trừ biển ra.
Rick thò đầu ra khỏi lan can tàu nhìn xuống mặt nước, đen và đặc như dầu. Cậu ước chừng khoảng cách phải qua rồi lắc đầu.
"Nếu mà bơi thì cũng dài đấy," cậu nói. "Hy vọng là không có những dòng chảy hay xoáy nước phía dưới."
"Cậu muốn bơi sang bãi bên kia á?" Jason kinh hoàng hỏi. "Cậu có sáng kiến nào khác không?
"Biết đâu sẽ tìm được một lối đi dọc theo vách hang... Sẽ có mà, mình tin là thế!" Julia dạo quanh boong tàu, trầm tư.
"Chúng ta cũng có thể dùng con tàu," một lát sau cô bé nêu ý kiến. "Các cậu nghĩ việc này có khó không?"
"Gì cơ?" Rick thốt lên. "Nhất định là khó rồi! Cậu biết cần phải có gì mới làm con tàu này di chuyển được không? Và rồi ai sẽ là người chèo? Ai sẽ là người lái?"
"Cũng có thể chỉ cần nhổ neo lên là..." Rick đột nhiên mặt mũi đỏ bừng:
"Các cậu đừng có lại bắt đầu với trí tưởng tượng của những người thành phố nhé! Con tàu
không phải là đồ chơi đâu. Cần phải có hiểu biết, kỹ năng, sức mạnh... và may mắn, mới có thể điều khiển được nó. Và chúng ta thì chẳng có gì trong số những phẩm chất này."
"Cậu tự hạ thấp mình rồi Rick ạ," Jason chen ngang. "Và cậu nhầm đấy. Chúng ta có tất cả những điều đó. Cậu hiểu biết về biển. Và cậu còn biết làm rất nhiều thứ khác. Suốt mấy tiếng đồng hồ rồi chúng ta đi trong bóng tối chỉ với mong muốn được thấy cái... sau bóng tối đó? Chúng ta đơn giản chỉ muốn đến được đây. Và chúng ta đã làm được điều đó. Chúng ta đã động não hết sức mới giải quyết được một chuỗi những thách đố: những chữ viết không thể đọc nổi, những câu đố khó nhăn, những ổ khóa bị khóa kín, những tảng đá xoay... Mình gọi đó là kỹ năng. À, chắc chắn rồi... cậu nói là cần phải có sức mạnh. Được: nếu đơn lẻ, thì không ai trong chúng ta mạnh hết. Chúng ta chỉ là ba đứa nhóc con. Nhưng nếu tất cả cùng bên nhau, cả ba chúng ta, thì chúng ta sẽ có thể làm được. Chỉ cần cậu nói xem chúng ta phải làm gì, và bằng cách nào, chúng ta có thể thử. Và rồi... mình thật may mắn: mình vẫn còn sống dù đã ít nhất hai lần suýt chết, trong ngày hôm nay! Julia cũng may mắn, thậm chí là hơn cả mình."
Julia nhìn cậu em bằng ánh mắt tò mò. Jason tiếp tục:
"Chúng ta đều may mắn bởi vì chỉ cách đây một tuần, chúng ta vẫn đang ở trong nhà chơi máy tính, giống như hàng triệu những đứa trẻ khác ở London... trong khi giờ này, chúng ta đã ở đây, trong một cái hang đáng kinh ngạc, trên một con tàu thần kỳ, đồng hành với một người bạn cũng... cũng thần kỳ như tất cả những gì xung quanh. Và tất cả những điều đó không phải may mắn thì là gì được nữa. Một vận may khó tin mà chúng ta không được phép uổng phí."
"Nói hay lắm!" Julia thốt lên, lần đầu tiên cô bé hoàn toàn nhất trí với em trai mình như thế. Jason lại gần Rick nói thêm:
"Hãy nhìn bãi cát nhỏ kia đi Rick. Nó không xa đến thế đâu... Mình muốn thử đi tới đó trên một mảnh gỗ, hơn là bơi trong làn nước tối tăm ấy. Nếu sau đó chúng ta rơi xuống nước, vậy thì chúng ta sẽ bơi. Nhưng mà tới lúc đấy thì mình vẫn tin là... tin là...
"... là không phải tình cờ mà chúng ta đến được tận đây," Julia nói nốt giúp em trai mình. "Đương nhiên không phải tình cờ rồi! Các cậu không nghe thấy ư, xung quanh các cậu, nghe như có giọng nói đang nói rằng: "Các ngươi đã tìm thấy nó, thì nó là của các ngươi! Hãy nhổ neo lên, hãy trở thành những thuyền trưởng của con tàu này. Những thuyền trưởng của Metis trong một ngày!" Dũng cảm lên, Rick! Hãy nói ra sự thật. Hãy nói rằng chúng ta có thể thử di chuyển con tàu này từ đây... tới kia!"
Jason chỉ bãi cát ban đầu chúng tới, rồi bãi biển phía bên kia. Tay cậu dừng lại do dự một lúc, run run vì sự mạnh mẽ của ngón tay mà mình đang chỉ phía trước.
Khi Jason hạ cánh tay xuống, cậu thấy mắt Rick lấp lánh.
"Nào... cậu trả lời mình thế nào đây, thuyền trưởng Rick?" Jason giục, bằng giọng khàn như của một thủy thủ lão luyện. "Chúng ta di chuyển cỗ máy này chứ?"
Rick nắm chặt tay lại. Cậu cảm thấy hưng phấn, xúc động, hoài nghi và hơi điên rồ. Rồi sau một hồi đấu tranh nội tâm, cậu gật đầu và đáp:
"Thôi được, chúng ta sẽ di chuyển nó, thuyền trưởng Jason! Chúng ta hãy thử xem..." Julia đặt một tay lên lưng cậu.
"Thuyền trưởng Julia" Rick nói mà không quay lại. "Tôi xin đảm bảo với các vị là chúng ta sẽ ra khỏi cái hang này và sẽ không quay lại đây cho tới khi chúng ta chưa khám phá được mọi bí mật của nó."
Sau đó cậu nhảy lên và hét: "Cố lên các cậu! Khởi hành!"
Cả ba cùng bắt tay vào công việc một cách hùng dũng, cứ như thể chúng đã biết chắc chắn phải làm gì rồi.
Rick đưa ra mệnh lệnh đầu tiên của mình: để tất cả những thứ có thể sẽ hữu dụng vào trong ca-bin của thuyền trưởng.
Jason đưa tay lên trước trán, ra hiệu tuân theo. "Tuân lệnh ngài, thuyền trưởng Rick!"
Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian - Pierdomenico Baccalario Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian