Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 202 / 19
Cập nhật: 2020-01-25 21:22:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 - Vị Thuyền Trưởng
rong khu vườn của Biệt thự Argo, ông Nestor nhắc lại thêm lần nữa:
“Cháu không thể làm được đâu, Jason...”
Người dính đầy hắc ín và lông vũ, họ chùi chân trên cỏ để không làm bẩn sỏi lối đi. Ông Leonard, chẳng giày dép gì, đã kéo hai tên ăn xin bất tỉnh xuống khỏi cỗ độc mã và đưa chúng vào trong nhà.
“Tại sao lại không ạ?” Jason vặn lại.
“Ngay cả khi chúng đã bị trói và bịt miệng, cháu cũng không thể xoay xở mang chúng xuống dưới một mình được. Và tình cờ là Leonard đã từng du hành trên tàu Metis khi vẫn còn... ông chủ cũ.”
Jason nhìn về phía ngôi nhà với cảm xúc ghen tỵ pha lẫn thất vọng. Ghen tỵ bởi cậu có một kho báu không muốn chia sẻ với những người khác. Và thất vọng vì đã ra sức bảo vệ một điều bí mật để rồi sau đó khám phá ra rằng chúng không phải những người duy nhất biết chuyện... Hóa ra cả người gác ngọn hải đăng cũng biết tất cả.
“Jason, làm ơn! Còn rất nhiều việc phải làm ở đây...” Ông Nestor năn nỉ khi đoán định được suy nghĩ của cậu. “Lát nữa cha mẹ cháu sẽ về. Và ta không nghĩ là chúng ta nên mất thời gian cho những cuộc tranh cãi vô ích.”
“Tại sao ông không nói với cháu từ trước rằng cả ông Leonard cũng biết về con tàu?”
“Vì ta đã thề với ông ấy sẽ không làm vậy.” Ông Nestor trả lời và nhìn người gác ngọn hải đăng đang sải bước đi ra từ phòng bếp.
Ông Leonard thở hổn hển và cười nửa miệng.
“Còn bao nhiêu người biết chuyện này nữa hả ông Nestor?” Jason rít lên với người làm vườn già. “Cháu muốn biết một lần luôn cho xong, có bao nhiêu người biết về cánh cửa ạ?”
“Chẳng ai khác cả, Jason. Thật đấy. Chỉ bốn chúng ta và Leonard. Nhưng ông ấy lại không muốn các cháu biết...”
“Tại sao ạ?”
“Bởi ông ấy nghĩ rằng các cháu sẽ không làm được.”
Jason cảm thấy ruột gan thắt lại khi nghĩ về những gì vừa mới xảy ra: phí hoài cả ngày trời vì hai tên ăn trộm, ông Nestor thì bị trói cứng, Biệt thự Argo bị lục lọi và...
“Không có gì mất mát cả, Jason. Chúng ta vẫn có thể... chiến thắng, ta nghĩ vậy.”
“Hai người vẫn còn những lời thú nhận khác phải thổ lộ à?” Leonard Minaxo xỏ xiên hai ông cháu từ ngưỡng cửa phòng bếp. “Hay chúng ta có thể đến đó và khép lại việc này cho xong nào?”
“Bọn tôi tới đây.” Ông Nestor trả lời.
Jason và ông Leonard tới chỗ Cánh cửa Thời gian bằng cách trượt trên pa-tanh để không để lại vết hắc ín đen trên hành lang.
Jason lấy từ túi ra bốn chiếc chìa khóa.
Cạch. Cạch. Cạch. Cạch.
Người gác ngọn hải đăng vác trên vai hai tên ăn xin vẫn đang bất tỉnh và cẩn thận di chuyển chúng. Sau khi đi qua căn phòng hình tròn, họ lên cầu thang dốc đứng.
Jason đi mở đường và người gác hải đăng theo sau cậu mà không nói lời nào.
“Mọi thứ ở đây đã thay đổi...” Ông nói khi thấy hành lang bị chặn lại do đất lở.
“Có một lối đi giữa những tảng đá.”
Jason trượt vào trong trước. Sau đó ông Leonard đẩy Dieguita dưới những tảng đá rồi Jason đỡ lấy cô ta ở đầu kia. Sau khi làm xong việc tương tự với Don Diego, cả ông Leonard cũng chui qua.
Khi họ tới chỗ đường trượt, họ ném hai tên ăn xin xuống trước, rồi cũng quăng mình xuống ngay sau đó.
“Tàu Metis!” Ông Leonard thì thầm khi đã hạ cánh trên bãi biển dưới lòng đất. “Nó thì không hề thay đổi chút nào...”
Sau khi vác hai tên ăn xin lên tàu, ông Leonard đứng lại trên cầu tàu mê mẩn chiêm ngưỡng nó. Rồi ông lên boong và đi thẳng tới cabin của thuyền trưởng.
Jason nghe thấy tiếng ông giở cuốn nhật ký hành trình và mở chiếc rương quần áo. Một lát sau ông Leonard bước ra và nói:
“Không còn cái áo khoác, cả mũ cũng không...”
Cậu bé tin rằng mình hiểu ông ấy đang nói về cái gì.
“Chúng ở trên tầng áp mái, trong phòng làm việc của bà Penelope ạ.”
“Tất nhiên là vậy rồi, các cháu cũng đã lên tận trên đó...” Ông Leonard gật đầu vẻ đầy suy tư, sau đó đặt tay lên bánh lái và ra lệnh. “Hãy kéo mỏ neo lên. Chúng ta sẽ khép lại chuyện này thật nhanh.”
Jason thật khó chấp nhận ý nghĩ rằng mình không phải là người lái Metis, nhưng cậu quyết định nghe theo ông. Cậu kéo mỏ neo lên, rồi ngồi xuống cạnh hai tên ăn xin. Con tàu rời cầu tàu và ông Leonard nắm chặt bánh lái.
“Ông biết chắc chắn chúng ta phải đi đâu chứ?” Jason hét lên với ông ngay khi những con sóng bắt đầu gợn lăn tăn.
“Cháu đang chế giễu ta hả, nhóc?”
Gió bắt đầu cuồn cuộn và những tia bọt nước khiến Don Diego tỉnh giấc. Khi thấy mình đang ở trên boong một con tàu, gã trai trợn mắt vì kinh hãi và cố giãy giụa thoát ra một cách vô ích.
Mũi tàu Metis chồm lên và gió bao quanh thân tàu bằng vòng tay ma thuật của mình.
Jason quan sát vị thuyền trưởng: ông đứng hiên ngang ở phía đuôi tàu, cao lớn và đầy quyền uy như thể một trong những lính gác bằng đá cai quản cửa ngõ Những Cây Cột của dũng sỹ Héc-quyn thời cổ đại.
“Ta đây! Các ngươi nhớ ta không? Là ta đây!” Ông Leonard bắt đầu hét lớn, như thể phát điên không rõ vì sung sướng hay vì giận dữ.
Thế rồi khi cơn gió bắt đầu mạnh lên, như có một tiếng nổ rền vang.
Vậy là họ đã vượt qua hàng rào thời gian.
Manfred băng qua con đường ven biển, giấu hai nắm đấm trong túi quần bò yếm của gã. Khách sạn Quán Gió rất biết cách làm rạng danh cho cái tên của mình. Nó mọc lên ở ngay phía bên kia quảng trường của ngôi làng và được làn gió mặn mòi từ biển không ngừng thổi vào.
Manfred liếc qua bãi đỗ xe của khách sạn nhưng gã không thấy chiếc xe bán tải màu xám nào.
“Có lẽ gã nhân viên trời đánh của tòa thị chính đã nhầm...” Gã nghĩ.
Tuy nhiên ngay cả người chủ quán rượu cũng khẳng định từng nghe nói về một người lạ mặt vừa tới làng và đang trọ trong khách sạn duy nhất ở đây.
Gã tay sai của Oblivia nhìn chằm chằm tòa nhà cũ kỹ không cân xứng với vệt muối bám khắp nơi: cả hai tầng của tòa nhà và phòng áp mái đầy những kẽ hở và lúc nào cũng kêu cót két.
Manfred nghĩ lại về người lạ mặt đội chiếc mũ Scotland mà gã gặp ở mỏm đá và thấy phải điều tra rõ ràng chuyện này. Còn cái lốp xe mô tô gã sẽ lo liệu sau.
Gã tới lối vào của quán trọ, cánh cửa kèo kẽo mở ra và kẹt lại trên sàn. Khi vào đến bên trong, gã có cảm giác như đang bước đi trên cầu tàu. Cơ man những lỗ thủng, khe nứt và gió lùa từ mọi phía.
“Có ai không?” Gã hỏi và ngó quanh để tìm chỗ có thể là quầy lễ tân.
“Ở phía này.” Một giọng nữ cất tiếng gọi gã. “Xin chào!”
Trong căn phòng bé xíu bụi bặm có một cô gái vô cùng dễ thương, với mái tóc cặp gọn bởi cả đội quân ghim kẹp tóc. Manfred không nhận ra cô gái và ậm ừ một câu chào.
“Agatha sẽ tới ngay đó.” Cô gái nói.
Cô thợ làm tóc! Lúc đó thì Manfred chợt nhớ ra. Gwendaline, cô thợ làm tóc thỉnh thoảng vẫn tới nhà uốn tóc cho Oblivia. Cô ấy có việc gì mà lại ngồi giở tạp chí trong căn phòng xập xệ này?
Agatha không để mọi người phải chờ lâu.
Không cần chào hỏi Gwendaline, nghĩa là cô gái này đã ở đây được một lúc, cô hướng thẳng tới chỗ Manfred.
“Anh cần gì?”
“Ừmm...” Gã đàn ông đưa tay chỉ lối vào ở sau lưng mình và lắp bắp. “Hôm nay tôi có gặp một quý ông đi xe bán tải màu xám và...”
Cô thợ uốn tóc đang ngồi ở phía sau lưng gã đặt cuốn tạp chí xuống.
“Ông ta đã... ừm... cho tôi đi nhờ... và...” Manfred tựa người vào quầy và tháo cặp kính râm. “Và tôi đã để quên một thứ trên xe của ông ta.” Cuối cùng, gã cũng nói được một hơi.
“Ôi, tôi rất tiếc!” Cô Agatha, người chắc chắn có trực giác cực kỳ thiếu nhạy bén, tỏ vẻ cảm thông.
Manfred gật đầu.
“Ông ta bảo rằng tối nay sẽ trọ lại chỗ bà...”
“Ồ, tất nhiên rồi!” Cô gái trả lời, kèm một nụ cười tươi rói nhưng trống rỗng.
“Tuyệt. Vậy tôi có thể... chờ ông ta chứ?”
“Tất nhiên là anh có thể. Nhưng tôi nghĩ ông ấy sẽ không trở lại cho tới tối nay đâu.”
“Ông ấy có nói rằng sẽ đi đâu không?”
“Ồ không.”
“Và...” Manfred khom người ở quầy lễ tân, “ông ấy có để lại tên không?”
“Anh biết đấy, tôi không để ý lắm.” Agatha nghĩ ngợi một lát rồi trả lời.
“Chắc hẳn ông ấy đã ký tên vào sổ nhật ký khách sạn chứ, phải không?”
“Thật ra... sáng nay ông ấy tới và đã đi ngay lập tức, tuy nhiên...” Agatha lấy cuốn sổ từ trong ngăn kéo quầy và kiểm tra. “À, đây rồi... Căn phòng được đặt dưới cái tên Ông chủ Biệt thự Argo.”
Manfred mặt mày rạng rỡ ngoảnh về phía cô thợ uốn tóc và thốt lên:
“Vậy là thằng nhóc có lý. Lão già chưa chết! Cảm ơn cô, Agatha!” Gã rú lên trước khi bước ra ngoài.
“Xin lỗi anh...” Gwendaline chạy theo sau gã.
“Gì vậy?” Manfred ngoảnh mặt lại hỏi.
“Tôi nghĩ chúng ta đang chờ cùng một người... Anh có nói là anh đã gặp ông ấy vào sáng nay sao?”
“Phải, ông ta cho tôi đi nhờ trên chiếc bán tải.”
Gwendaline cho gã xem một bức ảnh đen trắng.
“Ông ta có phải là người đàn ông này không? Người ở phía xa xa ấy?”
“Bức ảnh này là của ai vậy?” Manfred hỏi và hạ cặp kính râm trên mũi xuống.
“Của bà Biggles, một quý bà ở làng này.” Gwendaline giải thích. “Người đứng gần nhất là cha Phoenix. Còn người đứng xa nhất, quay lưng lại... Đó, đó là người mà tôi cần anh xác nhận. Đó chắc hẳn là Ulysses Moore, ông chủ cũ của Biệt thự Argo.”
“Tất nhiên rồi!” Manfred thốt lên khi nhận ra chiếc mũ của gã lái chiếc xe bán tải.
Gwendaline mỉm cười. Cô đang nắm trong tay một tin sốt dẻo cực kỳ hấp dẫn, và rất nóng lòng được báo cho tất cả những quý bà khác.
Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ - Pierdomenico Baccalario Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ