Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 - Người Quan Sát
anfred dành toàn bộ buổi chiều để quan sát đám nhân viên của công ty dọn nhà Độc Nhãn trong bộ đồ như những phi hành gia cùng máy khoan, cưa máy và những dụng cụ cầm tay khác đi ra đi vào Ngôi Nhà Gương, sau khi chiếc xe ủi không thể dùng được nữa.
Chiếc xe nằm im lìm và bất động, quả cầu sắt vẫn bị kẹt chặt trong những bức tường. Đám công nhân đã làm cho ngôi nhà ngừng quay bằng cách nã búa vào một loạt máy móc ở trong hầm, sau đó đi hết từ phòng này sang phòng khác để dỡ từng bức tường mà họ thấy trước mặt.
Tối hôm đó, Ngôi Nhà Gương chỉ còn là một bộ xương kim loại bị vây quanh bởi những đống đổ nát. Ban công và lan can cũng bị phá hủy, những cánh cửa chớp bị đập vụn, sàn nhà bị xới tung lên để tìm cánh cửa trứ danh kia.
Oblivia đứng ra lệnh từ ngoài sân, lúc thì nghiền ngẫm tấm bản đồ của Thos Bowen, lúc lại xem những bản thiết kế Ngôi Nhà Gương được vẽ bởi chính bàn tay tỉ mỉ của Peter Dedalus. Manfred vẫn còn nhớ như in cái lần gã phải phá bức tường phía sau cửa hiệu của ông để vào tìm chúng...
Gần đến hoàng hôn thì bất chợt một trong số những người của công ty Độc Nhãn chạy ra khỏi nhà hét lên:
“Cô Newton! Cô Newton! Cô hãy lại đây mà xem! Có lẽ chúng tôi đã tìm thấy rồi...”
Oblivia vội vã chạy vào trong.
Manfred từ tốn theo sau cô chủ.
“Là cái này phải không?” Người công nhân vừa hỏi vừa chỉ cho nữ chủ nhà thứ họ vừa tìm thấy trong phòng máy móc.
Trong đống đổ nát cao ngất ngưởng hiện ra một cánh cửa cũ, gắn trên một bức tường bằng đá. Cánh cửa được giấu sau một bức vách xây bằng gạch và ốp gỗ, trên đó có khắc tên “Ulysses Moore”.
Ngay khi đọc được dòng chữ đó, Oblivia gầm gừ:
“Ông đã cất công giấu cánh cửa này khỏi mắt ta phải không? Nhưng ta còn khôn ngoan hơn ông nhiều!”
“Là cái này đúng không...?” Gã công nhân hỏi lại.
“Là nó đấy! Đúng vậy!” Oblivia vui vẻ trả lời và chạm tay lên chữ ký của Ulysses Moore trên bức vách. “Các anh hãy lấy nó ra khỏi đống đổ nát này! Nhanh tay lên!”
Đám công nhân bắt tay vào công việc và nhờ những mũi khoan, chỉ sau một lúc, họ đã xóa sạch mọi dấu vết của bức tường giả.
Sau đó họ đứng dẹp sang một bên để Oblivia được quan sát gần hơn thứ mà cô ả hằng ao ước.
Cánh cửa tuy đã cổ xưa nhưng dường như còn rất chắc chắn. Nó có một vết xước sâu, có thể đã bị máy khoan của đám công nhân cắm vào.
Phía dưới, bên tay trái nổi bật lên cái ổ khóa, đúng loại ổ cũ và lớn có trên cánh cửa của nhà bà Cleopatra Biggles.
Chính là nó, không còn mảy may nghi ngờ gì nữa. Chính là cánh cửa của Peter Dedalus.
Theo bản năng, Oblivia lần tay lên sợi dây chuyền của mình để cầm lấy chiếc chìa khóa có chuôi hình sư tử. Sau đó, sực nhớ ra sự có mặt của đám công nhân, Oblivia liền sỗ sàng giải tán họ:
“Rất tốt. Các anh có thể đi, ngay bây giờ.”
Cả bốn người buông dụng cụ của mình xuống đất, rất lấy làm cảm kích trước yêu cầu đó. Họ hỏi khi nào có thể quay lại lấy chiếc xe ủi bị lộn ngược đang nằm chỏng chơ ngoài sân, nhưng người phụ nữ thuê họ khoát một cử chỉ không mấy rõ ràng.
“Tốt hơn hết là không cần quay lại... Cái xe ủi đất ta sẽ mua đền, còn cái này cứ để ở đây.”
“Chúng tôi sẽ làm theo ý cô, thưa cô Newton.”
Đám công nhân lên xe tải rồi phóng hết tốc lực rời khỏi đó.
Khi bụi vừa lắng xuống, Oblivia trở lại chỗ cánh cửa với chiếc chìa khóa sư tử nắm chặt trong tay và chiếc ba-lô đầy đồ trên vai, trên người vẫn vận bộ đồ đua.
Oblivia đưa chiếc chìa khóa lại gần ổ khóa và tra vào lỗ. Ả nhắm mắt. Sau đó, nín thở, ả vặn khóa.
CẠCH, tiếng ổ khóa kêu lên và cánh cửa mở ra.
Oblivia mỉm cười và ngoảnh mặt lại hỏi Manfred.
“Ngươi đi cùng ta chứ?”
Manfred nhăn nhó mặt mày. Gã không thích những cánh cửa đó và cách mà chúng hoạt động. Gã không muốn liên quan gì đến chúng nữa.
“Không. Tốt hơn là tôi ở lại trông coi ngôi nhà...”
“Cứ làm như ngươi muốn. Nhưng ta báo trước: ta không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian để tìm Peter... ở đầu bên kia.”
“Không quan trọng.” Manfred cho ả xem một tờ tạp chí cá độ thể thao mà gã cuộn tròn nhét trong đôi ủng. “Tôi đã mang nó theo để đọc. Và...”
Oblivia phớt lờ gã. Ả lao vào bóng tối mịt mùng sau cánh cửa rồi đóng sầm nó lại sau lưng.
Manfred quẳng tờ báo xuống đất và nói nốt câu:
“... chúc cô thượng lộ bình an, thưa cô!”
Sau đó gã nhìn ngó xung quanh. Những cột sắt và bu lông kia khiến gã rùng mình. Oblivia có lẽ sẽ đi khá lâu. Ngoài sân, có một chiếc mô tô đua mới toanh với bình xăng đầy ự...
“Tại sao mình phải ở lại cái nơi đã bị mọi người quên lãng như chỗ này nhỉ?!” Gã tự hỏi trong khi đi lên tầng trên và ra vườn.
Và gã chỉ phát hiện ra khi lại gần chiếc xe mô tô... Ai đó đã xì hơi cả hai lốp xe.
Manfred nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai. Bộ khung của Ngôi Nhà Gương trông giống như một sân khấu múa rối nhỏ đã bị bỏ hoang. Và trên đỉnh đồi, những công trình kỳ quặc kia vẫn tiếp tục quay trong gió.
Manfred bắt đầu hét lên, phát điên vì giận dữ, và vung chân đá mọi thứ mà gã bắt gặp.
Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương - Pierdomenico Baccalario Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương