Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Chương 18
L
úc này, không có cái bụng đói bụng, 982 lanh lẹ hơn nhiều. Anh ta cảm thấy phấn chấn, hái len lõi một mạch đến gần khu vực đồi có những căn nhà sàn cao lênh khênh. Rồi khi chỉ còn cách khoảng 200 thước, anh thoăn thoắt leo lên một ngọn cây cột yên tĩnh quan sát.
Phải chọn nhà nào vắng vẻ, không có người ở nhà mà có vườn rộng để dễ ẩn trốn, ẩn sâu. Và khi rút lui cũng tiện, đừng sợ bị bắt.
Sau một thời gian nghiên cứu tình hình, 982 quyết định lựa chọn đơn căn nhà sàn riêng biệt trong một khu vườn có nhiều cây um tù thuộc loại có trái.
982 Viết lại con dao găm rồi xách tay lom khom chạy tới bên một bụi nước phía sau nhà sàn. Anh ta lấm lem trước cổ sau, nhìn xa, nhìn gần, và khi chắc chắn không có người trong nhà, anh ta chạy ùa đến trước cổng, rồi cài lẻn vào cổng cổng lại, chạy phục vụ đến chân cầu thang leo lên sàn một hơi. Dụng cụ của anh là thu thập hết khoảng thời gian ngắn hiển thị.
Bất ngờ thay, 982 lại hồi phục một cách kinh khủng.
Tấm liếp tre mặt tiền nhà đã hạ xuống, khép kín mít trong lúc vắng nhà. 982 Đưa cửa ra vào, cửa không nhúc nhích. Anh ta chép miệng, mép mép liếp tre kéo ra thật mạnh, rồi bò xuống chui vào khe hở ở mép mép. Trong trạng thái tối thui vì ánh nắng lọt qua khe liếp rất ít, anh ta ngọc mắt mấy giây cho quen với bóng tối rồi mới dáo dác nhìn tứ bề.
Ở một góc nhà, treo lủng những quang mây mang những nội dung đất lớn, nhỏ vừa đủ kích thước. 982 vừa chạy. Anh chỉ cần có bao nhiêu! Nhấc vung nội, anh kiễng chân nhọn vào bên trong, Nội trống không. 982 chốt tay mạnh cho vay lên bên trong nội dung rồi đóng nắp vung lại.
Nhưng 982 lần đến góc phòng, nơi có treo một chiếc nội dung lớn và sinh động.
Trong nội dung, có chín nếp và mấy miếng bánh đúc ngô thức ăn hàng ngày của số người thiểu số. 982 móc ra, cầm sẵn khoanh cơ nếp một tay, tay kia cầm sứ bánh đúc ngô đút vào ngọc gấp nhưng cô đật cưỡi ngựa nên thoáng mắt, đã hết phải lè hết vào bàn tay.
Thật lâu, đến gần phút sau, 982 mới lại bắt đầu được.
Nhưng cũng lúc đó, 982 nghe tiếng chó sủa vang ngoài cổng rồi tiếng đàn bà sợ. Anh ta hết hồn, xào qua khe liếp ra bên ngoài, cọ về phía có người nổi tiếng. Chết rồi! Chủ nhà đã về, đi sau một con chó sù to lớn. Trên sàn, không có chỗ nào được đưa xuống, chỉ có mỗi cây thang lên xuống. 982 cuốc lên, bực bội kéo xuống cầu thang, chạy dịch vụ ra ẩn sau bụi cây ngoài vườn, định bụng người đàn bà Mường lên trên sàn rồi mới chạy ra cổng thoát hiểm. Người đàn bà vô tình không biết có trộm, thảm nhiên leo lên thang. 982 ồn ào, tay vẫn khư cầm cầm miếng cơm nếp và cây viết.
Nhưng con chó đã đánh hơi được người lạ. Nó gừ gừ rồi phát ra âm thanh phản kích, nhẹ nhàng tiến lại Bụi cây có 982 trầm. Thiếu phụ ngạc nhiên, đứng trên cầu thang xuống, phát giác liền kề gian phi và thế giới lên những âm thanh Mường rít rít. 982 cơn cuồng phong, chỉ còn cách duy nhất chạy ra cổng, thoát vào rừng.
Anh ta còn loay hoay mở then cổng, con chó đã thích thú sát sát 982 khua Viết muỗi chó, một tay mở cổng, con chó đã ngứa sát Gothic, trượt nhung mới ra được bên ngoài. Không ngờ, con chó vẫn rượt bén Gô tích, táp một miếng vào bụng, chân tạo ra 982 cơn đau lăn cù xuống đất. Anh ta ôn tồn cây viết, nổi xung đập con chó túi bụi, nó mới chịu bỏ chạy vào trong vườn. Trong khi đó, anh thấy thấp thoáng mục đàn bà xuống chân thang và chạy lại phía anh.
982 ví cầm tay cổng chạy, bên tai cánh cánh vẳng tiếng la lo của người đàn bà Mường. Đến lúc mệt mỏi, chân đau quá, anh ta mới dừng lại Hơi thở. Miếng cơm đã rớt từ lúc bị chó táp cánh tay. May còn con dao găm đông ở eo quần. 982 chán nản vô cùng. Bờ vết răng chó ngập sâu vào bắp chân, máu chảy gió xuyên quần. 982 nhăn mặt chân cho máu độc ra rồi vừa đi chạy về phía cây dầu.
Tập tin về đến cây đa, 982 buồn bã, đau khổ leo lên cây ngồi cho kín.
May mắn còn sót lại được bọt bánh đúc ngô không thì lỗi to. Thời gian bị giam trong Trại Đầm Đùn, có nhiều lúc 982 chán nản, thất vọng nhưng ít khi thất vọng đến mức độ này. Tất cả vết thương chó mòn sẽ làm độc, như thế đã bỏ xác trong rừng, 982 không còn thiết gì nữa, đời anh coi như sắp hết.
982 ra sống phục vụ nước uống, tuyệt vời vì vọng nên hết sợ nước độc. Rồi suy nghĩ các sự việc xảy ra, hoang mang không còn biết tính ra sao nữa. Đêm đó, 982 lại sốt nóng mấy tiếng đồng hồ, luôn miệng rên hừ hừ.
Sáng hôm sau, mặt trời lên khá cao, anh ta mới tỉnh dậy, thân thể đau nhừ như bị ăn đòn Đầu Trâu. một tiếng chó rồng vẳng. Hoảng tường, anh ta lắng tai nghe. Tiếng chó thứ hai, ba phía khác nhau được đưa ra cùng một lúc. Nghĩa là có nhiều chó. 982 tự hỏi: Sao lại có tiếng chó sói trong rừng? Hay có thợ săn, dẫn chó đi săn? Lát sau kỳ vọng ra, 982 mới thực sự là sự sợ hãi cuồng loạn. Tiếng chó mỗi lúc gần đây. 982 sừngc dậy, ngồi trên cây quan sát bốn phía rừng, sắp xếp cành lá che mình cho kín. Công việc này vô ích ở phía dưới nhìn lên cây, không thể nhìn thấy người.
Sau một khoảng thời gian ngắn yên tĩnh, tiếng chó chiến tắc nghẹt tiến lại thật gần từ bao giờ như đã đánh lừa được 982. Đồng thời, anh ta phát giác mấy người dân thiểu số đang yên tĩnh kiềm các bụi cây, tay cầm khí giới, thận trọng đi từng bước theo sau chó săn của họ.
Trong một phút, 982 hiểu hết sự việc. Rừng này, anh ta không hề gặp chim hoa, gà rừng, thư giãn, thú vật nào hết mà lại thấy thợ săn sạo. Tất cả không phải săn thú mà săn người. Săn ngục tối.
Đúng rồi! Đúng là đã chiếm được phong vương địa ngục rồi! Vào đầu năm 982, cuộc đời tù đày trong các trại giam cộng sản từ Việt Bắc đến Đầm Đùn thoáng qua rất nhanh như một cuốn phim rút ngắn. Thôi, thế là từ cõi tạm vô nghĩa này. 982 mơ có cảm tưởng như một người hấp dẫn nhưng rất tỉnh, đang kiểm điểm rất nhanh cuộc sống vĩnh cửu chấm dứt.
Nhưng trong giây phút cuối cùng, 982 không cảm thấy sợ hãi hay Hận thù.
Anh ta đã đành phải chịu số phận. Thất bại thì thất bại, không sống thì chết, không thoát thì bị bắt lại, thế thôi. 982 thảm nhiên, móng qua khe cành lá thợ săn và đàn chó.
Những tiếng ồn đã vang rân quanh cây đa cổ thụ, 982 ngâm trên cao nghe càng rõ. Phía trước, phía sau, đều có chó, có người. Rồi tiếng ồn ào náo nhiệt, tiếng người bàn tán, gọi nhau ngay dưới chân. 982 nằm rạp xuống thân cây, không móc nữa, mặc định muốn ra sao thì ra. Vậy là hết Chi Nê, Nho Quan, những địa danh thân yêu mà 982 vẫn chưa biết đích xác ở vùng nào.
982 lại ngồi yên lên xuống xuống vì anh bắt đầu thấy nôn nao trở lại. Bên dưới gốc cây, ba con chó hướng mũi cao lên cường độ, chồm lên một cách điên cuồng cuồng nộ. Hiển nhiên, chó cũng phải trải qua địa ngục. 982 quan sát phong cách của đám người Mán, biết họ vẫn chưa phát giác ra người trốn trên cây nên họ vẫn tiếp tục đi xung quanh gốc, tỷ lệ tỉa cành lá nhìn lên.
Trong lúc thu thập phần nguy hiểm, 982 kiểm tra lại một chút tình huống để có một trạng thái thích hợp. Người mệt mỏi, những vết thương tại mu bàn chân và cổ chân bị mưng mủ, cơ bắp chân bị chó táp đau bụng và bụng đói tia rứt. Cái đói nguy hại nhứt, phải chi được một, hai miếng dạ dày cũng còn sức chạy trốn nữa.
Từ trên cao, 982 chăm sóc móng góti của nhiều người Mán, mong thế nào họ cũng mang theo thức ăn. Chí bằng “đầu hàng”, buộc họ phải cho ăn mới có bước đi theo. Ăn no bụng rồi lại...tính cách trầm...Nếu như chỉ có một thằng, với con dao găm, lừa lúc bất ngờ "thí...một độc". Ba đồng...khóa, khó quá! Thôi cũng rồi...việc đến đâu, tính đến đấy...
982 trục tay ra cành lá, nhìn xuống đám người và chó bên dưới.
Nhưng hai cẳng chân đã tê dại, anh ta ngồi xuống ngâm một lát, mới có sức đứng chom lên. Trong khi đó, một người Mán đã leo lên cây tiến lại cường độ. Để hoàn thiện trí tuệ đánh lừa thợ săn theo kế hoạch đồ họa, 982 đầu ra khoảng trống nói cho xuống:
- Tôi đây này! Các ông ơi! Tôi xuống cho các ông bắt. Không phải leo lên cây, mất công vô ích!
982 thấy rõ vẻ ngạc nhiên thông thạo trên mặt hai người Mán đứng dưới đất. Trong khi đó, người Mãn thứ ba đã leo lên cây từ sáo, nghe 982 nói, Cô đật cành thật nhanh lại gần nơi anh trầm.
982 liệng bao tải và cây viết xuống đất, còn đang sốt khôn xuống đã nghe tiếng cãi lộn sô sát trên cây. Thì ra ba thợ săn đang đánh lộn để dành độc quyền cho cuộc chiến. 982 mặc họ, lo xuống cho mau, đầu óc chăm chú vào thức ăn của bọn người Mán cửa hàng trong khungi. Nhưng anh ta điên tiết vì bị ba con chóm lại tấn công, phải đốt cây nến dựa vào cây đa để che kín mặt sau, rồi liên tục đập đàn chó, chúng ngứa ngược ra xa ngoài tầm đánh.
Một màn trả thù trên cây nhảy huỵch xuống đất, tức thì hai người kia nhảy đại xuống theo. Người Mán lớn tuổi sôxô hai người đồng té về phía trước rồi nhảy phắt lại, nắm tay 982, miệng thở những tiếng lóng lo để "phân bua" là người trước nắm giữ tên ngục vượt, tức là được hưởng hết quyền lợi do việc bắt giữ tên cung cấp. Đừng tránh né mà có chuyện. Vì quyền lợi, bạn trở lại nên thù là sự thật.
Hai người kia giận dữ xông lại, người Mán lớn tuổi đã đứng trước mặt 982 ngăn cản không cho hai người tới gần. Có lẽ theo quy tắc của người Mán, trong một cuộc săn -người hay thú vật, chim muông- kể bất cứ ai trông hoặc rờ được trước "con mồi", kẻ đó là chủ sở hữu, "con mồi" đó thuộc về chiến hoàn toàn.
Nếu đúng như vậy, con mồi 982 thuộc về người Mán lớn tuổi 982 còn đang phân vân, đã tìm thấy hai người Mán kia dưỡng chân thoải mái tranh luận, bàn tính với nhau rồi lấy bói đeo vào lưng, hậm hực bỏ đi thẳng. Hai con chó cũng theo chủ luôn.
Cung như người thợ săn lớn tuổi, ngẫu nhiên nhận ra khó khăn phải chuẩn đầu, nhìn kiếm chặp 982 rồi cau mặt suy tính. Sau chút tiếng ồn của chủ nhà, con chó đã chín tuy nhiên vẫn gừ trong cổ. 982 khấp khởi động tiếng ồn khi thấy chỉ còn một tên Mán còn ở lại. Từ đây về Trại Đầm Đùn, có lẽ nào có thể tìm được dịp để thoát sao?
Người đàn ông hầm hố giận dữ nhìn 982 lớn:
- Đi về trại, định trốn?
982 nổi xung, muốn rút phắt con giao găm trượta một mồi vào giữa tên thợ săn nhưng hãy kiềm chế, lấy vẻ như langng hỏi:
- Tại sao anh bắt tôi? Về Trại Đầm Đùn làm gì? Anh là ai?
- Không biết làm gì hả? Về đến sẽ được xác định...
Rồi Hãy chỉ tay về phía cửa rừng:
- Lính cảnh vệ và giám đốc trại giam đang khám phá ở ngoài kia...
982 vô tình cứng theo tay tên Mán thì loáng cái, cổ tay đã bị sợi dây đàn trói lại. Anh ta đang khao khát sợi dây chuyền lại được tên là Mán xông lại ôm lạnh lùng xuống đất, buộc thêm một nút thật chặt nữa.
982 tựm cồm lên, nghĩ thầm bị trói một tay không sao nên không phản ứng nữa, cốt lõi để Mán hiểu anh ta đã chịu theo lệnh của Kí. May thay, con dao găm vẫn không bị rớt hoặc bị phát giác lúc lộn vừa rồi. Cơ hội đến sẽ hay.
982 nhỏ bao tải và cây gậy cầm chung một tay, tỏ vẻ phục tòng. Tên Mán yên trí nào, sửa lại dây "gui" đeo lên vai huýt chó rồi đầu tiên làm hiệu cho 982 ra khỏi rừng.
Dây nối liền cổ tay 982 và người Mán dài khoảng hai thước. Tìm hai người thợ săn kia đã mất hút sau lùm cây, tên Mán nóng hồng, giáo dục Hào:
- Đi về Bản, mau lên!
982 làm ra vẻ ngạc nhiên và giận dữ, nhìn tên Mán lùn hỏi:
- Về Bản nào? Làm gì?
Tên Mán cười nhạt:
- Thôi, đừng giả bộ nữa!
Bất ngờ thút lửa lại gần Thúc mạnh 982 một cái, để Cơn đi cho mau. Con chó lại lên nhiều tiếng ồn, phụ họa với hoạt động của chủ. Dè đâu, vì quá yếu 982 đã ngã lăn xuống đất. vẫn mới ló dạng ngồi lên được. Hải tay ôm, mặt nhăn nhóm, 982 đôg gằm xuống đất hổn xạ nói:
- Đói quá, không đi nổi!
Tên Mán Cá hồi, giựt sợi dây một thiệt mạnh. 982 đứng lên rồi lại lăn ra đất liền. Anh ta thừa biết dù tức đến chết, tên Mán cũng không có hạ thủ anh vì nhiều lý do.
Nghĩ đến ba ký lô muối sắp bị ảnh hưởng một mình, tên Mán nôn nóng và phiền tức lắm nhưng nén giận lấy giọng bình tĩnh hỏi:
- Đói hả? Đi mau về Bản ăn cơm...
- Đói quá! Đi hết nổi. Tôi đang ngồi lại trong rừng? Anh cần về Bản thì về trước đi.
Tên Mán muốn nổi lên nhưng vẫn tĩnh lặng nghĩ ra kế hoạch. Sau cùng, đánh hỏi 982:
- Muốn ăn không?
982 không trả lời, làm như không nghe. Tên Mán rút luii, lấy một miếng bánh đúc ngô đồng ra cho 982. Rồi bạn cũng ngồi xuống, lấy cơm nếp ra ăn luôn cho no bụng sừng lát nữa còn đi.
Từ đây về đến Đầm Đùn, 14, 15 cây số đường rừng, ngôn ngữ cảm giác đói này phải đi làm hai ngày mới tới.
982 nghĩ nói rằng, đưa luôn gói bánh vào miệng lịch nhồm nhoàm, cặp mắt long lanh một vẻ thỏa mãn, rõ ra anh chết đói. Tên Mán dốc trong ống tre ra ít muối, ớt và súng thái nhỏ, bỏ lên trên chiếc lá đưa cho 982. Nuốt xong từng miếng bánh nhẹ, 982 nhẹ nhàng một chút tay xin. Tên Mán béo nghĩ, rồi cắt cho một miếng cơm nếp, dày bằng đốt ngón tay. 982 run run cấm "nguồn sống" trong lòng bàn tay, trịnh quan trọng bốc thêm muối, thuốc và súng bỏ lên miếng cơm. Kể từ khi về Trại Đầm Đùn, chưa bữa ăn ngon miệng bằng bữa cơm này, tưởng nhẹ nhàng khỏi miệng, miếng cơm sẽ biến ngay thành chất máu tươi tốt, mang lại sức mạnh cho anh ta. Một luồng nóng bắt đầu vào cơ sở dữ liệu.
Ánh nắng một ngày cuối cùng Xuân vui tươi nhảy nhóm trên cỏ cỏ và trên những bụi cây xung quanh nơi 982 ngồi. Trời đất, non sông rộng rãi, tươi đẹp như thế này mà lại bị bắt về chịu tội tại Trại Đầm Đùn thì...thà chết còn hơn!
982 nhìn tên Mán, sức lực của Lớp. Anh ta lo khi nhận thấy sức mạnh mạnh mẽ và nhanh nhẹn như một người có võ nghệ. Vừa rồi, hai tên Mán trẻ vẫn chưa đạt được "con mồi" nổi bật với Đánh. 982 chỉ còn mỗi cách hạ thủ sinh mổ trong lúc bất ngờ nhất, có thể ra mới xong. Nhưng lúc này, phải lợi dụng một cách triệt để!
Tên Mán sắp xếp đứng lên, 982 lại tay ra xin một miếng cơm nữa. Giận lắm, nhưng tên Mán vẫn suy tính kỹ năng: Hiện tại, chỉ cần làm thế nào đưa tên ngục tối (đúng, không thể ra lệnh) vào trong một bản cách đây hơn ba cây số, trao đổi ủy quyền ban nhân dân xã giữ hộ rồi về báo cáo cho ban quản trị trại giam biết là đủ. Mặc dù trại giam muốn làm thế nào thì miễn là được chứa ba lô muối.
Người Mán lại xẻ thêm một miếng cơm nếp, lạnh lùng đưa cho 982. Anh này xé một miếng nhỏ rồi...bỏ trong túi áo và giải thích:
- Đau bụng quá...lát nữa ăn.
Thật ra, 982 chủ tâm để dành. Đối với người đói đã lâu, ăn như thế là nhiều, quá hám nữa dễ bị bội thực mà chết. Hai kẻ thù trả lại tiếp tục lên đường, cách nhau không quá ba bước chân, luôn luôn tên Mán đi về phía sau. Phải đặt phòng những câu chuyện bất ngờ. Con chó săn khi chạy trước, khi chạy sau hai người và đã quen hơi tên tù ngục, không lại nữa. Đầu óc 982 làm việc rất cấp bách, nghĩ kế...trốn, trong khi người Mán nôn nóng mau tên tù về đến Bản gần nhất cho chắc ăn ba ký lô muối.
982 được dự đoán sẽ có ý nghĩa nào về tên của Mán nên càng cần bổ sung. Mặc dù anh hùng khừng, đi thật chậm, chỉ hơn hai tiếng đồng hồ cũng phải đến làng Mán đầu tiên. Nếu giữa đường mà gặp bọn du kích, bộ đội hoặc dân chúng, cuộc đời của 982 coi như...tàn. " Phải tính mau lên mới mau! Tính nhanh lên! Dũng ơi!" Nhưng 982 vẫn chưa nghĩ ra cách nào. Đường về bản rút ngắn. 982 quay lại, nhìn trộm tên Mán. vẫn luôn đề phòng, cảnh giác rất cao, 982 vừa có ý khác, đánh lửa sẵn sàng đối thoại. 982 chưa có câu chuyện.
982 tập bước, suy tính rất cấp bách. Phía xa một chút, thấp thoáng những căn nhà sàn đầu tiên. Còn ở gần cây số, hai người sẽ ra khỏi rừng. Nguy rồi! Nguy rồi! Không quay lại nhưng 982 biết tên Mán đang nhìn anh đăm đăm, không bỏ sót cử chỉ nào của anh. Thử bước chậm hơn, tên Mán:
- Đi mau lên, sắp xếp chiều tối rồi.
Real ra, nhìn bóng nắng, 982 known chưa quá ba giờ dài. Không nói không rằng, anh ta ngồi thụp xuống, thảm tự nhiên thư giãn chân, xuýt xoa đau. Đổ máu đổ nước vàng từ vết thương mưng mủ ra đỏ lòm cả bàn chân. Tên Mán ngó sơ, cau mặt không nói, 982 thuần nông:
- Cho tôi một miếng nước! Khát quá.
Bất đắc dĩ, tên Mán phải đưa ống tre nước uống, 982 nằm cổ làm mấy hơi liền cho đã khát. Sau đó, lại tập bước bậc thang cao, hít thở luôn miệng. Có tiếng phi cơ cánh vẳng từ xa nhưng cả hai đều không nghe. 982 để hết tâm trí sắp xếp kế hoạch, tên Mán đang tìm cách Viết cổ tên về Bản thân càng sớm càng tốt.
Cặp mắt 982 héo long lanh, đỏ lại bình thường. Anh ta kín đáo đưa tay hạ cánh vào quần quần lần nữa để yên trí con dao găm vẫn nằm đúng tầm tay. Yên trí rồi, anh ta trả mặt, nhìn phía sau. Hai bàn chân tên Mán và gấu quần vải đang bấm bước, nhịp theo bước đi của anh, sợi dây liền liền hai người hơi bước xuống một chút. Con chó đã chạy về phía trước, đánh hơi trên ngọn cỏ.
Di chuyển có thể đã đến. Ít ra, giây phút này cũng giảm bớt một thủ thuật thủ công. 982 làm như vô tình bước thụt xuống một cái hõm, chiến binh quýnh chân ngã xuống đất, cố gắng cửa hàng đầu lên hai, ba lần mà sét không nhỏm dậy nổi. Anh ta nằm dài buông tay trái chống xuống đất, nghiêng mình, quay lại nhìn sau với vẻ yêu cầu tên Mán.
Trong một thời điểm không ngờ, tên Mán chót bước lại, đặt linh chi con dao rừng trên mặt đất, ôm tay hai sườn bên 982 tốc độ lên. Nhanh như cắt, 982 rút phăng con dao găm,tin nhắn đúng tên Mán, vung tay đấm ngược mũi dao một chí tử rồi chồm dậy liền, vượt xa tầm tay của chiến thủ thủ.
Không thể cho 982, lúc tên Mán lom khom ngồi xuống, theo động tác tự nhiên hai đầu gối che chắn khóa bất cứ phần nào và chống trả bàn tay cầm dao của 982 nên mũi dao chỉ vừa phải chạm vào giáp chắn thì không, không vào sâu thêm được nữa. Tuy nhiên, vì là liễu dao chí mạng, 982 dùng tận lực, tên Mán được đưa bật ngửa, con dao rừng lọt ngoài tầm tay đánh. Trong lúc đánh còn chưai với, 982 đã kịp thời nhỏ bé dậy liền kề con dao rừng, vung lên võ răng chém một vòng quanh chếch dưới cần cổ đối thủ. Người Mán không phải tầm tay bình thường, vẫn đeo gùi trên lưng mà cuộn mấy vòng, vừa đủ thoát khỏi độc thủ. Chém mịn, 982 vừa thẳng vừa phải, tay nắm chắc chắn dao dọc một chút, nếu mũi nhọn, liễu dao sẽ giải phóng thủ làm hai mảnh như bong nứa. Bao nhiêu tiền trả thù chế độ, 982 ngâm vào dao này. Tên Mán lách mình tránh phù hợp với bài hát tay áo đã bị rách toạc một đường dài. 982 như con chó chấp bị đòn, trừng phạt, trừng phạt ngang người Mán buộc hãy vui vẻ thư giãn sợi dây chuyền nhẩy qua một bên tránh đòn, quài lại sau lưng rút đáp cây ná làm bằng thứ gỗ rất cứng lại Lúc cấp nguy hiểm, chiến binh tạm thời dùng cây ná làm khí giới tự vệ, 982 Sợ hãi, tấn công liên tiếp không cho tên Mán có thì rút tên trong gân ra. If use used with name, 982 coi như hết tồn tại. Người Mán bắn ná rất giỏi, có thể bắn mắt lợn lòi cách 10 thước.
982 trả lại dọc một chút như gió. Tên Mán vung cây ná lên hỗ trợ, đồng thời chuẩn bị là một thế lực tấn công bùng nổ con dao rừng khỏi tay thủ thủ. Nhưng 982 nghe "phựt" một tiếng, phong cách đã chém băng sợi dây ná bằng cật tre se lại. Tên khởi động được rút lại.
982 xách dao tập tàu tắm theo. May thay, mãi lúc này, con chó mới lững quay lại. Đuổi được mấy bước, 982 thấy hai cánh chân đau cạn kiệt, cửa hàng không nổi. Còn tên Mán lộ vẻ kinh hoàng và sống động đến tối đa, tay vung cây ná bóng loáng, tiếp tục chạy ra khoảng bãi trống, sử dụng ý của y là nhử cho 982 ui theo, y mới kiếm cách bắt sau. Không ngờ tên người đã chết đói lại có thể trở thành một chiến thắng lĩnh vực nguy hiểm đến thế.
Chạy một quãng, y đã đạt tới khoảng cách thiên nhiên trong khi 982 vẫn còn khéo léo, hữu ích xung quanh các bụi nước. Con chó Gió như hiểu được những điều mới mẻ ra, thoáng như điên rồi xông vào tất công 982 theo lệnh của chủ. 982 lừa dối lừa mà không sao thú vật. Anh ta bắt đầu thấy nguy hiểm trở lại, một lúc phải đối mặt với kẻ thù.
Chợt có tiếng thơm phi cơ thảo ngay trên ngọn cây. 982 chỉ đáp ứng tên Mãn chạy đầu. Đồng thời, phi cơ bắn xuống rào rào, đạn đá tóefire. 982 chú thích xuống, đưa vào sâu dưới gốc cây. Con chó thoát ra, trốn nơi mất...
Đến lúc ngửng đầu lên, nhìn kỹ lại, 982 bỡn choáng bao: Người Mán đã nằm dài trên mặt đất mà giẫy giụa, Chiếc ná Bát ra xa. Con chó đang lười biếng như người ngủ thức thức.
Tiếng động cơ máy bay xa dần rồi tắt chắc chắn, 982 xách tay dao bước bậc thang cao, hổn hển như sắp hơi thở vì sức mạnh Cô đật lại gần người Mãn tính kết thúc. Nhưng anh ta thấy kẻ thù đã nằm bất động, hai mắt vẫn mở mà đờ đẫn hết thần thánh, kiếm áo bùa hồi máu. Trong lúc con chó mỏ quýt với cái xác, 982 dùng dao sống chém cánh chân sau khi nó rít lên một cơn đau đớn, khập khiễng bỏ chạy về phía cửa rừng. 982 ngay lập tức xông lại, hai tay nắm chặt dao, tính thêm một đoạn xuống cái xác ở đó nhưng dừng lại, đồng thời đạp xe đạp mạnh vào mạng mỡ tên Mán, rồi lùi lại thủ thế. Không thể tìm thấy phản hồi.
982 đập nhẹ sống dao vào trung tâm thần kinh ngay bên dưới cái xác. Cẳng chân vẫn chưa khởi động.
đã bắn súng bằng súng trên phi cơ bắn xuống. Khi nhận ra kẻ thù đã chết rồi, Đường nhiên bao nhiêu sức lực cố gắng chịu đựng trong người xụp đổ, 982 bàng hoàng vài giây, cảnh vật tứ phía đảo lộn anh ta không đứng nổi trên hai cánh chân chạy nên khuỵu xuống, ngã trên mặt đất bên cạnh xác be bé máu hãy còn nóng.
Trong lúc thần kỳ hoang mang chơi sảng khoái trong tình trạng bán thức, anh ta còn tự động: Phải tỉnh táo mà chạy trốn ngay, nếu không sẽ bị bắt lại.
Tuy nhiên, cũng phải tiến tới hơn 10 phút, 982 mới điều hòa được hơi thở và đầu óc anh ta sáng suốt trở lại. Như tỉnh một giấc mộng hùng hùng, 982 dáo dác, nhìn tứ phía rồi đứng lên ngó về phía Bản Thượng trên eo thon cao, sau rặng cây xanh um. Không có một người bóng. Con chó săn bị thương không thể quay trở lại.
Lúc đó, anh ta mới tìm thấy một cổ tay còn bị trói vào dây tơ. Cô gái rút ra rồi cuộn dây bỏ trong khungi. Nhớ lại Mới Nhanh, bao tải và con dao găm không biết liên mất nơi nào rồi? Phải học ngay rồi mới bỏ qua.
Nhưng một ý nghĩ thoáng trong đầu làm 982 cau mặt suy nghĩ. Rồi anh ta ỳ suối kéo xác người Mán lại gần bụi cây, lột luôn bộ quần áo khoét. Máu hết rỉ ở vết thương. Viên đạn từ sau rút lui về phía trước. 982 mang luôn bộ quần áo hở vào người sau khi bỏ bộ đồ mặc định. Hãy mạnh mẽ của người Kiểm soát lại. Mừng quá nhẹ, vì trong gùi còn gần một đòn cơm nếp và hai miếng bánh đúc ngô, một ống giang bảo nước, hai bó tên bắn trong ống. Còn một ống tre nhỏ, không mở ra 982 còn được biết đến là cứu muối, thuốc và dược phẩm nhỏ, gia vị chính của dân số thiểu số! Đủ hết!! Nếu Trời Phật độ cho thì với số lượng thực phẩm này, có thể đủ ăn tới Chi Nê, Nho Quan. Có thiếu bao nhiêu cũng được. Sung sướng bất cứ lúc nào bằng sung sướng này!!
Ngẫm giây nghĩ lát, 982 giải quyết luôn giải quyết kiệt sức trên cuối cùng xác chết. Đành phải rút khăn giấy bịt lỗ hổng, biết rõ là nguyên nhân vượt quá nguy hiểm.
982 nhìn cái xác xác nằm tên hên trên mặt đất mường tượng đến tù 125 bị bắt đầu trận đòn trừng phạt trước đó ít lâu, theo như anh kể lại. Anh cảm thấy trong lòng bất chấp, ngâm chân vài giây rồi hạ xuống kéo cái xác vào trong bụi nước hoa, ỳ suối hổn mãi mới xong. Sau đó, anh chặt ít cành lá lên cái xác, dùng ý che cho kín, xác khỏi bị phát giác sớm.
Trong túi áo của người Mán, 982 đã thấy có giấy tờ cồm cột, đó là chứng minh thư. Đọc thật kỹ tên họ, tuổi, quê quán ghi trên chứng minh thư nhập tâm cho nhớ, 982 tự căn cơ:
- Từ lúc này, tên ta là Niết-Khao-La. Niết-Khao-La 40 tuổi. Con ông Buôi-Rep và bà Niết-Klao-Liang...
982 đã tập chết quay đi, chặn lại cứng xác chết, buồn bã nói:
- Tôi với anh, lúc sống không thù nhau. Đất qua hoàn cảnh xui xảy ra nên xảy ra xung đột vừa rồi. Anh chết vì bị đạn phi cơ bắn. Thôi, anh an yên Niết-Khao-La!!
Lúc đó đã gần chiều. Mặt trời từ trên đỉnh đỉnh đỉnh quái lại tạo 982 phải lim mờ cặp mắt cho khỏi hoàn hảo. 982 sửa lại giải khó khăn trên đầu, định bụng cứ hướng Tây Bắc mà đi luôn một lèo, gần tối mới kiếm phòng ngủ trên cây.
Trong hồii có đủ thứ thứ của thợ săn Mán để lại, thêm bộ quần áo anh ta vừa thay ra và cuộn dây lốc. Phải quay lại kiếm cái bao tải đã rơi vào lúc anh giả đò ngã xuống và con dao găm anh làm Cộc vào bụi cỏ lúc nào không nhớ.
Chỉ một đoạn ngắn, 982 được tải xuống. Con dao găm vẫn chưa tìm thấy ở đâu. Nghĩ đến thiếu niên Hợi đã chết ẩn giấu cho anh con dao này, 982 không đành lòng bỏ đi nên cứ lúi húi tìm. Mồ hôi trong người đầm đìa vì nóng bức thì ít mà vì lo sợ ân hận, tiếc nuối vật kỷ niệm thì nhiều. Trong tù mấy ai đã gặp được người đồng cảnh có tâm hồn và tinh thần như Hợi?
982 vừa trang bị suy nghĩ về những công việc hiện tại. Chắc chắn hai thiếu niên Mán kia về lúa làng họ. Tin bắt được tên phong vương địa ngục sẽ được cho vay ngay hôm nay. Ngày mai, không tìm thấy thợ săn tên ngục tù ngục tù, ban quản trị không hiểu ra sao tất cả sẽ cho người đi tìm kiếm. Chóng thì chầy, họ sẽ phát hiện ra xác chết của người Mán thứ ba. 982 sẽ bị cướp lên cổ thêm một tội nặng: Tội giết người! Đã vượt qua, còn kẻ giết người để thoát thân!! Ba lần...tử hình mới đáng tội!
982 nghe tim đập thình thịch, hôi hôi ra lạnh lạnh ở sống lưng.
- Thôi đi, đành lòng mất con dao găm, phải trốn xa cho mau kẻ nguy hiểm! Nếu được bắt lại, nhất định không thoát nổi!
Anh ta đứng lên, vừa thì thầm trong bài chữ "Niết-Khao-La" khao khát thấy đám lá cây bên mặt lay động một cách khác tuy không có ngọn gió. Thú vị hay người? 982 bên khắp châu thân một lượt, cầm con dao rừng chênh chếch thủ thế, trố mắt nhìn trừng trừng. Lúc này, đến như lùm cây bên trái lại rung rinh lay động. 982 hết hồn, chưa biết đối thoại ra sao, một cơn sốt bất ngờ lại dõng dạc từ phía sau lưng anh ta đưa tới, kêu đích danh số tù, nghe nửa lạnh lùng, nửa mai sau thoải mái:
- 982! Giơ tay lên! Mau!!
Trong một giây, 892 nhận được tình huống được xác định ngay lập tức. Hiển nhiên anh ta đã bị chiếm giữ cả ba mặt từ lúc nào không biết.
Nghĩ vậy, anh hồn, rụng rời con dao rừng. Sau cùng, quay lại nhìn kỹ nơi phát ra lời đe dọa người chết, 982 đã tìm thấy một người mặc quần áo ka ki, có vẻ như một cán bộ cao cấp, đang lạnh lùng tiến lại gần, tay súng súng lục súng lục, thẳng tay vào anh. Trong Quá trình, anh ấy vẫn phải nhận ra người đứng trước là người có "bộ mặt quen thuộc" sáng hôm nay được tìm thấy trên con đường mòn cùng với hai bộ máy khác. Một ý nghĩ chua, tuyệt vọng hiện ra trong trí 982: "Lần này, thật là chết"!
Tên có thể được kích hoạt lại bằng cách trả lại co dãn:
- 982! Giơ tay lên! Không, bắn vào!
Tiềm tàng một hệ thống âm thanh quyết định, chiến đấu biểu thị ý định thẳng hạ sát nếu 982 kiếm tẩu thoát.
Nhưng 982 không cúc tay, cũng không nói một tiếng tiếng nào. Anh là Niết-Khao-La, chứ không phải là tên độc phong vương vũ địa ngục Đầm Đùn. Vì là người Mán, không biết tiếng Việt nên không trả lời. Niết-Khao-La nhất định đóng vai kịch của mình tới màn hình.
Một tốc độ chậm hiện tại trên mặt người có thể ở ngay bên trong. 982 phấn hai bụi cây lúc ấy và thấy hai hộ vệ viên của y đang tiến lại. Không đầy đủ năm giây, 982 người đã có súng ôm chặt. Viên chức có thể chỉ huy làm việc trong giây lát, xem dòng chà vào mặt 982 như cố gắng khám phá một bí mật ẩn giấu gì. Hải người kia cũng yên tĩnh quan sát, chờ đợi lịnh của cấp trên trước khi hành động quyết định. Niết-Khao-La hết nhìn người nội đến người kia, cảm tưởng "bộ mặt quen quen" lại xóin vở ở đầu anh, nhất thời mặt anh thộn ra một cách kỳ lạ.
Người có thể bộ chỉ nhẹ nhàng thở dài một cái nhẹ nhàng, hạ mũi súng xuống, bước tới gần cầm lấy bàn tay ghẻ nguy hiểm của 982 một cách thân ái, hơi thở gọi bằng giọng nói tha sa, thành thực mà trước đó 982 Tưởng rằng đời anh không bao giờ còn được nghe:
- Anh Dũng! Không ngờ anh đã "biến đổi" đến thế này!!
Trong một giây, đầu óc 982 quay cuồng đảo lộn, rồi trong trí khô ra một tia sáng, anh nhìn khát chặp con người gọi bí danh của anh, Đường tự ôm ôm mà khóc lóc như trẻ con:
- Anh Hùng! Anh Hùng! Con anh đã cứu tôi, bây giờ chính anh và các đồng chí lại yêu tôi lần nữa.
- Anh Dũng! Anh Dũng!!
Người có thể bộ cấp cao "có thiết bị quen thuộc" mà 982 sáng hôm nay, dù không nhớ là ai thì lúc này đã nhớ ra rồi.
Đó là đồng chí Hùng, ba thiếu niên Hợi, đang bí mật hoạt động trong tổ chức "Liên Tôn Diệt Cộng", ngâm dưới cái vỏ và chức năng của một thành viên cộng sản có tín nhiệm.
Đêm hôm đó, 982 tức Niết-Khao-La ngủ tại nhà một đồng chí Mường trong "Liên Tôn Diệt Cộng". Hai năm nay, anh mới ngủ được một giấc ngủ nhẹ nhàng đầy giấc như người vô tội...Mãi gần đến sáng, anh ta thức thức dậy để uống một viên thuốc ký ninh và chích thuốc chữa những vết thương và mụn lở ở chân. Những thuốc này làm mấy đồng chí mang theo để chữa bệnh cho anh. Nghĩa đến địa ngục Đầm Đùn, đến Hợi, đến Toàn, Thanh, 983 và nhiều bạn khác còn lại trong vòng lao lý rồi lan mam nghĩ tới hoạt động đấu tranh một mất một còn với việt cộng sau này, 982 thức luôn đến sáng bạch.
Trong đêm khuya yên tĩnh, đầu óc 982 trong tĩnh lặng không một chút trầm lắng. Nhớ lại những ngày tháng sống trong trại giam cộng sản và lẩn trốn trong rừng, anh mới tìm thấy đôi chân giá trị của một miếng cơm, một manh áo. Đã có những lúc đó bao nhiêu hoài nghi lớn lao vẫn ôm ấp nhẹ nhàng đi hết chỉ vì một chén cơm, một miếng cháy hoặc vài trái chuối bỏ vào bao tử. Chưa bao giờ vào lúc này, anh thành thực tin rằng điều quan hệ nhất đối với con người là làm thế nào cho không Bụng.
Một chính thể bắt người dân phải chịu đựng cơn đói kéo dài hay không đảm bảo được sự ấm áp không có sự tối thiểu của dân dân là một chính thể không thành công, dù còn có thể cũng chỉ ở thời điểm sớm nhất, sớm muộn gì cũng xụp đổ. 982 tự căn cứ:
- Nếu còn hoàn cảnh làm cách mạng hay chính trị, ta phải luôn nhớ chính trị, cách mạng gì thì cũng phải bắt đầu từ cái bao tử của người dân. Nếu không, chỉ là không tưởng!
Mười ngày sau đó, với những giấy tờ giả mạo, 982 rời Bản Mường theo một liên lạc viên lên đường trốn về Phát Diệm. 1
--------------------------------
1 một thành trì cộng cộng của Người Công Giáo làm Giám Mục Lê Hữu Từ Lãnh đạo (LTG)