Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hùng Nguyễn
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3695 / 6
Cập nhật: 2016-04-11 17:31:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ăn phòng rộng nhưng chỉ toàn màu trắng. Ngoài tiếng máy lạnh phát ra rì rì, ngoài ra tất cả đều im lặng. Hải Du nằm đó bất động, hơi thở đều đều nhưng yếu ớt. Bà Bảo Thu ngồi cạnh bên với gương mặt tái xanh, hốc hác và đôi mắt thâm quầng. Còn Trọng Khôi đứng bên kia, bàn tay anh vẫn nắm chặt tay nàng đang lạnh giá như cố gắng truyền tất cả hơi ấm, sức mạnh cho nàng. Lâu lâu, anh lại lén lén nhìn bà Bảo Thu.
Căn phòng cứ thế lặng lẽ, nặng nề trôi qua rồi cuối cùng bà Bảo Thu cũng lên tiếng phá tan cái không khí im lặng đến khủng khiếp đó:
- Trọng Khôi! Có phải con có rất nhiều thắc mắc về dì không?
Như bị bắt quả tang, Trọng Khôi lúng túng:
- Dạ... con...
- Có phải con rất muốn biết thật sự dì là ai không?
- Dì Thu...
- Dì không phật lòng đâu. Dì đã đọc được câu hỏi ấy từ đôi mắt của con. Phải, dì chính là mẹ ruột của Hải Du.
Trọng Khôi bàng hoàng:
- Dì Thu! Thật như thế sao? Thế...
- Dì cứ ngỡ bí mật này dì sẽ giữ mãi trong lòng mình cho đến chết. Nhưng đến bây giờ dì biết sẽ không giấu được con.
- Kể từ khi Hải Du bị tai nạn, con thấy dì lạ lắm. Vâng, con người ta luôn ngự trị lòng thương người. Nhưng con thấy tình cảm của dì dành cho Hải Du rất đặc biệt. Đó đúng là tình thương của người mẹ. Dì Thu! Chuyện như thế nào hả di. Sao 2 mẹ con lại...
- Từ từ rồi dì sẽ kể. Chuyện xảy ra đã khá lâu rồi, nhưng trong ký ức dì chưa hề bị phai mờ dù chỉ một chi tiết nhỏ.
Rồi mọi chuyện dần dần hiện ra trước mắt bà Bảo Thu như một cuốn băng chầm chậm quay về. Giọng bà buồn buồn:
- Ngày đó, cũng như bao thiếu nữ khác, dì mang cả ước mơ hoài bão bước vào giảng đường đại học. Nơi đó dì đã gặp một chàng trai. Rồi bọn dì phát hiện ra cả 2 có rất nhiều lý tưởng và nhiều điểm chung khác. Thế là tình yêu nảy nở. Bên cạnh tình yêu, kiến trúc cũng không thua kém gì tình yêu đôi lứa. Nhưng thời đó phong kiến còn khắc nghiệt lắm, 2 bên gia đình thấy bọn dì yêu nhau nên bắt phải cưới gấp.
- Có phải chàng trai ấy là ba của Hải Du?
- Không sai. Thế là một đám cưới được tổ chức khá đơn sơ vì 2 gia đình đều khó khăn, nhưng ấm cúng và thân tình. Nhưng thế gian chưa chắc chuyện gì muốn thì sẽ làm được. Cưới xong không được bao lâu thì gia đình dì gặp khó khăn. Vì cả 2 đều là sinh viên mà chi phí học tập thì càng ngày càng nhiều và không thể nhờ vả 2 bên gia đình mãi được. Với bao ngày trăn trở và đấu tranh, cuối cùng dì đã lùi bước. Quyết định chia tay với giảng đường đại học, sự nghiệp kiến trúc mà dì khát khao yêu mến, để dồn cả sức lực và chi phí cho chồng. Sự hy sinh của dì cuối cùng đã được đáp đền. Anh ấy đã tốt nghiệp với bằng loại ưu. Lúc đó hạnh phúc của dì được nhân đôi khi kết quả tình yêu của dì cũng đang tượng hình. Nhưng...
Ở đời nếu không có chữ nhưng thì có lè con người ta rất hạnh phúc.
- Nhưng thế nào hả dì?
- Cho dù Hải Phi là một kiến trúc sư giỏi nhưng không gặp may. Sau những giây phút vinh quang đó là những ngày đi tìm việc. Rồi bé Hải Du chào đời. Hạnh phúc không gì bằng nhưng đồng thời khó khăn cùng nhân đôi. Ngày đó, dì cứ mỗi ngày cố giấu đi vẻ buồn và nuốt những giọt nước mắt vào lòng khi thấy Hải Phi sáng đạp xe đi rồi đến tối mịt thấu thểu lộc cộc đạp xe về với gương mặt tuyệt vọng. Anh ấy vẫn chưa tìm được việc.
Bé Hải Du được 3 tuổi, nhưng thần may mắn vẫn chưa gõ cửa gia đình bé nhỏ của dì. Còn Hải Phi thì trở nên trầm tư, chán chường và tuyệt vọng. Tấm bằng tốt nghiệp thì nhàu nát, vô nghĩa bởi những ngày gõ cửa tìm việc. Rồi có một ngày...
Bà Bảo Thu bước đến bên cửa sổ, tay ghì sát song cửa, đôi mắt ánh lên niềm uất hận. Bà tiếp:
- Cái ngày đã kết thúc mọi thứ, cái ngày đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời dì.
Đôi mắt bà Bảo Thu ánh lên tia hận thù, dữ dội. Thấy thế, Trọng Khôi đến bên bà nói:
- Dì Thu! Con thấy dì đã mệt rồi, hay là dì về nghỉ đi.
- Cám ơn con, dì không mệt đâu. Hãy để dì kế tiếp đây. Hôm ấy Hải Phi nói với dì là có một người bạn ở tỉnh muốn giới thiệu một việc làm đúng với sở trường của anh ấy, nhưng phải đi mất mấy ngày. Thấy Hải Phi hăm hở và đầy niềm tin, dì cũng vui lây và chuẩn bị hành lý cho chồng với muôn lời khẩn nguyện lần này anh ấy sẽ thành công. Hải Phi đi chưa được bao lâu thì hắn xuất hiện.
- Hắn?
- Là bạn học của dì và Hải Phi. Ngày đó hắn nổi tiếng là đào hoa. Nhưng hắn rất may mắn vì nhờ lợi thế của gia đình nên hắn thành công rất sớm. Hôm đó hắn xuất hiện với cái mã sang trọng và mùi nước hoa thơm ngát, trên tay là vô số những quà bánh. Sự xuất hiện của hắn làm dì bất ngờ, nhưng vì phép lịch sự dì cũng tiếp đãi hắn rất đàng hoàng. Nhưng dì cảm thấy bất an khi bắt gặp ánh mắt đầy dục vọng của hắn cứ liên tục xoáy vào người dì. Hơn ai hết, lúc đó dì biết dì còn đẹp và thu hút lắm nên cố tình né tránh và cảnh giác. Chưa hết, trong số quà mà hắn mang tới còn có một chai rượu ngoại loại mạnh. Hắn rất tự nhiên rót rượu và mời dì. Nhưng lúc đó dì cũng đã tìm cách từ chối. Không hề phật ý, hắn cứ rót và vui vẻ uống một mình. Đúng như dự đoán của dì, cuối cùng hắn cũng biểu lộ mục đích của cuộc viếng thăm đó. Hắn đến sát bên dì và phà vào tai dì những lời đầy dục tính và men rượu. Hắn bảo tha thiết yêu dì và muốn dì đến với hắn. Điều kiện hắn đưa ra là dì sẽ hiến thân cho hắn, ngược lại hắn sẽ lo cho chồng dì việc làm ớ một nơi tốt nhất và lương cao nhất. Lúc đó dì thật sự choáng váng chỉ muốn cho vài bạt tai vào cái mặt trơ trẽn ấy. Nhưng rồi gương mặt thất thểu và đôi mắt tuyệt vọng với thân hình bụi bặm trên chiếc xe đạp cọc cạch của Hải Phi lại xuất hiện trong trí óc dì. Phải chăng đây là cơ hội tốt để Hải Phi tiến lên? Trọng Khôi! Con biết không, lúc đó trong dì vừa lóe lên một suy nghĩ táo bạo. Hay là cứ thử một lần. Theo như lời hắn nói, chỉ duy nhất một lần rồi Hải Phi sẽ có tất cả. Lúc đó đầu óc dì căng thẳng, trống rỗng. Có chăng là sự nghiệp của Hải Phi. Và trong lúc dì định buông xuôi gật đầu chấp nhận thì phía trong nôi, bé Hải Du vừa cựa mình. Cái cựa mình đó hình như đã đánh thức dì. Dì lao đến bên con.
Nhìn ánh mắt long lanh tinh khiết của con, dì hiểu dì phải làm gì. Vâng, việc làm này không phải sự hy sinh. Dì không được phép làm một người mẹ, người vợ nhơ nhuốc trong cái gia đình này. Dì sẽ là niềm hãnh diện của chồng con mãi mãi và mãi mãi. Thế là dì đã nhìn thẳng hắn và từ chối. Nhưng có ai ngờ được đó là một âm mưu được hắn sắp xếp từ trước.
Hắn chẳng những không chùn bước đến những lời từ chối của dì mà còn tiến tới. Rồi hắn đã dùng sức mạnh và sự trợ giúp của men rượu, hắn đã khống chế và cưỡng bức dì. Dì sợ đến chết khiếp, vừa chống cự vừa kêu cứu. Nhưng tiếng dì chỉ lọt và khoảng không hư ảo. Chống cự cho đến sức tàn hơi kiệt, nên cạnh bé Hải Du khóc thét, hoảng loạn, dì đã bị dìm đến con đường cùng, tuyệt vọng. Lúc đó dì chỉ còn biết cắn chặt môi và định xuôi tay phó mặc cho số phận thì... Rầm! Cánh cửa nhà bật mở tung. Con có biết chuyện gì vừa xảy ra không? Hải Phi xuất hiện cao lớn sừng sững ở giữa nhà. Còn dì có lẽ vì quá khiếp sợ nên đã hóa đá. Mấy hạt nút áo bị bứt tung để lộ một khoảng ngực trống trơn lộ liễu. Trong khi dì vẫn nằm đó, miệng há hốc mắt trừng trừng thì hắn thật thản nhiên sửa lại quần áo rồi nói:
- May quá, cậu đã về rồi!
- Chuyện gì đã xảy ra?
Đó là câu đầu tiên mà Hải Phi có thể thốt lên được khi bắt gặp cảnh tượng này. Còn hắn thì thật trơ trẽn:
- Ồ, không phải lỗi của tôi. Cô ấy đã gọi tôi đến, cứ ngỡ có cậu ở nhà tôi mới đến. Không ngờ mục đích của cô ấy là muốn hiến thân cho tôi với điều kiện tôi phải lo việc làm cho cậu. Thật ra tôi không muốn phản bội cậu, nhưng cô ấy... Nhưng cũng may là cậu đã về kịp và chuyện đáng tiếc cũng chưa xảy ra. Thôi, tôi về đây.
Nói xong hắn lủi mất cũng như sự xuất hiện đột ngột ấy.
Dì vẫn ở tư thế hóa đá. Cho đến khi tiếng nói đanh gọn của Hải Phi vang lên:
- Thôi đủ rồi, ngồi dậy đi!
Giống như một cái máy vừa được khởi động. Dì bật dậy và lúng túng ôm lấy ngực mình. Không nói không rằng, Hải Phi bế lấy bé Hải Du đi vào trong, thật lâu ông ấy trở ra và đặt trước mặt dì một tơ giấy, vẫn giọng đều đều lạnh lùng:
- Hãy ký vào đây!
- Trọng Khôi! Con có biết tờ giấy đó là gì không?
Bà nấc lên đau đớn. Nỗi đau hình như đang cào xé lòng bà. Trọng Khôi cũng không cầm được nước mắt. Anh dìu bà:
- Dì Thu...
Bà quay sang anh. Những giọt nước mắt đau đớn tủi nhục trào dâng trên mắt bà, bà rên rỉ:
- Đó là tờ giấy ly hôn. Đó là một bản kết thúc. Lúc đó dì cũng không thể thốt lên một lời nào để biện minh cho dì. Hơn ai hết, dì biết Hải Phi rất tha thiết yêu dì, nhưng là một chàng trai bản lĩnh đầy cương trực, lại chứng kiến cảnh nhơ nhuốc nhục nhã của vợ, cũng như không bao giờ chấp nhận việc làm bẩn thỉu của vợ. Nhìn Hải Phi, dì đọc được đôi mắt đau khổ của anh ấy. Nỗi đau ấy gấp nghìn lần nỗi đau dì đang mang. Thì ra do chuyến xe bị lỡ nên anh ấy đã quay về. Và giây phút đó đã quyết định tất cả. Dì không có cách nào để chứng minh sự trong sạch của mình. Cách duy nhất là cầm bút ký vào. Hơn ai hết, dì tự hiểu từ nét bút đó giống như từng mũi dao sắc lịm đang khứa từng tế bào trong cơ thể của 2 người.
Bà lại nấc lên, đôi vai gầy run lên từng hồi như đang muốn sụp đổ. Trọng Khôi chỉ còn biết an ủi bà:
- Chuyện đã qua lâu rồi dì Thu ạ. Dì hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe.
- Nhưng với dì, nó như mới vừa hôm qua đây thôi. Nỗi đau đó nó đang xâu xé tim dì. Thôi, để dì kể nốt những gì còn lại.
Giọng bà vẫn nhẹ nhàng nhưng hơi yếu:
- Vẫn lạnh lùng và vô hồn, Hải Phi đặt trước mặt dì một nắm tiền, mà dì biết đó là số tiền cuối cùng của gia đình. Câu nói tiếp tục mà anh ấy nói với dì là: Cô đi đi.
Bà lại khóc ngất, rồi lại nghẹn ngào tiếp:
- Dì đã không còn con đường nào để chọn. Vớ vội vài bộ đồ và lầm lũi bước đi, đến không dám hôn tạm biệt con dù con bé đang khóc thét trên tay cha. Có lẽ lúc đó Hải Du đã cảm nhận được từ đây sẽ mất... mẹ. một sự kết thúc không ồn ào. Không có một lời trách cứ, cũng như không một lời biện minh.
Bà Bảo Thu im lặng thẫn thờ. Thấy thế Trọng Khôi hỏi:
- Rồi sau đó thì sao hả dì?
- Dì đã trở thành con người của tội lỗi. một phụ nữ nhơ nhuốc phản bội chồng con, một con người bị nguyền rủa khinh bỉ. Nhưng dì không bỏ đi được mà âm thầm len lén theo từng bước chân và từng ngày trưởng thành của Hải Du. Sau cú gục đó, dì cũng đã gượng dậy, cố gắng làm việc và đeo đuổi hoài bão của mình, và hết sức tìm cách giúp đỡ cho sự nghiệp của Hải Phi. Cuối cùng ông ấy cùng thành công mỹ mãn. Còn về Hải Du, dì có một đứa em họ, đó là Trúc Chi. Dì đã nhờ cô ấy gần gũi, săn sóc Hải Du khi con bé cần bàn tay của mẹ. Cuối cùng, dì cũng thật hài lòng vì Hải Du là cô bé ngoan hiền và thông minh.
- Sao trải qua lâu như thế, dì không tìm cách biện minh cho mình?
- Trúc Chi đã nhiều lần đề nghị như thế. Cô ấy sẽ giúp dì, nhưng dì sợ... dì sợ thất bại và một lần nữa sẽ làm tổn thương cho Hải Du. Thôi thì cứ an phận lặng lẽ sống bên sự vô tư hồn nhiên của con vậy.
Như chợt nhớ, Trọng Khôi hỏi:
- Khoan đã dì Thu! Trong giới kiến trúc, người ta vẫn bàn tán về một người đàn bà bí mật nhưng rất giỏi về kiến trúc. Những rắc rối về kiến trúc qua tay bà ấy đều khắc phục được. Có phải người ấy là dì không?
Bà mỉm cười:
- Không sai, chính là dì.
- Trời ơi! Thế mà bao lâu nay con luôn gần gũi dì, một người mà con ngầm ngưỡng mộ và xem như một huyền thoại mà con nào có hay biết. Dì Thu, dì cao cả lắm. Còn nữa, sự tiếp cận của dì với con cũng nằm trong ý định của dì phải không?
- Con lại đoán đúng rồi. Dì đã nói dì chứng kiến từng bước trưởng thành của Hải Du, và tình cảm của con và Hải Du dì cũng biết rất rõ. Rồi sự xuất hiện của Bảo Huy đã làm cho dì lo ngại. Không ngoài suy đoán của dì, Bảo Huy đã có âm mưu từ trước. Dì biết con là một chàng trai tốt, là hạnh phúc của Hải Du, dì không muốn 2 đứa sẽ mất nhau, nên dì tìm cách tiếp cận và âm thầm tìm ra nguyên nhân. Nhưng dù có cố gắng cách mấy, dì cũng không thể bảo vệ Hải Du toàn vẹn. Cuối cùng con bé cũng bị nạn. Nếu Hải Du không qua khỏi thì suốt đời này dì cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Bà lại khóc.
- Mẹ...
Tiếng gọi vừa nhỏ nhưng tha thiết yêu thương. Tiếng gọi đã như đánh thức trái tim người mẹ hơn 20 năm qua. Bà thảng thốt, bừng tỉnh và cùng Trọng Khôi chạy đến.
Hải Du vẫn nằm trên giường nhưng nước mắt đầm đìa nhuộm ướt cả tóc và gối. Trọng Khôi mừng như điên dại anh thét lên:
- Hải Du! Em đã tỉnh rồi sao?
Còn bà Bảo Thu thì như kẻ mộng du, bà lảm nhảm:
- Con vừa gọi gì?
- Mẹ ơi!
- Mẹ ơi?
Bà ôm mặt khóc ngất. Lâu lắm rồi bà mới nghe 2 tiếng thân thương ấy, nước mắt bà rơi cả trên gương mặt đầy nước mắt của Hải Du, bà run rẩy:
- Con vừa gọi ta ư?
Hải Du cũng run rẩy nắm lấy bàn tay run rẩy của bà:
- Mẹ...
Thế là 2 mẹ con cùng ôm nhau khóc ngon lành, khóc như chưa từng được khóc. Thật lâu sau, bà rầy con và lấy khăn âu yếm lau những giọt lệ trên mặt con gái. Bà bảo:
- Hải Du! Con tỉnh từ khi nào?
- Từ khi mẹ bắt đầu câu chuyện.
- Thế thì con đã nghe tất cả?
Nàng lại nghẹn ngào:
- Con xin lỗi mẹ. Thế mà hai mươi mấy năm qua, con không ngừng hận mẹ. Con xin lỗi.
Bà cười như mếu. Hải Du tiếp:
- Ba con vẫn còn rất yêu thương mẹ, thế là gia đàinh chúng ta sẽ có dịp đoàn tụ rồi.
Quay sang Trọng Khôi, nàng tiếp:
- Trọng Khôi! Sao anh có mặt kịp lúc để cứu em vậy.
- Đó là nhờ mẹ em. Mẹ em đã theo em và điện thoại cho anh, nhưng đáng tiếc cũng để em gặp nạn.
- Mọi chuyện đã qua rồi. Trọng Khôi, em đã hiểu lầm anh, em đã...
Chàng đưa tay ngăn lại:
- Mọi chuyện đã được giải tỏa rồi. Hải Du, em vẫn là cô gái đáng yêu.
Nàng mỉm cười:
- Anh cũng vậy.
Bà Bảo Thu đã âm thầm ra ngoài. Bà muốn dành cho đôi trẻ một không gian rêing. Đó là một nụ hôn ngọt ngào, vô tận.
Bàn tay của Song Hạ vẫn nằm trong bàn tay ấm áp của Bảo Huy. Nhìn đôi mắt vẫn còn sưng đỏ của nàng, anh ân hận nói:
- Song Hạ! Anh thành thật xin lỗi em.
Song Hạ mỉm cười nhưng mắt rưng rưng:
- Anh không cần xin lỗi nữa. Anh đã tỉnh lại, xem như đó là muôn ngàn lần xin lỗi đối với em rồi. Bảo Huy, anh có biết là em sợ lắm không, sợ anh mãi mãi không tỉnh lại được.
Bảo Huy thật lòng:
- Em có biết không? Trong lúc hôn mê đang đấu tranh cho sự sống và cái chết, anh mới nhận thấy bên cạnh mình có rất nhiều người tốt, Trọng Khôi, Thiên Vũ, Hải Du, dì Bảo Thu... và còn rất nhiều người nữa. Và người con gái mà anh thật sự cần thiết và không thể tìm ai hơn được. Đó chính là em đó Hạ ạ. Lúc đó trong tiềm thức yếu ớt, anh bắt mình phải sống, cần phải sống để được gần em. Đế được yêu em và cũng như những món nợ mà anh đã nợ em. Và cuối cùng cũng nhờ em mà anh đã thắng được thần chết. Song Hạ! Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau. Em không từ chối chứ.
Song Hạ đỏ mặt nguýt dài:
- Có ai giống như anh không chứ? Đang nằm trên giường bệnh, đầu thì băng trắng, chân thì bó bột mà lại tỏ tình với người ta.
Bảo Huy nhìn nàng với ánh mắt tha thiết:
- Vì anh đã lãng phí quá nhiều rồi. Anh cũng biết rõ sự hy sinh của em, cho nên anh nhất định sẽ không lãng phí bất cứ giây phút nào cũng như không để cho em phải âm thầm đau khổ thêm một chút nào nữa.
Song Hạ không trả lời, nàng chỉ im lặng, mỉm cười và dâng trào hạnh phúc.
Nhưng Bảo Huy lại trở nên xa xăm. Anh nói:
- Nhưng anh còn phải trả giá cho sự nông nổi của mình. Song Hạ! Có lẽ anh còn sẽ làm khổ em.
- Anh muốn nói đến điều gì?
- Anh đã từng có lỗi với Trọng Khôi, còn suýt nữa gây tai họa cho Hải Du. Hậu quả này anh chấp nhận gánh lấy.
Nàng mỉm cười trấn an anh:
- Chẳng phải anh đã từng bảo họ là những người bạn tốt sao. Yên tâm đi! Chẳng những Trọng Khôi, Hải Du không giận anh, mà còn rất lo lắng cho anh nữa. Những ngày anh hôn mê, họ luôn túc trực lo lắng cho anh. Bây giờ Hải Du đã bình phục hẳn. Tình cảm của Hải Du và Trọng Khôi đã được kết nối trở lại và đầm thấm hơn xưa nữa. Bây giờ họ rất hạnh phúc. Còn nữa, em báo cho anh biết một tin mừng, Hải Du đã tìm được mẹ ruột của mình, đó chính là dì Bảo Thu. Bây giờ gia đình họ đã được đoàn tụ. Họ bảo, bao giờ anh xuất viện sẽ có một buổi tiệc linh đình. Xem như đánh dấu sự trở lại của hạnh phúc của tất cả chúng ta.
Bảo Huy cũng vui lây:
- Có thật thế không?
- Tất cả đang chờ anh trở về.
Nãy giờ Trọng Khôi và Hải Du cũng đã có mặt và đứng ngoài cửa. Họ nghe rõ từng lời nói của 2 người trong phòng. Vì không nỡ phá vỡ không khí hạnh phúc và êm đềm đó nên họ nhìn nhau mỉm cười, rồi khoác tay nhau nhẹ nhàng rút êm.
Vâng, họ muốn dành cho đôi bạn thân có thời gian gần nhau nhiều hơn, yêu nhau nhiều hơn, thắm thiết nhiều hơn.
Vâng, vì đối với họ, ai cũng cảm nhận được hạnh phúc đang trở lại.
Đúng vậy, hạnh phúc đang trở về.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn