Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Chương 22
N
gày nọ, một anh chàng xấu tính đến rừng Nightingale. Anh ta thực sự là một kẻ tồi tệ và xấu tính, nhưng anh ta giả vờ là bạn của Benny. Nhưng chỉ có Daphne biết anh ta thực sự rất xấu tính. Vì vậy, cô nói với Benny, "Anh ta không phải là bạn của cậu!!!!!"
Daphne Gặp Một Gã Xấu Tính
Bởi Hannah Marie Calebow
Molly nghe thấy lời rủa thầm của Kevin và tự động chỉnh lại nụ cười trên khuôn mặt cô. "Này, hai người. Đang thoát khỏi lũ trẻ một lúc à?"
"Chúng đang chơi trò trốn tìm ở bãi cỏ.” Khi Phoebe đi xuống các bậc thềm, cô nhận thấy chiếc váy của Molly rất nhàu nhĩ.
Molly cần phải giữ bình tĩnh, nhưng sự thật cô vẫn còn chưa mặc đồ lót đã đặt cô vào một tình thế bất lợi. "Em hy vọng Andrew sẽ trốn đúng nơi. Chị biết là nó nhanh biến mất như thế nào mà.”
"Andrew rất ổn," Dan nói. "Không có nhiều nguy hiểm lắm ở đây, thằng bé có thể ở xung quanh đây.”
"Anh chẳng biết được đâu," Kevin lẩm bẩm.
Phoebe nghiêng đầu về phía làn đường dẫn ra bờ hồ. Cái áo quá khổ của đội Stars và cái quần jean của cô đã không hoàn toàn che giấu được một cầu thủ đầy sức mạnh bên dưới. "Bà Long tình nguyện để mắt đến tất cả chúng nó. Chúng ta hãy đi bộ một lát."
Molly nhún vai. "Em nghĩ rằng em sẽ từ chối. Em đã phải thức dậy lúc 5h rưỡi, cho nên em đang hơi mệt một chút.” Từ ba lần làm tình ngày hôm nay. "Có thể để ngày mai."
Giọng miền Nam đanh thép của Dan vang lên. "Nó sẽ không mất nhiều thời gian. Và có một số vấn đề bọn anh muốn nói chuyện."
"Kỳ nghỉ của anh gần như sắp hết rồi. Tại sao anh không chỉ thư giãn và tận hưởng phần còn lại."
"Thật là không thoải mái chút nào để thư giãn khi bọn chị đang lo lắng về em,” Phoebe trả lời.
"Vậy thì, đừng lo lắng nữa!"
"Bình tĩnh nào, Molly," Kevin nói. "Nếu họ muốn nói chuyện, anh chắc chắn chúng ta có thể dành một vài phút."
Đồ nịnh bợ. Hoặc có thể anh đã quyết định bây giờ là lúc để chơi một trò chơi mới đầy rủi ro chăng. Cô đã biết từ lúc bắt đầu rằng anh không lén lút xung quanh bởi vì anh sợ Dan và Phoebe. Anh làm nó vì anh yêu việc giành lấy cơ hội. "Anh có thể có thời gian, nhưng em thì không."
Dan nắm lấy cánh tay cô cũng giống như anh đã làm kể từ khi cô mười lăm tuổi, nhưng Kevin đã bắn về phía trước và chặn lại theo cách của anh. Cô không biết ai trông ngạc nhiên hơn, bản thân mình hay là Dan. Có phải Kevin đã hiểu cử chỉ đó như là một mối đe dọa?
Phoebe nhận ra những dấu hiệu của sự đối đầu xung đột, và cô đi chuyển đến bên phía chồng mình. Hai người họ trao cho nhau những cái nhìn chằm chằm, và sau đó Dan bắt đầu tiến thẳng ra làn đường. "Đi nào. Ngay bây giờ.”
Thời điểm phán xét cuối cùng đã đến, và không có ai thoát được khỏi nó. Molly có thể tưởng tượng được những câu hỏi họ sẽ hỏi. Ước gì chỉ có mình cô tính toán làm thế nào để trả lời họ.
Họ đi âm thầm qua bờ hồ và những căn nhà sau cùng, sau đó đi dọc theo rìa của khu rừng. Khi họ đến tường hàng rào sắt đánh dấu sự kết thúc của khu cắm trại, Dan dừng lại. Kevin bước nhẹ ra xa Molly và dựa hông vào một cái cột trụ.
"Cậu đã ở đây trong hai tuần," Phoebe nói khi cô buông tay ra khỏi Dan.
"Hai tuần tính từ Thứ tư," Kevin trả lời.
"Khu cắm trại rất đẹp. Bọn trẻ đang có một khoảng thời gian tuyệt vời."
"Thật tốt khi có chúng ở đây."
"Chúng vẫn không thể tin được cậu đã mua tất cả những chiếc xe đạp đó."
"Tôi rất thích làm việc đó."
Dan mất kiên nhẫn. "Phoebe và tôi muốn biết cậu có ý định gì với Molly."
"Dan!" Molly bật khóc.
"Mọi việc đang ổn,” Kevin nói.
"Không, nó không!" Cô nhìn chằm chằm vào người anh rể của mình. "Và cái việc thành kiến giới tính miền Nam chết tiệt đó là sao? Còn về ý định của em với anh ấy thì thế nào?” Cô không biết chính xác làm thế nào giữ những ý định đó nằm ngoài thế giới thực tại bằng cách để chúng ở trong rừng Nightingale lâu nhất có thể, nhưng cô phải đối mặt với Dan.
"Hai đứa được cho là sắp tiến hành hủy hôn,” Phoebe nói. "Thay vào đó, hai đứa lại bỏ trốn cùng nhau."
"Chúng em không chạy trốn," Molly đáp lại.
"Thế em gọi nó là gì? Và mỗi khi chị cố gắng để nói chuyện với với em về nó, em lại gạch đi." Cô cho tay vào túi quần jean của mình. "Đây là một cái báo cháy nữa, phải không, Molly?"
"Không!"
"Báo cháy nào?" Kevin hỏi.
"Đừng để tâm", Molly nói vội vàng.
"Không, Anh muốn nghe nó."
Phoebe đã phản bội cô. "Khi Molly mười sáu tuổi, con bé đã kéo chuông báo cháy ở trường trung học của mình. Thật không may là, nó đã không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của lửa cháy cả."
Kevin nhìn cô tò mò. "Chắc em đã phải có một lý do hợp lý phải không?"
Cô lắc đầu, cảm thấy 16 tuổi thêm một lần nữa.
"Vậy tại sao em làm điều đó?"
"Em không muốn nói về nó ngay bây giờ."
Anh nghiêng đầu về phía Dan. "Anh luôn luôn nói chuyện như thể cô ấy là hoàn hảo vậy."
"Con bé là thế!" Dan gầm gừ.
Molly mỉm cười mặc cho bản thân mình, sau đó cô cắn môi. "Đó là một sai lầm. Em là một thiếu niên bấp bênh đang thử nghiệm Phoebe và Dan để đảm bảo rằng họ muốn gắn bó với em dù cho em đã làm gì đi nữa.”
Mắt của Kevin ánh lên vẻ suy đoán. "Vì vậy, họ đã di tản khỏi trường?"
Molly gật đầu.
"Có bao nhiêu xe cứu hỏa đến?"
"Chúa ơi..." Phoebe lẩm bẩm. "Đó là một hành vi phạm tội nghiêm trọng".
"Nó được xếp vào trọng tội loại 2", Molly nói rầu rĩ, "vì vậy nó khá là cay đắng."
"Anh sẽ cược đấy." Kevin quay lại phía nhà Calebow. "Thật li kì – và anh sẽ thừa nhận nó khá là hấp dẫn – anh không nghĩ rằng nó là những gì mà em đang muốn nói về."
“Nó không phải là chuyện gì ghê gớm lắm!" Molly kêu lên. "Hai tuần trước, Kevin đã xuất hiện ở nhà em vì em đã bỏ lỡ một cuộc hẹn với luật sư. Em đã cảm thấy không tốt, và anh ấy đã quyết định một ít không khí trong lành sẽ tốt cho em, vì vậy anh ấy đã mang em lên đây."
Khi Phoebe muốn, cô ấy có thể mỉa mai giỏi hơn bất cứ ai. "Cậu có thể chỉ cần đưa con bé đi dạo?"
"Đã không nghĩ đến nó." Không giống như Phoebe, Kevin sẽ không nói ra bí mật của Molly.
Tuy nhiên Molly đã trung thực về phần này. "Em đã thực sự chán nản, nhưng em không muốn chị biết nó tệ như thế nào. Kevin khá là tận tâm giúp đỡ, mặc dù anh ấy đã cố gắng đấu tranh với điều đó, và anh ấy đã nói với em nếu em không đi với anh ấy, anh ấy sẽ kéo em đến chỗ của chị và ném em cho anh chị. Em đã không muốn chị nhìn thấy em như thế.”
Phoebe nhìn bỡ ngỡ. "Anh chị là gia đình của em! Em không nên cảm thấy như thế."
"Em đã làm chị buồn đủ rồi. Em đã cố gắng giả vờ là em đang ổn, nhưng em chỉ không thể làm điều đó lâu hơn được nữa."
"Cô ấy không ổn tí nào", Kevin nói. "Nhưng cô ấy đã tốt hơn kể từ khi cô ấy ở đây."
"Em dự định ở đây bao lâu?" Biểu hiện của Dan đáng ngờ.
"Không lâu nữa," Kevin trả lời. "Một vài ngày thôi."
Lời nói của anh khiến cho ngực Molly tổn thương.
"Em có nhớ Eddie Dillard?" Kevin nói thêm vào. “Ông ta đã chơi cho đội Bears.”
"Em có nhớ."
"Ông ta muốn mua lại nơi này, và ông ta sẽ lái xe lên đây vào ngày mai để kiểm tra xem nó thế nào."
Dạ dày Molly lộn lại. "Anh đã không nói với em điều đó!"
"Anh đã không à? Anh đoán anh đã lơ đãng.”
Bị lơ đãng vì quan hệ tình dục với cô. Nhưng có rất nhiều khoảng thời gian giữa chúng để anh có thể đề cập đến điều này.
"Chúng ta có thể rời đi ngay sau đó," anh nói. "Anh đã nói chuyện với người quản lý của mình chiều nay, và anh ấy cuối cùng đã tìm thấy một người ở Chicago để tiếp nhận phần còn lại của mùa hè, một cặp vợ chồng người đã làm việc này trước đây."
Anh cũng đã làm tốt như tát tai cô vậy. Anh thậm chí còn không nói với cô anh đã đề nghị người quản lý kinh doanh của mình tìm kiếm ở Chicago. Cô cảm thấy như bị phản bội còn nhiều hơn cả lúc Phoebe đề cập đến việc báo cháy. Anh biết cô ghét điều này, vì vậy anh đã rất thờ ơ khi đề cập đến nó. Không có một liên kết thực sự nào giữa họ, không có mục đích chung nào cả. Tất cả mọi điều cô không muốn chấp nhận về mối quan hệ giữa họ đang phơi bày trước mặt cô. Họ có thể đã chia sẻ tình dục, nhưng đó là tất cả.
Phoebe huých nhẹ một cụm rau diếp xoăn với ngón chân của cô. "Và sau đó điều gì sẽ xảy ra?"
Cô không thể đứng nghe Kevin nói, vì vậy cô nói nó cho anh. "Không có gì xảy ra cả. Chúng tôi nộp đơn xin ly hôn và đi theo con đường riêng của mình."
"Đơn ly hôn?" Dan hỏi. "Không phải là một hủy hôn?"
"Căn cứ để hủy hôn đã bị hạn chế." Molly đã cố gắng để âm thanh như vô cảm, như thể điều này không là gì với cô. "Anh cần phải chứng minh sai sót hoặc bị cưỡng ép. Bọn em không thể, vì vậy bọn em sẽ tiến hành ly hôn."
Phoebe nhìn lên từ đám rau diếp xoăn. "Chị phải hỏi..."
Molly biết ngay lập tức những gì sẽ đến và cố gắng nghĩ ra cách để ngăn chặn nó.
"Hai đứa dường như đã cùng..."
Không, Phoebe. Xin đừng.
"Có phải hai đứa được xem như đang kết hôn?"
"Không!" Molly nhảy lên trước khi Kevin có thể trả lời. "Chị có nghĩ rằng em điên không? Anh ấy không phải là kiểu của em."
Lông mày của Phoebe nhướn lên, và Kevin trông khó chịu. Cô không quan tâm. Cô đang được lấp đầy với mong muốn khủng khiếp làm tổn thương anh. Ngoại trừ cô không thể làm được điều đó. Phoebe là bà chủ của Kevin, và sự nghiệp là tất cả mọi thứ có nghĩa với anh.
"Kevin không cần phải mang em đến đây, nhưng anh ấy đã làm nó bằng cách nào đó bởi vì anh ấy biết rằng em cần sự giúp đỡ." Cô hít một hơi thật sâu và nhắc nhở bản thân mình anh đã tha thứ cho cô và rằng cô nợ anh điều này. "Anh ấy thật tuyệt vời, cực kỳ tử tế và nhạy cảm, và em đánh giá cao nếu anh chị không nghi ngờ anh ấy."
"Anh chị không–"
"Vâng. Nó sẽ đặt anh ấy vào một vị trí khó khăn."
"Có lẽ cậu ta nên nghĩ về điều đó khi cậu ta kéo em vào rừng vào ngày Chủ nhật vừa rồi," Dan nói với giọng kéo dài. "Hay là cậu ta quá bận rộn làm người tốt bụng và nhạy cảm?"
Kevin có cái nhìn gắn chặt vào quai hàm anh một lần nữa. "Chính xác thì anh muốn nói gì, Dan?"
"Tôi nói rằng nếu muốn giúp Molly thì chỉ cần thực hiện những cử chỉ nhân đạo từ phía cậu thôi, cậu không nên ngủ với con bé."
"Thôi đi!" Molly kêu lên. "Anh vừa vượt qua ranh giới rồi đó.”
"Nó không phải là lần đầu tiên, và anh chắc chắn rằng nó sẽ không phải là lần cuối cùng. Phoebe và anh phải xem chừng gia đình của chính mình."
"Có lẽ anh nên xem chừng người nào đó khác trong gia đình của anh," Kevin nói lạnh lùng. “Molly đang yêu cầu anh tôn trọng quyền riêng tư của cô ấy đấy.”
"Cậu quan tâm đến sự riêng tư của cô ấy hay là của cậu?”
Xung đột cá nhân một lần nữa, nhưng Molly không quan tâm. "Anh luôn quên rằng em không còn là trách nhiệm của anh nữa. Như mối quan hệ của em với Kevin... Trong trường hợp anh không nhận thấy, chúng em thậm chí không ngủ dưới cùng một mái nhà."
"Và anh thì đã không được sinh ra vào ngày hôm qua," Dan nói một cách ngoan cố.
Molly không thể giữ lại lâu hơn được nữa. "Còn về phép lịch sự tối thiểu thì sao? Em đã trải qua 12 năm giả vờ em không nhìn thấy hai người mò mẫm nhau, giả vờ em không nghe thấy tiếng hai người vào ban đêm khi hai người tạo – tin em đi – tạo ra quá nhiều tiếng ồn. Sự thật là, Kevin và em đã kết hôn tại thời điểm này. Chúng em sẽ tiến hành ly hôn sớm, nhưng chúng em chưa làm nó bây giờ, vì vậy bất cứ điều gì xảy ra hoặc không xảy ra giữa chúng em không phải là một đề tài để thảo luận. Anh chị có hiểu em không?"
Phoebe trông có vẻ đau khổ hơn. "Molly, em không phải là loại người có thể quan hệ tình dục bừa bãi. Nó cần phải có một ý nghĩa gì đó."
"Em đúng chết tiệt như vậy đó!" Dan xoay Kevin lại. "Cậu đã quên rằng con bé vừa mới bị sẩy thai hả?"
"Tránh ra đi." Môi Kevin hầu như không di chuyển.
Dan thấy anh không tránh đi đâu cả và chỉ tập trung vào Molly. “Cậu ta là một cầu thủ bóng bầu dục, và đó là một phần cuộc sống của nó. Cậu ta có thể không có chủ ý, nhưng cậu ta đang sử dụng em."
Những lời của Dan thật đau nhói. Anh hiểu những gì để yêu một người phụ nữ, vì vậy anh nhận ra tình cảm của Kevin với cô nông cạn như thế nào.
Kevin bắn về phía trước. "Tôi đã nói với anh lùi lại mà."
Molly không thể để điều này tiếp tục nữa, do đó thay vì khóc như cô muốn, cô tiếp tục tấn công mình. "Sai rồi. Em đang sử dụng anh ấy. Em đã mất đứa bé, sự nghiệp thì đáng vứt đi, và em lại đang bị phá sản nữa. Kevin là trò tiêu khiển của em. Anh ấy là phần thưởng của em cho 27 năm làm một cô giá ngoan. Bây giờ, anh chị có bất kì câu hỏi nào thêm không?
"Ôi, Molly..." Phoebe cắn môi dưới của cô, và Dan trông thậm chí còn đau khổ hơn.
Molly nâng cằm lên và nhìn chằm chằm vào cả hai người bọn họ. "Em sẽ trả anh ấy lại khi nào em xong việc. Cho đến khi đó thì hãy để em một mình.”
Cô gần như đã đi đến ‘Hoa Lily trên cánh đồng’ trước khi bị Kevin bắt kịp. "Molly!"
"Đi đi", cô ngắt lời.
"Anh là phần thưởng của em à?"
"Chỉ khi nào anh đang trần truồng thôi. Khi anh có đầy đủ quần áo, anh là một nỗi thống khổ mà tôi phải chịu đựng."
"Đừng có tỏ vẻ biết điều nữa.”
Mọi thứ đều đã tan vỡ. Eddie Dillard sẽ xuất hiện vào ngày mai, và Kevin đã tìm được ai đó điều hành khu cắm trại. Thậm chí tệ hơn, không có gì có thể khiến anh quan tâm đến cô cùng cái cách mà cô quan tâm đến anh.
Anh chạm vào cánh tay cô. "Em biết họ có ý gì mà. Đừng để họ có được em.”
Anh không hiểu rằng họ không phải là những người duy nhất đã làm cô tan nát.
Lilly đã từ chối không nhìn vào đồng hồ khi cô di chuyển khỏi cánh cửa sổ. Gia đình Calebow cuối cùng đã xử lý để dồn được Kevin và Molly lại, nhưng bà không thể tưởng tượng được rằng cuộc đối đầu đã không có ích lợi gì. Con trai bà và vợ của nó không có vẻ gì biết về thứ chúng muốn từ mối quan hệ của chúng, vì vậy bà nghi ngờ chúng có thể giải thích được nó cho gia đình của con bé.
Lilly đã thích gia đình Calebow ngay từ lúc đầu, và sự hiện diện của họ ở đây năm ngày vừa qua đã giúp bà cải thiện tâm trạng nặng nề của mình. Họ rõ ràng là yêu Molly và, cũng rõ ràng như, nhìn Kevin là một mối đe dọa, nhưng Lilly bắt đầu nghi ngờ rằng Kevin là một mối nguy hiểm lớn cho chính bản thân anh khi anh ở cùng Molly.
Chín giờ rưỡi... Bà tiến về cái ghế bành ở góc nơi bà đã để lại tấm chăn nhưng bà lại nhấc một cuốn tạp chí lên thay vào đó. Bà đã không thể làm việc với tấm chăn của mình từ hôm Chủ nhật, khi Liam đưa ra tối hậu thư của mình. Và bây giờ đã là thứ năm.
Hãy đến nhà tôi vào tối thứ Năm... Nếu em không xuất hiện, tôi sẽ không tìm đến em nữa.
Bà đã cố gắng để dựng lên những bất mãn chống lại ông, nhưng nó đã không hiệu quả lắm. Bà hiểu chính xác lý do tại sao ông làm vậy, và bà không thể đổ lỗi cho ông. Cả hai đều đã quá già để chơi trò chơi này.
09:34... Bà nghĩ về Kevin đang đi xuống cầu thang phòng ngủ. Bà thích đi ngủ khi biết họ đang ở dưới cùng một mái nhà. Khi họ đi ngang qua nhau trong hành lang, họ mỉm cười và hỏi thăm đơn giản. Tại một thời điểm nào đó, nó đã được cho là nhiều hơn thứ bà có thể hy vọng. Nhưng bây giờ, nó là không đủ.
09:35... Bà tập trung vào các chuyến bay trên tạp chí của mình, sau đó từ bỏ và đi tới đi lui trên sàn nhà. Những gì tuyệt vời nhất bạn sẽ học được trong cuộc sống nếu bạn không chú tâm đến nó?
Lúc 10h30, bà buộc mình cởi quần áo và mặc quần áo ngủ vào. Bà lên giường và nhìn chằm chằm vào các trang của một cuốn sách mà bà muốn được thưởng thức chỉ một tuần trước đây. Bây giờ bà không thể nhớ bất cứ điều gì về nó. Liam, em nhớ anh quá… Ông là người đàn ông đáng chú ý nhất mà bà từng gặp, nhưng Craig cũng rất đáng chú ý, và ông ấy đã gây đau khổ cho bà.
Khi bà với ngang qua giường và tắt đèn, thế giới của bà dường như chưa bao giờ nhỏ bé hay cô đơn đến thế.
Eddie Dillard rất to lớn, hay đùa, và thô lỗ, là loại đàn ông mang một dây chuyền vàng, ợ hơi, gãi vào đũng quần, mang một sấp các dự án với một kẹp tiền lớn, và nói…
"Cậu là người đó hả, Kev. Có phải cậu ta không, Larry? Kev ở đây chính là cậu ta?”
Ồ, vâng, Larry đồng ý, Kev chắc chắn là người đó.
Dillard và em trai của ông ta đã xuất hiện vào cuối buổi sáng hôm nay trong một chiếc SUV màu đen. Bây giờ họ đang ngồi quanh bàn bếp, ăn bánh mì kẹp xúc xích và ợ hơi bia trong khi Eddie nhìn hả hê vào viễn cảnh sở hữu trại câu cá của mình và Larry thì hả hê với viễn cảnh điều hành nó cho anh ta. Để làm mất tinh thần của Molly, tất cả bọn họ dường như coi nó như là một thỏa thuận đã thực hiện xong.
Đây sẽ là một nơi, Eddie nói, nơi mà một người đàn ông có thể đặt bàn chân của mình lên, thư giãn, và thoát khỏi bị "điều khiển bởi vợ anh ta". Điều cuối cùng này được thốt lên với cái nháy mắt, một tín hiệu rõ ràng (với một người đàn ông khác) rằng không có người phụ nữ nào kiểm soát được Eddie Dillard.
Molly muốn đứng dậy bỏ đi. Nhưng thay vào đó, cô bị kẹt với công việc làm xà phòng xay kiểu Pháp để đựng trong những cái giỏ tổ chim mà họ thường sử dụng trong phòng tắm. Cô không biết ai là người mà cô ghét nhiều hơn, Eddie hay em trai ghê tởm của ông ta Larry, người đã lên kế hoạch sống ở tầng trên ngôi nhà này trong khi điều hành khu trại câu cá.
Cô liếc nhìn Kevin, người đang dựa vào bức tường nhấm nháp ly rượu. Anh đã không ợ hơi. Khi Eddie đến, Kevin đã cố gắng thoát khỏi cô, nhưng cô nhất quyết không đi đâu cả.
"Vì vậy, Larry," Eddie nói với em trai của ông ta, "Phải mất chi phí bao nhiêu con số để sơn lại những căn nhà màu mè này?"
Molly đánh rơi một chai dầu gội đầu bằng thủy tinh mờ nhỏ. “Những căn nhà vừa mới được sơn. Và chúng thật đẹp. "
Eddie dường như đã quên cô đang ở đó. Larry cười và lắc đầu. "Không có luật nào cả, Maggie, nhưng nó sẽ biến thành khu câu cá, và những gã đàn ông thì chẳng thích màu sắc tí nào. Chúng tôi sẽ chỉ sơn chúng lại màu nâu mà thôi.”
Eddie chỉ Larry với cái ly của mình. "Chúng tôi chỉ sơn các căn nhà ở giữa, còn những cái xung quanh -cái mà bạn gọi nó là gì đó ấy? – là bãi cỏ chung. Tôi sẽ phá bỏ các phần còn lại của chúng. Quá nhiều sự chăm sóc."
Trái tim của Molly ngừng lại. ‘Hoa Lily trên cánh đồng’ không nằm trong bãi cỏ chung. Những bông hoa màu hồng, màu xanh, và màu vàng của cô trong khu vườn ươm nhỏ sẽ bị phá hủy. Cô thả rơi cái giỏ đựng đồ phòng tắm. "Ông không có thể phá những căn nhà đó! Chúng là lịch sử nơi đây! Chúng–"
“Việc nuôi cá sẽ thực sự tốt ở đây," Kevin cắt lời, bắn cho cô một cái cau mày. "Khu vực rộng lớn – và các loài cá vược, cá rô, cá mang xanh. Tôi nghe nói một anh chàng trong thị trấn nói về một con cá chó nặng 7 pound anh ta đã bắt được khi rút nước ra khỏi hồ tuần trước."
Eddie vỗ nhẹ vào bụng và ợ. "Tôi không thể đợi để được ra ngoài đó trên một con thuyền."
"Hồ này quá nhỏ để làm những gì ông muốn," Molly nói một cách tuyệt vọng. "Có một giới hạn nghiêm ngặt để một con thuyền có động cơ lớn có thể được sử dụng. Ông không thể sử dụng thậm chí là xe trượt nước."
Kevin bắn cho cô một cái nhìn sắc nhọn. "Anh không nghĩ rằng Eddie có kế hoạch phục vụ cho đám đông chơi trượt nước."
"Không. Chỉ là những người câu cá. Lăn ra khỏi giường vào mỗi buổi sáng, phục vụ cho tất cả mọi người một bình cà phê, một túi bánh rán, và một ít bia, sau đó đưa họ ra hồ, trong khi sương mù vẫn còn dày đặc trên mặt nước. Trở lại sau một vài giờ phá phách với bia, ngủ một giấc ngắn, rồi chơi bida..."
"Tôi nghĩ chúng ta nên đặt một cái bàn bida lỗ ở ngoài kia." Larry chỉ về phía trước của ngôi nhà. "Cùng với một cái TV màn hình lớn. Một khi chúng ta phá bỏ tất cả các bức tường giữa các phòng, tất cả mọi thứ sẽ được ở cùng nhau – bàn bida lỗ, TV, quầy bar, và cửa hàng bán mồi."
"Cửa hang bán mồi! Ông đặt một cửa hàng mồi ngay trong nhà này!"
"Molly". Giọng nói của Kevin nghe có vẻ một chút gì đó cảnh báo, và Eddie ném cho anh một cái nhìn thương hại. Kevin thu hẹp mắt nhìn cô. "Có lẽ em tốt hơn nên đi kiểm tra Amy thử."
Bỏ qua anh, cô chỉ chú tâm vào Eddie. "Mọi người đã tới đây trong nhiều năm. Khu cắm trại cần được ở hiện trạng chúng bây giờ, và cả khu ngủ nghỉ-và-bữa sáng cũng như vậy. Ngôi nhà được trang trí đầy đồ cổ, và nó đang trong điều kiện rất tuyệt vời. Nó thậm chí còn đang cho ra một ít lợi nhuận." Không nhiều lắm, nhưng ít nhất nó cũng đủ trả cho việc vận hành chính nó.
Eddie phát ra một tiếng cười mở miệng để lộ quá nhiều bánh mì xúc xích ông đang ăn. Ông thọc mạnh vào em trai của ông. "Hey, Larry, mày có muốn điều hành một khu nhà ngủ cộng với ăn sáng không?"
"Ừ, chắc chắn." Larry khịt mũi và tìm chai bia của mình. "Miễn là em có thể có một cái bàn bida lỗ, truyền hình vệ tinh, và không có phụ nữ."
"Molly...ra ngoài. Ngay bây giờ." Kevin hất đầu về phía cửa.
Eddie cười khúc khích khi người phụ nữ cuối cùng đã được đưa vào đúng vị trí của mình.
Molly nghiến chặt răng, sau đó kéo đôi môi của cô với một nụ cười cứng. "Em đi đây, cưng à. Chỉ cần chắc chắn rằng anh sẽ lau dọn sạch sau khi bạn của anh rời đi. Và lần cuối cùng anh rửa chén, anh để bắn nước quá nhiều – vì vậy đừng quên đeo tạp dề của anh vào.”
Bây giờ nó chính xác là sự kiểm soát!
Sau bữa tối, Molly lấy lý do rối loạn tiêu hóa để rời đi và nói với họ rằng họ phải ngủ trong căn nhà của mình. Kể từ khi đây là đêm cuối cùng của họ ở đây, cô cảm thấy có lỗi, nhưng cô không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Cô thay quần jean, tắt đèn, và ngồi cuộn tròn trên ghế gần cái cửa sổ mở. Sau đó, cô chờ đợi.
Cô không lo lắng nếu Kevin có ghé qua. Anh đã đi đến thị trấn với Dillards, nơi, với tất cả đặc quyền, anh sẽ uống say và kết thúc với một cuộc ăn chơi đẳng cấp thế giới. Mặc cho họ đã không nói chuyện suốt cả buổi chiều.
Trong suốt bữa trà có thể thấy ngay rằng anh rất nổi giận với cô, nhưng cô không quan tâm bởi vì cô cũng thấy tức giận ngược lại với anh. Anh là người đó hả… Anh là gã ngu ngốc căm lặng chết tiệt đó hả! Bán khu cắm trại là đủ tồi tệ rồi, nhưng bán nó cho ai đó có ý định để phá hủy nó là vô lương tâm, và cô không bao giờ tha thứ cho mình nếu cô đã không ít nhất là cố gắng để chấm dứt nó.
‘Hoa Lily trên cách đồng’ quá xa để cô có thể nhìn những người đàn ông khi họ trở về từ thị trấn, nhưng khu cắm trại thì đủ yên tĩnh để cô biết cô có thể nghe họ. Gần như chắc chắn, gần sáng thì âm thanh của động cơ xe đã chạy ngang qua cửa sổ. Khi cô đứng thẳng trên ghế, cô ước đã không có quá nhiều sơ hở trong kế hoạch của mình, nhưng nó là những gì tốt nhất cô có.
Cô đứng dậy trên đôi giày thể thao của mình, nắm lấy đèn pin cô đã ăn trộm từ ngôi nhà, và bỏ lại Roo phía sau để cô có thể làm việc. Bốn mươi lăm phút sau, cô đi vào bên trong căn “Đứa con của Chúa’, nơi Eddie và Larry đang ở. Cô đã kiểm tra nó trước đó, ngay sau khi những người đàn ông đi đến thị trấn, để xem đâu là phòng ngủ của Eddie. Bây giờ nó có mùi như rượu cũ.
Molly di chuyển gần hơn, cô nhìn xuống một người to lớn, im lặng, say rượu, lồi lên dưới tấm chăn. "Eddie?"
Cục thịt di chuyển.
"Eddie", cô thì thầm một lần nữa, hy vọng cô không làm Larry cùng thức dậy, vì nó sẽ dễ dàng hơn nếu giao dịch với chỉ một trong số họ. "Eddie, thức dậy đi."
Hơi thở bật ra khi ông động đậy. Người quá khổ này không nên được phép ở trong rừng Nightingale. "Ừm... Ừ?" Ông hé mở mắt của mình. "Cô đang làm..."
"Là Molly," cô thì thầm. "Vợ ly thân của Kevin, tôi cần nói chuyện với ông."
"Cô muốn gì… Về cái gì?"
"Về khu câu cá. Nó rất quan trọng."
Ông bắt đầu bẩy mình lên, sau đó ngả trở lại vào gối.
"Tôi sẽ không làm phiền ông nếu nó không quan trọng. Tôi sẽ bước ra ngoài trong khi ông mặc lại quần áo. Oh, và ông không cần phải đánh thức Larry dậy đâu."
"Chúng ta có nhất thiết phải nói chuyện ngay bây giờ?"
"Tôi e là vậy. Trừ khi ông muốn thực hiện một sai lầm khủng khiếp." Cô vội vã ra khỏi phòng, hy vọng ông ta sẽ dậy.
Một vài phút sau đó, ông suýt nữa vấp ngã ở cửa trước. Cô đưa ngón tay lên môi mình và ra hiệu cho ông ta làm theo. Chiếu đèn pin trên mặt đất, cô băng qua rìa bãi cỏ chung, sau đó tiến lại về phía cánh ‘Hoa Lily trên cánh đồng’. Tuy nhiên, gần đến đó, cô rẽ vào rừng và đi về phía hồ.
Gió đã mạnh lên. Cô cảm thấy cơn bão đã tích tụ và hy vọng nó không tới cho đến khi cô làm xong việc này. Ông hiện ra lù lù bên cạnh cô, một hình dạng vụng về to lớn.
"Cái gì đang diễn ra vậy?"
"Có vài thứ ông cần phải nhìn thấy."
"Tôi có thể nhìn nó vào buổi sáng?"
"Đó sẽ là quá muộn."
Ông vấp vào một cành cây. "Cứt thật. Kev có biết về việc này không?"
"Kev không muốn biết."
Ông dừng lại. "Cô có ý gì khi nói thế?"
Cô giữ đèn pin của mình chiếu xuống mặt đất. "Tôi có ý là anh ấy không cố ý lừa gạt ông. Anh ấy chỉ bỏ sót một vài điều thôi."
"Lừa gạt tôi? Cô đang nói về cái quái gì vậy?"
"Tôi biết ông nghĩ rằng tôi thật ngớ ngẩn lúc bữa ăn trưa hôm nay, nhưng tôi hy vọng ông sẽ muốn nghe tôi. Sau đó, chúng ta có thể tránh được việc này." Cô bắt đầu đi tiếp.
"Tránh được cái gì? Cô tốt hơn là nói cho tôi biết những gì đang xảy ra ở đây, quý cô ạ."
"Thay vào đó tôi sẽ chỉ cho ông."
Eddie vấp thêm vài lần nữa trước khi họ đến hồ nước. Những cành cây quất trong gió, và cô sốc lại tinh thần mình. "Tôi ghét là một trong những người phải chỉ cho ông thấy điều này, nhưng có một vấn đề... với cái hồ."
"Những loại vấn đề nào?"
Cô từ từ quét chùm ánh sáng đèn pin dọc theo mép nước, nơi táp vào bờ, cho đến khi cô tìm thấy cái cô đang kiếm.
Cá chết nổi trên mặt nước.
"Cái quái gì...?"
Cô chiếu lên cái bụng bạc của con cá trước khi kéo chùm tia sáng trở lại vào bờ. "Eddie, tôi rất tiếc. Tôi biết ông đã đặt cả trái tim mình để thiết lập một trại câu cá, nhưng cá trong hồ này đang chết dần."
"Chết?"
"Chúng tôi có một thảm họa môi trường đang diễn ra. Chất độc bị rò rỉ vào nước từ một bãi chứa hóa chất bí mật dưới lòng đất. Nó sẽ mất chi phí hàng triệu đô để khắc phục vấn đề, và thị trấn thì không có tiền. Kể từ khi nền kinh tế địa phương phụ thuộc vào khách du lịch, thì việc che đậy nó lại đang diễn ra, và không có ai công khai thừa nhận rằng có vấn đề ở đây cả."
"Chó đẻ". Ông nắm lấy đèn pin và chiếu trở lại vào con cá đang nổi. Sau đó, ông tắt nó đi. "Tôi không thể tin Kev sẽ làm điều này với tôi!"
Đây là kẽ hở rõ ràng nhất trong kế hoạch của cô, và cô đã cố gắng để vượt qua nó với bài thuyết trình ấn tượng. "Anh ấy đã từ chối sự thật, Eddie..., từ chối tai họa. Đây là ngôi nhà thời thơ ấu của anh ấy, liên kết cuối cùng của anh ấy với cha mẹ mình, và anh ấy chỉ đơn giản là không thể đối mặt với một thực tế rằng hồ đang chết, vì vậy anh ấy tự thuyết phục mình rằng nó không xảy ra."
"Làm thế nào để anh ta giải thích được những con cá chết tiệt kia đang chết!"
Một câu hỏi rất tốt, và cô đã đưa ra một câu trả lời nhanh tốt nhất của mình. "Anh ấy tránh xa khỏi mặt nước. Rất buồn. Sự chối bỏ của anh rất sâu sắc đến nỗi–" Cô ấy nắm chặt cánh tay ông. "Oh, Eddie, tôi biết thật không công bằng để yêu cầu ông làm điều này, nhưng ông có nghĩ rằng...? Ông có thể chỉ cần nói với anh ấy ông đã thay đổi ý định và không hỏi anh ấy về điều này? Tôi thề rằng anh ấy không cố ý để lừa dối ông, và nó sẽ làm tan nát anh ấy nếu anh ấy nghĩ rằng anh ấy đã hủy hoại tình bạn với ông.”
"Ừm, có lẽ, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ."
"Anh ấy không khỏe lắm, Eddie. Đó là một vấn đề về tâm lý. Ngay sau khi chúng tôi quay trở lại Chicago, tôi sẽ chắc chắn rằng anh ấy được điều trị tâm lý."
"Cứt thật." Ông thở dốc. "Nó sẽ thổi bay địa ngục nếu cậu ta bị loại ra khỏi cuộc chơi.”
"Tôi sẽ tìm một nhà tâm lý thể thao."
Eddie không phải hoàn toàn là kẻ ngốc, và ông đã hỏi cô về bãi chứa dưới lòng đất. Cô mở rộng câu chuyện của mình bao gồm rất nhiều từ ngữ lấy từ Erin Brockovich[89] như cô vẫn nhớ và lấy làm cảm hứng. Khi cô xong việc, cô cắm móng vào lòng bàn tay của mình và chờ đợi.
"Cô chắc chắn về tất cả những chuyện này?" cuối cùng ông nói.
"Tôi ước rằng tôi không."
Ông lê bước chân của mình và thở dài. "Cảm ơn, Maggie. Tôi đánh giá cao điều đó. Cô sẽ ổn thôi."
Cô từ từ thở ra, hơi thở mà cô đang giữ lại. "Ông cũng vậy, Eddie. Ông cũng vậy."
Cơn bão tới sau khi Molly đổ sụp trên giường, nhưng cô đã quá mệt mỏi để nghe được thấy nó. Không chờ lâu đến sáng hôm sau khi một loạt tiếng uỵch uỵch trên các bậc thềm phía trước đánh thức buộc cô phải mở mắt. Cô chớp mắt và nhìn vào đồng hồ của mình. Nó đã là 9 giờ hơn! Cô đã quên đặt đồng hồ báo thức của mình, và không có ai đánh thức cô cả. Ai đã chuẩn bị bữa sáng?
"Molly!"
Uh-oh...
Roo chạy vội vàng vào phòng, và theo sau là Kevin xuất hiện trông như một đám mây bão tuyệt đẹp. Quá nhiều hi vọng những sơ hở trong kế hoạch của cô sẽ không quay trở lại ám ảnh cô. Eddie phải đối mặt với Kevin sau tất cả, và bây giờ sẽ là địa ngục đang chờ cô.
Cô ngồi dậy trên giường. Có lẽ cô có thể đánh lạc hướng anh. "Chỉ cần để em đánh răng, chàng lính ạ, và sau đó em sẽ đưa anh đến thiên đường."
"Molly..." Giọng của anh có một chút gì đó lưu ý cảnh báo, cùng một lưu ý cô đã nghe trên kênh Nick at Nite khi Desi đối đầu với Lucy[90]. Molly phải làm gì đó để giải thích mọi việc.
"Tôi phải đi tiểu!" Cô nhảy lên, bay qua anh thẳng vào phòng tắm, và đóng cửa lại.
Anh đập tay vào cánh cửa. "Ra đây!"
"Vài phút nữa. Anh muốn gì à?”
"Yeah, tôi muốn một vài điều, tất cả ngay bây giờ. Tôi muốn một lời giải thích."
"Oh?" Cô nhắm mắt lại và chờ đợi điều tồi tệ nhất.
"Tôi muốn em giải thích lý do tại sao lại có một con cá ngừ chết tiệt ngay trong hồ của tôi!"