Số lần đọc/download: 3323 / 46
Cập nhật: 2015-10-05 14:35:46 +0700
Chương 22
T
uyết xốp phủ đầy sân những ngôi nhà ở Dorchester, tạo thành một lớp vỏ lấp lánh bao phủ toàn bộ thế giới bên ngoài cửa sổ nhà cô. Bầu trời tháng Giêng xám xịt hôm qua đã chuyển sang màu xanh băng lạnh lẽo và nhiệt độ đã xuống dưới âm.
Lúc đó là sáng Chủ nhật, sau ngày cô làm tóc. Cô lén nhìn vào bồn cầu xem dấu máu, chắc chắn cô đã thấy có máu sau khi đi tiểu. Cật vẫn nhoi nhói, cơn đau lan từ bả vai xuống tận chân. Cơn đau ấy khiến cô thức chong mắt hàng tiếng đồng hồ trong khi Kevin ngáy như sấm bên cạnh, nhưng ơn trời, nó không quá nghiêm trọng như bề ngoài. Sau khi đóng cánh cửa phòng ngủ lại sau lưng, cô tập tễnh đi vào bếp, tự nhắc mình rằng chỉ vài ngày nữa thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng cô phải cẩn thận không làm dấy lên mối nghi ngờ ở Kevin, để sắp đặt mọi thứ đâu ra đó. Nếu cô vờ như không đau đớn sau cú đánh tối qua của hắn, hắn sẽ nghi ngờ. Nếu cô đi quá xa, hắn sẽ nghi ngờ. Sau bốn năm sống trong địa ngục, cô đã học được các nguyên tắc.
Hôm đó là Chủ nhật nhưng đến trưa Kevin phải đi làm, nên cô biết hắn sẽ dậy sớm. Nhà lạnh ngắt nên cô bèn mặc thêm áo len bên ngoài bộ pyjama; buổi sáng thì Kevin không để ý chuyện này, thường là vì hắn quá mệt mỏi sau một đêm uống nhiều để có thể quan tâm tới cái gì. Cô bắt đầu pha cà phê rồi đặt đường sữa cùng với bơ và mứt lên bàn. Cô dọn bộ dao nĩa bằng bạc của hắn ra và đặt một cốc nước mát bên cạnh cái nĩa. Sau đó, cô cho hai lát bánh mì nướng, dù cô chưa thể nướng ngay. Cô đặt ba quả trứng lên quầy bếp để có thể lấy ngay khi cần. Làm xong mấy việc đó, cô cho sáu lát thịt muối lên chảo rán. Thịt đang xèo xèo thì Kevin bước vào bếp. Hắn ngồi xuống cái bàn trống uống nước trong khi cô mang lại cho hắn một tách cà phê.
“Đêm qua anh ngủ như chết,” hắn nói. “Chúng ta đi ngủ lúc mấy giờ ấy nhỉ?”
“Mười giờ phải không nhỉ?” cô đáp. Cô đặt tách cà phê xuống bên cạnh cốc nước đá hết sạch. “Không muộn lắm đâu. Anh làm việc quá vất vả, em biết anh mệt lắm.”
Mắt hắn đỏ ngầu. “Anh xin lỗi chuyện tối qua. Anh không định làm thế đâu. Chỉ là dạo này anh có quá nhiều áp lực. Sau khi Terry bị trụy tim, anh phải cáng đáng việc của cả hai người, mà vụ Preston tuần này bắt đầu rồi.”
“Không sao đâu,” cô nói. Cô vẫn ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở hắn. “Đồ ăn sáng của anh mấy phút nữa là xong ngay đây.”
Đứng ở bếp, cô dùng nĩa trở miếng thịt muối, một tia mỡ bắn vào cánh tay cô, khiến cô thoáng quên đi vết đau trên lưng.
Khi thịt muối đã chín giòn, cô đặt bốn lát lên đĩa của Kevin và hai lát lên đĩa mình. Cô chắt mỡ vào một cái lon inox, lấy giấy ăn lau chảo rán, rồi lại lấy bình dầu xịt vào chảo. Cô phải nhanh tay nhanh chân không thì thịt muối nguội mất. Cô bật lò nướng và đập trứng. Hắn thích trứng ốp hai mặt, với lòng đỏ còn nguyên, và cô đã dần trở nên thành thạo cách rán ấy. Chảo vẫn nóng nên trứng chín nhanh. Cô lật một lần rồi cho hai quả vào đĩa hắn và một quả vào đĩa cô. Bánh mì vừa kịp xong, cô đặt cả hai lát vào đĩa hắn.
Cô ngồi đối diện hắn qua bàn vì hắn thích hai vợ chồng ăn sáng cùng nhau. Hắn phết bơ lên bánh mì và cho thêm mứt nho rồi dùng nĩa chọc vỡ trứng. Lòng đỏ chảy ra như nhựa vàng và hắn chấm bánh mì vào đó.
“Hôm nay em định làm gì?” hắn hỏi. Hắn dùng nĩa xắn một miếng trứng nữa. Nhai.
“Em định lau cửa sổ và giặt giũ,” cô nói.
“Ga trải giường có lẽ cũng cần giặt rồi nhỉ? Sau màn vui vẻ của chúng ta tối qua ấy mà?” hắn nói, nhíu mày. Tóc hắn rối bời lộn xộn và có một mẩu trứng trên mép hắn.
Cô cố không để lộ nỗi khiếp sợ. Thay vào đó, cô đổi chủ đề.
“Anh có nghĩ mình sẽ có được lời tuyên án trong vụ Preston không?” cô hỏi.
Hắn dựa người vào ghế, vặn vai, rồi lại cúi xuống đĩa.
“Đó là việc của ủy viên công tố quận. Higgins giỏi, nhưng ai mà biết được. Preston có một gã luật sư lật lọng gian xảo, hắn đang cố đợi trắng thay đen mọi thứ. “
“Em tin anh sẽ làm tốt. Anh thông minh hơn hắn mà.”
“Để rồi xem. Anh chỉ ghét là vụ này ở Marlborough. Higgins muốn anh có mặt vào tối thứ Ba, sau khi phiên tòa hôm đó kết thúc.”
Erin vốn biết những điều này rồi nên cô gật đầu. Vụ Preston đã được các phương tiện truyền thông đưa tin rộng rãi và phiên tòa dự định sẽ bắt đầu vào thứ Hai ở Marlborough, không phải ở Boston. Lorraine Preston bị cáo buộc đã thuê người giết chồng. Không chỉ Douglass Preston - một tỉ phú quản lý quỹ phòng hộ, mà cả vợ hắn - vốn là con nhà dòng dõi, đều liên quan tới hàng loạt quỹ từ thiện, từ quỹ của các bảo tàng nghệ thuật và buổi hòa nhạc tới quỹ của các trường học nghèo ở những khu phố cũ. Truyền thông trước phiên tòa ồn ào kinh khủng; trong nhiều tuần liền không ngày nào không có một hai bài báo trên trang nhất và một mẩu chuyện “đinh” trong bản tin buổi tối. Tiền tấn, tình dục buông thả, ma túy, ngoại tình, không chung thủy, mưu sát, và một đứa con ngoài giá thú. Vì truyền thông đưa tin quá nhiều, phiên tòa đã phải chuyển tới Marlborough. Kevin là một trong nhiều cảnh sát tham gia vào vụ điều tra và theo kế hoạch tất cả bọn họ đều phải ra báo cáo vào thứ Tư. Như tất cả mọi ngưòi, Erin luôn theo dõi thông tin, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn hỏi Kevin về vụ án.
“Anh biết mình cần gì sau khi phiên tòa kết thúc không?” cô hỏi. “Một đêm ra ngoài đi chơi. Chúng ta nên mặc đẹp rồi đi đâu đó ăn tối. ối thứ Sáu anh được nghỉ phải không?”
“Chúng ta vừa làm thế hôm Giao thừa còn gì, Kevin càu nhàu, chấm thêm lòng đỏ trứng trong đĩa. Có vết mứt dây trên ngón tay hắn.
“Nếu anh không muốn ra ngoài, em có thể làm gì đó đặc biệt cho anh ở nhà. Bất cứ thứ gì anh muốn. Chúng ta có rượu và có thể nhóm lò sưởi, và em sẽ mặc một bộ thật sexy. Sẽ cực kỳ lãng mạn đấy.” Hắn rời mắt khỏi đĩa, nhìn lên, cô bèn nói tiếp. “Quan trọng là, em sẵn sàng làm mọi điều,” cô nói ríu ran, “còn anh cần được nghỉ ngơi. Em không thích thấy anh làm việc quá vất vả. Cứ như họ muốn anh giải quyết tất cả vụ án ngoài kia vậy.”
Hắn gõ gõ cái nĩa lên đĩa, nhìn cô chăm chú. “Sao em lại tỏ ra đáng yêu như thế? Có chuyện gì à?”
Nhắc mình phải bám chắc kịch bản đã lên, cô vụt đứng dậy khỏi bàn.
“Quên chuyện đó đi nhé?” Cô giật cái đĩa của mình làm cái nĩa rơi đánh keng khỏi nó, đập vào bàn rồi văng xuống đất. “Em đang cố động viên vì anh sắp rời thành phố, nhưng nếu anh không thích thế thì được thôi. Để em bảo điều này với anh - anh cứ nghĩ xem mình thích làm gì rồi lúc nào đấy bảo cho em biết cũng được, được chứ?”
Cô quày quả đi lại bồn nước và bật mạnh vòi. Cô biết cô đã khiến hắn ngạc nhiên, cảm thấy hắn đang do dự giữa cảm giác tức giận và bối rối. Cô rửa tay dưới dòng nước rồi khoát nước lên mặt. Cô thở gấp gáp liên tục, giấu mặt và tạo ra những tiếng thổn thức. Cô khẽ rung đôi vai.
“Em khóc đấy à?” hắn hỏi. Cô nghe thấy ghế hắn trượt ra sau. “Chuyện quái gì mà em phải khóc thế?”
Cô thổn thức thành lời, cố hết sức làm cho giọng mình nghe như nức nở. “Em chẳng biết phải làm gì nữa. Em không biết anh muốn gì. Em biết vụ này lớn và quan trọng thế nào và biết anh phải chịu bao nhiêu áp lực…”
Cô nghẹn lại ở những lời cuối cùng, cảm thấy hắn đang tiến đến. Khi thấy hắn chạm vào mình, cô run bắn lên.
“Này, được rồi,” hắn miễn cưỡng nói. “Em không phải khóc.”
Cô quay về phía hắn, nhắm nghiền mắt, vùi mặt vào ngực hắn. “Em chỉ muốn làm anh vui,” cô lắp bắp. Cô cọ gương mặt ướt đẫm lên áo hắn.
“Chúng ta sẽ suy nghĩ về chuyện này, được chứ? Chúng ta sẽ có một kỳ cuối tuần vui vẻ. Anh hứa đấy. Để bù lại đêm qua.”
Cô vòng tay quanh người hắn, kéo hắn lại gần, sụt sịt. Cô lại hít vào một hơi nghèn nghẹn. “Em thực lòng xin lỗi. Em biết hôm nay anh không muốn chuyện thế này. Em tự nhiên vô cớ khóc lóc lèo nhèo. Đĩa của anh vẫn còn bao nhiêu.”
“Không sao đâu,” hắn nói. Hắn nghiêng đầu, cô liền rướn lên hôn hắn, mắt cô vẫn nhắm nghiền. Cô lùi ra sau, đưa tay chùi mặt rồi lại vươn người về phía hắn. Khi hắn ấn vào cô, cô có thể cảm thấy hắn đã trở nên hưng phấn. Cô biết sự yếu đuối của mình đã kích thích hắn đến thế nào.
“Chúng ta có một ít thời gian trước khi anh phải đi làm,” hắn nói.
“Em nên lau dọn bếp đã.”
“Em có thể làm việc đó sau,” hắn nói.
Mấy phút sau, khi Kevin đang chuyển động phía trên cô, cô tạo ra những âm thanh hắn muốn nhưng mắt lại nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ phòng ngủ và nghĩ những chuyện khác.
Cô dần trở nên ghét mùa đông, với cái lạnh thấu xương đằng đẵng và vạn vật ngập sâu trong tuyết tới nửa mét, vì cô không thể ra khỏi nhà. Kevin không muốn cô đi loanh quanh phố nhưng hắn cho phép cô ra vườn trong sân sau vì ở đó có hàng rào riêng. Vào mùa xuân, cô luôn trồng hoa trong bồn và rau củ trong khoanh đất nhỏ gần phía sau ga ra, nơi nắng chiếu ngập tràn rực rỡ, không bị những cây thích phủ bóng. Vào mùa thu, cô mặc áo len rồi ra ngồi đọc những cuốn sách mượn ở thư viện trong khi đám lá vàng nâu khô giòn lăn lạo xạo quanh sân.
Nhưng mùa đông thì biến cuộc đời cô thành nhà ngục, lạnh lẽo, xám xịt và ảm đạm. Khốn khổ. Hầu như mọi ngày trôi qua mà cô không hề được đặt chân ra ngoài cửa vì không lường được khi nào Kevin sẽ thình lình xuất hiện. Cô chỉ biết tên của một nhà hàng xóm, gia đình Feldman, họ sống ngay bên kia đường. Năm đầu mới lấy nhau, Kevin ít khi đánh cô và đôi khi cô vẫn đi dạo bộ mà không có hắn. Ông bà Feldman, một cặp vợ chồng đã đứng tuổi, thích làm vườn, và trong năm đầu sống ở đây, cô thường dừng lại trò chuyện một lát cùng họ. Dần dà Kevin cố gắng chấm dứt những cuộc thăm hỏi thân tình đó. Giờ cô chỉ gặp ông bà Feldman khi cô biết Kevin đang bận việc, khi cô biết hắn không thể gọi về. Cô phải chắc chắn không người hàng xóm nào khác nhìn thấy rồi mới chạy như tên bắn qua đường tới trước cửa nhà họ. Cô thấy mình như một điệp viên mỗi lần sang thăm họ. Họ cho cô xem ảnh những cô con gái đã trưởng thành. Một người đã qua đời còn một người chuyển đi xa nên cô cảm giác họ cũng cô đơn giống như cô. Vào mùa hè, cô làm cho họ bánh nhân việt quất và rồi phải mất cả buổi chiều lau sạch bụi bột trong bếp để Kevin không phát hiện ra.
Khi Kevin đi làm rồi, cô lau cửa sổ và trải ga mới lên giường. Cô hút sạch bụi, lau dọn phòng bếp. Trong lúc làm, cô tập nói giọng trầm sao cho giống giọng đàn ông. Cô cố không nghĩ tới cái điện thoại di động cô cắm sạc cả đêm qua và đang để dưới bồn rủa. Dù biết hẳn mình chẳng bao giờ có cơ hội tốt hơn, cô vẫn thấy hãi hùng vì vẫn có quá nhiều điều có thể không như ý muốn.
Sáng thứ Hai, cô làm bữa sáng cho Kevin như thường lệ. Bốn lát thịt muối, trứng ốp hai mặt và hai lát bánh mì. Hắn gắt gỏng khó chịu và đọc báo mà không nói gì nhiều với cô. Khi sắp đi, hắn mặc áo khoác bên ngoài bộ vest, và cô bảo với hắn cô chuẩn bị đi tắm.
“Hẳn phải sướng lắm,” hắn càu nhàu, “khi ngày nào thức dậy cũng biết mình có thể làm bất cứ cái khỉ gì mình muốn bất cứ khi nào mình muốn.”
“Tối nay anh muốn món gì đặc biệt không?” cô hỏi, vờ không nghe thấy hắn nói gì.
Hắn ngẫm nghĩ. “Lasagna và bánh mì tỏi. Xa lát nữa,” hắn nói.
Khi hắn đi rồi, cô đứng bên cửa sổ nhìn xe hắn rẽ ở khúc cua. Ngay khi hắn biến mất, cô đi tới chỗ cái điện thoại, nôn nao khi nghĩ tới những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Khi gọi tới công ty điện thoại, cô được nối máy đến phòng chăm sóc khách hàng. Năm phút trôi qua, rồi sáu. Kevin mất hai mươi phút để tới chỗ làm, và hiển nhiên hắn sẽ gọi về ngay khi hắn đến. Cô vẫn còn thời gian. Cuối cùng, một nhân viên nhận điện thoại và hỏi tên cô, địa chỉ gửi hóa đơn, và tên thời con gái của mẹ Kevin để xác minh. Tài khoản mang tên Kevin, và cô nói bằng một giọng trầm khi liệt kê các thông tin, giọng nói mà cô đã luyện tập từ trước. Cô nói nghe chẳng hề giống tiếng Kevin, thậm chí có khi còn chẳng giống tiếng đàn ông, nhưng giao dịch viên đang khó chịu vì quá nhiều người gọi nên không để ý.
“Tôi có thể chuyển hướng cuộc gọi số điện thoại này không?” cô hỏi.
“Sẽ mất thêm phí đấy, nhưng như thế, anh sẽ nhận được cả cuộc gọi chờ và thư thoại. Chỉ tốn…”
“Không sao. Nhưng có thể kích hoạt ngay từ hôm nay được không?”
“Được,” giao dịch viên đáp. Cô nghe tiếng anh ta gõ phím. Một lúc lâu sau anh ta mới nói tiếp. Anh ta nói với cô rằng khoản phí trả thêm sẽ xuất hiện trong hóa đơn kỳ tới, được gửi vào tuần sau, nhưng con số đó sẽ thể hiện khoản tiền phải trả trong cả tháng, dù cô mới kích hoạt dịch vụ vào ngày hôm nay. Cô bảo với anh ta là không sao cả. Anh ta đưa thêm một số thông tin rồi bảo mọi việc đã xong xuôi, cô có thể sử dụng dịch vụ ngay lập tức. Cô gác máy và nhìn đồng hồ treo tường. Toàn bộ cuộc gọi mất mười tám phút.
Ba phút sau Kevin gọi về từ sở.
Ngay sau khi Kevin dập máy, cô liền gọi cho Super Shuttle, dịch vụ xe tải chuyên chở người từ sân bay ra bến xe buýt. Cô đặt chỗ trước cho ngày hôm sau. Rồi cuối cùng, sau khi lấy cái điện thoại di động ra, cô kích hoạt nó. Cô gọi tới một rạp chiếu phim địa phương, rạp mà điện thoại có nhạc chờ, để chắc chắn cái di động hoạt động được. Tiếp theo, cô kích hoạt dịch vụ chuyển hướng cuộc gọi của điện thoại cố định, gửi các cuộc gọi đến vào số máy của rạp chiếu phim đó. Để kiểm tra, cô dùng điện thoại di động gọi vào số nhà mình. Tim cô đập thình thịch khi điện thoại cố định đổ chuông. Đến hồi thứ hai, chuông ngắt và cô nghe thấy tiếng nhạc chờ từ điện thoại của rạp chiếu phim. Một cái gì đó vỡ òa tự do trong lòng cô và tay cô run rẩy khi cô tắt di động rồi đặt nó lại vào trong hộp bọt biển SOS. Cô đặt lại chế độ cũ cho điện thoại cố định.
Bốn mươi phút sau Kevin gọi về.
Cả chiều hôm đó cô sống trong cảm giác nôn nao mụ mị, làm việc luôn tay luôn chân để tránh cảm giác lo lắng. Cô là cho hắn hai cái áo sơ mi rồi mang túi đựng áo vest và va li từ ga ra vào nhà. Cô sắp xếp các đôi tất sạch rồi đánh đôi giày đen còn lại cho hắn. Cô lấy bàn chải bụi vải chải sạch bộ vest của hắn, bộ màu đen hắn thường mặc khi dự tòa, và lấy ra ba cái cà vạt. Cô cọ phòng tắm cho tới khi sàn sáng bóng, rồi lấy giấm cọ ván gỗ ốp chân tường. Cô lau bụi từng món trong tủ đồ sứ, rồi bắt đầu chuẩn bị làm lasagna. Cô luộc mì ống và làm nước xốt thịt rồi rắc pho mát lên tất cả. Cô phết bơ, tỏi và rau oregano lên bốn miếng bánh mì bột chua, rồi thái hạt lựu mọi thứ cô cần để làm xa lát. Cô tắm rồi mặc thật gợi cảm, và tới năm giờ chiều, cô đặt lasagna lên lò.
Khi hắn về nhà, bữa tối đã sẵn sàng. Hắn ăn lasagna và nói về ngày hôm đó. Khi hắn bảo cô lấy thêm thức ăn, cô đứng lên khỏi bàn đi lấy thức ăn mang tới cho hắn. Sau bữa tối, hắn uống vodka trong khi họ ngồi xem phát lại mấy bộ phim Seinfeld và The King of Queens. Sau đó, đội Celtic đấu với Timberwolves, cô ngồi bên hắn, ngả đầu lên vai hắn để xem trận đấu. Hắn ngủ gục trước ti vi còn cô đi vào phòng ngủ. Cô nằm lên giường, nhìn lên trần nhà, cho tới khi hắn sực tỉnh và lê bước vào, ngã phịch lên tấm nệm. Hắn ngủ liền, một cánh tay vắt qua người cô, và tiếng ngáy của hắn nghe như một lời cảnh cáo.
Sáng thứ Ba, cô làm cho hắn bữa sáng. Hắn xếp quần áo và đồ dùng cá nhân rồi cuối cùng cũng sẵn sàng đi Marlborough. Hắn chất đồ lên xe rồi quay trở lại cửa chính, cô đang đứng đó. Hắn hôn cô.
“Tối mai anh sẽ về nhà,” hắn nói.
“Em sẽ nhớ anh đấy,” cô nói, vươn người về phía hắn, vòng tay quanh cổ hắn.
“Khoảng tám giờ tối anh về tới nhà.
“Em sẽ làm món gì đó để khi anh về nhà em có thể hâm nóng cho anh,” cô nói. “Ớt ngọt nhé?”
“Chắc anh sẽ ăn trên đường về.”
“Anh chắc không? Có thật anh thích ăn đồ ăn nhanh không đấy? Nó không tốt cho anh tí nào đâu.”
“Để xem sao đã,” hắn nói.
“Dù sao em vẫn làm,” cô nói. “Biết đâu anh muốn ăn. Khi cô ngả vào người hắn, hắn liền hôn cô. “Anh sẽ gọi cho em,” hắn nói, bàn tay hắn tuột xuống dưới. Vuốt ve cô. “Em biết,” cô đáp.
Vào phòng tắm, cô cởi bỏ quần áo và đặt lên bồn cầu đậy nắp, rồi cuộn tấm thảm lên. Cô đã đặt một túi ni lông vào bồn rửa mặt, và vẫn khỏa thân, cô chăm chú nhìn chính mình trong gương. Cô lướt tay qua những vết bầm tím ở sườn và trên cổ tay. Cô gầy trơ xương, và những quầng thâm dưới mắt khiến gương mặt cô như hóp lại. Cô chìm ngập trong cơn sóng căm giận hòa lẫn buồn đau khi tưởng tượng ra cảnh hắn đi khắp nhà gọi tên cô lúc hắn trở về. Hắn sẽ gọi tên cô và đi vào bếp. Hắn sẽ tìm cô trong phòng ngủ. Hắn sẽ kiểm tra ga ra, hiên sau và hầm rượu. Em đâu rồi? hắn sẽ gọi to. Tối nay ăn gì vậy?
Cô bắt đầu hùng hổ dùng kéo cắt tóc. Mười phân tóc vàng ươm rơi xuống túi ni lông. Cô nắm thêm một khúc nữa, dùng ngón tay vuốt phẳng, tự nhủ mình phải đo, rồi cắt. Ngực cô như thít chặt lại.
“Tôi căm thù anh!” cô rít lên, giọng run rẩy. “Lúc nào cũng làm nhục tôi!” Cô ném thêm một mớ tóc xuống, mắt ngập những dòng lệ oán hờn. “Đánh tôi vì tôi phải đi chợ!” Thêm một nắm tóc nữa rơi. Cô cố làm chậm lại, cắt bằng phần ngọn. “Khiến tôi phải ăn trộm tiền từ ví anh và đá tôi vì anh say rượu!”
Lúc này cô đang run rẩy, hai tay không vững nữa. Những nắm tóc dà ngắn khác nhau rơi xuống chân cô. “Khiến tôi phải trốn khỏi anh! Đánh tôi đau đến phát nôn!”
Cô bật kéo. “Tôi đã yêu anh!” Cô thổn thức. “Anh đã hứa với tôi là anh không bao giờ đánh tôi nữa và tôi tin anh! Tôi đã muốn tin anh!” Cô vừa cắt tóc vừa khóc nức nở, và khi mái tóc đã đều, cô lôi lọ thuốc nhuộm tóc giấu dưới bồn lên. Nâu sẫm. Rồi cô tới đứng dưới vòi sen và làm ướt tóc.
Cô nghiêng cái lọ và bắt đầu thoa thuốc nhuộm lên tóc. Cô đứng trước gương và khóc ròng trong khi nhuộm tóc. Khi nhuộm xong, cô lại bước vào bồn tắm và giội sạch thuốc nhuộm. Cô gội và xả rồi ra đứng trước gương. Cẩn thận, cô chải mascara lên lông mày, nhuộm thẫm nó. Cô phủ phấn màu đồng lên mặt, làm sẫm da. Cô mặc quần jean và áo len rồi nhìn lại mình.
Một cô gái tóc ngắn sẫm màu xa lạ nhìn lại cô.
Cô kỳ cọ cẩn thận phòng tắm, đảm bảo không còn sợi tóc nào vương trong bồn tắm hoặc trên sàn. Những sợi vương bên ngoài được bỏ vào cái túi ni lông, cùng với hộp thuốc nhuộm. Cô chùi bồn rửa mặt, nhấc túi ni lông ra buộc chặt lại. Cuối cùng, cô đeo mí giả, cố lau sạch những vệt nước mắt.
Giờ cô phải nhanh chân nhanh tay lên. Cô gói ghém đồ đạc cho vào cái túi du lịch nhỏ. Ba quần jean, hai áo len, mấy áo sơ mi. Quần áo lót. Tất. Bàn chải và kem đánh răng. Bút kẻ mày. Mascara cho lông mày. Ít nữ trang cô có. Pho mát, bánh quy, các loại hạt và nho khô. Một cái nĩa và một con dao. Cô đi ra hiên sau và bới tiền từ dưới chậu hoa lên. Cái điện thoại từ dưới bếp. Và cuối cùng, tấm căn cước cô cần để bắt đầu cuộc đời mới, tấm căn cước cô đã trộm được từ một người tin cô. Cô căm ghét bản thân vì đã ăn trộm và biết việc làm đó sai trái, nhưng cô không có lựa chọn nào khác và cô đã cầu xin Chúa xá tội. Giờ đã quá muộn để quay đầu lại.
Cô đã tập dượt kịch bản này hàng nghìn lần trong đầu nên cô hành động rất nhanh. Hầu hết hàng xóm đã đi làm: sáng nào cô cũng quan sát họ nên biết nhịp sinh học của họ. Cô không muốn có ai thấy cô bỏ đi, không muốn có ai nhận ra mình.
Cô đội mũ, mặc áo khoác, quàng khăn và đi găng tay. Cô cuộn tròn cái túi du lịch rồi nhét vào dưới áo len, vặn vẹo xoa nắn cho tới khi nó tròn vạnh. Cho tới khi trông cô như có bầu. Cô mặc vào chiếc áo choàng di, cái áo đủ rộng để bao bọc chỗ phồng.
Cô nhìn mình trong gương. Tóc ngắn, sẫm màu. Nước da màu đồng. Mang thai. Cô đeo cặp kính mát lên, trên lối ra cửa, cô bật điện thoại di động lên và cài đặt chuyển hướng cuộc gọi cho điện thoại bàn. Cô đi ra khỏi nhà qua cổng ngách. Cô rảo chân giữa nhà mình và nhà hàng xóm, men theo bờ rào và bỏ túi rác vào thùng rác nhà họ. Cô biết hai vợ chồng họ đã đi làm, không ai có nhà. Ngôi nhà sau lưng nhà cô cũng thế. Cô đi qua sân rồi đi ngang hông nhà đó, cuối cùng bước ra vỉa hè lạnh cóng.
Tuyết lại bắt đầu rơi. Cô biết, ngày mai, những dấu chân mình sẽ biến mất.
Cô phải đi qua sáu tòa nhà nhưng cô sẽ đi được. Cô cúi đầu xuống và bước đi, cố không để tâm tới gió táp, trong lòng cùng lúc trỗi lên muôn cảm giác choáng váng, tự do, sợ hãi. Tối mai, cô biết, Kevin sẽ đảo khắp nhà, gọi tên cô, nhưng hắn sẽ không tìm thấy vì cô đâu còn ở đó. Và tối mai, Hắn sẽ bắt đầu cuộc săn tìm.
Những bông tuyết xoáy tròn khi Katie đứng ở giao lộ, ngay bên ngoài một quán ăn bình dân. Phía xa, cô thấy chiếc xe tải xanh Super Shuttle cua ở góc đường và tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Ngay khi ấy, cô nghe thấy điện thoại reo.
Cô tái người. Những chiếc ô tô gầm gào lao qua cô, bánh xe kêu ầm ĩ khi lăn qua lớp tuyết tan lầy lội. Đằng xa, chiếc xe tải đã chuyển làn, chếch về phía lề đường cô đứng. Cô phải trả lời; không có lựa chọn nào khác ngoài trả lời. Nhưng chiếc xe tải đang tới và đường rất ồn ào. Nếu giờ cô trả lời, hắn sẽ biết cô đang ở ngoài đường. Hắn sẽ biết cô đang rời bỏ hắn.
Điện thoại reo lần thứ ba. Chiếc xe tải dừng ở đèn đỏ. Còn cách một tòa nhà.
Cô quay ngưòi, bước vào trong quán ăn, tiếng động rì rầm nhưng vẫn có thể nhận ra - hỗn âm của đĩa va lanh canh và tiếng người trò chuyện; ngay trước mặt là quầy tiếp tân, ở đó có một ông đang yêu cầu bàn. Cô thấy bụng nôn nao. Cô khum tay che điện thoại và nhìn ra cửa sổ, cầu trời hắn không nghe thấy tiếng rì rào sau lưng cô. Chân cô như khuỵu xuống khi cô ấn nút trả lời.
“Em làm cái gì mà lâu thế mới nghe máy?” hắn hỏi vặn.
“Em đang tắm,” cô nói. “Mọi việc thế nào?”
“Anh đi được mười phút rồi,” hắn nói. “Em ổn không?”
“Em ổn cả,” cô nói.
Hắn chần chừ. “Giọng em nghe kỳ quá,” hắn nói. “Điện thoại có vấn đề gì à?”
Đoạn đường phía trên, đèn tín hiệụ chuyển sang xanh. Chiếc xe tải Super Shuttle bật xi nhan ra hiệu rằng nó chuẩn bị táp vào lề. Cô cầu trời nó sẽ đợi. Sau lưng cô, mọi người trong quán trở nên im lặng lạ kỳ.
“Em không biết. Nhưng tiếng anh nghe rõ lắm,” cô nói. “Có lẽ chỗ anh ở dịch vụ không tốt. Anh đi đường thế nào?”
“Khi ra được khỏi thành phố thì cũng không quá tệ. Nhưng nhiều nơi vẫn lạnh thấu xương.”
“Nghe không hay chút nào. Bảo trọng nhé.”
“Anh khỏe mà,” hắn nói.
“Em biết,” cô nói. Chiếc xe tải táp vào vỉa hè, người tài xế ló cổ ra, tìm kiếm cô. “Em không muốn làm thế này đâu, nhưng mấy phút nữa anh gọi lại cho em có được không? Em vẫn đang còn dầu xả trên tóc nên em muốn giội đi.”
“Ừ,” hắn cằn nhằn. “Thôi được. Chốc nữa anh sẽ gọi lại.”
“Em yêu a
“Anh cũng yêu em.”
Cô để hắn gác máy rồi mới ấn nút tắt trên điện thoại. Rồi cô bước ra khỏi quán ăn và cuống quýt đi về phía chiếc xe tải.
Ở bến xe, cô mua vé đi Philadelphia, khó chịu với cái cách gã bán vé cứ ra sức bắt chuyện với cô.
Không chờ ở bến xe, cô sang đường để ăn sáng. Tiền đi chuyến xe tải và vé xe buýt đã ngốn mất hơn nửa số tiền cô tích trữ được trong suốt một năm, nhưng cô đói rồi nên bèn gọi bánh gạo, xúc xích và sữa. Ở chỗ cô ngồi, ai đó đã để lại một tờ báo và cô bắt mình phải đọc. Kevin gọi trong khi cô đang ăn, và khi hắn lại nói với cô rằng tiếng điện thoại nghe thật kỳ cục, cô bảo có lẽ là do trời bão.
Hai mươi phút sau, cô lên xe buýt. Một bà già chỉ vào chỗ phồng trên bụng cô khi cô đang lùi xuống phía cuối xe.
“Còn bao lâu nữa?” bà hỏi.
“Một tháng nữa ạ.”
“Con so à?”
“Vâng,” cô đáp, nhưng miệng khô khốc tới nỗi không thể nói tiếp được. Cô lại tiếp tục đi xuống dưới và ngồi một ghế gần cuối xe. Mọi người ngồi xuống mấy ghế phía trước và phía sau cô. Đối diện qua lối đi là một đôi tình nhân trẻ. Tuổi teen, xoắn lấy nhau, cả hai đều đang nghe nhạc. Đầu họ lắc lư lên xuống.
Cô đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ khi chuyến xe rời bến, cảm thấy như thể mình đang mơ. Trên đường cao tốc, Boston bắt đầu lùi dần vào xa xăm, xám lạnh. Thắt lưng cô đau buốt khi chiếc xe lăn bánh về phía trước, rời xa quê nhà hàng trăm dặm. Tuyết vẫn rơi và chiếc xe buýt vẩy bùn lầy tung tóe lên những chiếc xe con chạy ngang qua.
Cô ước mình có thể nói với ai đó. Cô muốn nói với họ là cô đang chạy trốn vì chồng cô đánh đập cô và rằng cô không thể gọi cảnh sát vì hắn là cảnh sát. Cô muốn nói với rằng tiền cô có chẳng là bao và cô không bao giờ có thể dùng tên thật của mình nữa. Nếu cô làm thế, hắn sẽ tìm ra cô, đưa cô về nhà để đánh đập, chỉ có điều lần này hắn hẳn sẽ chẳng dừng tay. Cô muốn nói với họ rằng cô thấy sợ vì đêm nay cô không biết phải ngủ ở đâu và cô sẽ ăn gì một khi tiền hết.
Cô có thể cảm thấy không khí lạnh tạt vào cửa kính khi những thành phố lần lượt trôi qua. Giao thông trên xa lộ thưa thớt và rồi những con đường lại trở nên đông đúc. Cô không biết mình phải làm gì nữa. Mọi kế hoạch của cô chỉ dừng lại ở chuyến xe này và chẳng có ai để cầu viện. Cô đơn độc và chẳng có gì ngoài những thứ mang theo mình.
Còn cách Philadelphia một giờ đồng hồ, điện thoại của cô lại reo. Cô che tay quanh điện thoại và nói chuyện với hắn. Trước khi gác máy, hắn hứa sẽ gọi cho cô trước khi đi ngủ.
Cô tới Philadelphia vào chiều muộn. Trời lạnh, nhưng không có tuyết. Hành khách xuống xe còn cô ngồi lại, chờ cho tất cả mọi người đi hết. Cô vào phòng vệ sinh lôi cái túi du lịch ra rồi đi vào phòng chờ, ngồi xuống một chiếc ghế dài. Bụng cô đang gào réo, cô bèn cắt một ít pho mát ra để ăn kèm với bánh quy. Nhưng biết mình phải ăn dè, cô bèn cất phần còn lại đi, dù cô vẫn đói ngấu. Cuối cùng, sau khi mua một tấm bản đồ thành phố, cô bước ra ngoài.
Bến xe này nằm ở một khu thật tệ trong thành phố; cô thấy trung tâm hội nghị và nhà hát Trocadero, những thứ ấy khiến cô cảm thấy an toàn, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô không thể trả nổi một phòng khách sạn trong khu này. Bản đồ cho thấy cô đang đứng gần Chinatown, và vì chẳng có kế hoạch gì nên cô đành đi về hướng đó.
Ba tiếng sau, cuối cùng cô cũng tìm được một chỗ để ngủ. Nơi ấy bẩn thỉu và ám mùi thuốc lá, và phòng cô chỉ đủ rộng để kê một cái giường nhỏ mà cũng đã chật ních bên trong. Không có đèn bàn; thay vì thế, có một bóng đèn thò ra từ trên trần còn phòng vệ sinh chung nằm ở cuối hành lang. Tường xám xịt, nước ố màu, và cửa sổ có song. Cô có thể nghe thấy người ở các phòng hai bên phòng cô đang nói chuyện, nhưng họ nói thứ tiếng gì cô không hiểu. Tuy nhiên, cô chỉ chi trả được cho căn phòng này thôi. Cô có đủ tiền để ở đây ba đêm; bốn đêm nếu bằng cách nào đó cô có thể sống sót với chút thức ăn mang theo từ nhà
Cô ngồi ở mép giường, run rẩy, e sợ nơi này, e sợ tương lai, tâm trí cô chao đảo. Cô buồn tiểu nhưng cô không muốn ra khỏi phòng. Cô cố tự nhủ rằng đây là một chuyến phiêu lưu và mọi thứ rồi sẽ ổn cả. Nghe thật điên rồ, nhưng cô thấy mình đang băn khoăn không biết mình có sai lầm khi bỏ đi hay không; cô cố không nghĩ tới gian bếp và phòng ngủ và mọi thứ mình đã bỏ lại phía sau. Cô biết cô có thể mua một tấm vé để trở lại Boston và về đến nhà trước khi Kevin kịp biết cô bỏ đi. Nhưng tóc cô đã ngắn và sẫm màu, và cô chẳng có cách nào giải thích về điều này.
Bên ngoài, nắng đã tắt, chỉ còn ánh đèn đường chiếu qua cửa sổ bẩn thỉu. Cô nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi bèn nhìn ra ngoài. Trên đường phố, tất cả các bảng hiệu đều viết chữ Trung Quốc và một số cửa hiệu vẫn đang mở. Cô có thể nghe thấy những tiếng chuyện trò bay lên từ trong khoảng không tối thẫm và thấy những túi ni lông đầy rác chất đống bên lề phố. Cô đang ở một thành phố xa lạ, một thành phố đầy những người xa lạ. Cô không thể làm thế này được, cô nghĩ. Cô không đủ khỏe. Sau ba ngày cô sẽ không còn chỗ nào để ở trừ phi cô tìm được một công việc. Nếu bán chỗ nữ trang, có lẽ cô sẽ sống được thêm một ngày, nhưng sau đó thì sao?
Cô mệt lử và lưng cô run bần bật. Cô nằm xuống giường và trôi vào giấc ngủ gần như ngay lập tức. Một lát sau Kevin gọi, tiếng bíp bíp của chiếc điện thoại đánh thức cô. Phải vận hết chút sức tàn lực kiệt cô mới giữ được giọng bình tĩnh, không để lộ ra điều gì, nhưng giọng cô nghe mệt mỏi đúng như cảm giác của cô, và cô biết Kevin tin rằng cô đang nằm trên giường nhà họ. Khi hắn gác máy, trong chốc lát cô lại chìm vào giấc ngủ.
Trời sáng, cô nghe thấy tiếng người đi về phía cuối hành lang, tiến vào nhà tắm. Hai bà Trung Quốc đứng trước bồn rửa mặt, có lớp mốc xanh trên vữa trát tường và giấy vệ sinh ướt nhẹp trên sàn nhà. Cánh cửa vào buồng vệ sinh không chốt được nên cô phải đưa tay giữ.
Về lại phòng, cô ăn sáng với pho mát và bánh quy. Cô muốn tắm nhưng rồi nhận ra mình quên mang dầu gội và sữa tắm, nên có tắm cũng chẳng ích gì. Cô thay quần áo, đánh răng và chải đầu. Cô xếp lại đồ vào chiếc túi du lịch, không muốn bỏ lại nó trong phòng khi cô không ở đó, quàng dây đeo lên vai rồi đi xuống cầu thang, vẫn là người tiếp tân hôm qua đưa cho cô chìa khóa phòng, ông đang đứng ở quầy, cô tự hỏi không biết có lúc nào ông rời khỏi đó chưa. Cô trả thêm một ngày và đề nghị ông giữ phòng cho cô.
Bên ngoài, tròi trong xanh và đường khô ráo. Cô nhận ra vết thương trên lưng không còn đau nữa. Trời cũng lạnh nhưng không buốt như ở Boston, và bất chấp mọi sợ hãi, cô thấy mình mỉm cười. Cô đã làm được, cô tự nhắc mình. Cô đã trốn thoát, Kevin đã cách xa cô hàng trăm dặm và không biết cô đang ở đâu. Thậm chí chưa biết cô đã bỏ đi. Hắn sẽ còn gọi vài lần, rồi cô sẽ ném cái di động đi và không bao giờ nói chuyện lại vói hắn nữa.
Cô đứng thẳng hơn, hít thở không khí khô lạnh. Cảm giác như ngày mới, với muôn ngàn cơ hội. Hôm nay, cô tự nhủ, mình sẽ đi tìm việc. Hôm nay, cô quyết định, mình sẽ bắt đầu sống nốt cuộc đời mình.
Trước đây cô đã bỏ trốn hai lần và cô cho rằng mình đã học được nhiều từ những sai lầm của bản thân. Lần đầu là gần một năm sau ngày cưới, sau khi hắn đánh cô còn cô thì co ro cúm rúm ở góc phòng ngủ. Hóa đơn đến và thế là hắn nổi điên với cô vì cô đã bật bộ ổn nhiệt cho nhà ấm hơn. Cuối cùng hắn cũng ngừng tay, chộp lấy chùm chìa khóa, bỏ ra ngoài đi mua thêm rượu. Không thèm nghĩ ngợi gì, cô túm lấy áo khoác và ra khỏi nhà, khập khiễng lê bước xuống đường. Mấy giờ sau, khi mưa tuyết rơi mà chẳng biết đi đâu, cô đành gọi cho hắn và hắn tới đón cô.
Lần sau đó cô đã đi được tới tận thành phố Atlantic thì hắn tìm thấy cô. Cô lấy tiền từ ví hắn để mua vé xe buýt, nhưng cô mới khởi hành được khoảng một giờ thì hắn đã tìm thấy cô. Hắn phóng xe như điên dại, biết rằng cô sẽ chạy tới nơi duy nhất cô còn có thể tìm được bạn bè. Hắn còng tay cô vào ghế sau xe trên chặng đường về nhà. Hắn dừng lại một lần, tấp xe vào bên hông một tòa nhà văn phòng đóng cửa, và đánh cô; đêm khuya hôm ấy, súng đã được rút ra.
Sau đó, hắn khiến cho việc bỏ đi trở nên khó khăn hơn. Hắn thường khóa tiền bạc cẩn thận và bắt đầu theo dõi cô đến mức ám ảnh, mọi lúc mọi nơi. Cô biết hắn sẽ đi cùng trời cuối đất để tìm cô. Không kém gì bản tính điên cuồng, hắn kiên trì, mẫn cán, và trực giác của hắn gần như lúc nào cũng đúng. Hắn sẽ lùng ra nơi cô đã đi, cô biết; hắn sẽ tới Philadelphia để tìm cô. Cô đã có một bước khởi đầu, nhưng chỉ đến thế thôi, cô không có tiền dư để tới hẳn một nơi nào đó khác, tất cả những gì cô có thể làm là nơm nớp canh chừng hắn qua từng ngày. Thời gian của cô ở Philadelphia chỉ có h
Ngày thứ ba ở thành phố cô được nhận làm phục vụ bàn ở một quán bar. Cô giả tên và số chứng minh. Cuối cùng nó cũng bị lộ tẩy thôi, nhưng khi ấy thì cô đã xa bay rồi. Cô tìm thuê một phòng khác ở cuối khu Chinatown. Cô làm việc hai tuần, vừa gom góp chút tiền boa vừa tìm kiếm một công việc khác, rồi bỏ đi mà không buồn lấy séc trả lương. Có nghĩa lý gì cơ chứ; không có chứng minh thư, cô sẽ không thể đổi séc lấy tiền mặt. Cô làm việc thêm ba tuần nữa trong một quán ăn nhỏ rồi sau cùng rời khỏi Chinatown tới ở trong một nhà trọ xập xệ cho thuê theo tuần. Nhà trọ này nằm ở một khu tồi tàn hơn trong thành phố, nhưng giá phòng lại đắt hơn, tuy nhiên có phòng tắm khép kín và vòi sen nên thế cũng đáng, chỉ để có chút riêng tư và có một nơi để bỏ đồ đạc của cô. Cô tiết kiệm được vài trăm đô la, nhiều hơn số tiền cô có khi rời khỏi Dorchester, nhưng không đủ để làm lại từ đầu. Một lần nữa, cô bỏ đi mà không lấy séc lương, thậm chí không quay lại xin thôi việc. Mấy ngày sau, cô lại tìm được việc ở một quán ăn khác, ở chỗ làm mới này, cô nói với người quản lý tên cô là Erica.
Sự thay đổi công việc và những lần chuyển chỗ thường xuyên giữ cho cô trạng thái cảnh giác, và chính ở đó, chỉ bốn ngày sau hôm nhận việc, khi đang rẽ ở một góc phố trên
đường đi làm, cô nhìn thấy một chiếc ô tô có vẻ không đậu đúng chỗ. Cô dừng lại.
Đến tận bây giờ, cô vẫn không rõ có điều gì khiến mình nhận ra nó, ngoài việc nó sáng bóng đủ để khúc xạ ánh nắng buổi sớm. Chăm chú nhìn vào chiếc ô tô, cô để ý thấy có người cựa quậy ở ghế tài xế. Xe đã tắt máy, và cô chợt thấy thật kỳ quái khi sáng sớm lạnh buốt thế này lại có người ngồi trong ô tô mà không bật hệ thống sưởi. Cô biết, có một người duy nhất làm thế, khi hắn đang chờ ai đó.
Hoặc rình ai đó.
Kevin.
Cô biết đó chính là hắn, biết điều ấy với một cảm giác chắc chắn đến mức kinh ngạc, thế là cô liền quay trở lại lối rẽ, con đường cô vừa đi, cầu trời hắn chưa liếc vào gương chiếu hậu. Cầu trời hắn chưa nhìn thấy cô. Ngay khi chiếc ô tô khuất tầm mắt, cô bắt đầu chạy về nhà trọ, tim cô đập thình thịch. Đã nhiều năm rồi cô không chạy nhanh như thế, nhưng bấy lâu đi bộ nhiều đã rèn luy đôi chân cô và cô chạy rất mau. Một tòa nhà. Hai. Ba. Cô ngoái lại nhìn liên tục nhưng không thấy Kevin đuổi theo.
Vô ích. Hắn đã biết cô ở đây. Hắn đã biết nơi cô làm việc. Hắn sẽ biết ngay nếu cô không xuất hiện. Chỉ vài giờ nữa thôi, hắn sẽ biết cô đang ở đâu.
Về đến phòng, cô ném mọi thứ vào túi du lịch và lao ra khỏi cửa vỏn vẹn trong vài phút. Cô bắt đầu đi tới bến xe. Nhưng chuyến đi cứ như kéo dài vô tận. Phải mất đến một tiếng đồng hồ, hoặc hơn, mới tới được đó, mà cô thì đâu có thời gian. Đó sẽ là nơi đầu tiên hắn tới khi hắn nhận ra cô không đi làm. Cô quay lại quán trọ, nhờ lễ tân gọi hộ taxi. Mười phút sau xe tới. Mười phút dài nhất trong cuộc đời cô.
Ở bến xe, cô cuống cuồng xem lịch trình rồi chọn chuyến xe đi New York. Xe sẽ xuất bến trong nửa tiếng nữa. Cô trốn trong nhà vệ sinh nữ đến tận giờ khởi hành. Khi lên xe, cô gò thật thấp người trên ghế. Chẳng bao lâu xe tới New York. Ở đó, cô lại xem khắp lượt các lịch trình và mua một tấm vé sẽ đưa cô tới tận Omaha.
Đêm ấy, cô xuống xe đâu đó ở Ohio. Cô ngủ ở bến xe, và sáng hôm sau cô tìm đường tới một điểm đỗ xe tải. Ở đó cô gặp một người đàn ông đang chở vật liệu xuống Wilmington, Bắc Carolina.
Mấy ngày sau, bán số nữ trang xong, cô đi bộ xuống Southport và tìm thấy căn nhà nhỏ này. Trả tiền thuê tháng đầu tiên xong thì cô cũng chẳng còn tiền ăn nữa.