Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
rời đã tối khi họ về tới rìa làng. Cơn bão Tatanka Sapa dự đoán đã quét qua đó. J.T biết có điều gì đó thật không đúng, ngay cả trước khi gã trông thấy làng. Lỗ mũi gã lấp đôi mùi tanh của máu và của sự chết chóc, mùi ngai ngái của khói. Trong khoảnh khắc, gã nhìn chằm chằm vào cảnh thảm sát trước mắt, và rồi gã chạy nhanh về phía lều của mình, tên Brandy trên môi. Thì thầm tên Brandy, gã nhìn chằm chằm vào tấm vải phủ cửa lều cháy đen.
“Brandy!” Nỗi sợ hãi này không giống bất kỳ điều gì gã từng biết tới khi gã gào lên tên cô “Brandy!” Không có dấu hiệu nào. Đào bới trong đống tro tàn đã từng là lều của mình, gã tìm thấy khẩu colt. Nhét khẩu súng lục vào dây lưng, gã tiếp tục đào bới. Vài phút sau gã nghe thấy tiếng lách cách của chiếc mõ bà ngoại đã tặng gã. Thật kỳ diệu, gần như nó không hề bị cháy.
Đó là một dấu hiệu, gã nghĩ khi nhìn chằm chằm xuống chiếc mõ nằm trong áo sư mi của mình. Dấu hiệu cho thấy Brandy còn sống. Cô phải còn sống. Làm ơn đi, Wakan Tanka, hãy bảo vệ người phụ nữ của tôi và em bé. Gideon, nếu ông nghe thấy tôi, hãy để họ còn sống và khỏe mạnh. Hãy mang tôi đi bây giờ, tôi không quan tâm, nhưng hãy để Brandy sống.
Gã xoay người nhìn quanh khi nghe thấy tiếng bước chân. Nape Luta và Taatanka Sapa đang đứng phía sau gã. Máu đang trào ra từ cánh tay và ngực của họ. “Chỉ còn lại cái chết,” Nape Luta nói.
“Chuyện gì đã xảy ra?” J.T khàn giọng hỏi. “Pawnee,” Tatanka Sapa nói, giọng anh nhuốm vẻ khinh miệt “Chúng thường đột kích những ngôi làng nhỏ khi tuyết rơi.”
“Phần lớn người già đã chết,” Nape Luta nói bằng giọng cứng rắn và không khoan nhượng. “Thế còn những người đàn ông?” J.T hỏi. “Phụ nữ và trẻ em thì sao?”
“Những người chưa chết trong trận chiến chắc đang lẩn trốn. Phụ nữ và trẻ em còn sống sẽ bị bắt làm tù binh.” Nỗi nhẹ nhõm quét qua J.T. Người Lakota đã thua trận, nhưng Brandy có thể vẫn sống. Cô phải còn sống.
Họ dành cả đêm tìm kiếm những thứ còn lại của các căn lều và chôn cất những người con sống. Cơn thinh nộ và nỗi đau bùng cháy khiến tâm can J.T quoặn thắt như than nóng khi gã tìm thấy thi thể Wicasa Tankala và Chatawinna nằm trong đống đổ nát căn lều của họ.
Vợ Nape Luta bị bắn vào lưng; hai con trai anh ta mất tích. Cha đẻ và cha vợ Tatanka Sapa đều bị bọn Pawnee giết. Khi họ chôn cất xong các thi thể, J.T nhìn quanh bóng tối, sự kích động của gã tăng cao khi gã nghĩ đến Brandy đang nằm trong tay bọn Pawnee, sợ hãi và có lẽ còn bị thương nữa.
Lẩm bẩm chửi thề, gã phóng mình lên ngựa, quyết định đuổi theo cô. “Anh đi đâu vậy, người anh em?”
“Tôi đuổi theo người phụ nữ của mình,” J.T trả lời. Gã liếc nhìn Tatanka Sapa đang đứng phía sau anh trai mình. “Tôi phải làm gì đó.” Nape Luta gật đầu. “Chúng ta sẽ đi khi bình minh ló rạng.”
“Tôi sẽ đi bây giờ.” Tatanka Sapa lắc đầu. “Chúng ta không thể lần mò trong bóng tối. Ngựa của chúng ta cần được nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ rời đi ngay khi bình minh tới.”
J.T chửi thề. Tatanka Sapa nói đúng. Không thể làm gì được lúc này ngoài việc chờ đợi. Ngay khi mặt trời mọc, hai mươi ba chiến binh mười tám phụ nữ và mười một trẻ em đi xuống đồi.
J.T lắng nghe khi một trong số chiến binh thuật lại những gì đã xảy ra. “Chúng đến ngay khi mặt trời mọc,” em họTatanka Sapa nói, giọng anh ta ảm đạm như băng mùa đông. “Chúng chạy khắp nơi và đốt lều. Người của chúng ta đã rất khó khăn để chiến đấu, chúng tôi bị áp đảo.”
Tatanka Ohitika ngừng lời, đôi mắt đen của anh ta lấp lánh khi nhớ lại. “Bọn Pawnee đi ngang qua làng, giết chết tất cả mọi người. Khi thấy rằng không thể giành chiến thắng, chúng tôi đã chạy lên đồi.” “Anh đã chạy!” J.T la lên.
Tatanka Ohitika gật đầu. “Bọn Pawnee không đến để trả thù hay đòi nợ máu, mà để cướp phụ nữ và ngựa. Chúng tôi biết trận chiến sẽ sớm kết thúc nếu các chiến binh của ta ngừng chiến đấu. Đó là cách tốt nhất để cứu lấy mạng sống của phụ nữ và trẻ nhỏ.” “Anh có thấy vợ tôi không?”
“Tôi có thấy cô ấy,” một người phụ nữ nói. “Cô ấy không bị thương.” “Ơn Chúa.”
“Chúng ta sẽ để sáu người đàn ông ở lại đây với phụ nữ và trẻ em,” Tatanka Sapa nói. “Phần còn lại sẽ đuổi theo bọn Pawnee.” Ánh mắt anh ta quét qua những người chiến binh. “Ai sẽ ở lại?”
Quyết định được đưa ra một cách nhanh chóng. Sáu người đàn ông sẽ ở lại phía sau, J.T và Tatanka Sapa sẽ cưỡi ngựa đi đầu. Những người khác, phần lớn là đi bộ, sẽ theo sau. Trong khi chờ đợi, Nape Luta và Tatanka Ohitika sẽ đi đến trại của Sitting Bull nhờ giúp đỡ. Một giờ sau, J.T và Tantanka Sapa đã cưỡi ngựa rời khỏi làng.
Anh đang tới đây, Brandy yêu dấu. Anh đang tới đây. J.T lặp đi lặp lại những lời đó trong tâm trí khi gã phóng đi, cầu nguyện cô sẽ nghe thấy, để biết rằng gã sẽ tới bất kể có ra sao. Gã thậm chí từ chối nghĩ đến khả năng cô bị thương hoặc đã chết. Cô còn sống. Cô phải còn sống. “Liệu Sitting Bull có trợ giúp không?” J.T hỏi sau một lúc.
“Có.” Không nghi ngờ gì. J.T bám sát dấu vết bọn Pawnee để lại. Đã gần tối khi họ bắt kịp các chiến binh của Pawnee đang dựng trại bên dưới một cây gỗ Gòn.
“Bọn trinh sát,” Tatanka Sapa thì thầm. Xuống ngựa, anh quỳ bên con ngựa của mình. “Chúng chặn hậu để chắc chắn không bị theo dõi.” J.T gật đầu khi nhẹ nhàng xuống ngựa.
“Tôi sẽ phụ trách cánh trái.” “Được.”
J.T rút một mũi tên từ ống đeo trên lưng ra. Ngắm cẩn thận, gã nghĩ về Wicasa Tankala và Chatawinna. Mũi tên của gã bay thẳng và nhanh, trúng tim một gã Pawnee. Các chiến binh cánh trái cũng tiến tới cùng lúc.
Gã tán dương bản thân vì đã làm tốt khi cùng lúc bắn một mũi tên xuyên qua không khí. Quay người lại, J.T chửi thề khi một tên Pawnee lao về phía mình, con dao của hắn cắt một đường ngọt trên tay gã. Không mất thời gian suy nghĩ, không mất thì giờ lo lắng về Tatanka Sapa hay còn bao nhiêu tên Pawnee khác đang ở gần đó. Hạ cung xuống. J.T giật con dao khỏi vỏ, né một đòn khác từ tên địch.
Trong một lúc, họ vận lộn trong đám bụi bẩn và chém nhau bằng dao. J.T đặt toàn bộ tâm trí vào việc phòng thủ. Gã phải sống, vì lợi ích của Brandy. Nhanh chóng đứng lên, gã đối mặt với tên Pawnee. Trong khoảnh khắc dường như vô tận, họ thăm dò nhau. Sau đó, với một tiếng hét, tên Pawnee lao về phía trước. Âm thanh va chạm chói tai của kim loại vang vọng trong tai J.T. Tên Pawnee cũng đang chiến đấu cho mạng sống của mình, cũng đang chiến đấu một cách anh dũng. Nhưng J.T chiến đấu vì sự tự do của người phụ nữ của gã và con trai gã, và gã chiến đấu điên cuồng, cho đến khi lưỡi dao của gã găm thẳng vào tim đối thủ. Với tiếng hét đắc thắng, J.T giật lưỡi dao của mình khỏi ngực tên Pawnee. Cúi xuống, gã lau sạch lưỡi dao bằng xà cạp của kẻ đã chết. Chỉ khi đó, gã mới nhân thức được vết cứa sâu bên cánh tay mình.
Nhăn mặt, gã đặt tay lên vết thương và nhìn quanh. Tatanka Sapa đang đứng cạnh đó gần kẻ gã đã giết và rồi, một cách cố ý, gã cúi xuống và lột da đầu hắn. Gã nhìn nó một lát, rồi sự hài lòng quét qua gã, và gã ném chiến lợi phẩm đi. Họ bước qua xác những kẻ đã chết, tước vũ khí và nhu yếu phẩm của chúng, dùng phục trang của chúng để băng bó vết thương, và rồi họ lại lên đường, mệt mỏi và cơn đau bị lu mờ trước nhu cầu phải trả thù.
*** Brandy mệt mỏi ngả mình xuống nền đất. Cô chưa bao giờ mệt mỏi như vậy trong đời. Hay sợ hãi đến thế. Trận chiến lúc sớm không giống bất cứ điều gì cô từng thấy. Hình ảnh vừa khủng khiếp vừa kiên cường đã in sâu trong tâm trí cô, cô đã trông thấy Wicasa Tankala chiến đấu để bảo vệ Chatawinna; một người mẹ đã chiến đấu để bảo vệ con của mình; một cậu bé đã chạy khỏi căn lều đang cháy, quần áo cậu đang chìm trong lửa.
Mùi hăng hắc của thuốc súng và khói khiến mũi cô tắc nghẹn và làm cay mắt cô, cô đã cố gắng chiến đấu để giành giật sự tự do. Những tiếng la hét sợ hãi, những người bị thương và những người hấp hối như vùi dập tai cô cho đến khi cô cảm thấy chính mình đang la hét.
Cô đã quan sát, kinh hoàng khi các chiến binh Lakota bỏ chạy khỏi làng. Chỉ sau đó cô đã nhận ra, với sự rời đi của họ, trận chiến cũng đã kết thúc. Bọn Pawnee trói phụ nữ và trẻ em lại, giết chết những người bị thương, cướp phá và đốt cháy các căn lều. Họ đã cưỡi ngựa suốt cả ngày hôm qua, chỉ dừng lại một lát để ngựa nghỉ ngơi. Khoảng giữa trưa, một trong các chiến binh đẩy một miếng thịt nai khô vào tay Brandy. Đó là số thức ăn duy nhất được nhận cho đến khi màn đêm buông xuống.
Với một tiếng thở dài, cô ngồi xuống và nhắm mắt lại, suy nghĩ của cô quay về nhà, về với J.T. Gã hẳn phải thấy khủng khiếp lắm khi trở về làng và thấy nó đã bị phá hủy. Cô không nghi ngờ gì gã sẽ theo sau cô. Nghĩ đến việc J.T phi ngựa đến giải cứu cô giống như một hiệp sĩ thời trung cổ trong bộ giáp sáng ngời khiến trái tim cô phồng lên vui sướng ngay cả khi cô nghĩ tới sự nguy hiểm khi gã làm vậy. Nhưng chắc chắn gã sẽ không đi một mình! Nỗi tuyệt vọng dấy lên khi cô nhận ra có khi gã sẽ chẳng thể tìm thấy cô, rằng gã có thể bị giết khi cố gắng giải cứu cô. Chuyện gì xảy ra nếu cô không bao giờ còn được trông thấy gã lần nữa? Cô ý thức được từng giây phút đang trôi qua, thời gian đang trôi đi. Họ chỉ còn vài tháng nữa, và cô muốn dành từng phút đó cùng J.T, để lưu giữ được càng nhiều kỷ niệm càng tốt để sau này cô nhớ lại khi gã đã ra đi.
Brandy nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, trái tim cô gửi một lời nguyện cầu câm lặng đến thiên đàng, cầu xin Chúa trời cho cô tái ngộ người đàn ông cô yêu thương và bảo vệ gã khi họ chia xa. Khi bình minh tới, bọn Pawnee chia ra thành nhiều nhóm nhỏ. Brandy cảm thấy một làn sóng hoảng loạn. Ngay cả khi J.T tìm thấy tàn tích khu trại đêm qua, gã sẽ chẳng biết nhóm nào đã dẫn cô đi.
Cô lắc đầu khi một trong những chiến binh nắm lấy cánh tay cô. “Không! Để tôi yên!” Hắn cau mày nhìn cô; và rồi, với một cái nhún vai, gã đẩy cô về phía đám phụ nữ. Được bao quanh bởi những chiến binh; họ không thể làm gì ngoài việc phải tuân theo.
Họ đi về hướng bắc, cô nghĩ, nhưng J.T sẽ không cách nào biết được. Và rồi cô mỉm cười. Lát sau, cô vấp ngã. Trước khi bất cứ ai nhận ra cô đã tụt lại phía sau, cô nhanh chóng viết từ “phía bắc” lên tuyết, và rồi vội vã bước theo những phụ nữ khác.
*** Tatanka Sapa quỳ bên cạnh đống lửa trại của bọn Pawnee giờ chỉ còn là đống tro tàn, lông mày anh ta nhíu lại. “Vẫn còn ấm,” anh nói.
Đó là dấu hiệu tốt, J.T nghĩ. Đứng lên, người chiến binh kiểm tra mặt đất tìm kiếm dấu hiệu. “Chúng đã chia nhóm nhỏ,” anh ta nói, đưa tay chỉ. “Về ba hướng.”
J.T chửi thề. Làm thế quái nào gã tìm thấy Brandy bây giờ? Họ không thể chia nhau theo cả ba đường được, và nếu họ theo sai hướng, hướng đúng có thể sẽ trở nên lạnh giá hoặc các dấu hiệu sẽ bị cuốn trôi cho đến khi họ nhận ra sai lầm của mình. “Chết tiêt!”
“Tokala.” J.T ngước lên thấy Tatanka Sapa đang ngồi xổm xuống cách đó vài mét.
“Anh tìm thấy gì sao?” “Có lẽ.”
Tò mò, J.T bước tới để xem bạn mình tìm thấy gì. Tatanka Sapa chỉ tay lên mặt tuyết. “Dấu hiệu lạ. Chúng chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả.”
Hy vọng lóe lên trong tim J.T. “Đó là tiếng Wasichu.” Gã nói, giọng nói phản bội của gã đầy phấn khích. “Chúng đưa Brandy lên hướng bắc. Tatanka Sapa lầm bầm khẽ. “Trở lại và nói với những người khác dấu vết chúng ta tìm thấy thôi.”
“Anh đi đi,” J.T nói. “Anh không thể cưỡi ngựa một mình được.”
“Tôi cũng không thể để lỡ mất cơ hội khi các dấu hiệu mờ đi được.” “Có lẽ anh đúng.” Tatanka Sapa đặt một tay lên vai J.T. “Chờ chúng tôi khi anh tìm thấy trại của chúng nhé, người anh em. Tôi sẽ tới giúp nhanh nhất có thể.”
J.T gật đầu. Gã nhăn nhó khi quoăng mình lên lưng ngựa. Một bàn tay ép sát vết thương, gã hướng lên phía bắc, chỉ nghĩ đến một điều duy nhất là tìm được Brandy. Đối với người Lakota, người phụ nữ bị bắt sẽ trở thành tài sản của người bắt được cô ta. Anh ta có thể bán hoặc lấy cô ta làm vợ, nếu thấy phù hợp. Bất cứ đứa trẻ nào của người phụ nữ bị bắt ra đời đều sẽ được đối đã như anh chị em ruột thịt đối với người Lakota. Nếu người phụ nữ bị bắt không được chọn làm vợ, đó sẽ là dấu hiệu tự trọng nếu người chiến binh bắt cô ta gả cô ta cho người khác. Thỉnh thoảng, một người phụ nữ bị bắt sẽ qua tay vài chiến binh trước khi trở thành một người vợ. Một chiến binh Lakota có thể có bao nhiêu vợ tùy thích; đôi khi, một phụ nữ cũng có nhiều hơn một người chồng, nhưng số đó rất hiếm, vì điều đó phải được sự đồng ý của người chồng đầu tiên. Thông thường, khi một phụ nữ lấy chồng hai, đó là bởi người đầu tiên không thể cho cô ta một đứa con. Bất cứ người con nào của người phụ nữ với chồng hai đều cũng sẽ được coi như con của người chồng đầu tiên. J.T chửi thề, tự hỏi số phận Brandy sẽ ra sao nếu gã thất bại trong việc tìm kiếm cô. Gã không biết gì về luật lệ của người Pawnee. Liệu Brandy sẽ bị qua tay hết chiến binh này đến chiến binh khác không? Liệu một tên Pawnee nào sẽ chọn cô làm vợ, hay sẽ coi cô không hơn một nô lệ, bị ngược đãi và sỉ nhục? Những suy nghĩ về việc vợ và con gã trở thành tài sản của một người đàn không khác cứa vào J.T như một con dao gỉ.
Bọn Pawnee, rõ ràng nghĩ rằng sẽ bị đuổi theo, đã cưỡi Crazy Horse cuồng. J.T lo lắng về Brandy, về chuyến cưỡi ngựa như vậy sẽ khiến tình trạng cô trở nên tồi tệ. Gã nguyền rủa từng phút trôi qua, từng giờ thiếu vắng cô. Thời gian trở thành một thứ hàng hóa quý giá. Gã chỉ còn vài ngày để chia sẻ với Brandy, thật đau lòng khi gã biết gã đã mất hai ngày trong số đó. Đã xế chiều khi J.T đuổi kịp đến nơi bọn Pawnee đã dừng lại để những con ngựa nghỉ ngơi. Xuống ngựa, gã tìm kiếm các dấu hiệu của Brandy trên đất, một số dấu hiệu cho thấy cô vẫn ổn. Di chuyển vòng quanh, gã đã sắp bỏ cuộc cho đến khi trông thấy nó, một trái tim nhỏ khuất trong lớp tuyết phía sau một bụi ngải đắng. Bên trong trái tim, cô viết. “B.C yêu J.T.C.”
Gã cảm thấy cổ họng nghẹn ứ khi gã nhìn chằm chằm vào trái tim. Brandy Cutter yêu J.T Cutter. Thôi thúc, gã vẽ một trái tim của mình bên cạnh của cô. Bên trong gã viết. “J.T.C yêu B.C.” Thật là một điều ngu ngốc khi một người đàn ông trưởng thành làm vậy, nhưng gã cảm thấy tốt hơn nhờ đó.
J.T đứng dậy, khẽ nguyền rủa khi vết thương bên mình rách ra. Gã cảm thấy sự ẩm ướt bất ngờ trên da và biết vết thương đang chảy máu lần nữa. Nâng áo lên, gã tháo băng gạc đã ướt sũng, vắt nó đi và đặt lại lên vết thương.
Leo từ từ lên ngựa, gã gò cương và thúc ngựa phi nước đại. Thời gian đang trôi và gã không thể lãng phí nó. Gã cưỡi nhanh suốt cả ngày hôm đó và cả đêm, trực chỉ hướng bắc. Gã đã suýt bỏ cuộc khi gã trông thấy nó – ánh sáng mờ mờ phía xa.
Tất cả suy nghĩ khác lùi xa khỏi tâm trí, gã ghìm cương ngựa. Gã sẽ chờ những người Da đỏ kia cho đến tối, sau đó sẽ đi trinh sát quanh trại của họ. Xuống ngựa, gã ngồi xuống trên gót giày và chờ đợi.
Đã gần nửa đêm khi gã hướng về phía trại của người Pawnee. Gã trườn vài mét cuối, ý thức được từng hơi thở của mình, mọi âm thanh di chuyển đều sẽ phá vỡ sự yên tĩnh. Có vẻ như chỉ có một tên lính canh. Những tên khác có vẻ đang ngủ.
Ánh mắt J.T phóng từ người này sang người khác đang ngủ, và rồi dừng lại trên Brandy. Cô cũng vậy, dường như đang ngủ. Chỉ cần trông thấy cô cũng khiến trái tim gã dội vang trong lồng ngực.
Sử dụng toàn bộ khả năng ẩn mình, gã hướng về phía tên lính gác. Gã khiến tên lính bất ngờ, đánh hắn bất tỉnh bằng báng súng. Di chuyển lặng lẽ, gã hướng về phía Brandy. Đặt một tay lên miệng cô, và rồi nhẹ nhàng lắc vai cô dậy. “Brandy, dậy đi.”
Cô tỉnh táo ngay lập tức, đôi mắt cô mở to sợ hãi cho đến khi cô trông thấy gương mặt gã. Gã trông thấy nhận thức trong mắt cô, cảm thấy nụ cười của cô bên dưới tay mình. “Em ổn chứ?” gã hỏi, giọng gã im lặng.
Cô gật đầu, và gã nhận ra tay gã vẫn đang bịt miệng cô. Nhấc tay ra, gã cúi xuống hôn nhanh lên môi cô. “Đi nào.”
Brandy gật đầu. Cô nắm lấy bàn tay gã để gã kéo cô đứng dậy. Và rồi họ vội vã rời khỏi trại của người Pawnee. Cô vấp một lần và J.T giữ cô đứng vững.
Khi họ đã khuất khỏi tầm nhìn của trại, gã kéo cô vào vòng tay và hôn cô. Chỉ một nụ hôn. Nhanh chóng. Đầy sở hữu. Thấu hiểu. Vài phút sau, gã nâng cô lên lưng ngựa, đu người lên phía sau cô.
Nhắm mắt lại, cô dựa vào gã và cảm thấy cánh tay gã quấy quanh mình đầy bảo vệ. Nhà, cô nghĩ khi cô đặt tay lên gã. Cô đang ở nhà. “Em có sao không?” J.T hỏi.
“Em không sao.” “Chúng không làm đau em chứ?”
“Không. Những người khác thì sao, J.T? Chúng ta không thể để họ lại đó được.” “Tatanka Sapa và Nape Luta sẽ tìm thấy họ.”
“Nhưng...” “Đó là quyết định của anh, Brandy, và không thảo luận thêm về nó nữa. Anh sẽ đưa em ra khỏi đây.”
“Ý anh là sao?” “Anh sẽ đưa em trở về Cedar Ridge.”
“Tại sao?” “Thời gian của anh sắp hết. Anh muốn em được ở một nơi thật an toàn trước khi quá muộn. Anh sẽ phải biết em ổn cả khi anh ra đi.”
Thời gian, Brandy nghĩ. Giờ đây nó chính là kẻ thù. Mỗi tích tắc trôi qua, mỗi hoàng hôn tới, đều rút ngắn thời gian của họ với nhau. Cô không muốn nghĩ về nó, không muốn lên kế hoạch về một tương lai thiếu vắng J.T. Nhưng thời gian trì hoãn đã qua rồi. Cô phải đối mắt với thực tế, phải nghĩ về em bé. Cô phải nghĩ cho J.T thay vì nghĩ cho bản thân mình. Nhưng một suy nghĩ khiến cô bận tâm. “Về Cedar Ridge có an toàn không?” “Anh không biết. Nhưng đó là nơi bắt đầu tất cả chuyện này. Có vẻ như với anh đó là cơ hội duy nhất để em về lại nhà.”
Nhà. Brandy chớp mắt ngăn những giọt nước mắt đang châm chích mắt cô. Gã không biết rằng nhà không phải một nơi chốn sao? Nó là nơi người bạn yêu thương ở. Người yêu bạn ở, J.T là nhà của cô. Đã xế chiều khi họ gặp lại Tatanka Sapa. Anh ta đang dẫn đầu khoảng 40 chiến binh.
“Ho, người anh em,” J.T nói, ghìm cương ngựa. Tatanka Sapa mỉm cười với Brandy, sau đó nhìn J.T. “Tôi thấy rằng anh không thể chờ chúng tôi được.”
“Không. Cứ đi về hướng bắc, và anh sẽ tìm thấy nơi lũ Pawnee cắm trại.” “Hin, chúng tôi đi đây.Tatanka Ohitika, Nape Luta và Mato đang đi theo hướng khác.”
“Tốt.” “Anh có theo chúng tôi không?”
“Không.” J.T hít sâu một hơi. “Tôi sẽ đưa Brandy trở về với người của cô ấy.” Tatanka Sapa cau mày. “Đây có phải mong muốn của cô ấy không?”
J.T lắc đầu. “Là mong muốn của tôi. Tạm biệt, người anh em.” Tatanka Sapa gật đầu. “Hy vọng Đấng Tối Cao sẽ mỉm cười với hai bạn cho đến khi chúng ta gặp lại.”
J.T gật đầu. “Anh cũng vậy.” Hai người đàn ông siết chặt tay nhau, J.T cảm thấy họng mình nghẹn lại. Gã sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông này nữa, hay những người của mẹ gã nữa.
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)