Số lần đọc/download: 2064 / 20
Cập nhật: 2016-07-24 01:45:40 +0700
Hồi 22 - Cuộc Bố Trí Ở Đại Mao Sơn
B
ạch Kỳ Lệnh Chủ bước tới vòng tay:
– Nghiêm đại hiệp quả là con người thủ tín, tại hạ đã chờ đại hiệp ở đây.
Nghiêm Hữu Tam giả vẫn ngồi trên lưng ngựa:
– Các hạ có phải là phân đàn chủ của Ngũ Phượng Môn tại Giang Nam đó không?
Lão ta nhảy xuống ngựa trước khi chấm dứt câu hỏi ấy.
Nghiêm Hữu Tam ẩn mình trên tàng cây khẽ mỉm cười:
Người này không biết là ai, nhưng có lẽ hắn đã nghiên cứu về con người của mình nhiều lắm, không những dáng cách mà luôn cả giọng nói cũng không khác là bao.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ đáp:
– Tại hạ là Bạch Kỳ Lệnh Chủ, tổng phân đàn ở Giang Nam.
Nghiêm Hữu Tam giả trầm giọng:
– Phân đàn chủ ở đâu?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ đáp:
– Tại hạ được trách nhiệm hầu chuyện cùng Nghiêm đại hiệp.
Nghiêm Hữu Tam giả trầm giọng:
– Qúy phân đàn chủ lớn lối đến thế kia à? Chắc đã xem họ Nghiêm này không có vào đâu nhỉ?
Ẩn mình trên cây, Nghiêm Hữu Tam mỉm cười thầm:
Nếu đổi lại mình thì nhất định cũng phải dùng lời như thế...
Nhưng rồi ông ta bỗng giật mình, tuy đã sửa giọng song khẩu âm của Nghiêm Hữu Tam giả này rất giống giọng của người bí mật...
Nghiêm Hữu Tam từ trên chú mục quan sát...
Đúng rồi, không lầm lẫn gì được nữa, người khác có thể lầm chứ ông ta thì nhất định không.
Với vóc dáng đó và chính mới gặp rành rành đây, rõ ràng người đó là người bí mật.
Như vậy là sau khi bọn do tên hộ pháp dẫn đầu ẩn mình thì hắn đã thừa cơ nhảy xuống để giả trang.
Như thế cả người giả mình ngồi uống rượu trong thị trấn Câu Dung làm nhiệm vụ gì?
Đang lúc Nghiêm Hữu Tam còn băn khoăn thì nghe tên Bạch Kỳ Lệnh Chủ cười nhạt:
– Nghiêm đại hiệp đã hiểu lầm rồi!
Nghiêm Hữu Tam giả hỏi:
– Hiểu lầm ở chỗ nào?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Trung Nguyên võ lâm hiện nay toàn do Ngũ Phượng Môn quản xuyến, mỗi một lệnh kỳ đều có nhiệm vụ chuyên trách của mình, địa khu của quý bảo thuộc về khu vực của Bạch kỳ phụ trách thì tự nhiên câu chuyện phải do bản tòa đảm đương, như vậy chuyện đàm phán với Nghiêm đại hiệp do bản tòa là đúng chứ.
Nghiêm Hữu Tam giả bật cười ha hả:
– Thật là khẩu khí của bọn cuồng đồ, lão phu chưa từng nghe trên giang hồ có bọn cướp nào là Ngũ Phượng Môn cả...
Bạch Kỳ Lệnh Chủ cười lớn ngắt lời:
– Như thế là tại vì Nghiêm đại hiệp không được nghe rộng thấy nhiều đấy chứ.
Nghiêm Hữu Tam vụt hỏi:
– Tần cô nương của bản bảo hiện ở trong tay các ngươi phải không?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ gật đầu:
– Vì có chuyện cần thương lượng với Nghiêm đại hiệp, nên chúng tôi tạm thỉnh Tần cô nương về đây và nàng hiện đang hoàn toàn yên ổn.
Như cố trấn áp cơn bực tức. Nghiêm Hữu Tam giả hỏi:
– Ngươi muốn nói chuyện gì?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Ngũ Phượng Môn một khi xuất hiện giang hồ thì tất cả phe phái hay cá nhân nào trong võ lâm, nếu không phải bạn thì là kẻ địch. Vì thế tại hạ phụng lệnh kính thỉnh quý bảo hãy gia nhập bản môn.
Trên tàng cây, Nghiêm Hữu Tam gục gặc đầu...
Người bí mật nói đúng, bọn Ngũ Phượng Môn này quả có dã tâm muốn thôn tính võ lâm.
Bên dưới, Nghiêm Hữu Tam giả cười sằng sặc:
– Đúng là bọn yêu ma tiểu quỷ mà dám đụng đến thánh thần, ngươi tưởng chỉ có thế là Thái Bình Bảo sẽ đầu hàng à?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ nói thật chậm:
– Nhưng Nghiêm đại hiệp cũng đừng quên rằng Tần cô nương hiện đang ở trong tay của Ngũ Phượng Môn!
Nghiêm Hữu Tam giả thét lớn:
– Ngươi dám uy hiếp lão phu à? Hừ, đêm nay trước hết là lão phu giết ngươi rồi sau đó sẽ thanh toán luôn cái tên mệnh danh là tổng phân đàn chủ đây.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ cười khẩy:
– Nếu Nghiêm đại hiệp cho rằng người của Ngũ Phượng Môn đều là hạng vô danh tiểu tốt thì xin Nghiêm đại hiệp cứ thử xem.
Nghiêm Hữu Tam giả trầm giọng:
– Lũ chuột nhắt, ngươi đứng có mang cái tên Ngũ Phượng Môn ra mà dọa nạt thiên hạ, ngươi đừng tưởng Ngũ Phượng Môn của chúng bay có thể dễ dàng ngang dọc giang hồ, đêm nay ta sẽ cho ngươi một bài học để hiểu như thế nào là lợi hại...
Hình như càng nói càng giận dữ, Nghiêm Hữu Tam giả chỉ thẳng vào mặt của Bạch Kỳ Lệnh Chủ thét lớn:
– Hãy tuốt binh khí ra mau!
Bạch Kỳ Lệnh Chủ rút soạt thanh trường kiếm ngạo nghễ:
– Cung kính bất như tòng mạng, xin Nghiêm đại hiệp cũng nên rút ra binh khí.
Nghiêm Hữu Tam giả cười lớn:
– Đối phó với loài chuột nhắt như thế mà phải dùng đến binh khí à? Không, ta chưa bao giờ có hành động như thế cả.
Ẩn mình trên cây, Nghiêm Hữu Tam cũng phải gục gặc khen thầm. Đúng là khẩu khí của con người danh vọng...
Bạch Kỳ Lệnh Chủ đưa thanh trường kiếm lên ngang ngực lạnh lùng:
– Xin Nghiêm đại hiệp hãy ra chiêu.
Nghiêm Hữu Tam giả bật cười:
– Đã không dùng binh khí mà lại ra tay trước? Đâu có chuyện như thế, ngươi hãy xuất chiêu đi.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ không khách sáo, hắn nhích lên một bước, thanh kiếm trên tay vút mạnh vào trong gió nghe vùn vụt và trong ánh thép xanh rờn, hắn đâm thẳng một kiếm thật mạnh vào vai bên phải của đối phương.
Nghiêm Hữu Tam giả cười khẩy:
– Hay!
Tiếng nói cùng một lúc với bàn tay phải nhấc lên và bàn tay xòe ra đẩy thẳng vào mũi kiếm đang đà đâm tới...
Nghiêm Hữu Tam ngồi trên cây phát rùng mình...
Cho dù một cao thủ nào, bất cứ nội lực đến đâu cũng không thể có lối đánh như thế ấy, vì chưởng phong dù có mạnh thì người ta cũng đánh bạt binh khí của đối phương bằng cách khác, không ai lại dùng bàn tay bằng xương bằng thịt đẩy thẳng vào mũi kiếm như thế bao giờ...
Nhưng Nghiêm Hữu Tam không còn thì giờ suy nghĩ nhiều hơn, vì khi bàn tay của Nghiêm Hữu Tam giả vừa sát đến mũi kiếm thì bỗng lật ngang và y như sét chớp bàn tay vỗ mạnh vào sống kiếm của Bạch Kỳ Lệnh Chủ...
Bị thế đánh bất ngờ và quá mạnh, Bạch Kỳ Lệnh Chủ phải xoay cả thân mình và cứ theo đà thất thế, hắn quay hai vòng mới chỏi chân đứng được...
Chỉ mới một chiêu đầu đã lâm ngay vào thế hạ phong, trong khi đối phương trong tay không một tấc sắt, Bạch Kỳ Lệnh Chủ vừa thẹn vừa tức. Hắn thét lên một tiếng lăn xả vào với những đường kiếm cực kỳ hiểm hóc...
Quan sát thật kỹ, Nghiêm Hữu Tam ngồi trên cây lấy làm lạ, vì những chiêu số của gã Bạch Kỳ Lệnh Chủ không giống chiêu số kiếm thuật Trung Nguyên, đường kiếm của hắn vừa mạnh vừa biến ảo dị thường. Chính Nghiêm Hữu Tam giả cũng phải bị bức lui mấy bước.
Nhưng lạ làm sao, nhìn thật kỹ mới thấy đó là thế không phải bị bức lui, vì Nghiêm Hữu Tam giả vừa lui vừa nhìn vào mũi kiếm nở nụ cười bí mật, rồi thình lình ông ta thét lớn một tiếng, chỉ một tiếng thôi là Bạch Kỳ Lệnh Chủ lại bị quay luôn ba vòng nữa. Lần này thanh kiếm cũng bị vỗ trúng nhay trên sống, thanh kiếm bị tạt chúi xuống và Bạch Kỳ Lệnh Chủ bị cả trớn ấy buộc thân mình phải quay theo.
Không để cho đối phương có thì giờ sửa soạn lại thế tấn công, Nghiêm Hữu Tam giả lao theo vỗ luôn hai cái. Bạch Kỳ Lệnh Chủ bây giờ thì y như con gà nòi bị tối mắt, hắn vừa quay vừa lui dần tới mé rừng.
Ngồi trên tàng cây, Nghiêm Hữu Tam gần như đứng mắt, ông ta không làm sao nhận ra được thế đánh của Nghiêm Hữu Tam giả dưới này. Vì lão ta không dùng chiêu số lạ lùng nào cả, chỉ bằng những chiêu số thông thường, nhưng khi đánh ra thì lại biến hóa quá nhanh.
Chính vì cái quá nhanh đó mà Bạch Kỳ Lệnh Chủ luôn bị ba lần vẫn không làm sao tránh kịp, tự nhiên hắn rất biết đối phương sẽ áp dụng như thế, nhưng mà mãi đến khi bị đánh hắn mới thấy... mình bị đánh.
Chính vì lối đánh thần tốc ấy mà mặc dù trong tay có thanh trường kiếm, hắn cũng không làm sao xoay trở kịp, cả ba lần đều bị cả ba nhất là những cái đánh gần như rập khuôn khi trúng đích, chỉ có khác là khi phát chiêu không cùng một chiều hướng và vì thế mà Bạch Kỳ Lệnh Chủ dù có biết trước cũng đành phải hứng chịu chứ không làm cách nào khác được.
Bây giờ thì Bạch Kỳ Lệnh Chủ đã thụt sát bìa rừng, hắn bị bức lui thật tình, nhưng cũng là lối thụt lui vừa tầm để dẫn đối phương vào bẫy rập.
Nhưng Nghiêm Hữu Tam giả lại dừng hẳn lại, đối với Bạch Kỳ Lệnh Chủ thì đó là lối “Kẻ trượng phu không bức địch đến đường cùng” nhưng từ trên tàng cây, Nghiêm Hữu Tam lại mỉm cười. Vì ông ta nhận ra Nghiêm Hữu Tam giả chính là người bí mật, mà đã là người bí mật thì chuyện phục binh của địch vốn đã biết trước quá rõ ràng.
Không một ai khi đã biết rõ mà lại còn đặt chân vào vòng bẫy.
Thấy Nghiêm Hữu Tam giả không đuổi theo, Bạch Kỳ Lệnh Chủ hầm hầm thét lớn:
– Lão thất phu, ta sẽ sống chết với ngươi...
Vừa nói, hắn vừa vút thanh trường kiếm vào không khí tạo lên những tiếng rít xé gió kinh hồn vì như một mũi tên xé gió, hắn lao ngược trở ra đâm thốc mũi kiếm bằng những chiêu số khác nhau nhưng cùng nhằm vào một điểm.
Đó là lối đánh cố làm cho hoa mắt đối phương, khi xuất chiêu tay gần như rung lên tạo thành những tia chớp nhoáng, nhưng tất cả chỉ phát ra nửa vời rồi tập trung vào một điểm và từ một điểm ấy có thể biến đổi mục tiêu.
Nghiêm Hữu Tam giả không vội xuất chưởng, ông ta chỉ đứng nhìn chăm chú và bật cười ha hả:
– Chuột nhắt, ngươi vẫn chưa thấy ta đã mấy phen chừa lối thoát cho ngươi đấy à?
Câu nói vừa chấm dứt thì bàn tay phải đã vươn ra, Bạch Kỳ Lệnh Chủ bây giờ đã tập trung nhãn lực chú ý thế đánh của đối phương nhưng hắn lại bất ngờ, vì thanh kiếm không bị vỗ như mấy lần trước nữa...
Bàn tay của Nghiêm Hữu Tam giả vừa vươn lên, thay vì xòe ra để đánh vào sống kiếm thì lại câu tròn như những chiếc móc và chỉ nghe một tiếng động thật khẽ, sống kiếm của Bạch Kỳ Lệnh Chủ bị hai ngón tay bấu cứng như hai thanh kềm sắt.
Tay phải vừa bấu lấy sống kiếm, tay trái của Nghiêm Hữu Tam cũng vừa đẩy mạnh ra. Bạch Kỳ Lệnh Chủ bị thế buộc phải ngã ngửa thân mình, hắn lộn ngược thân mình, bắn lộn ngược một vòng tung luôn vô rừng rậm.
Nghiêm Hữu Tam giả nhún chân lao vút theo sau...
Từ trên tàng cây, Nghiêm Hữu Tam rúng động.
Khi nãy Nghiêm Hữu Tam giả đứng lại không theo thì quả đã đúng phương thức biết “Biết mình biết địch”, nhưng bây giờ lại lao theo thì nghĩa lý làm sao?
Cho dù võ công có cao đến bực nào, địch tối ta sáng cũng vẫn là điều tối kỵ.
Huống chi bọn Ngũ Phượng Môn, qua trận đấu vừa rồi với gã Bạch Kỳ Lệnh Chủ chứng tỏ chúng không phải là hạng tầm thường, nhất là bên trong chỗ mai phục không phải một mà là đến bốn tên. Một khi chúng tung ám khí thì dù đệ nhất cao thủ võ lâm cũng không tài nào tránh nổi...
Ngay trong khi đó, khi Nghiêm Hữu Tam giả vừa lao đến bìa rừng thì bốn vừng ánh sáng từ bốn gốc cây to cùng một lúc bắn lên...
Tiếp theo là một tiếng rú kinh hồn, tiếng thân người té dội trên mặt đất và bốn phía lặng trang!
Từ trên tàng cây, Nghiêm Hữu Tam tái mặt...
Đúng là Nghiêm Hữu Tam giả đã bị ám khí rơi xuống đất rồi!
Nhưng Nghiêm Hữu Tam chưa kịp tung mình thì từ bên tàng cây kế bên có giọng truyền âm nhập mật của người bí mật:
– Nghiêm lão anh hùng hãy ẩn nhẫn thêm mấy phút nữa, chuyện vẫn chưa kết thúc.
Nghiêm Hữu Tam cảm nghe như một khối đá ngàn cân vừa trút khỏi xuống vai nhưng rồi ông ta đâm ra thắc mắc...
Đành rằng trời tối, nhưng chính ông ta đã theo dõi từng ly từng tý không thấy người bí mật trở lại, nhưng sao hắn lại có mặt ở đây?
Cho dù khinh công của hắn quá nhanh, có thể nhân tung mình lên tránh ám khí để lao trở lại tàng cây thì người té xuống là ai?
Nghiêm Hữu Tam không kịp hỏi, vì từ trong rừng tên hộ pháp đã lao ra theo sau lão là bốn tên lệnh chủ Tử, Thanh, Bạch. Hắc...
Lão hộ pháp nói với Bạch Kỳ Lệnh Chủ:
– Lục lệnh chủ hãy cho Nghiêm Hữu Tam về gặp để đợi chỉ thị tiếp theo.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ vòng tay:
– Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Quay qua bọn kia, lão hộ pháp nói tiếp:
– Chuyện ở đây đã xong rồi, các ngươi có thể lui và Bạch Kỳ Lệnh Chủ nhớ cho chôn xác Nghiêm Hữu Tam cho kỹ nhé.
Vừa nói dứt câu, lão nhún mình thật nhẹ vụt mất vào bóng tối.
Bọn, Tử, Thanh, Hắc lệnh chủ vội vàng lao vút theo sau.
Từ trên tàng cây, Nghiêm Hữu Tam nhìn lối phi thân của họ mà giật nẩy mình, đúng là bọn Ngũ Phượng Môn đã tập trung quá nhiều cao thủ, chưa kể tên hộ pháp, nội bốn tên lệnh chủ cũng đã chiếm nhất nhì trong chốn võ lâm, như vậy kẻ cầm đầu của họ nhất định vô cùng lợi hại...
Chợt nghe Bạch Kỳ Lệnh Chủ quát lớn:
– Hàn Thế Vinh.
Bên trong có người ứng tiếng bước ra, đúng là lão già mặc áo màu lam có râu trước ngực.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Nghiêm Hữu Tam đã trừ rồi, ngươi có thể cởi khăn bao mặt.
Hàn Thế Vinh đưa ty lột khăn bao mặt xuống:
Hiển nhiên, bây giờ hắn là “Hồng Liễm Phán Quan” Nghiêm Hữu Tam.
Từ trên tàng cây, Nghiêm Hữu Tam suýt bật cười thành tiếng, tên này giả dạng mình thật khó mà phát giác, chỉ trừ con người thật của Nghiêm Hữu Tam có thể nhìn ra chỗ sai biệt mà thôi.
Hàn Thế Vinh vòng tay:
– Chẳng hay lệnh chủ còn điều chi dặn bảo?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Ngươi hãy đưa con gái của Tần Nhân Khanh về Kim Lăng rồi ở đó chờ lệnh mới.
Hàn Thế Vinh vòng tay:
– Thuộc hạ xin tuân mạng.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ lấy ra một lá cờ trắng nhỏ đưa lên cao phất qua phất lại...
Từ đằng xa, bên hốc núi ngoặt ngang, bốn tên đại hán khiêng chiếc kiệu chạy tới như baỵ..
Chiếc kiệu vừa đặt xuống và Tần Tố Trân vừa khoát rèm bước xuống thì Bạch Kỳ Lệnh Chủ vòng tay nói với Hàn Thế Vinh:
– Nghiêm đại hiệp, tại hạ nói là giữ lời, trước mặt Tần cô nương đây, xin đại hiệp cứ hỏi, nếu chúng tôi có làm điều chi thất lễ thì tại hạ xin chịu tội.
Hàn Thế Vinh cười lớn:
– Lệnh chủ quả nhiên thủ tín, lão phu xin thay mặt tệ bảo có lời cảm tạ.
Nghiêm Hữu Tam ngồi trên cây cũng phải khen thầm:
Quả chúng đã đóng tuồng rất khéo.
Vừa thấy Nghiêm Hữu Tam giả, Tần Tố Trân xúc động rơi nước mắt:
– Nhị bá bá...
Bạch Kỳ Lệnh Chủ tươi cười:
– Vì thế bất đắc dĩ nên phải đường đột thỉnh Tần cô nương đến đây, xin cô nương thứ cho. Bây giờ trước mặt Nghiêm đại hiệp, tại hạ xin giao lại và tạm kiếu từ.
Và quay qua phía Hàn Thế Vinh, hắn lại vòng tay:
– Chúng ta không ai xâm phạm đến ai, đó là lời giao kết mong Nghiêm đại hiệp hãy thủ tín.
Không đợi Hàn Thế Vinh trả lời, Bạch Kỳ Lệnh Chủ xuất lãnh bốn tên thuộc hạ phi thân đi thẳng.
Hàn Thế Vinh quay lại cười:
– Hiền điệt nữ, chúng ta về thôi.
Tần Tố Trân chớp mắt:
– Nghiêm bá bá, những người đó là ai thế?
Nghiêm Hữu Tam giả tức là Hàn Thế Vinh trả lời:
– Chúng ta hãy về rồi sẽ nói sau, chuyện này dài dòng lắm.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ đã để sẵn lại một con ngựa cho Tần Tố Trân nên Hàn Thế Vinh nhảy lên con Hồng mã của Nghiêm Hữu Tam và hai người song song đi thẳng.
Thấy Hàn Thế Vinh đưa Tần Tố Trân đi rồi, Nghiêm Hữu Tam vừa muốn lên tiếng thì người bí mật đã vội nói bằng giọng truyền âm nhập mật:
– Lão anh hùng, bây giờ chúng ta cũng chưa lên tiếng và chưa ra mặt được.
Nghiêm Hữu Tam sửng sốt:
– Bọn Ngũ Phượng Môn hãy còn mai phục nơi đây à?
Người bí mật cười:
– Đúng, chúng còn để lại hai tên.
Nghiêm Hữu Tam hỏi:
– Bằng hữu còn phải đợi đến bao giờ?
Người bí mật nói:
– Đã đợi từ đầu hôm đến giờ, chúng ta có thể đợi thêm chút nữa, bọn chúng không ở lại lâu đâu.
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Nhưng bằng hữu cũng thấy chúng đã dẫn Tần cô nương đi đấy chứ?
người bí mật cười:
– Bằng vào thân pháp của lão anh hùng, tại hạ dám đảm bảo sẽ theo kịp trong nháy mắt.
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Lão phu còn một chuyện chưa hiểu, mong bằng hữu giải đáp cho.
Người bí mật nói:
– Xin lão anh hùng cứ hỏi.
Nghiêm Hữu Tam hỏi:
– Kẻ chết ấy là ai?
Người bí mật cười và hỏi lại:
– Theo lão anh hùng thì người đó là ai?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Kế hoạch của bằng hữu quá cao thâm thành ra lão phu nhất thời không nhận ra được.
Người bí mật nói:
– Lão anh hùng quá khen, sự tình sẽ bày tỏ rõ trong chốc lát, thực tình không có gì khó...
Hắn vừa nói đến đó chợt nghe hai tiếng động và từ hốc núi, hai bóng người phóng vọt rạ..
Nghiêm Hữu Tam giật mình...
Nếu không có sự bố trí theo dõi chu đáo của người bí mật thì nhất định vẫn còn mắc bẫy của bọn này...
Thấy hai tên đã chạy xuống núi, người bí mật nói với Nghiêm Hữu Tam:
– Lão anh hùng, chúng ta cũng đi thôi.
Không chờ người bí mật, Nghiêm Hữu Tam đạp nhẹ vào cành cây tung mình sà theo triền núi.
Tự nhiên là ông ta đang sốt ruột về chuyện Hàn Thế Vinh đang dẫn Tần Tố Trân, mặc dù biết chúng chưa dở trò gì, nhưng ông ta quyết đuổi theo cho kịp.
Hai người thi triển khinh công như bay trên đầu cây sườn núi, chỉ một thoáng sau đã ra đến đại lộ dẫn đến Kim Lăng.
Nhưng khi vừa thấy dạng tường thành thì người bí mật dừng chân lại:
– Lão anh hùng, chúng ta đã theo kịp họ rồi.
Vừa nói, hắn vừa chỉ ngay vào ngôi trường đình bên ven lộ.
Quả nhiên, Nghiêm Hữu Tam thấy hai bóng người trong ngôi trường đình và hai con ngựa thì cột ở ngoài dãy lan can.
Nghiêm Hữu Tam lấy làm lạ hết sức, tại sao chỉ còn không tới dặm đường mà họ không vào thẳng Kim Lăng mà còn ở nơi đây? Hay là chúng còn chờ đồng bọn.
Hai người đi gần tới thì nghe Tần Tố Trân hỏi:
– Nghiêm bá bá, sao không vào luôn trong thành mà còn ở nơi đây?
Hàn Thế Vinh mỉm cười:
– Hãy chờ một người nữa.
Tần Tố Trân ngạc nhiên:
– Đợi một người? Đợi ai nữa Nghiêm bá bá?
Hàn Thế Vinh chỉ Nghiêm Hữu Tam và người bí mật đang đi tới:
– Đợi vị lão anh hùng đó.
Người bí mật ở ngoài rước nói:
– Quản huynh đã hành động vô cùng ăn khớp, bây giờ đã khuya quá rồi chúng ta hãy cáo từ.
Hàn Thế Vinh đưa tay lên mặt gỡ chiếc mặt nạ và chòm râu giả và vòng tay nói với Tần Tố Trân:
– Nghiêm đại hiệp đã tới, tại hạ xin cáo thối.
Người bí mật bên ngoài cũng vòng tay nói với Nghiêm Hữu Tam:
– Tại hạ đã bảo đảm với lão anh hùng rằng sẽ đưa Tần cô nương an nhiên trở lại, bây giờ nhiệm vụ đã xong, tại hạ xin cáo biệt.
Nói vừa dứt tiếng, hắn đã cùng với Hàn Thế Vinh phi thân đi thẳng.
Là một người cơ trí, Nghiêm Hữu Tam không cần giải thích cũng đã hiểu ra tất cả, người giả mạo Hàn Thế Vinh là đồng bọn của người bí mật, hắn đã giả mạo mình để ngồi trong quán rượu Câu Dung và khi đến nơi hẹn ước hắn lại đổi cho người bí mật ra mặt đối đầu với Bạch Kỳ Lệnh Chủ còn hắn thì lẻn vào hạ ngay tên Hàn Thế Vinh để cuối cùng dẫn Tần Tố Trân đi.
Tự nhiên, họ hành động đúng như người bí mật vừa nói, thật là ăn khớp, khi người bí mật theo Bạch Kỳ Lệnh Chủ vào rừng, vừa kịp lúc họ tung ám khí thì hắn nương đà phóng lên chỗ cũ trên tàng cây, còn người kia thì tung Hàn Thế Vinh lên để hứng bao nhiêu ám khí. Một hành động đồng thời tuy vẫn có thể nhìn ra, nhưng vì trong lúc bất ngờ bọn Ngũ Phượng Môn bị một vố khá đau mà không hay biết.
Ý nghĩ suy đoán câu chuyện vừa thoáng qua, Nghiêm Hữu Tam vội kêu với:
– Xin nhị vị tạm dừng chân...
Nhưng họ đã quyết ý đi nên không quay lại, chỉ nghe thấy tiếng của người bí mật:
– Thì giờ đã muộn quá rồi, xin lão anh hùng hãy về nghỉ, gần đây tại hạ sẽ xin phép đến vấn an.
Tần Tố Trân nhìn Nghiêm Hữu Tam vẻ mặt nàng ngơ ngác:
– Nghiêm bá bá... hai người ấy là ai?
Nghiêm Hữu Tam cười:
– Chính bá bá cũng không biết họ là ai!
Tần Tố Trân chu miệng:
– Nghiêm bá bá nói điệt nữ là con nít đấy à? Một người giả ra Nghiêm bá bá, còn một người thì cùng đi với Nghiêm bá bá thế mà bá bá lại nói không biết họ là ai!
Nghiêm Hữu Tam cười:
– Hiền điệt nữ không tin cũng phải, chính bá bá nếu không chứng kiến tận mắt mà chỉ nghe người nói lại thì nhất định cũng không tin. Nhưng sự thật là như thế, bá bá có dối hiền điệt nữ bao giờ đâu?
Thấy Tần Tố Trân hãy còn có vẻ nghi ngờ, Nghiêm Hữu Tam nói tiếp:
– Tự nhiên chuyện này phải có đầu có đuôi, chứ nói ngang như thế thì hiền điệt nữ không làm sao hiểu được. Đi, chúng ta hãy về khách điếm rồi bá bá sẽ nói rõ cho hiền điệt nữ nghe chuyện ly kỳ này.
Hai người lên ngựa đi thẳng vào thành.
Vừa vào đến cửa, bọn tiểu nhị thức gác reo lên:
– Ạ.. khách quan đã về có cả vị cô nương cùng về nữa!
Nghiêm Hữu Tam gật đầu trao cương ngựa cho bọn chúng rồi đi thẳng ra sau.
Bọn Nghiêm Tú Hiệp hãy còn thức để ngóng tin, vừa nghe đã vội bước ra mừng rỡ:
– Nhị thúc đã đưa Tần cô nương về, Chẳng hay bọn Ngũ Phượng Môn là bọn người nào thế?
Nghiêm Hữu Tam lắc đầu đi thẳng vào hậu đường và hỏi nhanh:
– Tú Hiệp, cháu có thấy tên Hàn Thiếu Sơn còn ở đây không?
Câu hỏi bất ngờ làm cho Nghiêm Tú Hiệp giật mình:
– Điệt nhi đã có cho Mạnh Võ đi thăm chừng hai lần, hắn bảo họ Hàn đi ngủ sớm lắm.
Nghiêm Hữu Tam vặn lại:
– Nhưng cháu có thân tự đến xem hay không?
Nghiêm Tú Hiệp nói:
– Vì phải cắt đặt người canh phòng chờ tin nhị thúc, nên điệt nhi không đến đó.
Nghiêm Hữu Tam mím miệng trầm ngâm không nói.
Tần Tố Trân hỏi:
– Nghiêm bá bá, Hàn Thiếu Sơn mà bá bá hỏi đó là ai?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Lão phu nghi hắn là người bao mặt bí mật cùng đi với lão phu vừa rồi đấy.
Tần Tố Trân hỏi:
– Bá bá ngờ hắn là đồng bọn với địch nhân à?
Nghiêm Hữu Tam lắc đầu:
– Không, không phải thế.
Nghiêm Tú Hiệp rót một chén trà trao lại cho Nghiêm Hữu Tam và hỏi:
– Nhị thúc đã gặp chuyện ra sao?
Nghiêm Hữu Tam nhấp một ngụm trà và từ từ thuật lại đầu đuôi mọi sư.....
Tần Tố Trân ngồi nghe há hốc mồm:
– Nghiêm bá bá nói người bí mật bao mặt đó võ công cao lắm à?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Bảo rằng cao không thì không đúng mà phải nói rằng với võ học đó hiện nay trong võ lâm rất khó có người qua nổi.
Tần Tố Trân hỏi:
– So với bá bá như thế nào?
Nghiêm Hữu Tam cười:
– Nếu đem lão phu mà sánh thì sợ rằng bá bá của cô đây còn kém hắn quá xa.
Tần Tố Trân bĩu môi:
– Điệt nữ không tin, gia phụ thường nói võ công của bá bá vào hàng nhất nhì trong võ lâm kia mà!
Nghiêm Hữu Tam nghiêm giọng:
Võ công của hắn cao lắm, bá bá không thể so được đâu, sự thực là như thế.
Tần Tố Trân lắc đầu:
– Khó tin quá... nhất định gặp dịp điệt nữ phải thử xem mới được.
Nghiêm Hữu Tam cười:
– Cái tính ngang bướng của hiền điệt nữ thật đến lớn mà không chịu bỏ.
Nghiêm Tú Hiệp hỏi:
– Nhị thúc hoài nghi hắn là Hàn Thiếu Sơn?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Thứ nhất, tối hôm qua Hàn Thiếu Sơn đến đây một cách đột ngột gần như là có dụng ý hẳn hòi, chính ta đã thấy hắn là một con người thâm tàng bất lộ, thứ hai là hắn và con người bí mật có vóc giáng rất giống nhau.
Nghiêm Tú Hiệp nói:
– Hay là để cháu đến xem chừng hắn.
Nghiêm Hữu Tam khoát tay:
– Theo dõi là từ đầu hôm, chứ bây giờ thì nhất định hắn đã ngủ thật rồi, vì hắn đi trước ta mà lại đi bằng lối phi thân thì giờ đây hắn đã vào phòng ngủ mất còn gì nữa mà theo dõi.