Nguyên tác: Disgrace
Số lần đọc/download: 1076 / 18
Cập nhật: 2017-04-06 08:43:37 +0700
Chương 22
Ông vẫn liên hệ với Lucy qua điện thoại, trong các câu chuyện của họ, Lucy chịu khó an ủi ông rằng mọi việc ở trang trại đều tốt, để ông có cảm giác không ngờ vực gì cô. Cô kể với ông, cô chăm chỉ làm việc trên các luống hoa, và hoa mùa xuân đang độ nở rộ. Các chuồng chó đang sửa lại. Cô có hai con chó và hy vọng sẽ có nhiều hơn. Petrus bận làm nhà, nhưng không quá bận đến mức không giúp được gì. Vợ chồng Shaw thường xuyên đến thăm cô. Không, cô không cần tiền.
Nhưng có một điều gì đó trong giọng nói Lucy làm ông băn khoăn. Ông gọi điện cho Bev Shaw.
- Em là người duy nhất tôi có thể hỏi. Hãy nói thực là Lucy ra sao? – ông nói.
Bev Shaw dè dặt:
- Nó đã kể với anh những gì?
- Nó kể với tôi là mọi việc đều tốt cả. Nhưng nghe giọng nó như một người dở sống dở chết. Hình như nó đang phải uống thuốc an thần. Có đúng vậy không?
Bev Shaw né tránh câu hỏi. Tuy nhiên, bà nói là có những “tiến triển”, hình như bà lựa từng lời nói rất cẩn thận.
- Cái gì tiến triển:
- Tôi không thể kể cho anh được, David. Đừng bắt tôi kể. Tự Lucy sẽ nói với anh. Ông gọi cho Lucy:
- Bố phải đi một chuyến đến Durban – ông nói dối - Có thể tìm được việc làm ở đấy. Bố có thể ghé qua con một, hai ngày được không?
- Bev đã nói với bố sao?
- Bev chẳng dính dáng gì đến việc này hết. Bố có thể không?
Ông bay đến cảng Elizabeth và thuê một chiếc ô tô. Hai giờ sau, ông đã rẽ vào con đường dẫn đến trang trại, trang trại của Lucy, khoảng đất nhỏ trên trái đất của Lucy.
Đây cũng là mảnh đất của ông? Nó có vẻ không phải là mảnh đất của ông. Mặc dù ông đã sống ở đây một thời gian, nó vẫn như mảnh đất xa lạ.
Đã có một số thay đổi. Một hàng rào dây thép gai, dựng không khéo lắm, đánh dấu ranh giới đất đai của Lucy và Petrus. Trên đất nhà Petrus có hai con bò cái tơ gầy nhẳng đang gặm cỏ. Ngôi nhà của Petrus đang hình thành. Màu xám và không có nét gì nổi bật, ngôi nhà dựng trên mô đất phía đông căn nhà cũ của trang trại; ông đoán vào các buổi sáng, bóng của nó phải đổ dài.
Lucy mở của cho ông, cô mặc một chiếc áo choàng kỳ quái, có lẽ là một chiếc áo choàng ngủ. Mớ tóc khỏe mạnh, lộng lẫy cũ của cô đã mất rồi. Nước da cô nhợt nhạt, cô không buồn gội đầu. Cô chẳng nhiệt tình đáp lại cái ôm của ông.
- Bố vào đi – Cô nói – Con vừa pha trà xong.
Họ ngồi với nhau bên chiếc bàn nhà bếp. Cô rót trà, đưa cho ông một gói bánh quy gừng. - Bố kể cho con nghe việc ở Durban đi – cô nói.
- Việc đó để sau hãy. Bố đến đây vì lo cho con, Lucy ạ. Con vẫn ổn chứ?
- Con đang có mang.
- Con làm sao?
- Con đang có mang.
- Do ai? Từ hôm ấy sao?
- Từ hôm ấy.
- Bố không hiểu. Bố tưởng con đã lo chuyện ấy, con và bác sĩ của con.
- Không.
- Con nói gì, không ư? Con định nói là con không quan tâm đến chuyện ấy?
- Con đã quan tâm. Con quan tâm đến những gì hợp lí mà bố muốn ám chỉ. Nhưng con không phá thai. Đấy là một việc mà con không muốn trải qua lần nữa.
- Bố không biết con nghĩ như vậy. Con chưa bao giờ nói với bố là con không tin vào chuyện nạo phá thai. Mà sao lại có chuyện phá thai? Bố tưởng con đã uống Ovral.
- Chẳng tin gì được trong chuyện này, bố ạ. Và con chưa bao giờ nói con uống Ovral.
- Có lẽ con đã nói thế từ trước. Sao con lại giấu bố chuyện này?
- Vì con không thể đối mặt với một trong những cơn bùng phát của bố. Bố ạ, con không thể điều hành cuộc đời con theo bất kỳ ý muốn nào của bố. Không một chút nào. Bố cư xử như thể mọi việc con làm là một phần trong đời bố vậy. Bố là người quan trọng, con là người không quan trọng, không nên xuất hiện cho đến khi đã quá nửa đời. Vâng, trái hẳn với những điều bố nghĩ, con người chẳng chia thành quan trọng và không quan trọng. Con chẳng phải là người không quan trọng. Con có cuộc sống của riêng con, nó cũng quan trọng như cuộc sống của bố với bố vậy, và con là người ra quyết định trong cuộc đời mình.
Cơn bùng phát? Ông không có quyền ấy sao?
- Thôi đủ rồi, Lucy – ông nói và vươn tay qua bàn, nắm lấy bàn tay cô – Con đang cho bố biết con sắp có con?
- Vâng.
- Một đứa con của một trong những tên ấy?
- Vâng.
- Sao vậy?
- Sao ư? Con là đàn bà, bố ạ. Bố nghĩ là con ghét trẻ con sao? Là con nên ruồng bỏ đứa trẻ vì bố nó là ai chăng?
- Đúng thế. Con có mang hồi nào? - Tháng Năm. Cuối tháng Năm.
- Và con đã quyết định?
- Vâng.
- Hay lắm. Bố thú thật là bố rất sửng sốt, nhưng bố sẽ ủng hộ con, dù con quyết định thế nào đi nữa. Bố sẽ không hỏi gì về việc đó nữa. Bây giờ bố đi dạo một chút. Chúng ta có thể nói chuyện này sau.
Sao họ không thể nói chuyện vào lúc này? Vì ông đang bàng hoàng. Vì có nguy cơ ông lại nổ ra một cơn mới.
Cô đã nói cô không muốn trải qua lần nữa. Vậy là trước kia cô đã phá thai một lần. Ông chưa bao giờ đoán ra chuyện này. Nó xảy ra hồi nào vậy? Trong lúc cô vẫn ở nhà sao? Rosalind có biết không, còn ông thì hoàn toàn mù tịt?
Bọn chúng có ba tên. Ba thằng bố trong một đứa con. Lucy đã gọi chúng là những tên hãm hiếp hơn là kẻ trộm, những tên đi cưỡng hiếp và thu thuế lang thang khắp vùng, tấn công phụ nữ, theo đuổi những thích thú của chúng. Vậy, Lucy đã lầm. Chúng không cưỡng hiếp mà kết đôi đực cái. Và bây giờ, lạ chưa kìa, một đứa trẻ! Ông đã gọi nó là đứa trẻ lúc nó mới chỉ là bào thai nằm trong tử cung con gái ông. Loại tinh dịch nào đã tạo nên cuộc sống ấy, thứ tinh dịch ùa vào trong người phụ nữ không phải vì tình yêu mà vì căm hận, hòa trộn hỗn loạn, làm nhơ nhuốc con gái ông, vấy bẩn lên cô?
Một người cha không có cảm giác như thế với một đứa con trai. Ai mà nghĩ đến chuyện này! Một ngày giống như bao ngày khác, bầu trời đang trong sang, mặt trời đang ấm áp, bỗng nhiên tất cả thay đổi, hoàn toàn thay đổi!
Đứng dựa vào bức tường bên ngoài căn bếp, úp mặt vào hai bàn tay, ông thở hổn hển rồi cuối cùng bật khóc.
Ông náu mình trong căn phòng cũ của Lucy, nơi cô không trở lại. Suốt buổi chiều ông tránh mặt Lucy, sợ lộ ra chuyện thiếu cân nhắc.
Đến bữa tối, lại có một tiết lộ mới.
- Nhân thể, cậu trai ấy đang quay lại – cô nói. - Cậu trai nào?
- Vâng, cái cậu bố đã đánh lộn trong bữa tiệc của Petrus ấy. Cậu ta đang ở với Petrus, giúp anh ta. Tên cậu ta là Pollux.
- Không phải là Mncedisi? Không phải là Nqabayakhe? Không phải là cái tên không phát âm nổi, chỉ là Pollux?
- P-O-L-L-U-X. Bố ạ, bố con ta có thể giải tỏa bớt sự lố bịch ấy của bố đi không?
- Bố không hiểu con định nói gì?
- Tất nhiên là bố hiểu. Nhiều năm nay bố đã dùng nó để chống lại con khi con còn bé, làm con xấu hổ. Bố không thể quên được. Dù sao thì Pollux hóa ra là em vợ Petrus. Con không biết có phải là em ruột không. Nhưng Petrus có trách nhiệm với cậu ta, trách nhiệm gia đình.
- Thế là mọi chuyện bắt đầu lộ ra. Bây giờ anh chàng Pollux trở lại hiện trường của tội ác và chúng ta phải đối xử như không có chuyện gì xảy ra.
- Bố đừng phẫn nộ thế, David, chẳng ích gì đâu. Theo Petrus, Pollux đã bỏ học và không tìm được việc làm. Con chỉ muốn báo trước với bố là cậu ta ở gần đây. Nếu con là bố, con sẽ tránh xa cậu ta. Con ngờ là cậu ta có chuyện xấu xa. Nhưng con không thể ra lệnh đuổi cậu ta được, đấy không phải là quyền của con.
- Nhất là... - Ông không nói hết câu.
- Nhất là gì ạ? Bố cứ nói đi.
- Nhất là nó có thể là cha của đứa trẻ con đang mang trong bụng. Lucy, hoàn cảnh của con trở nên lố bịch, còn tệ hơn cả lố bịch nữa, thật tai hại. Bố không biết, con có thấy không. Bố năn nỉ con rời trang trại này trước khi quá muộn. Ra đi là việc đúng mực nhất cần làm.
- Bố đừng gọi nó là trang trại nữa, David. Không phải là trang trại, đây chỉ là mảnh đất trồng trọt các thứ, cả hai chúng ta biết thế mà. Nhưng không, con không bỏ nó đâu.
Ông đi nằm, lòng nặng trĩu. Giữa ông và Lucy chẳng có gì thay đổi, chẳng hàn gắn được gì. Họ cắn cảu với nhau y như hồi chưa xa nhau.
Trời sáng. Ông leo lên hàng rào mới dựng. Vợ Petrus đang cúi xuống giặt giũ sau chuồng ngựa cũ.
- Xin chào – ông nói – Molo. Tôi tìm Petrus.
Cô ta không nhìn ông, nhưng uể oải chỉ tay về chỗ đang xây dựng. Cử động của cô chậm chạp, nặng nề. Ông có thể thấy cô ta sắp đến kỳ sinh nở.
Petrus đang lắp kính cửa sổ. Đáng lẽ nên chào hỏi dài dòng, nhưng ông không còn tâm trạng nào làm việc đó.
- Lucy kể với tôi là cậu ta lại quay về - ông nói – Pollux. Cái cậu đã tấn công Lucy.
Petrus gõ con dao cho sạch, rồi để xuống.
- Cậu ấy là họ hàng của tôi. Bây giờ tôi phải đuổi cậu ta đi vì chuyện đã xảy ra chắc?
- Anh bảo tôi là anh không quen biết cậu ta. Anh đã nói dối tôi.
Petrus đặt tẩu vào giữa những cái răng ố vàng và hút hăng hái. Rồi bỏ tẩu ra, anh ta ngoác miệng cười.
- Tôi nói dối – Anh ta nói – Tôi nói dối ông – Anh ta lại hút – Vì sao tôi phải nói dối ông?
- Đừng hỏi tôi, hãy tự hỏi anh, Petrus. Tại sao anh nói dối?
Nụ cười biến mất.
- Ông ra đi, rồi ông lại quay về. Vì sao vậy? – Anh ta nhìn chằm chặp, vẻ thách thức – Ông chẳng có việc gì ở đây hết. Ông đến để chăm sóc con ông. Tôi cũng phải chăm sóc con tôi.
- Con anh? Bây giờ cái thằng Pollux ấy là con anh?
- Đúng. Nó còn là một đứa trẻ. Nó là gia đình của tôi, là người của tôi.
Ra thế đấy. Không nói dối nữa. Người của tôi. Một câu trả lời rõ ràng hết sức. Ra thế, Lucy là người của hắn.
- Ông bảo chuyện xảy ra là xấu xa – Petrus nói tiếp – Tôi cũng bảo thế là xấu. Xấu lắm. Nhưng nó đã kết thúc rồi – Anh ta rút tẩu ra khỏi miệng, chọc cán tẩu vào không khí một cách hung dữ - Nó kết thúc rồi.
- Nó chưa kết thúc. Anh đừng giả vờ không biết tôi định nói gì. Chuyện đó chưa kết thúc. Ngược lại, nó mới chỉ bắt đầu. Nó còn kéo dài sau khi tôi chết và anh chết.
Petrus nhìn chằm chặp, không có vẻ giả vờ là không biết.
- Cậu ta sẽ cưới cô ấy – cuối cùng, anh ta nói – Cậu ta sẽ cưới Lucy, chỉ có điều cậu ta trẻ quá, trẻ quá nên chưa được kết hôn. Cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ.
- Một đứa trẻ nguy hiểm. Một thằng du côn trẻ ranh. Một con chó rừng.
Petrus bỏ qua những lời lăng mạ.
- Đúng, cậu ta trẻ quá, quá trẻ. Có lẽ rồi sẽ đến ngày cậu ta có thể cưới vợ, nhưng không phải bây giờ. Tôi sẽ cưới.
- Anh sẽ cưới ai?
- Tôi sẽ cưới Lucy.
Ông không thể tin vào tai mình. Vậy là tất cả những cuộc tập đấm để cho lời trả giá này, ngón đòn này đây! Và Petrus đứng ở đây, vững chãi, húp bập bập từng hơi chiếc tẩu rỗng không, đợi câu trả lời.
- Anh sẽ cưới Lucy – ông nói, cẩn trọng – Hãy giải thích cho tôi anh định nói gì. Mà thôi, gượm đã, tốt hơn là đừng giải thích. Đây không phải là điều tôi muốn nghe. Đây không phải là cách chúng tôi làm.
Chúng tôi, ông định nói Những người phương Tây chúng tôi.
- Vâng, tôi hiểu, tôi có thể hiểu – Petrus nói. Anh ta cười khúc khích – Nhưng tôi nói với ông
trước, rồi mới nói với Lucy. Lúc đó tất cả sự xấu xa sẽ kết thúc.
- Lucy không muốn lấy chồng. Nó không muốn lấy đàn ông. Đây là một lựa chọn để nó cân nhắc. Tôi không biết rõ lắm. Nó muốn sống theo cách của nó.
- Vâng, tôi biết – Petrus nói. Và có lẽ anh ta biết thật. Ông sẽ là kẻ ngốc khi đánh giá thấp Petrus. Petrus nói tiếp – Nhưng ở đây thật nguy hiểm, quá nguy hiểm. Một người phụ nữ cần phải lấy chồng.
- Bố cố giải quyết cho nhẹ nhàng – Sau đó ông kể với Lucy – Dù bố khó mà tin vào điều nghe thấy. Đây là một cuộc tống tiền rõ ràng và ngớ ngẩn.
- Đây không phải là tống tiền. Bố nhầm rồi. Con mong là bố không mất bình tĩnh.
- Không, bố không mất bình tĩnh. Bố đã nói là sẽ chuyển lời ướm hỏi của anh ta, thế thôi. Bố nói là bố không tin con sẽ ưng.
- Bố mếch lòng phải không?
- Mếch lòng vì cái viễn cảnh thành bố vợ của Petrus ư? Không. Bố chỉ ngạc nhiên, sửng sốt, chết điếng cả người, nhưng bố không mếch lòng, con hãy tin bố.
- Vì, con phải nói để bố biết, đây không phải là lần đầu. Petrus đã bóng gió đến chuyện này từ lâu. Rằng con nên thấy trở thành một phần trong gia đình anh ta, con sẽ an toàn hơn. Đây không phải là một câu đùa, cũng không phải lời dọa dẫm. Anh ta nghiêm túc trong một chừng mực nhất định.
- Bố không hề ngờ về một mặt nào đó, anh ta nghiêm túc. Vấn đề là về mặt nào? Anh ta có nhận thấy con đang...?
- Bố định nói là anh ta có biết tình trạng hiện nay của con không chứ gì? Con không kể với anh ta. Nhưng con chắc vợ anh ta và anh ta sẽ cộng hai với hai làm một.
- Và điều đó không thay đổi ý định của anh ta?
- Sao lại phải thế? Nó sẽ làm con có phần lớn hơn trong gia đình. Vả lại, anh ta không theo đuổi con mà theo đuổi cái trang trại. Trang trại là món hồi môn của con.
- Nhưng chuyện này trái lẽ thường tình, Lucy! Anh ta đã có vợ! Thực ra, con đã kể với bố là anh ta có hai vợ. Liệu con có dự tính đến điều đó không?
- Con chưa hiểu ý bố, David. Petrus không đưa ra một lễ cưới ở nhà thờ, tiếp đó là tuần trăng mật ở Wild Coast. Anh ta chỉ đề nghị một sự liên kết, một cuộc làm ăn. Con góp mảnh đất của con, đổi lại con được anh ta che chở. Nói khác đi, anh ta muốn nhắc nhở con là con không được bảo vệ, con là một người có thể bị tấn công một cách chính đáng.
- Thế không phải là tống tiền sao? Còn về mặt con người thì sao? Anh ta không đề nghị về mặt con người ư?
- Bố định nói là Petrus muốn con ngủ với anh ấy chứ gì? Con không chắc Petrus muốn ngủ với con, trừ việc gửi thông báo của anh ta về nhà. Nhưng nói thật là không, con không muốn ngủ với Petrus. Dứt khoát là không.
- Bây giờ chúng ta không cần thảo luận việc này thêm nữa. Bố có phải nói với Petrus quyết định của con rằng lời dạm hỏi của anh ta không được chấp nhận, và không nói vì sao không?
- Không. Đợi đã. Trước khi bố vênh mặt lên với Petrus, hãy để con có thời gian cân nhắc hoàn cảnh của con cho thật khách quan. Khách quan: con là một phụ nữ lẻ loi. Con không có anh em trai. Con có một người bố, song ông ấy ở xa và chẳng có quyền lực gì trong các vấn đề ở đây. Con có thể mong ai che chở, bảo hộ? Ettinger ư? Đó chỉ là một vấn đề thời gian, trước khi tìm thấy Ettinger với một viên đạn trong lưng. Nói thực ra, chỉ còn lại mỗi Petrus. Petrus có thể không phải là một nhân vật quan trọng, nhưng anh ta đủ quan trọng với một người bình thường như con. Và ít ra con quen biết Petrus. Con chẳng có ảo tưởng gì về anh ta. Con biết con hành động vì cái gì.
- Lucy, bố đang bán ngôi nhà ở Cape Town. Bố sẵn sàng gửi con đi Hà Lan. Bố sẵn sàng để con chọn bất cứ thứ gì con cần để đến một nơi an toàn hơn nơi đây. Con hãy nghĩ đến việc đó.
Hình như cô không nghe thấy ông nói.
- Trở lại việc Petrus – cô nói – Con đề nghị thế này. Bố cứ nói là con nhận sự che chở. Nói anh ta có thể đặt ra bất cứ tình tiết nào anh ta thích về quan hệ của chúng con và con sẽ không phủ nhận. Nếu anh ta muốn con với danh nghĩa là vợ thứ ba của anh ta, thì thế cũng được. Là nàng hầu của anh ta, cũng thế mà thôi. Nhưng đứa trẻ sẽ là con của anh ta. Nó phải là một thành viên trong gia đình anh ta. Còn về đất đai, con sẽ ký chuyển cho anh ta với điều kiện ngôi nhà vẫn là của con. Con sẽ thành chủ nhà trên đất của anh ta.
- Một chủ sở hữu phụ.
- Một chủ sở hữu phụ. Nhưng con nhắc lại, ngôi nhà vẫn là của con. Không ai được bước vào
trong nhà nếu không được phép của con. Kể cả anh ta. Và con vẫn giữ các chuồng chó. - Nhưng thế không khả thi, Lucy. Luật pháp sẽ không cho phép. Con biết điều ấy mà. - Vậy bố có đề xuất gì không?
Cô ngồi, mình mặc áo choàng ở nhà và đi dép lê, tờ báo ngày hôm qua để trên lòng. Tóc cô thẳng và rũ xuống; cô đang tăng cân theo kiểu chậm chạp và không khỏe khoắn. Càng ngày cô càng giống một trong những người phụ nữ lê bước khắp hành lang của nhà dưỡng lão, lẩm bẩm một mình. Sao Petrus không băn khoăn đến việc thương lượng? Cô không thể kéo dài được, để cô một mình vào đúng lúc này cô sẽ rụng như một trái cây thối.
- Bố có đề nghị của bố. Hai đề nghị.
- Không, con không ra đi đâu. Bố hãy đến gặp Petrus và thuật lại những điều con nói. Bảo với anh ta là con từ bỏ đất đai. Bảo anh ta sẽ có đất đai, có chứng thư hợp pháp và đủ thứ. Anh ta thích thế.
Một lúc ngừng giữa hai bố con.
- Thật là nhục – cuối cùng, ông nói – Hy vọng thì cao như thế, kết cục như thế này đây.
- Vâng, con đồng ý, nhục thật. Nhưng có lẽ đấy là khởi điểm thuận lợi để bắt đầu lại. Có lẽ đó chính là điều con phải học để công nhận. Bắt đầu từ mức thấp nhất. Mà chẳng có gì. Không có một chút nào hết. Không có gì hết. Không phương hướng, không vũ khí, không tài sản, không quyền lợi, không cả phẩm giá.
- Giống một con chó.
- Vâng, giống như một con chó.