Số lần đọc/download: 183 / 5
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:59 +0700
Chương 20 - Bất Ngờ Lớn Hơn
S
áng Chủ nhật nào, Pollyanna cũng tới nhà thờ dự lễ thánh. Buổi chiều, cô bé thường đi dạo cùng Nancy.
Chiều Chủ nhật ấy, lẽ ra đã như mọi khi nếu trên đường từ nhà thờ về, cô bé không gặp bác sĩ Chilton. Dừng xe ngựa, bác sĩ bảo: “Pollyanna ơi, cháu lên đây! Bác muốn nói chuyện với cháu một lát.” Khi Pollyanna đã ngồi trên xe, ông vào đề ngay: “Bác Pendleton gửi tới cháu một lời thỉnh cầu. Chiều nay bác ấy muốn gặp cháu để nói với cháu một việc quan trọng. Cháu sẽ tới chứ?”
Pollyanna vui vẻ nói: “Thưa bác, vâng ạ. Cháu biết bác Pendleton muốn nói chuyện gì rồi. Cháu sẽ tới ngay.”
Bác sĩ ngạc nhiên nói với em bằng giọng kiên quyết: “Bác không chắc liệu mình có nên để cháu đến nhà bác Pendleton không nữa. Nhìn cháu hôm nay có vẻ bồn chồn, không bình tâm như hôm qua.”
Pollyanna cười nói: “Ồ, không phải như bác nghĩ đâu ạ! Thực ra, cháu nghĩ Dì Polly mới là người sẽ thấy bồn chồn nhất!”
Bác sĩ giật mình kêu lên: “Dì cháu ư?!”
“Vâng ạ. Chắc bác chưa biết chuyện bác John với dì cháu. Hay lắm bác ạ. Bác John chỉ dặn không được nói cho dì cháu biết; nên cháu đoán kể với bác cũng không sao.” Pollyanna hào hứng, chồm tới chồm lui trên ghế.
“Không được nói cho bà Polly?”
“Vâng ạ. Bác ấy muốn được tự mình giãi bày với dì cháu. Bác hiểu chứ ạ, như những người yêu nhau hay làm ấy!”
“Yêu nhau!” Bác sĩ kinh ngạc kêu to, làm con ngựa sợ hãi. Ông vội nắm chặt dây cương và giật mạnh.
Pollyanna vui vẻ xác nhận: “Dạ, đúng bác ạ. Nhưng đó mới chỉ là một phần của câu chuyện thôi. Chị Nancy đã kể cho cháu nghe chuyện này. Chị ấy nói là dạo trước, dì cháu đã từng yêu một người đàn ông, nhưng sau đó, hai người họ cãi vã. Ban đầu, chúng cháu không biết người đó là ai, nhưng giờ thì biết rồi. Chính là bác Pendleton.”
Tâm trạng căng thẳng của bác sĩ Chilton bỗng dịu bớt. Bàn tay cầm cương ngựa thả lòng trên đùi, ông nói với giọng trầm lắng: “Ồ, vậy mà bác lại không biết.”
Hai bác cháu đã tới gần trang trại dòng họ Harrington. Ngồi không yên trên xe, Pollyanna vội vàng nói liền một hơi:
“Giờ đây, bác John Pendleton muốn cháu ở cùng bác ấy, nhưng làm sao cháu bỏ dì cháu được. Làm như vậy, cháu sẽ trở thành kẻ vô ơn. Dì cháu quan tâm, lo lắng cho cháu nhiều lắm bác ạ. Cháu thấy tình yêu giữa dì cháu và bác John đẹp như thế, vậy mà hai người giận nhau chỉ vì đôi chút hiểu lầm. Hiện giờ, bác John đang muốn làm lành với dì cháu nên cháu nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bác ấy nói với cháu, bác ấy cần trái tim người phụ nữ mà bác ấy đã yêu nhiều năm nay. Cháu rất vui vì điều đó bác ạ. Giờ đây, dì cháu cháu có thể sống cùng bác John dưới một mái nhà. Tất nhiên, Dì Polly vẫn chưa biết gì về kế hoạch này. Bác Pendleton và cháu vẫn chưa bàn bạc xong xuôi mọi thứ. Có lẽ chỉ chiều nay là xong thôi bác ạ!”
“Bác cũng nghĩ vậy. Chắc bác John đang rất nóng lòng muốn gặp cháu đấy, Pollyanna ạ.” Bác sĩ tán thành với một nụ cười tư lự trên môi.
Xe ngựa đã dừng bánh trước cửa nhà ông John Pendleton.
“Hình như Dì Polly đứng bên cửa sổ!” Pollyanna kêu lên, rồi chỉ một giây sau cô chữa lại: “Ồ, không phải - nhưng cháu tin là đã nhìn thấy dì!”
Bác sĩ đỡ Pollyanna xuống xe. Khi vào nhà, cô nhận thấy ông John đang đợi cô vẻ rất sốt ruột. Ông hỏi ngay: “Pollyanna, suốt đêm qua bác suy nghĩ chuyện cháu dựa vào đâu mà khẳng định bác mong đợi tình yêu của dì cháu.”
“Bác nói với cháu trước đây bác đã yêu một người phụ nữ. Cháu tin đó là dì cháu.”
“Cháu nghĩ bác yêu dì cháu sao?” Ông hỏi với giọng sửng sốt làm Pollyanna trố mắt ngạc nhiên.
“Thưa bác, chị Nancy đã cho cháu biết điều đó.”
Ông Pendleton bật cười bảo: “Ra là thế! Nancy làm sao biết được chuyện của bác.”
“Hai người chưa từng yêu nhau ư?” Giọng Pollyanna bỗng tràn đầy thất vọng và sầu thảm.
“Chưa từng!”
“Không giống câu chuyện tình yêu trong sách ư bác?”
Ông Pendleton lặng im dõi ánh mắt đăm đăm ra ngoài cửa sổ.
“Ôi, vậy mà cháu đã hình dung ra cái kết không thể hoàn hảo hơn. Ba người chúng ta cùng chung sống dưới một mái nhà!” Pollyanna nói, giọng như sắp mếu.
“Vậy cháu sẽ không chuyển đến với bác nữa phải không?” Ông Pendleton hỏi mà không quay đầu lại.
“Không, thưa bác. Cháu là cháu của Dì Polly, cháu phải ở với dì ạ.”
“Và cháu còn là con của mẹ cháu nữa. Rất lâu về trước, bác đã mong nhận được tình yêu của mẹ cháu, được cầm tay mẹ cháu.”
“Bác yêu mẹ cháu ư?” Giọng Pollyanna như lạc đi.
“Đúng vậy. Bác không định nói chuyện này với cháu, nhưng bác nghĩ chuyện gì đến sẽ phải đến.”
Gương mặt ông tái nhợt, từng lời đều được cân nhắc đầy vất vả trước khi cất thành tiếng. Pollyanna nhìn ông với ánh mắt sợ hãi, môi em hé mở. Ông Pendleton nói tiếp: “Bác yêu mẹ cháu, nhưng mẹ cháu lại không yêu bác. Đến cái ngày mẹ cháu bỏ đi cùng với cha cháu, bác càng nhận rõ tình cảm mình dành cho bà ấy sâu đậm nhường nào. Chẳng biết bác đã đau khổ bao lâu, chỉ biết cả thế giới này bỗng nhiên trở nên tăm tối. Cũng từ đó, bác trở thành một người bẳn tính, khó gần, không đáng và không được ai yêu thương. Không ngờ, bác lại gặp được cháu. Cháu đã bước vào cuộc sống già nua, ảm đạm của bác như một lăng kính rực rỡ sắc màu. Tính cách hồn nhiên trong sáng của cháu đã kéo bác ra khỏi nỗi buồn và cũng vẽ lên đó những đường nét đỏ, tím, vàng tươi vui rực rỡ. Vậy mà đã có lúc bác không muốn nhìn thấy cháu chỉ vì bác sợ nhớ lại hình ảnh mẹ cháu hồi xưa. Nhưng giờ đây, bác mong gặp cháu thường xuyên. Vắng cháu, bác buồn lắm. Cháu hãy đến ở với bác.”
“Nhưng bác ơi, còn Dì Polly cháu?” Đôi mắt Pollyanna nhòa lệ khi nói câu ấy.
Ông Pendleton phác một cử chỉ sốt ruột. “Bác chỉ cần cháu tới đây với bác thôi. Cuộc sống của bác đã có được niềm vui từ khi cháu đến. Bác coi cháu như người bạn nhỏ thân yêu của bác, vì thế bác thấy rất ấm lòng. Cháu sẽ có được mọi điều cháu muốn. Hy vọng, tiền bạc của bác sẽ đem lại niềm vui cho cháu, cháu gái ạ.”
Pollyanna sửng sốt khi nghe câu nói sau cùng của ông. Cô bé thốt lên: “Bác ơi, cháu xin bác dành tiền để cứu giúp những người đáng thương hơn là dành cho cháu.”
Gương mặt John Pendleton đỏ bừng lên. Ông muốn lên tiếng nhưng Pollyanna vẫn chưa nói hết ý mình: “Bác ơi, bác đâu cần đến cháu để cảm thấy vui vẻ ạ! Bác còn nhớ những tua trang trí bác tặng cháu và bà Snow, rồi đồng xu vàng bác tặng chị Nancy làm quà sinh nhật chứ?”
“Có, bác nhớ,” ông Pendleton ngắt lời. “Cháu không phải bận tâm đến điều đó. Những thứ bác có sẽ là của cháu. Bác đồng ý để cháu giúp đỡ những người đáng thương. Chỉ cần cháu thường xuyên đến với bác là bác thấy vui rồi.” Ông nhẹ nhàng nói.
“Nhưng cháu không thể bỏ Dì Polly mà đi như vậy. Dì ấy rất tốt với cháu.” Giọng Pollyanna rất lo lắng, em nhăn trán suy nghĩ.
Vẻ khó chịu lại xuất hiện trên khuôn mặt người đàn ông. Sự thiếu kiên nhẫn đã ngự trị trong bản tính của ông quá lâu và không chấp nhận bất cứ lời từ chối nào. Ông nói: “Dì cháu đâu cần cháu ở bên cạnh nhiều như ta cần đâu!”
“Sao bác lại nói thế ạ? Dì cháu vẫn vui khi có cháu ở bên mà.”
“Vui ư?” Ông Pendleton lớn tiếng cắt ngang. Ông đã mất hết kiên nhẫn. “Bà ấy chỉ làm tròn trách nhiệm của người dì ruột mà thôi. Biết nhau đã lâu, dù trong suốt thời gian mười lăm - hai mươi năm qua bác không thân thiết lắm với Dì Polly của cháu, nhưng bác chẳng lạ gì tính cách bà ấy! Dì cháu không phải người vui vẻ, dễ chịu đâu Pollyanna ạ. Dì cháu là một con người của trách nhiệm, nghĩa vụ, song tuyệt nhiên không biết cách để trở thành con người vui vẻ.”
Pollyanna thở dài đứng lên, đăm chiêu:
“Cháu sẽ hỏi ý dì cháu. Không phải là cháu không muốn ở đây với bác, nhưng...” Cô bé bỏ lửng câu nói bằng khoảng lặng im ngắn. “Dù sao, cháu cũng thấy mừng vì chưa kể cho dì mọi chuyện. Nếu không, chắc dì cũng sẽ thất vọng lắm.”
“Đúng rồi, Pollyanna. Nếu ngay từ đầu cháu đừng nhắc đến chuyện này thì tốt hơn.”
“Không đâu bác ơi, cháu chỉ kể nó với bác sĩ Chilton thôi, nhưng mà với bác sĩ thì không tính.”
“Cháu đã nói với bác với bác sĩ Chilton ư?” Ông sửng sốt kêu lên.
“Vâng ạ. Khi bác sĩ đến đón cháu tới đây.”
“Bác sĩ Chilton đã nói sao?” Ông nóng lòng hỏi.
Nghĩ ngợi một lúc, Pollyanna mới trả lời: “Bác ấy nói với cháu là bác ấy cũng đoán được bác muốn gặp cháu.”
“Vậy ư?!” Ông kêu lên, rồi bật cười.
Pollyanna không hiểu được tiếng cười kỳ lạ ấy.