Nguyên tác: 1973年のピンボール – 1973–Nen No Pinbouru
Số lần đọc/download: 0 / 95
Cập nhật: 2025-02-16 13:53:15 +0700
Chương 20
N
gười giảng viên tiếng Tây Ban Nha gọi lại vào thứ tư sau kỳ nghỉ cuối tuần tháng mười một. Ông bạn đồng nghiệp của tôi đã đi ra ngân hàng trước bữa trưa, còn tôi đang ăn spaghetti do cô thư ký làm trong phòng ăn-kiêm-bếp của văn phòng. Món spaghetti không tệ, bỏ thêm vài lá tía tô thái nhỏ thay cho húng quế. Có chăng là nấu thừa khoảng hai phút. Chúng tôi đang mải mê tranh luận nên chuẩn bị spaghetti ra sao thì chuông đổ. Cô thư ký ra nghe máy, trao đổi đôi ba câu, rồi nhún vai đưa nó cho tôi.
“Về chiếc ‘Phi thuyền’,” tay đó nói. “Tôi đã tìm ra một cái.”
“Ở đâu?”
“Nói bằng điện thoại thì hơi khó,” anh ta bảo.
Trong một thoáng, cả hai chúng tôi cùng im lặng.
“Anh nói gì nhỉ?” tôi thắc mắc.
“Ý tôi là khó mà giải thích qua điện thoại.”
“Phải nhìn mới biết hả?”
“Không,” anh ta vừa nói vừa nuốt nước bọt. “Vấn đề là, kể cả nó có đứng trước mặt anh thì vẫn khó mà giải thích.”
Không nghĩ ra gì để đáp lại, nên tôi chờ anh ta nói tiếp.
“Tôi không muốn tỏ ra bí hiểm và cũng không cố nói cho xong chuyện. Dù sao thì chúng ta có thể gặp nhau được không?”
“Được.”
“Vậy thì, năm giờ hôm nay?”
“Ổn đấy,” tôi đồng ý. “Nhân tiện, tôi có được chơi không?”
“Tất nhiên,” anh ta nói. Tôi cảm ơn rồi cúp máy. Sau đó tôi bắt đầu ăn tới đĩa spaghetti thứ hai.
“Anh đi đâu thế?”
“Đi chơi pinball. Chẳng rõ địa chỉ.”
“Pinball?”
“Đúng thế, đập bóng bằng mấy thanh gạt.”
“Em biết pinball là trò gì. Nhưng em hỏi thật, sao lại là trò đấy?”
“Có những thứ trên đời – nói thế nào nhỉ – không thể giải thích bằng triết lý của chúng ta.”
Cô thư ký tựa người vào bàn và chống cằm nghĩ ngợi.
“Chắc anh giỏi pinball lắm nhỉ?”
“Đã từng. Anh chỉ có đúng một thành tựu duy nhất ấy để mà tự hào.”
“Em thì chẳng có thành tựu nào.”
“Vậy thì cũng không có gì để mất.”
Trong lúc cô nghĩ ngợi thêm về chuyện ấy, tôi chén nốt phần spaghetti còn lại.
“Vật không còn thì ít còn ý nghĩa. Khi mất rồi sẽ mất cả hào quang. Người ta có nói thế.”
“Ai nói vậy?”
“Quên rồi. Nhưng cũng hợp đấy chứ.”
“Có gì trên thế giới này mà không bị mất không?”
“Phải có chứ. Em cũng nên tin như thế đi.”
“Em sẽ cố.”
“Hoặc anh là một kẻ lạc quan quá trớn. Nhưng anh không ngốc đến mức ấy.”
“Em biết mà.”
“Điều đó chẳng thể lấy làm tự hào, nhưng còn hơn là làm kẻ bi quan.”
Cô gật đầu. “Vậy là tối nay anh đi chơi pinball?”
“Ờ ha.”
“Nhấc tay lên nào.”
Tôi giơ thẳng hai tay lên trần, trong lúc cô tỉ mỉ kiểm tra dưới cánh tay áo len của tôi.
“Được rồi đấy, anh đi đi.”
* * *
Tôi chờ tay giảng viên tiếng Tây Ban Nha ở quán cà phê lúc gặp lần đầu, sau đó cả hai bắt taxi đi luôn. Đi lên đại lộ Meiji, anh ta nói. Khi chiếc taxi đã nổ máy và lăn bánh, anh ta mới lấy ra bao thuốc, rồi mời tôi một điếu.
Tay giảng viên mặc một bộ com-lê xám kèm cà vạt xanh với ba sọc chéo. Áo của anh ta cũng màu xanh, nhạt hơn cái cà vạt một gam màu. Tôi mặt áo len xám quần bò xanh, cùng đôi bốt sa mạc đã trầy. Tôi thấy mình như một gã sinh viên trượt môn bị gọi lên phòng thầy giáo.
Khi chiếc taxi đi ngang qua đại lộ Waseda, tài xế quay sang hỏi có đi tới nữa hay không. Rẽ vào đại lộ Meijiro, tay giảng viên đáp. Và thế là chiếc taxi đi thêm một đoạn nữa, rồi rẽ vào đại lộ Meijiro.
“Chắc còn xa lắm nhỉ?” tôi hỏi.
“Đúng, còn xa lắm.” anh ta trả lời, tìm điếu thuốc thứ hai. Hiện tại, tôi đành phải ngắm mấy cửa hàng đang lướt qua trước mặt.
“Tìm ra cái máy đó quả là khó nhằn,” anh ta nói. “Đầu tiên là hỏi qua một vòng những người trong hội kín của tôi. Hai mươi người, hai mươi kẻ “sành chơi”. Không chỉ ở Tokyo thôi không, mà trên cả nước. Nhưng tôi chỉ nhận được con số không tròn trĩnh. Không ai biết gì hơn tôi cả. Tiếp đến, tôi thử gọi cho một vài nhà phân phối máy cũ. Cũng không có nhiều lắm. Nhưng mất cả đống công sức để ngồi dò qua hết cái danh sách những cái máy mà họ từng sở hữu. Nhiều không xuể.”
Tôi gật đầu, nhìn anh ta châm điếu thuốc.
“Tạ ơn trời là tôi biết sơ qua về khoảng thời gian. Quanh quanh tháng 2 năm 1971. Do đó tôi đã bảo họ tìm thử. Của hãng Gilbert & Sands, ‘Phi thuyền’, số hiệu 16509. Thế là ra: mồng 3 tháng 2, 1971, bãi xử lý phế liệu.”
“Xử lý phế liệu?”
“Sắt vụn. Chắc anh biết phim Goldfinger, họ cũng nghiền nát hết thành một khối gọn ghẽ để đưa đi tái chế hoặc đổ xuống dưới cảng.”
“Nhưng anh có nói là…”
“Chờ nghe hết đã. Tôi đã bỏ cuộc, cảm ơn người ta và đi về. Nhưng anh biết đấy, có gì đó làm tôi thấy đau đáu. Cứ gọi là linh tính đi. Thậm chí còn chẳng phải. Ngày hôm sau, tôi quay lại chỗ nhà phân phối. Xong tôi đi tới khu xử lý phế liệu. Tôi nhìn họ làm việc khoảng nửa tiếng, rồi đi vào văn phòng của họ và đưa ra danh thiếp. Danh thiếp của một giảng viên đại học vẫn có một tí giá trị đối với những người không biết nó thật ra có ý nghĩa gì.”
Anh ta nói có phần nhanh hơn một tí tẹo so với trước đây. Và không hiểu vì lý do gì, tôi lại thấy hơi bồn chồn.
“Xong tôi bảo họ tôi đang viết một cuốn sách và cần tìm hiểu về ngành phế liệu.
“Thằng cha đó hết sức hợp tác, nhưng gã không biết gì về cái máy pinball hồi tháng 2 năm 1971. Đương nhiên, ngót hai năm rưỡi rồi, vả lại, họ không đi kiểm từng thứ từng thứ. Bốc hết vào và nghiền một phát là xong. Thế nên tôi mới hỏi thêm một câu. Giả sử như là, tôi muốn lấy một cái máy giặt hoặc khung xe đạp. Nếu trả đúng giá thì có được lấy đi không? Gã mới bảo, có chứ. Và tôi hỏi, đã ai lấy cái gì bao giờ chưa?”
Khung trời xế thu đóng lại nhanh cái rụp, bóng tối bắt đầu túa lên con đường. Chiếc taxi đang chạy ra đến vùng ngoại ô xung quanh.
“Nếu muốn hỏi chi tiết thì tôi nên đi hỏi giám sát ở trên lầu. Và thế là, tôi đi lên tầng và hỏi, có ai đã từng lấy ở chỗ họ một cái máy pinball hồi năm 1971 không? Có, tay giám sát bảo. Đến khi tôi hỏi đó là người như thế nào, ông ta đưa tôi một số điện thoại, nói họ được yêu cầu gọi vào số đấy mỗi khi nhận được bất kỳ cái máy pinball nào. Vậy là đã có đầu mối. Xong tôi hỏi thêm, cái người này đã lấy ở chỗ họ bao nhiêu cái máy pinball?
“Ông ta trả lời, có những cái khách hàng đó lấy ngay, có những cái khác thì không. Tên đó khó nói lắm. Nhưng khi tôi bảo ông ta nói ra con số ước chừng, ông ta bảo tôi rằng không ít hơn con số năm mươi.”
“Năm mươi cái?” tôi rống lên.
“Chúng ta đang đi gặp cái người đó bây giờ,” anh ta nói.