You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
hi chiếc xe ngựa chạy chầm chậm dọc đường số 18, Emily cảm thấy thật may mắn khi không có ai chú ý đến họ quá nhiều. Ngoại trừ mấy chiếc máy trực thăng đang vần vũ phía trên thành phố và cảm giác đau đớn mà cô phải chịu, nếu là vào một ngày khác thì có lẽ cô đã rất thích thú với chuyến đi này. Cô cố không để cho mí mắt sụp xuống. Cô thấy trong người nóng ran và biết là cơn sốt đang hoành hành. Thần Diana vẫn quàng tay ôm lấy cô và liên tục sờ trán cô.
“Cố lên, con gái,” bà dỗ dành, “không còn lâu đâu.”
Khi đang mê man trong cơn sốt, Emily cảm thấy như có tiếng mẹ cô đang nhẹ nhàng nói với mình, đang động viên cô hãy can đảm tiến tới. “Con sẽ cố, mẹ ơi.” cô lẩm bẩm.
Thần Diana khẽ ôm cô. Emily lơ mơ nghe thấy thần Diana nói chuyện với cha mình.
“Steve này, mẹ của Emily đâu?”
“Cô ấy đã mất cách đây ba tháng”, ông nói giọng buồn bã. “Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Em. Hai mẹ con rất thân thiết với nhau.”
Emily nghe bố mình trả lời và thấy cổ họng cô như thắt lại. Mẹ cô chắc sẽ rất thích Pegasus và chắc sẽ sát cánh cùng họ chiến đấu.
“Vậy nên con đang đau buồn à?” Thần Diana nhẹ nhàng nói. Bà ôm nhẹ Emily an ủi. “Con gái tội nghiệp của ta. Giờ thì ta đã hiểu.”
Chiếc xe đi lên Đại lộ số 1. Cố giữ cho đầu óc tỉnh táo, Emily ngắm những con đường đang vùn vụt lướt qua. Chẳng mấy chốc họ đã đi ngang qua tòa nhà Liên Hiệp Quốc. Cứ qua được một tòa nhà thì Emily lại lo sẽ gặp bọn Nirad rượt đuổi theo sau họ. Nhưng cho đến giờ thì chuyến đi hoàn toàn yên ả.
“Chú Steve, họ có cho xe ngựa đi trên cầu không?” Joel hỏi nhỏ.
“Không,” ông trả lời, “nhưng chú có mang theo thẻ cảnh sát đề phòng trường hợp có ai cố chặn chúng ta lại.”
Không lâu sau đó họ tiến tới lối để dẫn lên cây cầu ở ở Đường số 59.
“Đến nơi rồi đấy.” Steve nói to với Pegasus. “Mi muốn chúng ta đi theo con đường ở dưới mấy khung sắt của chiếc cầu hay đi trên làn đường không có mái che bên ngoài cùng?”
Pegasus hí lên vài lần và khịt khịt mũi.
Thần Diana nghiêng người về phía trước để dịch lại: “Nó nói nó muốn đi trên mấy chỗ thoáng để phòng hờ có chuyện gì không hay xảy ra. Nó nói rằng đôi cánh của nó đã hồi phục lại nhiều rồi và nó có thể kéo luôn cả cái xe nếu cần thiết.”
“Nếu nó chắc chắn như vậy thì...” Steve nói, “Pegasus, hãy đi theo phía bên phải nhé. Như thế chúng ta sẽ lên được làn đường bên ngoài cùng.”
Khi chiếc xe ngựa chạy đến khu vực này, họ thấy xe cộ chạy nườm nượp trên cầu.
“Hình như đang có rất nhiều người muốn rời khỏi thành phố giống chúng ta đó.” Joel nói. “Làn đường bên ngoài cùng đang bị kẹt xe đấy ạ. Tất cả các xe đều bị kẹt không di chuyển được.”
“Chỗ kia đi được kìa.” Thần Diana gợi ý và chỉ vào làn đường ở giữa cầu, chỗ có mái che. Chúng ta phải vào đó để đi tiếp.”
“Mi đã nghe quý bà nói rồi đấy, Pegasus,” Steve nói, “hãy đưa chúng ta lên cầu và thoát khỏi khu Manhattan nào.”
Khi chiếc xe ngựa nhập vào dòng xe cộ đang lưu thông trên đường, họ nghe những âm thanh lóc cóc kỳ lạ trên nền cầu bằng thép. Những chiếc xe khác giảm tốc độ khi họ đi ngang qua, nhưng lại không nhìn vào chiếc xe ngựa.
Khi vừa đi được nửa đường, Emily thấy họ đang đi ngang qua khu Đảo Roosevelt. Cô cố nhớ lại lần cuối cùng cô đã có mặt ở đó. Đó là lúc mẹ cô còn sống, cũng phải hơn một năm rồi. Họ đã làm một chuyến đi ra khỏi thành phố vào cuối tuần. Cô nhớ là cô đã rất hào hứng khi được đi đến đảo Long và Công viên Wildwood của tiểu bang. Emily nhớ cô đã rất hạnh phúc khi họ đã có thời gian đi bơi cùng nhau và... “Ui cha.” Steve nói, “không ổn rồi.”
Thoát ra khỏi dòng ký ức đang ùa về, Emily cố gắng tập trung chú ý. Dòng xe cộ đang lưu thông bắt đầu chạy chậm lại rồi ngừng hẳn.
“Mọi người nhìn đằng kia kìa, tất cả xe cộ đã dừng lại. Joel lo lắng khi chỉ vào những làn đường khác đi theo hướng ngược lại.
Pegasus cũng hí lên một tiếng cảnh báo và bắt đầu ngúc ngoắc đầu. Tai nó dỏng về phía trước và nó nhe răng ra.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Thần Diana chồm tới phía trước, nhìn xung quanh rồi hỏi.
“Tôi có một linh cảm xấu về chuyện này.” Joel nói.
“Pegasus cũng vậy.” Thần Diana cũng đồng ý.
Emily ngồi dậy, nhìn quanh chiếc xe. Khi cô nhìn về phía lối vào ở phía sau cây cầu, mắt cô mở to sợ hãi. Chỉ cách xe ngựa của cô vài chiếc xe là cả một hàng dài xe tải của quân đội. Những người lính nhảy xuống khỏi xe và giương vũ khí lên.
“Bố...”
Đột nhiên từ hai bên cầu, hàng loạt những chiếc trực thăng được trang bị vũ khí đâm bổ xuống và lượn lờ trên đầu họ. Hàng loạt vũ khí chĩa thẳng vào chiếc xe ngựa.
“Đây là một cái bẫy!” Cha cô gào lên.
“Và tất cả chúng ta đã sập bẫy.” Joel hét lên.
“Không được di chuyển! Hãy ở yên tại chỗ!” Một giọng nói cảnh cáo vang lên từ loa phóng thanh đặt trên một trong những chiếc trực thăng đó. “Các bạn đã bị bao vây rồi, hãy ở nguyên vị trí!”
Không dừng lại, Steve nhảy ra khỏi chiếc xe. “Joel, giúp chú nào. Chúng ta phải giải thoát cho Pegasus!”
Emily cố đứng lên, nhưng cái chân bị nhiễm độc của cô không thể chịu nổi sức nặng của thân hình cô. Cô ngã ngồi xuống lại trên ghế. Cô không thể nhúc nhích được nữa. Tất cả những gì cô có thể làm là giương mắt nhìn trong khi thần Diana đứng lên và giơ ngọn giáo lên không trung. Bà chuẩn bị chiến đấu chống lại quân đội.
“Đừng, thần Diana ơi!” Emily yếu ớt đưa tay ra chạm vào phần đuôi của ngọn giáo. “Họ sẽ giết bà mất. Hãy đi với Pegs. Làm ơn rời khỏi đây đi ạ! Hãy cứu lấy vùng núi Olympus!”
“Đừng có nói những lời ngu xuẩn như thế nữa.”
Thần Diana đáp trả lại. “Ta không cho phép những tên ngu xuẩn kia làm hại cháu. Nếu họ muốn chiến đấu, ta rất sẵn lòng chống trả!”
Tất cả mọi người đều nghe tiếng bước chân chạy rầm rập trên cầu khi quân lính bắt đầu bao vây họ từ nhiều phía.
“Nó được tự do rồi!” Steve la lên khi kéo sợi dây da cuối cùng ra khỏi người Pegasus. Joel xé cái chăn ra khỏi cánh nó rồi vỗ vào mông con tuấn mã.
“Đi đi, Pegasus! Hãy đi đi!” Joel gào lên. “Hãy ra khỏi đây! Đi tìm Ngọn lửa đế cứu cả hai thế giới của chúng ta.”
Thoát khỏi sợi dây cương, Pegasus quay lại và chạy về phía chiếc xe ngựa. Nó hí lên thật to với Emily, cố vươn về phía trước để chạm tới áo cô bé và nâng cô lên.
“Không! Pegs! Chị không thể nhúc nhích được.”
Emily la lên khi cô yếu ớt đưa tay chạm vào con tuấn mã. “Hãy đi đi em! Hãy mang thần Diana theo và rời khỏi đây! Đừng để cho bọn họ bắt được em!” Nước mắt Emily chảy dài khi cô cố gắng đẩy đầu con ngựa ra.
“Làm ơn đi mà, đi đi cưng.”
“Dừng lại!” Vài người lính đã tới gần và giơ vũ khí lên. “Giơ tay lên và không được nhúc nhích.”
“Đi đi Pegs!” Emily la lên với toàn bộ sức lực còn lại của mình.
Không khí đầy những tiếng nổ lốp bốp thật lạ.
Thoạt đầu, Emily nghĩ mấy người lính đang bắn đạn vào họ. Nhưng rồi cô thấy vô số phi tiêu bằng lông vũ tấn công vào Pegasus. Chỉ một lúc sau, một phần tư mông của nó giống như một cái đệm để cắm kim găm đầy những phi tiêu màu sắc sặc sỡ.
“Cái trò điên rồ gì thế này?” Thần Diana kêu lên tức giận khi bà cũng bị những phi tiêu gây mê bắn trúng. Bà giận dữ giật chúng ra khỏi hai cánh tay và ném đi.
Steve và Joel cũng bị trúng phi tiêu. Ngay lập tức họ đổ gục xuống, bất tỉnh.
Nhờ vào vị trí của mình nên Emily chưa bị trúng tên. Nhưng vì ngày càng có nhiều người tiến về phía họ, Pegasus mở rộng cánh để che chở cho cô và hứng hết những mũi phi tiêu nhắm vào cô.
“Đừng lo cho chị, Pegs.” Emily khỏe. “Làm ơn đi đi mà!”
Nhưng Pegasus không chịu đi. Nó đứng thẳng lên trên hai chân sau, ngửa đầu ra rồi rít lên giận dữ. Hai chân trước của nó hất mạnh lên không trung, cảnh báo sẽ có một cái chết đau đớn cho bất cứ tên lính nào dám tiến lại gần.
Thần Diana cũng tham gia vào trận chiến, bà giơ ngọn giáo lên chuẩn bị chiến đấu.
Rồi Emily cảm thấy cố cô nhói lên thật mạnh khi có một phi tiêu đã nhắm trúng đích. Cô nghe thấy tiếng Pegasus kêu lên giận dữ và thấy nó lao nhanh về phía trước để tấn công vào đám lính trước khi mọi thứ trở nên tối sầm lại.
Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus