Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Chương 21
T
háng 4 năm 1816. Đơn xin chính thức công bố chấm dứt cuộc đời của bá tước Islay đang được xử lý ở tòa công lý thù Theo nhận được một bức thư từ một trong hai mươi tám thám tử Bow Street đã trở về Anh.
Nhưng bức thư này khác – nó có tin tức. Cô ngồi im lặng với bức thư trong tay, nhìn nó chăm chú.
Nếu James còn sống, thám tử, một người đàn ông tên là Badger, chắc chắn đã viết Tôi đã tìm thấy chồng phu nhân, chứ không phải Tôi có tin tức. Bụng cô dâng lên cảm giác u sầu mãnh liệt đến mức có thể sờ được, như một quả tim khác đập bên dưới quả tim thứ nhất. Cô gọi quản gia mới – Maydrop, và ra lệnh cho ông ta mời Pinkler-Ryburn đến ngay chiều hôm đó. Badger hóa ra là một người đàn ông rậm lông và ngăm đen, chân vòng kiềng và trông hung hãn. Người ta có cảm giác rằng bọn tội phạm sẽ thấy khá hối hận nếu bị Badger bám đuôi.
“Râu anh ta như cá trê,” Cecil thì thầm, nhưng Theo lo lắng đế mức không cười nổi. Họ đang ngồi cùng nhau trên tràng kỷ, Badger ngồi trong chiếc ghế đối diện. Theo bồn chồn đến mức cảm thấy có ruồi bay trên dầu, vậy nhưng Badger vòng vo giải thích phương pháp mà không đi thẳng vào vấn đề. Anh ta tốn cả đống thời gian để giải thích chính sách nơi mình được thượng cấp bổ nhiệm, mình đưa theo bao nhiêu người, thuê bao nhiêu người ở đảo, mất bao lâu để đi thuyền tới bến cảng đầu tiên. Lần đầu tiên sau nhiều năm trời Theo có thôi thúc muốn cắn móng tay, một thói quen mà cô đã từ bỏ từ thời đi học.
“Tây Ấn,” Badger tiếp tục, “không văn minh theo tiêu chuẩn của chúng ta, và tôi sợ rằng tôi đã phải hối lộ rất nhiều để có được thông tin mình cần.” “Anh có tìm được chồng tôi không?” Theo cắt ngang. Cô không thể đợi lâu hơn.
“Không,” Badger đáp lại. Cô nuốt nước bọt. “Nhưng anh có tin về anh ấy.”
“Tôi tin rằng ngài ấy chưa chết vào năm 1810,” Badger nói, nhìn xuống tập giấy mà anh ta đã đặt trên đầu gối, “Ngài ấy… ờm….” Vẻ chê bai hiện lên trên mặt anh ta. “Anh ấy đang sống cùng một người phụ nữ khác,” Theo nói thẳng.
“Ngài ấy từng là hải tặc.” Cecil thở dốc, và Theo kêu lên – vì kinh hãi hay ngạc nhiên thì cô không dám chắc.
“Không thể nào,” một giây sau cô nói. Badger liếm ngón tay và lật sang một trang khác. “Ngài ấy đã được gọi là Bá tước bởi nhiều nhóm tội phạm khác nhau. Tôi có thể nhắc lại cho phu nhân vào thời điểm này James Ryburn sở hữu tước vị Bá tước Islay. Ngài ấy đã liên hợp với một hải tặc khác có tên là Griffin Barry.”
“Cái tên đó nghe khá quen,” Cecil nói. “Barry thật ra cũng là một quý tộc…,” Badger nhìn họ chê bai, như thể bản thân họ phải chịu trách nhiệm cho những thành viên sa đọa của giai cấp mình, “…và sau khi cân nhắc tôi thấy rằng ngài Griffin đã đưa Bá tước Islay vào con đường xấu xa và phạm tội này.”
“Phạm tội!” Cecil lại thở dốc. “Anh họ James của tôi sẽ không phạm tội! Tôi dám cá cả tính mạng.” “Tôi khuyên ngài không nên làm thế,” Badger phát biểu, “Hoạt động thực sự của Bá tước và Barry còn nằm trong vòng nghi vấn, có những người quả quyết rằng Barry chỉ tấn công các tàu hải tặc, ít nhất là sau khi ngài ấy nhập hội với Bá tước. Có nhiều chứng cứ cho hoạt động hải tặc của Barry trước năm 1808, nhưng sau năm đó, ngài ấy đã tuyên bố mình là ‘tàu săn hải tặc’, một tên gọi có được vì tấn công đồng nghiệp của mình.” Anh ta dừng lại. “Đối với những công dân tuân thủ luật pháp thì sự khác biệt đó rất mong manh.”
“Không thể!” Theo nói, lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì mẹ mình không còn sống. “Nếu vị ‘Bá tước’ này có liên hệ với anh họ của tôi,” Cecil nói, “thì tôi dám chắc rằng anh ta chỉ tấn công tàu hải tặc. Anh ấy là một người đàn ông trọng danh dự và sẽ không nghĩ đến việc làm hại những tính mạng vô tội cũng giống như sẽ không… chơi bạc bịp!”
Theo nắm tay anh ta và siết nhẹ. Giá mà James ở đây để nghe Cecil mạnh mẽ biện hộ cho anh. “Điều gì đã xảy ra với Bá tước?” cô hỏi, “Anh ta bị giết à?” “Có cả một huyền thoại được dựng nên quanh con tàu của người đàn ông này, tàu Poppy 2, nhưng không một ai kể cho tôi số phận của nó,” Badger nói, “dù, tất nhiên, tôi đã để lại người ở đó để tìm hiểu. Họ đang di chuyển qua các đảo để dò hỏi thêm, trong khi tôi về đây hết tốc lực. Đến ngày tôi trở lại Anh quốc, điều duy nhất được xác định là Griffin Barry nói trên từng có một đối tác có tên là Bá tước. Nhưng không lâu sau đó, Bá tước được thay thế bởi một kẻ đáng sợ có tên là Jack Hawk.”
“Jack!” Theo kêu lên. “Jack không khác James là mấy.” Trong khi cô muốn mọi bằng chứng cho thấy anh có thể còn sống, cô không dám chắc mình thích ý kiến đó. Điều đó có nghĩa James của cô là hải tặc, một tên tội phạm khát máu bắt những người vô tội nhảy xuống đại dương. “Dù tôi vẫn không tin điều đó đâu,” cô nói thêm. “Tôi đồng ý rằng có sự tương đồng giữa hai cái tên đó,” Badger nói, “Nhưng chỉ đến thế mà thôi. Tôi có hai người vẽ tranh của của anh chàng Jack Hawk này, vì anh ta nổi tiếng ở những vùng đất đó. Anh ta có cả một nhóm phụ nữ ái mộ, xin phu nhân thứ lỗi cho sự khiếm nhã. Không có khả năng Bá tước và Jack Hawk là một. Theo mô tả, Hawk là một gã to con khổng lồ, đầu cạo trọc và có hình xăm ngay dưới mắt phải.”
“Hình xăm?” Cecil lặp lại. “Hình xăm là cái quái gì vậy?” Theo hỏi.
“Hình ảnh được cấy vào da bằng màu nhuộm và kim,” Badger nói, “Tôi thấy ít có khả năng một người Anh, chưa nói đến một quý tộc, sẽ trải qua quá trình man rợ đó, nó vừa đau đớn vừa không thể gột bỏ. Tôi đã thấy vài ví dụ khi còn ở trên đảo, và chúng cực kỳ dã man.” “Tôi đồng ý với anh rằng chúng ta có thể bỏ qua khả năng ngài Islay và gã hải tặc là một,” Theo nói, “Trên thực tế, tôi thấy giả thuyết trước của anh cũng khó tin tương tự, Badger. Việc Griffin Barry là quý tộc không phải bằng chứng thích đáng để kết luận rằng một gã tội phạm có tên là Bá tước có liên hệ với chồng tôi.”
“Tôi sợ rằng chúng tôi không thể trao phần thưởng cho thông tin này,” Cecil đồng ý, xen vào, “Ngài Islay không bao giờ là hải tặc, tôi thấy giả thuyết đó rất khó tin, nó còn sỉ nhục ký ức về anh ấy nữa.” Theo bỏ qua “ký ức,” Cecil ngày càng ít nói về anh họ mình bằng thì hiện tại. Cô có thể hiểu được, sau rốt thì, James đã đi gần bảy năm.
“Tôi đã bị xen ngang trước khi kịp trình bày bằng chứng với phu nhân,” Badger nói, trông khoái chí như một con mèo ăn đuôi chuột. Anh ta thò tay vào túi áo ngực và rút ra một ví nhỏ bằng vải flannel, mở nó ra. Nó đựng một cái hộp nhỏ.
Và bên trong chiếc hộp… một lọn tóc màu đồng sang brandy. “Tôi không thấy được tầm quan trọng của vật mà anh đang cầm,” Cecil nói, ngả ra sau, phẩy tay. “Một chiếc hộp xỉn với một lọn tóc…” Anh ta nhìn sang Theo và ngừng lại.
“Đó là tóc của tôi,” Theo nói, môi cử động khó khăn, “James đã cắt nó vào đêm tân hôn của chúng tôi. Thật ra là sáng hôm sau.” Cô chìa tay ra, “Tôi có thể cầm nó được chứ?” Badger đưa nó ra. Chiếc hộp, như Cecil nói, xỉn và không đặc biệt đáng giá. Vậy nhưng không thể nhầm mái tóc của chính cô. Cô đã dành quá nhiều năm để than phiền về những màu sắc kỳ cục của nó.
“Nó không nhất thiết là tóc của cô,” Cecil nói, nhìn xuống tay cô, “Tôi đồng ý rằng có vài điểm tương đồng, nhưng màu tóc của cô sáng hơn nhiều.” “James đã cắt tóc bên dưới để không ai nhìn thấy. Lọn tóc này sẫm hơn, nhưng anh thấy đấy, nó có đủ sự kỳ cục của tóc tôi. Như một con ngựa vằn màu vàng, James luôn nói vậy.” Đau đớn, cô thấy giọng mình run rẩy.
“Anh đã tìm thấy thứ này ở đâu vậy?” Cecil nói với Badger, ngay lập tức khẽ siết nhẹ tay Theo, “Dù tôi không nghĩ lọn tóc này nhất định là của Phu nhân Islay đâu.” “Rõ ràng là nó đã bị đánh cắp từ người đàn ông có tên là Bá tước. Tôi đã nói rằng sẽ trả một trăm bảng, một khoản tiền nhỏ, để đổi lấy bất kỳ bằng chứng nào chứng minh sự tồn tại của ngài công tước. Trên đường tìm kiếm, tôi đã đề xuất sẽ trả thêm cho bất kỳ chi tiết nào về gã hải tặc có tên là Bá tước. Thứ này đã được mang tới cho tôi sau đó.”
“Vậy nhưng không ai biết chuyện gì đã xảy ra với những người đàn ông đó à?” Theo hỏi nhỏ. Các ngón tay run rẩy, cô đóng hộp lại. Chỉ nhìn lọn tóc thôi cũng mang lại niềm vui vô bờ bến của ngày hôm ấy. Cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy nữa. Badger lắc đầu. “Tàu Flying Poppy không còn được nhìn thấy ở khu vực đó trong khoảng ba bốn năm, một điều không có gì kỳ lạ. Griffin Barry hoạt động trên khắp đại dương. Anh ta được nhắc đến quanh Ấn Độ lẫn gần Canada. Họ gọi anh ta là ‘cá chuồn’ và nhiều tên tương tự.”
“Và khi Poppy quay lại, Bá tước đã biến mất.” “Chính xác. Và điều quái quỷ là mấy năm qua cũng không có ai nhìn thấy tàu Poppy nữa, và tôi cũng không nghe ai nói đến nó nữa. Vậy nên có khả năng Barry đã chìm xuống đáy biển, mang theo sự thật về những gì đã xảy ra với ngài Islay.”
Sau đó là một khoảng im lặng. Badger đã tường thuật xong. Theo là người phải nói ra những gì cần nói, “Anh ấy đã mất.” Cô nắm chặt lấy chiếc hộp nhỏ bằng kim loại xỉn màu. “James đã chết.” Badger gật đầu, ánh mắt không chút thương cảm. “Tôi sợ là thế. Hải tặc là một nghề kinh khủng, và tôi thấy ngạc nhiên vì đức ngài sống sót qua một hai tháng, chứ chưa nói là lâu như vậy. Bá tước Islay bị đặt vào tình thế bất lợi, bao quanh bởi những kẻ phạm pháp, những kẻ sẽ bắn vào lưng anh thay lời chào.”
“Đây là một câu hỏi khá khiếm nhã, nhưng tôi sợ rằng mình phải hỏi,” Cecil xen vào, “Liệu có khả năng anh họ tôi để lại con rơi ở đâu đó trên các hòn đảo không? Tôi không thích ý nghĩ một người nhà Ryburn phải trưởng thành dưới hoàn cảnh bất lợi đó.” Tim Theo nhỡ mất một nhịp.
Nhưng Badger lắc đầu. “Jack Hawk mới là người nổi tiếng với phụ nữ. Theo những gì tôi biết, gã tội phạm đó đã để con rơi khắp Đông Ấn, anh ta có danh tiếng đi kèm với điều đó. Nhưng Bá tước có tính cách khác hẳn.” “Tính cách như thế nào?” Theo hỏi, tim cô như vỡ nát dưới xương ức.
“Không ai thấy anh ta đến chỗ một phụ nữ nào hết,” Badger nói, giờ mắt anh ta đầy vẻ thông cảm, “Điều đó cho thấy dù sa vào nghề nghiệp khá bất thường này, Bá tước Islay không vứt bỏ mọi phẩm chất đặc trưng của quý tộc Anh. Và tất nhiên, ngài ấy đã giữ gìn chiếc hộp đó.” “Tôi mừng vì ngài công tước quá cố không còn sống để nghe điều này,” Cecil lầm bầm, “Nó hẳn sẽ đưa ông ấy xuống mồ.”
Họng Theo phát ra một tiếng nức nở mạnh mẽ đến mức cô cảm thấy miệng mình vặn vẹo. James đã chết, bị chết bởi một gã hải tặc, cơ thể anh hẳn đã bị quăng xuống biển. Và anh đã mang theo lọn tóc của cô khi rời khỏi Anh quốc. Cô không thể chịu nổi điều đó… không thể chịu nổi. Cô đứng dậy và tay Cecil rời khỏi cánh tay cô. “Xin thứ lỗi,” cô nói, cảm thấy nước mắt tràn xuống mặt.
Badger đứng dậy và gật đầu. Anh ta có vẻ đã quen truyền đi nhiều tin tức khủng khiếp. Cecil đang cố đứng dậy từ chiếc tràng kỷ thấp. “Đi đi,” anh ta nói, hơi hổn hển, “Tôi sẽ nói chuyện với Badger thêm vài phút nữa. Tôi sẽ gặp cô sau.”
Theo chạy ra khỏi phòng, tay nắm chặt chiếc hộp nhỏ..