Số lần đọc/download: 1029 / 10
Cập nhật: 2015-10-23 10:46:32 +0700
Chương 21
Q
ua ô kính cửa sổ, Ngân Hằng đứng bên dưới cầm một cái bánh kem nhỏ, trên đó dốt hai cây nến hiển thị năm sinh nhật cậu.
Lâm Phong ngây người nhìn Ngân Hằng đang đứng bên dưới ngước nhìn về phía cậu. Hai người họ nhìn nhau trong im lặng, không gian trầm lại trong đêm tối, ngoại trừ ánh nến bập bùng len lỏi cháy.
Chầm chậm, chầm chậm, Ngân Hằng mĩm cười hát bài happy birthday, hát xong cô bèn gọi:
– Mau xuống thổi nến đi.
Lâm Phong siết chặt tay lưỡng lự dưới ánh mắt chờ đợi của Ngân Hằng, mắt cô long lanh dưới ánh nến càng cuốn hút. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Ngân hằng khẽ run lên một cái, cô cố sức dùng tay giữ lại ánh nến đang bị ngọn gió uy hiếp dập tắt.
Lâm Phong quyết định quay người chạy xuống dưới. Vì Ngân Hằng đứng bên hông nhà cậu, nên Lâm Phong chạy ra từ cửa sau. Cậu chạy rất nhanh, cho nên khi đứng trước mặt Ngân Hằng, hơi thở cậu dồn dập
Ngân hằng thấy Lâm Phong cuối cùng cũng chịu xuống thì vui mừng chìa chiếc bánh kem nhỏ trên tay mình trước mặt cậu nói:
– Thổi nến đi.
– Cùng thổi nến đi – Lâm Phong bỗng buộc miệng yêu cầu.
Ngân Hằng mĩm cười gật đầu, cả hai liền cùng nhau thổi tắt nến.
– Sinh nhật vui vẻ – Ngân hằng khẽ lên tiếng chúc mừng.
– Cám ơn – Lâm Phong ngượng ngùng khẽ cười đáp.
Lại một cơn gió lạnh thổi qua khiến Ngân hằng khẽ run lên. Lâm Phong thấy vậy liền sờ tay cô thấy nó lạnh ngắt thì hốt hoảng nói.
– Bạn đứng đây bao lâu rồi, đang trời chở lạnh mà. Sao lại ngốc như vậy.
– Mình không biết rõ đứng từ đây thì vị trí phòng của bạn ở cửa sổ nào nên đã đứng nhìn rất lâu – Ngân Hằng ngượng ngùng đáp. Vào ra nhà Lâm Phong nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ quan sát kỹ nhà của cậu nên đến khi tìm lại bị rối trí vì những cửa sổ và rèm cửa giống nhau.
Lâm Phong đưa tay giúp cô cầm cái bánh kem, tay kia nắm tay cô giục:
– Vào nhà đi.
Ngân hằng ngoan ngoãn để Lâm Phong kéo mình vào bên trong, cảm giác ấm áp từ bàn tao to lớn của cậu tỏa ra bao trùm lấy bàn tay lạnh giá của cô, chẳng mấy chốc cảm thấy ấm áp. Tim cô đập rộn rã vang lên niềm vui sướng, cuối cùng đã có thể gặp được cậu rồi.
Vừa bước, Ngân Hằng vừa quan sát Lâm Phong, cậu dường như đã gầy đi rất nhiều, làn da hơi ngâm giờ đã đen đi rất nhiều. Sắc mặt hốc hác tiều tụy, trong đôi mắt còn có tia máu ẩn chứa nhiều tâm sự buồn. Ngân hằng chỉ thầm lén thở dài.
Cả hai người đi bằng cửa sau vào nhà rồi đi thẳng một mạch vào phòng Lâm Phong mà không gặp bất cứ ai trong nhà. Ngân Hằng đoán là mọi người đã trở về phòng mình hết.
Bước vào phòng Lâm Phong, không khí trở nên ấm áp dễ chịu vô cùng. Lâm Phong đặt cái bánh xuống bàn rồi nói:
– Ngồi đi, mình đi rót cho bạn một ly nước ấm.
Ngân hằng gật đầu đồng ý. Lâm Phong liền đi ra, Ngân hằng bèn đưa mắt nhìn căn phòng đã lâu mình không bước chân vào.
Cô phát hiện trên mặt bàn có mấy tấm hình chụp mình ở buổi cấm trại bèn cầm lên xem. Tất cả đều là hình chụp nghiêng, giống như người chụp đã lén lút chụp lại nó. Trên bàn còn đặt lọ thủy tinh nhỏ, lọ thủy tinh mà hai người đã trao đổi cho nhau, trong đó còn chứa một mảnh giấy nhỏ mà cô đã viết.
Ngân hằng cầm cái lọ thủy tinh lên mân mê, cũng lôi chiếc lọ mà mình đang giữ ra đặt chúng lại gần nhau rồi đứng thần người chìm vào suy nghĩ.
Lâm Phong bê ly nước bước vào thấy cô đang cầm chiếc lọ thì có chút đau khổ hỏi:
– Bạn muốn lấy lại nó à!
Ngân Hằng nghe hỏi thì giật mình quay lại nhìn Lâm Phong ngớ người một chút rồi nhớ ra bản thân đã bảo với chị Lâm Tình muốn Lâm Phong đích thân đem trả cho mình cái lọ thủy tinh này.
– Mình chỉ là muốn gặp bạn nên mới nói thế – Ngân Hằng bèn giải thích.
– Gặp rồi thì sao. Mình sẽ chẳng cho bạn một lời giải thích nào đâu – Lâm Phong khàn giọng xoay lưng lại đáp.
– Vì sao – Ngân hằng bước tới đối diện với Lâm Phong tròn mắt nhìn cậu hỏi.
– Mình chỉ muốn tốt cho bạn thôi – Lâm Phong khước từ ánh mắt của cô, cậu lần nữa xoay lưng né tránh.
– Tình yêu của con người chỉ có thể nói yêu hoặc là không yêu. Chứ nó không phải món hàng mua ở chợ mà nói là tốt hay không tốt. Tình yêu cũng giống như một ly cà phê, nếu bạn không nhìn kỹ bên trong mà cứ thế bê uống, chỉ nhận được vị đắng của cà phê. Nếu bạn chịu nhìn kỹ, bạn sẽ thấy bên dưới có một lớp đường, dùng muỗng khuấy trộn lớp đường tan ra, thì khi uống, bạn sẽ có một hương vị đậm đà ngon tuyệt khó quên. Bạn có biết không, mình chính là vị cà phê đắng đó, còn bạn là lớp đường kia. Chính bạn đã hòa trộn vào mình để bản thân mình trở nên tuyệt hơn, chính bạn đã cho mình biết thế nào là yêu.
Cô bước tới đối diện với Lâm Phong lần nữa, buộc cậu nhìn sâu vào mắt cô trong im lặng.
– Có một câu chuyện thế này – Ngân Hằng lên tiếng – Có một vị thần rơi xuống một cái hố nhưng không cách nào lên được. Thế là vị thần đó bèn cầu cứu các vị thần khác đi ngang qua, nào là thần sức khỏe, thần giàu có, thần tham lam ….nhưng chẳng ai chịu giơ tay cứu vị thần đó lên cả. mãi cho đến khi vị thần thời gian đi ngang qua, thần thời gian mới đưa tay cứu vị thần dưới hố lên. Bạn có biết vị thần dưới hố là vị thần nào hay không?
Lâm Phong bị cái nhìn của Ngân Hằng làm bất động, tim cậu run lên trước cảm xúc trong lòng mình, nghe cô hỏi bèn lắc đầu.
– Đó là thần tình yêu – Ngân hằng nhẹ nhàng nói – Sự giàu có, sức khỏe hay bất cứ thứ gì, chẳng có cái nào có thể tồn tại mãi mãi theo thời gian cả. Chỉ có tình yêu mới tồn tại mãi mãi với thời gian. Thần thời gian biết rõ điều đó cho nên mới cứu thần tình yêu…. Dù sau này, bạn có xảy ra chuyện gì đi nữa, mình cũng muốn ở bên cạnh bạn, mình sẽ dùng thời gian để chứng tỏ tình cảm của mình đối với bạn.
Cho mình cơ hội có được không?
Ánh mắt cô chân thành, lời nói xúc động khiến cho Lâm Phong cảm thấy rất hạnh phúc. Cậu đưa tay ôm chầm lấy Ngân hằng, siết thật chặt cô vào lòng mình, chiếc ly trên tay cậu rơi xuống vỡ tan.
Ngân Hằng cũng ôm lấy cậu tựa đầu vào lòng ngực cậu lắng nghe nhịp đập của hai con tim. Giờ phút này, họ thật sự cảm nhận được tình cảm của mình, đó là yêu và được yêu.
Hạnh phúc kéo đến bất ngờ khiến trái tim bỗng chở nên cuồng nhiệt, Lâm Phong cúi đầu hôn lên đôi môi của Ngân hằng.
Nếu tình yêu là viên kẹo ngọt thì viên kẹo này quá đỗi ngọt ngào, trần ngập hương vị hạnh phúc, khiến người ta ngây ngất.
Nụ hôn kéo dài trong hơi thở cuồng nhiệt của tuổi trẻ, xích những trái tim cô đơn lại gần nhau hơn.
– Cốc …cốc …cốc …
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên làm gián đoạn nụ hôn ngọt ngào của hai người. Ngân Hằng vội buông Lâm Phong ra, hai người đỏ mặt nhìn nhau rồi quay mặt đi.
– Phong! Mẹ nghe tiếng vỡ, xảy ra chuyện gì vậy.
– Không có gì đâu ạ, con lỡ tay làm vỡ cái ly thôi – Lâm Phong bèn lên tiếng trả lời.
– Con không sao chứ, nếu con thấy không khỏe thì …
Lâm Phong lo lắng liếc về phía Ngân Hằng, cậu vẫn chưa muốn nói cho cô nghe về bệnh tình của mình, vội vã trả lời để cắt ngang câu hỏi của mẹ mình.
– Con khỏe mẹ à, con không sao.
– Ừ, có gì thì gọi cho mẹ ngay.
– Con biết rồi.
Tiếng động bên ngoài dần xa, Lâm Phong ngượng cười nói:
– Mẹ mình lúc nào cũng xem mình như một đứa trẻ.
Ngân Hằng cũng cười, cô cũng không muốn Lâm Phong biết cô đã biết rõ về bệnh tình của cậu. Cô biết cậu đang cố giấu bệnh tình của mình. Không ai muốn nhận được sư thương hại từ người khác cả.
Cô đã lên mạng tìm hiểu về căn bệnh này. Cách điều trị tốt nhất là thay tủy thích hợp. Nhưng để tìm được tủy thích hợp lại vô cùng khó, người nhà cậu đã vô vọng. Tia hy vọng cuối cùng là ở Minh Nhật, người an hem cùng cha khác mẹ với Lâm Phong.
Nhưng với những đau khổ mà mình gánh chịu đã trở thành nổi oán hận khôn nguôi trong lòng cậu. Minh Nhật căm ghét Lâm Phong, điều này cô có thể thấy rõ, có lẽ là do hoàn cảnh sống quá ư khác biệt giữa hai người bọn họ.
Con người luôn có sự ích kỷ của bản thân, trước những mâu thuẫn gia đình, bây giờ là sợi dây tình cảm ràng buộc giữa ba người bọn họ. Liệu Minh Nhật có sẵn lòng giang tay cứu giúp Lâm Phong hay không?
Dù là thế nào, cô hy vọng tình người, tình máu mủ torng Minh Nhật sẽ chiến thắng sự hận thù trong lòng cậu. Bằng mọi giá, cô sẽ thuyết phục Minh Nhật, chỉ sợ rằng…đến cả Minh Nhật cũng không thích hợp.
Đến lúc đó…
Tia hy vọng nhỏ nhoi này cũng trôi qua …..
Nỗi đau sẽ kéo dài hơn, sự thất vọng sẽ càng cao.
Cho đến nhưng giây phút đó, cô muốn ở bên cạnh Lâm Phong, trân trọng từng phút giây họ có được. Dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ cùng Lâm Phong vượt qua, nấc thang cuộc đời của họ sẽ in dấu chân của cả hai.
Ngân Hằng về nhà, cô thấy ba mình đang ngồi trên ghế trầm tư suy nghĩ, ông gần như không nhận thấy sự xuất hiện của cô. Dạo gần đây, ông thường đi sớm về muộn, nên hai cha con cũng ít dịp gặp mặt nhau, có gặp mặt cũng chỉ trao đổi vài câu hỏi thăm.
Hôm nay ông lại về nhà rất sớm, vẻ mặt có phần mệt mỏi vô cùng. Ngân hằng đứng nhìn ba mình thật lâu, ông gầy đi rất nhiều, da cũng sạm đen. Ngân Hằng cảm thấy thương ba mình nhiều lắm, là trụ cộ gia đình nên ông phải vất vả để chăm lo cho cuộc sống đủ đầy của tất cả mọi người trong gia đình.
– Ba – Cô gọi khẽ rồi bước đến bên cạnh ông.
Đôi mắt khép hờ của ông nghe tiếng con gái gọi bèn ngẩng đầu lên, ông mĩm cười nhẹ với Ngân Hằng:
– Con về rồi sao.
– Hôm nay sao ba về sớm vậy hả ba? – Cô cũng cười đáp lại ba rồi ngồi xuống bên cạnh ông, lâu rồi cha con họ chưa từng ở bên cạnh nhau như bây giờ.
– Hôm nay xong việc là ba về nhà luôn. Lâu rồi mấy cha con mình chưa ăn cơm cùng với nhau – Ông vuốt mái tóc cô trả lời.
– Vậy hôm nay để con nấu cơm cho ba ăn – Cô vui vẻ đề nghị.
– Đúng đó, ba thèm cơm con nấu lắm rồi – Ông vui vẻ tán thành.
– Vậy ba đi tắm thay đồ đi, nấu xong con sẽ lên mời ba xuống ăn.
Ông liền gật đầu rồi đứng dậy bước lên lầu.
Ngân Hằng bèn vội vã xuống bếp bắt đầu nấu ăn thay cho chị giúp việc. Khi nấu xong cô lên lầu định gõ cửa phòng mời ba và dì xuống ăn cơm. Bàn tay vừa đưa lên chưa kịp chạm vào cửa thì tiếng nói từ bên trong phòng vọng ra.
– Nếu không ký hợp đồng được thì sao? Công ty sẽ xảy ra chuyện gì? – Giọng bà Kim Lương lo lắng hỏi.
– Tình hình hiện tại rất khó nói, có lẽ là phá sản cũng không chừng – giọng ba cô buồn rầu đáp.
“Phá sản” – Ngân Hằng cảm thấy nghẹn khi nghe nói đến mấy từ này. Công ty ba cô đã xảy ra chuyện gì? Dạo gần đây ba cô đi sớm về khuya chắc là lo việc của công ty.
– Là lỗi tại em, nếu em không làm Ngân hằng và Gia Bảo bỏ đi, anh cũng không lo lắng mà chạy về đây thì đâu có xảy ra chuyện gì – Bà Kim Lương nức nở khóc nói.
Cả người Ngân Hằng thấy choáng voáng, bủn rủn cả tay chân, cô bước lùi mấy bước mà gần như muốn ngã bật ra sau. Tim gần như ngừng đập đến khó thở.
– Bỏ đi, mọi chuyện cũng đã qua hết rồi. Anh chỉ hi vọng gia đình mình được hạnh phúc mà thôi. Chuyện công ty anh sẽ cố gắng giải quyết – Giọng ba cô vang lên an ủi bà Kim Lương.
– Em hứa với anh, sẽ cố gắng chăm sóc cho gia đình mình, coi Ngân hằng, Gia Bảo như con đẻ của mình. Những sai lầm trước đây em nhất định sẽ sữa đổi, anh hãy bỏ qua cho em. Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ cùng anh gánh vác.
– Cám ơn em.
Ngân Hằng khẽ nhắm mắt lại, sóng mũi cay nồng, nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt cô. Vì sao mọi chuyện lại như vậy chứ?
Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với cô như vậy chứ?
“Khi cô bị ngược đãi, ông không thèm đoái hoài tới. Khi cô cố gắng phản kháng tìm cho mình cuộc sống tốt hơn, ông lại cướp đi của cô một cuộc sống khác.”
Trước đây cô nghĩ là chỉ cần thoát khỏi bà Kim Lương thì có thể sống được cuộc sống hạnh phúc, cho nên cô phớt lờ sự đau khổ của Ngân Quỳnh, phớt lờ sự thay đổi của bà Kim Lương. Nhưng hóa ra chính cô đã tự tay phá đi cuộc sốnghạnh phúc của mình, của những người thân trong gia đình. Chỉ vì một phút nông nỗi mà cô đã đẩy gia đình vào một cơn sóng gió.
Nếu công ty xảy ra chuyện, gia đình cô sẽ mất tất cả.
Bản thân cô có thể kiếm việc làm, nhưng một đứa con gái chỉ mới 17 tuổi, một đứa con gái không bằng cấp như cô làm sao có thể kiếm được một công việc tốt có thể nuôi sống gia đình.
Ba cô liệu có thể đứng dậy sau cú vấp ngã đau đớn này? Ngân Quỳnh có chịu được sự thay đổi của cuộc sống hay không với thân thể yếu ớt quen sống trong sung sướng. Còn Gia Bảo, nó vẫn còn là một đứa trẻ ….
Lâm Phong bị bệnh, bà Minh Nhật cần tiền để mổ, công ty của ba cô xảy ra chuyện…Tại sao mọi thứ lại đổ dồn về phía cô như vậy? Tại sao lại để cô phải đối mặt với những chuyện này?
Ngân Hằng khẽ bám vào lang thang cầu thang để giữ bản thân mình không sụp đổ.
– Được rồi, lau nước mắt rồi rửa mặt đi. Gọi Ngân Quỳnh và Gia Bảo xuống nhà ăn cơm. Chắc Ngân hằng cũng nấu cơm xong rồi. Hôm nay gia đình mình phải quây quần hạnh phúc bên nhau. Quên hết chuyện ở công ty đi, còn nước còn tát mà. Đừng để mấy đứa nhỏ sợ hãi – Giọng ba cô trần trầm lên tiếng khuyên bà Kim Lương.
– Em biết rồi.
Ngân Hằng vội vã lấy lại sự bình tĩnh, cô nhanh chân chạy xuống lầu. Chuyện công ty, ba cô muốn giấu mấy chị em cô, vậy thì cô cũng sẽ im lặng. Hãy để gia đình cô được hạnh phúc bên nhau dù là trong thời gian ngắn ngủi.
Khi mọi người đi xuống nhà, Ngân Hằng đã lấy lại sắc mặt tươi tỉnh mĩm cười nhìn mọi người cười nói:
– Mọi người xuống rồi, vừa đúng lúc con nấu cơm xong. Mời cả nhà ngồi xuống dùng cơm.
– Hihi, em đánh hơi mùi thức ăn thơm lừng mà chị nấu nên vác bụng chạy xuống đây ngay – Ngân Quỳnh chun mũi hít hà thức ăn cười nói.
Ngân Hằng lườm em gái một cái mắng yêu:
– Em đó, chả học được cái gì, chỉ học được cái nịnh bợ.
– Có sao đâu, chị của em, em nịnh. Ai cấm – Ngân Quỳnh nhe răng cười đáp, vừa nói vừa kéo ghế giúp Gia Bảo ngồi, rồi nghiêng đầu hỏi thằng bé – Gia Bảo nói xem, có phải chị hai của chúng ta nấu cơm ngon số 1 hay không?
Gia Bảo gật đầu đưa ngón tay cái lên biểu thị sự khen ngợi bắt chước Ngân Quỳnh khen nịnh cô:
– Chị Hằng nấu cơm ngon số 1.
Ngân hằng bật cười, ba cô và bà Kim Lương cũng nhìn nhau cười vui vẻ thưởng thức bữa cơm ấm cúng của gia đình. Ngân Hằng nhìn mọi người ăn cơm vui vẻ, mắt cô bỗng đỏ hoe khi nghĩ đến những ngày tháng sau này.
– Con sao vậy? Mắt con đỏ quá – Ba cô thấy cô ngồi thừ ra bèn quan sát rồi hỏi.
– Con không sao. Hồi nãy sắc hành nên bị cay mắt đó thôi – Cô bèn đáp.
– Con thật là giống mẹ con, nhất là đôi mắt, rất nhạy cảm, dễ xúc động đến rơi nước mắt….nhưng cũng rất mạnh mẽ – Ba cô trầm ngâm nhớ lại người vợ đã mất nói.
– Con thấy gia đình mình hôm nay được ở bên cạnh nhau thế này, con rất vui. Con hy vọng mai này, dù nhà ta có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì vẫn sẽ vui vẻ hạnh phúc như hôm nay. Con hy vọng cuộc sống sau này luôn được sống bên cạnh ba, Gia Bảo, Ngân Quỳnh ….– Ngân hằng ngập ngừng một lát rồi quay sang bà Kim Lương nhìn bà nói – Và cả dì nữa
“Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ cùng anh gánh vác” – Cô vì câu nói này mà tha thứ cho tất cả những đau đớn mà bà Kim Lương đã gây ra cho mình. Có lẽ bà ấy yêu ba cô sâu nặng, vì càng yêu sâu nặng nên càng hận. Còn cô vì quá giống mẹ nên bà ấy mới đem nỗi hận với mẹ cô chuyển sang cho cô.
Con người vì yêu mà sinh hận. Cũng là một người đáng thương.
Tha thứ cho bà ấy cũng đồng thời tha thứ cho chính ban thân cô. Bởi vì cô cũng hận bà ấy rất nhiều.
Bà Kim Lương nghe Ngân hằng nói, bà sững sờ đôi đũa trên tay rơi xuống, quay đầu nhìn Ngân hằng lắp bắp nói:
– Có thật con nghĩ như vậy không?
Cô khẽ cười gật đầu.
Bà Kim Lương xúc động bưng mặt khóc nói:
– Cám ơn con, cám ơn con …
Ngân Hằng khẽ cười hạnh phúc trước đôi mắt đầy hàm ơn của ba cô và Ngân Quỳnh, và trong đôi mắt ngơ ngác của Gia Bảo.
Từ đây, hy vọng gia đình họ được hạnh phúc về sau, dù có giông tố nào ập đến đi chăng nữa.
Ngân Hằng đi tắm rửa xong chở về phòng sau bữa cơm tối vui vẻ và hạnh phúc ấy, cô cầm tấm thẻ vàng của ba cho mình nhìn nó và suy nghĩ rất lâu. Tấm thẻ này cô đã đưa cho Minh Nhật để lo cho bà mổ, nhưng sau đó cậu An đã trả lại cho cô, ông nói rằng ba cậu ấy sẽ chi trả tiền viện phí cho họ.
Nhưng cô biết với bản tính Minh Nhật, cậu nhất định không chịu nhạn cái ơn huệ đó, cho nên số tiền trong thẻ này cũng sẽ có lúc dùng đến. Nhưng giờ đây, tình hình công ty ba cô đang xảy ra chuyện, cô nghĩ sẽ rất cần nhiều tiền để trang trải, dù số tiền này chẳng đáng là bao nhiêu so với số tiền cần, nhưng cũng có thể giúp đỡ được phần nào.
Đây chính là điều làm cô cảm thấy phiền não vô cùng. Đưa cho Minh Nhật hay là đưa cho ba cô.
Ngân Hằng thở dài vì không biết phải tính sao?
– Cốp ….
Tiếng vật gì đó va vào cửa sổ phòng cô.