Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Chương 22
A
nnie đang dính mắt vào kênh VH-1, nơi video của Whitney Houston đang bập bùng không âm thanh. Cha mẹ anh ngồi trên ghế sofa, tay trong tay, nhìn vào mắt nhau như thể đang trong quảng cáo lễ kỷ niệm cưới ở DeBeers. Ethan và Kevin đã kéo mấy cái ghế trong nhà bếp lại cái bàn gateleg được đặt trong góc và đang chơi bài. Tất cả bọn họ nhìn lên Cal khi anh bước vào. Jản đã biến mất. (bàn gateleg: là một kiểu bàn có phần mặt bàn được chia làm hai cánh, có thể gấp gọn lại khi không sử dụng đến.)
Anh cảm thấy ngốc nghếch, nhưng anh biết phản ứng đó đến từ sự tự kiêu, loại cảm xúc anh không có đủ điều kiện để giữ ngay trong lúc này, khi anh cần một đội gắn kết đứng đằng sau anh. Anh chống trọi để tự trấn tĩnh lại mình. “Jane không nghĩ là con nghiêm túc về việc yêu cô ấy.”
Ethan và Kevin nhìn anh qua những lá bài của họ. Trán mẹ anh nhăn lại. “Con có biết nó thích khiêu vũ không? Không phái mấy điệu nhảy country and western, mà là rock and roll.”
Anh không thấy chính xác thì điều đó giúp gì anh ở tại thời điểm này, nhưng anh vẫn cứ thu nhận nó.
“Ta phát ốm với cuộc nổi dậy này rồi!” Annie giật lấy cái điều khiển từ trên tay ghế của bà. “Jim Bonner, anh đi tìm Janie ngay lập tức và bắt nó ra đây. Đến lúc mọi việc quanh đây được giải quyết rồi, để ta còn có một chút yên tình và thanh bình.”
“Yes, ma’am.”
Với một nụ cười lấp lánh, Jim nhỏm dậy khỏi ghế sofa và hướng thẳng đến phòng ngủ phụ.
Jane nhìn lên từ chiếc va li cô đang sắp đồ và thấy Jim đứng trên ngưỡng cửa. “Chuyện gì vậy ạ?”
“Con phải ra ngoài phòng khách và đối diện với Cal.”
“Con đã đối diện với anh ấy rồi, và con không muốn làm thế lần nữa.”
“Con phải làm. Annie nói thế.”
“Không.”
Một bên lông mày ông dựng lên. “Con nói gì?”
“Con nói không?”
Thật không may, nó buột ra nghe như một câu hỏi thay vì một lời tuyên bố, nhưng dứt khoát có cái gì đó đáng sợ về người đàn ông này và việc nhướn lông mày lên của ông. “Ngay lúc này, ta là người thân nhất con có với tư cách là cha, và ta bảo con tự mình ra ngay ngoài đó!”
Kinh ngạc, cô nhìn ông chĩa ngón tay về phía phòng khách. Cô không thể không so sánh sự độc đoán trong mắt ông với cái cách cha đẻ của cô luôn nhìn cô, cứ như thể có một sự lờ mờ ghê tởm.
“Không tranh luận nữa. Đi!”
Cô nghĩ về việc hỏi liệu ông có cấm túc cô nếu cô không nghe lời, nhưng quyết định đó không phải là một ý hay. “Jim, chuyện này sẽ chẳng có ích gì đâu.”
Ông bước tới, kéo cô vào vòng tay ông, siết chặt cô đầy đảm bảo. “Nó cần phải được giải thích. Nó xứng đáng được thế.”
Cô tựa má vào trước ngực ông. “Anh ấy đã giải thích ở cổng vòm vài phút trước rồi.”
“Hình như nó vẫn chưa xong.” Ông dịu dàng đẩy cô ra và tặng cô một cú huých về phía cánh cửa. “Giờ thì ra đi. Cha ở ngay sau con thôi.”
Cal ở trong phòng khách trông còn nguy hiểm hơn lúc anh ở ngoài cổng vòm, nơi ánh sáng chỉ mờ mờ. Cô chú ý đến ánh mắt hẹp lại như đang trong một cuộc đấu súng và cái vẻ mặt như thuộc về một gã ăn trộm gia súc của anh. Cô muốn tin rằng ba người đàn ông khác hiện diện trong phòng sẽ lao tới cứu cô nếu anh có bất cứ một biểu hiện hoàn toàn vô lý nào, nhưng cô cho rằng họ cũng ở phe của anh.
Cal lờ tịt cô khi cô bước tới đứng cạnh cái ti vi, vị trí xa nhất trong căn phòng tính từ chỗ anh đang chiếm đóng cạnh cửa bếp. Cứ như là cô đang vô hình, anh nói với những người khác đang ở trong phòng.
“Thực tế ở đây là… Con yêu Jane, và cô ấy yêu con. Con muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, và cô ấy cũng muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này. Tất cả mọi người đang cản đường đấy.”
Anh rơi vào im lặng. Giây nọ nối tiếp giây kia tích tắc trôi đi.
“Chỉ thế thôi à?” Ethan cuối cùng cũng hỏi.
Cal gật đầu.
Kevin quay đầu về phía cô. “Hey, Jane, anh ta nói chúng tôi đang cản đường. Nếu chúng tôi không ở đây, cô có đi với anh ta không?”
“Không.”
“Rất tiếc, Bomber. Anh sẽ phải nghĩ ra cái gì khác thôi.”
Cal nhìn Kevin trừng trừng. “Cậu sẽ biến khỏi đây chứ? Chuyện này chẳng dính dáng gì đến cậu hết. Tôi có ý đó đấy, Tucker. Tôi muốn cậu biến khỏi đây. Ngay bây giờ!”
Jane nhận thấy rằng Kevin đã thách thức Cal quá xa, và cậu ta đã đạt đến giới hạn của anh. Nhưng khi cậu ta bắt đầu nhỏm dậy, những lời của Annie ép cậu ta ngồi lại trên ghế. “Cậu ấy là một phần của chuyện này, và cậu ta sẽ ở lại!”
Cal quay về phía bà. “Cậu ta không phải người trong gia đình!”
“Cậu ta là tương lai, Calvin, cùng cái tương lai mà cháu không muốn nhìn vào ấy.”
Những lời của bà như khiến anh nổi xung lên. Anh thọc vào túi, kéo ra một chùm chìa khoá, và quẳng chúng vào Kevin, người từ từ nhỏm dậy khỏi ghế khi cậu ta bắt được chúng.
“Xin lỗi, Mrs. Glide, nhưng cháu vừa nhớ ra một cuộc hẹn quan trọng.”
Jane lao về phía cậu ta, cuối cùng cũng tìm thấy một lối thoát ra khỏi cái mớ hỗn độn này. “Tôi sẽ đi với cậu.”
Mọi người trong phòng đều như cứng người lại.
“Đó,” Kevin nói, “…là một ý kiến thật sự tồi đấy.”
“Ngồi xuống, Jane.” Jim nói bằng cái giọng cha mẹ cứng rắn của ông. “Dù sao thì cũng đã quá muộn để lên máy bay tối nay rồi, thế nên tốt nhất con nên nghe những gì Cal nói. Kevin, cảm ơn vì sự quan tâm của cháu.”
Kevin gật đầu, bắn cho Jane một nụ cười cảm thông, tặng cho Cal một ánh nhìn lo âu, và rời đi.
Cô chìm nghỉm vào cái ghế cạnh ghế của Annie. Cal nhét tay vào túi và hắng giọng, vẫn nói với gia đình anh thay vì nói với cô. “Cô ấy nghĩ con muốn cô ấy chỉ bởi vì cô ấy khó mà với tới được, và một khi thách thức đã qua đi, con sẽ không còn hứng thú nữa. Con nói với cô ấy điều đó không đúng, nhưng cô ấy không tin.”
“Con rất thích thách thức,” Lynn chỉ ra.
“Tin con đi, sống với một người cố gắng giải mã Học thuyết Mọi thứ còn hơn cả thách thức ấy. Mọi người nghĩ gì về việc nhìn thấy những ký hiệu toán học trên trang nhất tờ báo của mình là việc đầu tiên vào mỗi buổi sáng, hay ở cuối danh sách mua hàng tạp phẩm khi tất cả những gì mọi người muốn nó làm là nhắc nhở mình mua bia? Hay thấy nó viết đầy trên nắp hộp ngũ cốc trước khi mọi người mở nổi mắt của mình ra?”
“Em chưa bao giờ viết lên hộp ngũ cốc của anh!” Jane phóng ra khỏi ghế như tia chớp.
“Em chắc như quỷ là có viết! Vắt ngang ngay qua nắp hộp Lucky Charms của anh.”
“Anh đang dựng chuyện. Anh ta đang dựng chuyện! Em thú nhận thỉnh thoảng em có viết nguệch ngoạc một tí, nhưng—” Cô dừng ngay tắp lự khi nhớ lại một buổi sáng vài tuần trước đây khi hộp ngũ cốc là thứ duy nhất có thể viết lên. Ngồi lại vào ghế của mình, cô nói một cách bướng bỉnh. “Những chuyện kiểu đó chỉ là chọc giận thôi, không phải là thách thức.”
“Bổ sung thêm thông tin cho em, Giáo sư, đôi khi anh có thể đang nói chuyện với em, và không một cảnh báo, em đi mất.” Anh chống tay vào hông và oai vệ tiến lại chỗ cô. “Về mặt vật lý thì em đứng ngay đây trước mặt anh, nhưng đầu óc em thì bay đến vùng siêu không gian nào đó rồi.”
Cô hất cằm lên. “Chọc giận, không phải thách thức.”
“Con sẽ giết cô ấy.” Nghiến răng ken két, anh sụm xuống cái ghế bành cạnh chỗ cha mẹ anh và liếc về phía em trai anh. “Em thấy anh phải chống lại cái gì chưa?”
“Xét về mặt khác thì,” Ethan nói, “chị ấy trông thật tuyệt khi khoả thân.”
“Ethan!” Cảm thấy xấu hổ, cô quay sang to Lynn. “Nó không phải như thế đâu. Nó là một tai nạn.”
Mắt Lynn mở lớn. “Một tai nạn kỳ quặc.”
“Mấy đứa lạc đề rồi đấy,” Annie nói. “Về cá nhân, ta tin Calvin. Nếu nó nói nó yêu cháu, Janie Bonner, nó nói thật đấy.”
“Mẹ cũng tin nó,” Lynn nói.
“Cha nữa,” Jim lên tiếng.
Ethan vẫn im lặng. Jane nhìn cậu ta như thể cậu ấy là ánh sáng cuộc đời cô. Cậu ta nhìn cô với một ánh nhìn đầy xin lỗi. “Em rất tiếc, Jane, nhưng chẳng có gì phải thắc mắc về chuyện này nữa.”
Cô đã để bản thân mình thích thú tưởng tượng họ là gia đình cô, chăm non đến sự an vui của cô, nhưng giờ khi tất cả các quân bài đã được hạ xuống, một giọt máu đào hơn ao nước lã (blood called out only to blood.) Họ không phải là người thức dậy mỗi sáng băn khoăn tự hỏi liệu hôm nay sẽ là ngày chồng cô hết hứng thú với cô.
“Mọi người đều đang phí hơi tốn sức đấy.” Cal ngả về phía trước, chống khuỷu tay vào đầu gối, và nói thẳng tuột bằng giọng cứng rắn. “Vấn đề cốt lõi là, cô ấy là nhà khoa học, và nhà khoa học đòi hỏi bằng chứng. Đó là điều em muốn, phải không, Jane? Em muốn anh chứng minh tình cảm của mình dành cho em, như cách em chứng minh mấy cái phương trình em nguệch ngoạc khắp nhà chứ gì.”
“Tình yêu không diễn biến theo cách đó,” Lynn chỉ ra.
“Cô ấy sẽ không chấp nhận điều đó đâu mẹ. Jane cần cái gì đó có thể cân đo đong đếm được để nhét vào mấy cái phương trình của cô ấy. Và mọi người biết sao lại thế không? Bởi vì trước đây chưa có ai từng thật sự yêu thương cô ấy, và cô ấy không tin bây giờ chuyện đó lại có thể xảy ra.”
Cô sụm sâu xuống ghế như thể anh vừa đập cho cô một cú. Những lời lẽ đó cứ vang réo trong tai cô, làm khô héo những cảm xúc bên trong cô.
Cal bật dậy. “Em muốn bằng chứng anh cảm thấy thế nào chứ gì? Okay, anh sẽ đưa nó cho em.” Chỉ bằng ba bước nhanh anh đã hiện ra đầy đe doạ phía trên cô. Không một lời cảnh báo, anh cuốn cô vào vòng tay anh và bế cô hướng ra cửa.
“Dừng lại, Cal! Đặt em xuống.”
Lynn nhảy bật lên. “Cal, đấy không phải là ý hay đâu.”
“Con đã làm theo cách của mọi người,” anh bắn lại. “Giờ thì con làm theo cách của con.” Anh đá cánh cửa bật tung và bế cô ra ngoài.
“Anh không thể dàn xếp chuyện này bằng tình dục được,” Jane rít lên. Cô tập hợp sự giận dữ lại xung quanh mình như một lá chắn để bảo vệ trái tim tan vỡ của cô. Sao anh không hiểu anh không thể dùng sức mạnh cơ bắp để giải quyết một chuyện phức tạp như thế này được? Anh đang xé vụn cô ra từng mảnh, và anh thậm chí có vẻ như còn không nhận biết được điều đó.
“Ai nói gì về tình dục nào? Hay đó là khao khát thầm kín của em?”
Cô lắp bắp vì bị sỉ nhục trắng trợn khi anh bế cô xuống cổng vòm phía trước và bắt đầu bước về phía con đường. Mặc dù cô chẳng có chút nào là gần với nhỏ bé, anh hành động như cô chẳng nặng tẹo nào. Hơi thở của anh vẫn bình thường, cánh tay anh vẫn vững trãi, ngay cả khi anh bế cô đi xuống con đường dẫn đến ba chiếc ô tô đang nằm chềnh ềnh chắn lối.
Anh hạ cô xuống đất ngay trước chiếc Jeep của anh, lôi ra một vốc chìa khoá từ trong túi, và quẳng vài bộ lên mui xe. Sau đó anh lái cô hướng đến chiếc Blazer của cha anh, chiếc chắn đường của hai cái ô tô khác. “Vào đi.”
“Cal, chuyện này chỉ hoãn lại việc không thể tránh được thôi.”
Anh đẩy cô vào trong và đóng cửa lại.
Cô quay đầu về phía cửa sổ. Nếu cô không cẩn thận, anh sẽ hạ gục cô, và cô sẽ đồng ý ở lại với anh. Chuyện đó sẽ là một thảm hoạ. Tốt hơn là chịu dựng nỗi đau bây giờ hơn là lại phải trải qua nó một lần nữa khi anh nhận ra anh đã mắc sai lầm.
Giáo sư cần cái gì đó có thể cân đo đong đếm được để nhét vào mấy cái phương trình của cô ấy. Và mọi người biết sao lại thế không? Bởi vì trước đây chưa có ai từng thật sự yêu thương cô ấy, và cô ấy không tin bây giờ chuyện đó lại có thể xảy ra.
Cô bác bỏ những lời lẽ của Cal. Đây là vấn đề của anh, không phải của cô. Cô không thiếu lòng tự trọng đến nỗi quăng bỏ tình yêu được đưa ra với một lời đề nghị thật lòng. Có lẽ sự thật đúng là chưa có một ai đã từng thật sự yêu thương cô, nhưng cũng không có nghĩa là cô không sẵn sàng nắm lấy một khi tình yêu thật sự đến.
Có đúng thế không?
Cal rẽ ra con đường chính, làm gián đoạn ý nghĩ đau đớn của cô. “Anh đánh giá rất cao cái thực tế em không vạch áo cho người xem lưng trước gia đình anh.”
“Em không thể tượng tượng được, thậm chí vẫn còn một mẩu đồ lót bốc đồng nào họ chưa nhìn thấy.”
“Được rồi mà, Jane. Anh sẽ không quát bay đầu em nếu em lại khơi đề tài đó lên. Anh biết trước đây anh đã làm thế, nhưng từ giờ sẽ không thế nữa đâu. Chẳng cần sáng suốt cũng biết là em thấy anh hiện giờ khá là không mục đích, và anh rất biết ơn là em không giáng cho anh một cú với thực tế đó trước mặt gia đính anh.”
“Không mục đích?”
“Chỉ vì anh không biết mình sẽ làm gì khi không còn chơi bóng nữa không có nghĩa là anh vô giá trị với em. Anh biết em có thể nghĩ thế, nhưng mọi việc sẽ thay đổi ngay khi anh tìm ra được cái gì đó. Anh chỉ cần một chút thời gian nữa để sắp xếp lại một lượt những lựa chọn, thế thôi.”
Cô nhìn anh chằm chằm, chết lặng đi vì kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên anh bộc lộ ra rằng anh sẽ không chơi bóng mãi mãi. Nhưng chuyện đó thì có ảnh hưởng gì tới tình cảm của cô dành cho anh? Không một khoảnh khắc nào cô cô coi việc anh chưa có kế hoạch cho tương lai như một tảng đá chắn đường hết.
“Em chưa bao giờ nói em tin anh vô giá trị.”
“Em không cần phải nói điều đó. Anh biết em đang nghĩ gì. Những người có ích làm việc.”
“Anh có làm việc.”
Nó như cứ như thể cô chưa nói gì. “Em là nhà vật lý học. Đấy là một công việc có ích. Cha anh là bác sĩ. Ethan là mục sư. Mấy anh chàng dưới Mountaineer là giáo viên, thợ cơ khí, thợ điều khiển máy. Họ phục vụ quán bar hay xây nhà. Họ làm việc. Nhưng anh là gì?”
“Anh là cầu thủ bóng bầu dục.”
“Và sau đó là gì?” Cô như nín thở, vẫn không thể tin được anh sẵn lòng thú nhận sự nghiệp của anh đang đến hồi kết thúc. “Chỉ có anh mới biết câu trả lời cho câu hỏi đó thôi.”
“Nhưng, em thấy đấy, anh không biết câu trả lời. Anh không có một ý tưởng mình sẽ làm gì trong suốt phần đời còn lại. Chúa biết, anh có đủ tiền để chè chén đủ trong ba kiếp, nhưng anh chưa bao giờ coi tiền như biểu tượng giá trị của con người.”
Cô cuối cùng cũng hiểu. Từ lâu rồi, Cal từ chối nhận biết tuổi của mình cũng như thực tế anh sớm sẽ buộc phải nghỉ hưu không phải vì cái tính ngoan cố ăn sâu bén rễ, mà là vì sự thất vọng không tìm được một công việc khiến anh yêu thích.
Cô không biết sao cô lại ngạc nhiên đến thế. Đây cũng cùng là người đàn ông khăng khăng đòi cưới người phụ nữ anh ghét bỏ để con anh trở nên hợp pháp. Bên dưới tất cả cái vẻ nam tính khệnh khạng ấy, Cal tin chắc vào những giá trị cũ. Những giá trị cho rằng người đàn ông không có một công việc lương thiện thì không đáng để kính trọng.
“Cal, anh có thể làm rất nhiều việc. Ví dụ như huấn luyện viên.”
“Anh sẽ là một huấn luyện viên dở tệ. Em có lẽ không chú ý, nhưng anh không có nhiều kiên nhẫn với những kẻ ngu ngốc. nếu anh nói cho ai đó cái gì một lần mà anh ta không nắm được, anh không có đủ kiên nhẫn để nói cho anh ta lần thứ hai. Đấy không phải là cách để xây dựng nên một đội bóng mạnh.”
“Thế còn về Kevin? Cậu ta nói cậu ta học được ở anh về bóng bầu dục nhiều hơn bất cứ ai khác.”
“Đấy là bởi vì cậu ta nắm được ngay trong lần đầu tiên.”
“Anh trông rất tuyệt trên ti vi. Sao anh không nghĩ đến phát thanh truyền hình?”
“Anh không có nhiệt huyết với việc đó. Trong một thời gian ngắn thì được thôi, nhưng không thể là công việc cả đời được. Nó không dành cho anh.”
“Anh có bằng về sinh học rồi. Anh có thể sử dụng nó.”
“Bằng của anh được cấp 15 năm rồi. Anh không nhớ nổi một tẹo nào hết. Anh chỉ đăng ký học vì thích khoa học và được ở ngoài trời thôi.”
“Anh có khá nhiều kinh nghiệm kinh doanh. Có lẽ anh nên thành lập một công ty.”
“Kinh doanh khiến anh chán ngán. Đã luôn như thế. Và sẽ luôn như thế.” Anh liếc sang cô, nhưng hầu như không nhìn vào mắt cô. “Anh nghĩ có lẽ anh có thể phát triển sự nghiệp gôn của mình. Trong vài năm nữa, anh có thể ngang hàng với đẳng cấp chuyên nghiệp.”
“Em nghĩ anh chỉ là tay gôn hạng xoàng thôi.”
“Không chính xác là hạng xoàng,” anh nói một cách phòng thủ. “Khá hơn thế một chút.” Anh thở dài. “Đừng bận tâm. Ý tưởng ngu ngốc.”
“Anh sẽ nghĩ ra cái gì đó thôi.”
“Quá đúng là anh sẽ nghĩ ra, thế nên nếu đó là thứ đang khiến em do dự, đẩy nó ra khỏi tâm trí em ngay đi. Anh không có ý định dành cả cuộc đời mình lười biếng loanh quanh và sống dựa vào tiền của anh. Anh sẽ không làm ô danh em như thế đâu.”
Anh có ý là anh sẽ không làm ô danh bản thân mình. Cô tự hỏi đã bao lâu rồi điều này vặn xoắn bên trong anh? “Viễn cảnh nghề nghiệp tương lại của anh không phải là thứ ngăn cách giữa hai chúng ta, Cal. Anh vẫn không hiểu. Em không thể chịu đựng được việc tình yêu của em lại bị quăng trả vào mặt mình như thế một lần nữa. Nó thật quá đau đớn.”
Anh nao núng. “Em sẽ không bao giờ biết anh hối hận nhường nào về chuyện đó đâu. Anh chỉ là phản ứng tự vệ thôi. Một số người cần nhiều thời gian để trưởng thành hơn những người khác, và anh đoán anh là một trong số đó.” Anh với đến, bao phủ lấy tay cô bằng tay anh. “Em là điều quan trọng nhất trên thế giới này với anh. Anh biết em không tin điều đó, nhưng anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
Thả tay cô ra, anh rẽ chiếc Blazer vào bãi đậu xe phía trước cửa hàng đồ gia dụng, sau đó chửi thề dưới hơi thở. “Nó đóng cửa vào buổi tối. Anh thậm chí còn không nghĩ đến điều đó.”
“Anh đưa em đến cửa hàng đồ gia dụng để chứng minh anh yêu em?”
“Anh hứa anh sẽ đưa em đi nhẩy sớm thôi. Rock and roll, không phải country and western.” Anh ra khỏi xe, vòng qua để mở cửa cho cô, và kéo cô ra đứng cạnh anh. “Đi nào.”
Hoàn toàn bí ẩn, cô để anh dẫn cô vào một con đường hẹp giữa hiệu thuốc và cửa hàng đồ gia dụng. Khi họ tiến đến cửa sau, anh kiểm tra tay nắm cửa, nhưng cánh cửa đã bị khoá. Điều tiếp theo cô biết là anh đá nó bật tung ra.
Hệ thống báo động rít lên inh ỏi.
“Cal! Anh điền rồi à?”
“Có vẻ thế.”
Tóm lấy tay cô, anh kéo cô vào bên trong. Anh đang định làm gì đây? Anh như còng cổ tay cô lại với những ngón tay anh và kéo cô băng qua cái ghế hình ống và những chùm đèn cố định tiến đến kệ đựng đồ sơn nhà. Chuông báo động tiếp tục những tràng rền rĩ chưng hửng của nó.
“Cảnh sát đang đến đây!” cô kêu lên.
“Đừng có lo về cảnh sát; Odell Hatcher và anh là bạn mấy chục năm nay rồi. Em chỉ nên lo lắng về việc liệu chúng ta có hay không thể tìm thấy giấy dán tường phù hợp với gian bếp của chúng ta thôi.”
“Giấy dán tường? Anh đưa em đến đây để chọn giấy dán tường?’
Anh nhìn cô cứ như thể cô là kẻ trí óc ngu độn. “Có cách nào khác anh được cho là nên hành động để chứng minh tình cảm của mình dành cho em đây?”
“Nhưng…”
“Đây rồi.” Anh giữ cô lại, nhưng không hề thô bạo, trước một cái quầy hàng thẳng với quầy thu ngân trong gian bán giấy dán tường, sau đó quay sang xem xét những cái kệ được chất khoảng một tá những quyển sổ mẫu giấy dán tường. “Mẹ kiếp, anh không biết nó lại trở nên phức tạp thế này.” Anh bắt đầu đọc những cái nhãn đính trên từng chiếc kệ. “Phòng tắm. Phòng ăn. Nhựa vinyls. Flocks. Flock là cái khỉ gì thế? Họ không có cái gì đó với—anh không biết—ngựa hay cái gì đó đại loại thế? Em có thấy quyển category nào về ngựa không?”
“Ngựa á?”
Lần đầu tiên, bóng của nụ cười căng lên trên khoé môi anh, như thể anh bắt đầu nhận ra chuyện này kỳ cục đến nhường nào. “Em có thể đến đây giúp đỡ một chút được không thay vì chỉ đứng đó, nhắc lại lời anh.”
Tiếng còi rền rĩ của cảnh sát hoà âm với tiếng chuông báo động, và rít lên ngay trước cửa hàng. “Ở yên đây,” anh ra lệnh. “Anh sẽ chăm sóc chuyện này. Ý nghĩ thứ hai là có lẽ em tốt nhất nên núp xuống đằng sau quầy thu ngân phòng trường hợp Odell nổ quả súng của cậu ta.”
“Súng! Em thề, Calvin Bonner… khi chuyện này kết thúc, em sẽ—”
Lời đe doạ của cô chết ngay trên môi khi anh kéo cô ra khỏi quầy hàng và đẩy cô quỳ xuống trên thảm ngay sau quầy thu ngân.
“Odell, là tớ đây!” anh gọi vọng ra. “Cal Bonner.”
“Biến khỏi đây đi, Cal!” một giọng thô lỗ đáp trả. “Chúng tớ có một vụ trộm diễn ra trong đó. Đừng nói với tớ chúng bắt cậu làm con tin nhé!”
“Không có vụ trộm nào hết. Tớ đá tung cánh cửa vì muốn chọn vài tờ giấy dán tường. Vợ tớ cũng ở đây nữa, thế nên nếu cậu có bất cứ ý nghĩ nào về việc nổ quả súng cậu đang cầm trong tay thì quên nó đi. Nói với Harley tớ sẽ giải quyết với cậu ta ngày mai. Và giúp tớ tắt cái chuông báo động chết tiệt đấy đi.”
Cal phải mất đến mười lăm phút trời, cùng với sự có mặt của Harley Crisp, người chủ cửa hàng đồ gia dụng, trước khi chuông báo động dược tắt và và mọi thứ đâu lại vào đấy.
Trong khi Cal giải quyết việc đột nhập và mua bán, Jane nhỏm dậy từ phía sau quầy thu ngân, ngồi trên một chiếc ghế tròn để cô có thể suy nghĩ xem, trong tâm trí Cal, làm thế nào việc chọn giấy dán tường lại liên quan đến việc cấu thành bằng chứng tình yêu của anh. Cô vẫn không thể nhìn thấy đường dây kết nối, dù là nhỏ nhất. Anh đã tức giận vì cô xé toạc đống giấy dán tường, nhưng việc thay thế chúng thì liên quan gì đến tình yêu? Tuy nhiên chắc chắn có mối liên hệ nào đó trong tâm trí anh, và nếu cô ép anh phải giải thích sự logic của nó, anh sẽ tặng cho cô cái nhìn hoài nghi biểu hiện cho câu hỏi về kết quả của tất cả các cuộc kiểm tra IQ mà cô đã tham gia.
Đầy bối rối như nó vốn thế, cô hiểu có một điều. Theo cách nghĩ của Cal, cuộc viễn chinh mua sắm lúc đêm khuya này chứng minh tình yêu của anh, và chuyện là thế. Một cảm giác ấm áp phản bội len lén chảy qua cô.
Harley Crisp cuối cùng cũng đóng cánh cửa đằng sau anh ta lại, đem theo một sấp tiền mặt có kích cỡ đáng kể của Cal. Họ được bỏ lại một mình trong cửa hàng.
Cal nhìn xuống cô với một vẻ mặt bất thình lình không chắc chắn. “Em không nghĩ tất cả chuyện này thật ngốc nghếch chứ, phải không? Em có hiểu về giấy dán tường không?”
Cô chẳng có lấy nổi một đầu mối nào, nhưng không gì có thể khiến cô thú nhận nó, không khi anh nhìn vào cô với cả trái tim hiện lên qua ánh mắt và một tình yêu mãi mãi dịu dàng trong giọng nói.
“Điều anh thật sự muốn làm cho em, em yêu, là thắng một trận bóng,” anh khàn khàn nói. “Dan Calebow đã một lần làm thế cho Phoebe, và anh muốn làm thế cho em, ngoại trừ việc mùa giải vẫn chưa bắt đầu, và thắng một trận bóng chẳng nặng nổi một ký lô nào với em. Bên cạnh đó, so sánh với chuyện này, nó quá dễ dàng đến nỗi không thể chứng minh được gì hết. Anh muốn làm cái gì đó thật khó khăn. Thật sự khó khăn.” Anh đợi, một vẻ đầy mong chờ hiện lên trên khuôn mặt anh.
“Chọn giấy dán tường?” cô ngập ngừng thăm dò.
Mắt anh sáng bừng lên, cứ như thể cô vừa trao cho anh chìa khoá giải mã vũ trụ. “Em có hiểu.” Rên lên một tiếng, anh kéo cô xuống khỏi cái ghế tròn vào trong vòng tay anh. “Anh đã sợ đến chết em không hiểu. Anh hứa anh sẽ tìm ra một việc gì đó có ích sớm nhất có thể.”
“Oh, Cal…” Lời lẽ của cô lạc đi trong một tiếng thổn thức hạnh phúc. Cô không có một tẹo ý tưởng rằng anh sắp xếp tất cả những chuyện này ra sao trong tâm trí anh. Cô chẳng hiểu gì về chuyện đột nhập vào cửa hàng đồ gia dụng hay chọn giấy dán tường, nhưng cô biết chúng là thật. Những cảm xúc của Cal dành cho cô không phải là vì cô là một thách thức đối với anh. Anh đang trao cho cô trái tim chiến binh của anh, và cô sẽ không để những vết thương cũ từ thời thơ ấu ngăn cô khỏi việc nhận lấy nó.
Họ nhìn đắm đuối vào trong mắt nhau và nhìn thấy con đường nhỏ dẫn đến tâm hồn của chính mình.
“Giờ thì là hôn nhân thật sự rồi, em yêu,” anh thì thầm. “Một lần và mãi mãi.”
Và sau đó, ngay tại trong cửa hàng đồ gia dụng, anh kéo cô xuống thảm, ngay sau quầy thu ngân và bắt đầu làm tình với cô. Theo lẽ tự nhiên, anh không muốn cô mặc thậm chí là một mẩu quần áo, và cô muốn điều tương tự ở anh.
Khi họ đều trần truồng, anh khiến cô ngạc nhiên bởi việc với đến túi quần jeans của anh. Cô chống một khuỷu tay nhỏm lên và nhìn anh kéo ra từ túi một cái nơ bướm màu hồng nhàu nát, hai cánh nơ của nó trông như gần tuột mất, nhưng không phải là không thể nhận ra được.
“Anh vẫn giữ nó,” cô nói.
Anh cúi xuống, rúc vào ngực cô. “Lúc đầu anh có ý ép em nuốt chửng nó, sau đó anh sẽ trói em bằng nó trong khi anh để lũ chuột gặm nhấm em.”
“Uhmm.” Cô nằm xuống, tự mình gặm nhấm vài chỗ. “Anh định làm gì với nó bây giờ?”
Anh lầm bầm cái gì đó nghe như, “Em sẽ nghĩ nó ngu ngốc.”
“Không đâu.”
Anh lùi lại và nhìn xuống cô. “Hứa với anh em sẽ không cười.”
Cô gật đầu trang trọng. “Em là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà anh từng nhận được.”
“Cảm ơn.”
“Anh muốn tặng lại em cái gì đó, nhưng anh phải cảnh báo em nó không tốt bằng nửa món quà của anh đâu. Mặc dù thế, em vẫn phải giữ nó.”
“Được rồi.”
Anh quấn cái nơ bướm hồng quanh cổ và cười toe toét. “Chúc mừng sinh nhật, Rosebud.”