Số lần đọc/download: 3386 / 85
Cập nhật: 2014-12-09 21:22:22 +0700
Chương 2
Thế là xong.
Cuộc đời mình ý. T-H-Ế-L-À-X-O-N-G.
Mình biết mình đai đi đai lại câu này hơi bị nhiều lần rồi nhưng lần này là thật đấy.
Tại sao? Tại sao lại là LẦN NÀY ư? Thật ngạc nhiên khi lý do lại là không phải vì:
Hai tháng trước mình phát hiện ra mình là người thừa kế duy nhất của một đất nước châu Âu nhỏ bé và rằng cuối tháng này mình sẽ phải bay sang đó, chính thức ra mắt các thần dân tương lai của mình. Họ chắc chắn rằng sẽ rất ghét mình bởi vì mình không những thích đi giày hầm hố, thích xem phim truyền hình Baywatch mà còn chẳng có một chút gì ra dáng một cô công chúa cả.
Hay vì:
Khoảng 6 tháng nữa, người mẹ yêu dấu của mình sẽ sinh cho ông thầy Đại số của mình một em bé kháu khỉnh. Hai người họ vừa mới cùng nhau bỏ trốn khỏi đám cưới của chính họ.
Hoặc thậm chí vì:
Ở trường, các thầy cô giáo cho tụi mình không biết bao nhiêu là bài tập, vậy mà sau giờ học mình còn bị bà nội "vần" với hàng tỉ mớ lý thuyết làm sao để cho ra dáng một công chúa yêu kiều thật sự. Tệ hơn nữa, mình phải học xong hết tất cả những thứ đó trước Giáng sinh. Giờ thì mình thậm chí chẳng còn thời gian viết nhật ký chứ còn nói gì đến làm việc gì khác.
Không... Mấy chuyện trên hoàn toàn không phải là lý do. Tại sao cuộc đời mình thế là xong ư?
Bởi vì mình đã có bạn trai.
Tất nhiên, ở cái tuổi 14 này thì chuyện đó không có gì gọi là sớm cả. Tất cả mấy đưa bạn thân của mình đều đã có bạn trai. Tất cả... kể cả Lilly, người lúc nào cũng sừng sộ lên án rằng bọn con trai chính là căn bênh của xã hội.
OK, bạn trai của Lilly là Boris Pelkowski, 15 tuổi, một trong những thiên tài vi-ô-lông hàng đầu của đất nước. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta không dắt áo len trong quần hay đính đủ loại thức ăn trên dây quần. Cậu ấy dĩ nhiên không phải là mẫu bạn trai lý tưởng trong mắt mình! Nhưng Lilly lại moi được một vẻ đẹp ẩn chứa nơi cậu ấy, và đó mới là điều quan trọng.
Mình đoán thế.
Phải thừa nhận là mình cũng bắt đầu hơi lo lắng khi Lilly - đứa kén chọn bậc nhất hành tinh này (là bạn thân của cậu ấy từ hồi lớp 1 chẳng nhẽ mình không biết) - mà cũng đã có bạn trai, trong khi mình vẫn ế ươn, mà chẳng có ma nào để mắt tới. Hay ở mình có gì đó không bình thường nhỉ? Ví dụ như chiều cao quá khổ của mình chẳng hạn? Hay là cái điều mà bố mẹ Lilly, hai nhà tiến sỹ tâm lý Moscovitz, vẫn thường gọi là thiếu khả năng bộc lộ nội tâm bên trong.
Rồi, xong. Bỗng nhiên một ngày nọ mình bất ngờ có bạn trai. Bạn trai theo đúng nghĩa của nó!
OK, cũng không thể gọi là bỗng nhiên. Kenny, cậu bạn cùng lớp Sinh vật đã bí mật gửi thư tình cho mình, nhưng ban đầu mình không hề biết là cậu ấy. Mình đã nghĩ (nói đúng hơn là cháy bỏng hy vọng) rằng người gửi là một người khác. Nhưng rốt cuộc hoá ra người giấu mặt đó lại là Kenny. Đến khi phát hiện ra sự thật đó thì mình đã lún quá sâu rồi, không thoát ra được nữa. Và... ngạc nhiên chưa, mình đã có bạn trai!
Chuyện thế là xong ư?
Không... Không hề tẹo nào.
Nói thế không có nghĩa là mình ghét Kenny. Mình thực sự rất quý cậu ấy. Bọn mình có rất nhiều điểm chung. Ví dụ, cả hai đều trân trọng sinh mạng của tất cả các loài động vật, kiên quyết không chịu giải phẫu bào thai lợn và ếch trong giờ Sinh. Thay vào đó, bọn mình viết tường trình về chu kỳ sống của loài giòi và giun đất.
Và cả hai đều thích đọc truyện khoa học viễn tưởng. Kenny am tường về lĩnh vực này nhiều hơn mình nhiều. Vậy mà trước giờ cậu ấy vẫn luôn ngưỡng mộ sự hiểu biết của mình về các tác phẩm của Robert A.Heilein và Isaac Asimov. Hình như cậu ấy quên là hồi trước bọn mình từng bị bắt phải đọc chúng ở trường.
Mình vẫn chưa nói với Kenny rằng mình thấy hầu hết các câu chuyện khoa học viễn tưởng đều rất nhạt, vì trong đó thường không có nhiều nhân vật nữ.
À, Kenny còn rất thích các nhân vật nữ trong truyện tranh Nhật Bản. Cậu ấy dự định sẽ cống hiến cả cuộc đời mình để quảng bá cho loại hình nghệ thuật này (khi cậu ấy không còn bận rộn với việc tìm kiếm ra cách chữa bệnh ung thư nữa). Thật đáng tiếc, mình chỉ nhận thấy một điểm duy nhất từ các nhân vật nữ trong truyện tranh Nhật Bản - đó là đa số đều không biết cách mặc áo chíp sao cho đúng cách.
Còn nữa, mình thấy nữ chiến binh nào tóc cũng dài lướt thướt. Đánh nhau với kẻ thù mà tóc tai cứ bay phấp phới trước mặt như thế quả là bất tiện.
Nhưng dù sao mình cũng chưa bao giờ đem mấy chuyện đó nói với Kenny. Vì thế bọn mình nói chung là rất hợp nhau. Ở một khía cạnh nào đó mà nói thì có bạn trai cũng thật thích. Ít nhất là giờ mình không còn phải bận tâm về chuyện không còn phải bận tâm về chuyện không có ai mời đến dự Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo của Trường Trung Học Albert Einstein (mới được đổi tên vì cái tên cũ - Vũ Hội Giáng sinh của Trường Trung Học Albert Einstein - đã làm phật lòng rất nhiều học sinh không-tổ-chức-Giáng-sinh).
Tại sao mình không còn phải lo sốt vó về chuyện không có ai mời đến dự vũ hội lớn nhất trong năm này? (Tất nhiên không tính đến buổi Dạ hội cuối năm).
Bởi vì mình sẽ sánh đôi cùng Kenny.
OK, cậu ấy vẫn chưa nói gì nhưng mình tin là cậu ấy sẽ mời mình thôi. Bởi vì cậu ấy là bạn trai của mình mà.
Đôi lúc mình nghĩ mình là người may mắn nhất trên thế giới này. Thật sự là vậy! Này nhé, mình có thể không xinh đẹp nhưng trông cũng không đến nỗi xấu xí; mình sống ở thành phố New York - thành phố đỉnh nhất của hành tinh này, mình là một cô công chúa và mình có một người bạn trai. Còn có cô gái nào mong muốn điều gì hơn?
Ôi Chúa ơi!
KHÔNG HIỂU MÌNH ĐANG LẢM NHẢM CÁI GÌ NỮA??????
Bạn trai của mình ư? Có một tin "sốt rẻo" về cậu ấy như sau:
MÌNH THẬM CHÍ KHÔNG HỀ THÍCH CẬU ẤY.
À... mà cũng không hẳn là mình không thích Kenny. Chỉ có điều cái sự thích đó không phải theo kiểu thích giữa con trai và con gái. Ôi mình cũng chẳng biết nữa. Kenny là một người rất dễ thương, vừa dí dỏm vừa tốt bụng, lại khá ưa nhìn nữa chứ.
Nhưng vấn đề là mỗi khi gặp Kenny tim mình chẳng hề đập nhanh lên tẹo nào. Theo như những gì mình đọc được từ mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn của Tina Hakim Baba, thường thì tim của các nhân vật nữ sẽ khua loạn nhịp mỗi khi đứng trước người mình yêu.
Và khi Kenny cầm tay mình, dù là trong rạp chiếu phim hay ở đâu thì mình cũng chẳng hề cảm nhận được luồng điện nào chạy dọc cơ thể, như trong truyện vẫn thường miêu tả!!!
Còn khi cậu ấy hôn mình á? Mình có cảm thấy phiêu bồng nhe bay giữa một rừng pháo hoa rực rỡ sắc màu (như mọi người thương bảo) không á? OK, quên khẩn trương. Chẳng có pháo hoa pháo lá gì cả. Không gì cả luôn. Zero.
Thật trái khoáy làm sao! Khi chưa có bạn trai thì mình tìm đủ mọi cách kiếm cho bằng được. Thậm chí mình đã lập các bước làm sao để cậu ấy chịu hôn mình.
Vậy mà giờ khi thực sự đã có ban trai thì mình lại tìm đủ mọi cách để thoái thác khỏi phải môi chạm môi.
Mình phát hiện ra một cách khá hiệu quả - đó là quay đầu đi chỗ khác. Này nhé, khi thấy môi cậu ấy gần áp tới môi mình thì ngay lập tức né đầu sang một bên kết quả là cậu ấy sẽ chỉ chạm được vào má hoặc tóc của mình.
Điều làm mình thấy không thoải mái nhất là khi Kenny nhìn chằm chằm vào mắt mình - cậu ấy làm vậy hơi bị nhiều - và hỏi mình đang nghĩ gì. Thường thì lúc đó trong đầu mình chỉ nghĩ đến duy nhất một người.
Và người đó không phải là Kenny. Hoàn toàn không. Người đó là anh trai của Lilly - Michael Moscovitz - người mà mình đã thầm yêu trộm nhớ trong suốt... ừm... bao lâu rồi nhỉ... có lẽ là CẢ CUỘC ĐỜI MÌNH.
Nhưng anh ấy đâu có biết điều đó, trong mắt anh ấy mình mãi chỉ là cô bạn thân của đứa em gái mà thôi.
Vì thế mình quyết định phải nói với cậu ấy. Với Kenny. Về tình cảm thực sự của mình.
Và đó là lý do tại sao cuộc đời mình thế là xong. Bởi vì làm sao mình có thể mở lời với người đang vui sướng cầm tay mình, ngay giữa rạp chiếu phim, rằng mình không hề thích cậu ấy theo kiểu đó? Nhất là khi lần nào cậu ấy rủ đi chơi, mình cũng đồng ý. Và mình cũng hoàn toàn nhận thức được rằng những lần đi chơi đó không phải là giữa hai người bạn thông thường - Kenny đang rủ mình đi chơi với tư cách là một người bạn trai.
Hay có thể gọi là đức lang quân tương lai, theo như hệ thống ngôn ngữ trào lộng của bà
Chuyện đâu chỉ có thể...
Giờ ai ai cũng nghiễm nhiên coi bọn mình là một cặp rồi. Cặp đôi Kenny-và-Mia. Mỗi tối thứ Bảy thay vì chỉ có mình và Lilly chơi với nhau như mọi khi thì giờ là Lilly-và-Boris và Kenny-và-Mia. Thỉnh thoảng hai cô bạn Tina Hakim Baba và Shameeka Taylor cùng hai cậu bạn trai của họ là Dave Farouq El-Albar và Daryl Gardner cũng nhập hội với bọn mình, tạo thành bốn cặp Lilly-và-Boris, Kenny-và-Mia, Tina-và-Dave và Shameeka-và-Daryl.
Giờ nếu mình và Kenny chia tay, chuyện sẽ rùm beng lên cho mà coi. Còn chưa kể mình biết cặp với ai vào mỗi tối thứ Bảy bây giờ? Ba cặp Lilly-và-Boris, Tina-và-Dave và Shameeka-và-Daryl chắc chắn sẽ không hề thích có mình Mia thôi đâu. Mình sẽ chỉ là kẻ thứ 7 vô duyên thôi.
Còn nữa, nếu bọn mình chia tay thì mình biết tới Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo cùng ai?
Ối, mình phải đi thôi. Lilly-và-Boris, Tina-và-Dave, Kenny và mình định đi trượt băng ở Trung tâm Rockefeller.
Túm lại một câu: Hãy suy nghĩ cho kỹ trước khi ước điều gì. Vì rất có thể nó sẽ nổ BÙM! thành hiện thực