Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Chương 22: Chỉ Đầu Vĩnh Kết Nguyện Đồng Tâm - Quần Hùng Tụ Tập Tìm Kinh Dị
S
áng hôm đó, Thiên Tứ, Thiến Thiến và Bại Sự lão nhân còn chưa thức dậy, thì Hoa Thiến Thiến đã đem thức ăn rất ngon lành đến cho ba người.
Thoạt tiên Thiên Tứ còn lo, nhở Hoa Thiến Thiến không để ý lộ thái độ âu yếm ra, để Hàn Thiến Thiến trông thấy, thế nào nàng ta cũng không vui.
Ngờ đâu Hàn Thiến Thiến vừa trông thấy Hoa Thiến Thiến đã vui vẻ gọi "đại tỷ" và chuyện trò với nhau hoài. Ăn sáng xong, Hàn Thiến Thiến còn kéo Hoa Thiến Thiến đi ra ngoài bạt chuyện trò với nhau hồi lâu.
Thoạt tiên Hoa Thiến Thiến cũng có cảm tưởng như Thiên Tứ vậy, chỉ sợ Hàn Thiến Thiến biết chuyện của hai người hồi đêm đã âu yếm với nhau như thế nào. Nhưng sau khi mật đàm, hai người như đã thoả hiệp một vấn đề gì với nhau rồi, nên không những hai người càng thân mật với nhau hơn trước và Hoa Thiến Thiến không e dè gì hết, dám công nhiên cười nói một cách thân mật với Thiên Tứ liền.
Thiên Tứ thấy thế vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc, tuy chàng không hiểu hai nàng đã làm trò gì, nhưng thấy thái độ của hai nàng như thế chàng cũng mừng rỡ khôn tả.
Bại Sự lão nhân đứng cạnh đó để ý nhìn, đã đoán ra sự bí mật của hai nàng ngay nên ông ta khen ngợi thầm Thiên Tứ là người tốt phước. Đồng thời ông ta cũng rất kinh ngạc, vì lẽ không hiểu tại sao Hàn Thiến Thiến lại lôi cuốn được Hoa Thiến Thiến về phe mình như thế?
Ông ta thấy ba người trẻ tuổi mừng rỡ cao hứng như vậy, nghĩ đến mình, ông ta lại rầu rĩ vô cùng và biết mình tuổi tác như thế này quả thực không xen vào giữa bọn trẻ tuổi. Nên ông liền mượn cớ nói với ba người rằng:
- Hà! Người già vô dụng thực đã mất ngủ ba đêm, bây giờ phải vào trong thành nghỉ ngơi một giấc mới được.
Hàn Thiến Thiến không biết ông ta cố ý như vậy, lại tưởng là ông ta mệt nhọc thực, nên không ngăn cản gì hết, mà còn đỡ lời:
- Cha nuôi thấy mệt thì cứ đi ngủ đi, chiều hôm nay chúng con cũng sẽ vào trong thành. Đến lúc ấy chúng con sẽ đến khách sạn mời cha đến nhà đại tỷ.
Bại Sự lão nhân gật đầu rồi đi luôn. Xem sắc mặt, Hoa Thiến Thiến biết Bại Sự lão nhân có vẻ không vui. Tuy nàng không trực tiếp hỏi nhưng nàng vẫn đuổi theo ra, cố ý nói bông rằng:
- Âm bá bá định đi đâu ngủ thế? Chớ có ngủ quá giấc khiến chúng con kiếm không thấy đấy nhé!
Bại Sự lão nhân vội vàng đi, vừa đi vừa trả lời:
- Lão ngủ ở khách sạn nào Thiến nhi đã biết, cháu cứ yên tâm...
Chưa nói dứt lời, ông ta đã đi mất dạng ngay.
Thiên Tứ chờ Bại Sự lão nhân đi khỏi, sực nghĩ ra một việc liền nói với Hàn Thiến Thiến rằng:
- Thiến muội, chờ lát nữa Thích lão huynh sẽ về đây, hiền muội phải cố khuyên Thích lão huynh hoà hảo lại với cha nuôi nhé...
Hàn Thiến Thiến kéo Hoa Thiến Thiến ngồi xuống cạnh mình, rồi ngạc nhiên hỏi Thiên Tứ rằng:
- Sao đại ca lại biết Thích lão huynh tới? Tối hôm qua đại ca đã gặp lão huynh rồi hay sao?
Thiên Tứ với Thiến Thiến thấy nàng hỏi như thế đều ngượng đến mặt đỏ bừng, tuy vậy hai người vẫn cảm thấy khoan khoái, rồi liếc nhìn nhau tủm tỉm cười. Lúc ấy Thiên Tứ mới trả lời Hàn Thiến Thiến rằng:
- Không phải tối hôm qua đâu, đó là trưa hôm qua. Khi chúng ta đi xuống núi, Thiến muội với cha nuôi đi trước tiểu huynh đi sau, lúc đi qua một cái rừng, tiểu huynh đã gặp Thích lão huynh. Tiểu huynh có rủ Thích lão huynh về đây, nhưng Thích lão huynh bảo có Bại Sự lão nhân, Thích lão huynh nhất định không trở về nữa...
Hoa Thiến Thiến cũng biết chuyện hai ông già đó tại sao lại giận nhau nên không lấy gì làm lạ, nàng chỉ ngạc nhiên vì sao Thiên Tứ lại gọi Thích Thích Ông là Thích lão huynh như vậy, với tại sao chàng lại biết Thích Thích Ông thế nào cũng tới?
Thiên Tứ đã phát giác Hoa Thiến Thiến có vẻ nghi ngờ liền mỉm cười nói tiếp:
- Nhưng Thích lão huynh có nhận lời, hễ Bại Sự lão nhân đi khỏi, nơi đây thì Thích lão huynh sẽ trở về nơi đây tức thì.
Hàn Thiến Thiến lại hỏi:
- Sao lúc ấy đại ca lại không khuyên Thích lão huynh ngay? À, sao đại ca lại gọi cha nuôi của em là Bại Sự lão nhân như thế?
Thiên Tứ thấy dáng điệu của nàng rất tức cười, không sao chịu được, liền cười ha hả và đáp:
- Thôi được, từ giờ trở đi ngu huynh sẽ không gọi như thế nữa...
Chàng vừa nói tới đó đã nghe thấy bên ngoài có tiếng tà áo bay phất phới. Chàng liền nói tiếp:
- Còn tiểu huynh có khuyên Thích lão huynh hay không, thì hiền muội cứ việc hỏi lão huynh sẽ biết ngay...
Hai nàng đều không nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, thấy Thiên Tứ nói như vậy đều ngẩn người ra, nhưng chưa kịp lên tiếng hỏi thì đã thấy ngoài cửa bạt có bóng người thấp thoáng và Thích Thích Ông đã chui vào liền.
Từ khi kết giao với Thiên Tứ và Thiến Thiến đến giờ, thái độ của Thích Thích Ông đã thay đổi hẳn, không còn cái trò mếu máo khóc lóc như trước nữa. Vừa vào tới nơi, ông ta đã mỉm cười và đỡ lời hỏi:
- Hỏi lão huynh cái gì?
Thiến Thiến vừa trông thấy Thích Thích Ông đã nhảy lên ôm lấy cổ ông ta, hình như đã vắng nhau mấy năm rồi vậy. Nàng rất ân cần hỏi:
- Hai ngày hôm nay lão đại ca đi đâu thế? Sao không nói trước cho tiểu muội hay, làm cho ai nấy đều lo nhớ. Đại ca cũng hư hỏng lắm, hôm qua đã gặp lão đại ca lại không nói cho tiểu muội hay, để đến ngày hôm nay mới nói, như vậy tiểu muội không bực mình sao được?
Từ hồi trẻ đến giờ chỉ bị người hắt hủi, chứ không thấy ai ân cần hỏi mình như thế này bao giờ, Thích Thích Ông cảm động đến ứa nước mắt ra, và nắm lấy tay Hàn Thiến cất giọng khàn khàn đáp:
- Tiểu muội chớ nên giận dữ như vậy, sở dĩ lão đại ca bỏ đi như thế là muốn dò biết căn bản lai lịch của Hùng Phụng Vương Mai đấy chứ.
Thấy Thích Thích Ông nói đến Vương Mai, Hàn Thiến Thiến vội hỏi tiếp:
- Thế có kết quả gì không?
Thích Thích Ông đưa mắt nhìn Hoa Thiến Thiến, rồi đẩy trách nhiệm cho Thiên Tứ mà hỏi:
- Ủa? Sao chú em không nói cho tiểu muội hay ư?
Hàn Thiến Thiến có biết đâu Thích Thích Ông thấy có người ngoài, nên không muốn tiết lộ sự bí mật ấy, lại tưởng là Thiên Tứ có ý giấu mình nên nàng hậm hực hỏi tiếp:
- Sao đại ca cứ hay bắt nạt tiểu muội thế?
Thiên Tứ bị oan bực mình vô cùng, liền nhìn Thích Thích Ông và gượng cười nói:
- Chính lão đại ca đã dặn bảo tạm thời đừng để cho các người hay biết vội, sao lại đổ oan cho tiểu đệ như thế?
Thích Thích Ông kêu "ồ, ồ" hai tiếng, giơ tay lên vỗ trán một cái và tự oán trách rằng:
- Lão đại ca này hồ đồ thực, chính mình đã nói như thế mà lại quên!...
Ông ta đưa mắt nhìn Thiên Tứ rồi lại hỏi Hàn Thiến Thiến tiếp:
- Tiểu muội, cô nương này là ai! Sao trông cũng đẹp như tiểu muội vậy!
Hàn Thiến Thiến kêu "ối chà" một tiếng buông Thích Thích Ông ra, nhảy tới cạnh Hoa Thiến Thiến, nhanh nhảu giới thiệu:
- Tiểu muội cũng hồ đồ thực, quên không giới thiệu. Chị ấy là đại tỷ của tiểu muội, họ Hoa tên là Thiến Thiến, là tiểu thư của Hoa gia bảo đấy.
Có phải Thích Thích Ông không biết Hoa Thiến Thiến là ai đâu, và trận đấu của Hàn Thiến Thiến với Xảo Yến hồi hôm, ông ta cũng có núp ở trong đám đông làm khán giả, sao ông ta lại không biết?
Thiến Thiến chỉ biết tiếng của Thích Thích Ông thôi, lần này mới được gặp mặt lần đầu, nàng nhận thấy Thích Thích Ông không có tính nết kì quái như người ta đồn đại, nên nàng rất ngạc nhiên.
Thấy Hàn Thiến Thiến giới thiệu như vậy, Hoa Thiến Thiến vội tiến lên vái chào Thích Thích Ông luôn:
- Hoa Thiến Thiến tham kiến Thích Tú tiền bối...
Thích Thích Ông thấy Hàn Thiến Thiến giới thiệu như vậy, biết là hai người đã chơi với nhau rất thân, đồng thời ông ta thấy Hoa Thiến Thiến nhã nhặn cao quý như vậy đã có thiện cảm ngay, vội ngăn cản không cho nàng hành lễ và đáp:
- Cô nương khỏi cần phải khách sáo như thế, xưa nay già không ưa cái trò tục lệ này. Hơn nữa cô nương đã chơi thân với tiểu muội như vậy, cũng có thể nói là người nhà được rồi, nên từ giờ trở đi xin miễn gọi hai chữ tiền bối như thế thì hơn.
Thiên Tứ đứng cạnh liền xen lời nói:
- Phải đấy! Thích lão huynh không phải là người ngoài, hiền muội đừng có câu nệ...
Thích Thích Ông thấy Thiên Tứ gọi Hoa Thiến Thiến một cách thân mật như vậy, ngạc nhiên vô cùng và nghĩ bụng:
“Lạ thực, sao chú em lại xưng huynh gọi muội với khuê nữ của người ta như thế? Kỳ thực....”
Tuy ông ta nghĩ vậy, nhưng mồm vẫn trả lời rằng:
- Phải lắm, phải lắm!
Hàn Thiến Thiến không quen cái trò ăn nói khách sáo như vậy, nàng ngồi ngay xuống và lớn tiếng kêu gọi:
- Lão đại ca mau ngồi xuống, tiểu muội có câu này muốn hỏi đại ca.
Thích Thích Ông thấy Hàn Thiến Thiến ăn nói có vẻ đứng đắn lắm, tuy không hiểu nàng nói việc gì nhưng vẫn ngồi ngay xuống chỗ đối diện nàng. Thiên Tứ với Hoa Thiến Thiến mỗi người ngồi xuống một bên.
Chờ các người ngồi xong, Hàn Thiến Thiến liền trịnh trọng hỏi Thích Thích Ông tiếp:
- Lão đại ca, Thiến muội có một việc này muốn yêu cầu lão đại ca, không biết lão đại ca có nhận lời tiểu muội không?
Thích Thích Ông ngẩn người ra đáp:
- Sao lại không, nhưng...
Hàn Thiến Thiến hớn hở nói tiếp:
- Có thực không? Nếu vậy, tiểu muội xin đa tạ lão ca trước nhưng lão ca không được hối đấy nhé?
Thích Thích Ông nhìn Thiên Tứ, có ý muốn hỏi chàng việc gì? Ngờ đâu Thiên Tứ quay mặt đi và ngẩng đầu nhìn trời làm như đang suy nghĩ việc gì vậy.
Thích Thích Ông vừa gãi đầu vừa bất đắc dĩ đáp:
- Việc gì thế? Tiểu muội cứ nói đi lão đại ca không hối đâu mà sợ.
- Đêm hôm nọ Bại Sự lão nhân đi cùng với đại ca và tiểu muội về đây, lão đại ca đã biết rõ chuyện ấy rồi.
Thiên Tứ cười thầm, chàng không ngờ cô bé ngây thơ này lại khôn ngoan đến như thế. Thích Thích Ông khẽ gật đầu. Thiến Thiến thấy ông ta có vẻ không vui lại hỏi tiếp:
- Ông ta có nói rất nhiều chuyện với chúng tôi, tất nhiên ông ta có nói cả chuyện của lão đại ca với ông ta năm xưa như thế nào... Ông ta nói, ông ta cảm thấy rất lẻ loi, không những không có con cái mà ngay cả bạn thân cũng không có nốt. Ông ta rất ăn năn, bảo vì xưa kia hồi trẻ tính nóng nảy, nên mới có sự lầm lỡ như thế, bây giờ nghĩ lại ông ta rất hối hận. Thấy ông ta cô đơn tội nghiệp như vậy và thấy mình cũng đồng bệnh tương liên, tiểu muội liền nói với ông ta bằng lòng bắt tay xử hoà với lão đại ca thì tiểu muội sẽ nhận ông ta làm còn nuôi.
Thích Thích Ông giật mình kinh hãi vội hỏi:
- Cái gì!...
- Lúc ấy ông ta rất tán thành, nhưng chỉ sợ lão đại ca không chịu lượng thứ cho ông ta mà hoá địch thành bạn...
Thiến Thiến nói tới đó thấy sắc mặt của Thích Thích Ông thay đổi luôn luôn, liền mỉm cười và an ủi tiếp:
- Lúc ấy tiểu muội cũng nghĩ đến lão đại ca với ông ta là bạn với nhau từ hồi nhỏ, tất nhiên hai người vẫn còn tình bạn với nhau. Tuy sau này, vì những việc đã xảy ra khiến hai người tức hận nhau nhưng trong thâm tâm của hai người vẫn có ý thức hối hận cả. Cho nên tiểu muội thấy ông ta có lòng thành như thế, mới táo gan nhận lời hộ đại ca.
- Làm... làm, làm... Làm sao...
Thiến Thiến không hề cho Thích Thích Ông nói, đã vội nắm lấy hai tay ông ta và nói tiếp:
- Cho nên lão đại ca dù sao cũng không thể để cho tiểu muội thất tín với người. Hơn nữa... Hơn nữa...
Nàng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được lời gì để nói tiếp, Thiên Tứ vội đỡ lời:
- Lão đại ca không nên cố chấp như thế nữa, người ta sống ở trên đời như mộng như ảo không khác gì một tấn tuồng. Lão đại ca là một vị anh hùng hào hiệp như thế, sao đại ca không nhìn xa một chút. Hơn nữa, việc này không phải là Thiến Thiến muội cố ý phá bĩnh, mà là muốn hai người hoà hảo với nhau, để dễ dàng cư xử...
Tuy Hoa Thiến Thiến không biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng nàng cũng không muốn khoanh tay đứng yên, liền xen lời khuyên Thích Thích Ông:
- Thiến muội đã thành thật cầu khẩn như vậy, tiền bối cũng nên nhận lời...
Thích Thích ông cúi đầu xuống không nói gì hết, nhưng câu chuyện hồi thiếu thời đã hiện rõ cả trên đầu óc ông ta.
Đáng lẽ ông ta đã quên bẵng những chuyện ấy đi rồi, bây giờ Thiến Thiến gợi lại câu chuyện đó ra, ông ta cảm thấy mình như đang gánh nặng, bỗng có người gỡ gánh nặng ấy xuống hộ nên ông ta khẽ buông tiếng thở dài.
Thiên Tứ là người rất thông minh, thấy sắc mặt của Thích Thích Ông biết ngay ông ta đã thay lòng đổi dạ rồi, liền đưa mắt ra hiệu cho Hàn Thiến Thiến, Thiến Thiến hiểu vội quỳ ngay xuống vái lạy và nói:
- Thiến muội cảm tạ lão đại ca đã ân chuẩn.
Thích Thích Ông vội đỡ nàng dậy và đáp:
- Tiểu muội không nên như thế... đáng lẽ chuyện này lão đại ca phải cám ơn tiểu muội mới phải...
Ông ta vừa nói, nước mắt vừa chảy quanh, nhưng mặt đã lộ vẻ hớn hở, Thiên Tứ với hai nàng Thiến Thiến thấy thế đều cả mừng...
***
Hồ Hình Kiếm Khách Khổng Nghi là một vị kiếm khách giàu có nhất ở thành Lan Châu, nhà cửa có trên trăm nóc, kẻ hầu người hạ cũng có hơn trăm. Ngày thường cũng có rất nhiều bạn bè lui tới bây giờ quần hùng đến tề tập lại càng đông đảo và vui vẻ thêm.
Hôm đó đã là mười hai tháng tám, chỉ còn ba ngày nữa đã tới tết Trung Thu. Trong nhà Khổng Nghi trước vườn và trong hậu sảnh đều tụ tập khách anh hùng đông đảo vô cùng. Buổi chiều, Hoa Thiến Thiến, thiên kim tiểu thư của Tần Châu Hoa gia bảo và cũng là người có nửa tư cách chủ nhân của tòa nhà đồ sộ này, dẫn hai già hai trẻ về nhà của Hồ Hình Kiếm Khách. Thiến Thiến đã ở đây trên mười ngày rồi, nàng ra vào như là ra vào nhà của mình vậy, chả cần truyền bẩm gì hết, nhưng ngày hôm nay người coi cổng thấy nàng đi với mấy người khách lạ về tới, vội truyền bảo cho đại quản gia Tê Hướng Đại Khả hay.
Thiến Thiến đưa mấy người khách đó về, chính là Bại Sự lão nhân, Thích Thích Ông, La Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến. Hàn Thiến Thiến là người ít tuổi nhất và cũng là người ngây thơ nhất, vừa đi tới cổng nhà của Khổng Nghi, nàng đã gặp rất nhiều nhân vật võ lâm, nhưng người nào trông thấy nàng cũng để ý nhìn ngay, mặt của những người đó đều lộ vẻ kinh ngạc, sợ sệt và kính phục.
Bại Sự lão nhân thấy thế không sao nhịn được cười, liền quay đầu lại nói với nàng rằng:
- Con cưng của cha xem đấy, hai lần hẹn ước, một lần chiến đấu ở trên núi Cao Lan, con đã trở nên người có tên tuổi rồi...
Hôm nay, Thích Thích Ông khác hẳn ngày thường, hớn hở tươi cười và đỡ lời:
- Âm huynh nói rất đúng, tiểu muội đã trở nên một hiệp nữ có tên tuổi thực sự ở thành Lan Châu này rồi...
Ông ta chưa nói dứt, người quản gia đã vội vàng nghênh đón.
Sở dĩ Tê Hướng Đại Khả được làm tổng quản của nhà họ Khổng này không phải là sự ngẫu nhiên, y không những có tấm thân hùng mạnh, sức khỏe như hổ, lại còn biết rộng hơn người.
Dù y ít khi rời khỏi thành Lan Châu, nhưng đối với các nhân vật trong võ lâm, hơi có chút tên tuổi ở trên giang hồ y đều biết hết, dù không quen biết và gặp gỡ bao giờ, y chỉ để ý nhận xét một lát là đã biết được tên tuổi lai lịch của đối phương liền.
Lúc này y vừa đến cửa đã trông thấy hai ông già, y liền ngẩn người ra, lộ vẻ thắc mắc và nghĩ bụng:
- Ông già này chả là Thích Thích Ông là gì? Sao ông ta lại đi cùng với Bại Sự lão nhân như thế? Theo lời đồn của thiên hạ, thì ông ta với Bại Sự lão nhân là kẻ đại thù với nhau, mà bây giờ hai người lại chuyện trò vui vẻ như vậy, thế là nghĩa lý gì?...
Vì vậy, y không dám xác định hẳn ông già đó là Thích Thích Ông, nhưng y vẫn hớn hở tiến lên chắp tay vái chào và nói:
- Hôm nay tệ phủ được hai vị tiền bối giáng lâm, cùng hai thiếu hiệp tới như vậy, thực là chủ nhân chúng tôi hân hạnh biết bao.
Nói xong mấy câu khách sáo ấy, y quay lại hỏi Hoa Thiến Thiến rằng:
- Đại tiểu thư...
Hoa Thiến Thiến đã hiểu ý của y liền, nên không chờ y nói tiếp đã vội đỡ lời:
- Phiền Hướng quản gia vào thưa hộ một tiếng, là Bại Sự lão nhân với Thích Tú, hai vị tiền bối cùng La công tử, Hàn nữ hiệp đã tới...
Đại Khả rất lấy làm ngạc nhiên, nhưng vẫn quay người đi vào trong nhà ngay.
Bại Sự lão nhân thấy người quản gia có vẻ ngơ ngác và hoài nghi liền quay đầu lại nhìn Thích Thích Ông nháy mắt một cái và nói:
- Thích lão có thấy không? Hai chúng ta cùng xuất hiện ở đây, thực là khiến ai trông thấy cũng phải ngạc nhiên không thể tưởng được.
Thích Thích Ông tươi cười gật đầu, và ông ta cảm thấy rất thích thú, nên bật cười ha hả liền.
Bại Sự lão nhân thấy Thích Thích Ông tươi cười, lại nói tiếp:
- Xem dáng điệu của Thích lão, thực không đúng với cái tên chút nào. Theo ý mỗ, thì Thích lão phải nên đổi tên là Ha Hả Tú mới đúng.
Mọi người nghe ông ta nói như vậy lại cười xòa.
Bốn người đi thẳng vào bên trong, đi đến đâu cũng thấy các nhân vật võ lâm chú ý tới.
Một lát sau, bốn người đã tới một cái vườn hoa rất đẹp, trồng toàn hoa thơm cỏ lạ, ít khi được trông thấy những thứ hoa này. Trừ Hoa Thiến Thiến ra, ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng.
Ngờ đâu, trong bụi cây bỗng có tiếng cười vọng ra, tiếng cười này rất hùng và hình như đang ở đằng xa, chỉ trong nháy mắt đã tới gần ngay.
Thiên Tứ thấy thế cũng khen ngợi thầm. Chàng định thần nhìn kỹ, mới hay tiếng cười đó là của hai ông già tuổi ngoài sáu mươi. Hai ông già đang thủng thẳng đi tới, một ông trong bọn mặt hồng hào mặc áo màu gấm, ngoài phủ áo vải, đôi mắt lóng lánh có thần, tuy già nua như vậy mà trông vẫn oai mãnh vô cùng. Ông ta vừa thấy Thiên Tứ và mọi người đã vội tiến lên chắp tay vái chào Bại Sự lão nhân, mồm cười ha hả kêu như tiếng chuông và nói:
- Đã lâu năm không được gặp Âm huynh, không ngờ Âm huynh vẫn mạnh như xưa, khiến Hoa mỗ rất lấy làm hâm mộ... Đại tẩu đâu sao không thấy tới? Còn vị này...
Hỏi tới đó, ông ta đưa mắt liếc nhìn một vòng, rồi nhìn thẳng vào mặt Thích Thích ông mà hỏi tiếp:
- Vị này chắc là Thích huynh?
Bại Sự lão nhân hớn hở, nắm chặt tay ông già nọ và đáp:
- Hoa huynh cứ quá khen như vậy, như Hoa huynh oai trấn tứ phương, lại có con gái đã khôn lớn như thế, mới đáng hâm mộ...
Nói tới đó ông ta quay lại bảo Thích Thích ông rằng:
- Thích huynh, vị này là Hoa Gia Bảo Tần Châu Nhất Quân...
Hoa Thương Nguyên nghe thấy Bại Sự lão nhân nói như vậy, không đợi chờ đối phương nói tiếp đã vội chắp tay chào Thích Thích Ông và nói tiếp:
- Hoa mỗ ngưỡng mộ đã lâu...
Ông già đi cùng với Thương Nguyên mặt vàng như nghệ, ba chòm râu dê thưa thớt, nếu không vì có đôi mắt sáng quắc, thì ai cũng tưởng ông già ấy là người đang đau yếu.
Ông già đó nhìn Hoa Thiến Thiến mỉm cười, rồi lại đưa mắt ngắm nhìn Thiên Tứ.
Trong lúc Thương Nguyên, Thích Thích Ông và Bại Sự lão nhân hàn huyên với nhau, thì ông già này vừa ngắm xong Thiên Tứ và mặt bỗng lộ vẻ kinh ngạc.
Thương Nguyên vội quay đầu lại gọi ông già mặt vàng rằng:
- Khổng huynh là chủ nhân...
Ông ta vừa nói tới đó, thấy vẻ mặt của ông già kia như vậy cũng hơi ngạc nhiên, liền theo tầm mắt của ông già đó mà nhìn, mới hay ông ta đang ngắm nhìn Thiên Tứ. Thương Nguyên thấy Thiên Tứ có phong cách thanh cao, vẻ mặt tuấn tú hơn người, cũng ngẩn người ra ngắm nhìn theo, nhất thời quên cả nói tiếp.
Ông già kia nghe thấy Thương Nguyên nói, mới như người nằm mơ thức tỉnh, vội tiến lên một bước chắp tay chào Bại Sự lão nhân và nói:
- Tại hạ Khổng Nghi, không biết quý khách nghênh môn mà ra nghênh đón, xin hai vị lượng thứ...
Lúc ấy Thương Nguyên cũng lên tiếng hỏi con gái:
- Thiến nhi, hai vị này có phải là La thiếu hiệp và Hàn nữ hiệp mà mấy ngày qua đã làm chấn động cả thành Lan Châu này đấy không?
Hoa Thiến Thiến mỉm cười khẽ gật đầu, rồi quay người lại nói với Thiên Tứ và Hàn Thiến Thiến rằng:
- Thiến muội, Tứ đại ca, vị này là chủ nhân của bổn trạch, Khổng Nghi bá phụ.
Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến liền chắp tay vái chào Khổng Nghi một lạy, rồi lại vái chào Thương Nguyên. Thiên Tứ vội lên tiếng nói:
- Tiểu điệt với các người tới đường đột như thế này, xin biền chủ nhân với bá phụ đứng có trách cứ.
Thoạt tiên thấy con gái mình gọi Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến thân mật như vậy, Thương Nguyên cũng phải ngạc nhiên, nhưng ông ta chỉ hơi suy nghĩ một chút, đã mỉm cười và đỡ lời:
- Hai vị đã là bạn thân của tiểu nữ, hà tất phải khách sáo như vậy? Xin mời quý vị vào trong khách sảnh.
Khổng Nghi cũng giơ tay ra hiệu mời khách. Bại Sự lão nhân với Thích Thích Ông xưa nay vẫn không thích coi trò tục lệ ấy, nên vừa thấy Thương Nguyên nói tới đó đã rảo bước đi trước. Khổng Nghi vượt qua hai người để dẫn đường và nói tiếp:
- Trong vườn này Khổng mỗ có bày một cái trận nho nhỏ, đối với người sành điệu thì không nghĩa lí gì hết, nhưng có thể đề phòng và ngăn cản được quân trộm cắp vặt. Quý vị mới tới chưa quen thuộc nên Khổng mỗ vô lễ xin đi trước dẫn đường.
Nói xong y tiến ngay vào trong bụi cây, mọi người lần lượt đi theo vào.
Quả nhiên bụi cây ấy rậm rạp và tối om, đường đi lại rất là quanh co khúc khuỷu, những cây trồng ở trong đó không có thứ tự, nên vào tới bên trong đã cảm thấy có âm khí bốc lên rồi.
Các người cứ đi theo Khổng Nghi quanh co một hồi mới ra khỏi được bụi cây ấy, và tới trước một lâu đài kiến trúc rất đồ sộ. Trước lầu có mấy bậc thang đá, sau những bậc thang đá ấy là đến cửa lầu, hai bên có hai cột trụ sơn đỏ. Hai cánh cửa lớn sơn son thiếp vàng trông rất lộng lẫy, nhưng cửa thì mở toang và bên trong có tiếng người chuyện trò ồn ào vọng ra.
Khổng Nghi đi đến chỗ thuyền đá liền quay người lại, đứng yên để mời khách vào trong lầu trước. Bại Sự lão nhân cặp tay Thương Nguyên đi sát cánh với Thích Thích Ông tiến thẳng vào trong lâu đài.
Thiên Tứ và hai nàng Thiến Thiến đi theo sau, khi qua cửa lớn đã thấy một khách sảnh rất lớn rộng, bên trong nơi chính giữa có bày hai hàng ghế tựa và có bốn người tuổi đều ngoài năm mươi đang ngồi ở trong đó trò chuyện với nhau.
Thiên Tứ đã nhận ra trong đó Tô Trị Toàn, nên chàng với Hàn Thiến Thiến đều ngẩn người ra quay lại nhìn Hoa Thiến Thiến. Ngờ đâu Hoa Thiến Thiến cũng lộ vẻ hoài nghi.
Khổng Nghi theo sau vào vừa cười vừa nói:
- Các vị nhân huynh, để đệ giới thiệu mấy người bạn thân...
Bốn ông già ngồi trong đó kể cả Trị Toàn đều đứng dậy, Khổng Nghi liền giời thiệu tên của mấy người ấy cho Bại Sự lão nhân cùng các người hay.
Thì ra ba người ngồi với Trị Toàn kia là Thái Bạch Thần Tú Bạch Hướng Minh, Kính Đô Nhất Bá Đồng Kỳ, một cao thủ của phái Võ Đang với Cửu Cung Kiếm Khách Thạch Tuấn Minh, là người đồng vai với đương kim chưởng môn của phái ấy.
Thiên Tứ biết Bạch Hướng Minh là sư phụ của Tô Hãn nên chàng đặc biệt chú ý hơn những người kia. Chàng thấy ông già này không cao lắm, mình mặc áo vải tay cầm quạt lông, râu tóc và lông mày đã trắng xóa vừa rậm vừa dài, râu tóc xõa cả xuống ngực để sau lưng, mặt hồng hào, nhưng cũng bị râu với tóc che lấp già nửa, đôi mắt sáng quắc trông rất oai nghi và cường mãnh.
Hàn Thiến Thiến cảm thấy ông già này quái lạ một cách rất lý thú, nhưng nàng chưa hề đươc nghe tên họ của những ông già đó bao giờ và nàng chỉ đặc biệt chú ý nhất là Kinh Đô Nhất Bá Đồng Kỳ, người trong nhóm Ngũ Bá của thiên hạ thôi.
Kinh Đô Nhất Bá thực không hổ thẹn là một người ở trong kinh ra, mặt to tai lớn mũi thẳng mồm vuông, trông rất quý phái, cử chỉ cũng rất đàng hoàng, mồm nói toàn giọng kinh, quần áo lại gấm nhiễu lịch sự hơn người, trông có một vẻ oai nghi đặc biệt.
Hoa Thiến Thiến là người học rộng biết nhiều hơn Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến nhất là về võ lâm chưởng cố thì nàng lại càng thuộc làu hơn. Cho nên nàng biết Cửu Cung Kiếm Khách Thạch Tuấn Minh, người tục gia của phái Võ Đang tuy chưa được liệt vào Song Hiệp Ngũ Bá Trần Tứ Hải, nhưng thực sự công lực không kém gì Vạn Pháp chân nhân, người đương kim chưởng môn của phái Võ Đang. Nếu nói đến vai vế, thì Thạch Tuấn Minh lại còn là sư huynh của Vạn Pháp chân nhân, chỉ vì ông ta không đi tu, nên chức chưởng môn mới lọt vào tay sư đệ là Vạn Pháp chân nhân đấy thôi.
Sở dĩ Tuấn Minh không đi tu, là vì nhà đông người và lại là thuộc gia thế quý phái nên khi học thành nghề rồi về nhà thăm cha mẹ, cha mẹ ông ta liền bắt lấy vợ và chủ trì gia đình ngay. Cũng vì thế mà ông ta ít xuất hiện ở trên giang hồ, nhưng có mấy lần xung đột với người ngoài, sau thừa lệnh chưởng môn sư đệ liên hiệp các vị hòa thượng của phái Thiếu Lâm với Bàn Long Kiếm Khách các người vây đánh Thiết Diện Điểu Trảo mấy lần.
Nhờ có tuyệt nghệ của Võ Đang với Cửu Cung Kiếm Pháp, ông ta đã đánh bại được rất nhiều thuộc hạ của lão ma, nên mới được thiên hạ ban cho một biệt hiệu là Cửu Cung Kiếm Khách là thế.
Ông ta là người rất hiền từ, từ khi hạ sơn đến giờ mấy chục năm nay chưa hề giết chết một người nào. Thiết Diện Điểu Trảo tuy rất hung ác ngang tàng, nhưng biết ông ta chưa hề giết chết một tên thủ hạ nào của mình, nên y cũng bỏ qua chứ không đến làm phiền ông ta.
Hoa Thiến Thiến tuy biết rõ thân thế của Cửu Cung Kiếm Khách nhưng nàng chưa được gặp ông ta bao giờ, bây giờ thấy Khổng Nghi giới thiệu, nàng liền chăm chú nhìn, nàng không ngờ ông già này mặc quần áo vải mộc, chân đi giày rơm, người gầy gò bé nhỏ, không khác gì là một ông già nhà quê, nàng có vẻ thất vọng.
Trái lại, Thiên Tứ trông thấy Cửu Cung Kiếm Khách đã khen ngợi thầm, vì chàng đã nhận thấy nội gia huyền công của ông già này đã luyện tới mức thượng thừa.
Hãy nói ba ông già kia thấy Khổng Nghi giời thiệu Bại Sự lão nhân với Thích Thích Ông cũng đều ngẩn người ra giây lát, rồi cùng cười ha hả và chuyện trò vui vẻ với nhau ngay.
Chỉ có Trị Toàn là ngượng nghịu vô cùng, không ai chuyện trò với mà cứ đứng ở một bên, hổ thẹn đến mặt đỏ bừng và chẳng nói chẳng rằng, đứng thừ người ra như tượng gỗ vậy.
Hoa Thương Nguyên đã biết Trị Toàn với Bại Sự lão nhân không bằng lòng nhau, nên ông ta chờ mọi người hàn huyên xong liền kéo Trị Toàn đến trước mặt Bại Sự lão nhân vừa cười vừa nói:
- Lại đây, để mỗ hòa giải cho đôi bên. Hai vị nhân huynh xin nể mặt Hoa mỗ mà quên hết chuyện cũ đi, để chúng ta cùng nghĩ cách đối địch. Chẳng hay hai vị nghĩ sao?
Phần vì đã hòa hảo với Thích Thích Ông, trong lòng rất vui vẻ, phần thứ hai tính nết xưa nay vẫn hay khôi hài khoáng đạt, Bại Sự lão nhân nghe thấy Thương Nguyên nói như vậy, liền tươi cười đỡ lời luôn:
- Lệnh của Hoa huynh, tiểu lão không dám không tuân lệnh, xin Tô đại trường chủ bỏ qua những việc trước, tiểu nữ có việc gì không nên không phải, chờ công việc ở đây xong xuôi, tiểu lão với tiểu nữ sẽ xin lỗi hiền phụ tử ngay.
Thấy đối phương nhắc đến con gái mình, Trị Toàn không sao cầm được lửa giận, nhưng chỉ thoáng cái thôi, y đã làm ra bộ vui vẻ tươi cười miễn cưỡng hàm hồ đáp:
- Âm lão khách sáo quá, Tô mỗ đâu dám thế.
Nói xong y quay trở về chỗ ngồi và cứ ngồi yên chứ không nói năng gì hết. Bại Sự lão nhân thấy thế không tức giận, chỉ nghĩ bụng:
"Y là bại tướng, tất nhiên trong bụng lúc nào cũng hậm hực không vui rồi, ta chấp nhất y làm chi."
Vì vậy, ông ta bỏ qua chuyện ấy, chứ không giận Trị Toàn nữa.
Hoa Thương Nguyên thấy Trị Toàn ăn nói và cử chỉ có vẻ miễn cưỡng lắm, tuy ông ta biết người anh đồng bao ấy đang đau lòng vì con gái mất tích và lại sợ Trị Toàn làm mích lòng Bại Sự lão nhân, rồi thế nào cũng có chuyện không vui xảy ra, nên ông ta vội kéo Trị Toàn ngồi sang một bên, mồm thì cười ha hả hỏi Khổng Nghi rằng:
- Hôm nay giai khách lâm môn, Khổng huynh đã bảo người nhà sửa soạn cơm nước đãi khách chưa?
Đồng Ký cất tiếng nói như tiếng chuông kêu, vừa cười vừa xen lời:
- Phải phải! Con sâu rượu ở trong bụng Đồng mỗ đã sục sạo rồi, Đồng mỗ nghe nói Khổng huynh có một thứ rượu gọi là Thánh Trúc Tiêu Lộ ngon tuyệt, nếu Khổng huynh không bảo người đem thứ rượu đó ra cho đệ nhậu nhẹt, thì có lẽ những con sâu rượu trong bụng mỗ chui cả ra bên ngoài đấy.
Khổng Nghi cũng cười ha hả, vội xin lỗi và bảo người nhà lấy rươu và cơm dọn ra ngay, chỉ trong nháy mắt bọn người nhà đã bày hai mâm rượu ra liền.
Hoa Thiến Thiến thấy các người coi thường Thiên Tứ, trong lòng rất hậm hực bất bình, bây giờ nàng thấy người nhà đã dọn hai mâm rượu ra rồi, liền đứng dậy mời Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến ngồi vào bàn bày ở bên phải.
Trong những người đó, chỉ có ông già quê mùa trông rất tầm thường tức là Cửu Cung Kiếm Khách Thạch Tuấn Minh là người rất sành sỏi thôi.
Ông ta trông thấy Thiên Tứ đã nhận ra chàng có cốt cách siêu phàm thoát tục, trong lòng đã khen ngợi thầm rồi. Lúc này, lại thấy đôi mắt của Thiên Tứ không những sáng suốt mà trông còn rất oai nghi, nên ông ta cả kinh thất sắc. Chỉ một điểm đó, đủ thấy ông già quê mùa này hơn hẳn hai người kia nhiều.
Đồng Kỳ với Thái Bạch Thần Tú tuy là cao thủ hạng nhất, nhưng họ có ngờ đâu Thiên Tứ tuy ít tuổi như thế mà võ công lại cao siêu hơn họ, đã luyện tới mức phản thần hoàn hư rồi. Trái lại, hai người thấy Thiên Tứ có cốt cách như thế lại còn tưởng chàng rất tầm thường, đã phụ trời ban cho một cơ sở đặc biệt như vậy.
Cứ căn cứ vào điều nhận xét đó, đủ thấy Thạch Tuấn Minh giỏi hơn hai người kia rồi. Ông ta thấy Thiên Tứ như một vị Kim Đồng hạ trần, nên ông ta lẳng lặng dùng Tảo Thần Đại Pháp, để quan sát thầm.
Quý vị nên rõ Tảo Thần Đại Pháp với Thiên Nhĩ Thông của cửa Phật hơi giống nhau, những người sở trường hai môn đó khi sử dụng tới thì chỗ cách xa nửa dặm, dù một cái kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy được.
Tuy Tuấn Minh chưa luyện tới mức độ cao siêu như vậy, nhưng khi ông ta nghênh thần chú ý hơi thở của mọi người là ông ta biết rõ liền, vì người đó bao giờ cũng dài hơn người thường một chút. Nên cứ nhận xét điểm ấy là có thể biết được nội công của đối phương đã luyện đến mức độ nào ngay.
Thạch Tuấn Minh lắng tai nghe đã phân biệt được hai nàng Thiến Thiến ngang với ông già, riêng có Thiên Tứ thì hô hấp của chàng dài gấp đôi các người và khẽ đến nỗi không sao nghe thấy rõ được. Như vậy ông ta không giật mình kinh hãi sao được?
Ông ta thấy Hoa Thiến Thiến đang mời Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến sang ngồi bàn ở bên phải, ông ta vội tiến lên vừa cười vừa nói với ba người rằng:
- Chắc ba vị thiếu hiệp không hay uống rượu, lão phu cũng vậy nên lão phu sang đây ngồi cùng ba vị, chứ ngồi ở bàn bên kia mình không biết uống rượu làm cụt hứng của mọi người đi.
Thiên Tứ biết trong các ông già chỉ có ông già này là công lực thâm hậu hơn cả, nay ông ta sang đây ngồi với bọn mình, ắt phải có nguyên nhân gì? Tuy nghĩ như vậy nhưng chàng vẫn mời ông ta ngồi thượng tọa và đỡ lời:
- Lão tiền bối quá khiêm tốn, La mỗ không biết uống rượu đang cảm thấy rất hổ thẹn...
Khổng Nghi thấy Tuấn Minh sang ngồi bàn bên này, liền chạy lại vừa cười vừa hỏi:
- Có lẽ Thạch đại hiệp không thích uống rượu, nên mới sang ngồi bàn này, vậy để Khổng mỗ tiếp đại hiệp vậy nhé.
Tuấn Minh cười ha hả đáp:
- Lão huynh không nên khách sáo như vậy, lão phu đã tuyên bố trước là không biết uống rượu rồi, huynh lại còn sang đây ngồi có phải là làm mất hết hứng thú uống rượu của huynh đi không?
Thương Nguyên mời các người ngồi xuống xong liền chạy lại vỗ vai Khổng Nghi và nói:
- Khổng huynh cũng là ma men, mau sang bàn kia so tài với quý khách một phen đi! Để đệ ở lại bàn này tiếp các bạn nhỏ cho.
Khổng Nghi cười ha hả đứng dậy nhường chỗ cho Thương Nguyên, rồi ông ta sang mâm kia, cầm ấm rót rượu cho mọi người.
Sau ba tuần rượu, ai nấy đều cao hứng chuyện trò vui vẻ và có người lại hơi sái mùi "Đánh đố nhau, ai thua người ấy phải uống rượu phạt, như những người tàu vẫn thường hay có trò chơi ấy."
Còn bàn bên này thì khác hẳn, mọi người ăn uống vui vẻ, Thương Nguyên lấy trà thay rượu mời Tuấn Minh uống.
Nhân lúc đó Tuấn Minh liền hỏi sư thừa và lai lịch của Thiên Tứ. Tuy tôn chỉ của Thiên Tứ là đối với ai cũng phải thành thực, nhưng riêng có xuất thân và sư thừa của mình thì không bao giờ chàng chịu nói ra cho ai hay cả.
Hoa Thiến Thiến thấy Thiên Tứ có vẻ không muốn nói, nàng vội đỡ lời luôn:
- Tứ đại ca là đệ tử của một kỳ nhân, nhưng vị kỳ nhân ấy không muốn lộ mặt trên giang hồ, nên khi Tứ đại ca hạ sơn ông ta đã dặn không được tiết lộ tên họ của ông ta ra. Vì vậy, mà Thiên đại ca không sao trả lời được.
Thương Nguyên nghe tới đây trong lòng rất thắc mắc và nghĩ bụng:
"Sao con nhỏ này lại biết rõ như thế, chả lẽ..."
Ông ta vừa nghĩ vừa đưa mắt ngắm nhìn Thiên Tứ và nhìn con gái mình, lại thấy con gái mình nhìn Thiên Tứ tủm tỉm cười, mặt đầy vẻ tình tứ. Lúc ấy ông ta mới vỡ nhẽ, tủm tỉm cười luôn.
Hoa Thiến Thiến trông thấy cha mình nhìn mình cười, nàng vừa hổ thẹn vừa mừng thầm, nàng muốn chữa thẹn, liền nói lảng sang chuyện khác mà hỏi cha rằng:
- Thưa cha, sao không thấy chị họ tới?...
Thương Nguyên thấy chỗ mình ngồi cách Trị Toàn có hơn trượng thôi, nếu đem chuyện của Xảo Yến ra thảo luận, thế nào Trị Toàn cũng nghe thấy. Vì vậy, ông ta liền đưa mắt ra hiệu cho Hoa Thiến Thiến, rồi cười ha hả hỏi Hàn Thiến Thiến rằng:
- Hàn nữ hiệp tài ba cao siêu thực, vừa ra tay đã trần kinh võ lâm rồi. Không biết tôn sư là vị nào, có thể nói cho lão phu nghe được không?
Ông ta sợ Trị Toàn nghe tiếng hỏi của con gái mình, nên ông ta mới nói thực to hỏi Hàn Thiến Thiến như vậy. Ngờ đâu, ông ta làm như thế lại khiến Trị Toàn hiểu lầm hơn, Trị Toàn tưởng ông ta có ý châm biếm mình, nên y đã tức giận thầm.
Hàn Thiến Thiến thấy người ta gọi mình là nữ hiệp, trong lòng cởi mở cười khanh khách, giơ tay lên chỉ vào mũi mình, nửa cười nửa hỏi rằng:
- Có phải Hoa bá bá hỏi cháu đấy không? Sư phụ của cháu người ta gọi là Mai Hoa tiên cô, nhưng bà ta bạc đãi cháu, nên cháu mới lén trốn ra bên ngoài.
Thương Nguyên với Tuấn Minh nghe nói đều kêu "ồ" một tiếng rất khẽ.
Thiến Thiến không hiểu tại sao hai ông già nghe thấy mình nói tới đó lại kêu "ồ" lên như vậy, với thái độ rất ngây thơ hỏi:
- Chẳng lẽ Hoa bá bá với lão tiền bối này đều biết sư phụ của cháu hay sao?
Tuấn Minh lắc đấu đáp:
- Hoa mỗ cũng chưa gặp lệnh sư bao giờ...
Hàn Thiến Thiến nghe nói trong lòng rất ngạc nhiên, đang định lên tiếng hỏi:
"Lạ thực, không biết tại sao hai người lại có thần sắc như thế?"
Nhưng nàng chưa kịp lên tiếng hỏi thì Thiên Tứ đã khẽ bóp tay nàng một cái, nên nàng chỉ thắc mắc trong lòng thôi. Sự thật Thiên Tứ rất biết rõ người trong giang hồ trọng nhất là phái hệ với sư môn, mà hành vi của Hàn Thiến Thiến lại bỏ sư phụ mà lén trốn như vậy, với người giang hồ thì cho đó là một hành vi đại nghịch bất đạo.
Sở dĩ các người không lộ vẻ khinh thị là vì biết Mai Hoa Tiên Cô không phải là người chính trực gì, và cử chỉ đó của Hàn Thiến Thiến tuy bỏ tà đầu chính, hơn nữa Thiến Thiến tuy bỏ sư phụ mà đi nhưng được cái người rất ngây thơ chính trực, biết nàng không phải là kẻ làm bậy nên mới không dám đột nhiên phán đoán ngay như vậy.
Tất nhiên Hoa Thiến Thiến cũng hiểu rõ việc này, nhưng hiện giờ nàng không tiện biện bạch hộ Hàn Thiến Thiến, nên nàng chỉ nói sang chuyện khác mà hỏi Thương Nguyên rằng:
- Cha với Khổng bá bá đã đi núi Tây Khuynh có thâu lượm được cái gì không?
Thương Nguyên khẽ lắc đầu, rồi lại gật đầu đáp:
- Lần này cha với Khổng bá phụ ngấm ngầm đi dò thám Tây Khuynh, để xem xét hành động của bọn lạt ma thôi, chứ không định dò xét chỗ giấu cuốn kinh đó. Nên có thể nói, chuyến đi của cha với Khổng bá phụ có thu hoạch cũng được và không có thu hoạch cũng được.
Hàn Thiến thiến không sao nén nổi lòng hiếu kì xen lời hỏi:
- Hoa bá bá, có phải lạt ma của Tây Tạng tới nhiều lắm đấy không?
Thương Nguyên gật đầu đáp:
- Theo sự nhận xét của lão phu với Khổng huynh, thì phen này bọn lạt ma của Tây Tạng xuất động đến mấy trăm người. Đáng sợ nhất là người nào người ấy của bên họ cũng đều có võ nghệ cao cường, người kém nhất của bọn họ còn hơn cả những cao thủ hạng nhì của chúng ta...
Hình như lần đầu tiên Thạch Tuấn Minh mới nghe thấy nói đến câu chuyện này, ông ta ngạc nhiên hỏi:
- Nếu quả đúng như Hoa huynh nói, thì trận đấu này thế nào cũng khốc liệt...
Thương Nguyên ngẫm nghĩ giây lát, rồi nghiêm nghị đáp:
- Hoa mỗ cho vấn đề này không đáng sợ lắm, nhưng có một điềm đáng sợ nhất là võ lâm đồng đạo chúng ta không được thành thực hợp tác với nhau, người nào người ấy đều có lòng ích kỷ. Hơn nữa tên ma đầu Thiết Diện Điểu Trảo hay tin này thì mới thực khó xử, vì đến lúc đó mình không sao biết được ai là người của mình mà ai là kẻ địch.
Nghe nói tới đây, Tuấn Minh cũng biến sắc và đỡ lời:
- Nếu Thiết Diện Điểu Trảo đã nhúng tay vào, y là kẻ độc ác có tiếng, lại thêm thủ hạ đông như thế, như vậy không những đồng đạo của chúng ta nguy cơ trùng trùng và các lạt ma cũng bị đả thương hay giết chết rất nhiều chứ không sai. Thực là một tai kiếp không tiền khoáng hậu... Hoa huynh đã có cách gì đối phó chưa?
Thương Nguyên ngẩn người ra chưa kịp trả lời, thì Hàn Thiến Thiến đã xen lời nói:
- Sợ gì Thiết Diện Điểu Trảo cơ chứ? Y không tới thì thôi, nếu y dám tới đây thế nào chúng cháu cũng nghĩ cách diệt trừ cho người đời...
Thiên Tứ bỗng thấy Tuấn Minh với Thượng Nguyên hai người mặt đều biến sắc, vội ngắt lời Hàn Thiến Thiến mà nói rằng:
- Thiến muội không nên nói bậy như vậy, Thiết Diện Điểu Trảo đã nổi danh mấy chục năm nay như vậy, chúng ta địch sao nổi...
Tuấn Minh mặt đỏ bừng, vội xua tay bảo Thiên Tứ đừng nói, rồi đỡ lời:
- Lão Đệ không nên quá khiêm tốn như thế, nếu lão phu không nhìn lầm thì võ công của lão đệ còn hơn lão phu nhiều. Thiết Diện Điểu Trảo tuy lừng lẫy võ lâm lâu năm như thế thực, nhưng nếu so sánh với lão đệ chưa chắc y đã thắng nổi lão đệ.
Thiên Tứ thấy ông ta khen ngợi mình như vậy mặt đỏ bừng, vội cung kính cám ơn và đáp:
- La mỗ tự biết tài nghệ rất kém, đâu dám nhận những lời khen ngợi của tiền bối như vậy. Thiến muội tuổi trẻ vô tri, ăn nói không biết nặng nhẹ gì hết, xin tiền bối đừng có để lòng...
Thoạt tiên Thượng Nguyên nghe nói cũng phải giật mình kinh hãi, nhưng sau ông ta nghĩ bụng:
- Ông già này là cao thủ tuyệt đỉnh của võ lâm mà lại còn khen ngợi Thiên Tứ như vậy,...
Ông ta vừa nghĩ vừa ngắm nhìn Thiên Tứ, tuy ông ta không thấy mắt của Thiên Tứ có thần quang khiến ai trông thấy cũng phải khiếp sợ như các cao thủ khác, nhưng đôi mắt của chàng lại bao hàm những trí tuệ vô địch. Vì vậy ông ta lại nghĩ tiếp:
“Chả lẽ Thiên Tứ đã luyện tới mức phản thần hoàn hư, như Thạch lão huynh chăng?”
Thiến Thiến thấy cha mình ngắm nhìn Thiên Tứ hoài, mặt lộ vẻ kinh ngạc, nàng đảo ngược đôi ngươi một vòng và nhận thấy đây là một dịp may hiếm có, nên nàng nhếch mép cười, cất tiếng thỏ thẻ nói:
- Cha chưa biết đấy thôi, Thiên Tứ đại ca được dị nhân truyền thụ võ công từ hồi còn nhỏ, lại được gặp kỳ ngộ luôn luôn, công lực thâm hậu huyền kỳ. Cha đừng thấy anh ấy trẻ tuổi như vậy mà coi thường, sự thật một trăm người như con, chưa chắc đã địch nổi anh ấy.
Thiên Tứ nghe mỹ nhân nói như vậy, mặt đỏ bừng vội đỡ lời:
- Hoa cô nương cứ quá khen đấy thôi, tuy La mỗ có biết vài miếng võ thô sơ thực, nhưng so sánh làm sao được với cô nương gia học uyên nguyên...
Không đợi chờ chàng nói dứt, Hoa Thiến Thiến đã nguýt chàng rồi cướp lời nói luôn:
- La đại công tử còn khiêm tốn cái gì nữa? Cứ tối hôm qua...
Nói tới đây nàng biết mình lỡ lời, vội ngậm miệng, cuối đầu xuống hổ thẹn vô cùng.
Thoạt tiên Thiên Tứ cũng cả kinh, nhưng nghĩ lại, chàng hiểu ý ngay và chàng chắc nàng gọi mình như thế là vì mình quá khiêm tốn, nên nàng mới có lời lẽ như vậy.
Tuy Hàn Thiến Thiến không biết câu chuyện tối hôm qua của hai người như thế nào, nhưng cũng hiểu được đại khái. Nàng thấy Hoa Thiến Thiến bỗng hổ thẹn, nàng lại thắc mắc vô cùng.
Thương Nguyên vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm như mừng như giận, từ trước tới nay ông ta vẫn cảm thấy con gái mình hãy còn ít tuổi ngây thơ, nhưng hôm nay ông ta lại cảm thấy con gái mình đã lớn hẳn lên. Lập trường của một người cha ắt phải hân hoan, vì người con trai mà con gái mình đang yêu kia, lại là một thanh niên tài tuấn, cùng với con gái mình thật là đôi trai tài gái sắc.
Nhưng về một mặt khác, ông ta lại cảm thấy vật cưng đó của mình như bị người ta rình rập cướp giật, khi mà mình sơ ý. Nghĩ đến đó, ông ta không oán giận sao được.
Tuy Cửu Cung Kiếm Khách trông như một ông già nhà quê cục mịch, nhưng lại rất vui tính. Ông ta thấy thái độ của mọi người hơi khác, chỉ liếc nhìn qua một cái đã hiểu ngay ý nghĩ của các người liền, ông ta cười ha hả, nói tiếp:
- Hoa cô nương đã chứng thực như vậy, La thiếu hiệp còn chối cãi làm sao được nữa? Hoa huynh, có một người trợ giúp đắc lực như vậy thì còn sợ gì bọn lạt ma đông và mạnh?
Thiên Tứ là người thông minh cái thế, nghe lời nói của lão hiệp làm sao lại không hiểu, chàng ngượng vô cùng, nhưng giả bộ ho một tiếng rồi nói sang chuyện khác rằng:
- Với ngu ý của La mỗ, trên núi Tây Khuynh nếu quả có mấy trăm Lạt Ma như Hoa bá phụ vừa nói, và đến mấy ngày hôm thuần âm, đôi bên xuống dưới cốc tranh cướp vật báu, ắt không sao tránh thoát được một trận chém giết rất ác liệt. Nếu đúng như vậy, không cần biết kinh ấy lọt vào tay ai, nhưng võ lâm Trung nguyên với các phái của Tây Tạng từ nay trở đi sẽ trồng một mối họa, từ đấy gây nên một mối thù oán lớn lao, để sau này đôi bên cứ oán cừu tuần hoàn báo ứng, giang hồ sẽ không bao giờ được yên ổn nữa.
Thương Nguyên, Tuấn Minh nghe nói đều ngẩn người ra. Cả hai cùng nghĩ bụng:
- Lời nói của y rất phải, tại sao chúng ta lại không nghĩ tới điều đó?
Tuấn Minh còn ngấm ngầm khen ngợi sự suy nghĩ của Thiên Tứ rất chu đáo, nên ông ta lại nói tiếp:
- Lời của lão đệ rất phải. Quả thật việc này không thể nào giải quyết bằng một trận ác chiến được nhưng...
Ông ta chưa nghĩ ra được cách gì hoàn hảo, nên đến chữ nhưng không sao nói tiếp được.
Thương Nguyên cau mày lại, từ từ đỡ lời:
- Việc này khó xử thật. Nhưng ngoài cách ấy ra, không còn cách nào...
Thiến Thiến nghe thấy các người nói đến những vấn đề ấy mới đỡ hổ thẹn, từ từ ngẩng đầu lên, suy nghĩ giây lâu rồi đỡ lời:
- Sự thật còn có một cách nữa có thể sử dụng được...
Thương Nguyên với Tuấn Minh thấy Hoa Thiến Thiến nói như thế đều ngạc nhiên, trố mắt lên nhìn nàng. Hàn Thiến Thiến thấy thế cảm thấy rất hứng thú, chỉ có Thiên Tứ là mỉm cười chứ không tỏ vẻ kinh ngạc gì hết, và cũng không lên tiếng nói.
Thương Nguyên cười ha hả nói:
- Thiến nhi, con có cách gì hoàn hảo hơn thử nói ra cho Thạch bá bá với cha nghe?
Hoa Thiến Thiến nhìn Thiên Tứ, thấy chàng cười tít mắt lại liền bảo chàng rằng:
- Tứ đại ca nói đi!
Đáng lẽ Thiên Tứ không muốn nói, nhưng thấy Hoa Thiến Thiến đùn cho mình, chàng đành phải lên tiếng:
- Ý kiến của Thiến muội có phải là xuống dưới sơn cốc trước ngày giờ đó để lấy cuốn kinh kia phải không?
Hoa Thiến Thiến gật đầu, nhưng Thương Nguyên lắc đầu, xen lời nói:
- Khó lắm, vấn đề ấy cha với Khổng bá phụ đã bàn qua rồi, nhưng lần này cha với Khổng bá phụ đi do thám núi Tây Khuynh, nghe lỏm bọn Lạt Ma nói chuyện, chúng cũng cho người xuống dưới cốc thử xem rồi.
Chúng thử ba lần tất cả. Hai lần đầu cho người xuống, người đó mất tích luôn. Lần thứ ba dùng thừng cột vào lưng một Lạt Ma rồi mới thòng xuống. Ngờ đâu, chưa xuống tới dưới đáy thung lũng, đã thấy dây thừng không còn rung động như trước, vội lôi dây thừng đó lên xem mới hay Lạt Ma ấy đã bị hơi hàn độc làm cho xương tủy giá lạnh mà chết rồi.
Hoa Thiến Thiến nghe tới đó thất vọng vô cùng, nhưng nàng vẫn hỏi Thương Nguyên rằng:
- Có phải cha nói định trước ngày thuần âm đó, mời bọn Lạt Ma ấy tới một nơi, rồi dùng cách tỷ võ để giải quyết đấy không?
Thương Nguyên gật đầu, ngờ đâu Thiến Thiến không đợi chờ ông ta lên tiếng, đã vội nói tiếp:
- Tuy phương pháp này có thể tránh được một trận hỗn chiến, nhưng dù sao vẫn kết thù kết oán với họ...
Thiên Tứ vẫn cúi đầu ngẫm nghĩ. Tuấn Minh thấy chàng lộ vẻ tươi cười, liền lên tiếng hỏi:
- La thiếu hiệp đã nghĩ ra được một cách hoàn hảo rồi phải không?
Thiên Tứ ngẩng đầu lên mỉm cười đáp:
- Lúc này La mộ vẫn chưa nghĩ ra được một cách hoàn hảo, nên dù có nói nhiều cũng vô ích thôi, mong lão tiền bối khoan hạn cho mấy ngày...
Hàn Thiến Thiến thấy chàng không chịu nói liền thúc giục:
- Đại ca có ý kiến gì cứ việc nói ra để mọi người nghe hơn không?
Thiên Tứ thấy nàng với Hoa Thiến Thiến đều tỏ vẻ mong mỏi, chàng không muốn để cho hai người thất vọng, suy nghĩ giây lát, rồi hỏi Thương Nguyên với Tuấn Minh rằng:
- Theo ngu ý của tại hạ thì bọn Lạt Ma đã biết trong sơn cốc lạnh lùng lắm. Người mà chúng phái xuống ắt phải sở trường về môn Dương Cương, muốn dùng Tam Muội chân hỏa hộ thân chống lạnh để mong xuống được dưới đó, hai vị tiến bối cho ý kiến đó có đúng hay không?
Thương Nguyên với Tuấn Minh đều đồng ý gật đầu. Hoa Thiến Thiến kêu "ủa" một tiếng, hiển nhiên nàng chưa nghĩ đến điểm đó, còn Hàn Thiến Thiến thì không nghĩ ngợi gì hết, chỉ ngẩn người ra nghe mọi người nói thôi.
Thiên Tứ mỉm cười nói tiếp:
- Vì vậy, vừa rồi La mỗ đã nghĩ tới vấn đề ấy. Tuy Dương Cương có thể chống đỡ được hơi lạnh, nhưng chỉ có thể chống đỡ được hơi lạnh nhẹ thôi, chứ sự thật càng thuần dương cực cương bao nhiêu, càng dễ thất bại bấy nhiêu. Cho nên Lạt Ma ấy xuống tới bên dưới giở hết chân hỏa trong người ra cầm cự với hơi lạnh nhưng nội lực của y có hạn, không bao nhiêu lâu, chân nguyên đã kiệt quệ. Vì vậy xương tủy của y mới rét đến đặc lại mà chết.
Chàng nói tới đó, thấy hai vị lão hiệp đều gật đầu, hình như đã cho ý kiến của chàng rất đúng, còn hai nàng Thiến Thiến thì vẫn ngơ ngác chưa hiểu, nên chàng lại nói tiếp:
- Theo ngu ý, nếu dương cương phối hợp với âm nhu, âm dương cương sẽ trung hòa liền. Như vậy còn sợ gì hơi lạnh kì lạ ở dưới đáy thung lũng nữa.
Tuấn Minh rất kính phục, vỗ tay kêu đến "bốp" một cái và đỡ lời:
- Lý thuyết này của La thiếu hiệp thật chí lý lắm. Nhưng...
Nói tới đó ông ta bỗng ngắt lời, đưa mắt nhìn Thương Nguyên. Ngờ đâu, Thương Nguyên cũng đưa mắt nhìn ông ta. Thấy ông ta không chịu nói tiếp. Thương Nguyên liền đỡ lời:
- Nhưng ai có hai môn võ công tuyệt kỹ ấy ở trong người một lúc như vậy?
Quả thật lúc bây giờ, Tuấn Minh với Thương Nguyên chưa thấy ai có cả hai môn tuyệt kỹ ấy một lúc. Nói về dương cương, thì chỉ có đương kim chưởng môn của chùa Thiếu Lâm là Vô Ngã đại sư, với Vạn Phát chân nhân, đương kim chưởng môn của phái Võ Đang, là có môn tuyệt kỹ dương cương thôi. Nhưng cả hai người đã năm sáu năm nay không chịu xuất hiện trên giang hồ, và cũng không can thiệp tới việc thị phi của võ lâm.
Tuy việc này rất quan trọng, dù hai vị chưởng môn ấy có nhận lời tới dự đi chăng nữa, nhưng khi nào hai người là chưởng môn một đại môn phái như vậy lại chịu đi làm cái trò lấy trộm như thế! Thành công còn không sao, nhược bằng thất bại không những song hiệp ấy cùng bị toi mạng, và võ lâm Trung nguyên còn bị tổn thất rất lớn nữa, và không bao giờ môn hạ của hai môn phái ấy lại chịu để cho chưởng môn của họ mạo hiểm như vậy!
Huống hồ cương nhu tương hợp, âm dương tương tế như thế chỉ là một lý thuyết thôi, chứ đã chắc đâu đã dung hòa và tương hợp nổi? Vì thế, dù hai người biết lời nói của Thiên Tứ rất có lý, nhưng không thể thực hiện được, vì vậy kể cũng như không thôi.
Sự thật Thiên Tứ nói ra như vậy không phải là nói suông. Chàng là người rất thận trọng, nếu việc gì nhận thấy không chắc chắn thì không bao giờ chàng lên tiếng nói hết.
Chắc quý vị còn nhớ, Thiên Tứ đã được Lưỡng Đầu quái nhân Thích Tả Thích Hữu truyền thụ hết võ công tuyệt học cho. Môn Thiên La thần công của Thích Hữu là một môn võ công chí nhu, còn Thiên Lôi thần công của Thích Tả là một môn võ công chí cương, nên Thiên Tứ chả là người đã có cả hai môn tuyệt học cương và nhu là gì?
Tuy chàng biết như vậy nhưng chàng vẫn chưa dám chắc chắn, vì chàng còn chưa nghĩ ra được cách cương nhu tương tế, cho nên chàng mới không dám tự nhận đi làm việc đó, sợ người ta lại chê cười, bảo chàng là người tham lập công, hay thèm thuồng dị bản kia. Vì thế, chàng thấy Thương Nguyên với Tuấn Minh hai người không nói gì, chàng cũng không nói nữa, chỉ cúi đầu suy nghĩ thôi.
Trong lúc bàn ăn bên này mọi người đang yên lặng suy nghĩ, thì bàn ăn bên kia lại càng vui vẻ nhộn nhịp hơn trước. Hoa Thiến Thiến liền đưa mắt ra hiệu cho cha, đề nghị giải tán. Thương Nguyên thấy mọi người đã ăn no rồi, liền đứng dậy nói:
- Thiến Thiến, con đi sửa soạn chỗ ngủ cho La thiếu hiệp với Hàn nữ hiệp đi. Mâm bên kia, các người đang mải ăn nhậu như vậy, chưa biết đến bao giờ mới giải tán được, không nên chờ họ nữa!
Bọn Thiến Thiến ba người đứng dậy, rồi do Hoa Thiến Thiến dẫn đường, cả bọn cùng ra khỏi khách sảnh ngay.
Ba người vừa ra khỏi khách sảnh, đã nghe thấy Khổng Nghị ở trong khách sảnh lớn tiếng nói vọng ra:
- Hoa huynh, Thạch huynh, sang đây uống mấy chén với chúng tôi cho vui...
***
Trong một căn phòng nhỏ ở cạnh vườn hoa, đang có một nam hai nữ ngồi quây quần xung quanh bàn cờ, nhưng Hàn Thiến Thiến không có đánh, chỉ ngồi cạnh đó xem, còn Thiên Tứ với Hoa Thiến Thiến thì mỗi người ngồi ở một bên, đang chăm chú vào bàn cờ.
Một lát sau, Hàn Thiến Thiến bỗng lên tiếng hỏi:
- Đại tỷ, chị họ của chị có ở trong sơn trang này không? Sao không thấy cô ta ra ăn cơm thế?
Hoa Thiến Thiến u oán thở dài một tiếng, rồi đáp:
- Theo dượng nói, vết thương của chị ấy đã đỡ, nhưng chị ấy đã lẳng lặng bỏ đi rồi. Trước khi đi, chị ấy có nói sẽ tìm danh sư học thêm tài nghệ, và bảo dượng đừng có quan tâm tới chị ấy nữa.
Dượng rất đau lòng, định quay trở về Lũng Tây ngay, sau ông ta nghe nói cha đã trở về nên ông ta mới tới đây một mình là thế.
Hàn Thiến Thiến lại hỏi:
- Có phải cô ta đi học thêm tài nghệ để trả thù một chưởng kia không?
Thiên Tứ xen lời nói:
- Có lẽ việc này không giản dị như thế đâu?
Hàn Thiến Thiến lại hỏi:
- Sao đại ca lại biết?
Thiên Tứ thủng thẳng đáp:
- Tôi biết Tô trường chủ rất cưng người con gái ấy, như lần trước nàng một mình bỏ nhà ra đi. Tô trường chủ đã bỏ hết công việc đuổi theo ngay. Lần này Xảo Yến còn bị thương mà bảo đi tìm danh sư học nghệ như vậy, nhưng sự thật hiện giờ võ lâm quần hào đều có mặt ở cả Khổng phủ này. Lão trường chủ lại là một người đa mưu lắm kế như thế, khi nào ông ta lại để cho con gái cưng mang thương tích mà một thân một mình đi xa như vậy, ông ta không biết ở ngay đây tìm kiếm một cao thủ để làm sư phụ cho cô ta hay sao?
Hàn Thiến Thiến nghe thấy chàng nói như vậy không nghi ngờ gì hết, nhưng có Hoa Thiên Thiến nàng biết rõ tính nết của Trị Toàn nên nàng hoài nghi ngay. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không sao nghĩ được tại sao Trị Toàn lại để yên cho con gái đi xa như thế. Vì vậy nàng liền hỏi Thiên Tứ rằng:
- Đại ca, nếu vậy chị Xảo Yến đã đi đâu?
Thiên Tứ mỉm cười lắc đầu đáp:
- Điều này thì ngu huynh không được rõ, nhưng theo sự quan sát của tôi thì hồi nãy tôi thấy, Tô trường chủ có vẻ rầu rĩ, bàn tay của ông ta hiện lên màu xanh tía, hình như ông ta đã bị trúng phải một chất độc chậm, đồng thời lúc mới gặp chúng ta, vẻ mặt của ông ta rất căm hờn. Căn cứ vào những lý lẽ đó, tôi đoán chắc ông ta đã gặp một việc gì rất bất mãn.
Hoa Thiến Thiến nghe nói giật mình kinh hãi, vội đứng dậy hỏi tiếp:
- Có thực không đại ca? Ông ta đã trúng độc thực ư...
Thiên Tứ thấy nàng có vẻ lo âu như vậy vội an ủi:
- Thiến muội khỏi cần phải lo âu như thế, những lời của tôi vừa nói chỉ là một sự ước đoán thôi. Thiến muội nên biết, Tô trường chủ công lực rất thâm hậu, nếu trúng độc tất nhiên phải tự biết. Vì vậy tôi cho nếu quả thực lời nói của tôi là đúng, thì chắc bên trong thế nào cũng có sự bí mật gì? Cho nên lúc này Thiến Muội có lo âu cũng vô ích thôi, chi bằng hãy nói cho lệnh tôn biết trước, để ông ta chú ý và ngấm ngầm quan sát xem.
Hoa Thiến Thiến mới từ từ ngồi xuống, nàng suy nghĩ giây lát rồi nói với Thiên Tứ và Hàn Thiến Thiến rằng:
- Đại ca với Thiến muội đợi chờ tôi một chút!
Nói xong nàng quay mình đi luôn.
Hàn Thiến Thiên nghĩ đến lời nói ban nãy của Thiên Tứ liền hỏi luôn:
- Đại ca, hồi nãy đại ca nói phải dùng cực âm phối hợp với cực dương thì mới có thể xuống được dưới đáy sơn cốc. Vậy phối hợp như thế nào mới được?
Thiên Tứ đáp:
- Vấn đề này vừa giản đị vừa phức tạp, ngu huynh nói nếu người nào trong người có cả hai môn cực dương với cực âm, cương nhu tương tế, thì may ra người đó không sợ lạnh. Ngoài ra còn có một phương pháp nữa, là cần phải có một nam một nữ, đàn ông bổn chân thuộc dương và người đó phải luyện một môn võ công rất oai mãnh, còn đàn bà thuộc âm, người ấy cũng phải luyện một môn võ công chí nhu, thế rồi hai người trao đổi công lực cho nhau, rồi cùng xuống dưới đáy thung lũng. Như vậy mới khỏi giá lạnh dưới đó.
Hàn Thiến Thiến kêu "ủa" một tiếng, rồi lại hỏi tiếp:
- Trên đời này lại có ai có cả hai môn công lực khác nhau một lúc như thế được? À... thế võ công của đại ca thuộc loại nào thế?
Thiên Tứ hơi ngẩn người ra giây lát mới đáp:
- Nói thực cho hiền muội hay, võ học của ngu huynh đã học được có cả cương lẫn nhu...
- Ối chà! Thực không? Như vậy đại ca có thể xuống dưới thung lũng được rồi. Thế tại sao hồi nãy đại ca lại không chịu nói?
Thiên Tứ định nói đã thấy Hoa Thiến Thiến bưng một cái mâm đựng thức ăn bước vào. Thiên Tứ định đứng dậy đỡ tay, nhưng Hàn Thiến Thiến đã vội chạy lại kéo tay Hoa Thiến Thiến lớn tiếng nói:
- Đại tỷ, em nói cho chị biết, đại ca tinh thông cả hai môn tuyệt học, có thể xuống đáy thung lũng được.
Suýt tý nữa Hàn Thiến Thiến đánh đổ những thức ăn bưng ở trong tay, Hoa Thiến Thiến vội xoay người và lẹ tay đặt cái mâm cuống bàn rồi nói:
- Đại ca, với tiểu muội mau lại đây ăn đã...
Nàng vừa nói vừa bưng được mấy món ăn ra để xuống bàn.
Thiên Tứ không thấy đói nhưng thấy Hoa Thiến Thiến có lòng như vậy chàng rất cảm động.
Thì ra những thức ăn đó là của Hoa Thiến Thiến đích tay xuống bếp làm, ngon lành vô cùng. Vừa ăn Hàn Thiến Thiến vừa khen ngợi Hoa Thiến Thiến hoài. Chờ hai người sắp ăn xong, Hoa Thiến Thiến mới lên tiếng hỏi:
- Vừa rồi Thiến muội nói gì thế?
Hàn Thiến Thiến bèn kể lại câu chuyện vừa rồi cho nàng nghe. Hoa Thiến Thiến cả kinh trợn đôi mắt lên nhìn Thiên Tứ và hỏi:
- Thế thì còn gì bằng nữa? Nhưng sao hồi nãy đại ca lại không chịu nói?
Thiên Tứ nghiêm nghị đáp:
- Vì việc đó ngu huynh chỉ ước đoán thôi, hơn nữa ngu huynh lại chưa dám chắc mình có thể làm được không? Vả lại hiện giờ có nhiều quần hùng tụ họp ở nơi đây, ai cũng đang bàn tán về chuyện tìm kiếm cuốn kinh kia. Nếu lúc này ngu huynh nói ra như vậy, thế nào cũng bị người ta hiểu lầm là mình có ý tham muốn lấy được vật báu đó.
Hoa Thiến Thiến thấy chàng nói như vậy lại càng khâm phục thêm, liền nói tiếp:
- Đại ca thật là người đại nhân đại nghĩa và rất khiêm tốn nữa, tiểu muội rất khâm phục, nhưng sự thật cuốn kinh ấy vô chủ, người nào có phước và có cơ duyên là người đó được hưởng. Hiện giờ các Lạt ma Tây Tạng bày trận ở trên núi Tây Khuynh không để cho người của võ lâm xen chân vào. Đấy, đại ca xem có phải là bọn lạt ma ấy muốn chiếm được cuốn kinh ấy không. Hiện giờ ở Lan Châu đây có hàng trăm võ lâm hào khách, ai mà chả muốn chiếm cho được vật báu ấy, nhưng hỏi họ ai là người đáng được hưởng cuốn kinh đó, thì tiểu muội dám chắc, không ai có thể trả lời được, nhưng người nào cũng có lòng ích kỷ, chỉ muốn chiếm cho được để học tập một mình thôi. Nên tiểu muội còn lo ngại một vấn đề này, quần hào của Trung Nguyên có đánh bại được bọn Lạt ma ấy chăng nữa, khi lấy được cuốn kinh ấy ra rồi, thể nào cũng có một trận nội chiến để tranh cướp vật báu kia chứ không sai.
Thiên Tứ nghe nói thở dài và đỡ lời:
- Điểm này ngu huynh cũng có nghĩ tới, nhưng khi nào chúng ta...
Hoa Thiến Thiến vội đỡ lời:
- Sao đại ca lại có đầu óc cũ rích như thế? Xưa nay đại ca vẫn có hoài bão đại chí mà lại là người có tài năng đặc biệt, chẳng lẽ đại ca lại nhẫn tâm để cho thiên hạ vì vật di báu ấy mà chém giết lẫn nhau, máu đổ thành sông hay sao? Đại ca thử nghĩ xem, nếu đại ca lấy được cuốn kinh trước cuộc đấu tranh của đôi bên, như vậy mục tiêu tranh đấu của đôi bên đã mất thì hai bên không còn lý do gì mà giết nhau nữa. Và nếu đại ca không muốn độc chiếm cuốn kinh đó, đại ca có thể tặng cho những nhân sĩ chân chính của võ lâm...
Thiên Tứ nghĩ lời nói của nàng rất có lý, đồng thời chàng lại nghĩ tới, nếu mình lấy được di báu trong sơn cốc, như vậy có phải là mình đã biến thành cái mộc để mọi người ngắm bắn không? Chàng bèn đem ý kiến đó nói cho hai người nghe.
Hoa Thiến Thiến lại mỉm cười nói tiếp:
- Đại ca không nên lo âu nhiều như thế nữa, cứ nói về công lực và thực lực hiện thời của chúng ta, Bại Sự lão nhân, Thích Thích Ông, Thiến muội với đại ca đã là một lực lượng rất lớn mạnh rồi, lại thêm cha tiểu muội và đội thiết kỵ của Hoa Gia Bảo.
Một lực lượng hùng mạnh như vậy, dù lão ma đầu hãn thế Thiết Diện Điểu Trảo có mặt tại đây cũng không dám làm gì chúng ta. Huống hồ nghe lời đồn, trong dị báu đó còn có linh đơn diệu dược, hễ ai uống vào là có thể tăng thêm được công lực rất mạnh ngay. Tới lúc ấy, dù đại ca chưa kịp luyện võ công ở trong cuốn kinh cũng đủ vô địch thiên hạ rồi...
Tuy Thiên Tứ không có lòng muốn chiếm vật báu đó, nhưng chàng tự nghĩ vì cuộc hòa bình của thiên hạ võ lâm, chàng cần phải xuống dưới sơn cốc một phen.
Chàng đang định bày tỏ ý kiến ấy cho hai người hay, thì bỗng nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng chân người đi rất nhẹ. Chàng vội đứng dậy định nhảy ra bắt người đó, nhưng chàng sực nghĩ lại, hiện giờ mình là khách ở nhà người ta, hành động của mình phải nên cẩn thận mới được. Hơn nữa oai danh của nhà họ Khổng rất lừng lẫy, hiện giờ chủ nhân lại đang mời các người đồng đạo đến để cùng bàn cách đối phó với đại địch, như vậy còn ai dám ở nhà họ Khổng này làm liều như thế? Vì vậy chàng không nhảy ra nữa, mà chỉ khẽ bảo cho Hoa Thiến Thiến biết rằng:
- Bên ngoài có người đấy!
Thiến Thiến hơi ngạc nhiên, nhưng nàng đã nhanh nhẹn nhảy ra bên ngoài luôn. Ngờ đâu mới đi được hai bước, nàng quay lại và khẽ đáp:
- Người đó hình như là dượng đấy, sao ông ta lại lên tới đây làm chi?
Hàn Thiến Thiến nghe nói là Trị Toàn, định nhảy xổ ra, nhưng Thiên Tứ đã vội kéo nàng lại và khẽ bảo:
- Người ta đã đi rồi, có phải không Thiến muội?
Hoa Thiến Thiến gật đầu đáp:
- Vâng, em vừa tới trước cửa sổ, ông ta đã cảnh giác, vội lẻn ngay vào trong bóng tối, ở chỗ chân tường. Em thấy hình dáng của người giống hệt dượng, nên mới không nhảy ra bên ngoài đuổi theo nữa...
Nói tới đó, nàng lại nói với Hàn Thiến Thiến tiếp:
- Kệ ông ta, chúng ta hãy nói chuyện chúng ta cho xong đã.
Hàn Thiến Thiến liền nói:
- Việc này sao lại không được? Đại ca, đại tỷ với em ba người cùng đi lên tới trên núi Tây Khuynh, đại tỷ với em đứng ở bên trên canh gác, còn đại ca thì xuống dưới sơn cốc.
Thiên Tứ chần chừ giây lát lại hỏi:
- Có nên nói cho mọi người biết không...
Hoa Thiến Thiến vội phản đối:
- Không nên! Nếu họ không giữ kín miệng có phải là hỏng hết kế hoạch của chúng ta không?
Thiên Tứ lẳng lặng không nói năng gì cả, hai nàng cũng vậy, bốn bề yên lặng như tờ, chỉ ngoài cửa sổ có tiếng gió kêu "vù vù" hoài thôi.