Số lần đọc/download: 2130 / 23
Cập nhật: 2016-07-06 02:04:52 +0700
Chương 22
Đ
ón tôi với nụ cười, Amy kèm theo câu nói đùa khi thấy tôi từ xa đi bộ lại.
- Ông quả là người chịu khó…
Đón ly nước trà chanh có những cục đá nổi trên mặt, hớp ngụm nhỏ tôi cười.
- Bỏ công leo lên con dốc dài để nghe bà kể chuyện, tôi nghĩ rất xứng đáng…
Hiên nhà rộng vắng chẳng có ai vì mấy người trẻ đều có việc làm riêng của chúng. Tuy mới hơn 10 giờ sáng mà nắng đã gay gắt báo hiệu một ngày hè oi ả.
- '' Oh my god…''…
Amy bắt đầu kể tiếp câu chuyện tình của mình với Quân bằng ba tiếng đó…
- Daddy… Dì Jennifer… Angela… mở tivi lên…
Đang ở trong phòng riêng, nghe tiếng Amy la làng, Fred và Jennifer vội mở tivi lên. Bốn đài truyền hình chính trong nước đều nói về cái tin nóng hổi là lực lượng của quân cộng sản miền bắc bắt đầu pháo kích và tấn công vào thành phố Ban Mê Thuột.
- Daddy… Con phải trở qua Việt Nam…
Amy nói với ba bằng giọng sũng nước mắt. Fred, Jennifer và mọi người đều biết Quân đang ở Ban Mê Thuột.
- Amy… Con điên à… Họ đang đánh nhau mà…
Amy lắc đầu nghiêm giọng.
- Con không điên thưa ba… Con phải trở lại Việt Nam… Con phải có mặt ở Ban Mê Thuột càng sớm càng tốt… Có như vậy con mới cứu được Quân… may ra cứu mạng được chồng của con…
Hiểu được nỗi lo âu và biết rõ tính của Amy, Jennifer lên tiếng.
- Để dì gọi mua vé máy bay cho con…
15 phút sau, Jennifer cho biết sẽ có chuyến bay từ San Francisco đi Sài Gòn vào 6 giờ sáng ngày mai. Muốn bắt kịp chuyến bay đó cô phải đi ngay bây giờ. Nhét vội mớ quần áo vào chiếc va ly, hôn từ biệt hai con nhỏ, cô được Jim lái xe đưa ra phi trường ở Oklahoma City. Chiều ngày 11 tháng 3 năm 1975, cô gặp lại Julia ở trong tòa đại sứ. Im lặng nghe Julia kể hết mọi chi tiết về trận tấn công của Việt Cộng vào thành phố Ban Mê Thuột, Amy mới lên tiếng.
- Chị nghĩ sao?
Thấy Julia ngần ngừ chưa trả lời câu hỏi của mình, Amy tiếp.
- Liệu quân lực của Việt Nam Cộng Hòa giữ được Ban Mê Thuột?
- Chị nghĩ quân cộng sản miền bắc sẽ tràn ngập và chiếm lấy thành phố này. Họ có 4 sư đoàn…
julia đưa bốn ngón tay lên.
- 40 ngàn quân trang bị đầy đủ tấn công quân phòng thủ bốn ngàn người thiếu thốn vũ khí, đạn dược và cũng không được quân tiếp viện. Amy nghĩ ai thắng?
Khẽ gật đầu, Amy hỏi nhỏ.
- Em muốn lên Ban Mê Thuột… Chị có cách gì giúp em?
Mở lớn mắt của mình nhìn Amy giây lát, Julia lắc đầu nói gọn.
- No way… Too risky…
- Please… Em phải có mặt ở Ban Mê Thuột… may ra em cứu được Quân…
Nhìn nước mắt ứa ra rồi từ từ chảy thành dòng trên khuôn mặt của cô bạn gái, Julia thở dài. Toà đại sứ thì không có máy bay. Nếu có thì cấp trên của cô cũng không cho phép bất cứ phi công nào lái trực thăng lên vùng trời đang đánh nhau đó. Còn bên phía quân đội Mỹ có, song các cố vấn của họ chắc cũng không điên rồ tới độ chở Amy lên Ban Mê Thuột.
- Để chị liên lạc với DAO ( Defense Attaché Office )… may ra họ có máy bay cho em…
Amy bỏ ra ngoài hành lang suy nghĩ. Cô biết mình đang ở giây phút quyết định có ảnh hưởng tới nhiều người trong đó có cô. Tuy nhiên cô thương chồng, thương tới độ có thể hy sinh mạng sống của mình để cứu anh. Nếu cô không làm thì cô sẽ ân hận suốt đời. Thấy Julia đưa tay ngoắc mình, cô vội vàng bước vào phòng.
- DAO không chịu giúp. Nhưng họ nói họ sẽ hỏi bên bộ tư lệnh không quân của Việt Nam… Em chờ chút… May ra không quân Việt Nam chịu…
Chuông điện thoại reo và Julia bốc liền. Cuộc điện đàm ngắn và gọn. Xong Julia nói với Amy.
- OK… Không quân của Việt Nam bằng lòng cho một chiếc trực thăng chở em lên Ban Mê Thuột. Tuy nhiên họ có nói thả em xuống đất là chuyện rất khó khăn và nguy hiểm. Viên phi công sẽ tuỳ theo tình hình để quyết định…
- Cám ơn chị… Em đi ngay hả chị?
- Ừ… Để chị nhờ tài xế lấy xe của toà đại sứ chở em lên Tân Sơn Nhất… Vào bộ tư lệnh không quân Việt Nam, nói tên em và xin gặp trung tá Thành…
Nửa giờ sau, có mặt ở bộ tư lệnh không quân của Việt Nam, Amy được trung tá Thành niềm nở tiếp đón. Sau khi nghe cô kể chuyện, Thành, nói tiếng Anh lưu loát, nhìn cô một cách ái ngại.
- Tôi thành thực chia buồn với bà về chuyện đó. Cá nhân tôi rất thán phục sự can đảm của bà và sẽ cố gắng giúp đỡ… Bây giờ mà bay vào Ban Mê Thuột là bay vào lưới đạn phòng không của địch…
- Nguy hiểm lắm hả thưa trung tá… Tôi không ngại cho sinh mạng của tôi mà tôi ngại cho những người lính của trung tá…
Thành nhìn Amy giây lát rồi cười nói.
- Tôi không ngại cho tánh mạng của lính mà ngại cho bà. Chết cho tổ quốc là trách nhiệm và vinh dự của người lính… Mời bà ra sân bay…
Thành lái xe chở Amy ra bãi đậu trực thăng. Trong lúc Amy chui vào lòng chiếc phi cơ, Thành dặn dò viên phi công bằng tiếng Việt nên cô không hiểu. Bắt tay Amy, Thành giơ tay vẫy kèm theo hai tiếng '' Good luck ''. Chiếc trực thăng từ từ bốc lên. Dưới sự giúp đỡ của xạ thủ đại liên, Amy đeo ống liên lạc vào tai. Cô nghe giọng nói chững chạc bằng tiếng Anh của viên phi công vang lên.
- Hi… Mrs. Lê… Tôi là đại uý Khiêm… Hân hạnh được gặp bà…
- Cám ơn ông đã giúp tôi…
- Không có chi thưa bà Lê… Chúng ta sẽ tới Ban Mê Thuột độ 1 giờ nữa. Chắc bà cũng biết là cộng quân đang tấn công Ban Mê Thuột. Theo tin mới nhất mà tôi được biết thì họ đã chiếm một số khu vực của thành phố rồi… Xin hỏi nhà bà ở trong khu vực nào của thành phố?
Amy nói tên đường và diễn tả vắn tắt khu mình ở. Nghe xong viên phi công quay đầu lại nhìn Amy giây lát rồi mới nói.
- Khu nhà của bà đã lọt vào tay cộng quân…
Amy cảm thấy lòng nhói đau và nước mắt tự động ứa ra. Có lẽ động lòng trắc ẩn khi thấy Amy khóc, Khiêm cười an ủi.
- Tôi sẽ cố gắng làm tất cả những gì tôi có thể làm…
- Cám ơn ông… Tôi cảm phục lòng can đảm của ông và phi hành đoàn. Tôi có hỏi bên DAO Saigon thì họ từ chối…
Thành cười nhẹ.
- Tôi hiểu… Họ không có lý do gì để chết ở đây… Chỉ có chúng tôi, sinh ra và lớn lên ở đây nên sẵn sàng chết cho quê hương của mình…
Amy thở hơi dài.
- Ông nói đúng… Chồng của tôi là người Việt Nam… Tôi thương nước Việt Nam… Đây là quê hương thứ nhì của tôi…
Dứt lời Amy nghe tiếng của Khiêm cười và giọng nói vang lên.
- Tôi cám ơn bà đã yêu quê hương của tôi…
Sau câu nói đó là sự im lặng. Có lẽ vì phi hành đoàn mãi chú tâm vào việc lái phi cơ. Amy nghe có tiếng người la hét và tiếng súng nổ ì ầm trong ống nghe của mình.
- Bà Lê… Chúng ta còn cách không phận của thành phố Ban Mê Thuột chừng mươi cây số… Phi cơ đang ở độ cao ba ngàn bộ…
Người xạ thủ đại liên đưa cho Amy chiếc áo giáp và ra hiệu cho cô mặc vào. Nói lời cám ơn, cô mặc nhanh chiếc áo giáp và đội lên đầu cái nón sắt rồi mỉm cười khi thấy người lính đưa ngón tay cái lên. Tất cả phi hành đoàn đều im lặng. Amy thấy hai xạ thủ đại liên ngồi hai bên phi cơ đều nhìn xuống đất như quan sát và sẵn sàng tác xạ. Cô cảm thấy phi cơ bắt đầu nghiêng đảo, dằn xốc và thỉnh thoảng rung nhẹ như đụng chạm vào vật gì đó. Xuyên qua hệ thống truyền tin và liên lạc, cô nghe tiếng súng nổ nhiều hơn, lớn hơn lẫn trong tiếng la hét gì gì đó mà cô không hiểu được. Cô lờ mờ biết ở dưới đất đang có những trận đụng độ ác liệt giữa một bên giữ và một bên chiếm đóng. Điều đó được chứng minh khi tiếng tiếng nói của Khiêm vang lên.
- Mrs. Lê… Ở dưới đang đánh nhau dữ lắm… Tôi sẽ cho phi cơ xuống thấp hơn để quan sát. Bà cẩn thận…
Amy cười thầm vì lời nói của phi công. Cô làm gì được mà phải cẩn thận. Sinh mạng của cô tuỳ thuộc vào may rủi và tài lái máy bay của Khiêm.
- Hold on…
Lời nói như là lời báo hiệu. Amy có cảm tưởng như mình rơi xuống thật nhanh làm mặt mày xây xẩm và ruột gan như thắt lại khiến cô phải há miệng ra. Có tiếng vang khẽ giống như tiếng pháo nổ mà hồi nhỏ cô thường hay đốt trong lễ Độc Lập. Phi cơ rung chuyển mạnh rồi sau cùng mọi thứ đều trở nên bình thường.
- Bà Lê… Bà nhìn xuống dưới để chứng kiến thành phố thân yêu của bà đang cháy…
Nghe giọng nói của Khiêm vang vang, Amy cúi nhìn xuống. Giữa ban ngày cô thấy khói bốc lên thành cột cao. Lửa cháy sáng khắp nơi. Vì ở trên cao với lại không biết nhiều về thành phố mà mình đã ở, cô không thể xác định đâu là khu vực có nhà của mình. Đạn dưới đất xẹt lên đỏ trời. Có loại đạn nổ trên không thành tiếng lốc bốc. Thân phi cơ rung chuyển nhẹ chắc bị trúng đạn. Amy co rúm người lại vì sợ. Có tiếng hét rồi xạ thủ đại liên ngồi cạnh gục xuống. Máu trên mặt anh ta ứa ra đỏ lòm.
- Oh my God…
Amy la lớn. Cô sợ tới độ không biết làm gì khi thấy người lính bị bắn chết.
- Bà Lê… Bà có bị gì không?
- Tôi… Tôi Ok… Ông bay lên đi…
- Thưa bà vâng…
Chiếc trực thăng bốc lên cao trong tiếng gầm rú và đạn nổ ì ầm. Cuối cùng Amy mở mắt ra khi không còn nghe tiếng súng nữa mà là tiếng của Khiêm.
- Tôi sẽ xuống lần nữa cho bà…
Amy nói bằng giọng buồn bã đầy nước mắt.
- Khỏi cần… Người chết quá nhiều rồi. Tôi không muốn thấy lính của ông chết chỉ vì cứu mạng chồng của tôi. Tôi không đành lòng thấy người khác chết vì chồng tôi…
Ngừng lại giây lát cô thở hơi dài. Nhìn xạ thủ đại liên gục chết, cô tiếp.
- Âu cũng là cái số của Quân…
- Cám ơn bà đã lo lắng cho sinh mạng của lính của tôi. Nhưng tôi muốn thử lần nữa… Bà cho phép…?
Không còn cách nào hơn, Amy cười trả lời.
- Tuỳ ông… Tôi không ép…
Hai lần cho phi cơ xuống thấp đều bị súng ở dưới đất bắn lên với lại trực thăng cũng chỉ còn đủ xăng để về căn cứ nên Khiêm đành bỏ cuộc tìm kiếm.
- Tôi rất tiếc thưa bà Lê…
Amy nói trong nước mắt.
- Ông đã làm hơn những gì ông có thể làm. Tôi rất buồn vì người lính bị chết…