Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 22/51
Ðang ngồi may, Quỳnh nghe tiếng xe PC dừng trước nhà. Cô biết là Hồng. Quả thật có tiếng Hồng gọi:
- Quỳnh ơi! Quỳnh à!
Quỳnh đứng lên, ra mở cửa. Hồng đẩy xe vô sân, nhìn vào nhà:
Hôm nay, Quỳnh trông Hồng khác lạ, đẫy đà hơn. Có lẽ vì Hồng mặc đồ bộ. Quỳnh nhìn thân thể bạn với những đường cong như một thiếu nữ đôi mươi, nói:
- Hồng mặc đồ bộ ra đường hả?
Hồng bước đến cái tủ có gương, ngắm mình trong đó, sửa lại cổ, vạt áo rồi nói:
- Không hiểu sao dạo này Hồng thấy thoải mái hơn khi mặt đồ bộ.
Rồi Hồng bước đến bàn máy may, cầm lấy chiếc áo Quỳnh đang may dở dang màu tím rất nhạt và mỏng, hỏi:
- Quỳnh mua vải ở đâu mà đẹp vậy?
- Vải KT nội đó, Quỳnh mua ở cửa hàng.
Hồng đưa chiếc áo lên trước tầm mắt, ngắm nghía rồi rồi ướm thử vào người nói:
- Quỳnh xem kiểu ở đâu mà đẹp và dễ thương quá!
Quỳnh đưa tay quơ lấy chồng áo trên bàn, để lộ ra cuốn catalog. Cô cầm lên đưa cho bạn nói:
- Quỳnh coi trong này, rồi chế thêm.
Hồng lật lật quyển sách trong lúc Quỳnh tiếp tục may. Một lúc, sau khi Quỳnh may xong, Hồng nói:
- Ðưa Hồng kết nút cho.
Quỳnh đưa cho Hồng bộ nút, kim chỉ rồi Quỳnh quơ lấy đống vải dã cắt lưa ra, đặt vào máy.
Hồng để ý hỏi:
- Cái gì vậy?
- Áo trẻ con, Quỳnh nhận của một Hợp tác xã, may kiếm tiền thêm.
Quỳnh may, Hồng đơm nút. Ðôi bạn vừa làm vừa nói chuyện. Quỳnh hỏi:
- Hồng ơi, chân Tuyết lành chưa?
- Ối cha! con nhỏ đó là chúa làm bộ, hơi sức đâu mà lo... Mà Quỳnh biết không, sau khi Hà và con nhỏ gì đó băng cho nó, nó còn chọc Hà là phải chi có hai cây gậy chống đi cho sướng!
- Chọc người tàn tật là nhẫn tâm lắm! Vậy mà lần trước, Quỳnh dã xin lỗi giùm cho nó! Lần này thì đừng hòng!
- Hồng có nói với nó, nhưng nó hay giỡn dai lắm!
- Giỡn gì kỳ vậy? Phải “ca” cho nhỏ ấy nghe “một bài” mới được. Ờ, Hồng ơi, bữa đó Tuấn nói gì mà lâu dữ vậy?
- Chuyện lan man thôi, không có gì.
- Bữa nghỉ tiết sau, hai người đi đâu chơi hở Hồng?
- Ði xi nê! Phim hay nhưng kỳ lắm!
- Kỳ là thế nào, kể Quỳnh nghe đi!
- Có những cảnh bạo lắm!
- Ðánh nhau hả?
- Không...
Rồi Hồng ghé sát tai bạn, nói:
- Sexy trăm phần trăm!
Quỳnh đỏ mặt, ngừng may nhìn Hồng nói:
- Vậy hả, Sao Hồng dám xem?
- Hồng cũng không muốn xem đâu.
- Ðừng xem những phim như thế, Hồng ơi, không tốt đâu.
Hồng dừng tay, đưa mắt nhìn ra ngoài vườn, nhớ lại những gì mà Tuấn đã làm trong rạp, Hồng đỏ mặt, nóng bừng cả người trước những nụ hôn mà cô không cưỡng được. Cô cũng rùng mình khi tưởng tượng lại bàn tay vuốt ve mơn trớn của Tuấn. Hồng tự trách mình sao lại quá mềm lòng như thế. Ðó là chỗ đông người, thế nào cũng có người để ý thấy. Tại sao đã nhiều lần nhất định không để cho Tuấn làm như thế, rồi lại không giữ được ý chí của mình. Qua lời nói của Quỳnh, Hồng tự nhủ nếu Quỳnh,Tuyết, Lan mà biết được điều đó thì… Cô đã giữ kín những việc đó, tất nhiên cô và Tuấn dã giao hẹn với nhau, sẽ không cho ai biết quan hệ giữa họ với nhau. Giờ đây, một lần nữa, Hồng tự nhắc mình cô sẽ không bao giờ để những việc như thế xảy ra nữa. Cô hỏi Quỳnh:
- Còn chuyện Minh thế nào? Anh ta “biết tay” Quỳnh rồi chứ?... Cái ông cụ non ấy!
Quỳnh nghiêm nét mặt trả lời:
- Ðó làm một người bạn không tốt!
- Ðáng đời! – Hồng buông ra hai tiếng ngắn gọn rồi cô đổi đề tài:
- Quỳnh đã sửa soạn để thi cắm trại ngày mai chưa?
Nghe nói cắm trại, Quỳnh phấn chấn hẳn lên, cô nói:
- Rồi! A... Quỳnh có hái đầy một giỏ mận!
Rồi Quỳnh dừng tay, đứng lên đi lấy giỏ mận ra đặt trước mặt Hồng.
- Hồng ăn hôn? Quỳnh có đâm muối ớt nữa.
Hồng lấy một trái, đưa lên miệng cắn, nói:
- Phải đó, lấy muối ra đi.
Sau khi Quỳnh lấy chén muối ra, cả hai chấm ăn ngon lành. Quỳnh hỏi:
- Mận chua quá hả Hồng? Ngọt hơn một chút thì hay hơn phải không? Quỳnh đã chôn một con mèo dưới gốc cây mà nó vẫn không ngọt.
- Mèo hả?
- Ờ, tụi nhỏ hàng xóm tìm đâu ra một con mèo chết. Thật tội nghiệp. Rồi tụi nó chôn dưới gốc. Tụi nó nói có người bảo chôn dưới gốc mận, mận sẽ ngọt.
- Ngọt đấy chứ. Hồng thích chua hơn nữa kia.
Rồi Hồng trở lại chuyện bộ đồ, cô nói:
- Quỳnh đã may xong quần chưa?
- Rồi.
- Hồng mặc thử nhé?
Quỳnh gật đầu. Tuy nhiên cô nói:
- Quỳnh chưa giặt đâu.
- Kệ!
Bỏ trái mận xuống, Hồng lấy bộ quần áo đến bên tủ. Quỳnh đi ra ngoài cho bạn thay đồ. Mặc vào người xong, Hồng nói:
- Quỳnh ơi, vào đây coi, đẹp lắm!
Quỳnh trở vào. Hai cô gái đứng trước gương. Hồng kéo kéo quần, sửa sửa áo vươn người lên rồi xoay nghiêng. Chiếc áo thật vừa với cô. Quỳnh nhận xét:
- Hơi chật hở Hồng?
- Không, vừa y hà. Quỳnh khéo thật!
- Quỳnh thích mặc rộng một chút.
Hồng nhìn Quỳnh, cô nghĩ Quỳnh đã có ngực và mông, tuy nhỏ hơn cô một chút... Ủa! Sao Quỳnh mau lớn quá vậy? Quỳnh thua cô và các bạn khác trong lớp một tuổi vì được miễn một tuổi. Hè năm ngoái Quỳnh vẫn còn là một cô bé! Năm nay Quỳnh đã là một thiếu nữ! Mặc dù tự hài lòng với nhan sắc, vóc dáng của mình, Hồng vẫn thầm ganh tỵ với bạn trong lớp. Ðể rồi một năm nữa mà coi. Tất cả bọn con trai sẽ chết mệt vì cô bạn xinh đẹp và đáng yêu này!
Nghĩ như thế, nhưng Hồng chỉ nói:
- Có lẽ Quỳnh mặc sẽ hơi rộng hơn Hồng đấy... Ðâu Quỳnh mặc thử coi.
Ðến lượt Hồng ra ngoài cho Quỳnh thay đồ. Khi Quỳnh mặt vào, Hồng tấm tắc khen:
- Trông dễ thương lắm.
Rồi cô ôm bạn, hôn một cái. Quỳnh đẩy Hồng ra, nói:
- Ghét!
Ðôi bạn trở lại việc cắm trại. Hồng nói:
- Chương trình sẽ có dựng lều trại, nấu ăn, thể thao, văn nghệ, lửa trại như năm rồi đó.
Quỳnh hồn nhiên nói:
- Ờ, vui lắm hả Hồng. Năm nay có thầy Sơn, còn vui hơn nữa. Thích thật!
Quỳnh thấy Hồng bóc mận ăn lia lịa, hết trái này đến trái khác, cô ngăn lại:
- Hồng ăn dữ vậy, để dành mai đi trại nữa chớ.
- Ừ, Hồng quên... Mà Quỳnh đã xin phép bác chưa?
- Rồi, gian nan lắm đó.
- Ừ, mình biết ba Quỳnh khó lắm, may mà có giấy mời của trường... mà Quỳnh ơi, Quỳnh mặc gì để đi trại?
- Quỳnh cũng chưa biết.
- Thôi, Hồng về đây, phải sửa soạn để mai đi chứ.
Hồng dẫn xe ra cổng, dựng lên đạp rồi chạy đi. Quỳnh nhìn theo Hồng cho đến khuất ở ngã quẹo.
Tối hôm đó Quỳnh đã không ngủ được. Cô mong sao trời mau sáng. Cô trằn trọc, chờ đợi, náo nức.