Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2020-10-23 04:17:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
1
Hôm sau, Vương Thảo Căn vừa rời nhà đi làm, San San liền gọi điện cho chủ nhiệm Lưu, báo tin việc đã có tiến triển, cô đã thuyết phục được Vương Thảo Căn đồng ý cho cô mượn giống sinh con. Nhưng chủ nhiệm nói rất khó triển khai công việc này ở phòng thí nghiệm vô sinh, nên ông muốn từ chức, trả lại Vương Thảo Căn chiếc Peugeot, rồi đến làm ở bệnh viện khác.
San San đề nghị chủ nhiệm hãy cứ nhẫn nhịn, buổi chiều cô sẽ cùng Vương Thảo Căn đến bệnh viện Chúng Sinh gặp ông.
Đêm qua hai người họ đã tận hưởng một đêm mĩ mãn, Vương Thảo Căn cảm thấy mặc dù tinh trùng của ông chết sạch, nhưng điều đó không trở ngại gì cho nguyện vọng có con trai nối dõi của ông, bởi đó là một cuộc mua bán đích đáng! Hơn nữa, tối qua San San còn trổ rất nhiều kiểu lạ, khiến ông càng muốn có con trai với cô. Trong năm người con gái của ông, kể cả Bình Bình, Vại Vại thì chỉ có con gái do San San sinh ra là xinh đẹp, đáng yêu nhất, được Vương Thảo Căn yêu quí nhất. Ông cảm thấy nếu mình không có được mụn con trai với San San thì thật là một nỗi tiếc nuối suốt đời. Dù nó không phải là cốt nhục của ông thì nó cũng như cái công ty quốc doanh mà ông thu mua, mua được thì nó không còn mang họ Quốc nữa mà là họ Vương. Con cái cũng vậy, tinh trùng do ta mua thì đứa con sinh ra từ đó đương nhiên phải mang họ Vương. Tinh trùng là do ta mua đứt bán đoạn, đứa nào dám bảo nó không phải máu thịt nhà họ Vương? Đứa trẻ đó do ta nuôi nấng, dạy dỗ, nó không nhận ta là bố thì còn nhận ai nữa?
Lòng mong muốn sớm có con trai của Vương Thảo Căn cũng mãnh liệt chẳng kém gì San San cả.
Trong lúc Vương Thảo Căn đang làm việc tại một công ty thì ông nhận được điện thoại của San San báo tin chủ nhiệm Lưu muốn từ chức, không làm việc cho ông nữa. Lập tức ông hẹn với cô ba giờ chiều nay cả hai sẽ cùng đến Bệnh viện Chúng Sinh để trao đổi với chủ nhiệm Lưu.
92
Chiều hôm ấy, hai chiếc Mercedes, một đen, một trắng cùng phóng tới Bệnh viện Chúng Sinh thì dừng lại. Vương Thảo Căn và San San cùng đi vào phòng làm việc của chủ nhiệm Lưu, không đợi chủ nhiệm lên tiếng, Vương Thảo Căn đã lớn tiếng nói:
- Chủ nhiệm Lưu, anh thật chẳng ra gì! Sao anh lại đòi từ chức? Tôi giao cho anh cái phòng này rồi, ai không chịu nghe lời thì anh cho người đó cút xéo!
Ông ra lệnh cho người lái xe đi theo sau:
- Cậu đi gọi cái tên Đỗ Bì đến đây cho tôi!
Chả cần phải gọi, vì trước đó Đỗ Bì đã đứng ngoài phòng làm việc của chủ nhiệm Lưu để nghe ngóng tin tức, anh ta chỉ cần xoay người lại là vào được trong phòng.
- Đỗ Bì, tôi muốn nói chuyện với anh! - Vương Thảo Căn nói, - chủ nhiệm Lưu là do anh giới thiệu đến. Lẽ ra anh phải phối hợp chặt chẽ trong công việc với ông ấy mới đúng! Từ nay, anh ấy bảo gì anh cứ làm theo cho tôi, có vậy tôi mới cứu anh khỏi mớ bòng bong với tòa án lần này! Nếu chủ nhiệm Lưu không làm ở đây nữa, thì người đầu tiên tôi hỏi tội sẽ là anh đấy! Nếu anh còn quấy rầy chủ nhiệm, tòa án sẽ có giấy mời anh đến đối chứng với người mà anh đã cắt dạ con của họ. Lúc đó, anh sẽ phải nôn ra 30 vạn tệ tiền bồi thường, không thì ít nhất cũng phải đến 20 vạn tệ! Khi ấy xem anh làm thế nào? Anh đã nghe rõ chưa?
Đỗ Bì vốn không biết giám đốc bệnh viện đã báo cáo tường tận việc tòa án lật lại vụ kiện anh ta với Vương Thảo Căn.
Vương Thảo Căn đã biết! Nếu cứ tiếp tục lấy trộm tinh trùng của Nhất Ức Lục thì mọi việc sẽ ngày càng phức tạp, rối rắm hơn. Đỗ Bì không biết rút cục mình đã làm mất lòng ai, là chị của Nhất Ức Lục, hay chính là cái ông Vương Thảo Căn này. Nghe Vương Thảo Căn nói, Đỗ Bì cứ tưởng người mà anh ta đụng đến chính là ông chủ Vương. Việc tòa án có gây rắc rối cho anh ta hay không, tựa hồ đều do ông chủ Vương vậy!
Đỗ Bì vội vàng phân trần:
- Chủ tịch Vương, ông hiểu nhầm rồi, hiểu nhầm rồi! Trước nay lúc nào tôi cũng là cộng sự đắc lực cho chủ nhiệm Lưu. Ông ấy rất đúng đắn, chuyên môn của ông ấy thật cả nước không ai bằng! Tôi nào dám gây khó khăn cho ông ấy? Chủ nhiệm Lưu, xin anh đừng từ chức. Anh nghe rõ rồi đấy, anh mà từ chức, thì thể nào tôi cũng gặp rắc rối. Nể tình đồng môn với nhau, anh có điều gì ấm ức xin cứ nói ra. Chủ tịch Vương đâu phải là người nhỏ nhen, anh có yêu cầu gì, chủ tịch Vương của chúng ta nhất định sẽ đáp ứng.
- Ấm ức? Vì sao chủ nhiệm Lưu lại phải ấm ức? - Vương Thảo Căn gầm lên, - Anh muốn chủ nhiệm Lưu ấm ức à? Tôi sẽ không tha anh! Dù ông ấy có yêu cầu gì, thì lại cần anh mở mồm ra hay sao? Anh không có tư cách đó đâu! Chỉ có chủ nhiệm Lưu mới có thể nói với tôi điều đó, anh cút đi cho tôi nhờ! Nếu ông ấy từ chức, thì anh cũng khó sống đấy! Hôm nay tôi chỉ cảnh cáo anh đến đây thôi!
Chủ nhiệm Lưu đứng cạnh đó, mấy lần định nói đỡ nhưng không xen vào được. Đỗ Bì ỉu xìu rút lui luôn khỏi phòng. Chủ nhiệm Lưu dang hai tay, không biết nên nói gì! Nếu ông tiếp tục xin từ chức thì đồng môn của ông sẽ gặp tai ương ngay. Phải công nhận Vương Thảo Căn quả là người ghê gớm, chỉ cần vờ tức giận la hét vài câu, là giải quyết ngay được mọi vấn đề.
93
Sau khi Đỗ Bì đi rồi, Vương Thảo Căn tủm tỉm cười với chủ nhiệm Lưu:
- Tốt rồi! Sẽ không còn kẻ nào dám gây rối với anh nữa đâu! Đánh rắn phải đánh dập đầu, Đỗ Bì chính là cái đầu đó. Chủ nhiệm Lưu, anh cứ yên tâm, tôi đâu có yêu cầu khoa các anh phải kiếm ra nhiều tiền. Anh nói ở đây điều kiện nghiên cứu tốt, vậy anh cứ chuyên tâm nghiên cứu đi. Anh có yêu cầu gì xin cứ nói với tôi. Anh đòi chuyển đến bệnh viện khác nhưng bây giờ có bệnh viện nào mà không yêu cầu anh phải đạt hiệu quả kinh tế? Như vậy thì anh làm sao nghiên cứu được! Anh xem tôi nói như thế có đúng không?
Chủ nhiệm Lưu dở khóc dở cười, không còn biết nói gì được nữa, đành mời hai vợ chồng ông chủ bệnh viện ngồi vào bàn rồi rót trà mời họ.
- Đừng vội, đừng vội! - Vương Thảo Căn khách sáo với chủ nhiệm Lưu.
- Mời anh cùng ngồi xuống nói chuyện. Hôm qua San San đã kể với tôi kế hoạch của hai vị, tôi thật lòng cảm tạ ý tốt của chủ nhiệm Lưu. Chết thật! Hóa ra tôi đã trách nhầm anh rồi! Mong anh bỏ quá cho. Tinh trùng của tôi có chết thì cũng đành kệ mẹ nó thôi! San San nói đúng, tôi đã đến cái tuổi mà ông cụ thân sinh ra tôi tạ thế. Tôi nghe anh nói, điều đó với người Trung Quốc chúng ta bây giờ là bình thường. Hôm nay tôi đến đây là muốn được chủ nhiệm nói kỹ hơn. Vả lại, tôi cũng muốn hỏi anh là cái anh chàng cho “giống” đó rút cục nên giải quyết thế nào cho ổn đây?
Chớ có xem Vương Thảo Căn xuất thân từ người nhặt đồng nát mà coi thường, dù một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng đã nói thì câu nào cũng có lý cả. Ông ta nói đúng, dù bây giờ chủ nhiệm Lưu đến bất kỳ bệnh viện nào thì họ cũng đặt hiệu quả kinh tế lên hàng đầu, chẳng như ở Bệnh viện Chúng Sinh của Vương Thảo Căn, vừa có điều kiện nghiên cứu tốt mà ông ta lại chẳng bao giờ hỏi đến lời lãi!
Chủ nhiệm Lưu đành gác việc xin từ chức sang một bên, vả ông cũng không có yêu cầu nào khác để mà rào trước đón sau. Thế là ông liền giải thích tường tận cho Vương Thảo Căn nghe vì sao lớn tuổi sinh con lại có tác dụng nâng cao sinh lực cho người già rồi đưa ra hết ca này đến ca khác làm dẫn chứng. Cuối cùng ông nói:
- Theo nguyên tắc bác sĩ không được phép tiết lộ tên tuổi bệnh nhân, cho nên tôi không thể nói với ông họ là ai. Tóm lại, đó không chỉ là những con số thống kê khoa học mà còn là các trường hợp thực tế. Vương tiên sinh ông có nhận thấy không, nay ông đã hơn năm mươi xấp xỉ sáu mươi tuổi, nếu ở tuổi này mà ông có một đứa con đỏ hỏn, mọi vấn đề của nó đều cần đến tay ông chăm bẵm; không có ông, chắc chắn cuộc sống của nó sẽ rất bi thảm! Khi ấy ông sẽ cảm thấy mình phải có trách nhiệm với nó, trông nom nó. Để nuôi nấng nó khôn lớn, để sau này nó không bị người ta ức hiếp ông phải cố gắng sống tiếp, phải sống sao cho tốt, sống sao cho khỏe mạnh. Nó vừa là gánh nặng, là áp lực tâm lí của ông, đồng thời nó cũng là động lực kích thích sinh lực của ông khiến cho ý chí sống kiên cường của ông thêm mạnh mẽ.
- Đúng đúng đúng! - Vương Thảo Căn nói - Điều nay quả không sai! Đúng là như vậy! Thấy con mình khóc oe oe trong lòng mà không sống tiếp để chăm sóc nó thì còn ra làm sao nữa? Điều này tôi rõ rồi, rõ rồi!
- Còn đứa bé có phải là dòng giống của ông không, thì xin nói thực, điều đó không quan trọng! - Chủ nhiệm Lưu lại nói thêm, - Không chỉ xã hội bây giờ, người xưa từng có câu “tò vò mà nuôi con nhện”. Còn chuyện “mượn tinh trùng sinh con”, chẳng phải là mượn tinh trùng siêu khỏe của người khác để sinh con sao? Những trường hợp như vậy rất nhiều! Nhất là ở các nước phương Tây, chuyện đó là rất bình thường. Có người tuy chất lượng tinh trùng khá tốt, nhưng họ vẫn xin tinh trùng người khác để sinh con cho mình. Tất nhiên vẫn phải xem Vương tiên sinh nghĩ như thế nào đã? Có điều nếu mượn tinh trùng sinh con thì đó phải là loại tinh trùng cực tốt mới được.
- Đúng vậy! Đúng vậy! Vương Thảo Căn nói. - Ông nói đúng! Dù tinh trùng của tôi vẫn sử dụng được thì tôi vẫn cho rằng, mình đã lớn tuổi thế này, chỉ e đứa con sinh ra sẽ khó khỏe mạnh bình thường. Nhưng biết tìm loại tinh trùng siêu khỏe đó ở đâu? Loại đó phải thật tốt, thật chuẩn, nhất định không thể kém tôi được. Nếu vậy thì tôi lao tâm tổn sức để có được thằng con như con c. đó làm gì!
Lúc này, San San bỗng chêm vào:
- Này chủ nhiệm Lưu, ông chẳng nói anh chàng đó làm thuê ở ngay công trường bên cạnh bệnh viện ta sao? Ông mời anh ta đến để ông nhà tôi nhìn mặt một chút, có được không? Đứng ngoài cửa sổ nhìn qua cũng được.
Vương Thảo Căn hỏi:
- Có phải cái anh chàng bị Đỗ Bì dụ dỗ phải không? Là chuyện vừa kinh động đến cảnh sát, vừa đụng chạm đến tòa án phải không?
San San nói:
- Đúng, là anh ta đấy! Quốc bảo quý hiếm ngang gấu trúc đấy!
Vương Thảo Căn bật cười:
- Vậy hãy để chúng tôi được mở rộng tầm mắt đi. Tôi cũng muốn gặp anh chàng ấy một lúc! Khi giám đốc bệnh viện báo cáo với tôi, tôi nghĩ bụng, không biết anh chàng ấy là người như thế nào mà khiến cho mọi người phải xôn xao lên thế!
Chủ nhiệm Lưu hơi ngần ngại nói:
- Việc này khó đấy! Dù hai vị có ưng ý thì người ta cũng không dễ gì đem “hạt giống” của nhà họ cho các vị mượn đâu. Có gặp cũng vô ích! Có khi chúng ta phải tìm người khác.
- Chà, chà! - Vương Thảo Căn có vẻ không bằng lòng.
- Cứ coi như chúng ta đi xem gấu trúc không được sao? Mẹ nó chứ! Tôi không tin lại có người được coi là quốc bảo như vậy cả.
Nghe Vương Thảo Căn nói vậy chủ nhiệm Lưu cũng hứng khởi, chẳng khác nào nhà sưu tầm hào hứng khoe những vưu vật mà mình mới tìm được ra. Ông cười:
- Thế này vậy. - Tôi sẽ gọi điện thoại xem hôm nay cậu ta có ở công trường không nhé? Nếu có, tôi sẽ nhờ cậu ta đến đây lau xe giúp, xe của tôi vừa hay lại đỗ ngay ở dưới cửa sổ này. Từ đây, các vị có thể nhìn thấy cậu ta rất rõ.
94
Chủ nhiệm Lưu lấy di động ra, tìm số điện thoại của Nhất Ức Lục rồi bấm nút gọi. Máy vừa reo vài tiếng, đầu dây bên kia đã nhận điện. Chủ nhiệm còn chưa kịp nói gì thì từ bên kia đã vang lên âm thanh ròn rã, đủ để ba người trong phòng đều nghe thấy:
- Chủ nhiệm Lưu đấy à? Ông nói đi, nói đi, có việc gì cần tôi giúp không?
Chủ nhiệm Lưu nói:
- Có việc gì đâu, nếu cậu không bận gì, thì rửa hộ tôi cái xe, được không?
- Được được được! Ông đợi nhé, để cháu nói với anh đội trưởng một tiếng rồi sẽ đến ngay! - Chủ nhiệm Lưu gác máy xong, quay lại nói với hai vợ chồng Vương Thảo Căn:
- Xin hai vị cứ ngồi đây, tôi ra ngoài chờ cậu ta đến.
Vương Thảo Căn và San San tìm chỗ thích hợp ở trong phòng để nhìn ra ngoài cửa sổ. Ít phút sau, họ thấy một chàng trai vội vã chạy tới, trên người chỉ độc cái áo may ô, để lộ hai bắp tay rắn rỏi và đôi vai vững chắc, nhẵn bóng, phía dưới là chiếc quần bò mầu xanh. Đúng như chủ nhiệm Lưu giới thiệu, cậu ta quả là có một cơ thể tiêu chuẩn của đàn ông.
Vương Thảo Căn thoạt nhìn thấy chàng trai trong lòng đã đột nhiên liên tưởng tới mảnh đất quê hương vàng ấm, cây cỏ xanh rì mà ông không bao giờ quên được; dưới quyền của ông cũng có tới hàng nghìn thanh niên trai tráng, nhưng không ai có được khí chất đàn ông khiến ông cảm thấy yên lòng, chắc dạ như chàng trai ông nhìn thấy hôm nay. Vương Thảo Căn tuyệt đối không phải là con người sinh ra đã lõi đời, lão luyện như bây giờ; lúc còn nhỏ, mỗi khi có đội chiếu phim về nông thôn, ông cũng chạy bộ hàng mười mấy dặm đường núi đến trụ sở ủy ban xã để xem. Trong phim có rất nhiều nhân vật trai trẻ, đặc biệt là các chiến sĩ dũng cảm trong điện ảnh của Nam Tư, của Anbani như Chiếc cầu, Walter bảo vệ Sarajevo, Tượng đồng thứ mười tám. Chẳng khác gì đám thanh niên cùng lứa, ông cũng hâm mộ, cũng tưởng tượng sau này mình sẽ trưởng thành chẳng khác gì những chiến sĩ lý tưởng trong phim! Tầm vóc người Tứ Xuyên hơi thấp, nên người đàn ông lý tưởng trong mắt họ phải có thân hình cao lớn, khôi ngô như trong phim của người phương Tây, và gương mặt, đầu óc người Trung Quốc. Chàng trai này chính là hình tượng ước mơ thiếu thời của ông nên Vương Thảo Căn lập tức nói luôn:
- Chó thật! Thôi, không phải nhìn nữa! Đúng là cậu ta rồi! San San này, ngoài cậu ta ra, tôi không đồng ý mượn tinh trùng của người khác để sinh con đâu! Người mà tôi cần chính là tên quỷ này! Chị cậu ta muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả bấy nhiêu! Nếu có được “hạt giống” của thằng nhóc này thì tôi mới phấn khởi vui vẻ, mới có sức mạnh ý chí, dồi dào sức sống, kéo dài tuổi thọ. Còn mọi thứ khác thì tôi đếch cần!
Chàng trai trẻ rửa xe hết sức cẩn thận, chiếc khăn lau trong tay lật lên lật xuống, hì hụi lau chiếc xe của chủ nhiệm Lưu sạch bóng. Vương Thảo Căn định gọi điện bảo chủ nhiệm Lưu về phòng để thông báo mình đã “chấm” cậu ta, nhưng di động của chủ nhiệm Lưu lại để trên bàn làm việc nên vợ chồng ông đành đợi ở trong phòng. Họ nhìn thấy chủ nhiệm Lưu xua xua tay tỏ ý bảo cậu ta không cần phải lau nữa, nhưng cậu ta không chịu nghe, nhất định phải lau chiếc xe cho thật sạch mới thôi. Người thanh niên này chỉ cần làm việc một lúc đã toát ra sức sống của con người. Da dẻ của chàng trai khiến Vương Thảo Căn liên tưởng đến hình ảnh hạt thóc với lớp lông tơ mịn màng, dưới làn da đó dường như là cả một tầng đất màu mỡ sâu hun hút để vạn vật sinh trưởng. Khi tấm thân ấy hoạt động, những thớ thịt và cơ bắp nhấp nhô xen kẽ, chẳng khác gì ruộng lúa chín vàng óng nổi sóng mỗi khi gió thổi qua. Lúc đó, San San - người phụ nữ có nhiều kinh nghiệm với đàn ông cũng đột nhiên nảy sinh suy nghĩ khác thường: Cô chưa bao giờ được làm tình với một người đàn ông như vậy; nếu không phải là vì chuyện mượn tinh trùng sinh con, mà được trực tiếp làm tình với chàng trai này, thì có thể nói đó là sự hòa hợp mỹ mãn nhất trong cuộc đời cô. Nhìn mãi nhìn mãi chàng trai đó, phần dưới của San San bỗng nhiên ươn ướt!
Do chủ nhiệm Lưu cương quyết từ chối nên cuối cùng chàng trai đành phải thôi không lau xe nữa, nhưng khi ra về cậu ta vẫn áy náy, còn cho rằng mình lau xe chưa được sạch.
Chủ nhiệm Lưu đi về phòng, thấy nhẹ cả người, việc lau xe không cần thiết này đã làm ông toát mồ hôi hột.
- Chủ nhiệm Lưu, tôi phải nói với ông việc này! - Chủ nhiệm Lưu vừa bước vào cửa, Vương Thảo Căn đã nói. - Tôi muốn có tinh trùng của anh chàng này, bất luận là như thế nào. Tôi nói thật đấy, nếu sinh con bằng tinh trùng của cậu ta thì dù là trai hay gái tôi đều mãn nguyện. Có như vậy tôi mới duy trì sức mạnh ý chí và sức sống của mình được. Các ông không cần phải đi đâu tìm cả, tôi chỉ cần cậu ta! Tôi thấy mình có duyên với cậu ta, sinh được đứa con như cậu ta để bế ẵm thì dù phải liều cái mạng già này tôi vẫn phải tiếp tục sống.
Chủ nhiệm Lưu vừa bước vào phòng đã bị Vương Thảo Căn “làm cho tối tăm mặt mũi”, ông không biết phải xoay xỏa ra sao. San San lập tức giải vây cho ông: Chủ nhiệm Lưu, ông đừng lo. Việc này ông có muốn cũng chẳng quản nổi. Tôi sẽ trực tiếp đến trao đổi với chị cậu ta!
Một Tỉ Sáu Một Tỉ Sáu - Trương Hiều Lượng Một Tỉ Sáu