I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: David Nicholls
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ón sò được bưng ra, bày biện thật long lanh và xa lạ trên lớp đá lạnh. Emma đã giết thời gian bằng cách uống thật nhiều rượu, với nụ cười cố hữu trên môi của một người bị bỏ rơi và thật sự chẳng thấy phiền chút nào. Cuối cùng, cô nhìn thấy Dexter lắc lư đi lại từ phía nhà hàng. Anh bước vội vào chỗ ngồi.
“Mình tưởng cậu đã ngủ quên!” Đó là những gì bà của cô từng nói. Cô đang lặp lại lời của bà mình.
“Xin lỗi,” anh nói và chỉ có thế. Họ bắt đầu dùng món sò. “Nghe này, tối nay sẽ có một bữa tiệc. Bạn của mình, Oliver, người mình từng chơi poker, mình đã kể với cậu một lần rồi đấy.” Anh bỏ con sò vào miệng. “Cậu ấy là một nam tước.”
Emma cảm thấy nước biển nhỏ xuống cổ tay cô. “Điều đó thì liên quan đến việc gì?”
“Ý cậu là sao?”
“Việc cậu là nam tước ấy.”
“Mình chỉ nói vậy thôi, đó là một anh chàng thú vị. Có cần chanh không?”
“Không, cảm ơn.” Cô nuốt lấy con sò, vẫn cố ngẫm nghĩ xem liệu có phải cô đã được mời tham dự buổi tiệc đó hay chỉ là được thông báo rằng có một bữa tiệc sắp diễn ra.
“Thế tiệc diễn ra ở đâu?” cô hỏi.
“Công viên Holland. Tòa nhà lớn.”
“Ồ, được.”
Vẫn chưa chắc. Liệu anh có mời cô, hay chỉ lấy cớ về sớm? Cô ăn thêm một con sò nữa.
“Mình rất muốn cậu đi cùng,” cuối cùng anh cũng nói, với tay lấy lọ nước xốt Tabasco.
“Mình á?”
“Chắc chắn rồi,” anh nói. Cô nhìn theo khi anh mở cái nắp dinh dính của chai Tabasco bằng đầu nĩa. “Chỉ là cậu không quen biết ai ở đó, thế thôi.”
Rõ ràng là cô không được mời. “Mình biết cậu,” cô trả lời yếu ớt.
“Đúng, mình cho là thế. Còn có Suki! Suki sẽ ở đó.”
“Chẳng phải cô ấy đang quay phim ở Carborough sao?”
“Tối nay họ sẽ đưa cô ấy về.”
“Cô ấy làm rất tốt, phải không?”
“Ừ, cả hai bọn mình,” anh nói nhanh và hơi cao giọng một chút.
Cô quyết định cho qua. “Đúng. Đó là điều mình muốn nói. Cả hai bọn cậu.” Cô lấy một con sò nữa rồi lại đặt nó trở lại. “Mình thật sự thích Suki,” cô nói, mặc dù cô chỉ gặp Suki có một lần, tại bữa tiệc với chủ đề Trường quay 54 hoành tráng tại một câu lạc bộ tư nhân ở Hoxton. Và Emma thích cô ấy; mặc dù cô không thể loại bỏ cái cảm giác rằng Suki đối xử với cô có phần là lạ, chỉ như một người bạn quê mùa, chất phác của Dexter, như thể người bạn ấy chỉ có mặt tại các buổi tiệc và đã chiến thắng trong chương trình hộp thư truyền hình.
Anh dùng nĩa lấy một con sò khác. “Cô ấy được phải không? Suki ấy.”
“Đúng, cô ấy rất được. Tình hình hai người thế nào rồi?”
“Ồ, cũng ổn. Phải hơi tế nhị một chút, cậu biết đó, lúc nào cũng xuất hiện trước công chúng…”
“Kể mình nghe đi!” Emma nói, nhưng anh hình như không nghe thấy.
“Và đôi khi, mình thấy như đang hẹn hò với cả hệ thống loa phát thanh công cộng ấy, nhưng điều đó thật tuyệt. Thật sự là thế. Cậu biết điều hay ho nhất về một mối quan hệ là gì không?”
“Cứ nói đi.”
“Cô ấy biết nó như thế nào. Việc xuất hiện trên truyền hình ấy. Cô ấy hiểu việc đó.”
“Dexter… đó là điều lãng mạn nhất mà mình từng nghe.”
Lại nữa rồi, anh nghĩ, những lời nhận xét khô khốc đó. Anh nhún vai và quyết định rằng ngay sau khi thanh toán xong hóa đơn, buổi tối của họ cũng sẽ kết thúc. Như thể một ý nghĩa vừa chợt đến, anh nói thêm, “Thế nên buổi tiệc sau đó. Mình chỉ lo việc cậu về nhà thôi.”
“Walthamstow không phải là sao Hỏa, Dex, chỉ là phía Đông Bắc Luân Đôn thôi. Nó phục vụ cho cuộc sống con người.”
“Mình biết!”
“Và nó nằm trên tuyến đường Victoria!”
“Nhưng sẽ là một quãng đường dài nếu đi bằng phương tiện công cộng, và tiệc thì mãi đến nửa đêm mới tàn. Nếu cậu đến thì cậu sẽ phải đi ngay. Trừ khi mình trả tiền taxi cho cậu.”
“Mình có tiền, mình có tiền lương.”
“Công viên Holland đến Walthamstow?”
“Nếu thấy bất tiện vì mình đến…”
“Không! Không có gì bất tiện. Mình muốn cậu tới mà. Hãy quyết định sau nhé?” và không nói gì, anh lại vào nhà vệ sinh, mang theo cả ly rượu, như thể anh có một bàn tiệc khác trong đó. Emma ngồi uống hết ly rượu này đến ly rượu khác và tiếp tục giận sôi lên, giận đến mức xì khói.
Thế là niềm vui đã giảm dần. Anh trở lại vừa lúc món chính được mang ra. Emma kiểm tra món cá tuyết hầm bia với đậu nghiền vị bạc hà của mình. Những khoanh khoai tay dài nhờn nhợt đã được máy cắt thành những lát hình chữ nhật hoàn hảo và được xếp như những khối lắp ghép xây dựng với món cá được đặt hờ hững lên trên, cách mặt đĩa khoảng hơn mười phân, như thể nó có thể đổ nhào xuống hỗn hợp đậu nghiền bên dưới. Trò đó là gì? Những khúc gỗ được xếp chồng lên nhau? Một cách thận trọng, cô rút một lát khoai tây trên cùng. Bên trong cưng cứng và lành lạnh.
“Vua Hài kịch thế nào rồi?” Từ lúc trở vào từ nhà vệ sinh, giọng nói của Dexter còn trở nên hiếu chiến và kích động hơn.
Emma thấy mình như kẻ lừa dối. Hẳn sẽ hợp lý nếu cô tâm sự với ai đó những bất ổn trong mối quan hệ của cô hiện giờ và sự bối rối không biết phải làm gì tiếp theo. Nhưng cô không thể kể với Dexter, không phải lúc này. Cô nuốt miếng khoai tây sống đó.
“Ian tuyệt,” cô cương quyết nói.
“Sống cùng nhau thế nào? Căn hộ đó thoải mái chứ?”
“Hết chỗ chê. Cậu chưa thấy phải không? Cậu nên ghé chơi!” Lời mời không được nhiệt tình và câu trả lời cũng nước đôi. “Ừm,” như thể Dexter không tin là có tồn tại niềm vui bên ngoài Udnerground Zone 2. Sau đó là im lặng, và cả hai trở về với phần thức ăn trên đĩa của mình.
“Món thịt nướng thế nào?” cuối cùng cô hỏi, Dexter dường như đã mất hứng ăn, cắt món thịt thành từng miếng nhỏ mà không thật sự chú ý đến nó.
“Ngon hết sảy. Món cá thế nào?”
“Lạnh.”
“Lạnh sao?” anh nhìn vào đĩa của cô rồi lắc đầu với vẻ hiểu biết. “Nó trong suốt, Em à. Đó là do cách chế biến, vì thế nó trở nên trong suốt.”
“Dexter…” Giọng cô trở nên lạnh lùng và khó chịu. “… nó trong suốt vì nó còn đông lạnh. Nó chưa được rã đông.”
“Thật sao?” Anh dùng ngón tay chọc vào bên trong phần bột nhão một cách giận dữ. “Được, chúng ta sẽ trả lại.”
“Thôi được rồi. Mình sẽ chỉ ăn phần khoai tây.”
“Không, bỏ đi! Đem trả lại! Mình sẽ không trả tiền cho món cá đông lạnh! Cái gì thế này, Bejams? Mình sẽ gọi cho cậu món khác.” Anh vẫy người phục vụ lại và Emma nhìn Dexter bảo vệ quyền lợi của mình, khẳng định rằng món đó không đạt chất lượng, trên thự đơn bảo là cá tươi cơ mà, cậu muốn nó không được tính vào hóa đơn và thay bằng một món khác miễn phí. Cô khăng khăng mình không còn đói nữa nhưng Dexter vẫn một mực cho rằng cô phải dùng một món chính thật tử tế vì nó miễn phí. Chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc lại nhìn chăm chăm vào thực đơn một lần nữa trong khi người phục vụ và Dexter đang nhìn cô không chớp mắt, và món thịt nướng của cậu vẫn chưa đụng đến, đã được cắt thành từng miếng nhưng vẫn còn nguyên. Cuối cùng, cô chọn món xa lát rau miễn phí, và họ lại được một mình.
Với tâm trạng hụt hẫng, họ ngồi yên lặng trước hai đĩa thức ăn không mong muốn và cô thấy muốn phát khóc lên được.
“Vậy là ổn rồi,” anh nói, và ném chiếc khăn ăn xuống.
Cô muốn về nhà. Cô sẽ bỏ qua món tráng miệng, quên luôn bữa tiệc sau đó - rõ ràng là anh không muốn cô đến đó - và về nhà. Có lẽ Ian đã về, anh luôn tốt bụng, chu đáo và yêu thương cô, và họ có thể ngồi trò chuyện, hoặc chỉ ôm nhau xem ti vi.
“Thế việc dạy học ra sao?” Anh nói nhưng mắt nhìn quanh căn phòng.
“Tốt, Dexter,” cô cau có.
“Sao nào? Mình đã làm gì chứ?” anh bực tức hỏi, nhìn trả lại cô.
Cô nói thẳng. “Nếu cậu không quan tâm thì đừng hỏi.”
“Mình quan tâm! Chỉ là…” Anh tự rót thêm rượu cho mình. “Mình nghĩ cậu đang viết một cuốn sách hay thứ gì đó?”
“Đúng là mình đang viết một cuốn sách hay thứ gì dó, nhưng mình cũng phải kiếm sống. Hơn nữa mình thích thú với việc đó, Dexter, và mình là một giáo viên cực tốt.”
“Chắc chắn rồi! Chỉ là, à, cậu biết thành ngữ đó. ‘Những người có khả năng…’
Emma mở miệng. Hãy bình tĩnh…
“Không, mình không biết, Dexter. Hãy nói cho mình biết. Thành ngữ nào cơ?”
“Cậu biết đấy.”
“Không, nghiêm túc đấy. Hãy nói cho mình biết đi.”
“Điều đó không quan trọng.” Anh bắt đầu trông ngài ngại.
“Mình muốn biết. Hãy kết thúc câu nói đó đi. ‘Những người có khả năng…’”
Anh thở dài, vẫn cầm ly rượu trong tay, sau đó nói một cách thẳng thừng. “Những người có khả năng thì làm, những người không có khả năng thì dạy…”
Cô tiếp lời. “Và những người dạy học thì hãy cuốn xéo đi.”
Và lúc này thì ly rượu đang nằm trong lòng anh khi Emma đẩy bàn đứng dậy, túm lấy túi xách, tiếng chai lọ và bát đĩa va vào nhau loảng xoảng khi cô bước ra khỏi chỗ ngồi, lao xồng xộc ra khỏi cái nơi đáng ghét, đáng ghét này. Xung quanh, mọi người đang giương mắt nhìn nhưng lúc này, cô chẳng quan tâm nữa, cô chỉ muốn ra ngoài. Đừng khóc, mày sẽ không khóc, cô ra lệnh cho chính mình, và liếc nhìn phía sau, cô thấy Dexter điên tiết lau chỗ rượu đổ lên người, an ủi người phục vụ và sau đó đuổi theo cô. Cô xoay người, bắt đầu chạy, và lúc này Cô gái Bán thuốc đang sải bước xuống các bậc thang hướng về phía cô trên đôi chân dài và đôi giày cao gót, đôi môi đỏ thẫm nở một nụ cười rạng rỡ. Dù đã tự hứa với lòng mình, Emma vẫn cảm thấy nước mắt tủi nhục chực tuôn ra và giờ thì cô đang ngã xuống các bậc thang, loạng choạng trên đôi giày cao gót thậm ngốc và cô có thể nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của các thực khách phía sau lưng khi cô khuỵu đầu gối xuống. Cô gái Bán thuốc đang ở bên cạnh cô, nắm lấy khuỷu tay cô, với cái nhìn hết sức quan tâm.
“Cô ổn chứ?”
“Vâng, cảm ơn, tôi ổn…”
Nhưng lúc này, Dexter đã đuổi kịp cô, đang giúp cô đứng lên. Cô kiên quyết vùng khỏi tay anh.
“Đừng có động vào mình, Dexter!”
“Đừng hét, bình tĩnh nào…”
“Mình sẽ không bình tĩnh.”
“Được, mình xin lỗi, mình xin lỗi, mình xin lỗi. Bất kể cậu giận về điều gì, mình cũng xin lỗi!”
Trên bậc thang, cô xoay lại nhìn anh với cặp mắt tóe lửa. “Cái gì, cậu không biết sao?”
“Không! Hãy quay trở lại bàn, và nói cho mình biết nhé!” Nhưng cô tiếp tục lao tới, lúc này đã băng qua những cánh cửa tự động, đẩy chúng đóng lại phía sau cô nên phần mép cửa kim loại đập mạnh vào đầu gối Dexter. Anh khập khiễng đi theo cô. “Thật là ngốc nghếch! Chỉ là chúng ta đều ngà ngà rồi…”
“Không, chỉ có cậu ngà ngà thôi! Cậu lúc nào cũng say rượu hoặc say thứ gì đó mỗi khi gặp mình. Cậu không nhận thấy rằng đã ba năm nay, chưa có lúc nào mình gặp cậu trong trạng thái tỉnh táo sao? Mình không còn nhớ lúc cậu tỉnh táo thì thế nào nữa, cậu quá bận rộn với bản thân hoặc những người bạn mới của cậu hoặc cứ mười phút lại chạy vào nhà vệ sinh… Mình chẳng biết đó là do cậu bị tiêu chảy hay do uống quá nhiều nước ngọt, nhưng dù thế nào thì điều đó cũng thật thô lỗ và trên tất thảy, nó khiến mình phát chán lên được. Ngay cả khi nói chuyện với mình, cậu luôn nhìn qua vai mình xem có lựa chọn nào khác tốt hơn…”
“Điều đó không đúng!”
“Đúng vậy đấy, Dexter! Đó là hành động ngu ngốc. Cậu là người dẫn chương trình truyền hình, Dex à. Cậu không phải là người phát minh ra penicillin, đó chỉ là chương trình truyền hình thôi, và một chương trình chẳng ra gì. Quỷ tha ma bắt nó đi, mình thấy đủ rồi.”
Họ đang ở giữa đám đông trên phố Wardour trong ánh nắng đang nhạt dần của một buổi chiều hè.
“Đi đâu đó nói chuyện nhé.”
“Mình không muốn nói về nó, mình chỉ muốn về nhà…”
“Emma, làm ơn đi?”
“Dexter, hãy mặc kệ mình, được không?”
“Cậu đang bị kích động đấy. Lại đây nào.” Anh nắm lấy tay cô một lần nữa, và một cách ngốc nghếch tìm cách ôm cô. Cô đẩy anh ra, nhưng anh đã giữ chặt cô lại. Lúc này mọi người đang nhìn họ - lại một đôi nữa đang cãi nhau tại Soho vào tối thứ Bảy, và cuối cùng, cô dịu xuống, để mặc cho Dexter kéo cô sang một bên đường.
Giờ thì cả hai lại im lặng, Dexter bước ra xa để nhìn cô cho rõ. Cô đang đứng quay lưng về phía anh, lấy mu bàn tay chùi nước mắt, và anh bỗng cảm thấy nhói lòng.
Cuối cùng, bằng một giọng nhẹ nhàng và mặt vẫn hướng vào tường, cô nói.
“Sao cậu lại như thế này, Dexter?”
“Như thế nào?”
“Cậu biết mà.”
“Mình chỉ là chính mình thôi.”
Cô quay lại nhìn anh. “Không, không phải. Mình biết cậu là người thế nào và lúc này không phải là cậu. Dexter ạ, cậu thật kinh khủng. Cậu thật đáng ghét. Ý mình là trước đây cậu vẫn có chút đáng ghét, thi thoảng thôi, một chút ích kỷ nữa, nhưng ngoài ra, cậu cũng hài hước, đôi khi cũng tốt bụng, và biết quan tâm đến người khác hơn bản thân mình. Nhưng giờ cậu đã vượt khỏi tầm kiểm soát của chính cậu, với rượu, ma túy…”
“Mình chỉ vui chơi thôi!”
Cô sụt sịt mũi và nhìn lên qua cặp mắt đen đã nhòe nước.
“Và đôi lúc chỉ là mình bị cuốn đi. Nếu cậu không hay… chỉ trích mình nhiều đến thế.”
“Mình sao? Mình không nghĩ thế. Mình đã cố gắng. Chỉ là mình không thể…” Cô lắc đầu, tự bảo mình dừng lại. “Mình biết mấy năm gần đây cậu hay thấy chán nản, và mình đã cố gắng để hiểu điều đó, thật sự là mình đã cố, về việc mẹ cậu và tất cả mọi thứ, nhưng…”
“Cứ nói đi,” anh nói.
“Mình chỉ không nghĩ rằng cậu là người mình từng biết. Cậu không còn là bạn mình nữa. Thế thôi.”
Anh không nghĩ được điều gì để nói, vì thế họ đứng im lặng, cho đến lúc Emma đưa tay ra, nắm lấy hai ngón tay anh mà bóp chặt trong lòng bàn tay mình.
“Có lẽ… có lẽ nên thế này,” cô nói. “Có lẽ chỉ cần kết thúc.”
“Kết thúc? Kết thúc cái gì?”
“Chúng ta. Cậu và mình. Tình bạn. Dex à, có nhiều thứ mình muốn nói với cậu. Về mình và Ian. Nếu cậu là bạn mình, mình đã có thể kể với cậu nhưng mình không thể, và nếu mình không thể chia sẻ với cậu, vậy thì cậu có ý nghĩa gì? Chúng ta có ý nghĩa gì chứ?”
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Chính cậu đã nói, mọi người thay đổi, không cần phải nhạy cảm về điều đó. Hãy cứ tiếp tục sống, và tìm một người khác.”
“Đúng, nhưng ý mình không phải là chúng ta…”
“Sao lại không?”
“Bởi vì chúng ta… là chúng ta. Chúng ta là Dex và Em. Chẳng phải thế sao?”
Emma nhún vai. “Có lẽ chúng ta đã vượt xa khỏi tầm tay nhau.”
Anh đứng im một lúc, sau đó nói. “Vậy cậu nghĩ là mình vụt khỏi tầm tay cậu, hay cậu vụt khỏi tầm tay mình.”
Cô đưa mu bàn tay lên chùi mũi. “Mình nghĩ cậu cho rằng mình thật… thảm hại. Mình nghĩ cậu cho rằng mình cản trở cách sống của cậu. Mình nghĩ cậu đã hết quan tâm đến mình.”
“Em, mình không nghĩ cậu thảm hại.”
“Và mình cũng không nghĩ thế! Mình không thảm hại! Mình nghĩ mình quá tuyệt vời nếu cậu biết điều đó, và mình nghĩ cậu cũng đã từng nghĩ như thế! Nhưng nếu cậu không nghĩ thế hoặc cậu chỉ xem đó như một điều hiển nhiên, vậy cũng tốt. Chỉ có điều mình không chấp nhận bị đối xử như thế này nữa.”
“Đối xử như thế nào?”
Cô thở dài, và im lặng một lúc trước khi nói.
“Giống như cậu luôn luôn muốn ở một nơi nào đó, với một người nào khác.”
Hẳn anh đã có thể phủ nhận điều này, nhưng ngay chính lúc đó, Cô gái Bán thuốc đang đứng trong nhà hàng, số điện thoại di động của anh nhét vào nịt tất của cô ta. Rồi anh tự hỏi liệu anh có thể nói điều gì đó để cứu vãn tình hình, một câu nói đùa chẳng hạn. Nhưng anh chẳng nghĩ ra cái gì và Emma thả tay anh ra.
“Được, cậu cứ đi,” cô nói. “Đi đến bữa tiệc của cậu. Cậu đã thoát được mình rồi. Cậu đã tự do.”
Với chút can đảm còn lại, Dexter cố cười thật to. “Nghe giống như cậu đang đá mình!”
Cô mỉm cười buồn bã. “Mình nghĩ là thế. Dex à, cậu không còn là người mà mình từng biết. Mình thật sự, thật sự rất thích con người cậu trước đây. Mình thích cậu trở lại như trước, nhưng mình xin lỗi, mình nghĩ là cậu cũng đừng nên gọi điện cho mình nữa.” Cô xoay người, và hơi loạng choạng, bước xuống con phố nhỏ hướng về Quảng trường Leicester.
Trong một lúc, Dexter nhìn thấy một hình ảnh thoáng qua nhưng lại rất rõ ràng ở đám tang mẹ anh, anh cuộn tròn dưới sàn nhà tắm trong khi Emma ôm lấy anh, vuốt tóc anh. Thế mà anh đã xem như chẳng có gì, ném bỏ chuyện đó như một thứ rác rưởi. Anh bước theo cô. “Thôi nào, Em. Chúng ta vẫn là bạn, phải không? Mình biết mình có hơi kỳ cục, chỉ là…” Cô dừng bước, nhưng không quay đầu lại, và anh biết rằng cô đang khóc. “Emma à?”
Sau đó, cô quay người lại thật nhanh, bước đến trước anh và kéo mặt anh về phía cô, áp cái má vừa ươn ướt vừa ấm áp vào ám anh, cô nói rất nhanh và nhẹ nhàng vào tai anh, và trong một khoảnh khắc, Dexter nghĩ rằng mình đã được tha thứ.
“Dexter, mình rất yêu cậu. Rất, rất nhiều, và có lẽ mình sẽ vẫn luôn yêu cậu.” Môi cô chạm vào má anh. “Chỉ là mình không còn thích cậu nữa. Mình xin lỗi.”
Và rồi cô bước đi, Dexter thấy mình đang đứng trơ trọi trên đường, phía sau con hẻm, cố hình dung xem sẽ làm gì tiếp theo.
Ian trở về ngay trước nửa đêm và thấy Emma nằm cuộn trong ghế bành, đang xem một bộ phim cũ. “Em về sớm thế. Cậu bé Vàng thế nào?”
“Khủng khiếp,” cô lầm bầm.
Nếu Ian cảm thấy hân hoan về điều này, anh cũng không để lộ ra giọng nói. “Sao thế, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Em không muốn nói. Không phải tối nay.”
“Sao vậy? Emma, nói cho anh biết đi! Cậu ta đã nói gì? Hai người cãi nhau à?...”
“Làm ơn mà Ian? Không phải tối nay. Hãy đến được không anh?”
Cô nhích người để anh có thể ngồi cùng cô trên ghế bành, và anh nhìn thấy chiếc đầm cô đang mặc, thứ mà cô chưa bao giờ mặc cho anh ngắm. “Em mặc cái đó à?”
Cô mân mê gấu váy. “Đó là một sai lầm.”
“Anh nghĩ trông em thật đẹp.”
Cô cuộn người gần anh, đầu tựa lên vai anh. “Buổi diễn thế nào?”
“Không được tốt lắm.”
“Anh có làm trò chó mèo không?”
“Ừm.”
“Có bị ngắt lời không?”
“Một chút.”
“Có lẽ đó không phải là sở trường của anh.”
“Một vài tiếng la ó.”
“Dù sao cũng là một phần của công việc phải không? Mọi người đôi lúc trở nên thật thô lỗ.”
“Anh nghĩ thế. Anh nghĩ đôi lúc anh chỉ lo…”
“Lo gì?”
“Rằng có thể anh… không thật hài hước.”
Cô nói vào ngực anh. “Ian?”
“Gì em?”
“Anh là một người rất, rất hài hước.”
“Cảm ơn, Em.”
Anh tựa đầu vào đầu cô và nghĩ về chiếc hộp nhung nhỏ viền lụa đựng viên nhẫn đính hôn bên trong. Suốt hai tuần qua, nó đã được nhét vào đôi tất, đợi đúng thời cơ để dưa ra. Nhưng dù sao thì không phải lúc này. Ba tuần nữa, họ sẽ đi nghỉ trên bãi biển Corfu. Anh hình dung về một nhà hàng nhìn ra biển, một đêm trăng tròn, Emma trong chiếc đầm mùa hè, với làn da rám nắng khỏe khoắn và đang mỉm cười, có lẽ ở giữa hai người là một bát mực ống. Anh tưởng tượng ra cảnh lồng chiếc nhẫn vào tay cô theo cách nào đó thật hài hước. Suốt vài tuần nay, anh đã vẽ vời trong óc mình đủ kiểu hài hước-lãng mạn - có lẽ sẽ phải thả nó vào ly rượu của cô trong khi cô đi vệ sinh, hoặc vờ phát hiện ra nó trong miệng của một con cá nướng, và phàn nàn với người phục vụ. Trộn lẫn nó trong các khoanh mực, có thể cách này có tác dụng. Hay thậm chí anh có thể đưa thẳng cho cô. Anh cố nặn ra những từ. Hãy lấy anh nhé, Emma Morley. Hãy lấy anh nhé.
“Yêu em nhiều, Em,” anh nói.
“Em cũng yêu anh,” Emma nói. “Cũng yêu anh.”
Cô gái Bán thuốc ngồi tại quầy rượu trong giờ nghỉ giải lao hai mươi phút, khoác lên người chiếc áo khoác, nhấm nháp rượu whisky và lắng nghe chàng trai này nói mãi về người bạn của anh ta, cô gái xinh đẹp tội nghiệp đã ngã cầu thang. Hình như là họ vừa mới cãi nhau về chuyện gì đó. Cô gái Bán thuốc ngồi nghe, thỉnh thoảng gật gù đáp trả những lời độc thoại của anh ta và lén nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Còn năm phút nữa là đến nửa đêm, và cô thật sự phải trở lại làm việc. Giữa mười hai giờ đêm và một giờ sáng là khoảng thời gian có nhiều tiền bo nhất nhờ sự hưng phấn tột độ và sự ngu ngốc của những vị khách nam giới. Ngồi thêm năm phút nữa rồi cô sẽ đi. Anh chàng tội nghiệp này thậm chí còn đứng không nổi.
Cô nhận ra anh ta từ chương trình truyền hình ngớ ngẩn đó - và chẳng phải anh ta đang hẹn hò với Suki Meadows sao? - nhưng không thể nhớ ra tên anh ta. Dù sao thì có ai xem chương trình đó không? Bộ com lê của anh ta đã vấy bẩn, các túi áo chất đầy những gói thuốc chưa bóc, có một vết dầu bóng trên mũi anh ta, hơi thở của anh ta thật tệ. Còn nữa, anh ta thậm chí còn không buồn hỏi tên cô.
Cô gái Bán thuốc có tên là Cheryl Thomson. Công việc thường ngày của cô là y tá, một công việc vô cùng mệt mỏi, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn phải đi làm thêm ở đây bởi vì cô còn phải đi học, mà tiền boa ở đây lại cực kỳ hậu hĩnh với điều kiện biết cách tán tỉnh một chút. Chồng sắp cưới của cô đang đợi cô trong căn hộ ở Kilburn. Milo, người Ý, cao một mét tám tám, từng là cầu thủ bóng đá, và hiện cũng là y tá. Anh rất đẹp trai và họ sẽ cưới nhau trong tháng Chín này.
Cô sẽ nói hết tất cả những điều này với chàng trai kia nếu anh ta hỏi, nhưng anh ta không hỏi, vì thế còn hai phút nữa là đến nửa đêm của ngày Thánh Swithin, cô xin phép được quay lại với công việc. “Không, tôi không thể đi dự tiệc, đúng là tôi đã có số điện thoại của anh, hy vọng anh và người bạn lúc này có thể giải quyết được mâu thuẫn với nhau” và để mặc chàng trai ngồi đó một mình, gọi thêm một ly rượu nữa.
Môt Ngày Môt Ngày - David Nicholls Môt Ngày