Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jenna Peterson
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: From London With Love
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 867 / 10
Cập nhật: 2016-04-22 16:40:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ảm giác thanh thản tràn ngập trong lòng Meredith. Đó là một quyết định đúng đắn. Hoặc ít nhất là quyết định cô muốn đưa ra. Chỉ anh mới có thể chứng minh nó đúng hay sai. Hai bạn cô chằm chằm nhìn cô, nhưng họ không có vẻ ngạc nhiên. Cô cắn môi. “Mình biết việc này trái với tôn chỉ, đi ngược lại những gì chúng ta thực hiện,” cô nói.
“Nhưng mình phải làm. Mình hiểu các cậu không giúp mình được. Mình cũng sẽ không bao giờ đề nghị các cậu làm thế.” Ana tròn mắt. “Nhưng cậu cần bọn mình. Kế hoạch này đối với ba người tiến hành còn khó, huống chi là một.” Meredith lắc đầu. “Mình không muốn ép các cậu phá vỡ bất cứ lời thề nào.
Những hành động của mình tối nay sẽ phải lĩnh hậu quả, bất kể kết thúc ra sao. Mình không muốn các cậu phải chịu chung.” Emily khoanh tay lại, và trong thoáng chốc nỗi hốt hoảng bóp nghẹn cổ họng Meredith. Thường thì Ana mới là người kiên quyết giữ vững luật lệ, nhưng Emily lại là người phản đối Tristan dữ dội nhất.
Không như Ana vốn lãng mạn, cô ấy không tin tình yêu sẽ chiến thắng. Và Emily hoàn toàn có khả năng ngăn chặn Meredith theo những cách Ana không tưởng tượng nổi. “Cậu nghĩ cậu cản được bọn mình không giúp cậu à?” Emily hỏi với tiếng khịt mũi không ra dáng tiểu thư chút nào. “Làm ơn đi.
Mình đã lập những lời thề với cậu và Ana. Chúng ta là chị em và chúng ta chiến đấu bên nhau. Đương nhiên mình sẽ giúp cậu.” Ana gật đầu. “Và dù chúng ta làm việc theo quy tắc và luật lệ, nhưng nếu trái tim cậu bảo rằng người đàn ông này vô tội và có thể giúp chúng ta kết thúc triều đại khủng bố của Devlin, thì mình tin như thế.
Mình sẽ giúp cậu theo mọi cách có thể.” Cảm giác nhẹ nhõm và yêu mến đối với hai cô bạn tràn ngập trong Meredith. Cô không muốn nghĩ tới việc một thân một mình xông vào nhà tù nhỏ bé của Charlie chút nào. Giờ cô không phải làm thế nữa. Hai bạn cô sẽ sát cánh bên cô... như mọi khi.
Và cô tin, cùng với nhau, họ có thể thực hiện trót lọt cuộc đào thoát đầy thử thách này. Cô ôm choàng lấy cả hai, siết họ thật chặt để họ biết sự hy sinh của họ có ý nghĩa nhường nào với cô. Rồi cô lùi về và đưa tay dụi mắt. “Cho bọn mình biết cậu cần những gì,” Emily nói, và dường như mắt cô nàng cũng ngân ngấn nước.
Cô quay sang Ana. “Ana, năm ngoái cậu đã đề xuất bí mật mua một ngôi nhà nhỏ gần Southwalk. Một nơi chỉ có chúng ta biết và có thể ẩn náu nếu cần.” Ana gật đầu. “Mình sẽ đảm bảo ngôi nhà sẵn sàng cho cậu và Tristan. Bộ không biết gì về việc ta tậu nó. Đêm nay các cậu sẽ được an toàn ở đấy.” “Tốt lắm.
Khi việc đó xong xuôi, cậu cần sẵn sàng khôi phục chứng cứ Tristan đã tách khỏi bức tranh. Emily có thể giúp cậu khi cậu ấy và mình xong việc.” Emily nhếch môi cười tự mãn. “Thế việc đó là việc gì?” cô nàng hỏi, chớp chớp hàng mi dài thật dễ thương. Meredith cười trong niềm vui đầu tiên cô có được từ lúc trở lại London.
“Cậu và mình sẽ đến nhà Charlie. Chúng ta có một tù nhân cần hộ tống.” “Chỉ có một lính gác khi mình đến đó sáng nay.” Meredith vừa nói vừa vấn tóc thành một búi đơn giản. “Và Charlie có bảo là ông ấy sẽ đi gặp phu nhân M sau khi ghé qua văn phòng Bộ Chiến tranh một lát. Phải quá nửa đêm ông ấy mới về nhà.” Emily gật đầu và trùm chiếc mũ len lên mái tóc vàng.
“Cứ cho rằng tất cả gia nhân của Charlie đều ở nhà, có lẽ giờ này ai nấy đều đã yên vị ở phòng mình trên gác rồi. Nếu có sinh chuyện thì việc hạ gục họ cũng dễ như trở bàn tay.” Meredith nhăn mặt trước ý nghĩ ấy lúc chỉ vào cánh cổng trước nhà. “Chúng ta cũng phải giả định có thể còn một lính gác nữa.” Emily đập vỡ khóa cổng không chút khó khăn.
“Chúng ta hãy xử lý tay lính gác ở phòng giam trước. Trong lúc cậu giải thoát cho Carmichael, mình sẽ đảo quanh nhà và dọn đường cho hai người. Nếu cần tới mình, hãy dùng tín hiệu và mình sẽ quay lại.” Cô đẩy cổng mở ra và hai người chạy qua khoảng sân tối, ẩn mình trong những chỗ khuất khi nào có thể.
Họ lao đến cửa sổ phòng khách phụ sau nhà. Hình như mấy ngày trước Charlie đã nói điều gì đó về cái chốt cửa bị hỏng. Meredith hy vọng tình trạng đó vẫn giữ nguyên, bằng không họ sẽ phải phá cửa xông vào, mà chuyện đó sẽ gây ra đủ loại rắc rối. “Mình có thuốc mê đây,” Meredith thì thào khi Emily lần những ngón tay đeo găng đen dọc theo những ô cửa sổ, tìm xem cái nào không cài chốt.
“Mình nghĩ ít nhất ta nên dùng thử.” Emily nhún vai. “Mình vẫn ưng dùng phương pháp khóa cổ của mình, nhưng mình sẽ thử cách của cậu trước. Aha!” Bạn cô cười khoái chí khi đẩy cánh cửa cuối cùng và nó dịch chuyển. “Charlie cần làm theo những đề xuất của chính ông ấy trong vấn đề an ninh.
Chỗ này ít nhất có năm điểm sơ hở.” Meredith đảo mắt khi chui qua cửa sổ và dò dẫm chạm vào sàn nhà bằng đầu ngón chân. “Nhớ viết một báo cáo về chuyện này sau khi vụ này kết thúc nhé... nếu cả ba chúng ta vẫn còn được làm việc.” Emily chui vào sau cô và đóng cửa lại.
“Chớ nói kiểu đó, Merry! Cậu phải tin nó sẽ thành công chứ. Như mình đây này.” Meredith rướn thẳng vai bước xuống những bậc thang đầu tiên. Cô lầm rầm một lời cầu nguyện, rồi đi xuôi theo hành lang, Emily sát cánh với cô, cứ như họ có toàn quyền được ở đó. Người gác cửa đang dựa lưng vào bức tường ngoài phòng giam Tristan, trên tay cầm quyển sách.
Anh ta ngạc nhiên đứng thẳng dậy. “Cô Northam, cô Allington, tôi không được biết là các cô sẽ đến tối nay.” Meredith nhướng mày và nhìn thẳng vào mắt anh ta. Cô cảm thấy một giọt mồ hôi chảy xuống sau gáy. “Do sơ sót thôi. Ông Isley đã cho phép chúng tôi gặp phạm nhân.” Trán người gác cửa nhíu lại.
“Tôi xin lỗi, thưa cô. Cô biết quy định rồi đấy. Khi ông Isley không có nhà, không ai được gặp anh ta mà chưa được làm rõ.” Meredith khoanh tay. “Lúc trước anh không ở đây đúng không?” Anh ta lắc đầu. “Không, ma’am.” “Isley đã nói rõ vai trò của chúng tôi với... Wilson, đó có phải tên anh ta không nhỉ?” “Wilson vẫn đang ở đây, ma’am,” anh ta đáp, đặt quyển sách xuống chiếc ghế kê cạnh cửa.
“Đang ăn mấy món nguội trong bếp trước khi về nhà. Tôi rất sẵn lòng đi hỏi...” Emily liếc nhanh Meredith rồi giơ tay lên. “Anh không rời bỏ vị trí được, anh biết đấy. Để tôi đi tìm Wilson cho. Anh cứ ở đây với cô Northam.” Khi Emily quay lưng trở lên cầu thang, Meredith thề là cô đã thấy bạn mình nháy mắt.
Xem ra rốt cuộc Emily cũng dùng tới kỹ thuật khóa cổ của cô nàng tối nay. Cô mỉm cười với anh chàng trước mặt và anh ta cũng cười đáp lại. Giờ phải làm cho anh ta thoải mái đã. Cô rút một chiếc chai dẹt từ túi xách ra và mở nắp. Nụ cười của cô càng tươi hơn trước đôi mắt mở lớn của anh ta.
“Tối nay nóng nực khủng khiếp,” cô nói, vung cái chai lên và giả vờ uống một ngụm. “Nhưng trong này còn tệ hơn. Hẳn là anh khát lắm phải không?” Anh ta gật đầu, vẫn còn sửng sốt bởi hành động của cô. “À, vâng, thưa cô.” “Anh có muốn làm một hớp không? Rượu scotch hảo hạng đấy.” Anh ta cân nhắc lời mời không chính thống của cô trong giây lát rồi cầm lấy chai ngửa cổ uống, xong đưa lại cho cô, nhưng cô lắc đầu.
“Không không, tối nay tôi uống nhiều lắm rồi. Tôi cần giữ đầu óc tỉnh táo cho cuộc thẩm vấn. Anh cứ uống hết đi. Anh xứng đáng có nó vì đã làm việc vất vả.” “Cảm ơn cô.” Trong vòng một phút, anh ta tu cạn chai rượu. Năm phút tiếp theo anh ta đã nằm thẳng cẳng trên sàn.
Tristan nằm ngửa nhìn đăm đăm lên trần nhà. Thực ra anh chẳng thấy gì cả, vì căn phòng tối như hũ nút, nhưng anh biết nó ở đó. Cũng như anh đã không cho phép mình cảm thấy đau đớn trước sự cự tuyệt của Meredith, nhưng nỗi đau vẫn ở đó. Chờ đợi anh dưới lớp vỏ bên ngoài.
Tuy nhiên, Meredith thì không. Đã nhiều giờ trôi qua từ lúc cô chạy khỏi phòng giam của anh, làm ngơ lời cầu xin giúp đỡ của anh, không hề nói với anh là cô có tin anh vô tội hay không. Nếu bây giờ cô không quay lại, thì cô sẽ không bao giờ quay lại nữa. Nếu sau tất cả những gì họ đã có, sau tất cả những gì cô biết về anh, Meredith vẫn không tin anh, thì anh chắc chắn mình sẽ bị kết án.
Bị lưu đày. Bị treo cổ. Lúc nãy, khi tay gác đêm trẻ măng đến đổi gác cho đồng nghiệp ca ngày, Tristan đã nghe họ nói về việc chuyển anh đến Newgate ngày mai. Một khi chuyện đó xảy ra, tất cả công sức của anh sẽ thành công cốc. Gia đình anh sẽ tan nát. Tổ chức của Devlin và tên cầm đầu bí ẩn sẽ được mặc sức tiếp tục những hành vi phản trắc của chúng.
Sẽ có nhiều người như Edmund mất mạng. Anh chỉ có thể hình dung mẹ anh sẽ suy sụp ra sao khi tin tức đến tai bà ở Bath. Tin tức kiểu đó vốn đi nhanh như ánh sáng mà. Anh dám chắc mấy ‘bà bạn tốt’ sẽ buộc phải thẽ thọt vào tai bà, cùng với những chi tiết bẩn thỉu. Hay tay anh thốt nhiên siết chặt.
Mẹ anh đã tin tưởng Meredith cũng nhiều như anh, và giờ bà sẽ phải chịu cú đòn phản bội do sự thiếu cẩn trọng của anh gây ra. Mẹ kiếp ả đàn bà tráo trở đó. Và quỷ bắt cô ta đi vì đã khiến cho anh yêu cô ta. Tristan bật ra tiếng cười chua chát. Với tất cả những gì đang đối mặt, anh không thể tin thứ hành hạ anh nhất lại là Meredith Sinclair.
Nhưng đúng thế. Cô ta đã biến anh từ một kẻ chỉ lo trả thù thành một người có thể có một tương lai đáng sống. Cô ta đã nhắc anh nhớ là trên đời này còn có ánh sáng và tình yêu. Chỉ để giật nó đi. Biến nó thành sự lừa dối. Ngoài hành lang bỗng có tiếng lục cục, anh chống tay nhỏm dậy để xem đồng hồ.
Đã quá muộn để cho ai đó làm phiền anh. Nếu Isley muốn thẩm vấn tiếp, lão có thể đợi đến sáng mai được mà, đến lúc anh bị chuyển vào nhà tù chính thức. Anh chẳng có tâm trạng nào mà bào chữa cho mình đêm nay. Tristan xoay người nằm nghiêng ra vẻ ngủ khi khóa phòng giam kêu lách cách và cửa hé mở.
Anh kìm nhịp thở, hy vọng dù kẻ nào xâm nhập cũng sẽ nhanh chóng đi ra. Nhưng kẻ đó đang nhẹ nhàng bước vào phòng, tiến lại chỗ anh. Anh cứng người. “Tristan?” Anh xoay phắt lại trên giường để đối mặt với giọng phụ nữ ấy. Meredith đang đứng trước mặt anh, toàn thân vận đồ đen.
Hai má cô đỏ bừng vì kích động và mắt cô long lanh sáng rực. Một lần nữa nỗi căm giận cô hòa lẫn với niềm vui rạo rực cùng trỗi lên trong anh. Cô đã trở lại... nhưng để làm gì? Anh gượng ngồi dậy. “Cô làm gì ở đây?” Cô đặt một ngón tay lên môi. “Suỵt. Em đã giải quyết xong tay gác chính, nhưng có thể còn những người khác.
Bọn em không muốn khua dậy tất cả các gia nhân đâu.” Anh hạ giọng thành tiếng thì thầm. “Cô đang nói về chuyện gì vậy? Lẽ nào cô đến đây để...” Meredith nhìn vào mắt anh, và anh như chìm trong màu xanh lam ấy. “Em đến để đưa anh đi.” Trong mắt cô, anh thấy có nỗi sợ hãi, đề phòng... và hy vọng.
Nó nhóm lại một ngọn lửa vốn từ lâu đã tắt trong ngực anh. Niềm hy vọng trong anh bùng cháy từ những viên than hồng. Trong chớp mắt anh đã đứng dậy. “Cô nói cô đã giải quyết tay gác cửa?” anh hỏi khi cô ra hiệu cho anh theo cô. “Bằng cách nào?” Cô ngoái lại nhìn anh. “Anh biết em là điệp viên mà.
Em có thể loại trừ mối đe dọa khi cần.” Anh chần chừ. “Cô giết hắn sao?” “Không!” Giọng cô vút hẳn lên một quãng trước khi hạ xuống. “Tất nhiên là không. Họ là đồng nghiệp của em. Em sẽ không làm họ bị thương... ờ, vĩnh viễn đâu. Em dùng một loại rượu đặc biệt Ana chế ra để cho cậu ta...” – cô vẫy tay về phía người thanh niên nằm bất động lúc họ đi qua anh ta – “ngủ một giấc.” Anh ngoái đầu nhìn lại.
Tay gác cửa to xác đang ngáy ngon lành. Cô mỉm cười. “Đừng lo. Ana đã cam đoan với em là nó tuyệt đối an toàn. Cậu ta sẽ chẳng làm sao ngoài một cơn đau đầu khi tỉnh lại sau vài tiếng nữa.” “Nhưng...” Cô ném cho anh một nụ cười thiếu kiên nhẫn. “Thôi nào. Anh có thể hỏi em bất cứ điều gì khi chúng ta đã qua nguy hiểm.” Tristan chùn lại.
Meredith đã nói cô là điệp viên, và anh đã trông thấy bằng chứng xác thực, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thấm được ý nghĩa của nó cho đến bây giờ. Bằng vẻ bình thản của cô, thì những chuyện như thế này chỉ như cơm bữa. Anh không rõ là mình bị ấn tượng hay thất kinh trước cách cô lao đầu vào hiểm nguy như thế.
Nhưng tối nay cô đã liều mình vì anh. Nhớ đến chuyện đó làm anh ngừng suy nghĩ về quá khứ của cô và tương lai của họ khi theo sau cô đi lên cầu thang uốn khúc tối om dẫn vào sảnh nhà Charles Isley. Anh mang máng nhớ lại chuyến hành trình theo hướng ngược lại cách đây mấy ngày.
Lúc đó anh quá bối rối và hoang mang. Giờ anh ước gì mình đã chú ý hơn để có thể lường trước nguy hiểm. Meredith giơ tay ra dấu đi chậm lại khi họ đến khu dành cho gia nhân. Cô hé cửa thò đầu ngó quanh, rồi vẫy tay cho anh theo sau. Rón rén đi sau cô, anh xuôi theo một hành lang hẹp.
Qua mỗi cánh cửa là tim Tristan lại đập thình thịch ngỡ có ai đó lao ra và bắt gặp họ đang chạy trốn. Nhưng cuối cùng họ đã tới cửa sau. Meredith mở nó ra êm ru và họ lẻn ra ngoài. Ngôi nhà của Isley không lớn, và khu vườn nhỏ đằng sau rất vừa vặn với nó. Cánh cửa gỗ cũ mòn chìm lấp giữa những bụi cây dọc theo bức tường đối diện.
Nó dẫn ra ngoài đường cái. Trong Tristan dậy lên thôi thúc muốn vùng chạy, vượt qua Meredith và không bao giờ ngoái lại. Nhưng anh không làm thế, chủ yếu là để thỏa mãn trí tò mò. Tại sao cô quay lại với anh khi cách đây mới vài tiếng rõ ràng cô còn quy cho anh tội phản bội đê mạt nhất? Tại sao cô giúp anh trong khi cô chính là người đầu tiên tống anh vào tù? Cô kéo then cổng và họ bước vào con ngõ tối.
Một cỗ xe ngựa đậu ở đó, những ô cửa sổ che kín rèm tối âm u và cánh cửa không sơn phết gia huy nào để nhận dạng. Anh mím môi thầm ước giá mình nghĩ ra chiêu ấy lúc lấy bức tranh từ nhà trưng bày Genevieve. Khi cỗ xe của anh bị nhận ra, nó chính là manh mối đầu tiên dẫn các đặc vụ của Nhà vua đến tận cửa nhà anh.
Dẫn Meredith vào cuộc đời anh. Cô với tay định mở cửa xe, nhưng anh đã túm lấy cổ tay cô. Cô không mang găng và da cô như lụa nóng dưới những đầu ngón tay thô ráp của anh. Chúa ơi, cảm giác về cô tuyệt quá, tuyệt hơn cả trong những giấc mơ anh đã cố ngăn chặn từ khi bị bắt.
Cô cũng bị chao đảo chẳng kém gì anh. Cô hít vào một hơi gấp gáp trước sự tiếp xúc da thịt ấy, còn mắt liếc sang anh với vẻ đề phòng. “Tôi vẫn là một quý ông, thưa cô,” anh nói nhẹ nhàng khi giơ tay mở cửa xe. “Dù người ta có nghĩ gì đi nữa.” Cô do dự như thể cân nhắc mức độ khôn ngoan của việc bước vào xe trước anh.
Rồi cô cũng bước lên xe và ngồi vào ghế. Anh theo sau, vừa ngồi xuống kế bên cô vừa đóng cửa lại. Trong xe tối om, nhưng anh cảm thấy Meredith nhúc nhích khi cô gõ vào thành xe phía sau để ra hiệu cho xà ích chạy. “Cô giải thích được chưa?” Anh hỏi trong bóng tối. Tiếng ken két của đá lửa vang lên cùng lúc với câu hỏi của anh, và trong xe tràn ngập ánh đèn mờ tỏ.
Ngồi phía đối diện anh là một phụ nữ, trông khác xa Meredith. Tóc cô ta vàng óng, búi thành một búi lỏng lẻo ôm quanh gương mặt xinh đẹp hình ô van. Mắt cô ta xanh biếc, nhưng sáng và lạnh lùng, không phải sâu thẳm màu bóng đêm như mắt Meredith. Tuy nhiên, sự khác biệt lớn nhất là vẻ mặt hoàn toàn thiếu nét ấm áp của cô ta.
Cô ta nhìn Tristan giống như sẽ giết anh trong nháy mắt nếu anh cho cô ta một cái cớ. Và xét đến khẩu súng lục cô ta chĩa vào ngực anh, thì vẻ mặt đó hoàn toàn không phải đùa. Meredith nhìn theo ánh mắt Tristan và thở dốc khi thấy khẩu súng nhỏ bé trên tay bạn mình. Cô trừng mắt với Emily.
“Trời ạ, bỏ nó ra.” Bạn cô mím môi làm theo, song cô nàng vẫn đặt khẩu súng ở chỗ dễ dàng với tới. “Cậu không dùng nó với người gác cửa trên lầu đấy chứ?” Emily há hốc miệng hoài nghi. “Dĩ nhiên là không. Mình chỉ muốn anh ta nhận thức sâu sắc được vị trí của anh ta thôi.” Tristan khoanh tay lại với bộ dạng của một kẻ phóng đãng uể oải.
“Cô không thể làm sáng tỏ chuyện đó hơn được nữa, madam. Tôi có thể được biết tên người phụ nữ đang sẵn sàng lấy mạng tôi không?” Meredith vén tấm rèm đen trên cửa sổ lên để chắc chắn họ không bị theo dõi và trả lời, “Tristan Archer, đây là Emily Redgrave.” Lông mày anh nhướng lên.
“Nữ Bá tước Allington?” Anh nhếch miệng. “Thứ lỗi cho tôi, thưa cô. Tôi đã không nhận ra cô.” “Đối với một người đàn ông đang gặp nguy hiểm từ mọi phía thì ngài khá xấc xược đấy,” Emily nghiêng đầu nói khi ném cho Tristan một ánh mắt đánh giá. “Tôi không biết nên khen ngợi ngài hay bắn ngài vì thói sỗ sàng này nữa.” Tristan phá lên cười.
“Tôi ủng hộ vế trước.” “Tôi cũng đoán thế mà.” Meredith buông rèm xuống. “Cậu đã không nhất thiết phải giúp mình, Emily. Và mình sẽ rất cảm kích nếu cậu không hăm dọa người đàn ông của... của...” Tristan chuyển ánh mắt sang cô. “Người đàn ông của ai, Meredith?” Một câu hỏi thú vị, nhưng cô không có thời gian trả lời nó trong lúc đang trốn chạy, hoặc không có ý định ấy khi mà người bạn thân của cô đang chòng chọc nhìn cô.
“Ana đã sẵn sàng đợi chúng ta rồi,” thay vào đó cô nói, gõ gõ ngón tay lên ghế ngồi. Cô mất tự nhiên khi ý thức được sự gần gũi của Tristan. Hơi nóng cơ thể anh thấm qua lớp áo lụa của cô và chân anh cọ vào chân cô mỗi khi chiếc xe vào góc cua. Thật bực mình khi ở gần anh đến thế mà vẫn phải cố giữ khoảng cách.
Cần phải chờ cho đến khi họ giải quyết được một số vấn đề. Sau đấy... ờ, cô vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với tương lai. Tristan lại có vẻ thản nhiên trước sự gần gũi đó. Ít khi anh nhìn sang cô. Giống như ban nãy, cô cảm thấy nỗi tức giận của anh phập phồng bên trong, tương ứng với cơn tức giận của cô.
Họ cũng phải giải quyết cả chuyện đó nữa. Cô ngọ nguậy không yên khi sự căng thẳng gia tăng giữa họ. Cuối cùng cô liếc sang Emily, người đang nhìn lại cô chằm chằm với một bên mày nhướng lên. “Cậu có nghĩ chúng ta đã bị phát hiện không?” Meredith hỏi để khỏa lấp im lặng.
Emily lắc đầu. “Không. Tay lính gác của mình đã bất tỉnh trước khi hiểu chuyện gì xảy ra. Và mình chắc chắn là anh chàng của cậu cũng không còn hơi sức nào chống cự.” “Anh ta đã vui vẻ uống hết chỗ rượu của Ana rồi mau chóng gục xuống,” Meredith nói. “Nếu Isley biết tôi đã được tự do, chắc chắn ông ta đã cuống cuồng đuổi theo tôi rồi,” Tristan nói.
“Có mấy khi một thành viên trong giới quý tộc bị sa lưới như thế này đâu.” Meredith quay sang anh. “Anh nghĩ điều đó khiến Charles vui mừng lắm sao? Tin em đi, không có đâu. Với những sự vụ liên quan đến người trong giới, thì công việc của chúng em càng trở nên khó khăn hơn.” “Nhưng anh ta nói đúng đấy,” Emily nói, nhưng chẳng ai nhìn cô nàng vì hai người kia còn mải trừng mắt với nhau.
“Chúng ta ắt sẽ không đi được xa thế này nếu đã bị phát hiện.” Meredith gần như chẳng nghe thấy gì. Đằng sau ngọn lửa giận dữ và buộc tội trong mắt Tristan còn có điều gì đó khác, nó như hút cô vào. Một điều cô mong muốn đến tuyệt vọng. Cỗ xe dừng bánh và cô buộc mình phải đưa mắt đi khi Emily đẩy cửa ra.
Tristan bước xuống trước tiên và khiến Meredith kinh ngạc khi quay lại đưa tay cho Emily. Bạn cô cũng ngạc nhiên chẳng kém trước cử chỉ lịch thiệp ấy, nhưng vẫn chấp nhận sự giúp đỡ của anh. Kế đến là Meredith. Khi lòng bàn tay họ chạm nhau, da cô bừng bừng như lửa đốt. Một tia nhận thức xuyên qua người cô, và toàn thân cô đều chịu những tác động của nó.
Những điều người đàn ông này đã làm với cô... Dường như cảm nhận được phản ứng của cô, anh kéo cô vào sát hơn một chút so với Emily. Cô chống lại nỗi hốt hoảng trong lồng ngực bằng một tiếng cười khàn khàn. “Em ngạc nhiên đấy. Anh vẫn luôn ga lăng như thế à?” Tristan nhún vai buông tay cô ra.
“Có lẽ vì tôi ý thức được cô Allington có súng và tôi cá là cô ấy biết cách sử dụng nó. Trong hoàn cảnh thế này tên đàn ông nào chả ga lăng.” Anh quay lưng và nói vọng qua vai. “Hoặc có lẽ xét cho cùng tôi không phải là tên đốn mạt như cô và bạn cô nghĩ.” Cô ngập ngừng, rất muốn nói với anh là cô tin anh.
Hoặc muốn tin. Nhưng trước tiên cô cần một thứ. Một phép thử cuối cùng. Chỉ là vẫn chưa đến lúc mà thôi. Thở dài, Meredith ngước nhìn ngôi nhà nhỏ Tristan và Emily vừa đi vào. Ngôi nhà dù nhỏ nhắn nhưng ngăn nắp, được chăm sóc chu đáo không nhằm mục đích gì ngoài làm cảnh. Nó được thiết kế đơn giản.
Thu hút sự chú ý dù dưới bất cứ hình thức nào cũng có thể đem lại nguy hiểm cho cô và các bạn khi ở đây. Vì vậy mỗi khi đến họ đều ăn vận giản dị, không cho người đánh xe đi theo, và đảm bảo không nhà hàng xóm nào nghi ngờ họ là ai khác ngoài những người phụ nữ trung lưu thỉnh thoảng đến thị trấn và lưu lại nhà này.
Bên trong nhà cũng bài trí đơn giản. Meredith hoan nghênh điều đó. Mấy ngày qua, ngôi nhà cao cấp của cô trên đường St.James bỗng trở nên quá đỗi ngột ngạt với cô. Vẻ giản dị của phòng khách nhỏ nằm kề gian sảnh nhỏ xíu này khiến cô cảm thấy nhẹ lòng. Trừ việc Tristan có vẻ lấp kín hoàn toàn không gian.
Giũ sạch những cảm giác đó đi, Meredith gọi to, “Ana? Bọn mình tới rồi!” Ana từ hành lang chạy vào với nụ cười trên môi. Cô nàng lau tay vào chiếc khăn lau bát đĩa, và mùi bánh nướng thơm lừng quấn quýt theo bước chân cô nàng. “Mình rất mừng vì hai cậu đã bình yên vô sự,” Ana vừa nói vừa ôm chầm lấy hai bạn, xong khoanh tay lại và nhìn Tristan từ đầu tới chân.
“Anh ta đây phải không?” Môi Tristan nhếch lên như muốn bật cười. “Vâng, hình như thế. Tôi là Tristan Archer, Hầu tước Carmichael.” Lập tức Ana giơ tay ra. “Tôi là Anastasia Whitting, rất vui được gặp ngài.” “Cô Whitting?” Anh lặp lại, mắt mở to cũng hệt như lúc nhận ra tước hiệu của Emily.
Cô cười. “Vâng. Tôi không nghĩ có người lại nhớ ra tôi.” Anh quay sang Meredith và lắc đầu. “Xin đừng nói với tôi rằng tất cả các bậc nữ lưu trong giới đều gia nhập tổ chức của cô đấy nhé? Có phải thường ngày xung quanh tôi toàn là điệp viên, và các em tôi đều là mật vụ ngầm của Nhà vua không vậy?” Meredith không giấu nổi nụ cười.
“Em e rằng các điệp viên phổ biến hơn so với hiểu biết của phần lớn mọi người. Nhưng nữ điệp viên như bọn em là số ít.” Anh ghé lại gần hơn. “Còn các em gái tôi?” “Kể cả họ có ở trong tổ chức của bọn em, em cũng không thể nói được.” Meredith khẽ cười khi nhận ra mình đang trêu chọc anh.
Họ vừa có một cuộc đào thoát khỏi nhà giam, cô còn chưa biết rõ những ý định của anh, thế mà cô vẫn đối đáp với anh cứ như trong một buổi vũ hội chứ không phải trong tình huống hiểm nghèo. Ana và Emily cũng có vẻ ngạc nhiên không kém, bởi cả hai đang nhìn cảnh tượng trước mắt với nét mặt bí hiểm.
Cuối cùng, Ana khẽ lắc đầu bước tới. “Trong bếp đã có sẵn đồ ăn. Giường chiếu đã được sửa soạn. Khi nào cậu có...” cô liếc Tristan cảnh giác “... thông tin cuối cùng mà chúng ta đã bàn, hãy cho Henderson mang thư về nhà. Ông ấy sẽ đợi với một cỗ xe khác. Emily và mình sẽ sắp xếp nốt mấy việc cuối cùng và gặp cậu ngày mai.” Tristan mở to mắt khi ba người phụ nữ chào tạm biệt nhau rồi Ana và Emily đi ra cửa.
Meredith ngó lơ những câu hỏi không lời của anh và theo các bạn ra sảnh. Sau khi Ana ôm từ biệt cô và đi ra xe, Emily mới nhìn cô từ đầu đến chân. “Cẩn thận đấy.” “Thế cậu vẫn nghi ngờ anh ấy à?” Meredith hỏi thầm, mày chau lại lo lắng. Nếu sự xét đoán của cô sai thì sao? Emily lắc đầu.
“Mình không nghi ngờ việc anh ta có ý nghĩa rất lớn đối với cậu. Có những đau đớn không chỉ về thể xác đâu Merry.” Khi hai bạn đã rời đi, Meredith đóng cửa lại rồi tựa lưng vào đó. “Tin mình đi, Emily. Mình biết điều đó cũng như bất cứ ai. Có lẽ còn tường tận hơn.” Cô thẳng người lên, đi vào phòng khách để đối mặt với Tristan.
Đối mặt với một đêm chỉ có cô và anh, nơi không có gì che giấu được, không điều gì giữ bí mật được, và tất cả đều là mạo hiểm. Hai mốt Meredith nhìn Tristan ngấu nghiến tiếp một lát bánh nữa. Họ mới nói với nhau được hai câu kể từ lúc cô mời anh bữa ăn Ana đã chuẩn bị.
Chiếc bàn bếp nơi họ ngồi cũ kỹ, nhưng vững chãi và thoải mái. Và trong căn phòng nhỏ nhắn này, chẳng còn chỗ nào để lẩn tránh. Tristan nhìn cô và tình trạng đó càng tăng lên. Cô cảm thấy bị dồn vào chân tường bởi sự chăm chú và sức nóng của ánh mắt anh. Căn cứ vào cách anh chầm chậm lau miệng và gấp khăn ăn lại, thì anh đã sẵn sàng vào chuyện.
“Xin lỗi vì bộ dạng kinh khủng của tôi.” Cô lắc đầu. “Rõ ràng anh đang đói.” Cô dừng lại khi một ý nghĩ đáng sợ chợt đến. “Họ không cho anh ăn trong thời gian giam giữ sao?” Anh nhướng mày. “Cô nghi ngờ lòng tử tế của cấp trên cô à?” Meredith lắc đầu. “Không.
Charles là người rất tốt bụng.” Anh lộ vẻ hoài nghi. “Tôi có được ăn. Chỉ là không thấy ngon miệng thôi.” “Và giờ anh thấy ngon miệng?” “Cơ hội được tự do sẽ hữu ích như thế đối với người đàn ông.” Anh đứng lên hơ tay trước lò sưởi tỏa ánh sáng rực trong gian bếp.
Cô nhìn tấm lưng căng thẳng của anh. Các cơ bắp giần giật, có lẽ anh vẫn còn tức giận. Anh quay về phía cô với một bên mày nhíu lại. “Chúng ta lảng tránh vấn đề này đủ rồi đấy. Kiểu gì cũng phải đối diện với nó. Tại sao cô giúp tôi bỏ trốn? Rõ ràng kế hoạch của cô với tôi hiện giờ có sự tham gia của các bạn cô.
Nó là gì thế?” Meredith hít sâu, vận ý chí để bình tĩnh ngồi yên tại chỗ. “Hiển nhiên việc em giúp anh trốn thoát là do một phần trong em tin tưởng những điều anh nói. Hoặc... hoặc là một phần trong em muốn tin.” Cánh mũi anh phập phồng. “Và kế hoạch của cô là gì?” “Điều đó phụ thuộc vào anh?” Tristan co tay lại thành nắm đấm.
“À, rút lại là muốn tôi chứng minh bản thân thêm nữa chứ gì? Đưa thêm thông tin, lời giải thích, xin lỗi? Em yêu, còn em thì sao? Những lời giải thích của em ở đâu?” Giọng anh chế nhạo, mắt long lên. Sự buộc tội hiển hiện trong từng lời nói, cử chỉ. Cơn giận của cô bùng ra, cô đứng phắt dậy.
“Em phải giải thích chuyện gì? Em được giao nhiệm vụ bảo vệ đất nước. Những hành vi lén lút của anh cho thấy anh liên quan đến một mưu đồ phản quốc. Em chỉ làm công việc của mình!” Anh tiến về phía cô, hơi nóng ào lên phía trước anh như một con sóng nguy hiểm, đem theo cơn bão của ham muốn và một nỗi giận dữ mãnh liệt tương đương.
“Được, cô đã thi hành nhiệm vụ đúng không? Cô không chỉ moi móc những chi tiết trong cuộc sống của tôi, cô còn nói dối tôi, nói dối cả mẹ tôi nữa!” Cô lắc đầu. “Em chưa bao giờ nói dối bà Carmichael.” “Cô đã làm cho bà tin rằng cô đến bữa tiệc của bà trên danh nghĩa bạn bè, rằng cô đang bắt đầu để ý đến tôi.
Cô khuyến khích ý muốn mai mối của bà... tại sao? Để cô có thể lợi dụng tình cảm của bà hãm hại tôi đúng không?” “Không!” Cô phản đối khi nỗi đau cứa vào tâm can. Anh khịt mũi giễu cợt. “Tôi đã dành phần lớn thời giờ trong phòng giam của Isley để ngẫm nghĩ về những phương pháp ‘điều tra’ của cô.
Có phải cô ăn nằm với mọi kẻ tình nghi, hay bọn họ phải đạt một tiêu chuẩn nhất định hả? Cô vạch ranh giới của mình đến đâu, thưa cô?” Máu nóng thiêu đốt hai má Meredith bừng bừng, nhưng cô không cho phép mình ngoảnh đi. “Anh biết chuyện xảy ra ở điền trang Carmichael có ý nghĩa nhiều hơn thế.” “Tôi biết ư?” Anh phá lên cười.
“Khi tôi chạm vào cô, tôi cứ tưởng mình cảm thấy một điều gì đó giữa chúng ta. Tôi cứ ngỡ những cảm xúc của cô cũng mạnh mẽ như của tôi. Nhưng giờ tôi thấy cô đúng là một kẻ nói dối lão luyện, và tôi tự hỏi trong số cảm xúc đó có bao nhiêu là thật.” Cô mở miệng định phản bác, nhưng anh vẫn tiếp tục, như thể không ngăn được những câu chữ tuôn ra.
“Tôi khá khen cho cô đấy. Ở một phương diện nào đấy, phụ nữ làm gián điệp quả là thích hợp. Xét cho cùng, cô đã sử dụng trái tim và thân thể tôi như những vũ khí chết người nhắm vào tôi theo một cách mà không tên đàn ông nào làm được. Cô vào giường tôi và làm tôi đầu hàng mà không tốn một viên đạn.” “Vào giường anh chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của em!” Cô siết chặt hai nắm tay bên sườn, cố kìm mình không khóc.
“Em biết anh tức giận, nhưng em đang đặt cuộc sống của em, nghề nghiệp của em, và đất nước của em vào nguy hiểm để giúp đỡ anh. Anh không thể có chút lòng tin vào em sao?” Tristan cười, nghe vẫn trống rỗng và đáng sợ như lúc nãy. “Giống như niềm tin cô đã đặt vào tôi khi cô thu thập chứng cứ chống lại tôi sao? Cô giả vờ quan tâm từ khi nào vậy?” Giờ thì nước mắt cô ứa ra, lăn xuống hai má mặc kệ những cố gắng ngăn chúng lại.
“Em chưa bao giờ giả vờ quan tâm. Bất chấp chứng cứ, bất chấp nỗi nghi ngờ, em vẫn yêu anh. Và đó là sự thật.” Tristan nuốt lại câu tiếp theo khi những lời của Meredith lọt vào đầu anh. Cô yêu anh? Cho dù cô đã điều tra nhất cử nhất động của anh? Cho dù cô đã gom góp những chứng cứ có thể đưa anh đến chỗ chết? Nếu đúng như thế, nghĩa là cô đang đi ngược lại những gì mình được huấn luyện.
Nghĩa là mọi điều họ đã có với nhau đều là thật, không phải ảo tưởng méo mó nào đó chế ra để gài bẫy anh. Nhưng có đúng là thật không? Hay chỉ là một trò gian trá khác? “Sao tôi phải tin điều đó?” Cô lau nước mắt bằng mu bàn tay run rẩy. “Em không thể nói cho anh lý do, nhưng anh hãy tin rằng ngày nào em cũng cố gắng tìm chứng cứ để chứng minh anh trong sạch.
Em đã lùng sục những kẻ khả nghi khác. Em đã bỏ mấy ngày để cầu cho mình phát hiện ra Philip mới chính là kẻ có tội...” Tristan giật nảy mình khi nghĩ tới người bạn bị tống giam. “Philip? Cô đã nghĩ Philip chịu trách nhiệm trong tất cả chuyện này sao?” Nguồn ebook: http://www.
luv-ebook.com Meredith gật đầu. “Em đã hy vọng là anh ta. Những mảnh ghép có sẵn đó. Anh ta đã tiếp cận mọi thứ cần có để đánh bẫy anh, để dùng danh nghĩa của anh làm những việc mà anh không hề biết.” Cô thở dài. “Nhưng dù em cố gắng vất vả bao nhiêu, những mảnh ghép ấy vẫn không vừa khớp, nên em chuyển sang những cách lý giải khác cho nguyên nhân anh dính líu vào âm mưu phản bội.
Em tìm cách chứng minh anh đang bị Devlin tống tiền hoặc đang mê muội làm điều mà anh không hiểu rõ.” Tristan khoanh tay lại, nhưng lớp vỏ kiên cố của sự giận dữ nơi anh bắt đầu rạn nứt trước lời giải thích của cô. “Tôi lấy làm mừng vì cô có niềm tin như vậy vào trí thông minh của tôi.” “Em thà tin rằng anh ngây ngô còn hơn tin anh là kẻ dối trá hay giết người,” cô gắt, mắt lóe lên.
“Nhưng những hy vọng ấy đã bị quét dần đi trước mỗi chuyển biến.” “Và thế là cô chuyển tôi cho nhà chức trách?” Cô chậm chạp gật đầu. “Vì em cũng như vì việc điều tra. Trái tim em đã bị lún sâu tới mức em... em...” Giọng cô vỡ ra và cô quay mặt đi. Tristan nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng xoay cô lại đối diện anh.
Anh không thể để cô lẩn tránh. Anh cần nhìn vào mắt cô, vào vẻ mặt cô. Anh cần đánh giá xem lời nói của cô là thật hay giả. “Cô đã làm gì?” anh hỏi, yêu sự run rẩy của cô khi bị anh chạm vào. Anh bắt đầu nhen nhóm hy vọng, một lần nữa, rằng những run rẩy ấy là thật. Rằng cô muốn anh.
Quan tâm đến anh. Yêu anh. Cô cúi đầu khi một tia tối tăm và khó chịu che phủ mắt cô. “Trái tim em đã lún sâu đến mức em bắt đầu xem nhẹ hết thảy chứng cứ. Em bắt đầu để tâm quá mức tới việc bảo vệ anh khỏi Devlin, khỏi các cấp trên của em, em đã cố ngó lơ những gì mình tìm được.
Thậm chí em đã muốn...” Cô rùng mình. “Muốn đốt nó đi. Emily và Ana gửi cho em một tập tài liệu và em suýt nữa đã đốt nó. Trong một khắc ngắn ngủi, em đã cân nhắc chuyện coi như nó không tồn tại và thay vào đó cố thuyết phục anh bỏ đi cùng em.” Tristan nao núng khi nhận ra cảm xúc u ám trên mặt cô là gì.
Hổ thẹn. Tình yêu cô dành cho anh đã đưa cô đến miệng vực của mọi thứ cô tin tưởng. Trong anh có hai mối cảm xúc quét qua. Đầu tiên là hốt hoảng. Hốt hoảng vì động cơ trả thù của anh đã đẩy cô đi quá xa. Những dối trá, những âm mưu của anh đã khiến Meredith quay lại chống đối chính lương tâm mình.
Nhưng còn cảm xúc thứ hai ẩn sau nỗi hốt hoảng. Nó mãnh liệt, nguyên sơ, và có cảm giác tốt lành hơn bất kỳ cảm xúc nào anh từng trải qua trong giai đoạn trước cái chết của em trai. Đó là niềm vui sướng. Meredith gần như đã hy sinh tất cả vì anh. Cô vẫn nguyện yêu anh bất chấp những việc anh đã làm.
Anh hắng giọng và quyết tâm dồn ép cô hơn nữa. “Tại sao cô không đốt nó?” Một giọt nước mắt lăn xuống má cô, đọng lại nơi ngón tay anh. Cô rùng mình và quay mặt áp vào bàn tay anh. “Em biết mình không được tiêu hủy bằng chứng và trở mặt chống lại bạn bè hay Tổ quốc.
Em sẽ không bao giờ được thanh thản. Mối nghi ngờ trong lòng ắt sẽ hành hạ em và hủy hoại tình yêu của em sau một thời gian.” Tristan gật gù. Dù có thể anh thích cao chạy xa bay cùng cô hơn, nhưng điều cô nói rất đúng. Những bí mật tồn tại giữa họ theo thời gian sẽ trở nên quá sức chịu đựng.
Giờ chúng đã được phơi bày, nhưng liệu quá khứ có thể ngủ yên được không? “Cái đêm trước khi anh bị bắt, em đã đến văn phòng anh với quyết tâm nói ra chân tướng mục đích mình đến điền trang Carmichael và hai mặt một lời với anh. Em đã định đề nghị được giúp anh.” Cô run lên.
“Nhưng anh đã làm lộ bức tranh bị đánh cắp trước khi em kịp lên tiếng cảnh báo anh về sự có mặt của em. Em nghe thấy anh nói sẽ chuyển nó đi.” Cô ngước mắt lên, ánh mắt nài xin một sự thấu hiểu. Tristan ngạc nhiên nhận thấy là anh hiểu cả, và càng yêu cô hơn vì sự tử tế và trung thực của cô.
Với những mối quan hệ anh duy trì gần đây, anh gần như đã quên những thứ đó lại tồn tại. “Em nghĩ đến mọi tang thương và chết chóc mà kẻ thù sẽ mang lại khi bằng chứng rơi vào tay chúng, và em không thể để chuyện đó xảy ra,” cô thì thầm. “Nên em gửi tin khẩn lên London, yêu cầu Isley và người của ông ấy bắt anh trước khi xảy ra bất cứ tai họa nào.” Cô áp chặt hai tay lên ngực như thể chỉ riêng ký ức ấy cũng làm cô đau đớn.
“Nó đã khiến trái tim em tan nát, Tristan.” Anh chỉ biết gật đầu khi những tình cảm dữ dội giằng xé trong tâm can. “Đó là lý do vì sao khi Isley bắt anh, em đã xin ông ấy hãy làm điều đó trong kín đáo. Em cũng che đậy sự thật để mẹ anh không phát hiện ra lâu chừng nào tốt chừng ấy.
Em muốn bảo vệ anh, cho dù em đã chứng minh với cấp trên của mình anh là kẻ tồi tệ nhất. Điều gì đó trong em mách bảo rằng anh không phải như thế, rằng em không thể làm hại người đàn ông em yêu.” “Và đó cũng là lý do cô giúp tôi tối nay,” anh nói. Nó là lời khẳng định, không phải câu hỏi, nhưng cô gật đầu.
“Câu chuyện anh đã nói với em trong nhà giam... em muốn tin nó.” Tristan nhíu mày. Cô muốn tin anh, và điều đó là tất cả ý nghĩa đối với anh. Nhưng cô có tin anh không? Hay đây chỉ là sự dẫn dắt của trái tim cô trong khi đầu cô thì bảo phải tin vào chứng cứ? Miệng cô xịu xuống.
“Để anh trốn thoát thế này, có lẽ em đã làm tan tành sự nghiệp điệp viên của mình. Bạn bè em cũng dính vào, cho nên em cũng làm hại đến tương lai của họ nốt. Nếu niềm tin của em đặt không đúng chỗ, em có thể đang bước vào một cái bẫy. Cái giá phải trả có khi chính là tính mạng mình.” Gương mặt cô sắt lại.
“Cho nên xin đừng nói với em rằng em đã không trao lòng tin cho anh. Nó là một món quà mà em đã sớm học được là không nên trao, nhưng anh đã có nó. Dù anh có cảm thấy hay không.” Lần đầu tiên Tristan nhận thấy cô bộc lộ hoàn toàn sự yếu đuối của mình. Chỉ bằng sức mạnh lời thề vô tội của anh, cô đã đánh liều tất cả.
Anh đã có gì để đáp lại cô? “Anh hiểu, Meredith,” anh nói trong tiếng thở dài. Meredith mỉm cười và gương mặt hơi bừng lên hy vọng. Nhưng hãy còn chút e dè. Cô vẫn giữ lại điều gì đó. “Nhưng anh có tin em như em đã tin anh không?” Anh suy nghĩ hồi lâu. Phải, cô đã nói dối.
Cô đã lợi dụng trái tim anh để truy ra bằng chứng. Nhưng cô làm điều đó không hề có ác tâm. Cô làm thế để bảo vệ những gì cô trân quý. “Anh ở đây rồi, đúng không?” Anh hỏi, rất muốn kéo cô vào lòng. Để xóa đi những nghi ngờ còn vương vất bằng một nụ hôn. Cô run lên, nhưng lắc đầu.
“Em cần nhiều hơn thế. Em cần một điều gì đó khẳng định rằng niềm tin và sự trông chờ em đặt vào anh không phải là vô ích.” “Em cần loại minh chứng nào?” “Bằng chứng anh đã bỏ ra khỏi bức tranh, Tristan,” cô nói, giọng bình tĩnh. “Cho em biết nó ở đâu.” Sự ấm áp anh vừa mới cảm thấy lại đông cứng và mối hoài nghi lại quay về.
Chứng cứ trong bức tranh là lá bài duy nhất anh còn, đối với cả Bộ Chiến tranh và Devlin. Nếu đưa nó cho Meredith, rất có thể anh sẽ mất tất cả. “Niềm tin, Tristan,” cô thì thầm và vươn tay ra chạm vào tay anh. Một tia lửa khao khát xuyên suốt cơ thể nhức nhối của anh. “Niềm tin không phải thứ anh đòi hỏi ở em sao? Cuộc chiến này anh đã một mình chiến đấu trong suốt thời gian dài.
Có niềm tin vào em và hiểu được mong muốn sâu kín nhất của em sẽ giúp anh chiến thắng.” Anh buông một hơi thở dài. Meredith đang đề nghị làm đồng đội của anh trong trận chiến mà anh đã đơn độc quá lâu. Cô đã trao cho anh lòng tin cậy và trái tim mình. Giờ cô yêu cầu một sự đền đáp tương tự.
Anh không thể khước từ cô, vì những áng mây đen của bí mật không còn chắn giữa họ nữa. “Bằng chứng ấy là chiến lược của những trận đánh, số quân, và vị trí đặt vũ khí,” anh thấy mình đang nói đều đều. Những ngón tay anh nắm lại chặt hơn. “Khi gỡ nó khỏi bức tranh, anh đã gửi nó tới ngôi nhà trong thành phố của mình kèm lời căn dặn giấu nó thật kỹ trong một ngăn bí mật ở khu tàu ngựa.
Gian chuồng con ngựa cái anh yêu thích nhất có một sàn giả ở góc phía đông. Bằng chứng nằm ở đó. Con ngựa ấy rất dị ứng với người lạ, nên hãy chắc chắn người em phái tới được chuẩn bị sẵn cho sự hỗn xược của nó.” “Anh không biết việc này có ý nghĩa lớn thế nào đâu,” cô thì thầm với tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Tristan lưỡng lự. “Ừ, anh không biết. Chuyện gì sẽ xảy ra? Em và các bạn em sẽ nắm giữ tương lai của Devlin? Hay anh sẽ được biết phần nào câu chuyện xảy ra cái đêm em trai anh chết?” Gương mặt cô dịu lại và cô đưa tay anh lên môi hôn. “Em biết chuyện đó rất quan trọng đối với anh, Tristan.
Em sẽ không gạt anh ra ngoài cái kết luận mà anh đã tìm kiếm quá lâu. Tin em đi, anh sẽ có vai trò của mình.” Cô mỉm cười thả tay anh ra. Những ngón tay anh nhoi nhói ở những chỗ đan vào tay cô. “Em phải báo tin cho Emily và Ana, nhưng sẽ không lâu đâu.” Anh gật đầu, lặng đi vì sự thay đổi chóng mặt của cảm xúc.
Và nhẹ nhõm lạ lùng, như thể gánh nặng anh mang trên vai bấy lâu nay đã được cất đi. Nói với cô sự thật là một liều thuốc mát làm dịu những vết bỏng trong tâm hồn anh. Cô vội vã rời khỏi bếp. Tristan vừa đưa tay xoa mặt vừa đi ra hành lang. Anh lên cầu thang để tìm hiểu phần còn lại của ngôi nhà, tim đập mạnh.
Meredith đã đặt lòng tin vào anh khi trả tự do cho anh. Anh đã đáp lại lòng tin đó bằng việc tiết lộ cho cô chỗ giấu chứng cứ. Nhưng giữa họ còn một bức tường ngăn cách. Dù đã nói yêu anh, cô vẫn duy trì nó. Anh cảm nhận được. Ở điền trang Carmichael anh cũng đã cảm thấy, nhưng đến giờ mới hiểu nguyên do.
Và anh không muốn gì hơn là phá sập bức tường ấy, từng viên gạch một. Anh muốn trông thấy tương lai mà không có bất cứ ngăn trở nào. Trong hành lang mờ tối trên lầu có ba cánh cửa. Anh mở cánh cửa đầu tiên, thấy bên trong là một phòng ngủ lớn nối liền một phòng khách nhỏ. Tristan bước vào, mở to mắt.
Nó ắt là một phòng đơn trừ khi có người đã biến nó thành một chốn ẩn náu lãng mạn. Những ngọn nến lung linh dọc theo bệ lò sưởi, trên tất cả chỗ trống của mọi mặt bàn, thậm chí cả trên bậu cửa sổ. Lò sưởi reo tí tách tỏa hơi ấm khắp phòng và một chiếc giường phủ lụa nom cám dỗ đến tội lỗi.
“Anh mệt chưa? Em có thể...” Giọng Meredith vang lên sau lưng anh. Cô ngừng bặt giữa chừng khi bước vào phòng. “Xem ra ai đó đã gây rất nhiều rắc rối cho chúng ta,” anh nói khi quay lại. Gương mặt Meredith trong ánh lửa thật mềm mại. Những ngọn nến làm làn da cô như tỏa sáng và mắt cô lung linh.
Anh khao khát được chạm vào cô. Để sử dụng cái giường kia một cách tốt nhất. “Ana,” Meredith lẩm bẩm, với một nụ cười bí ẩn khiến máu nóng chảy rần rần trong huyết quản anh. “Cô ấy lúc nào cũng lãng mạn.” “Vậy là cô ấy tin anh vô tội?” anh hỏi, cuối cùng cũng cho phép mình tiến lại gần cô.
Cô nghẹn thở khi anh đưa tay chạm vào cô. “Ana tin vào trực giác của em. Vào trái tim em.” Tristan lướt những đầu ngón tay dọc hai cánh tay cô trước khi nắm lấy hai khuỷu tay kéo cô vào gần hơn. “Thế còn em?” “Còn em ư?” Cô lặp lại, mắt mờ đi trong nỗi khát khao cháy bỏng.
Nếu anh đưa cô lên giường bây giờ, hẳn là cô sẽ không cưỡng lại. Nhưng anh muốn nhiều hơn thế. “Em đã nói em yêu anh,” anh thì thầm. “Bây giờ có còn không?” Hơi thở cô tắc nghẹn, nhưng cô trả lời ngay lập tức. “Có, em vẫn yêu anh.” Anh nhắm mắt lại, để cho niềm vui sướng từ lời thú nhận của cô chảy khắp cơ thể và tâm hồn mình.
Rồi anh mở mắt nhìn vào mắt cô lần thứ hai. “Em cũng nói là muốn tin anh vô tội. Nhưng em làm được không? Em có nghĩ anh là tên phản bội không?” Chầm chậm, cô trượt hai bàn tay lên ngực anh, để lại những vệt lửa dọc đường đi. Cô ôm lấy hai má anh. “Nếu em nghĩ thế, chúng ta đã chẳng ở đây.
Em đã để mặc anh trong phòng giam nhà Isley rồi, cho dù điều đó làm tim em đau đớn. Em tin vào sự trong sạch của anh, Tristan.” Niềm vui khiến hai đầu gối Tristan muốn khuỵu xuống, anh kéo cô vào gần hơn. Đó là câu trả lời của cô, một bước ngoặt của niềm tin trong cô. Anh hít một hơi sâu và cất tiếng.
London Ta Và Em London Ta Và Em - Jenna Peterson London Ta Và Em