Where the sacred laws of honour are once invaded, love makes the easier conquest.

Addison

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
uốt bữa tối cô cập nhật thông tin cho hai người về Người Cha Mới Tìm Được.
“Hôm nay em đã gọi cho mẹ để tình cờ đề cập đến tên Nick trong cuộc nói chuyện nhưng mẹ bảo: “A, chào con yêu, con gọi đúng lúc lắm, mẹ và Malcom đang trên đường đến Cadiff.” Mẹ kể với em là tối nay họ sẽ ở cùng anh trai bác Malcom và gia đình ông ấy. Vậy nên em làm sao có thể nói chuyện Nick James, đúng không? Em phải chờ mẹ về. Nói thật em không nghĩ mẹ và Malcom lại nghiêm túc đến thế, em nghĩ họ chỉ là bạn tốt nhưng mẹ nói là bác ấy muốn giới thiệu bà với mọi người.” Lola ngừng lại ăn một miếng mì Ý. “Em không biết mình cảm thấy sao nữa. Ý em là, không phải em không ưa Malcom. Chỉ là bác ấy…không phải mẫu đàn ông mà em nhắm cho mẹ mình. Bác ấy có bộ râu khiến người khác muốn bắn hạ bác ấy rồi lấy kéo tỉa móng tay cắt phéng nó đi. Bác ấy còn mặc mấy cái quần yếm thùng thình quái dị và còn đi xăng đan thò cả lông chân ra ngoài nữa chứ…”
“Suốt mấy năm qua anh chắc chắn là bác gái chỉ ước em thay bạn trai,” Gabe nói, “nhưng bác ấy có làm được gì đâu. Chưa kể là họ đang đi thăm anh trai của Malcom ở Cardiff chứ có phải họ trốn đến Gretna Green[1] đâu.”
Lola nhăn mặt. “Em thực sự hi vọng là họ không ngủ với nhau.”
Sally vui vẻ nói: “Ít ra thì bác gái cũng quá tuổi có thế mang bầu rồi.”
Đấy quả là một hình ảnh khác trong óc mà Lola không hề muốn nghĩ đến. Ăn sạch sẽ đám sốt Alfredo trong đĩa của mình, cô tự thư giãn bằng cách nhìn Gabe đang cố lờ đi việc Sally làm đổ rượu Frascati ra bàn.
“Vậy em sẽ cảm thấy thế nào nếu lần đầu tiên gặp bố em,” Sally tiếp tục, “và trông ông ấy giống nhân vật Malcom vừa rồi?” Cô nói giọng khích lệ: “Không phải là em không chịu được ông ấy, đúng không?”
Ôi Chúa ơi, có thể đấy. Đặc biệt là những ngón chân đầy lông. Lola phát sốt phát rét lên khi nghĩ tới điều này. Ít ra thì Nick không làm thế với cô; cô gần như chắc chắn là ông không phải loại người khoe ngón chân ra chốn đông người hay mặc__”
“Cô vừa đánh đổ một ít rượu đấy,” Gabe buột miệng.
Sally thoải mái nhún vai: “Có gì đâu, một chút rượu trắng thôi mà.”
Gabe thở dài. Lola ngây mặt nhìn anh cố nín không nói gì.
“Ôi, nhìn anh kìa.” Sally nhe răng cười rồi với ra sau lưng lấy cuốn tạp chí cô được phép để – một cách ngăn nắp – trên giá báo. Cô mở nó ra, lật xuống thấm đám rượu. “Đấy, giờ được chưa?”
“Được rồi. Dù là người bình thường có lẽ đã dùng giẻ lau bếp.”
“Cái này gần hơn mà.” Sally lật ngược quyển tạp chí, nhìn vào mấy trang ướt rồi nói: “Dù sao cũng chỉ là Jack Nicholson mặc quần bơi thôi, anh ta không thấy phiền gì đâu.”
“A, nhìn anh ta kìa.” Lola với người tới nhìn kĩ tấm ảnh. “Giờ anh ấy có chút mỡ bụng rồi. Lần đầu tên xem One Flew Over the Cuckoo’s Nest em đã mê mẩn anh ta đấy.”
“Cô ấy có khẩu vị khá lạ về đàn ông.” Gabe với tay lấy chai Frascati. “Thêm rượu chứ?”
“Được thôi. Lần này tôi sẽ cố không làm đổ. Tiếp đi,” Sally cười với anh tinh nghịch, “cô ấy còn thích ai nữa?”
“Ricky Gervais.”
“Eo ôi.”
“Cái đó là bí mật mà.” Lola với tờ tạp chí, giở qua tìm cảm hứng. “Em cũng có những sở thích bình thường nhé.” Cô đắc ý trỏ vào một tấm hình ở trang bên. “Heath Ledger là một. Còn cả Johny Deep nữa, tất nhiên.”
“Chưa kể cả Alan Sugar nữa,” Gabe nói.
“Và em tôi nữa,” Sally chêm vào. Cô nhăn mũi lại. “Với tôi thì việc ấy còn kì quặc hơn cả thích Alan Sugar ấy chứ.”
“Hai người họ đều tầm thường. Nhưng theo kiểu quyến rũ ấy. Aaa, làm em nhớ tới Tom Dutton đấy.” Mắt Lola sáng lên, cô phồng má thán phục. “Giờ anh ấy tầm thường nhưng hấp dẫn. Và chẳng phải trong Over You anh ấy rất tuyệt sao? Lần nào xem em cũng khóc hết nước mắt. Gabe đã đi xem phim cùng em rồi lúc nào cũng ngồi cười vào mặt em….anh đi đâu đấy? Cô quay lại nhìn Gabe nhảy xuống đi về phía phòng ngủ. “Không đấu được lại à? Anh thấy không thỏa đáng? Anh lo không ai thích anh nữa sao?”
Gabe quay lại với cái máy ảnh. “Anh quên chưa kể với cô. Anh đã gặp anh ta.”
“Alan Sugar á?” Trái tim Lola nhảy loạn lên đôi chút vì háo hức. Cô cũng từng tưởng tượng một ngày nào đó Ngài Alan sẽ lao vào Kingsley’s với tâm trạng không tốt vì ông ta đang cần gấp một cuốn sách nào đó nhưng không có ai trong mấy cửa hiệu sách vô dụng đáng nguyền rủa ở cả London có thể tìm giúp ông ấy. Rồi ông ta trao thử thách ấy cho Lola, tức giận nhìn chằm chằm rồi hét tên quyển sách đó và cô, Lola, sẽ nói: “Ngài Alan, chúng tôi có một cuốn như thế ở trong kho nhưng sáng nay đã bán mất rồi. Rất mừng là,” cô sẽ nói trước khi ông ta nổi cơn tam bành, “tôi đã mua nó và tôi đang để nó trong túi xách trong văn phòng quản lý. Nếu ông thích tôi sẽ đi lấy cho ông ngay bây giờ.” Và giờ thì vẻ thư giãn trên gương mặt ngài Alan – thư giãn và kính trọng – sẽ thật tuyệt vời. Rồi ngay lập tức ông sẽ rất tự nhiên kéo cô vào xe limo của mình và nằng nặc đòi mời cô bữa trưa ở Oxo Tower___
“Không phải ông ta. Tom Dutton cơ.” Trong lúc Lola đang hớn hở ôn lại giấc mơ yêu thích của mình thì Gabe bận rộn bên cái laptop.
“Cái gì cơ? Ở đâu ạ? Sân bay?”
“Trên đường ra sân bay. Chờ chút, sắp được rồi.”
“Anh may thật,” Sally kêu lên. “Tôi chưa từng gặp người nào thú vị cả. Có mỗi một lần gặp Dale Winton ở sạp báo thôi. Anh ta đến mua một tờ TicTacs và ___Ối!”
“Cho em xem với.” Lola xúm vào cái laptop cùng hai người và cô phải chen qua Sally để nhìn được tấm ảnh Gabe đang mở trên màn hình. “Waa, là anh ấy thật. Anh ấy đang hôn ai thế?”
Tấm hình thứ hai hiện ra và Lola nhìn thấy ngay người đó là ai. Sally bên cạnh cô rú rồi nói ầm lên khi nhận ra, “Jessica Lee!”
“Anh nghĩ là cô thích ngắm bọn họ.” Gabe hài lòng kích vào tấm ảnh thứ ba, cảnh Tom rảo bước quay lại xe của mình. “Họ tới cửa hàng dịch vụ này riêng rẽ rồi cùng nhau biến mất vào một góc hẻm. Tình cờ anh đang cầm máy ảnh trên tay. Anh biết thể nào cô cũng nói anh bịa đặt nếu không có bằng chứng.” Ngón tay anh đưa lại gần bàn phím cảm ứng của cái laptop: “Anh có thể lấy cái này làm màn hình chờ cho cô nếu cô thích. Hay anh xóa nó đi nhỉ?”
“Này! Anh điên à?” Để an toàn Sally nắm chặt tay Gabe trước khi anh kịp ấn nút gì tai hại làm mất các bức ảnh mãi mãi. “Đấy là Tom Dutton và Jessica Lee đấy!”
“Tôi biết.” Gabe có vẻ uất ức. “Thế nên tôi mới nghĩ là có lẽ Lola sẽ thích.”
Anh ấy không hiểu. Anh ta không hề có ý niệm nào. Lola và Sally nhìn nhau.
“Chúng ta đang nói về hai ngôi sao Hollywood cỡ bự đấy,” Sally nói.
“Quỷ tha ma bắt, cô có thôi ngay việc đối xử với tôi như đứa trẻ ba tuổi đi không? Tôi biết điều đó!”
Lola vỗ vai anh: “Họ đang hôn nhau.”
“Thì sao?”
“Thì chưa ai từng thấy họ hẹn hò nhau.”
“Sao cô biết?”
“Vì nếu có ai biết thì nó phải lên mặt tất cả các báo rồi,” Sally kiên nhẫn giải thích. “Bởi nếu những người không phải sao bự nổi tiếng của Hollywood như chúng ta thích những thứ như thế.”
“Ph–phải.” Gabe vẫn có vẻ chưa hiểu gì. Đơn giản là vì mấy tờ tạp chí lá cải chưa bao giờ hiện diện trong cuộc sống của anh.
Đúng là phải coi anh ta là một đứa trẻ ba tuổi thôi. Sally gõ nhẹ vào mấy tấm ảnh trên màn hình. “Anh có thể bán mấy thứ này đấy, Gabe. Được rất nhiều tiền ấy.”
“Trời!” Anh nhíu mày. “Gì cơ, bán cho một tờ báo?”
“Cho một hãng thông tấn ảnh,” Sally gợi ý. “Họ là những chuyên gia. Họ sẽ bán bản quyền cho các báo và tạp chí trên khắp thế giới. Tiền kiếm dễ như trở bàn tay. Chúng ta có thể gọi cho một hãng ngay bây giờ. Đám ảnh này được chụp cách đây bao lâu? Ba ngày? Waa, anh thật may mắn là từ hôm đấy chưa có ai bắt được họ đâu. Đây sẽ là tin sốt dẻo.”
“Chờ đã, chờ đã,” Gabe phản đối. “Chuyện này tôi không chắc làm. Nếu họ không muốn mọi người biết thì sao? Có lẽ họ đã có một nửa của mình rồi.”
“Ôi, anh tử tế nhỉ?” Sally nhìn anh như nhìn một chú cún rồi nói nhanh nhẹn nói, “ Thứ nhất, họ chẳng có ai cả. Jessica Lee chia tay Kevin Masterson sáu tuần trước và Tom thì hàng tháng nay chưa có bạn gái rồi. Thứ hai, nghề của anh không phải là bảo vệ các ngôi sao. Nếu họ ra ngoài chơi bời và bị tóm được thì đó cũng không phải việc của anh. Và thực ra thì cũng xứng đáng thôi, nửa còn lại của họ nên biết điều gì xảy ra sau lưng mình.”
Gabe mỉa mai nói: “Cái người bị như thế đang lên tiếng cơ đấy.”
“À, đúng, tôi thế đấy.” Sally có vẻ bực tức. “Đâu phải tôi làm gì để đáng bị thế.”
“Cô đã bao giờ nghĩ rằng họ cũng không thể chịu được cách sống của cô không? Ai biết được, giá cô sạch sẽ hơn một tí,” Gabe nhún vai, “thì cô có lẽ đã bớt ế hơn rồi đấy.”
“Ôi, vì Chúa,” Sally nổi cáu. “Tôi đang cố giúp anh và anh đang rất vô ơn đấy. Cứ thế đi, nhấn nút xóa đi, cứ xóa mấy cái ảnh đấy đi. Xem tôi có thèm quan tâm không.”
“Hai người thôi đi được không?” Lola phàn nàn. “Em bắt đầu thấy mình giống cố vấn các mối quan hệ rồi đấy. Đây này anh.” Cô giơ một ra trước mặt Gabe bản copy của Trang Vàng, “Anh tìm một hãng thông tấn rồi gọi cho họ đi.”
“Anh biết chọn cái nào bây giờ?”
“Cái đó.” Sally nhoài qua vai Gabe, chỉ vào cái hộp nhỏ quảng cáo cho Hãng thông tấn Carter.
Gabe quay lại nhìn cô. “Tại sao?”
“Tôi biết Colin Carter. Anh ta kết hôn với Janey, bạn tôi. Đó là lí do tại sao tôi biết về mấy hãng thông tấn ảnh,” Sally nói. “Collin là một gã tốt và anh ta sẽ không gạt anh. Nếu anh muốn tôi có thể gọi cho anh ta ngay bây giờ, bảo với anh ta anh đang có gì.”
“Tuyệt.” Gabe đưa cho cô điện thoại của anh.
Nhưng Sally vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh. Cô vừa bấm nút vừa nói cay nghiệt: “Cũng chẳng phải anh xứng đáng được thế này. Tôi không hiểu sao mình lại quá tốt với anh trong khi anh luôn xử tệ với tôi như thế.”
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ