I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Call Me Irresistible (Wynette, Texas #5)
Dịch giả: Huyễn Vũ
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ột đám mây đen đã bao trùm Wynette. Một cơn bão nhiệt đới tràn vào từ ngoài vịnh, dâng nước tràn sông và cuốn phăng cây cầu trên đường Comanche. Mùa cúm đến quá sớm, và trẻ con nhà nào cũng đều bị ốm. Một vụ hỏa hoạn trong bếp đã khiến Roustabout phải đóng cửa ba tuần, và trong cùng một ngày cả hai chiếc xe chở rác duy nhất của thị trấn đều bị hỏng. Trong khi họ vẫn đang quay cuồng trước hết thảy những chuyện này, Kenny Traveler lại dính phải cú đánh bóng xoáy về bên trái tại lỗ thứ mười tám ở sân golf Whistling Straits và không kiếm đủ điểm ở giải PGA. Tệ hơn hết, Ted Beaudine đã từ chức thị trưởng. Đúng vào lúc họ cần anh nhất, anh lại từ chức. Tuần này anh ở Denver; tuần sau anh đã ở Albuquerque. Chạy khắp đất nước để cố gắng giúp đỡ các thành phố thoát khỏi đám dây điện thay vì ở lại Wynette nơi thuộc về anh.
Không ai vui vẻ. Trước khi lên đường học năm nhất tại Đại học Texas, Haley Kittle đã gửi một bức e-mail tập thể, kể lại chi tiết việc cô chứng kiến Spencer Skipjack đe dọa Meg Koranda tại hồ bơi sau nhà thờ Luther cũ vào hôm cô đến đó. Khi mọi người đều đã biết đầu đuôi mọi chuyện thực ra là thế nào, họ không còn thanh thản được nữa khi đổ lỗi cho Ted vì tội đánh Spence. Tất nhiên họ ước gì chuyện đó chưa từng xảy ra, nhưng Ted làm sao có thể làm ngơ trước những sự sỉ nhục mà Spence đã gây ra. Hết người này đến người khác cố gắng giải thích điều đó với anh vào những dịp hiếm hoi anh quay về thị trấn, nhưng chỉ nhận được từ anh một cái gật đầu lịch sự và rồi ngày hôm sau anh lại nhảy lên một chuyến bay nào đó.
Quán bar Roustabout cuối cùng cũng mở lại, nhưng dẫu Ted có ở trong thị trấn, anh cũng không xuất hiện. Thay vào đó, có vài người từng thấy anh loanh quanh ở Cracker John, một quán bar xập xệ ngoài rìa thị trấn.
“Anh ấy đã xa lìa chúng ta rồi,” Kayla than vãn với Zoey. “Anh ấy đã xa lìa cả thị trấn rồi.”
“Chính là do sai lầm chết tiệt của chúng ta,” Torie nói. “Chúng ta kỳ vọng quá mức vào anh ấy.”
Theo những nguồn tin đáng tin cậy, nghe đồn Spence và Sunny đã quay trở lại Indianapolis, Sunny thì vùi đầu vào công việc còn Spence đã mắc bệnh zona. Không ít người choáng váng khi thấy Spence phá vỡ mọi thỏa thuận với San Antonio. Theo lời đồn đại, sau khi được săn sóc nhiệt tình bởi người dân Wynette, ông ta đã không còn hứng thú với việc làm một con cá nhỏ giữa hồ nước lớn, và ông ta đã từ bỏ kế hoạch xây một khu sân golf nghỉ dưỡng ở bất cứ đâu.
Với hết thảy những biến động này, người ta cơ hồ đã quên mất cuộc đấu giá Giành được một kỳ nghỉ cuối tuần với Ted Beaudine, cho mãi tới khi ủy ban tái thiết thư viện nhắc mọi người nhớ rằng cuộc đấu giá sẽ chính thức khép lại vào nửa đêm 30 tháng Chín. Tối đó, cả ủy ban tập trung tại trụ sở chính ở tầng một nhà Kayla để kỷ niệm sự kiện này, cũng như để bày tỏ sự cảm kích của họ đối với Kayla vì cô ta vẫn tiếp tục quản lý cuộc đấu giá online ngay cả khi cha cô ta đã cắt khoản đấu giá.
“Chúng ta không thể làm được chuyện này nếu thiếu cậu,” Zoey nói từ trên chiếc sofa Hepplewhite đối diện bàn làm việc của Kayla. “Nếu có thể mở cửa thư viện trở lại, chúng tôi sẽ đặt một tấm bảng vinh danh cậu ở đó.”
Dạo gần đây, Kayla đã trang trí lại văn phòng bằng những tấm giấy dán tường Liberty và đồ nội thất phong cách tân cổ điển, nhưng Torie chọn ngồi trên sàn. “Zoey muốn treo tấm bảng trong khu thiếu nhi,” cô nói, “nhưng chúng tôi đã biểu quyết đặt nó gần giá sách thời trang. Chúng tôi cho rằng cô sẽ tiêu tốn phần lớn thời gian của mình ở đó.”
Những người khác nhìn cô trách móc vì đã nhắc Kayla nhớ rằng cô ta sẽ đọc về thời trang thay vì vạch ra các xu hướng thời trang cho cửa hàng mà cô ta luôn mơ ước được sở hữu. Torie không định tỏ ra thiếu lịch sự, vậy nên cô đứng dậy châm đầy cốc mojito của Kayla và khen ngợi làn da cô ta sau đợt trị liệu lột da bằng hóa chất.
“Chỉ còn một phút nữa là tới nửa đêm,” Shelby ríu rít với vẻ hào hứng giả tạo.
Sự căng thẳng đích thực đã kết thúc từ một tháng trước khi Sunny Skipjack ngừng đấu giá. Trong hai tuần gần đây, người đấu giá cao nhất, mười bốn nghìn năm trăm đô, là một ngôi sao truyền hình thực tế chỉ được giới tuổi teen biết tới. Ủy ban đã cử Công nương Emma đến báo tin với Ted rằng có vẻ như anh sắp trải qua kỳ nghỉ cuối tuần ở San Francisco với một cựu vũ nữ thoát y chuyên lật bài tarot bằng mông. Ted chỉ thuần túy gật đầu và nói ắt hẳn trình độ điều khiển cơ bắp của cô ta phải tuyệt hảo lắm, nhưng Công nương Emma cho biết đôi mắt anh trống rỗng, và cô chưa bao giờ chứng kiến anh có vẻ buồn bã đến thế.
“Chúng ta đếm ngược nào, y như đêm trước năm mới ấy,” Zoey vui vẻ nói.
Và họ làm theo. Theo dõi màn hình máy tính. Đếm ngược. Đúng đến nửa đêm, Kayla nhấn nút refresh trang, và tất cả bọn họ chuẩn bị gọi tên người thắng cuộc, nhưng rồi im lặng ngẩn ngơ khi nhìn thấy cái tên đó không thuộc về vũ nữ thoát y có tài điều khiển mông kia, mà là...
“Meg Koranda?” Những tiếng hổn hển vang lên,và rồi tất cả bọn họ đều đồng thanh.
“Meg thắng cuộc đấu giá?”
“Nhấn lại phím refresh đi, Kayla. Không thể có chuyện ấy được.” “Meg? Sao có thể là Meg được?”
Nhưng chính là Meg, đúng vậy, và họ không thể nào còn choáng váng hơn được nữa.
Họ bàn tán suốt một tiếng đồng hồ, cố gắng hình dung xem có chuyện gì. Mọi người ai cũng nhớ cô. Shelby luôn ngưỡng mộ cái cách Meg có thể đoán trước được các tay golf nữ sẽ muốn uống gì vào bất kỳ ngày nào đó trong tuần. Kayla nhớ đến khoản lợi nhuận do đống đồ nữ trang của Meg mang lại, cùng với cả gu thời trang tinh tường của cô, cùng với cái thực tế rằng ngoài Meg ra, chẳng còn ai động đến đống quần áo cũ của Torie. Zoey nhớ khiếu hài hước của Meg cũng như những chuyện ngồi lê đôi mách từ cô mà ra. Còn Torie và Công nương Emma chỉ đơn giản là nhớ cô vô cùng.
Bất chấp rắc rối cô đã gây ra, tất cả bọn họ đều đồng ý rằng Meg phù hợp một cách hoàn hảo với thị trấn này. Tuy nhiên, chính Birdie Kittle lại thành trạng sư hùng hồn nhất của Meg. “Cô ấy lẽ ra đã có thể tống Haley vào tù như Ted định làm, nhưng cô ấy đã bảo vệ con bé. Sẽ chẳng có ai khác làm thế đâu.”
Haley đã kể hết mọi chuyện với mẹ cùng bạn bè của Birdie. “Ở trường, con sẽ thường xuyên gặp cố vấn tâm lý,” cô gái nói. “Con muốn học cách tôn trọng bản thân hơn để chuyện tương tự như thế không bao giờ xảy ra nữa.”
Haley vô cùng thành thực kể lại những hành động trước đây của mình và cũng tỏ ra vô cùng xấu hổ vì những hành động ấy, đến nỗi bọn họ chẳng ai có thể tức giận lâu với cô.
Shelby, giờ đã chuyển từ mojito sang Diet Pepsi, kín đáo rút chân ra khỏi đôi giày bệt màu bạc kim tuyến mới. “Phải dũng cảm lắm mới có thể đối mặt với tất cả mọi người ở quán bar Roustabout giống như Meg đã làm. Cho dù chẳng ai tin một lời nào cô ấy nói cả.”
Torie khịt mũi. “Nếu không phải đều đang quá chán nản thất vọng thì ắt chúng ta đã cười đến ngã lăn ra khỏi ghế lúc cô ấy kể mình đã kiểm soát Ted rồi đá anh ấy, cứ như thế cô ấy là một cao thủ tình trường ấy.”
“Meg có danh dự, và cô ấy có trái tim,” Birdie nói. “Một sự kết hợp hiếm hoi. Cô ấy còn là cô hầu phòng chịu khó nhất tôi từng có nữa.”
“Lại còn được trả lương thấp nhất nữa chứ,” Torie chỉ ra điểm chính.
Birdie ngay lập tức lui về phòng thủ. “Cô biết thừa tôi đang cố gắng bù đắp chuyện đó mà. Tôi đã gửi một tấm séc cho cha mẹ cô ấy, nhưng chẳng thấy có tin tức gì cả.”
Công nương Emma có vẻ lo lắng. “Chúng ta chẳng ai có tin gì cả. Ít nhất cô ấy cũng nên giữ nguyên số điện thoại để chúng ta có thể gọi tới chứ. Tôi không thích cái cách cô ấy biến mất chút nào.”
Kayla ra dấu về phía màn hình máy tính. “Cô ấy đã dùng một cách chết tiệt để tái xuất giang hồ. Đây đúng là một hành động tuyệt vọng của cô ấy. Nỗ lực cuối cùng để lôi kéo Ted trở lại.”
Shelby xọc tay vào thắt lưng chiếc quần Jean căng đét. “Cô ấy hẳn đã mượn tiền của cha mẹ.”
Torie không tin phán đoán này. “Meg quá kiêu hãnh để có thể làm thế. Và cô ấy không phải dạng phụ nữ sẽ chạy theo một người đàn ông không hứa hẹn gì.” “Em không tin Meg đã đấu giá,” Zoey nói. “Em nghĩ cha mẹ cô ấy đã làm thế.”
Họ cân nhắc ý tưởng này một lúc. “Có khi đúng như vậy,” cuối cùng Birdie nói. “Có bậc cha mẹ nào lại không muốn con gái mình được ở bên Ted chứ?”
Nhưng bộ não nhanh nhạy của Công nương Emma đã rẽ vào một con đường khác. “Tất cả các cô đều nhầm rồi,” cô nói chắc nịch. “Meg không đấu giá, và cha mẹ cô ấy cũng không.” Cô trao đổi ánh mắt cùng Torie một lúc lâu.
“Sao?” Kayla hỏi. “Nói cho chúng em nghe xem nào.”
Torie bỏ ly mojito thứ ba của cô sang bên. “Ted đã đấu giá dưới tên Meg. Anh ấy muốn cô ấy quay lại, và đây chính là cách để anh ấy tóm được cô ấy.”
Tất cả mọi người đều muốn xem phản ứng của anh, vậy nên các thành viên ủy ban dành nửa tiếng đồng hồ tiếp theo tranh luận xem ai sẽ nhận nhiệm vụ thông báo với Ted rằng Meg đã thắng cuộc đấu giá. Anh liệu có giả vờ bất ngờ không hay sẽ thẳng thắn thừa nhận mưu mẹo của mình? Cuối cùng Công nương Emma lôi quyền thế ra tuyên bố cô sẽ đích thân làm việc này.
Ted trở về Wynette vào một ngày Chủ nhật, vậy là sáng sớm thứ Hai, Công nương Emma đã có mặt tại nhà anh. Cô không quá ngạc nhiên khi anh không ra mở cửa, nhưng không vì thái độ ấy của anh mà cô bỏ cuộc, cô đỗ chiếc SUV lại, lôi từ trong túi xách ra một cuốn tiểu sử minh họa hoành tráng của Beatrix Potter và sẵn sàng đợi anh ra ngoài.
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, cửa ga ra mở ra. Nhận thấy cô đã chặn kín đường cả chiếc xe tải lẫn chiếc Benz, anh đành tiến đến chỗ xe cô. Anh mặc bộ vest lịch sự và đeo kính râm phi công, mang theo máy tính xách tay trong cặp da đen. Anh cúi người xuống nói với cô qua khung cửa sổ để mở. “Đi đi.”
Cô đóng sập cuốn sách lại. “Tôi ở đây vì việc công. Nhẽ ra đã báo với anh một chuyện nếu lúc nãy anh chịu ra mở cửa.”
“Tôi không còn là thị trưởng nữa. Tôi không có việc công gì hết.” “Anh là thị trưởng vắng mặt. Tất cả chúng tôi đều đã quyết định rồi. Và chuyện này cũng không thuộc dạng công việc đó.”
Anh đứng thẳng người. “Chị có định lái xe đi không hay để tôi làm hộ?” “Kenny sẽ không đồng ý để anh động vào người tôi đâu.”
“Kenny sẽ cổ vũ tôi ấy chứ.” Anh tháo chiếc kính râm ra. Mắt anh lộ vẻ mệt mỏi. “Chị muốn gì hả, Emma?”
Việc anh không gọi cô là “Công nương Emma” khiến cô thấy đáng báo động không kém gì khuôn mặt nhợt nhạt của anh, nhưng cô che giấu vẻ lo lắng. “Cuộc đấu giá đã kết thúc,” cô nói, “và chúng ta đã có người thắng cuộc.”
“Tôi rùng cả mình đấy,” anh dài giọng.
“Đó là Meg.”
“Meg?”
Cô gật đầu, đợi phản ứng của anh. Cô có nhìn thấy vẻ hài lòng không? Hay choáng váng? Giả thiết của cô có đúng không?
Anh đeo kính trở lại và thông báo cô chỉ còn ba mươi giây để đưa cái xe chết tiệt của cô đi chỗ khác.
Tủ quần áo rộng mênh mông của Francesca là một trong những địa điểm ưa thích nhất của Dallie, có lẽ vì nó phản ánh rất nhiều con người mâu thuẫn của vợ ông. Nó vừa xa hoa vừa giản dị, vừa hỗn loạn vừa được sắp xếp cẩn thận. Nó tỏa ra một mùi hương ngọt ngào. Nó vừa bộc lộ một đứa trẻ được nuông chiều vừa thể hiện tính thiết thực mạnh mẽ. Điều mà tủ quần áo này không thể hiện ra là tính gan góc của bà, sự hào phóng của bà cùng lòng chung thủy toàn tâm toàn ý đối với những người bà yêu thương.
“Cách đó sẽ không có tác dụng đâu, Francie,” ông nói lúc đứng trên ngưỡng cửa quan sát bà lôi cái áo ngực ren đặc biệt quyến lũ ra khỏi một ngăn kéo tủ.
“Vớ vẩn. Tất nhiên nó sẽ có tác dụng.” Bà nhét cái áo ngực trở lại ngăn kéo như thể nó đã xúc phạm bà. Với ông thì chẳng sao hết, vì như vậy bà lại đang có cơ hội đứng trước mặt ông, trên người chẳng mặc gì ngoài chiếc quần lót cạp trễ đỏ tía bằng ren. Nếu có ai đó nói rằng phụ nữ tuổi năm mươi không thể sexy, vậy thì chắc chắn người đó chưa từng nhìn thấy Flancesca Serritella Day Beaudine khỏa thân. Nhưng ông thì đã từng. Nhiều lần là đằng khác. Chưa kể đến nửa tiếng đồng hồ trước, khi họ đang quấn lấy nhau trên chiếc giường bề bộn.
Bà lôi một cái áo ngực khác ra, trông cũng tương tự chiếc vừa rồi. “Em phải làm gì đó, Dallie. Thằng bé đang chết dần chết mòn.”
“Nó không chết dần chết mòn. Nó đang suy ngẫm lại mọi chuyện. Từ hồi còn nhỏ, nó đã thích dành thời gian cân nhắc cặn kẽ mọi chuyện rồi.” “Vớ vẩn.” Lại thêm một chiếc áo ngực nữa phải nhận thái độ ghét bỏ của bà. “Nó đã có hơn một tháng rồi. Thế là đã đủ lâu rồi.”
Lần đầu tiên gặp ông, Francie đang sầm sầm nện bước trên vệ đường cao tốc Texas, ăn mặc như một hoa khôi phương Nam, tức giận như điên và quyết định đi nhờ xe của ông và Skeet. Hôm đó hóa ra lại là ngày may mắn nhất đời ông. Tuy nhiên, ông không thích bà rời tâm trí khỏi ông quá xa, và ông bèn giả vờ săm soi một vết nứt trên khung cửa. “Công nương Emma nói gì về kế hoạch nhỏ của em.”
Vẻ mê mẩn đột ngột của Francie đối với một chiếc áo ngực đỏ tươi chẳng mấy phù hợp với cái quần lót nói cho ông biết bà đã không đả động gì với Công nương Emma về kế hoạch của bà. Bà tròng chiếc áo ngực vào người. “Em đã kể với anh là Emma đang tìm cách thuyết phục Kenny thuê một chiếc RV và cùng bọn trẻ lái xe vòng quanh đất nước trong mấy tháng chưa? Và tự dạy bọn trẻ học trong lúc họ rong ruổi trên đường.”
“Anh không nghĩ là em đã nói,” ông đáp lại. “Cũng như anh không nghĩ là em đã kể cho cô ấy nghe em định lập một tài khoản e-mail lấy tên Meg và đưa ra mức đấu giá cao nhất trong cái cuộc đấu giá ngu ngốc ấy. Em biết thừa cô ấy sẽ cố gắng khuyên em từ bỏ ý định đó.”
Bà lôi từ giá treo ra một chiếc váy tiệp màu với mắt bà. “Emma cứ hay cẩn thận thái quá.”
“Vớ vẩn. Công nương Emma là người duy nhất cư xử hợp lẽ trong thị trấn này, và anh muốn nói là so với cả em, anh và con trai chúng ta đấy.”
“Em không đồng ý đâu đấy. Em là người rất lý trí.”
“Khi liên quan đến công việc thôi.”
Bà xoay lưng về phía ông để ông kéo khóa lên cho bà. “Được rồi, vậy thì... Anh là người rất lý trí.”
Ông gạt tóc ra khỏi gáy bà và hôn lên làn da mịn màng bên dưới. “Khi liên quan đến vợ anh thì không. Lý trí của anh đã bị quét sạch vào cái ngày anh bắt được em trên đường cao tốc đó rồi.”
Bà quay người ngước nhìn ông chăm chăm, môi bà hé mở, mắt dần trở nên mơ màng. Ông có thể chết chìm trong đôi mắt ấy. Và, quỷ tha ma bắt, bà biết rõ điều đó. “Đừng có cố làm anh phân tâm.”
“Đi mà, Dallie... Em cần sự ủng hộ của anh. Anh biết thừa em cảm thấy như thế nào về Meg mà.”
“Không. Anh không biết.” Ông kéo khóa chiếc váy. “Ba tháng trước em căm ghét cô ấy. Không biết em có quên hay không, nhưng em đã từng tìm cách tống cổ cô ấy khỏi thị trấn, và khi kế hoạch đó không hiệu quả, em đã cố hết sức sỉ nhục cô ấy bằng cách bắt cô ấy phục dịch tất cả bạn bè của em.”
“Nhất thời hồ đồ thôi.” Bà nhăn mũi, rồi trở nên trầm ngâm. “Cô ấy cừ lắm, Dallie. Lẽ ra anh phải nhìn thấy cô ấy. Không hề khuất phục một chút xíu nào. Meg thật... Cô ấy khá tuyệt vời.”
“Phải, chà, em cũng từng nghĩ Lucy khá khá tuyệt vời đấy thôi, và xem xem chuyện thành ra thế nào kìa.”
“Lucy tuyệt vời thật. Nhưng không phải là dành cho Ted. Hai đứa quá giống nhau. Em lấy làm lạ là chúng ta không nhận ra điều đó rõ ràng như Meg đấy. Ngay từ lúc bắt đầu, cô ấy đã hòa hợp với nơi này theo những cách mà Lucy không bao giờ có thể làm được.”
“Bởi vì Lucy quá điềm đạm. Và cả hai chúng ta đều biết rõ một khi nói đến Wynette thì ‘hòa hợp’ không hẳn là một lời khen ngợi.”
“Nhưng khi chúng ta đang nói đến con trai chúng ta thì nó chính là vấn đề cốt yếu.”
Có lẽ bà đã đúng. Có lẽ Ted đã yêu Meg. Ông Dallie đã từng nghĩ vậy, nhưng rồi ông đã thay đổi suy nghĩ khi thấy Ted để cho cô ra đi một cách dễ dàng y như anh từng để Lucy ra đi. Francie có vẻ rất chắc chắn, nhưng bà đang muốn có cháu nội đến mức không suy xét khách quan được. “Lẽ ra em chỉ cần đưa thẳng tiền cho ủy ban thư viện ngay từ đầu.”
“Anh và em đã nói về chuyện này rồi mà.”
“Anh biết.” Kinh nghiệm đã dạy cho họ biết rằng một vài gia đình, dẫu giàu có đến mức nào, cũng không thể chống đỡ cả một thị trấn. Họ đã học được cách chọn lựa mục tiêu, và năm nay, việc mở rộng quy mô của bệnh viện miễn phí đã thắng áp đảo chuyện tu sửa thư viện.
“Chỉ là tiền thôi mà,” người phụ nữ từng sống bằng một bình bơ lạc và ngủ trên sofa trong trạm radio năm trăm watt ở chốn khỉ ho cò gáy nào đó nói. “Em thật sự không cần một tủ quần áo mùa đông mới. Cái em cần là con trai em quay trở lại.”
“Nó có đi đâu đâu.”
“Đừng có giả vờ không hiểu. Chỉ mất một sân golf và khu nghỉ dưỡng thì chẳng thể làm Ted buồn phiền được.”
“Chúng ta nào có biết chắc được, vì nó có nói gì với chúng ta về chuyện đó đâu. Đến cả Công nương Emma cũng không làm nó mở miệng được. Và quên Torie đi. Nó đã tránh mặt Torie mấy tuần rồi.”
“Nó là người kín đáo mà.”
“Chính xác. Và khi nó phát hiện ra em đã làm gì thì em sẽ phải tự mình chịu trách nhiệm đấy, vì thuận tiện làm sao, anh sắp vắng mặt ở thị trấn rồi.” “Em sẵn sàng chấp nhận rủi ro đó,” bà nói.
Đây không phải rủi ro đầu tiên bà chấp nhận vì con trai, và vì hôn bà thì dễ hơn nhiều so với việc tranh luận, ông đành đầu hàng.
Bà Francesca có một vấn đề cấp thiết. Ủy ban đã sử dụng địa chỉ e-mail Francesca lập ra nhân danh Meg để thông báo cô đã thắng cuộc đấu giá, thành ra bà Francesca phải tìm cho ra địa chỉ của cô để chuyển tiếp tin tức này. Nhưng vì Meg dường như đã biến mất, bà Francesca buộc lòng phải liên lạc với vợ chồng Koranda.
Bà từng phỏng vấn Jake hai lần trong mười lăm năm qua, một thành tích đáng kể nếu xét tới nỗi ám ảnh của ông về một cuộc sống riêng tư. Thái độ kín đáo đã biến ông trở thành một đối tượng rất khó phỏng vấn, nhưng khi không ghi hình, ông lại là người khá hài hước và dễ nói chuyện. Bà không biết rõ vợ ông, nhưng Fleur Koranda nổi tiếng là người cứng rắn, thông minh và rất biết đối nhân xử thế. Không may, chuyến viếng thăm Wynette ngắn ngủi và đầy lúng túng của vợ chồng Koranda đã không cho Francesca hay Dallie cơ hội củng cố mối quan hệ với họ.
Khi Francesca gọi điện đến văn phòng cho bà, Fleur tỏ thái độ thân thiện nhưng cũng khá thận trọng. Bà Francesca chắp vá được một câu chuyện na ná với sự thực, chỉ bỏ qua một vài chi tiết bất tiện, chẳng hạn như vai trò của bà trong toàn bộ chuyện này. Bà bày tỏ lòng ngưỡng mộ dành cho Meg và sự tin tưởng rằng Meg và Ted quan tâm sâu sắc đến nhau.
“Tôi hoàn toàn chắc chắn, Fleur ạ, rằng một kỳ nghỉ cuối tuần cùng nhau tại San Francisco sẽ cho hai đứa đúng cơ hội chúng đang cần để trở lại với nhau và khôi phục mối quan hệ của chúng.”
Bà Fleur không phải kẻ ngốc, và bà xoáy thẳng vào vấn đề hiển nhiên. “Meg không có đủ tiền để đặt mức đấu giá đó.”
“Như thế càng khiến cho tình huống này thêm hấp dẫn, không phải sao?” Một khoảng im lặng nối tiếp. Cuối cùng, bà Fleur nói, “Bà có nghĩ chuyện đó là do Ted làm không?”
Bà Francesca không muốn nói dối, nhưng bà cũng không định thú nhận chính bà là người chịu trách nhiệm. “Có rất nhiều đồn đại trong thị trấn về vấn đề đó. Bà không hình dung nổi những giả thiết tôi đã nghe thấy đâu.” Bà khẩn trương hơn. “Tôi sẽ không ép bà cho số điện thoại của Meg...” Bà dừng một lúc, hy vọng bà Fleur sẽ tự nguyện cho số. Nhưng vì Fleur không làm thế, bà lại nài ép. “Thế này đi. Tôi chắc chắn sẽ trực tiếp gửi cho bà lịch trình cho kỳ nghỉ cuối tuần, cùng với vé máy bay khứ hồi của Meg từ L.A. tới San Francisco. Ủy ban đã dự định sử dụng một máy bay cá nhân để đưa cả hai đứa bay từ Wynette, nhưng xét đến tình hình hiện tại thì có vẻ giải pháp này hợp lý hơn. Bà đồng ý chứ?”
Bà nín thở, nhưng thay vì trả lời, bà Fleur nói, “Kể cho tôi nghe về con trai bà đi.”
Bà Francesca ngả người ra sau ghế, dán mắt vào bức ảnh Teddy bà đã chụp hồi anh lên chín. Đầu quá to so với cơ thể mảnh khảnh của anh. Chiếc quần kéo quá cao trên eo. Vẻ mặt nghiêm túc thái quá chẳng hề hòa hợp với cái áo phông sờn cũ in chữ Born To Raise Hell.
Bà nhấc bức ảnh lên. “Ngày Meg rời Wynette, con bé đã tới chỗ dân thị trấn chúng tôi hay tụ tập và nói với tất cả mọi người rằng Ted không hoàn hảo.” Đôi mắt bà mờ nước mắt, nhưng bà không cố chớp mắt gạt chúng đi. “Tôi không đồng ý với con bé.”
Bà Fleur ngồi bên bàn làm việc, tua đi tua lại trong đầu cuộc nói chuyện cùng Francesca Beaudine, nhưng thật khó có thể suy nghĩ mạch lạc được khi cô con gái duy nhất của bà đang khổ sở đến thế. Nói như thế không có nghĩa là Meg sẽ thừa nhận có gì đó không ổn. Thời gian cô ở Texas đã tôi luyện và giúp cô trưởng thành hơn, khiến cô nuôi dưỡng một thái độ kín đáo mà đến giờ bà Fleur vẫn chưa thích ứng được. Nhưng cho dù Meg tỏ ý rõ ràng rằng Ted Beaudine là chủ đề cấm kỵ, bà Fleur vẫn biết Meg yêu anh và cô đã tổn thương sâu sắc. Toàn bộ bản năng làm mẹ bà sở hữu đều hối thúc bà bảo vệ Meg khỏi bị đau khổ hơn nữa.
Bà cân nhắc đến những kẽ hở trong câu chuyện vừa nghe. Vẻ ngoài lộng lẫy của Francesca che giấu một trí tuệ sắc sảo, và bà chỉ tiết lộ đúng mức bà muốn. Bà Fleur không có lý do gì để tin tưởng bà, nhất là khi cậu con trai rõ ràng luôn được bà đặt lên hàng đầu. Cũng chính cậu con trai đó đã đem đến những nỗi buồn cho đôi mắt Meg. Nhưng Meg không phải là đứa trẻ, và bà Fleur không có quyền thay cô quyết định một chuyện như thế này.
Bà với tay về phía điện thoại và gọi cho con gái.
Chiếc ghế được Ted trưng dụng tại sảnh khách sạn Bốn Mùa ở San Francisco giúp anh có thể nhìn thấy rõ ràng cửa ra vào trong khi người bước vào sẽ không thể nhìn thấy anh ngay lập tức. Mỗi lần cánh cửa xoay mở, lõm thượng vị của anh lại thắt lại. Anh không thể tin nổi anh lại điên rồ vứt hết luật lệ của mình đi như thế. Anh thích sống thoải mái, cùng mọi người vui vẻ và hạnh phúc bên bạn bè. Nhưng không còn gì là thoải mái nữa kể từ cái buổi tối trước hôn lễ của anh, khi anh gặp Meg Koranda.
Cô quấn mình trong mấy tấm lụa thắt lại để lộ một bên vai trần và ôm lấy những đường cong trên hông cô. Mái tóc của cô bù xù và những đồng tiền bạc lúc lắc như dây côn rũ xuống từ tai cô. Cách cô thách thức anh thật đáng bực mình, nhưng anh đã không coi trọng cô như lẽ ra nên thế. Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, khi anh quan sát đôi mắt cô chuyển từ màu xanh lơ trong sáng sang màu xanh lục của bầu trời dông bão, đáng nhẽ ra anh nên coi trọng hết thảy mọi thứ ở cô.
Khi Công nương E. cho anh biết Meg đã là người đấu giá thành công trong cuộc đua ngu ngốc ấy, trong anh đã trào dâng một niềm hân hoan tột độ, nhưng rồi gần như ngay lập tức bị đập tan tành bởi hiện thực. Cả lòng kiêu hãnh lẫn tiền bạc của Meg đều không cho phép cô đặt mức đấu giá đó, và anh không cần phải mất nhiều thời gian mới đoán được người đứng sau là ai. Các bậc cha mẹ luôn yêu quý anh, và vợ chồng Koranda cũng không là ngoại lệ. Mặc dù anh và cha Meg chỉ đơn thuần trao qua đổi lại vài ánh mắt, nhưng họ đã hoàn toàn hiểu ý nhau.
Bảo vệ ở cửa giúp một vị khách lớn tuổi vào trong sảnh. Ted cố gắng thư giãn trong ghế. Chuyến bay của Meg đã hạ cánh hơn một tiếng trước, vậy nên hẳn là cô sẽ bước vào bất kỳ lúc nào. Anh vẫn không biết đích xác anh sẽ nói gì với cô, nhưng quỷ tha ma bắt anh đi nếu anh để cho cô thấy được dù chỉ là một thoáng cơn giận dữ vẫn đang sôi sục trong anh. Giận dữ là một cảm xúc phản tác dụng, và anh cần bình tĩnh ứng phó với Meg. Sự bình tĩnh của anh đối phó với ngọn lửa của cô. Sự quy củ của anh đối phó với mớ bòng bong của cô.
Nhưng anh không hề cảm thấy bình tĩnh hay quy củ, và càng chờ đợi, anh càng lo lắng. Anh hầu như không thể hiểu nổi hết thảy những vớ vẩn cô ném vào mặt anh. Đầu tiên, cô đòi chia tay anh vì chuyện xảy ra ở bữa tiệc trưa. Nhưng nếu anh đã biết mấy người phụ nữ đó sẽ không nói gì thì sao chứ? Chẳng phải anh vẫn tuyên bố trước mặt mọi người đấy thôi? Rồi cô nói cô yêu anh, nhưng đến khi anh cố gắng cho cô biết anh quan tâm nhiều đến mức nào thì cô lại không thèm đếm xỉa, đồng thời không chịu hiểu tầm quan trọng của việc anh đã đứng trước bàn thờ Chúa ba tháng trước đó, sẵn sàng cưới một người phụ nữ khác. Thay vào đó, cô muốn một sự hứa hẹn vĩnh viễn, và như thế đâu có giống với cô - thường xuyên nhảy vào một chuyện nào đó mà chẳng buồn cân nhắc đến tình hình trong bất kỳ hoàn cảnh nào?
Anh ngẩng phắt đầu lên khi cánh cửa sảnh bật mở lần nữa, lần này là một người đàn ông đứng tuổi và một phụ nữ trẻ hơn rất nhiều. Mặc dù sảnh khách sạn khá mát mẻ nhưng chiếc áo phông của Ted vẫn ướt đẫm. Cô mới quá đáng làm sao khi quy kết anh là kẻ đứng bên lề, nơi anh không cần phải đổ quá nhiều mồ hôi.
Anh kiểm tra đồng hồ lần nữa rồi lôi điện thoại ra xem liệu cô có gửi tin nhắn nào không, y như anh đã làm vô số lần kể từ khi cô biến mất, nhưng không có tin nhắn nào của cô hết. Anh nhét điện thoại trở lại túi trong lúc một ký ức khác ùa tới. Ký ức anh không muốn đối mặt. Chuyện anh đã làm với cô ngày hôm đó tại bãi chôn lấp...
Anh không thể tin nổi anh đã mất kiểm soát như thế. Cô đã tìm cách gạt nó đi, nhưng anh không bao giờ tha thứ cho bản thân được.
Anh cố gắng nghĩ đến chuyện khác, nhưng rồi cuối cùng lại thành ra lo lắng không yên trước tình hình rối beng ở Wynette. Thị trấn không chấp nhận đơn từ chức của anh, vậy nên bàn làm việc của anh tại Tòa thị chính vẫn để trống, nhưng quỷ tha ma bắt anh đi nếu anh nhảy trở lại vào tai họa đó. Thành thực mà nói, anh đã khiến mọi người thất vọng, và cho dù họ có cố gắng thông cảm đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn không một ai ở thị trấn không biết anh đã phụ lòng họ.
Cánh cửa ở sảnh mở ra rồi khép lại. Chỉ trong một mùa hè, cuộc sống thoải mái của anh đã bị hủy hoại.
“Em như một mớ bòng bong, hoang dại, đầy xáo trộn, và anh đã làm tan vỡ trái tim em.”
Nỗi khổ đau không thể chịu nổi trong đôi mắt xanh lục lam ấy đã xuyên thẳng vào lòng anh. Nhưng còn trái tim anh thì sao? Nỗi khổ đau của anh thì sao? Cô nghĩ anh sẽ cảm thấy ra sao khi người đã được anh dần dần đặt nhiều niềm tin nhất lại bỏ anh mà đi ngay giữa cơn hoạn nạn, đúng lúc anh cần cô nhất?
“Trái tim ngu ngốc của em...,” cô đã nói thế. “Nó đã reo ca.” Anh đợi trong sảnh suốt cả chiều, nhưng Meg không hề xuất hiện.
Tối đó, anh lang thang khắp khu phố Tàu và uống đến say mèm tại một quán bar ở quận Mission. Ngày hôm sau, anh kéo cao cổ áo khoác và đi bộ trong thành phố dưới cơn mưa. Anh ngồi trên cáp treo, trôi qua vườn trà ở công viên Golden Gate, ngó nghiêng mấy cửa hàng đồ lưu niệm trên Bến Ngư phủ. Anh cố ăn một bát trai hầm ở Cliff House cho ấm người, nhưng đành bỏ thừa sau vài miếng.
“Chỉ nhìn anh thôi em cũng cảm thấy như mình đang nhảy múa.”
Sáng hôm sau, anh thức dậy từ sớm, đầu chếnh choáng và khổ sở. Một màn sương mù dày đặc lạnh căm giăng mắc, nhưng anh vẫn bất chấp mà xông pha vào những con phố vắng vẻ rồi leo lên đỉnh đồi Telegraph.
Tháp Coit vẫn chưa mở cửa, vậy nên anh đi bộ xung quanh, dõi mắt nhìn toàn cảnh thành phố và vịnh biển khi màn sương mù bắt đầu tan dần. Anh ước gì có thể kể cho Lucy nghe toàn bộ mớ bòng bong này, nhưng anh sao có thể gọi cho cô sau những chuyện như thế này và bảo với cô rằng bạn thân nhất của cô là người thiếu chín chắn, đòi hỏi, nhạy cảm thái quá và gàn bướng một cách không sao lý giải nổi, và anh nên làm cái chết tiệt gì đây?
Anh nhớ Lucy. Mọi chuyện với cô đều dễ dàng.
Anh nhớ cô... Nhưng anh không muốn bóp cổ cô như anh muốn bóp cổ Meg. Anh không muốn ân ái với cô cho đến khi mắt cô biến thành một màn sương mờ. Anh không khát khao giọng nói của cô, niềm vui trong tiếng cười của cô.
Anh không nhức nhối vì Lucy. Không mơ về cô. Không khát khao cô. Anh không yêu cô.
Cùng với tiếng lá khô xào xạc và hơi gió lạnh căm căm, cơn gió cuốn màn sương mù trôi ra biển.
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo